Không lâu trước đây, Lý Thượng cũng tổ chức qua một buổi họp fan, lúc ấy cũng là thanh thế lớn, Trương Dương cao điệu. Cái loại bởi vì fan hò hét mà cảm giác máu trong cơ thể đều sôi trào này, đến nay còn lay động thần kinh của Lý Thượng.
Nhưng mà so với sự phô trương của Hạ Dương Trác, vậy thì thật là gặp sư phụ rồi.
Lý Thượng sớm đã nghe nói buổi diễn tuyên truyền của Hạ Dương Trác đông nghịt, nhưng cụ thể đông như thế nào, thật sự là tận mắt nhìn đến mới biết mức độ này thật khiến cho người ta sợ hãi.
Có thể hình dung như vậy, xe Lý Thượng đang trong quá trình quy tốc tiến lên, thân xe thủy chung là sát thịt mà trôi qua. Đám fan đang trào dâng cảm xúc này, cơ hồ tới nỗi bắt người ta kinh sợ.
Mà đây mới chỉ là ở ngoài hội trường.
Chỉ có fan vip cầm trong tay tấm vé giá trên trời, khổ đợi mười mấy giờ mới có thể thông qua đi đến tầng kiểm yên tĩnh chính thức tiến vào hội trường, có thể tưởng tượng tình hình thực tế khi nhìn thấy thần tượng khó mà kiểm soát bản thân, gào khóc rơi nước mắt.
Thế giới này thật sự là không công bằng.
Có vài người bằng vào hai cái chân là có thể bình bước thanh vân, có vài người bằng vào khuôn mặt là có thể bắt được chúng sinh. Nhưng là có vài người, lại phải sau khi chịu dựng đau đớn thể xác, dẫm đạp tôn nghiêm mới nắm được lấy cái tôi nhỏ nhoi.
Mà hai người trợ lý bên trong xe nói chuyện tào lao Bát Quái, còn vô ý cố ý giúp vui thêm cho loại bất công này.
"Nghe nói lần trước cậu ta họp fan tại Thượng Hải, hiện diện hơn một trăm năm mươi nhà truyền thông, cuối cùng chỉ cho năm mươi nhà truyền thông tiến vào. Hơn nữa mỗi hãng chỉ có thể vào một người đại biểu, trở ra vẫn không thể hỏi được gì."
"Kinh khủng nhất chính là, năm mươi người lại có thể bị một trăm bảo vệ trị an theo sát. Hai bảo vệ trị an gác một phóng viên, này không phải đi phỏng vấn a? Rõ ràng là đi nghe phán quyết."
"Không có biện pháp, cậu ta họp fan sẽ xảy ra tình huống bất ngờ, không phải fan đánh cảnh sát thì là phóng viên ẩu đả với nhau, Vương tổng không biết tốn bao nhiêu phí quan hệ xã hội mới ngăn chặn được mấy tin tức này."
"..."
Phùng Mục Chi cuối cùng nhịn không được mở miệng, "Chuyện người ta, các người quan tâm thừa cái gì? Quản tốt chính mình là được."
Hai trợ lý lúc này mới ngậm miệng.
Phùng Mục Chi lại chuyển mắt về hướng Lý Thượng, an ủi: "Đừng để trong lòng, công ty vẫn là rất trọng thị cậu."
Lý Thượng một giọng điệu chẳng hề để ý, "Tôi sao phải để vào trong lòng? Hắn càng hỏa lực uy hiếp đối với Hàn Đông càng lớn, tôi còn ước hắn hỏa nữa."
Phùng Mục Chi cười cười, "Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi."
Trong khoảng thời gian nói chuyện này, ô tô tiến lên được không đến mười thước. Phùng Mục Chi liên tục xem đồng hồ, lầu bầu nói: "Như thế này chắc chắn phía trước còn đông hơn, chỉ sợ cần cản không nổi rồi."Phụ tá của nàng cũng oán hận, "Đám fan thiếu não này khi nào thì có thể tan a?"
"Còn sớm, hiện tại Hạ Dương Trác còn chưa tới. Chờ hắn tới, người còn có thể tiếp tục tăng nhiều." Lái xe chen lời nói.
