"Tại sao không phải nói tiếng người?"
Một thanh âm già nua nhưng không hề thiếu khí độ đột nhiên xen vào, khiến thái độ cường ngạnh của Vương Hải Hồng không thể không thu liễm.
"Cha, làm sao người lại ra đây?"
Ông nội Vương Trung Đỉnh năm nay đã chín mươi mấy tuổi, nhưng mắt không mờ tai không điếc, tâm trí minh mẫn, chỉ là đi đứng có chút bất lợi, đi qua đi lại đều phải dựa vào xe lăn.
"Cậu đem vợ của con trai tôi đặt loại địa vị nào? Một người phụ nữ tương lai một mực phụ thuộc vào gia đình, ngay cả quyền biết sự thật cũng có thể tùy ý bị cướp đoạt mà không hay biết sao?" Vương lão gia tử hỏi dồn.
Vương Hải Hồng vẻ mặt bất đắc dĩ, "Cha, người đừng làm mất mặt con trước mặt nhi đồng. Nếu không phải nghe lời này của ngài, nó như thế nào lại trở nên như vậy vô nhân tính như vậy?"
Vương Trung Đỉnh là lớn lên bên cạnh ông nội bà nội, tính tình của y ảnh hưởng sâu bởi Vương lão gia tử.
"Nó vô nhân tính như thế nào?" Vương lão gia tử hỏi.
"Nó trước việc thúc ruột ly hôn cũng có thể thờ ơ, cái này chẳng lẽ còn không phải vô nhân tính sao?"
"Thúc thúc ruột thì sao? Nó cũng là con ruột của ta đó! Nó muốn ly hôn, ta là người đầu tiên giơ hai tay tán thành. Ta còn nguyện ý cho con dâu ra toà làm chứng, khiến tên súc sinh kia tay trắng ra khỏi nhà! Chiếu theo lời ngươi nói như vậy, ta chẳng phải là càng vô nhân tính đi?"
Vương Hải Hồng thở dài, "Cha, người xem tính tình ngang ngạnh của người lại nổi lên rồi. Người xưa nói 'Khuyên hòa giải không khuyên chia rẽ' huống chi bản ý của thẩm nó cũng là không muốn chia tay."
"Coi như ngươi nói có lý, xem Trung Đỉnh chuyện gì đây? Ta đây người làm cha còn chưa làm vượt, ngươi bắt nó thân làm cháu xen vào thừa cái gì?"
"Đó là tại vì nó mới có xích mích!"
Vương lão gia tử lại không thích nghe nữa, "Cái gì gọi là tại vì nó? Là nó bắt tên súc sinh kia quan hệ bất chính cùng nữ minh tinh kia? Là nó bắt tên súc sinh kia giấu người trong nhà sao?"
Vương Hải Hồng tự nhận đuối lý, "Coi như việc này không tính trên đầu nó, phương diện việc ở công ty kia thì sao? Hải Chí rơi xuống hoàn cảnh hiện tại này, không phải nó tạo thành sao?"
Vương lão gia tử còn muốn thay Vương Trung Đỉnh nói chuyện, kết quả bị Vương Hải Hồng cường ngạnh cản lại.
"Cha, người cái gì cũng đừng nói nữa. Chuyện Hải Chí ly hôn có thể tiếp tục luận, nhưng phương diện công ty con tuyệt không lui nhường!"
Nói xong quay mặt chuyển hướng Vương Trung Đỉnh, "Ngươi muốn cấu kết thẩm ngươi đem thúc ngươi xuống sân khấu, trước cùng ta đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, nếu không đừng nghĩ qua được cửa của ta!"
"Ngươi quá hồ đồ..." Vương lão gia tử chỉ vào mũi Vương Hải Hồng mắng.
"Cha, người nghe con, chuyện này người đừng động..." Vương Hải Hồng nói xong đẩy Vương lão gia tử trở về phòng.
Phòng khách chỉ còn lại mẫu tử hai người.
Mẫu thân Vương Trung Đỉnh trong lòng thiên vị nhi tử, nhưng làm chị dâu, cũng làm con dâu, bà cũng cái có bất đắc dĩ của mình.
"Kỳ thật gia gia của con và ba con đều giống nhau, đều là ngoài miệng chua ngoa tâm đậu hũ. Ba của con chửi mắng con là thật, nhưng trong lòng ông ấy không phải không hướng về con. Gia gia của con thủy chung thay con nói chuyện, nhưng người không hẳn là không đau lòng cho con trai mình. Nói đến cùng, ba của con làm những điều này là vì gia gia của con, con tự mình hảo hảo ngẫm lại đi."
