Ngày hôm sau, trong công ty mời dự họp một đại hội động viên nhỏ. Nhân viên tham dự chủ yếu là kỳ hạ chế tác, đạo diễn cùng với diễn viên tương quan. Nội dung hội nghị chủ yếu thảo luận về kế hoạch sắp xếp chiếu phim cuối năm cùng với an bài công việc năm tiếp theo.
Hội nghị lần này, Hàn Đông gặp được Trương Tinh Hồ đã lâu không liên hệ.
Trương Tinh Hồ đã được xem như một diễm viên có tiếng rồi, trong nửa năm diễn ba bộ phim truyền hình, hai bộ là diễn viên chính. Tuy rằng đều không thể đại hỏa, nhưng đối với những nghệ sĩ vật lộn ở lộ tuyến khổ luyến kia mà nói đã là chiến tích không tầm thường.
Hai người tán gẫu đến đủ loại chuyện xấu phát sinh trong vòng nửa năm qua, cảm khái thế sự vô thường.
"Lúc trước 《 trộm ảnh 》 của cậu thế tốt như vậy, vì cái gì không thừa thắng xông lên a?" Trương Tinh Hồ hỏi Hàn Đông.
"Đây không phải là vì luôn bận rộn trù bị phim mới sao, cũng không còn thời gian chạy thông cáo nữa."
"Ai, mấy bằng hữu bên cạnh tôi đều nói, cậu vốn phải là đại hỏa một phen, lúc ấy tiếng tung hô của cậu rất cao a! Cũng bởi vì kế đó không tuyên truyền đúng lúc, thời cơ vươn lên tốt như vậy, hiện tại muốn bắt được một cơ hội thật không dễ a!"
Hàn Đông chẳng hề để ý cười cười, "Ai biết được? Đi bước nào tính bước đó đi."
Đang nói, Lý Thượng cùng Phùng Mục Chi đi vào hội trường, ngay sau đó Vương Trung Đỉnh cùng Phùng Tuấn cũng tới.
Hội nghị do Phùng Tuấn chủ trì, Phùng Mục Chi phụ trách ghi chép, Vương Trung Đỉnh chủ yếu đưa ra một vài bổ sung cùng đề nghị.
"Đã đến gần cuối năm rồi, một năm này thành tựu phát triển của công ti không nhỏ, tin tưởng mọi người đều cũng có mắt nhìn..."
Lời dạo đầu quen thuộc chậm rãi đi qua, Phùng Tuấn tuyên bố kế hoạch sắp xếp phim sang năm.
Ở phương diện điện ảnh, so sánh với năm nay mà nói, sang năm số lượng kế hoạch quay tăng trưởng gần gấp rưỡi. Trong đó có ba bộ đều là đại chế tạo, còn có một bộ là sử dụng kịch bản kiệt tác, cũng chính là bộ phim Hàn Đông tham dự quay này.
Ở phương diện truyền hình, công ty cũng nỗ lực chuẩn bị. Trừ bỏ những phim đầu tư nhỏ, chu kỳ quay ngắn, đề tài phục thù cao lạn, còn dự định đầu tư quay mấy bộ chế tác hoàn mỹ, kiếm những cuộn phim danh tiếng thật tốt.
(cao lạn: cũ kĩ, truyền thống)
Ngoài ra, Phùng Tuấn còn công bố tiến triển trù bị những bộ phim điện ảnh và truyền hình này cùng với danh sách diễn viên trong kế hoạch.
Từ danh sách này, có thể nhìn ra mức độ xem trọng và chủ bưng của cao tầng đối với nghệ sĩ tiền cảnh.
Ở phương diện nam diễn viên, Lý Thượng như cũ là diễn viên chính. Một mình nhận bốn bộ phim điện ảnh, một bộ là diễn chính hai bộ là nam phụ thêm một bộ làm khách mời. Ba bộ phim truyền hình, một bộ đặc biệt diễn một cái vai chính một vai phụ.Này đó vẫn chỉ là kế hoạch đầu tư điện ảnh của công ty, nếu là lại có công ty điện ảnh và truyền hình khác mời Lý Thượng đến diễn, lịch trình đương kỳ của hắn một năm này lại kín mít.
