Khi Hàn Đông cùng Vương Trung Đỉnh chạy tới, Hạ Hoằng Uy đã không thấy đâu, còn lại một mình Du Minh ngồi bất động trên ghế sa lon, mặt không còn chút máu.
Kỳ thật cậu sợ.
Cậu không cô độc giống như Hàn Đông, một chút cũng không vướng bận, cậu có cha có mẹ, có bạn bè thân thích, còn có một bầy phóng viên vô lương lấy Bát Quái cậu làm vui.
Tình cảnh của cậu thay đổi, chịu ảnh hưởng không phải chỉ một mình cậu, còn có rất nhiều người vô tội cùng gặp tai ương.
Hàn Đông nhìn thấy bộ dạng này của Du Minh đương nhiên đau lòng không thôi.
"Fuck, đây là loại tiết tấu muốn buộc tôi câu dẫn hắn trước rồi sau đó tàn nhẫn vứt bỏ sao?"
Mới vừa nói xong cánh mông xinh đẹp liền trúng một quyền đau đớn.
"Em nói cái gì?" Vương Trung Đỉnh mắt hổ uy trừng.
Hàn Đông căng thẳng cười gượng hai tiếng, "Nói tàn nhẫn vứt bỏ hắn."
"Hai chữ phía trước."
Hàn Đông cố ý giả ngu, "Phía trước, phía trước nào có?"
Vương Trung Đỉnh lại dùng cái kìm nhổ đinh hung hăng kẹp lấy thịt mềm trên mông Hàn Đông, một giọng điệu nghiêm hình bức cung.
"Em mới vừa nói... Trước tiên như thế nào rồi mới vứt bỏ hắn?"
Hàn Đông yếu ớt hai chữ, "Câu... Dẫn..."
Ngay sau đó một tiếng tru lên cực độ cường hãn.
"A a a... em vừa nói chơi thôi, nói đùa đó."
"Bỏ tay ra." Vương Trung Đỉnh ra lệnh.
Hàn Đông cố ý một biểu tình nước mắt lã chã, "Em bỏ ra anh khẳng định nhéo em."
"Thiếu giả bộ đáng thương cho tôi, bỏ tay ra."
Hàn Đông không tình không nguyện bỏ tay ra, Vương Trung Đỉnh cố ý chậm một nhịp, để cho hắn nhanh chóng mang theo cái đuôi chạy trốn.
Cảm xúc của Du Minh bên kia không bởi vì màn này của hai người mà có chút chuyển biến tốt đẹp nào.
Thậm chí còn xem thường hỏi Hàn Đông: "Cậu tính chính xác không?"
Hàn Đông không kịp phản ứng, "Cái gì chính xác?"
"Nguyên Trạch với cậu..."
Bởi vì Vương Trung Đỉnh ở đây, Du Minh cũng không nói rõ ràng.
Hàn Đông, "Cảm giác là đúng, cụ thể còn chưa có kiểm chứng."
Du Minh nghi ngờ chính là nghi ngờ ở chỗ "Cảm giác" này.
"Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu là như thế nào mà cảm giác được không? Là từ ánh mắt chán ghét hắn nhìn cậu? Hay là từ giọng điệu cầm đao mang súng của hắn nói với cậu?"
"Ách..." Hàn Đông tự mình cũng thấy kì lạ.
Vương Trung Đỉnh vừa muốn nói chen vào, di động liền vang lên, vừa nhìn là Vạn Lý Tình gọi tới, nói vậy có lẽ liên quan đến Hạ Hoằng Uy, vì không muốn kích thích Du Minh, y đi ra bên ngoài nghe máy.Hàn Đông nhân cơ hội hỏi Du Minh: "Tình cảm của cậu đối với Hạ Hoằng Uy sâu đậm như vậy?"
Du Minh thản nhiên trả lời: "Tôi cũng không rõ lắm."
Trên thực tế người như Du Minh, có thể hạ quyết tâm tiếp nhận một người nào đó, cũng đã chứng minh hết thảy vấn đề.
Hàn Đông cắn răng trầm tư một lát, giống như hạ một quyết định rất khó khăn.
"Minh Nhi, cậu nếu muốn nhờ tôi giúp cứ việc nói thẳng. Ở phương diện Nguyên Trạch kia, tôi nghĩ tôi có thể cân nhắc giúp cậu."
Du Minh hoàn toàn một biểu tình bất vi sở động.
