Tay Vương Trung Đỉnh trụ ở cổ Hàn Đông, một cỗ lực mạnh áp hắn xuống ở giường. Cả người ngồi lên trên thân, hai tay ấn chặt bả vai Hàn Đông, tròng mắt ngùn ngụt lửa dục.
"Cậu có thôi hay không?"
Hàn Đông vẻ mặt hồ đồ, "Tôi trêu anh chọc giận gì anh sao? Tôi tự mình bắn..."
Còn chưa nói xong, Vương Trung Đỉnh đã cắt đứt.
"Cậu như thế nào lại dâm đãng như vậy?"
Hàn Đông lần đầu tiên nghe Vương Trung Đỉnh dùng loại giọng điệu đùa cợt này nói chuyện, lúc ấy cảm thấy đã thành công rồi. Ngay cả lời này còn có thể nói ra miệng, tỏ rõ là muốn theo đuổi tôi đi a!
Kết quả, một giây sau Vương Trung Đỉnh liền hôn xuống.
Hàn Đông hoàn toàn không ngờ đến, một chút lừa gạt cuối cùng, biến chuyển này cũng quá đột ngột đi?
Mà Vương Trung Đỉnh hôn môi so với trong tưởng tượng của hắn một chút cũng không giống, hắn nghĩ Vương Trung Đỉnh thuần chính tinh anh như vậy, lúc thân mật cũng sẽ có quá trình cẩn thận chặt chẽ. Kết quả hoàn toàn tương phản, Vương Trung Đỉnh hôn không hề ăn nhập với trình tự, động tác vội vàng thô lỗ, quả thực có thể được gọi là "Gặm".
Gặm gặm liền cắn đến bên miệng Hàn Đông.
Hai người đồng thời dừng lại.
Hàn Đông nói: "Tôi hiện tại chính là đang tỉnh."
"Tôi biết." Vương Trung Đỉnh thở gấp.
Hàn Đông cố ý hỏi: "Vậy anh kéo hạ mặt mũi sao?"
"Kéo không xuống."
"Kéo không xuống sao làm?"
"Chịu đựng."
Nói xong, đầu Vương Trung Đỉnh tiến đến, chính thức cạy mở khớp hàm Hàn Đông, dùng miệng hung hăng hút chặt đầu lưỡi của hắn. Hai thân thể đàn ông triền ôm nhau, chân dài mê người kẹp lên long cường kiện eo, trong giằng co lửa hoa tán loạn, trong ánh mắt JQ tràn đầy...
(JQ: gian tình)
Miệng Vương Trung Đỉnh không hề báo trước mà đánh bất ngờ đến điểm ngực mẫn cảm của Hàn Đông, Hàn Đông thích đến mê man, cánh tay bám chặt kiên cố trên cổ cầu tiếp tục.
Mà tay Vương Trung Đỉnh, sau khi trải qua vô số lần "Diễn tập" trong mộng, rốt cục được chính thức thể hiện lên đùi Hàn Đông.
Từ đầu gối đến mạt trong chân, nhiệt độ châm một đường theo bàn tay Vương Trung Đỉnh.
"Sờ chỗ này..." Hàn Đông không thể chờ đợi thêm đem bàn tay Vương Trung Đỉnh kéo đến giữa hai chân.
Vương Trung Đỉnh không đáp ứng hắn, ngược lại đem tay Hàn Đông tự đặt lên điểu của mình, "Tự làm."
Hàn Đông bất mãn, "Sao anh không sờ cho tôi?"
Vương Trung Đỉnh ngoài miệng nói là không có thói quen, kỳ thật chính là muốn nhìn Hàn Đông dâm đãng mà thôi.
Chờ xem đủ rồi, y tiếp tục giả vờ một biểu tình nhìn không vừa mắt, "Bộ dạng ngu ngốc, phải như vậy mới thích." Sau đó đương nhiên nắm chặt vào.
Thay đổi một bàn tay, cảm giác quả nhiên không giống.
Hàn Đông kích động đến túm quần Vương Trung Đỉnh, "Tôi cũng muốn nhìn anh tự x".
Hắn cảm thấy ẩn nhẫn như Vương Trung Đỉnh lại làm loại chuyện này có một loại khoái cảm phá tan mọi cấm kỵ.
Kết quả lại bị Vương Trung Đỉnh một hơi cự tuyệt.