Vương Hải Hồng trước đó dồn dập giáo huấn nhiều như vậy, Vương Trung Đỉnh cũng không lấy làm hồi sự. Nhưng mẫu thân y nói những lời này, lại nhập thẳng trong lòng của y.
Đoạn đường từ nhà cha mẹ rời đi, điện thoại Vương Trung Đỉnh cơ hồ đều kêu không ngớt.
Công ty bên kia đã hoàn toàn rối loạn rồi, trước khi một mình Vương Hải Chí xảy ra sự cố, lão và Vương thẩm ở cùng một phía.
Hiện tại Vương thẩm cũng đã làm loạn, toàn bộ áp lực đều đè xuống trên đầu một mình lão.
Dù vậy, Vương Trung Đỉnh vẫn là tắt di động đi, lái xe trở về nhà.
Hàn Đông còn đang ngủ, ngủ đến đặc biệt thành thật, nằm ở trong chăn chưa hề nhúc nhích chút nào.
Vương Trung Đỉnh lấy tay thử nắm dưới chân của hắn, vẫn là cứng ngắc, không thể tự do duỗi thân.
Hẳn là bị trói quá lâu, lại bị lạnh như vậy... Nghĩ vậy, trong lòng Vương Trung Đỉnh có cảm giác khó chịu nói không nên lời.
Y tựa vào đầu giường, đem Hàn Đông ôm vào trong ngực ủ ấm, một cái ôm này lại không bỏ xuống được.
Thẳng đến qua sáu tiếng sau, cảm giác Hàn Đông sắp tỉnh, Vương Trung Đỉnh mới đem hắn thả lại trên giường, đứng dậy đi đến nhà bếp.
Không đầy một lát, Hàn Đông quả nhiên mở mắt rồi.
Thân thể khôi phục tri giác, nhưng đầu vẫn còn đang mơ hồ.
Mãi đến khi Vương Trung Đỉnh bưng canh lại đây, Hàn Đông mới miễn cưỡng nổi lên tinh thần.
"Không có thức ăn khô sao?" Hàn Đông hỏi.
Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Dạ dày của em cần hồi phục một thời gian mới có thể ăn ngũ cốc trạng thái rắn."
"Không cần." Hàn Đông thần thần cằn nhằn nói, "Trong tủ treo quần áo phòng em có tiên đan, ăn vào lập tức hồi phục."
Vương Trung Đỉnh mắt lạnh đáp lại.
"Thật mà, không lừa anh, tự mình luyện." Hàn Đông khí khái vô cùng chắc chắn.
Vương Trung Đỉnh oán thầm: coi như tôi đã thành người của em, nhưng cũng chưa thiếu não đến nước này đi?
"Đừng nói mấy thứ vô dụng nữa, uống nhanh đi."
Hàn Đông đành phải nhận mệnh há miệng ra.
Sau Vương Trung Đỉnh lại thực sự đến tủ treo quần áo của Hàn Đông nhìn, xem là cái tiên đan gì? Chính là viên kẹo bên ngoài quét mứt, vừa nhìn đã biết chính là lừa được của Tây Tây.
Buổi tối Hàn Đông tắm nước nóng xong, nằm lỳ ở trên giường để Vương Trung Đỉnh mát xa từ đầu đến chân, híp mắt liếm liếm khóe miệng, thoải mái tựa một con đại lười cẩu.
"Nếu mỗi ngày có thể như vậy, thật tốt..."
Hàn Đông vừa mới cảm khái xong, Vương Trung Đỉnh lập tức vỗ một cái lên cánh mông của hắn, "Tới phiên em."
Dứt lời, Vương Trung Đỉnh cũng nằm luôn trên giường.
Hàn Đông kinh ngạc, "Anh cũng muốn a?"
"Vô nghĩa!"
Lão tử cũng vì em chạy ngược chạy xuôi, vài ngày nay không thể chợp mắt được không?
Khuôn mặt Hàn Đông kéo đến trên mặt đất, "Thân thể em mới vừa có chút sức, anh muốn mệt em..."
"Có mệt bằng bị tôi thao không? Nhanh lên một chút!"
Trung Trung người ta thật khó mới đùa giỡn được một câu, Hàn Đông nếu không đáp ứng, như thế nào không biết xấu hổ dám tiếp tục xưng mình là các ông?
Vì thế, Hàn Đông đành phải kiên trì lên.
Ánh mắt Vương Trung Đỉnh một mực đuổi theo gương mặt ẩn nhẫn không phát kia của Hàn Đông chạy xung quanh, cảm giác đã sắp khỏi rồi. Hơn nữa bàn tay của Hàn Đông chỉ miễn cưỡng nắm ót của y một hút, cả trái tim đều thoải mái xuống.