Phùng Mục nói đến: "Quên đi, tôi xuống xe đi! Hiện tại thừa dịp ít người còn có thể chen chúc một chút, đông người hơn càng trở ngại. Ai ~ tôi đây chọn chính là cái ngày gì đây a?"
Lý Thượng nói: "Tôi với cô cùng xuống."
"Cậu xuống xe để làm gì a?"
"Tốt xấu cũng là một nam nhân, nhiều ít có thể che chở cô."
"Đây không phải có bảo tiêu rồi sao? Thế nào phải đến phiên cậu mạo hiểm như vậy? Vạn nhất tôi không sao, cậu lại bị chen lấn đến bị thương làm sao bây giờ?"
"Tôi cẩn thận một chút là được, chủ yếu là tôi cũng không muốn bị nhốt luôn ở trong xe, rất biệt khuất đi."
Phùng Mục Chi do dự chốc lát, vẫn gật đầu.
Kết quả, đi xuống không đầy một lát liền góp ra chuyện.
Lúc ấy Phùng Mục Chi đang đi ở phía trước Lý Thượng, không biết ai nói câu "Hạ Dương Trác thân thể không khoẻ, họp báo lâm thời hủy bỏ", nháy mắt khiến cho hiện trường một trận rối loạn.
Có một fan nữ không khống chế được cảm xúc, cầm bảng tuyên truyền trong tay vung loạn, vừa lúc đánh vào trên vai Phùng Mục Chi.
Vì thế Phùng Mục Chi trợ lý liền xảy ra tranh chấp cùng fan, người này là fan đi theo đoàn, cuối cùng liền biến thành đoàn fan tranh chấp cùng đội người Phùng Mục Chi.
Ban đầu Lý Thượng còn có thể bảo trì trấn định, sau lại không biết ai đạp một cước lên đầy gối hắn. Đau đớn bén nhọn tựa như tia chớp đốt đứtdây thần kinh lý trí, khiến cho hắn nháy mắt không khống chế được, bất chấp hậu quả vung tay.
Trong hỗn loạn có người giật khẩu trang cùng kính râm giật của hắn xuống dưới, phát hiện đúng là Lý Thiên Bang.
Trong lúc nhất thời, tiếng chửi rủa không dứt bên tai.
Phóng viên nghe tin chạy tới, liền quay phim ghi chép lại một màn này.
Hôm sau, tin tức "Lý Thiên Bang hành hung fan Hạ Dương Trác" điên cuồng truyền bá trên các đại truyền thông.
Tin tức một khi đưa lên, vô số người từ fan Lý Thượng biến thành đen.
Dưới mỗi weibo của hắn đều có mấy vạn bình luận mắng chửi, lời nói sắc bén đến không đành lòng nhìn thẳng.
Cùng lúc đó, các diễn đàn, xã khu lớn cũng mạnh xuất hiện một thiếp "bóc trần". Đem bối cảnh gia đình Lý Thượng, bằng cấp, cùng với sự tích tranh giành vai diễn "Diễn bá" toàn bộ phơi bày ra ánh sáng.
Hình tượng của Lý Thượng xuống dốc không phanh.
Hàn Đông vừa vặn đúng ngày đến Bắc Kinh, vừa xuống phi cơ liền khẩn cấp đi tìm Du Minh rầm rộ chia vui.
"Fan Hạ Dương Trác cũng quá mãnh liệt, một đêm thiệp đen của Lý Thượng trên baidu liền hơn hai nghìn trang, gần 10 vạn bái thiếp, thật sự bạo đến bã cũng không còn a!"Du Minh nói: "Này tính là gì? Ngày hôm qua có một tiểu thư còn bỏ ra trăm ngàn mua trang báo, chuyên dùng để mắng Lý Thượng."
Hàn Đông sợ hãi than, "Đây là cuồng đến điên rồi a!"
"Chuyện cậu không biết còn nhiều, hai ngày trước có một fan chạy ra chặn trên đường, còn kém một chút liền đụng vào rồi, cô ta sửng sốt đến trốn cũng không trốn một chút."
Hàn Đông nhịn không được lau mồ hôi, "Xem ra tiền cậu kiếm được cũng không nhẹ nhàng như vậy a?"
