Hàn Đông nhìn thấy người trước mặt, nhất thời ngây ngẩn.
Quá trình này dài đến hơn mười giây.
Ngay khi Vương Trung Đỉnh cho rằng Hàn Đông có thể kiềm chế được, bỗng một tiếng tru lên không hề báo trước nhảy vào tai y, Hàn Đông tận lực kích động đến nói năng chất vấn lộn xộn.
"Anh con mẹ nó thật sự đến đây sao? Mẹ kiếp còn biết đường đến đây sao? Em tìm anh hơn nửa năm biết không? Anh chết ở đâu... Kháo kháo kháo... đánh chết anh!"
Hàn Đông đấm đá loạn lên người Diệp Thành Lâm, lại đau ở ngực Vương Trung Đỉnh.
Y cứ như vậy bị gạt qua một bên.
Hàn Đông trước khi đến thật sự không dám ôm hi vọng, cho nên khi kinh hỉ xuất hiện, hắn hoàn toàn không chịu nổi xúc động này.
Diệp Thành Lâm ngay từ đầu đã nghĩ phải khắc chế, nhưng người này gào thét đến quá mức nhiệt tình, khiến cho gã không kịp kháng cự đã bị bao phủ bởi cơn sóng tình cảm mãnh liệt.
"Đông tử..." Diệp Thành Lâm không kìm lòng được nhéo một cái trên vai Hàn Đông.
Hàn Đông đặt tay trên vai Diệp Thành Lâm dộng dộng mấy cái, liên tục kêu, "Diệp Thành Lâm! Diệp Thành Lâm! Diệp Thành Lâm! Diệp Thành Lâm..."
Mỗi một tiếng hô, mặt than của Vương Trung Đỉnh lại thâm một tầng.
"Tiểu tử anh rốt cục cũng xuất hiện, ha ha ha..."
Vương Trung Đỉnh không thể nhịn được nữa tiến lên một bước.
Bang!
Đột nhiên bị vật thể không xác định nện trúng.
Vương Trung Đỉnh đỡ được vừa nhìn, nhãn cầu liền đỏ.
Trên tay y chính là máy mát xa vừa rồi Hàn Đông giương nanh múa vuốt không cẩn thận vứt ra.
Vừa muốn nổi bão, ngón cái Hàn Đông lại dựng thẳng về phía y.
"Vương Trung Đỉnh, hành động của anh rất quân tử!"
"Tôi đã hiểu lầm em, tổn thương em, tôi là bù đắp cho lời nói và việc làm trước kia của mình."
"Anh thật là đàn ông, thật sự, thuần gia môn nhân!"
Vương Trung Đỉnh ngoại trừ xanh mặt cất máy mát xa vào túi áo, y còn có thể làm gì?
Sau khi kích động đủ rồi, ba người cùng nhau ăn cơm.
Vương Trung Đỉnh đã rất nhiều ngày không ăn cơm cùng Hàn Đông, nhắc tới bữa cơm hẳn là có ý nghĩa không hề tầm thường. Nhưng mà bởi vì có người nào đó cùng Hàn Đông mấy tháng không một bữa cơm, vì thế ý nghĩa kia nháy mắt trở thành thứ không đáng nhắc tới.
Hàn Đông và Diệp Thành Lâm trò chuyện thao thao bất tuyệt, kể chuyện vui về sinh hoạt cá nhân mấy năm nay, hồi ức tuổi thanh xuân mất đi, cảm khái tình cảnh xấu hổ hiện tại... Đều là chủ đề Vương Trung Đỉnh chen không lọt miệng, tán gẫu đến có thể gọi là không coi ai ra gì.
Diệp Thành Lâm trước khi đến các loại không tình nguyện, kết quả sau khi nhìn thấy Hàn Đông như tà linh phụ thể (bị ma nhập), trạng thái cảm xúc nháy mắt lấy Hàn Đông làm chuẩn, độ ăn ý luỹ thừa một đường thăng tới trăm phần trăm.
Nếu dư quang có thể giết người, lúc này Hàn Đông và Diệp Thành Lâm đã sớm tìm chết.
"Chứng mộng du của cậu còn thường xuyên không?" Diệp Thành Lâm đột nhiên hỏi.
Hàn Đông trâng tráo: "Rất ít, từ lúc anh vừa đi, em cũng không có động lực mộng du nữa."
Mới vừa nói xong, có một cái thìa đột nhiên bay đến sống mũi, Hàn Đông nháy mắt sợ tới mức giật nảy.
"Chuyện gì thế?" Hàn Đông chưa hoàn hồn hỏi.
