"Tôi không sao, bộ phim cũng sẽ không có chuyện gì."
Vương Trung Đỉnh lần đầu tiên lộ ra biểu tình đau lòng trước mặt Hàn Đông.
Hàn Đông bị Vương Trung Đỉnh đàn áp quen rồi, tư tưởng nô lệ ăn sâu, đột nhiên nhìn thấy y ôn nhu lại có chút không thích ứng được.
"Cái kia... Anh đừng ở lại với tôi phí công, nhanh chóng đến bệnh viện đi, bằng không phim của tôi thực xong rồi."
Nghe nói như thế, Vương Trung Đỉnh mới yên tâm mà đi ra ngoài.
Mới vừa đây phòng chiếu còn đầy ảnh thính, trong nháy mắt chỉ còn lại hai người.
Du Minh từ đầu đến cuối đều không rời chỗ ngồi của mình, hiện tại như cũ ngây ngốc nhìn lên màn hình lớn.
"Này, tôi nói, cậu không phải cũng phát bệnh rồi chứ?" Hàn Đông vỗ cậu một cái.
Du Minh nhìn Hàn Đông lộ ra ánh mắt oán hận, "Lúc quay vì cái gì không cho tôi xem?"
"Ai... Ai không cho cậu xem?" Hàn Đông căng thẳng, "Không phải là cậu không rảnh xem sao?"
"Ít nói! Cậu cho là tôi còn không biết cậu nghĩ gì sao?"
Hàn Đông không lên tiếng nữa.
Du Minh lần này giống như thật sự giận, ánh mắt nhìn Hàn Đông lạnh lùng khác hẳn với thường ngày.
"Thật không ngờ, cậu bán rẻ tôi."
Nói xong, đứng dậy hướng ra ngoài đi.
Hàn Đông vội vàng giữ chặt, "Minh nhi a, cậu hãy nghe tôi nói, tôi không phải là vì sợ cậu quá chờ mong cuối cùng sẽ thất vọng sao?"
"Cho nên cậu đã đem tôi vứt cho Hạ Hoằng Uy kia? Một cái thất vọng, một cái sốt ruột, cậu cảm thấy được thất vọng so với sốt ruột thoải mái hơn sao?"
Hàn Đông thiếu thu liễm trả lời một câu, "Có thể thoải mái bao nhiêu tốt bấy nhiêu vậy."
Nghe nói như thế, Du Minh xách túi đi thẳng không thương lượng.
Đến cuối cùng, phòng chiếu chỉ còn lại mình Hàn Đông.
Phim vẫn còn tiếp tục.
Hàn Đông một bên hút thuốc, một bên yên lặng nhìn màn hình lớn. (T_T)
Cảnh chuyển tới trước khi xảy ra sự cố, Triệu Bân, Tằng Minh cùng Mã Đông đang tập luyện trong phòng khiêu vũ. Bên cạnh còn có bạn gái Tằng Minh, hai người mắt đi mày lại, khiến Triệu Bân cùng Mã Đông vô cùng hâm mộ.
"Ai, tôi làm sao lại không có bạn gái đây?" Mã Đông cảm thán.
Triệu Bân nói: "Ai bảo cậu suốt ngày giả thần giả quỷ!"
"Ít nói, cậu cũng không có còn mạnh miệng với tôi! Rõ ràng 20 tuổi người, mặt như 40 tuổi!"
"Có tin tôi đập cậu không?"
"Ha ha ha ha..."
Nhưng mà, hạnh phúc cùng ấm áp luôn ngắn ngủi.
Một tai nạn giao thông thình lình xảy ra khiến ba người từ đó âm dương cách biệt.
Hình ảnh lại cắt đến trên cầu vượt.
Triệu Bân và Tằng Minh một trước một sau qua đường cái, Mã Đông cách bọn họ xa hơn một chút gọi điện thoại.
Triệu Bân đột nhiên quay đầu lại hướng Tằng Minh nói: "Bạn gái của cậu đang ở đối diện mua kem, cậu còn không mau đi thay nàng trả tiền?"
Tằng Minh đang ra bên ngoài tìm tiền lẻ, thảm kịch liền xảy ra.
Triệu Bân bị một chiếc xe đâm ngã gục rồi chèn lên, Tằng Minh kinh hoàng không chú ý tới đối diện cũng có một chiếc xe lao đến, kết quả cứ như vậy bị hai xe chèn ép ở giữa.
Tằng Minh thấy Triệu Bân bị chèn dưới xe từng miếng từng miếng thịt rụng ra, Triệu Bân thấy Tằng Minh bị chèn ép thân thể biến dạng thống khổ vặn vẹo giãy dụa.
"Có người bị tai nạn giao thông!"
"Ai?"
"Không rõ lắm, hình như là hai sinh viên."
"..."
Nghe được mọi người nghị luận, Mã Đông trong lòng căng thẳng, vội túm lại một người hỏi: "Ở đâu?"
