Vầng trăng nhô lên cao, nàng đứng trên núi tùy ý để cho xiêm y màu xanh và mái tóc đen mượt mà bị gió đêm thổi tung bay, nàng giống như tiên nữ hạ phàm, bây giờ đang muốn theo gió rời đi, khiến Đường Tiểu Đông nhìn tới ngây dại.
Lan Đình xuất thần một lát rồi đột nhiên nhớ ra hôm nay không phải chỉ có một mình nàng ngắm trăng, quay đầu lại thì bắt gặp một ánh mắt khiến tim nàng đập liên hồi, khuôn mặt đỏ ửng lên, cúi đầu thấp giọng hỏi:
- Đang suy nghĩ cái gì vậy?
Lời này cũng là nàng thuận miệng nói ra trong lúc hoảng hốt, cũng là nói cho có chuyện để bắt đầu.
Đường Tiểu Đông buột miệng nói:
- Nhìn nàng!
Lan Đình xấu hổ xoay người lại, mặt đỏ như lửa, trong đôi mắt lóe lên một tia kinh hoàng nhưng trong lòng lại cảm thấy ngượng ngùng và ngọt ngào.
Sống lưng của nàng đột nhiên thẳng tắp, toàn thân căng thẳng, tiếng hít thở càng ngày càng gấp.
Nàng có thể cảm giác được Đường Tiểu Đông đang đi tới chỗ nàng, càng ngày càng gần, hiện tại đã ở ngay phía sau nàng, nàng có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của hắn đang
thổi vào lỗ tai của nàng, khiến nàng càng căng thẳng hơn.
Khi hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cái eo của nàng, toàn thân nàng run lên, nắm chặt đôi bàn tay, ngoại trừ thở dốc, trong đầu nàng không còn suy nghĩ được điều gì.
Mãi cho đến khi mình bị hắn ôm chặt trong lòng, gò má của hắn dán chặt vào gò má nóng như lửa của nàng thì nàng mới giật mình tỉnh lại, ngượng ngùng theo bản năng muốn giãy giụa thoát ra.
Hai cánh tay của hắn mạnh mẽ ôm chặt cái eo của nàng, giữ chặt trong lồng ngực khiến nàng không thể giãy dụa được, hơn nữa vành tai của nàng bị hắn nhẹ nhàng nhấm mút, khiến nàng tê dại, không nhịn được khẽ phát ra tiếng rên rỉ, toàn thân đang căng thẳng, rồi lập tức mềm nhũn cũng không còn sức mà giãy dụa nữa, nằm im ở trong lòng hắn.
Cảm giác quái dị giống như điện giật truyền khắp toàn thân, tấn công hệ thần kinh của nàng khiến toàn thân nàng run rẩy, mềm yếu vô lực, nếu không có cánh tay to lớn chắc chắn kia đỡ thì có lẽ nàng đã ngã lăn đất.
Đường Tiểu Đông ôm nàng thật chặt, thân thể nàng dán sát vào người của hắn, tham lam hít hương thơm của xử nữ động lòng người, hắn tặng nàng một bài thơ:
- Nguyệt quang như ngân, thanh phong từ từ, hoa tiền nguyệt hạ khanh khanh ngã ngã, tiện sát đa thiểu thần tiên...
Tạm dịch: Ánh trăng như bạc, gió mát thổi nhẹ, tình nồng mật ý trước hoa dưới trăng, mê hoặc bao nhiêu thần tiên.
Đúng thật là ánh trăng như bạc, gió mát sao, nhưng mà lúc này đã là đầu mùa đông, mặc dù gió bắc không gào thét nhưng cũng đã mang đến chút hơi lạnh, chỉ là được ôm mỹ nhân
trong lòng thì nhiệt huyết toàn thân sôi trào, gió lạnh cũng sẽ biến thành gió mát.
Trước hoa dưới trăng cũng chỉ nói đúng một nửa, đúng là ở bên dưới ánh trăng nhưng ở đây không có hoa, mà chỉ có cây khô trụi lủi.
Hai người ôm nhau, chàng chàng thiếp thiếp khiến cho vùng núi nhỏ hoang vắng này tăng thêm một tia ấm áp xuân tình.
Xã hội cổ đại quy định, nam nữ thụ thụ bất thân, danh tiếng của người phụ nữ còn quan trọng hơn cả tính mạng, Lan Đình chỉ là một xử nữ chưa từng tiếp xúc với chuyện nam nữ, làm sao có thể chịu được khiêu khích như vậy. Đường Tiểu Đông mới chỉ hôn nhẹ lên vành tai của nàng mà đã khiến cho hai má của nàng đỏ ửng, hơi thởi dồn dập, toàn thân mềm yếu vô lực, dựa vào người hắn.
