Kỵ binh của Trần Huyền Lễ cuồn cuộn như nước lũ quét ngang từ cửa Nam sang cửa Tây.
Nơi thiết kỵ đi qua huyết nhục Uy khấu văng tứ tung, chạy cũng không thoát, người ngoan cố chống lại thì bị thiết kỵ giẫm thành thịt nát. Chỉ có những tên giả chết may mắn mới trốn thoát.
Giết vào thủ phủ, niêm phong ngân khố, đây là việc mà Ngũ Thiên Chiếu hoan hỷ nhất.
Trong lòng mọi người đều hiểu, chuyện đó cứ để hắn làm.
Đám người Đường Tiểu Đông cùng tiến vào thành thủ phủ, Ngũ Thiên Chiếu cực kỳ tức giận đi ra, hỏi ra mới biết đêm qua tên thành chủ đại nhân thừa dịp đêm tối lén trốn đi, lại còn gói ghém tất cả những thứ quý giá.
Gọi thuyền tuần tra tới h thì ra đêm qua có hai chiếc thuyền Uy khấu muốn chạy trốn, bị Chiến hạm hải cốt đụng chìm.
Ngũ Thiên Chiếu đau lòng như cắt, nước mắt đầm đìa. Con bà nó là con gấu! Thế là biết bao báu vật chìm xuống đáy biển.
Nhìn bộ dáng đau lòng của hắn, Lý Thiết Y vỗ vỗ vai an ủi:
- Trong thành chắc chắn có nhiều nhà giàu!
Ngân khố thành này trống rỗng, trận chiến này không có lợi nhuận gì cả. Đám nhà giàu trong thành không có khả năng đào tẩu, Ngũ Thiên Chiếu dùng sư tử ngoạm lấy một vài tuyệt bút, lại còn "an ủi" thị thiếp người ta một phen rồi mới bỏ qua.
Bố cáo chiêu an rất nhanh được thông báo, không được để loạn nữa. Đám binh lính Cao Lệ cũng thành thật nghỉ ngơi trong doanh trại.
Lúc chạng vạng, một nhóm chiến hạm vận tải bốn vạn binh sĩ tới, đồng thời còn có rất nhiều vật tư và ý chỉ của hoàng thượng.
Điều hạm đội Định Hải tới trợ chiến, tiếp tục tăng thêm mười vạn binh sĩ, ba vạn binh Cao Lệ.
Đây là những gì mà Đường Tiểu Đông viết tấu chương xin thêm. Đảo quốc của Uy khấu là một tòa thành thị, muốn công chiếm từng cái thì không chỉ cần binh sĩ mà còn cần rất nhiều chiến hạm.
Tin chiến thắng liên tiếp truyền về Trường An, có Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung, Cao Lực Sĩ nói tốt, Dương quý phi thủ thỉ bên tai, cho nên dù Đường Tiểu Đông có yêu cầu gì, Đường Huyền Tông cũng đáp ứng toàn bộ.
Hiện tại có hạm đội Định Hải phụ trách hộ tống binh lính, vật tư, Hạm đội Uy Hải có thể xả hơi và bổ sung những tổn thất vào hạm đội liên hợp tiếng hành quyết chiến.
Đại quân nghỉ ngơi một ngày đêm, lưu lại ba vạn Đường quân, năm nghìn Cao Lệ binh do Lý Thiết Y phụ trách trấn thủ Tô Lưu thành.
Đây là trạm trung chuyển thứ hai, phải có một người đáng tin mới được.
Hạm đội giương buồm xuất phát thẳng tiến Thiên Hạ đảo.
Trên bờ biển không có công sự phòng ngự nào, nhưng tồn tại rất nhiều Uy khấu binh đề phòng Đường binh tiến vào đất liền.
Không nói một lời, Chiến hạm hải cốt di chuyển binh sĩ vào trùng nước cạn, binh sĩ nhảy xuống thuyền.
Vừa lội nước xung phong, mấy mai hỏa tiễn cũng phóng ra oanh tạc Uy khấu trên bờ, khiến chúng tổn thương thảm trọng.
Đại quân chia làm ba đường, quân chủ lực tiến sâu vào bên trong, hai đường còn lại mỗi đường năm nghìn người phụ trách càn quét các thôn trang nhỏ.
Thiên Hạ đảo lớn hơn Tô Lưu đảo rất nhiều, tuy trên đảo chỉ có một thành trì, nhưng thị trấn và thôn trang rất nhiều, phải càn quét hết những địa phương này thì quân chủ lực mới an toàn tiến sâu vào trong đảo.
Nghìn vạn lần đừng xem thường những thế gia đại tộc không có tiền này, bởi bọn họ nuôi dưỡng không ít hộ vệ, tử sĩ. Nếu tập trung tất cả lại thì con số đó khiến rất nhiều người giật mình.