Nửa đêm, Hàn Đông đã ngủ say rồi, trong đầu Vương Trung Đỉnh lại vẫn còn lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng kia của mẹ.
"Có phải anh có tâm sự không?" Hàn Đông lẩm bẩm trong mộng.
Vương Trung Đỉnh không nghĩ tới Hàn Đông thế nhưng đã nhìn ra.
Nghĩ nghĩ, y vẫn là mở miệng.
"Tôi vẫn cho rằng đã làm sai phải gánh vác hậu quả, tôi vẫn cảm thấy giữ vững nguyên tắc này là đúng."
"Nhưng là ngày hôm nay tôi đột nhiên có chút không xác định nữa, tôi không xác định được tôi làm tất cả những chuyện này rốt cuộc là có đúng hay không."
So sánh với Vương Trung Đỉnh nghĩ cặn kẽ, Hàn Đông cơ hồ không cần suy nghĩ liền mở miệng.
"Vì sao phải hoài nghi? Coi như lão không làm chủ tịch, vẫn có thể kiếm một số lớn tiền như thường. Anh ngăn chặn chính là hành vi chiếm đoạt lợi ích phi pháp của lão ta, cũng không kìm hãm tiêu chuẩn cuộc sống của lão."
"Nếu anh mặc kệ, tổn hại chính là ích lợi cùng lúc của vô người, có nhiều người cuộc sống cũng sẽ gặp khó khăn."
"Tuy rằng em không thể lý giải ý nghĩa của tình thân đối với một người, nhưng em vẫn là cảm thấy hiếu thuận cũng phải có điểm giới hạn."
"Điểm này, em nghĩ ông nội anh so với anh càng hiểu rõ hơn."
"..."
Những lời này của Hàn Đông nghe bình thường, lại làm cho Vương Trung Đỉnh nhẹ lòng đi rất nhiều.
Y đang chuẩn bị ngủ, đột nhiên phát hiện Hàn Đông đã trở nên đặc biệt thành thật, nằm ở trong chăn vẫn không nhúc nhích.
Vương Trung Đỉnh lúc đầu còn tưởng rằng là bị trói lâu, thân thể chưa có khôi phục tri giác. Nhưng qua thời gian dài như vậy, cũng đã lăn lộn đủ kiểu trên giường rồi, như thế nào vẫn còn bộ dạng cứng ngắc này?
Lúc này, y đột nhiên nhớ tới lời nói của bác sĩ, tư thế ngủ dị thường của Hàn Đông có thể là đang ở mộng du.
Vì thế, Vương Trung Đỉnh chọc Hàn Đông.
Hàn Đông vẫn không nhúc nhích.
Vương Trung Đỉnh lại chọc hắn.
"Này, sau này không bắt em chữa bệnh nữa."
Hàn Đông vẫn không nhúc nhích.
Lúc này Vương Trung Đỉnh cải thành vỗ mông.
"Em lúc mộng du thần như vậy, giúp tôi một cái đại ân như vậy, tôi như thế nào nỡ bắt em trị được"
Hàn người mù liền lộ ra nụ cười đê tiện.
Một cánh tay ôm cổ Vương Trung Đỉnh, một chân gác lên trên hông của y, lúc này an tâm rồi.
...
Y Lộ đã vài ngày không thèm ăn, tình trạng thân thể phi thường không tốt.
Vốn tưởng rằng là bệnh bao tử, kết quả đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện mình đã mang thai.
Một khắc này, Y Lộ cảm giác như ông trời đang mở một trò đùa tàn khốc với mình.
Lúc nàng muốn có một đứa bé để củng cố địa vị, được cho biết xác suất mang thai cực kì nhỏ.
Hiện tại nàng tự tuyệt đường rút quân, "Kỳ tích" này lại buông xuống.
Nếu có thể kiểm tra sớm một chút, chẳng sợ chính là trước hai tuần lễ, kết cục cũng đã bởi vậy mà khác đi rất lớn.
Cho dù không chiếm được nam nhân mình muốn nhất, ít nhất còn có thể gắt gao buộc lại người kia. Cho dù không thể phù chính ít nhất còn có thể có đãi ngộ xa xỉ của Tiểu Tam.
Ít nhất chứng minh bất động sản trong tay sẽ không lại bị gạch bỏ!
Một đứa con hiếm muộn a!
Bao nhiêu sức mạnh thuần chất của tư bản!
Hiện tại thì sao?
Đừng nói tư bản, Vương Hải Chí biết nàng đã có thai, không hạ sát đã là may mắn rồi.
Y Lộ đột nhiên phát hiệnmình đã đi tới tuyệt vọng.