"Phải a ~ từ lúc tiếp xúc vài fan đó của Hạ Dương Trác, tôi phát hiện cậu một chút cũng không kì ba nữa."
Hàn Đông đột nhiên nghĩ đến cái gì, cố ý thọt Du Minh hỏi: "Có mướn thuỷ quân không vậy?"
"Đương nhiên mướn, bằng không ai có thời gian rảnh suốt ngày vào weibo của người ta mà mắng?" ( Du Minh hiền lành lương thiện của tôi T.T)
"Cậu không sợ mắng quá mức ngược lại trêu chọc đen sao?"
Không ngờ, Du Minh nói: "Cần chính là mắng quá mức."
"Có ý gì?" Hàn Đông không rõ.
Du Minh ung dung trả lời: "Tôi mướn chính là thủy quân về phe Lý Thượng bên kia, mắng chính là người mình."
Hàn Đông tỉnh ngộ, "Chẳng thể trách mấy ngày trước fan Lý Thượng công khai thẳng là Lý Thượng đánh người, tôi lúc ấy còn thắc mắc, kẻ ngốc nào lại dám nói như vậy?"
Du Minh nhưng cười không nói.
Hàn Đông dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá Du Minh một trận, "Không thấy ra a ~ cậu lại có loại gan dạ sáng suốt này?"
Du Minh hừ nói: "Ai bảo lúc trước hắn bôi đen cậu như vậy, tôi đã sớm muốn dạy dỗ hắn!"
"Nói xem, cậu không sợ Phùng Mục Chi trả thù sao?"
"Cô ta vì sao phải trả thù tôi? Cô ta là quản lý công ty trù tính, Hạ Dương Trác tuy rằng ký tên cho tôi, nhưng là thuộc nghệ sĩ của công ty, cũng được cô ta bỏ tiền thuê, cô ta có thể nào lại gây trở ngại cho tiền của mình đi?"
Hàn Đông ngẫm lại nói, "Bất quá tỉ lệ tiền thuê so với Lý Thượng thấp hơn, huống chi cô ta lại coi trọng Lý Thượng như vậy, một khi phát hiện cậu bôi đen người của mình, nhất định sẽ ghi cậu một số."
"Vậy cũng không nhất định, có khi cô ta còn phải cảm tạ tôi."
Hàn Đông hơi hơi nheo mắt, "Ý của cậu là... Scandal này là Phùng Mục Chi cố ý lăng xê?"
"Bằng không cậu cho là gì? Lấy năng lực quan hệ xã hội của Phùng Mục Chi, có thể để mặc sự tình chuyển biến xấu đến trình độ này sao?"
Hàn Đông cân nhắc một chút, thấy cũng rất có đạo lý.
Nhịn không được véo mặt Du Minh xuống, trêu chọc nói: "Đầu vậu hiện tại cũng có chuyển như vậy ~ có phải hay không đã tìm được cảm giác ưu việt từ trên người Hạ Tam Đản, nháy mắt tự tin tăng vọt, đem tiềm lực đều kích phát ra rồi?"
Du Minh gạt tay hắn, "Cút đi qua một bên!"
Hàn Đông cười hắc hắc, lại nhìn chằm chằm Du Minh đang nhìn ra ngoài một hồi, đột nhiên hỏi: "Minh Nhi, tôi đi nhiều ngày như vậy, cậu nhớ tôi không?"
Thần sắc Du Minh chợt ngưng lại, trong phút chốc diễn cảm cực nhỏ này đã bán rẻ sự thành thực của cậu.
Có thể không nhớ sao?
Lấy việc cậu và Vương Trung Đỉnh đến buổi party tán gẫu, độ rảnh rỗi này đã hư tới cái cảnh giới gì đây?
Nhưng là từ miệng Du Minh đi ra lại tựu thành "Tôi còn phải bận kiếm tiền, ai rảnh nhớ cậu?"
"Vậy là tốt rồi, tôi cũng không nhớ cậu, tôi còn sợ cậu một bên tình nguyện nhớ tôi đâu ~ "
"Cút!"
...