Hàn Đông tiếp tục thể hiện quyết tâm, "Tôi là nghiêm túc, cậu không cần ngại. Tôi sẽ không vì chuyện này hy sinh bản thân, theo hắn lên giường linh tinh, tôi sẽ dùng một loại phương pháp xảo diệu khác."
Du Minh liếc xéo hắn, "Tôi không ngại, vấn đề là coi như cậu quyết định hy sinh, người ta cũng chưa chắc đã chịu lên giường với cậu đi?"
Hàn Đông vẻ mặt xấu hổ, "Ngươi đây là hoài nghi mị lực của ca sao?"
"Tôi không phải hoài nghi mị lực của cậu, tôi là hoài nghi ánh mắt của hắn không đủ tuyệt thế."
Hàn Đông, "..."
Trên đường trở về, sắc mặt Vương Trung Đỉnh u tối, Hàn Đông tâm sự nặng nề, hai người rất lâu không nói chuyện gì.
Cuối cùng vẫn là Hàn Đông mở miệng trước.
"Hạ Hoằng Uy bên kia... Có phải rất khó khăn không?"
Vương Trung Đỉnh trầm mặc hơn nửa ngày mới mở miệng, "Tình hình không lạc quan."
"Vậy hắn có thể vượt qua cửa ải khó khăn này không?"
Vương Trung Đỉnh nghiêng qua liếc Hàn Đông một cái, "Em không phải đại tiên sao? Loại sự tình này còn phải hỏi tôi?"
Hàn Đông lúc này mới nhớ ra, đúng vậy, ta là Đại Tiên nhi a, sao không hảo hảo tính một quẻ cho hắn?
Vì thế quãng đường còn lại, Vương Trung Đỉnh đi ở phía trước, Hàn Đông một mực mặt sau lẩm bẩm.
Đột nhiên, thanh âm dừng lại.
Cước bộ cũng dừng theo.
Vương Trung Đỉnh quay đầu vừa nhìn, sắc mặt Hàn Đông so với tiền cảnh của Hạ Hoằng Uy và Du Minh còn kém lạc quan hơn.
"Làm sao vậy?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Hàn Đông nói: "Hai người bọn họ được quý nhân tương trợ, cuối cùng vượt qua trùng điệp cực khổ, tới được với nhau."
"Đây không phải rất tốt sao?" Vương Trung Đỉnh thắc mắc.
Hàn Đông lau mồ hôi, "Tốt thì tốt, nhưng vấn đề là quý nhân này... Hình như là em."
Vương Trung Đỉnh đầu tiên là dừng nửa giây, để tiêu hoá hàm ý hai chữ"Quý nhân", kế tiếp trên mặt phong vân đột khởi, vô ảnh cước nháy mắt đánh phóng ngực Hàn Đông.
Hàn Đông ở trong rừng cây lủi đông trốn tây, liên tục cầu xin.
"Đừng hiểu lầm, đừng kích động, em nói quý nhân chưa chắc là hàm ý kia, có thể là em dùng lý lẽ tranh luận, lấy trí phục người, cũng hoặc là em lấy cái chết bức bách..."Vương Trung Đỉnh cũng mượn một câu của Tây Tây.
"Em lừa gạt tên ngốc sao?"
"..."
Ở trong rừng, Vương Trung Đỉnh cùng Hàn Đông từ phía nam đuổi tới phương Bắc, dưới tàng cây đuổi tới trên cây, cuối cùng thẳng một đường trở về, đặt tại tự trên giường lớn.
Vương Trung Đỉnh dùng giọng điệu cảnh cáo thật lâu chưa dùng qua nói với Hàn Đông: "Em nếu dám bởi vì chuyện của người khác, động tâm tư trên người mình, tôi tuyệt đối không tha thứ."
Hàn Đông vẻ mặt chính sắc, "Yên tâm đi, em còn chưa mất trung tiết đến cái nỗng nỗi kia."
...
Chu Lê từ đoàn thể nhân viên Bát Quái mạnh mẽ kia, rất nhanh biết được tin tức bên Du Minh.
"Nghe nói những người đó trói Hạ công tử lại, lúc đó vừa hay đang ở trên giường Du Minh."
Nghe thấy tin tức này, nhãn cầu Chu Lê đều sắp trừng đến nổ.
"Hạ đại công tử kia lại thật là đại kim chủ sau lưng Du Minh? Hắn rốt cuộc là cái ánh mắt gì a?!!"
Trợ lý Chu Lê cũng tỏ vẻ khó hiểu.