Có vài người đại diện dùng giọng điệu trêu chọc che giấu nội tâm bất mãn, "Phùng quản lí, ngài an bài cho Lý Thiên Bang nhiều phim như vậy, không sợ cậu ấy làm không nổi sao?"
Phùng Mục chi hài hước đáp lại: "Lý Thiên Bang của chúng tôi đi chính là theo lộ tuyến chiến sĩ thi đua."
Mọi người cũng cười theo.
Một cái vấn đề thực mẫn cảm cứ như vậy bị xảo diệu tránh đi.
Kỳ thật phim Hàn Đông tham gia cũng không thiếu, trừ bỏ 《 Phong Mang 》 còn có 《 trộm ảnh 2》, cũng chính là tiếp tập của 《 trộm ảnh 》, đều thuộc về tác phẩm được chú mục. Nhất là cái trước, không biết bắt bao nhiêu nghệ sĩ phải đỏ mắt.
Nhưng là chính như Phùng Mục Chi nói, hắn và Lý Thượng không đi cùng một lộ tuyến. Lý Thượng là phim lớn phim nhỏ cũng đều nhận, có tiền kiếm là được. Hàn Đông lại chọn phim độ khó cao, đại chế tạo, chất lượng thượng thừa, chân chính là lộ tuyến "Cao đại thượng".
Cho nên, so sánh với Lý Thượng, đường sống Hàn Đông có thể chọn hẹp đi nhiều, kế hoạch cũng ít ỏi hơn.
"Đó là những gì tôi muốn nói, Vương tổng có gì bổ sung không?" Phùng Tuấn đưa mắt nhìn sang Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh ngẫm nghĩ một lát, nói: "Về bộ phim điện ảnh 《 Phong Mang 》 này, tôi cùng các vị chủ chế đã thương lượng, quyết định lâm thời thêm một vai diễn."
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đưa ánh mắt chuyển hướng đài lãnh đạo, trong đó có cả Lý Thượng cùng Hàn Đông.
Nếu Vương Trung Đỉnh đã đặc biệt đem việc này vạch rõ ra, liền chứng minh cái nhân vật kia rất trọng yếu. Tuy rằng trong lòng rõ ràng là đã xác định, nhưng vẫn là hi vọng này cái bánh nóng này sẽ rơi vào miệng mình.
"Hạ Dương Trác." Vương Trung Đỉnh nhẹ nhàng đọc lên ba chữ kia.
Vừa dứt lời, tiếng nghị luận liền vang lên.
"Người nào là Hạ Dương Trác?"
"Đừng tìm, cậu ta ngày hôm nay không có tới, chính là quý công tử diện mạo siêu cấp soái, gia cảnh siêu cấp cứng rắn."
"Ta kháo! Lại là hắn? Lại có thể lâm thời thêm cho hắn một vai diễn? Là chủ hay là xứng?"
(chủ: diễn chính)
(xứng: phối hợp diễn)
"Lâm thời thêm vào nhất định là xứng rồi."
"Cho dù là xứng, cũng sẽ thưởng không ít đất diễn đi?"
"Khẳng định, có phối hợp diễn quán thượng như vậy ai xui xẻo —— "
"..."
Nghe cái kết quả này, Hàn Đông nhất thời ngây ngốc.
Trong đầu nháy mắt toát ra liên tiếp một loạt thiệp Bát Quái: 818 diễn viên chính bị phối hợp diễn chèn ép đến bã cũng không còn, 818 rõ ràng là khuôn mặt phối hợp diễn lại đòi diễn chính, 818 phối hợp diễn làm lá cây "trợ hồng", đích thực là hoa hồng...Mỗi điều bái thiếp đều bày ra hùng hồn.
Lý Thượng trộm liếc Hàn Đông một cái, nếu nói không vui sướng khi người gặp họa nhất định là giả.