Phùng Mục Chi hỏi trợ lý: "Cậu ta thế nào?"
"Tinh thần rất sa sút, mấy ngày nay vẫn luôn không xuất môn."
Phùng Mục Chi không biết nghĩ tới điều gì, xoay người vào trong văn phòng. Dây dưa mãi hơn nửa ngày, cuối cùng cầm một cái hộp đầy đi ra.
"Đem cái này chuyển phát nhanh gửi cho Lý Thượng, tên người gửi văn kiện không cần điền, tôi đã viết xong ở bên trong rồi."
"Hảo." Trợ lý xoay người muốn đi.
Phùng Mục Chi lại gọi.
"Chờ một chút!"
Trợ lý quay đầu, "Chuyện gì?"
Phùng Mục Chi vừa muốn nói chuyện di động liền vang lên, nàng trước tiên tiếp điện thoại.
"Cái gì? Chuyện này như thế nào lại bị vạch ra?"
"Biên tập bên kia nói như thế nào?"
"Được rồi được rồi, tôi biết rồi."
Trợ lý thấy sắc mặt Phùng Mục Chi không tốt, vội hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tôi hoài nghi có người nhân cơ hội lợi dụng sơ hở." Bộ mặt Phùng Mục Chi lo âu.
Trợ lý khuyên nhủ: "Mỗi siêu sao gặp scandal, đều cũng có một một đám người bỏ đá xuống giếng."
Phùng Mục Chi lại nói: "Không phải bỏ đá xuống giếng bình thường, tôi hoài nghi là người bên trong."
"Làm sao chị biết?"
Phùng Mục Chi không có nói rõ, chỉ là dặn dò: "Không thể để cho bất luận kẻ nào biết chuyển phát nhanh này là tôi gửi, cho dù là em trai tôi cũng không được."
"Ân, tôi hiểu rồi."
Phùng Mục Chi vội vàng thudọn đồ đạc, "Cô trước tiên đi đi, tôi phải xử lý một chút phiền phức. Việc nàycó xu thế bị làm lớn, nếu không dừng đúng lúc, ngày sau liền không thể trở lại nữa."
Không lâu trước đây, Lý Thượng cũng tổ chức qua một buổi họp fan, lúc ấy cũng là thanh thế lớn, Trương Dương cao điệu. Cái loại bởi vì fan hò hét mà cảm giác máu trong cơ thể đều sôi trào này, đến nay còn lay động thần kinh của Lý Thượng.
Nhưng mà so với sự phô trương của Hạ Dương Trác, vậy thì thật là gặp sư phụ rồi.
Lý Thượng sớm đã nghe nói buổi diễn tuyên truyền của Hạ Dương Trác đông nghịt, nhưng cụ thể đông như thế nào, thật sự là tận mắt nhìn đến mới biết mức độ này thật khiến cho người ta sợ hãi.
Có thể hình dung như vậy, xe Lý Thượng đang trong quá trình quy tốc tiến lên, thân xe thủy chung là sát thịt mà trôi qua. Đám fan đang trào dâng cảm xúc này, cơ hồ tới nỗi bắt người ta kinh sợ.
Mà đây mới chỉ là ở ngoài hội trường.
Chỉ có fan vip cầm trong tay tấm vé giá trên trời, khổ đợi mười mấy giờ mới có thể thông qua đi đến tầng kiểm yên tĩnh chính thức tiến vào hội trường, có thể tưởng tượng tình hình thực tế khi nhìn thấy thần tượng khó mà kiểm soát bản thân, gào khóc rơi nước mắt.
Thế giới này thật sự là không công bằng.
Có vài người bằng vào hai cái chân là có thể bình bước thanh vân, có vài người bằng vào khuôn mặt là có thể bắt được chúng sinh. Nhưng là có vài người, lại phải sau khi chịu dựng đau đớn thể xác, dẫm đạp tôn nghiêm mới nắm được lấy cái tôi nhỏ nhoi.
Mà hai người trợ lý bên trong xe nói chuyện tào lao Bát Quái, còn vô ý cố ý giúp vui thêm cho loại bất công này.