"Không có gì." Vương Trung Đỉnh không biến sắc ung dung nhặt thìa về.
Hàn Đông thế nhưng vẫn không ngửi ra ý tứ ám chỉ trong đó, còn vỗ vỗ vai Vương Trung Đỉnh hướng Diệp Thành Lâm khen: "Thuần gia môn nhân!"
Diệp Thành Lâm cũng tương đối nể tình gật đầu phụ hoạ, "Đã nhìn ra, ha ha ha ha ha ha..."
Vương Trung Đỉnh, "..."
Đang ăn, Diệp Thành Lâm lại hỏi: "Từ lúc anh đi, thay đổi mấy lượt bạn gái rồi?"
Hàn Đông vội trả lời: "Không đổi, vẫn luôn là một người."
Diệp Thành Lâm hừ lạnh một tiếng, "Ít tin! Anh còn không biết cậu cái loại đức hạnh gì?"
"Bây giờ thật không thay đổi!" Hàn Đông tỏ rõ thái độ.
Diệp Thành Lâm dè bỉu, còn vỗ tay Vương Trung Đỉnh trêu chọc: "Tôi cho anh biết, tiểu tử này đặc biệt đào hoa, đổi bạn gái không khác gì thay quần áo. Tất cả đều kêu thâm tình chân thành, một tư thế anh muốn cùng em đầu bạc răng long. Kết quả không đầy ba ngày, lại hẹn hò cùng với người khác."
Hàn Đông nhanh chóng đá Diệp Thành Lâm một cước.
Trên thế giới này chuyện bi ai nhất không phải bị nói ra điểm yếu trước mặt người yêu, mà ngươi muốn đá người nói ra điểm yếu của mình, không ngờ tới chính là đá người yêu, mà lại còn đá phải trứng.
Sau ót Vương Trung Đỉnh nổi rần rần gân xanh, mặt Diệp Thành Lâm như cũ không đổi sắc bám riết y tố cáo Hàn Đông.
"Liền nói tấm đức hạnh của Hàn Đông này, thế mà lại còn có người thật lòng với cậu ta, anh nói người kia có phải ngu ngốc hay không?"
Diệp Thành Lâm chỉ lo tự giễu, lại không nghĩ rằng bên cạnh có kẻ nằm cũng dính đạn.
Vương Trung Đỉnh giờ này khắc này đã hiểu ra một đạo lý vững như núi Thái Sớn: khí khái đàn ông tựa nước trong miếng bọt biển, miễn là ép thì vẫn sẽ có nước.
(biến thể từ câu nói nổi tiếng của Lỗ Tấn: Thời gian như nước trong miếng bọt biển, miễn là ép thì vẫn sẽ có nước, ý chỉ thời gian chỉ cần tranh thủ sắp xếp thì sẽ luôn có. Nhưng ở đây ý chỉ khí khái chỉ cần bị chèn ép thì sẽ bị nặn ra J)))
"Cậu còn thuê phòng bên ngoài không?" Diệp Thành Lâm lại hỏi.
"Không, em ở ký túc xá công ty." Nói đến đây Hàn Đông đột nhiên nghĩ tới, "Em dẫn anh đi xem chút đi, người anh em cách vách của em cũng đặc biệt tốt, vừa hay giới thiệu cho anh biết."
Vì thế, Hàn Đông kéo Diệp Thành Lâm đứng dậy đi mất.
Vương Trung Đỉnh cứ như vậy vừa trừng mắt gườm hai người bọn họ, vừa âm mặt ở phía sau thanh toán.
Trên đường về, Vương Trung Đỉnh tự mình lái xe, Hàn Đông ngồi ở ghế sau nhiệt tình tán gẫu cùng Diệp Thành Lâm.
"Người đại diện của cậu thật không tồi." Diệp Thành Lâm nhỏ giọng hướng Hàn Đông nói, "Thân là người làm thuê, bộ dạng lại vô cùng giống giám đốc."
Hàn Đông xấu hổ, "Người này chính là tổng giám đốc."
Diệp Thành Lâm, "..."
Trở lại ký túc xá, Du Minh đi vắng, Hàn Đông dẫn Diệp Thành Lâm đến phòng của mình trước.
"Nhìn xem, thế nào?"
Diệp Thành Lâm đột nhiên có ảo giác đảo ngược thời gian.
"Sao cậu còn dùng mấy thứ này?"
"Anh không hiểu rồi!" Hàn Đông vung tay lên ngôn chi chuẩn mực, "Đây là để răn dạy chính mình, làm người phải biết giữ bổn phận! Khắc ghi khoảng thời gian còn nghèo khổ, không thể quên căn!"