Tan họp lúc sau, hắn còn ý đặc biệt "cổ vũ" Hàn Đông vài câu.
"Cố lên ha, không cần áp lực, tôi tin tưởng cậu có thể tỏa sáng hơn cậu ta."
"Nhóc kia bất quá là chỉ là một người mới, kỹ năng diễn xuất tạm thời không luận. Xem ra mặt có mặt, mọi người gặp liền phong cho cậu ta danh hiệu bình hoa, càng thêm khẳng định cậu là bằng thực lực."
"Tôi nghĩ, Vương tổng cũng là bởi vì xem trọng cậu, mới yên tâm để cho người đó chém giết nổi bật của cậu đi?"
"..."
Hàn Đông hướng Lý Thượng nghiến răng nghiến lợi cười, "Cám ơn, tôi cũng nghĩ như vậy."
Lý Thượng cũng cười theo vài tiếng, sau đó lấy lý do "Nhận phỏng vấn" dời đi trước.
Hắn mới vừa đi, mặt Hàn Đông liền kéo đến trên mặt đất.
"Anh rốt cuộc có ý gì?" Hỏi Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh một biểu tình đương nhiên, "Tìm người như vậy đến bưng em chẳng lẽ không được sao?"
Hàn Đông cười ra nước mắt, "Anh xác định là tới ủng hộ, chứ không phải làm đen em sao?"
"Tôi xác định." Vương Trung Đỉnh nói xong liền cầm tập văn kiện hướng ra ngoài đi.
Hàn Đông bám riết không tha, "Cái kia... em biết là anh sợ em sau phát hỏa sẽ bỏ rơi anh, cho nên mới nghĩ ra trò đùa tổn hại như vậy. Em có thể hiểu được loại người suy tính thiệt hơn như anh, là em không cho anh cảm giác an toàn..." =)))
"Thông báo chưa? Cậu ta nói như thế nào?" Vương Trung Đỉnh hoàn toàn không để ý Hàn Đông, cứ thế nói chuyện điện thoại.
"Cậu ấy rất nguyện ý nhận diễn, còn cho tôi thay mặt cảm tạ Vương tổng cấp cho cơ hội lần này."
Vương Trung Đỉnh cười nói: "Vậy hảo hảo chuẩn bị đi."
Mới vừa ngắt lời, Hàn Đông lại dây dưa lên.
"Kỳ thật em cảm thấy có mấy lời có thể thẳng thắn mà nói, không cần phải đem sự việc làm đến tuyệt tình như vậy, huống chi cảm..."
"Nhị Lôi!" Vương Trung Đỉnh lần thứ hai ngắt lời, "Đem phần ghi chép hội nghị này chỉnh sửa lại giúp tôi."
Nói xong cũng lên xe.
"Này!" Hàn Đông chưa từ bỏ ý định vỗ cửa kính xe.
Ô tô nghênh ngang rời đi.
Cả nhà ngươi!
Hàn Đông càng nghĩ càng biệt khuất, vì thế đi tìm Du Minh phun tào.
Không ngờ, Du Minh nghe xong không chỉ có không tỏ ra đồng cảm, ngược lại vẻ mặt hưng phấn.
"Ý tưởng này là ai nghĩ ra? Cũng quá đáng khen đi?"
Mặt Hàn Đông vèo cái liền lạnh.
"Tôi quên mất, cậu đã không còn là tiểu Minh nhi đơn thuần lúc trước nữa rồi. Cậu bây giờ vị đại diện người đầy hơi tiền, hết thảy lấy lợi ích nghệ sĩ làm đầu!"
Du Minh sâu kín nói: "Tôi là thay cậu cao hứng được không?"
Hàn Đông cũng sâu kín trả lời: "Cậu còn có thể tiếp tục dối trá thêm nữa không?"
"Tôi như thế nào lại nói dối? Tôi sớm đã nói qua cậu nhóc đó không có vẻ đẹp của cậu, để cho cậu ta làm lá cây cho cậu, nổi bật chính là cậu không phải nó, cuối cùng hỏa cũng là cậu, tôi nói thay cậu cao hứng có gì sai sao?"