"Nghe nói lần trước cậu ta họp fan tại Thượng Hải, hiện diện hơn một trăm năm mươi nhà truyền thông, cuối cùng chỉ cho năm mươi nhà truyền thông tiến vào. Hơn nữa mỗi hãng chỉ có thể vào một người đại biểu, trở ra vẫn không thể hỏi được gì."
"Kinh khủng nhất chính là, năm mươi người lại có thể bị một trăm bảo vệ trị an theo sát. Hai bảo vệ trị an gác một phóng viên, này không phải đi phỏng vấn a? Rõ ràng là đi nghe phán quyết."
"Không có biện pháp, cậu ta họp fan sẽ xảy ra tình huống bất ngờ, không phải fan đánh cảnh sát thì là phóng viên ẩu đả với nhau, Vương tổng không biết tốn bao nhiêu phí quan hệ xã hội mới ngăn chặn được mấy tin tức này."
"..."
Phùng Mục Chi cuối cùng nhịn không được mở miệng, "Chuyện người ta, các người quan tâm thừa cái gì? Quản tốt chính mình là được."
Hai trợ lý lúc này mới ngậm miệng.
Phùng Mục Chi lại chuyển mắt về hướng Lý Thượng, an ủi: "Đừng để trong lòng, công ty vẫn là rất trọng thị cậu."
Lý Thượng một giọng điệu chẳng hề để ý, "Tôi sao phải để vào trong lòng? Hắn càng hỏa lực uy hiếp đối với Hàn Đông càng lớn, tôi còn ước hắn hỏa nữa."
Phùng Mục Chi cười cười, "Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi."
Trong khoảng thời gian nói chuyện này, ô tô tiến lên được không đến mười thước. Phùng Mục Chi liên tục xem đồng hồ, lầu bầu nói: "Như thế này chắc chắn phía trước còn đông hơn, chỉ sợ cần cản không nổi rồi."Phụ tá của nàng cũng oán hận, "Đám fan thiếu não này khi nào thì có thể tan a?"
"Còn sớm, hiện tại Hạ Dương Trác còn chưa tới. Chờ hắn tới, người còn có thể tiếp tục tăng nhiều." Lái xe chen lời nói.
Phùng Mục nói đến: "Quên đi, tôi xuống xe đi! Hiện tại thừa dịp ít người còn có thể chen chúc một chút, đông người hơn càng trở ngại. Ai ~ tôi đây chọn chính là cái ngày gì đây a?"
Lý Thượng nói: "Tôi với cô cùng xuống."
"Cậu xuống xe để làm gì a?"
"Tốt xấu cũng là một nam nhân, nhiều ít có thể che chở cô."
"Đây không phải có bảo tiêu rồi sao? Thế nào phải đến phiên cậu mạo hiểm như vậy? Vạn nhất tôi không sao, cậu lại bị chen lấn đến bị thương làm sao bây giờ?"
"Tôi cẩn thận một chút là được, chủ yếu là tôi cũng không muốn bị nhốt luôn ở trong xe, rất biệt khuất đi."
Phùng Mục Chi do dự chốc lát, vẫn gật đầu.
Kết quả, đi xuống không đầy một lát liền góp ra chuyện.
Lúc ấy Phùng Mục Chi đang đi ở phía trước Lý Thượng, không biết ai nói câu "Hạ Dương Trác thân thể không khoẻ, họp báo lâm thời hủy bỏ", nháy mắt khiến cho hiện trường một trận rối loạn.
Có một fan nữ không khống chế được cảm xúc, cầm bảng tuyên truyền trong tay vung loạn, vừa lúc đánh vào trên vai Phùng Mục Chi.
Vì thế Phùng Mục Chi trợ lý liền xảy ra tranh chấp cùng fan, người này là fan đi theo đoàn, cuối cùng liền biến thành đoàn fan tranh chấp cùng đội người Phùng Mục Chi.
Ban đầu Lý Thượng còn có thể bảo trì trấn định, sau lại không biết ai đạp một cước lên đầy gối hắn. Đau đớn bén nhọn tựa như tia chớp đốt đứtdây thần kinh lý trí, khiến cho hắn nháy mắt không khống chế được, bất chấp hậu quả vung tay.