Nghe đến mấy cái này, Diệp Thành Lâm nhịn không được nhớ tới phòng thuê khi trước vẫn hay cúp điện ngày nóng.
"Ngày trước giường cậu ngay cả một cái chăn để phòng lạnh còn không có, suốt ngày mặc độc một cái quần lót chạy đến ổ chăn của anh cọ cọ."
Hàn Đông trộm liếc Vương Trung Đỉnh một cái, cười xấu hổ, "Thật sao? Sao em không nhớ rõ?"
"Sao lại không? Anh nhớ rất rõ bàn chân thối của cậu. Qua nửa tháng, mùi thối trong chăn cũng không tán hết."
Hàn Đông vừa muốn mở miệng, di động liền vang lên.
"Alo? Minh nhi a!"
Lúc này, Vương Trung Đỉnh vẫn luôn trầm mặc đột nhiên quay sang Diệp Thành Lâm mở miệng.
"Nếu anh nhớ nhung hương vị này, tôi đề nghị anh bọc thêm bên ngoài tất một đôi tất ni lông nữa, lại phối với giày kín, chạy cho ra mồ hôi rồi dùng máy sấy hong khô ở trong chăn, cam đoan hơn nửa năm vẫn là mùi này."
A?...
Diệp Thành Lâm còn chưa hiểu tình huống gì, Vương Trung Đỉnh đã không biến sắc đi mất hút rồi.
Hàn Đông sau khi trở về vẻ mặt uể oải, "Đêm nay Minh nhi có việc không trở lại rồi."
Diệp Thành Lâm nói: "Không sao, ngày mai giới thiệu cũng không muộn."
Hàn Đông đột nhiên nghĩ ra gì đó, lại hưng phấn lên.
"Hay là đêm nay anh cứ ở đây đi? Dù sao Trương Tinh Hồ cũng dọn đi rồi, vừa hay có một phòng trống."
Diệp Thành Lâm gật gật đầu, "Anh không ý kiến."
Hàn Đông bày ra một biểu tình ký thác kỳ vọng nhìn Vương Trung Đỉnh, "Anh nhất định không có ý kiến đi?"
"Không — ý — kiến."
Vương Trung Đỉnh dùng cả tính mạng biển hiện khí khái đàn ông.
Nghe thế, Hàn Đông vô cùng hứng thú chạy tới giúp Diệp Thành Lâm thu dọn phòng. Thu dọn xong còn chần chừ không đi, lân la lắm chuyện không dứt. Biết Diệp Thành Lâm đã buồn ngủ không trụ được nữa, Hàn Đông mới lưu luyến đi ra.
Vương Trung Đỉnh vẫn ngồi trên ghế sa lon phòng khách, tư thế ngay cả một chút cũng chưa đổi.
Bởi vì Hàn Đông đã chuẩn bị làm hoà từ trước, lại thu được một cái kinh hỉ lớn bất ngờ, tự nhiên toàn bộ oán khí đều tiêu tán, các kiểu cười đê tiện cười dâm đãng cười phóng túng lại cùng nhau trở về trên mặt.
"Anh cũng ở lại đây một đêm đi ~ dù sao cũng còn phòng ~ "
Hàn Đông nói xong liền lục "tiểu vũ khí thần bí" trong túi áo, kết quả đột nhiên tìm không thấy.
Ở đây, Vương Trung Đỉnh đưa tay đến trước mặt hắn.
Hàn Đông tập trung nhìn vào, trong tay Vương Trung Đỉnh đúng là thứ mình muốn tìm.
"Á... Sao lại chạy đến chỗ anh?"
Giọng điệu Vương Trung Đỉnh âm trầm châm chọc: "Quà gặp mặt tặng anh em của em đủ khí phái a."
Hàn Đông vội giải thích, "Không phải tặng anh ấy!"
"Không phải tặng hắn sao bình thường không thấy? Cố tình sau khi tôi gọi điện thoại nói cho em biết hắn đến đây mới thấy?"
Hàn Đông thấy không thể gạt được đành phải nhận tội, "Kỳ thật trước khi anh tìm Diệp ca đến, em đã tính tha thứ cho anh rồi."
Lực sát thương của lời này đối Vương Trung Đỉnh, không chút nào thua kém việc trực tiếp thừa nhận đây là đưa cho Diệp Thành Lâm.
Quả nhiên vẫn là nhanh một bước.
Sống qua ngày cùng cái tính mài mài chít chít này, thực con mẹ nó chịu thiệt thòi!
Không đầy một lát, trong phòng Hàn Đông liền vang lên các loại âm phù không hài hòa.