Hàn Đông thấy vẻ mặt Du Minh thành thật, đột nhiên liền nở nụ cười, cười đến vô cùng bi thương.
"Ta là có bao nhiêu ngu ngốc, mới có thể tìm đến một người nhãn lực kém như vậy mà phun tào chuyện này?"
Du Minh, "..."
Buổi tối trước khi ngủ, Hàn Đông nổi lên dũng khí hướng Vương Trung Đỉnh nói: "Nếu khuya hôm nay đến lượt em đến làm anh, đến lượt em đến cho anh thích, anh có thể thu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra không?"
Vương Trung Đỉnh hỏi lại: "Nếu tôi làm bẩn mặt em, sau đó dùng nước tiểu rửa sạch sẽ cho em, em có thể tha thứ cho tôi không?"
"Nói đùa gì vậy? Em không đánh chết anh đã là vạn hạnh rồi!"
"Vậy em còn hỏi?"
Hàn Đông, "..."
Nửa đêm, Vương Trung Đỉnh đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác có người lay mình, mở mắt ra không khỏi sửng sốt.
Hàn Đông nhe răng, miệng cười toe toét, mặc áo ngủ hình Đại Cẩu, bím tóc nhỏ lỏng xuống rối tung, làm ra hai cái đại xoắn ốc bắt trên trán...
Một khắc này, từ trước đến nay không biết lòng ham hư vinh là cái gì - Vương Trung Đỉnh đột nhiên muốn đem bộ dạng này của Hàn Đông đăng lên weibo, phối một hàng chữ: "Manh vật này là của bản lão tử!"
Hàn Đông ôm Vương Trung Đỉnh nói: "Em không muốn bị so sánh với người ta làm cho kém cỏi."
Vương Trung Đỉnh vuốt vuốttai của hắn, ôn nhu khuyên nhủ: "Yên tâm đi, em nhất định so với cậu ta càngxuất sắc."
Ngày hôm sau, trong công ty mời dự họp một đại hội động viên nhỏ. Nhân viên tham dự chủ yếu là kỳ hạ chế tác, đạo diễn cùng với diễn viên tương quan. Nội dung hội nghị chủ yếu thảo luận về kế hoạch sắp xếp chiếu phim cuối năm cùng với an bài công việc năm tiếp theo.
Hội nghị lần này, Hàn Đông gặp được Trương Tinh Hồ đã lâu không liên hệ.
Trương Tinh Hồ đã được xem như một diễm viên có tiếng rồi, trong nửa năm diễn ba bộ phim truyền hình, hai bộ là diễn viên chính. Tuy rằng đều không thể đại hỏa, nhưng đối với những nghệ sĩ vật lộn ở lộ tuyến khổ luyến kia mà nói đã là chiến tích không tầm thường.
Hai người tán gẫu đến đủ loại chuyện xấu phát sinh trong vòng nửa năm qua, cảm khái thế sự vô thường.
"Lúc trước 《 trộm ảnh 》 của cậu thế tốt như vậy, vì cái gì không thừa thắng xông lên a?" Trương Tinh Hồ hỏi Hàn Đông.
"Đây không phải là vì luôn bận rộn trù bị phim mới sao, cũng không còn thời gian chạy thông cáo nữa."
"Ai, mấy bằng hữu bên cạnh tôi đều nói, cậu vốn phải là đại hỏa một phen, lúc ấy tiếng tung hô của cậu rất cao a! Cũng bởi vì kế đó không tuyên truyền đúng lúc, thời cơ vươn lên tốt như vậy, hiện tại muốn bắt được một cơ hội thật không dễ a!"
Hàn Đông chẳng hề để ý cười cười, "Ai biết được? Đi bước nào tính bước đó đi."
Đang nói, Lý Thượng cùng Phùng Mục Chi đi vào hội trường, ngay sau đó Vương Trung Đỉnh cùng Phùng Tuấn cũng tới.
