Một kình tiễn được quán chú nội gia chân khí gào thét bay tới, xuyên vào hậu tâm của hắn bay ra bên ngoài, mang theo một tia máu tươi.
Thân thể cao lớn của hắn ngã ập xuống đất, bị vô số gót sắt đạp phải.
Chủ soái mất mạng, kỵ binh Cao Lệ đã mệt mỏi đến cực độ, sĩ khí xuống thấp càng không có lòng chống cự, chạy trốn bốn phía, chiến mã rong ruổi suốt cả đêm đã sớm đạt tới cực hạn, chạy được một hồi đột nhiên vó trước mất trọng tâm ngã xuống, quăng kỵ binh trên lưng bay đi, gãy chân gãy tay thì vận khí còn tốt, có tên xui xẻo gãy cổ trực tiếp mất mạng.
Đường quân dùng khỏe đánh mệt trùng sát xung quanh, đánh chết số lớn cực độ mệt mỏi, kỵ binh Cao Lệ chỉ lo chạy trối chết, hoàn toàn là cục diện giết hại nghiêng về một phía.
Không biết chém giết bao nhiêu kỵ binh Cao Lệ, dù sao trên đường lớn đầy là thi thể kỵ binh và chiến mã với tử trạng khác nhau, dọa cho kỵ binh Cao Lệ sợ vỡ mật chạy sạch bong.
Không kịp dọn dẹp chiến trường, Đường Tiểu Đông kêu binh lính thu thập thi thể đồng bạn chết trận lên lưng ngựa, vội vàng rút lui.
Đường Tiểu Đông dẫn mấy ngàn kỵ binh mỏi mệt không chịu nổi trở lại thị trấn chiếm lĩnh, hai tràng phục kích, sát thương rất nhiều kỵ binh Cao Lệ, thành quả chiến đấu phi thường huy hoàng.
Đương nhiên, giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, bảy nghìn khinh kỵ binh, có thể còn sống trở về chỉ có hơn bốn ngàn người, trái lại chiến mã mang trở lại gần một vạn năm ngàn con.
Tống Kim phụ trách lưu thủ thị trấn mang tình hình chiến đấu mấy ngày gần đây trình lên.
Ở thị trấn, ngoại trừ dân chúng Cao Lệ đi lánh nạn, không hề phát hiện quân Cao Lệ, trái lại cứ điểm Thiên Diệp phải chống đỡ mười vạn quân Cao Lệ điên cuồng công kích hai ngày hai đêm, song phương tổn thất thảm trọng.
Một vạn bộ quân cùng ba ngàn tinh kỵ của Trần Huyền Lễ không hề có chút động tĩnh, hiển nhiên đang đợi chờ thời cơ chiến đấu, thời khắc mấu chốt cho quân Cao Lệ một kích trí mệnh.
Về phần hạm đội Uy Hải, khoảng cách rất xa xôi, không thể biết được tình hình chiến đấu của bọn họ, có có quân Tô Định Viễn ở Mạc La cùng năm mươi vạn quân Cao Lệ quyết chiến như thế nào, cũng không thể biết được.
Lý Thiết Y trấn thủ cứ điểm Thiên Diệp, một vạn năm ngàn tinh binh đã tiêu thất quá nửa, viên quân từ trên biển còn cần hai ngày nữa mới có thể đến.
- Mụ nội nó, áp lực của Lý Thiết Y không nhỏ a.
Xem hết chiến báo, Đường Tiểu Đông đánh mạnh một quyền lên bàn, làm chén trà trên bàn nhảy lên rơi xuống mặt đất, xoảng xoảng vỡ vụn.
- Áp lực của Lý đại nhân phi thường lớn.
Tống Kim đột nhiên nghiêm mặt, trầm giọng nói:
- Đại nhân, hạ quan phụng mệnh bảo vệ sự an toàn của ngài, nếu ngài tiếp tục mạo hiểm lao ra, hạ quan tuyệt đối sẽ không ly khai bên cạnh ngài.
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Được rồi được rồi...
Hắn hiểu được cảm thụ mấy ngày nay của Tống Kim, Dương quý phi hạ tử lệnh cho hắn, bản thân mình nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cả nhà của Tống Kim e rằng đầu phải chuyển nhà.
Nếu hắn luôn luôn hộ vệ bên mình, cho dù chết trận, ít nhất cũng không liên lụy đến người nhà.
Người ta hiệu úy của Mai Hoa nội vệ, lệ thuộc chưởng quản của hoàng đế, thân phận đặc thù, đương nhiên phải khách khí với người ta.
- Tạ đại nhân!