"Đang ở bên đó."
Lúc này, có hai cái màn hình đặc tả.
Một cái là con mắt Triệu Bân xoay xoay về hướng Mã Đông, cái kia là quay Tằng Minh động tác giãy dụa tạm dừng chốc lát.
Mã Đông thấy tình cảnh bi thảm của hai người, lòng nóng như lửa đốt chạy vội về hướng bên đó.
Kết quả, một chiếc xe đang chèn Tằng Minh đột nhiên khởi động, nháy mắt đánh bay Mã Đông.
Một khắc này, Triệu Bân cùng Tằng Minh đồng thời thấy một thân áo trắng bay trên không trung.
Mà trong nháy mắt Mã Đông rơi xuống, vừa hay bắt gặp bạn gái Tằng Minh đứng ngây ở quầy hàng kem.
Màn hình bắt đầu luân phiên thay đổi khuôn mặt ba người.
Giờ này khắc này, Triệu Bân còn chưa có ngạt thở đến chết bởi vì lồng ngực bị ép, Tằng Minh trên dưới vặn ngược cũng còn chưa gãy. Mà Mã Đông đập xuống mặt nước, thân thể đã tứ phân ngũ liệt, màn hình liền dừng lại rồi.
Tiếp theo, một người tỉnh lại.
Người tỉnh lại này rất quan trọng, bởi vì trong ba người nhất định có một sống, bằng không sẽ không có giấc mơ tồn tại.
Người này là ai đây?
Cảnh dần dần lui ra xa, người tỉnh lại là Mã Đông.
Từ trên mặt hắn có thể thấy được, hắn vừa thở nhẹ nhõm một hơi, lại lộ ra nồng đậm thương cảm.
Tiếp theo, điện thoại của hắn vang lên.
"Mã lão sư, có người bởi vì gặp tai nạn giao thông mà lưu lại bóng ma tâm lý, muốn tìm anh khuyên giải."
Mã Đông thản nhiên trả lời: "Cho vào đi."
Không đầy một lát, cửa mở ra.
Ánh mắt Mã Đông đột nhiên tại một khắc ngưng lại.
Tiếp theo, nhạc phim vang lên.
Hàn Đông đi một mình khỏi phòng chiếu.
Trương chủ nhiệm trải qua cấp cứu, rốt cục tỉnh lại, chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Vương Trung Đỉnh an vị bên giường lão, trong ánh mắt mang theo tâm ý tạ lỗi sâu sắc.
Nhưng Trương chủ nhiệm ngược lại không có ý trách cứ, "Lúc trước tim tôi đã có chút thất thường, tuy rằng không phát triển đến bệnh tim, nhưng là có giữ tại biến chứng."
"Xin lỗi ngài." Vương Trung Đỉnh nói.
Trương chủ nhiệm khoát tay, "Cậu hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi không có trách bộ phim của các người. Tôi ngược lại cảm thấy bộ phim này phi thường hay, phi thường đáng để cho tôi rung động."
Vương Trung Đỉnh không nói gì thêm.
"Bất quá đâu..." Trương chủ nhiệm xoay chuyển, "Tôi đây phát bệnh, trong cục vài vị lãnh đạo đều nhìn thấy. Coi như tôi không so đo, bọn họ cũng sẽ không để yên. Không muốn đem sự tình làm lớn, các người chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, xóa sạch cái cảnh kia."
Cuối cùng vẫn là kết cục này... trong đầu Vương Trung Đỉnh hiện lên cái lưng tím đen của Hàn Đông, lòng như đao cắt.
"Thật không thể thương lượng sao?"
Trương chủ nhiệm thở dài, "Tôi phát bệnh tuy rằng không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên bộ phim, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên bị, vẫn là cấp tính, rất khó cam đoan nguyên nhân không phải cảnh đó. Nếu rạp chiếu phim có người bệnh giống tôi, tới lúc xảy ra chuyện thì làm sao? Nói đến cùng, phim là phục vụ quần chúng. Cậu có thể không quá nghiêm khắc hoàn mỹ, nhưng cậu nhất định phải cam đoan mỗi người kia tâm thần an định."
"Tôi hiểu rồi." Vương Trung Đỉnh cực độ gian nan nặn ra ba chữ kia.
"Hơn nữa, những cảnh còn lại của diễn viên kia cũng phi thường xuất sắc, cắt cảnh này đi hẳn là ảnh hưởng không lớn."
Ở trong lòng Vương Trung Đỉnh, bất kỳ một cảnh nào của Hàn Đông ảnh hưởng đều là rất lớn.
Trương chủ nhiệm đột nhiên lại nói: "Có thể cắt cái cảnh kia ra rồi đưa cho tôi một phần được không?"
Vương Trung Đỉnh nghi hoặc khó hiểu.