Trong hỗn loạn có người giật khẩu trang cùng kính râm giật của hắn xuống dưới, phát hiện đúng là Lý Thiên Bang.
Trong lúc nhất thời, tiếng chửi rủa không dứt bên tai.
Phóng viên nghe tin chạy tới, liền quay phim ghi chép lại một màn này.
Hôm sau, tin tức "Lý Thiên Bang hành hung fan Hạ Dương Trác" điên cuồng truyền bá trên các đại truyền thông.
Tin tức một khi đưa lên, vô số người từ fan Lý Thượng biến thành đen.
Dưới mỗi weibo của hắn đều có mấy vạn bình luận mắng chửi, lời nói sắc bén đến không đành lòng nhìn thẳng.
Cùng lúc đó, các diễn đàn, xã khu lớn cũng mạnh xuất hiện một thiếp "bóc trần". Đem bối cảnh gia đình Lý Thượng, bằng cấp, cùng với sự tích tranh giành vai diễn "Diễn bá" toàn bộ phơi bày ra ánh sáng.
Hình tượng của Lý Thượng xuống dốc không phanh.
Hàn Đông vừa vặn đúng ngày đến Bắc Kinh, vừa xuống phi cơ liền khẩn cấp đi tìm Du Minh rầm rộ chia vui.
"Fan Hạ Dương Trác cũng quá mãnh liệt, một đêm thiệp đen của Lý Thượng trên baidu liền hơn hai nghìn trang, gần vạn bái thiếp, thật sự bạo đến bã cũng không còn a!"Du Minh nói: "Này tính là gì? Ngày hôm qua có một tiểu thư còn bỏ ra trăm ngàn mua trang báo, chuyên dùng để mắng Lý Thượng."
Hàn Đông sợ hãi than, "Đây là cuồng đến điên rồi a!"
"Chuyện cậu không biết còn nhiều, hai ngày trước có một fan chạy ra chặn trên đường, còn kém một chút liền đụng vào rồi, cô ta sửng sốt đến trốn cũng không trốn một chút."
Hàn Đông nhịn không được lau mồ hôi, "Xem ra tiền cậu kiếm được cũng không nhẹ nhàng như vậy a?"
"Phải a ~ từ lúc tiếp xúc vài fan đó của Hạ Dương Trác, tôi phát hiện cậu một chút cũng không kì ba nữa."
Hàn Đông đột nhiên nghĩ đến cái gì, cố ý thọt Du Minh hỏi: "Có mướn thuỷ quân không vậy?"
"Đương nhiên mướn, bằng không ai có thời gian rảnh suốt ngày vào weibo của người ta mà mắng?" ( Du Minh hiền lành lương thiện của tôi T.T)
"Cậu không sợ mắng quá mức ngược lại trêu chọc đen sao?"
Không ngờ, Du Minh nói: "Cần chính là mắng quá mức."
"Có ý gì?" Hàn Đông không rõ.
Du Minh ung dung trả lời: "Tôi mướn chính là thủy quân về phe Lý Thượng bên kia, mắng chính là người mình."
Hàn Đông tỉnh ngộ, "Chẳng thể trách mấy ngày trước fan Lý Thượng công khai thẳng là Lý Thượng đánh người, tôi lúc ấy còn thắc mắc, kẻ ngốc nào lại dám nói như vậy?"
Du Minh nhưng cười không nói.
Hàn Đông dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá Du Minh một trận, "Không thấy ra a ~ cậu lại có loại gan dạ sáng suốt này?"
Du Minh hừ nói: "Ai bảo lúc trước hắn bôi đen cậu như vậy, tôi đã sớm muốn dạy dỗ hắn!"
"Nói xem, cậu không sợ Phùng Mục Chi trả thù sao?"
"Cô ta vì sao phải trả thù tôi? Cô ta là quản lý công ty trù tính, Hạ Dương Trác tuy rằng ký tên cho tôi, nhưng là thuộc nghệ sĩ của công ty, cũng được cô ta bỏ tiền thuê, cô ta có thể nào lại gây trở ngại cho tiền của mình đi?"