Hội nghị do Phùng Tuấn chủ trì, Phùng Mục Chi phụ trách ghi chép, Vương Trung Đỉnh chủ yếu đưa ra một vài bổ sung cùng đề nghị.
"Đã đến gần cuối năm rồi, một năm này thành tựu phát triển của công ti không nhỏ, tin tưởng mọi người đều cũng có mắt nhìn..."
Lời dạo đầu quen thuộc chậm rãi đi qua, Phùng Tuấn tuyên bố kế hoạch sắp xếp phim sang năm.
Ở phương diện điện ảnh, so sánh với năm nay mà nói, sang năm số lượng kế hoạch quay tăng trưởng gần gấp rưỡi. Trong đó có ba bộ đều là đại chế tạo, còn có một bộ là sử dụng kịch bản kiệt tác, cũng chính là bộ phim Hàn Đông tham dự quay này.
Ở phương diện truyền hình, công ty cũng nỗ lực chuẩn bị. Trừ bỏ những phim đầu tư nhỏ, chu kỳ quay ngắn, đề tài phục thù cao lạn, còn dự định đầu tư quay mấy bộ chế tác hoàn mỹ, kiếm những cuộn phim danh tiếng thật tốt.
(cao lạn: cũ kĩ, truyền thống)
Ngoài ra, Phùng Tuấn còn công bố tiến triển trù bị những bộ phim điện ảnh và truyền hình này cùng với danh sách diễn viên trong kế hoạch.
Từ danh sách này, có thể nhìn ra mức độ xem trọng và chủ bưng của cao tầng đối với nghệ sĩ tiền cảnh.
Ở phương diện nam diễn viên, Lý Thượng như cũ là diễn viên chính. Một mình nhận bốn bộ phim điện ảnh, một bộ là diễn chính hai bộ là nam phụ thêm một bộ làm khách mời. Ba bộ phim truyền hình, một bộ đặc biệt diễn một cái vai chính một vai phụ.Này đó vẫn chỉ là kế hoạch đầu tư điện ảnh của công ty, nếu là lại có công ty điện ảnh và truyền hình khác mời Lý Thượng đến diễn, lịch trình đương kỳ của hắn một năm này lại kín mít.
Có vài người đại diện dùng giọng điệu trêu chọc che giấu nội tâm bất mãn, "Phùng quản lí, ngài an bài cho Lý Thiên Bang nhiều phim như vậy, không sợ cậu ấy làm không nổi sao?"
Phùng Mục chi hài hước đáp lại: "Lý Thiên Bang của chúng tôi đi chính là theo lộ tuyến chiến sĩ thi đua."
Mọi người cũng cười theo.
Một cái vấn đề thực mẫn cảm cứ như vậy bị xảo diệu tránh đi.
Kỳ thật phim Hàn Đông tham gia cũng không thiếu, trừ bỏ 《 Phong Mang 》 còn có 《 trộm ảnh 》, cũng chính là tiếp tập của 《 trộm ảnh 》, đều thuộc về tác phẩm được chú mục. Nhất là cái trước, không biết bắt bao nhiêu nghệ sĩ phải đỏ mắt.
Nhưng là chính như Phùng Mục Chi nói, hắn và Lý Thượng không đi cùng một lộ tuyến. Lý Thượng là phim lớn phim nhỏ cũng đều nhận, có tiền kiếm là được. Hàn Đông lại chọn phim độ khó cao, đại chế tạo, chất lượng thượng thừa, chân chính là lộ tuyến "Cao đại thượng".
Cho nên, so sánh với Lý Thượng, đường sống Hàn Đông có thể chọn hẹp đi nhiều, kế hoạch cũng ít ỏi hơn.
"Đó là những gì tôi muốn nói, Vương tổng có gì bổ sung không?" Phùng Tuấn đưa mắt nhìn sang Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh ngẫm nghĩ một lát, nói: "Về bộ phim điện ảnh 《 Phong Mang 》 này, tôi cùng các vị chủ chế đã thương lượng, quyết định lâm thời thêm một vai diễn."