"Tôi giúp anh." Hàn Đông nói.
Vương Trung Đỉnh mới đầu còn xô đẩy xô đẩy, vẻ mặt bài xích.
Chờ Hàn Đông nắm lấy, nháy mắt nhíu chặt mày, tay đưa đến hai viên thịt tròn trịa nắm chặt.
Đại hỏa một mực đốt tới lông mày.
Mê luyến dồn nén nhiều ngày của Vương Trung Đỉnh rốt cục ở một khắc này tiết ra, trong miệng mơ hồ không rõ kêu một tiếng Đông Đông.
Hàn Đông lập tức ngửa đầu lên, "Sao anh biết nickname tiếng Anh của tôi?"
"Nickname tiếng Anh?"
"Khốc Đông Đông!"
Vương Trung Đỉnh lại đem đầu Hàn Đông đè xuống, dùng miệng ngăn chặn nụ cười của hắn.
Hàn Đông phát hiện Vương Trung Đỉnh có một điểm đặc biệt đáng yêu, chính là mỗi lần Hàn Đông không nhìn, trên mặt y tràn đầy hưởng thụ cùng say mê. Kết quả khi Hàn Đông liếc mắt qua, y lại trở lại vẻ mặt nghiêm túc.
Cho nên, cảm giác được lúc Vương Trung Đỉnh sắp bắn ra, Hàn Đông liền một mực theo dõi. Dùng ánh mắt kia phá hoại, khiến Vương Trung Đỉnh hận không thể ăn hắn.
Rốt cục, Vương Trung Đỉnh phát ra tiếng thô suyễn nam tính. Trong một khắc phóng thích xong, ánh mắt nhìn Hàn Đông thật nhu tình.
Sau đó, Hàn Đông tựa như một con Đại Cẩu, từ phía sau bám chặt lên cổ Vương Trung Đỉnh không buông, miệng sâu kín nói vào bên tai Vương Trung Đỉnh: "Vương tổng a, anh vừa rồi bắn thiệt nhiều."
Vương Trung Đỉnh tà trừng mắt liếc Hàn Đông một cái, trong ánh mắt hàm chứa ý cười không dễ phát giác.
Hàn Đông càng thêm không kiêng sợ bám chặt trên người Vương Trung Đỉnh, hai chân thả trên mặt đất, giống như sợi mì bị tha vào phòng tắm.
"Em dùng vòi phun kia." Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Vô Lại liền nắm chặt vòi phun của Vương Trung Đỉnh không buông, "Tôi muốn dùng của anh."
Vương Trung Đỉnh đành phải lấy một cái khác.
Kết quả, Hàn Đông lại cực độ thiếu thu liễm theo qua.
Cuối cùng hai người vẫn là tắm dưới một cái vòi phun, Hàn Đông bắt Vương Trung Đỉnh tắm cho hắn, còn nói: "Mấy ngày này luôn luôn là anh tắm cho tôi, giờ tự mình tẩy lại không sạch nữa."
"Cái gì mà tẩy không sạch? Tôi chỉ là giúp em tẩy màu, cũng không phải đem tay phế đi."
"Vậy cũng không có tắm được sạch sẽ bằng anh."
Hàn Đông nhìn Vương Trung Đỉnh cầm dầu gội lên, lại tán dương tiếp: "Anh vò đầu cho tôi, tóc của tôi mỗi ngày đều rất mềm."
Vương Trung Đỉnh hừ một tiếng, "Đó là dầu gội của tôi tốt, có liên quan gì đến việc ai gội?"
"Có quan hệ, tay anh kích thích da đầu của tôi, tôi cảm giác cả người đều tỏa sáng."
Vương Trung Đỉnh: người này rốt cục là lười đến thế nào?
Cuối cùng, y vẫn đổ xà phòng tắm trên tay mình.
Trở lại phòng ngủ Vương Trung Đỉnh, Hàn Đông mới nhớ tới hỏi: "Sao hôm nay Tây Tây yên tĩnh vậy?"
Vương Trung Đỉnh nói: "Tôi nói với nó ngày hôm nay em không đến."
Hàn Đông lúc này mới nhớ tới hỏi: "Vậy sao anh chở tôi đến đây?"
Vương Trung Đỉnh không nói chuyện.