Hàn Đông ngẫm lại nói, "Bất quá tỉ lệ tiền thuê so với Lý Thượng thấp hơn, huống chi cô ta lại coi trọng Lý Thượng như vậy, một khi phát hiện cậu bôi đen người của mình, nhất định sẽ ghi cậu một số."
"Vậy cũng không nhất định, có khi cô ta còn phải cảm tạ tôi."
Hàn Đông hơi hơi nheo mắt, "Ý của cậu là... Scandal này là Phùng Mục Chi cố ý lăng xê?"
"Bằng không cậu cho là gì? Lấy năng lực quan hệ xã hội của Phùng Mục Chi, có thể để mặc sự tình chuyển biến xấu đến trình độ này sao?"
Hàn Đông cân nhắc một chút, thấy cũng rất có đạo lý.
Nhịn không được véo mặt Du Minh xuống, trêu chọc nói: "Đầu vậu hiện tại cũng có chuyển như vậy ~ có phải hay không đã tìm được cảm giác ưu việt từ trên người Hạ Tam Đản, nháy mắt tự tin tăng vọt, đem tiềm lực đều kích phát ra rồi?"
Du Minh gạt tay hắn, "Cút đi qua một bên!"
Hàn Đông cười hắc hắc, lại nhìn chằm chằm Du Minh đang nhìn ra ngoài một hồi, đột nhiên hỏi: "Minh Nhi, tôi đi nhiều ngày như vậy, cậu nhớ tôi không?"
Thần sắc Du Minh chợt ngưng lại, trong phút chốc diễn cảm cực nhỏ này đã bán rẻ sự thành thực của cậu.
Có thể không nhớ sao?
Lấy việc cậu và Vương Trung Đỉnh đến buổi party tán gẫu, độ rảnh rỗi này đã hư tới cái cảnh giới gì đây?
Nhưng là từ miệng Du Minh đi ra lại tựu thành "Tôi còn phải bận kiếm tiền, ai rảnh nhớ cậu?"
"Vậy là tốt rồi, tôi cũng không nhớ cậu, tôi còn sợ cậu một bên tình nguyện nhớ tôi đâu ~ "
"Cút!"
...
Phùng Mục Chi hỏi trợ lý: "Cậu ta thế nào?"
"Tinh thần rất sa sút, mấy ngày nay vẫn luôn không xuất môn."
Phùng Mục Chi không biết nghĩ tới điều gì, xoay người vào trong văn phòng. Dây dưa mãi hơn nửa ngày, cuối cùng cầm một cái hộp đầy đi ra.
"Đem cái này chuyển phát nhanh gửi cho Lý Thượng, tên người gửi văn kiện không cần điền, tôi đã viết xong ở bên trong rồi."
"Hảo." Trợ lý xoay người muốn đi.
Phùng Mục Chi lại gọi.
"Chờ một chút!"
Trợ lý quay đầu, "Chuyện gì?"
Phùng Mục Chi vừa muốn nói chuyện di động liền vang lên, nàng trước tiên tiếp điện thoại.
"Cái gì? Chuyện này như thế nào lại bị vạch ra?"
"Biên tập bên kia nói như thế nào?"
"Được rồi được rồi, tôi biết rồi."
Trợ lý thấy sắc mặt Phùng Mục Chi không tốt, vội hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tôi hoài nghi có người nhân cơ hội lợi dụng sơ hở." Bộ mặt Phùng Mục Chi lo âu.
Trợ lý khuyên nhủ: "Mỗi siêu sao gặp scandal, đều cũng có một một đám người bỏ đá xuống giếng."
Phùng Mục Chi lại nói: "Không phải bỏ đá xuống giếng bình thường, tôi hoài nghi là người bên trong."
"Làm sao chị biết?"
Phùng Mục Chi không có nói rõ, chỉ là dặn dò: "Không thể để cho bất luận kẻ nào biết chuyển phát nhanh này là tôi gửi, cho dù là em trai tôi cũng không được."
"Ân, tôi hiểu rồi."
Phùng Mục Chi vội vàng thudọn đồ đạc, "Cô trước tiên đi đi, tôi phải xử lý một chút phiền phức. Việc nàycó xu thế bị làm lớn, nếu không dừng đúng lúc, ngày sau liền không thể trở lại nữa."