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đưa ánh mắt chuyển hướng đài lãnh đạo, trong đó có cả Lý Thượng cùng Hàn Đông.
Nếu Vương Trung Đỉnh đã đặc biệt đem việc này vạch rõ ra, liền chứng minh cái nhân vật kia rất trọng yếu. Tuy rằng trong lòng rõ ràng là đã xác định, nhưng vẫn là hi vọng này cái bánh nóng này sẽ rơi vào miệng mình.
"Hạ Dương Trác." Vương Trung Đỉnh nhẹ nhàng đọc lên ba chữ kia.
Vừa dứt lời, tiếng nghị luận liền vang lên.
"Người nào là Hạ Dương Trác?"
"Đừng tìm, cậu ta ngày hôm nay không có tới, chính là quý công tử diện mạo siêu cấp soái, gia cảnh siêu cấp cứng rắn."
"Ta kháo! Lại là hắn? Lại có thể lâm thời thêm cho hắn một vai diễn? Là chủ hay là xứng?"
(chủ: diễn chính)
(xứng: phối hợp diễn)
"Lâm thời thêm vào nhất định là xứng rồi."
"Cho dù là xứng, cũng sẽ thưởng không ít đất diễn đi?"
"Khẳng định, có phối hợp diễn quán thượng như vậy ai xui xẻo —— "
"..."
Nghe cái kết quả này, Hàn Đông nhất thời ngây ngốc.
Trong đầu nháy mắt toát ra liên tiếp một loạt thiệp Bát Quái: diễn viên chính bị phối hợp diễn chèn ép đến bã cũng không còn, rõ ràng là khuôn mặt phối hợp diễn lại đòi diễn chính, phối hợp diễn làm lá cây "trợ hồng", đích thực là hoa hồng...Mỗi điều bái thiếp đều bày ra hùng hồn.
Lý Thượng trộm liếc Hàn Đông một cái, nếu nói không vui sướng khi người gặp họa nhất định là giả.
Tan họp lúc sau, hắn còn ý đặc biệt "cổ vũ" Hàn Đông vài câu.
"Cố lên ha, không cần áp lực, tôi tin tưởng cậu có thể tỏa sáng hơn cậu ta."
"Nhóc kia bất quá là chỉ là một người mới, kỹ năng diễn xuất tạm thời không luận. Xem ra mặt có mặt, mọi người gặp liền phong cho cậu ta danh hiệu bình hoa, càng thêm khẳng định cậu là bằng thực lực."
"Tôi nghĩ, Vương tổng cũng là bởi vì xem trọng cậu, mới yên tâm để cho người đó chém giết nổi bật của cậu đi?"
"..."
Hàn Đông hướng Lý Thượng nghiến răng nghiến lợi cười, "Cám ơn, tôi cũng nghĩ như vậy."
Lý Thượng cũng cười theo vài tiếng, sau đó lấy lý do "Nhận phỏng vấn" dời đi trước.
Hắn mới vừa đi, mặt Hàn Đông liền kéo đến trên mặt đất.
"Anh rốt cuộc có ý gì?" Hỏi Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh một biểu tình đương nhiên, "Tìm người như vậy đến bưng em chẳng lẽ không được sao?"
Hàn Đông cười ra nước mắt, "Anh xác định là tới ủng hộ, chứ không phải làm đen em sao?"
"Tôi xác định." Vương Trung Đỉnh nói xong liền cầm tập văn kiện hướng ra ngoài đi.
Hàn Đông bám riết không tha, "Cái kia... em biết là anh sợ em sau phát hỏa sẽ bỏ rơi anh, cho nên mới nghĩ ra trò đùa tổn hại như vậy. Em có thể hiểu được loại người suy tính thiệt hơn như anh, là em không cho anh cảm giác an toàn..." =)))
"Thông báo chưa? Cậu ta nói như thế nào?" Vương Trung Đỉnh hoàn toàn không để ý Hàn Đông, cứ thế nói chuyện điện thoại.