Phụ trách càn quét phía bắc là năm nghìn Cao Lệ binh, lấy cái giá phải trả là thương vong một nghìn năm trăm người mới diệt sạch mấy đại gia tộc nơi đây.
Cũng khó trách, những Cao Lệ binh này quen thói cướp bóc, gian dâm, gà chó không tha, bức người ta vào tuyệt lộ, không liều mạng phản kháng mới lạ.
Phía Nam là năm nghìn quân Đường, tổn thất hai ba trăm người khi giao chiến với thủ trấn Uy khấu nơi đây. Đối với các đại gia tộc thì dùng chính sách dụ dỗ, hợp tác, chỉ cần ngươi không cầm đao thương chống lại, không làm chuyện có hại với Đường quân thì miễn chuyện diệt tộc.
Đại quân Đại Đường tràn tới như thủy triều, tộc trưởng thông minh vì bảo trụ gia tộc, tuyệt đối không dám mạo hiểm. Ngoài ra còn biểu thị thành ý, xuất lương thực, tài vật để giúp đỡ nhờ bảo vệ gia tộc bình an.
Vào lúc chạng vạng, quân chủ lực và hai cánh quân kia tập kết dưới chân Thiên Hạ Thành. Tạm thời dựng trại nghỉ ngơi.
Mới đặt mông ngồi xuống thì có binh sĩ tới báo, có uy nhân tự xưng là Duẫn Hạ Hoành Tân cầu kiến, nói có việc muốn thương lượng.
Duẫn Hạ Hoành Tân?
Đường Tiểu Đông giật mình, không phải là Duẫn Hạ, một trong hai đại lưu phái nhẫn thuật Uy quốc chứ?
Đối phương tới có ý đồ gì, có lẽ phải nghe mới biết được. Đường Tiểu Đông tập trung các cao cấp tướng lĩnh tại quân trướng chờ người.
Tuy nói trong soái trướng này, ngoại trừ hắn, ai cũng là cao thủ kinh thân bách chiến, nhưng nhẫn thuật của Uy quốc cũng không thể xem thường.
Mười hai Lãnh Huyết địa sát phân ra trái phải, Lan Đình, Đường Mộc, sáu Cận vệ lãnh huyết đứng ở phía sau đám người Đường Tiểu Đông.
Uy nhân tự xưng là Duẫn Hạ Hoành Tân tiến đến, hành lễ theo lễ tiết của những nhân vật trong giang hồ ở Trung nguyên.
Đúng mực! Không mất lễ tiết phong độ, cũng không mình. Người này quả là một gã cáo già.
Đám người Đường Tiểu Đông híp mắt quan sát Duẫn Hạ Hoành Tân. Kẻ này vóc người trung đẳng, tướng mạo bình thường, chỉ là con mắt khi híp lại lóe ra nh sáng nhiếp hồn, lộ ra uy thế của cường giả.
Đường Tiểu Đông ôm quyền hành lễ làm thủ thế mời ngồi.
Sau khi ngồi xuống, Duẫn Hạ Hoành Tân nhìn quanh trướng bồng, ánh mắt ti hí toát ra những tia sáng khiếp người tỏ vẻ hoảng sợ.
Trong trướng bồng này, ngoại trừ chủ soái ra, những người khác đều là cao thủ tu luyện nội ngoại công.
Trần Huyền Lễ, Ngũ Thiên Chiếu, Lý Hưng Chu, ba người thân kinh bách chiến, đều có một cỗ khí thế cường giả.
Trên người Tống Kim, mười hai Lãnh Huyết địa sát, sáu Cận vệ lãnh huyết tỏa ra sát khí kinh khủng, tuyệt đối là sát thủ hạng nhất.
Đường Mộc, đồng dạng toả ra sát khí khiếp người, bộ dạng lãnh khốc, dù trời có sập xuống cũng không biến sắc, như ẩn như hiện khí thế của đại tông sư.
Lan Đình tĩnh lặng, ánh mắt trong suốt, nhu hòa không có quang mang khiếp người, nhưng lại có cảm giác uy áp vô hình.
Tu vi đạt tới cảnh giới cao cường thì khí cơ mới nội liễm, không thể tra xét. Nữ tử mỹ lệ này là một cao thủ tuyệt thế.
Những người này, tùy tiện lấy một người đều có tư cách đánh với hắn một trận, nếu hai đánh một hắn chưa chắc đã thắng, còn ba đánh một thì không cần đánh hắn đã thua chắc.
Đơn đả độc đấu với Đường Mộc hắn không chắc có thể thắng, còn với Lan Đình hắn tất bại không thể nghi ngờ.
(Đừng đối chiếu với lịch sử thực, viết loạn mà thôi!)