"Không phải nói nhà bọn họ đã có đính ước cùng Đường gia sao? Đường tiểu thư chính là kinh thành đệ nhất danh viện a, lúc ấy trong giới còn truyền tin hai người sắp tổ chức một hôn lễ thượng lưu mà, tại sao lại có chuyện Du Minh này?"
Chu Lê trầm tư một lát nói: "Hơn nữa thời gian giữa hai người bọn họ có vẻ như không ngắn, Du Minh bốn năm trước nhập giới, quay bộ phim điện ảnh đầu tiên liền mời tôi làm phối hợp diễn cho hắn, lương là 3 vạn."
"Ta thiên..." Trợ lý nhịn không được thổn thức, "Hạ công tử nghĩ như thế nào? Còn có... Nếu việc này bị làm lớn, Du Minh chẳng phải chính thức xong rồi sao?"
Chu Lê hừ nói: "Nếu quả thật như vậy, Phùng Mục Chi sẽ được đắc ý, cô ta lúc trước chính là vì Du Minh mà bị hung hăng giáo huấn một trận."
Trợ lý hỏi: "Một khi Du Minh xảy ra sự cố, Phùng Mục Chi nhân cơ hội lợi dụng sơ hở, ta ngầm giúp bên nào?"
Chu Lê mắt đẹp chợt lóe, "Ai cũng không giúp, xem trò vui."
Trợ lý cười gật gật đầu.
Một lát sau, nàng lại nghĩ tới một việc, nói với Chu Lê: "Còn có một tin tức nho nhỏ, không biết là thật hay giả."
"Cô nói trước nơi phát ra tin tức đi."
"Từ miệng người bên Thái Bằng truyền tới."
Nghe được hai chữ "Thái Bằng", giữa lông mày Chu Lê nháy mắt lộ ra một tia tiếu ý.
Cái đinh trong mắt Vương Trung Đỉnh... tin tức gã thả ra, cho dù không phải sự thật, khẳng định cũng chứa một tia mục đích.
"Tin tức gì?" Chu Lê vừa hỏi vừa rót một ly cà phê.
"Nghe nói mỹ nam băng giá lần này tới trói Hạ đại công tử, cũng là tình địch của Vương tổng."
Chu Lê hơi kém sặc chết.
"Cô là nói cái người đẹp đến đỉnh cao của nhân loại kia, hắn cũng yêu thích Hàn Đông sao?"
"Còn chưa, nhưng Hàn Đông đã tính ra rồi."
"Buồn cười chết người được chứ? Vương tổng yêu thích hắn tôi đã cảm thấy là chuyện lạ có một không hai rồi, vô địch đại soái kia... Sẽ không phải chính Hàn Đông động tâm tư với người ta đi?"
Trợ lý cũng cười theo, "Tôi cũng không rõ lắm, dù sao người bên Thái Bằng kia chỉ là nghe nói."
Nụ cười trên mặt Chu Lê thu hồi, "Thái Bằng... Chẳng lẽ là muốn ám chỉ cái gì?"
"Ám chỉ hay không tạm thời không rõ lắm, nhưng rõ ràng chính là: Vương tổng nhất định khó chịu vì chuyện này."
Chu Lê không biết nghĩ ra cái gì, khóe miệng đột nhiên hiện lên một tia cười lạnh.
...
Một tuần đã qua, ngoại cảnh 《 Trộm Ảnh 2》 cũng tiến đến giai đoạn kết thúc.
Quay xong phần diễn ở rừng rậm, trở về tiếp tục bổ sung mấy màn ảnh, phim có thể hơ khô thẻ tre rồi.
So sánh với bộ 《 Trộm Ảnh 1》 điệu thấp, phần 《 Trộm Ảnh 2》 này từ khi bắt đầu quay tới nay đều nhiệt nghị không ngừng.
Đầu tiên là thành công quá lớn của 《 Trộm Ảnh 》 khiến người xem sinh ra nghi ngờ, bởi vì từ trước tới nay một tác phẩn kinh điển nếu có phần sau, đều rất khó vượt qua bộ đầu tiên. Hơn nữa 《 Trộm Ảnh 》 còn là bước đột phá mới khai sáng hàng phim kinh dị trong nước, nếu muốn lại viết lên một kỳ tích nữa thật sự rất khó.
Tiếp theo chính là trong lúc quay phim 《 Trộm Ảnh 2》 đủ loại trắc trở, đặc biệt là sự kiện của Lý Thượng và Chu Lê, khiến cho người xem luôn ôm thái độ hoài nghi đối với chất lượng bộ phim.