Tống Kim ôm quyền, khuôn mặt hơi giãn ra.
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Tống đại nhân, có thượng sách nào phá địch không?
Áp lực của Lý Thiết Y quá lớn, muốn giảm nhỏ áp lực cho hắn, phải đánh tan mười vạn quân Cao Lệ tiến công cứ điểm.
Tống Kim mỉm cười, ngón trỏ dừng ở một điểm nào đó trên bản đồ nằm trên mặt bàn.
Đường Tiểu Đông cúi đầu nhìn địa đồ, địa phương Tống Kim chỉ là phụ cận cứ điểm Thiên Diệp, nơi đó chỉ có vài tòa thôn trang, nhất thời không rõ ý tứ của đối phương, không khỏi nhíu mày.
- Tống đại nhân có thượng sách phá địch gì, xin hãy nói thẳng ra.
Nhìn biểu tình đã tính trước trên mặt Tống Kim, chắc hẳn đã sớm có thượng sách phá địch.
Tống Kim ha ha cười nói:
- Hạ quan cũng không có thượng sách phá địch gì, nhưng địa phương đó bằng phẳng rộng rãi, thích hợp kỵ binh trùng kích, mà quân Cao Lệ chỉ có ba ngàn kỵ binh.
ường công?
Đường Tiểu Đông giật mình, lập tức hiểu được ý tứ của hắn, không khỏi cười khanh khách.
Tống Kim là đang đánh chú ý lên một vạn năm ngàn con chiến mã mang về kia.
Một vạn năm ngàn chiến mã, dễ dàng biến bộ quân thành kỵ binh, lấy kỵ binh khổng lồ từ chính diện đánh mạnh vào trận thế của quân Cao Lệ, không có chiến thuật đáng nói, chính là trực tiếp cường công. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đây không phải tuyên bố bên mình nhiều lính, khi dễ quân bổng tử sao?
Đường Tiểu Đông ha ha cười, giơ ngón tay cái lên nói:
- Ngươi đủ độc!
Bằng quân đoàn kỵ binh từ chính diện khởi xướng cường công, lấy hỏa tiễn oanh loạn đại trận trường trường thương của quân Cao Lệ, sau đó là thiết kỵ nhập trận, chỉ cần loạn trận hình của quân Cao Lệ, người nhiều hơn nữa cũng vô dụng, bộ binh căn bản là không chống nổi công kích của thiết kỵ, kết quả thế nào có thể đoán được.
Tống Kim mỉm cười ôm quyền nói:
- Đại nhân, hạ quan đi xuống trước chuẩn bị.
Thời này, phương tiện giao thông chủ yếu là ngựa, người không có ngựa rất ít, giống như lấy rượu làm nước giải khát, ngay cả nữ nhân cũng có tửu lượng rất lợi hại.
Tống Kim phân phát chiến mã mang về cho bộ quân, để bọn họ nắm chắc thời gian làm quen chiến mã.
Trong vòng một ngày, muốn biến bộ binh thành một kỵ binh đủ tư cách, đó là không thể nào, nhưng hiện tại điều kiện yêu cầu phi thường thấp, chỉ cần người biết cưỡi ngựa, đại đội kỵ binh đi theo phía sau trùng sát là OK.
Về phần giữ vững đội hình cũng không cần, xuyên qua trận hình đối phương rồi quay đầu ngựa giết trở về lại là được.
Hơn hai vạn kỵ binh trùng sát qua lại, không tin bộ binh Cao Lệ có thể chịu được.
Lại có thêm Trần Huyền Lễ luôn luôn ẩn náu chưa lần nào phóng ra trùng sát theo, nếu còn đánh không thắng, vậy trực tiếp cắt cổ tự sát, đỡ phải mất mặt xấu hổ.
Kỵ binh chính quy đều gia tăng nghỉ ngơi, bộ binh thì gấp rút làm quen chiến mã, cả thị trấn trở nên bận rộn không thôi.
Ngày hôm sau, khi không trung còn bụi mênh mông, các binh lính đã ăn no, chiến mã cũng ăn no, toàn bộ đồ quân nhu cùng số ít bộ binh lưu thủ thị trấn, quân đoàn kỵ binh thuần một sắc gọn nhẹ xuất phát.
Đại đội kỵ binh trên con đường lớn chạy băng băng, tiếng gót sắt nện đất ầm ầm như sấm vang, khói bụi cuồn cuộn che khuất bầu trời.
Đường Tiểu Đông đi ở chính giữa kỵ đội, khi đến phụ cận cứ điểm Thiên Diệp mới dừng lại, bí mật ở trong rừng cây nghỉ ngơi đợi lệnh.