Trương chủ nhiệm ngượng ngùng cười cười, "Cái cảnh kia là cảnh hấp dẫn nhất trong mấy năm nay tôi mới gặp qua, đẹp đến phi thường bạo lực, có thể nói là điên phong tạo cực!" (nói chung là cực đỉnh)
Vương Trung Đỉnh đột nhiên có chút hoài nghi: lão nhân này bị dọa phát bệnh là mà vẫn kinh diễm?
Vì thế, y làm vẻ mặt tội lỗi hướng Trương chủ nhiệm nói: "Vì suy nghĩ cho an toàn của ngài, yêu cầu này tôi không thể đáp ứng."
Trương chủ nhiệm vội tự biện giải, "Tôi không xem, tôi chỉ là lưu làm kỷ niệm thôi."
"Thật có lỗi, tôi vẫn rất lo lắng." Vương Trung Đỉnh một bộ biểu tình không đáng thương lượng.
Trương chủ nhiệm thở dài, "Vậy được rồi, cậu đã không muốn, tôi cũng không cưỡng cầu. Bất quá chuyện cảnh này, tôi vẫn không thể thỏa hiệp."
Hiện tại, Vương Trung Đỉnh đã nhận thức cảnh này bj xóa là một cái thực tế rồi.
"Nếu như vậy, tôi cũng không quấy rầy ngài nghỉ ngơi." Vương Trung Đỉnh nói.
Không ngờ Trương chủ nhiệm lại bảo, "Cậu trước tiên đừng nóng vội, ngồi xuống, tôi còn chưa nói hết."
Vương Trung Đỉnh đành phải lại tọa hồi nguyên vị, chờ Trương chủ nhiệm phát lệnh.
"Cậu có thể kể cho tôi một chút phần còn lại không? Tôi xem hơn phân nửa, lại thiếu một cái kết, trong lòng bị treo thật sự khó chịu a."
Vương Trung Đỉnh cười cười, "Được."
Sau khi nghe xong, Trương chủ nhiệm lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi, "Thì ra là như vậy."
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu.
"Người cuối cùng đến là ai? Trong kịch bản cũng không viết rõ sao?"
"Không có."
Trương chủ nhiệm vẻ mặt khó hiểu, "Đây chẳng phải là chưa công bố người còn sống sót cuối cùng là ai sao?"
Vương Trung Đỉnh nói: "Đây là phim lưu lại hồi hộp."
Bởi vì từ phiến vĩ, có vẻ như ai sống sót cũng có thể giải thích được.
Nếu vào cửa người là Triệu Bân, như vậy có thể lý giải cho người sống là Triệu Bân. Nếu vào cửa là Tằng Minh, như vậy là có thể lý giải cho người sống là Tằng Minh.
Vô luận hai người kia ai còn sống, này cảnh trong mơ đều là vô hạn tuần hoàn. Nghe giống như không có gì, nhưng là tình tiết cực lớn, bởi vì dạng phát triển này khiến cho người ta không tìm được điểm khởi đầu và kết thúc của giấc mơ.
Nếu vào cửa là người lạ, như vậy người sống chính là Mã Đông. Hết thảy phía trước xảy ra, đều là một giấc mộng của hắn mà thôi.
Vương Trung Đỉnh nói: "Phán đoán cảnh trong mơ là ai, phương pháp đơn giản nhất chính là nhìn ý tưởng xảy ra trong mộng, nếu hắn không trải qua, liền chứng minh không phải mộng của hắn."
Trương chủ nhiệm thử phân tích nói: "Ý tưởng trong mộng chính là: quỷ áp giường Triệu Bân, máy khoan Tằng Minh, bóng trắng Mã Đông, bạn gái Tằng Minh, còn có câu kia 'Đang ở bên đó..."
Vương Trung Đỉnh gật đầu, "Không sai biệt lắm, còn gì nữa không."
Trương chủ nhiệm lại rối rắm, "Đầu tiên, ba người này đều thấy được tai nạn xe thảm khốc của nhau. Đến nỗi hình ảnh bạn gái Tằng Minh mua kem, ngay từ đầu chỉ có Triệu Bân và Tằng Minh thấy, sau lại Mã Đông lúc rớt cầu cũng nhìn thấy. Cuối cùng là câu kia 'Đang ở bên đó" có vẻ như người nghe được chỉ có Mã Đông đi?"
"Không phải, có một khâu nhỏ tôi chưa nói cho ông. Ngay cả khi có người nói cho Mã Đông những lời này, Triệu Bân cùng Tằng Minh đều vẫn có phản ứng, có thể lý giải vì bọn họ cũng nghe được."
Trương chủ nhiệm vẻ mặt sụp đổ, "Kia không phải quá khó giải sao?"
Vương Trung Đỉnh không nói gì.
"Xem ra tôi còn phải xem lại một lần." Trương chủ nhiệm cảm khái.
Vương Trung Đỉnh nói: "Ngài vẫn là nên nghỉ ngơi thật tốt đi."
Xem một lần liền cắt một cảnh,nếu xem nữa, còn không đem cả phim cắt luôn?