Cuối cùng chính là kịch bản, 《 Trộm Ảnh 》 thành công, căn bản nhất mà nói chính là nhờ kịch bản, có thể tạo ra một kịch bản có nội dung đốt não như vậy nữa hay không, đây mới là điều người xem lo lắng nhất.
Đương nhiên, mấy vấn đề này không thể ảnh hưởng đến nhân khí cùng đánh giá tốt của nghiệp giới đối với bộ phim.
Quay phim tới hậu kỳ, chiến dịch tuyên truyền vừa rung chuông, cổ phiếu công ty liền một đường tăng cao. Các chương trình đại tống nghệ mời diễn viên trong đoàn cũng ngày càng tăng, ngay cả Vương Trung Đỉnh trước kia ngậm chặt Hàn Đông sống chết không buông, lần này cũng hiếm khi buông miệng.
(Tống nghệ: chương trình giải trí tổng hợp bao gồm rất nhiều các loại nghệ thuật như âm nhạc, hài kịch...)
Đến thời điểm nên lôi tên dởhơi một thân tài nghệ, tuyệt thế vôi hạn này ra cho mọi người mở mang tầm mắt rồi.
Khi Hàn Đông cùng Vương Trung Đỉnh chạy tới, Hạ Hoằng Uy đã không thấy đâu, còn lại một mình Du Minh ngồi bất động trên ghế sa lon, mặt không còn chút máu.
Kỳ thật cậu sợ.
Cậu không cô độc giống như Hàn Đông, một chút cũng không vướng bận, cậu có cha có mẹ, có bạn bè thân thích, còn có một bầy phóng viên vô lương lấy Bát Quái cậu làm vui.
Tình cảnh của cậu thay đổi, chịu ảnh hưởng không phải chỉ một mình cậu, còn có rất nhiều người vô tội cùng gặp tai ương.
Hàn Đông nhìn thấy bộ dạng này của Du Minh đương nhiên đau lòng không thôi.
"Fuck, đây là loại tiết tấu muốn buộc tôi câu dẫn hắn trước rồi sau đó tàn nhẫn vứt bỏ sao?"
Mới vừa nói xong cánh mông xinh đẹp liền trúng một quyền đau đớn.
"Em nói cái gì?" Vương Trung Đỉnh mắt hổ uy trừng.
Hàn Đông căng thẳng cười gượng hai tiếng, "Nói tàn nhẫn vứt bỏ hắn."
"Hai chữ phía trước."
Hàn Đông cố ý giả ngu, "Phía trước, phía trước nào có?"
Vương Trung Đỉnh lại dùng cái kìm nhổ đinh hung hăng kẹp lấy thịt mềm trên mông Hàn Đông, một giọng điệu nghiêm hình bức cung.
"Em mới vừa nói... Trước tiên như thế nào rồi mới vứt bỏ hắn?"
Hàn Đông yếu ớt hai chữ, "Câu... Dẫn..."
Ngay sau đó một tiếng tru lên cực độ cường hãn.
"A a a... em vừa nói chơi thôi, nói đùa đó."
"Bỏ tay ra." Vương Trung Đỉnh ra lệnh.
Hàn Đông cố ý một biểu tình nước mắt lã chã, "Em bỏ ra anh khẳng định nhéo em."
"Thiếu giả bộ đáng thương cho tôi, bỏ tay ra."
Hàn Đông không tình không nguyện bỏ tay ra, Vương Trung Đỉnh cố ý chậm một nhịp, để cho hắn nhanh chóng mang theo cái đuôi chạy trốn.
Cảm xúc của Du Minh bên kia không bởi vì màn này của hai người mà có chút chuyển biến tốt đẹp nào.
Thậm chí còn xem thường hỏi Hàn Đông: "Cậu tính chính xác không?"
Hàn Đông không kịp phản ứng, "Cái gì chính xác?"
"Nguyên Trạch với cậu..."
Bởi vì Vương Trung Đỉnh ở đây, Du Minh cũng không nói rõ ràng.
Hàn Đông, "Cảm giác là đúng, cụ thể còn chưa có kiểm chứng."
Du Minh nghi ngờ chính là nghi ngờ ở chỗ "Cảm giác" này.
"Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu là như thế nào mà cảm giác được không? Là từ ánh mắt chán ghét hắn nhìn cậu? Hay là từ giọng điệu cầm đao mang súng của hắn nói với cậu?"
"Ách..." Hàn Đông tự mình cũng thấy kì lạ.