- A…
Nàng đột nhiên khẽ kêu một tiếng, toàn thân run rẩy mạnh hơn.
Có một ma thủ chưởng vừa tiến vào trong người của nàng, tham lam xoa nhẹ bộ ngực của nàng, theo bản năng nàng muốn túm lấy ma thủ kia, không cho nó tiếp tục làm càn.
Nhưng mà ma thủ kia như có ma lực thần bí, đụng đến nơi nào đều khiến da thịt của nàng nóng rực, tuy rằng cảm thấy cực kỳ khó chịu nhưng lại có một loại cảm giác kỳ diệu không nói lên lời.
Nàng run rẩy, khẩn trương, ngượng ngùng, nhưng loại cảm giác quái dị này lại khiến cho ở sâu trong thân thể nàng sinh ra một cảm giác dậy sóng không tên, khát vọng muốn giải thoát hơn nữa.
Lan Đình vẫn còn là xử nữ, nào có thể chịu đựng sự khiêu khích như vậy, thân thể mềm yếu vô lực, không còn giãy dụa nữa mà cúi đầu khẽ rên rỉ.
Nàng bị cái cảm giác kỳ diệu này tấn công, khiến toàn thân mê mẩn, đầu óc như bay lên trời, cho đến khi da thịt cảm giác được một tia lành lạnh mới phát giác không biết từ khi nào chính mình đã nằm trên một tầng lá khô dày, người đã bị cởi ra.
Nàng bất đắc dĩ thởi dài một tiếng, nằm hưởng thụ nhu tình gần như thô bạo của hắn…
Tiếng thở gấp rung động tâm hồn và tiếng rên rỉ sung sướng khiến người khác không thể kìm lòng vang lên trong rừng, ngay cả vầng trăng tròng cũng cảm thấy ngượng ngùng trốn vào bên trong tầng mây.
Cho đến khi trời còn chưa sáng Đường Tiểu Đông đã đẩy cửa phòng của Lan Đình rời đi, hắn cảm thấy toàn thân thoải mái, dẫn theo sáu tên cận vệ cưỡi ngựa tiến về thành Trường An.
Lúc này sắc trời vẫn còn hơi tối, chỉ sợ cửa thành Trường An còn chưa mở, dọc theo đường đi gặp được vô số thôn dân bắt đầu công việc buổi sáng.
Nhanh chân nhanh tay chạy về nhà, hắn vội vã tắm rửa rồi tiến vào ổ chăn ấm của Kha Vân Tiên, tuy rằng buồn ngủ nhưng Kha Vân Tiên vẫn rúc loạn vào trong lòng hắn, cho đến
khi tìm được tư thế thoải mái nhất mới lại chìm vào trong giấc ngủ.
Hắn đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên cảm giác thấy lỗ tai của mình truyền đến một trận đau đớn, kinh hãi tỉnh dậy mới phát hiện ra là Lôi Mị đang đứng ở bên cạnh giường một tay túm cái tai của hắn xoắn mạnh.
- Chàng, cái tên đáng chết này, chàng ra bên ngoài phong lưu khoái hoạt làm hại người ta khổ sở đợi chàng một đêm, chàng… Chàng làm ta tức chết mà!
Lúc này Đường Tiểu Đông mới nhớ ra đêm qua là hắn phải ở cùng với nàng, nhưng mà hắn lại nhớ nhầm ngày, vì vậy mới tiến vào phòng của Kha Vân Tiên.
Toát mồ hôi, mới có sáng sớm mà nàng đã mò tới.
Dùng hết lời lẽ có thể nói cộng thêm với một ít công phu tay chân nữa hắn mới có thể làm dịu cơn giận của nàng xuống, nhưng mà bình giấm chua lật úp thì cũng vẫn có vị chua,
khó có thể dịu xuống ngay được.
Sau một hồi bị tra khảo thì có thủ hạ báo lại, Dương Quốc Trung tới chơi.
Tên tham tài này ngoại trừ hôm hôn lễ của hắn có tới một lần thì chưa bao giờ ghé qua nhà hắn, vậy mà sáng sớm hôm nay lại tới, khẳng định là có việc gấp.
Tới thật đúng lúc, có thể kiếm cớ chuồn đi.
Đường Tiểu Đông vội vã rửa mặt rồi vuốt ve, sờ soạng bộ ngực cao vút của Lôi Mị một phen mới ta ra ngoài tiếp khách.
Phong Lưu
Tác giả: Lang Thúc