"Nga ~ nga ~ da ~ da ~ "
"Đừng bóp trứng ~ đừng bóp trứng ~ đau trứng~ đau trứng a~ a a a a a ~ "
"Đừng gãi lòng bàn chân ~ đừng gãi lòng bàn chân ~ ngứa chân ~ ngứa chân ~ ha ha ha ha ~ "
"..."
Giày vò hết một đêm như vậy.
Hàn Đông lúc ngủ khóe miệng còn cong cong, các loại vui vẻ các loại thỏa mãn.
Vương Trung Đỉnh yên lặng nhìn hắn một lúc, đứng dậy đi ra ngoài uống nước.
Kết quả, một chén nước còn chưa có uống xong, chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân sát sát.
Cả người Vương Trung Đỉnh cứng đờ.
Thanh âm này ngày càng gần, ngày càng gần...
Đột nhiên, hai bàn tay ấm áp vòng qua, gắt gao trói chặt eo của y.
Vương Trung Đỉnh lúc này mới đem miếng nước đang ngậm nuốt xuống.
Sau đó liếc mắt sang bên cạnh một cái, phát hiện Hàn Người Mù đang ghé vào vai mình cười ngây ngốc.
Trong nháy mắt toàn bộ biệt khuất đều đội nón ra đi.
Khi Vương Trung Đỉnh quay trở về, cái "Balo lớn" này vẫn buộc lì trên lưng y. Y cố gắng cởi bỏ, kết quả móng vuốt người nào đó bám càng chặt hơn.
Dưới tình huống bình thường, tấm đức hạnh này của Hàn Đông chính là chột dạ hoặc là có chuyện cần cầu Vương Trung Đỉnh.
Quả nhiên, nằm xuống không bao lâu, Hàn Đông liền hướng Vương Trung Đỉnh nói: "Em muốn để Diệp ca ở Bắc Kinh thêm vài ngày."
Bởi vì Hàn Đông nhắm mắt, cho nên mặt Vương Trung Đỉnh tự nhiên mà chìm xuống.
"Vì sao phải thêm vài ngày?"
"Trước kia Diệp ca đã nói với em, anh ấy ở Bắc Kinh làm công ba năm, nhưng ngay cả quảng trường Thiên An Môn cũng chưa ghé qua. Em muốn mấy ngày nay dẫn anh ấy đi dạo xung quanh, thuận tiện cũng dẫn chị dâu đến, để họ cùng nhau thư giãn một chút."
Vương Trung Đỉnh không nói gì.
Hàn Đông lại gặm loạn một trận trên mặt Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh vừa hưởng thụ vừa không kiên nhẫn, "Em còn muốn gì nữa?"
"Sắp xếp giúp chút đi."
Vương Trung Đỉnh, "...!!"
Tới sau nửa đêm, Vương Trung Đỉnh rốt cục hơi buồn ngủ, cánh tay ôm Hàn Đông dần dần buông lỏng xuống.
Đột nhiên, Hàn Đông lại không an phận gây chấn động.
Vương Trung Đỉnh cảnh giác mở mắt ra, phát hiện Hàn Đông biểu cảm như tên trộm, nhìn bộ dạng này là muốn trộm thức dậy.
Trong lòng Vương Trung Đỉnh lại lộp bộp một trận.
Nếu đến lúc này, Hàn Đông lại đi sang phòng bên cạnh, Vương Trung Đỉnh không biết mình còn có thể bình tĩnh ứng phó hay không.
Hai cánh tay Hàn Đông chậm rì chống xuống lên, tiếp theo là cả nửa người trên, tiếp tục là mông, cuối cùng chợt xoay một cái...
Mãnh liệt bổ nhào lên người Vương Trung Đỉnh, gắt gao đè xuống.
Trái tim Vương Trung Đỉnh đang treo ngược cũng chợt rơi xuống đất.
Hàn Đông lại bắt đầu lắc lư trên người Vương Trung Đỉnh, nhìn bộ dạng này là động tình rồi. Đáng tiếc thể lực chống đỡ không nổi, không làm ra được trò gì đã lại bất động.
....
Con người thật là sẽ thay đổi.
Bất luận tái diễn hết thảy ngày trước như thế nào, đều sẽ có một vài chi tiết nhỏ khiến cho ngươi phát hiện thứ gì đó đã lặng lẽ mất đi.
Giống như cũng là ở cùng một chỗ, trước kia Hàn Đông chỉ trở mình Diệp Thành Lâm cũng sẽ tỉnh, hiện tại Hàn Đông ở trong nhà đi qua đi lại, thế nhưng gã vẫn ngủ một đêm vô mộng.