"Cậu ấy rất nguyện ý nhận diễn, còn cho tôi thay mặt cảm tạ Vương tổng cấp cho cơ hội lần này."
Vương Trung Đỉnh cười nói: "Vậy hảo hảo chuẩn bị đi."
Mới vừa ngắt lời, Hàn Đông lại dây dưa lên.
"Kỳ thật em cảm thấy có mấy lời có thể thẳng thắn mà nói, không cần phải đem sự việc làm đến tuyệt tình như vậy, huống chi cảm..."
"Nhị Lôi!" Vương Trung Đỉnh lần thứ hai ngắt lời, "Đem phần ghi chép hội nghị này chỉnh sửa lại giúp tôi."
Nói xong cũng lên xe.
"Này!" Hàn Đông chưa từ bỏ ý định vỗ cửa kính xe.
Ô tô nghênh ngang rời đi.
Cả nhà ngươi!
Hàn Đông càng nghĩ càng biệt khuất, vì thế đi tìm Du Minh phun tào.
Không ngờ, Du Minh nghe xong không chỉ có không tỏ ra đồng cảm, ngược lại vẻ mặt hưng phấn.
"Ý tưởng này là ai nghĩ ra? Cũng quá đáng khen đi?"
Mặt Hàn Đông vèo cái liền lạnh.
"Tôi quên mất, cậu đã không còn là tiểu Minh nhi đơn thuần lúc trước nữa rồi. Cậu bây giờ vị đại diện người đầy hơi tiền, hết thảy lấy lợi ích nghệ sĩ làm đầu!"
Du Minh sâu kín nói: "Tôi là thay cậu cao hứng được không?"
Hàn Đông cũng sâu kín trả lời: "Cậu còn có thể tiếp tục dối trá thêm nữa không?"
"Tôi như thế nào lại nói dối? Tôi sớm đã nói qua cậu nhóc đó không có vẻ đẹp của cậu, để cho cậu ta làm lá cây cho cậu, nổi bật chính là cậu không phải nó, cuối cùng hỏa cũng là cậu, tôi nói thay cậu cao hứng có gì sai sao?"
Hàn Đông thấy vẻ mặt Du Minh thành thật, đột nhiên liền nở nụ cười, cười đến vô cùng bi thương.
"Ta là có bao nhiêu ngu ngốc, mới có thể tìm đến một người nhãn lực kém như vậy mà phun tào chuyện này?"
Du Minh, "..."
Buổi tối trước khi ngủ, Hàn Đông nổi lên dũng khí hướng Vương Trung Đỉnh nói: "Nếu khuya hôm nay đến lượt em đến làm anh, đến lượt em đến cho anh thích, anh có thể thu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra không?"
Vương Trung Đỉnh hỏi lại: "Nếu tôi làm bẩn mặt em, sau đó dùng nước tiểu rửa sạch sẽ cho em, em có thể tha thứ cho tôi không?"
"Nói đùa gì vậy? Em không đánh chết anh đã là vạn hạnh rồi!"
"Vậy em còn hỏi?"
Hàn Đông, "..."
Nửa đêm, Vương Trung Đỉnh đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác có người lay mình, mở mắt ra không khỏi sửng sốt.
Hàn Đông nhe răng, miệng cười toe toét, mặc áo ngủ hình Đại Cẩu, bím tóc nhỏ lỏng xuống rối tung, làm ra hai cái đại xoắn ốc bắt trên trán...
Một khắc này, từ trước đến nay không biết lòng ham hư vinh là cái gì - Vương Trung Đỉnh đột nhiên muốn đem bộ dạng này của Hàn Đông đăng lên weibo, phối một hàng chữ: "Manh vật này là của bản lão tử!"
Hàn Đông ôm Vương Trung Đỉnh nói: "Em không muốn bị so sánh với người ta làm cho kém cỏi."
Vương Trung Đỉnh vuốt vuốttai của hắn, ôn nhu khuyên nhủ: "Yên tâm đi, em nhất định so với cậu ta càngxuất sắc."