"Tôi đã biết, anh sớm đã có quyết định, cố ý giả vờ tôi..." Hàn Đông tự kỷ lầm bầm,"Sớm biết vậy đã không tốn công lo kinh hỉ cho anh."
"Cho tôi kinh hỉ?" Vương Trung Đỉnh vẻ mặt không hiểu.
Hàn Đông cầm lấy 3 cái khăn tay dính uế vật, ở trước mặt Vương Trung Đỉnh khoe khoang, "Thấy không?"
"Này có cái gì?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
"Có cái gì?" Hàn Đông khoa trương trừng mắt, "Đây chính là tam liên phát, anh làm được không?"
Mới vừa nói xong, vừa cúi đầu một cái, đã tới...
Lại là một lần "Thân mật hỗ động", Vương Trung Đỉnh cảm giác mình không chỉ không mệt mỏi, ngược lại càng ngày càng lên tinh thần.
(hỗ động: tương tác, giúp đỡ lẫn nhau)
Hàn Đông cũng không cam chịu yếu thế, mắt to thủy chung trừng trừng nhìn y, giống như sợ nháy mắt sẽ chạy mất.
"Tôi nói Vương tổng, anh như này có phải tính đem tôi giấu đi không?"
Vương Trung Đỉnh liếc xéo hắn một cái, "Ai đem em giấu?" Ta bất quá là vào phòng giúp chút việc thôi.
Hàn Đông vươn tay kéo Đại Điểu Vương Trung Đỉnh, Vương Trung Đỉnh phản ứng nhanh chóng đánh tay hắn trở về. Hàn Đông hắc hắc vui lên, rất nhanh lại an tĩnh không nói nữa.
Vương Trung Đỉnh sau đó mở miệng hỏi: "Hôm nay em khóc vì cái gì?"
"Khóc? Tôi khóc lúc nào?" Hàn Đông không phải là cãi bướng, hắn thật sự là đã quên.
Vương Trung Đỉnh lại bởi vì vài giọt nước mắt cá sấu kia của Hàn Đông, làm tim nháo một đường.
Hàn Đông nghĩ nghĩ, "Anh nói ở bữa tiệc hơ khô thẻ tre a? Tôi nhìn thấy người ta đều khóc, không khóc thì thì thật ngại".
Nhưng Vương Trung Đỉnh rõ ràng thấy cả đám người từ cửa khách sạn đi ra đều mặt mày hớn hở.
Hàn Đông lại giải thích nói: "Con người của tôi đặc biệt cảm tính, có đôi khi một câu thơ cũng có thể khiến tôi rơi lệ."
"Là thơ Đường ba trăm bài sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Hàn Đông cười gượng hai tiếng, "Sao anh lại biết?"
Vương Trung Đỉnh quả thực không muốn nói, tổng cộng có bấy nhiêu học thức, còn dám lấy ra khoe khoang.
"Được rồi, ngủ đi."
Hàn Đông lo lắng hỏi: "Anh tỉnh ngủ sẽ không trở mặt chứ?"
"Tôi có quen em sao?" Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông một đầu tóc xoăn dựng lên, "Anh nói gì?"
Vương Trung Đỉnh cố ý lật người lưng quay về phía hắn.
Hàn Đông quả nhiên bám chặt.
Sáng sớm hôm sau, Tây Tây rời giường liền nhanh chóng chui vào phòng Hàn Đông thị sát tình hình. Thấy trên giường trống không, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, ba ba quả nhiên không có gạt ta.
Kết quả, Tây Tây lại phát hiện trên tủ đứng có gì đó không đúng.
"Đây là cái gì?" Tây Tây một bên lầu bầu lên một bên tò mò mở ra.
Hàn Đông còn ở phòng ngủ Vương Trung Đỉnh, Tây Tây siêng năng đã cùng ba ba ăn điểm tâm.
"Ba ba, người phải uống thuốc đúng giờ." Tây Tây tri kỷ nói.
Vương Trung Đỉnh vẻ mặt không hiểu, "Uống thuốc? Uống thuốc gì?"
"Thuốc cảm mạo a."
"Ai nói ta bị cảm?"
"Con qua phòng đuôi sam thúc thúc đã phát hiện rất nhiều giấy lau nước mũi."
Vương Trung Đỉnh, "A, nhưvậy a, cám ơn con trai."