Vương Trung Đỉnh vừa muốn nói chen vào, di động liền vang lên, vừa nhìn là Vạn Lý Tình gọi tới, nói vậy có lẽ liên quan đến Hạ Hoằng Uy, vì không muốn kích thích Du Minh, y đi ra bên ngoài nghe máy.Hàn Đông nhân cơ hội hỏi Du Minh: "Tình cảm của cậu đối với Hạ Hoằng Uy sâu đậm như vậy?"
Du Minh thản nhiên trả lời: "Tôi cũng không rõ lắm."
Trên thực tế người như Du Minh, có thể hạ quyết tâm tiếp nhận một người nào đó, cũng đã chứng minh hết thảy vấn đề.
Hàn Đông cắn răng trầm tư một lát, giống như hạ một quyết định rất khó khăn.
"Minh Nhi, cậu nếu muốn nhờ tôi giúp cứ việc nói thẳng. Ở phương diện Nguyên Trạch kia, tôi nghĩ tôi có thể cân nhắc giúp cậu."
Du Minh hoàn toàn một biểu tình bất vi sở động.
Hàn Đông tiếp tục thể hiện quyết tâm, "Tôi là nghiêm túc, cậu không cần ngại. Tôi sẽ không vì chuyện này hy sinh bản thân, theo hắn lên giường linh tinh, tôi sẽ dùng một loại phương pháp xảo diệu khác."
Du Minh liếc xéo hắn, "Tôi không ngại, vấn đề là coi như cậu quyết định hy sinh, người ta cũng chưa chắc đã chịu lên giường với cậu đi?"
Hàn Đông vẻ mặt xấu hổ, "Ngươi đây là hoài nghi mị lực của ca sao?"
"Tôi không phải hoài nghi mị lực của cậu, tôi là hoài nghi ánh mắt của hắn không đủ tuyệt thế."
Hàn Đông, "..."
Trên đường trở về, sắc mặt Vương Trung Đỉnh u tối, Hàn Đông tâm sự nặng nề, hai người rất lâu không nói chuyện gì.
Cuối cùng vẫn là Hàn Đông mở miệng trước.
"Hạ Hoằng Uy bên kia... Có phải rất khó khăn không?"
Vương Trung Đỉnh trầm mặc hơn nửa ngày mới mở miệng, "Tình hình không lạc quan."
"Vậy hắn có thể vượt qua cửa ải khó khăn này không?"
Vương Trung Đỉnh nghiêng qua liếc Hàn Đông một cái, "Em không phải đại tiên sao? Loại sự tình này còn phải hỏi tôi?"
Hàn Đông lúc này mới nhớ ra, đúng vậy, ta là Đại Tiên nhi a, sao không hảo hảo tính một quẻ cho hắn?
Vì thế quãng đường còn lại, Vương Trung Đỉnh đi ở phía trước, Hàn Đông một mực mặt sau lẩm bẩm.
Đột nhiên, thanh âm dừng lại.
Cước bộ cũng dừng theo.
Vương Trung Đỉnh quay đầu vừa nhìn, sắc mặt Hàn Đông so với tiền cảnh của Hạ Hoằng Uy và Du Minh còn kém lạc quan hơn.
"Làm sao vậy?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Hàn Đông nói: "Hai người bọn họ được quý nhân tương trợ, cuối cùng vượt qua trùng điệp cực khổ, tới được với nhau."
"Đây không phải rất tốt sao?" Vương Trung Đỉnh thắc mắc.
Hàn Đông lau mồ hôi, "Tốt thì tốt, nhưng vấn đề là quý nhân này... Hình như là em."
Vương Trung Đỉnh đầu tiên là dừng nửa giây, để tiêu hoá hàm ý hai chữ"Quý nhân", kế tiếp trên mặt phong vân đột khởi, vô ảnh cước nháy mắt đánh phóng ngực Hàn Đông.
Hàn Đông ở trong rừng cây lủi đông trốn tây, liên tục cầu xin.
"Đừng hiểu lầm, đừng kích động, em nói quý nhân chưa chắc là hàm ý kia, có thể là em dùng lý lẽ tranh luận, lấy trí phục người, cũng hoặc là em lấy cái chết bức bách..."Vương Trung Đỉnh cũng mượn một câu của Tây Tây.
"Em lừa gạt tên ngốc sao?"
"..."
Ở trong rừng, Vương Trung Đỉnh cùng Hàn Đông từ phía nam đuổi tới phương Bắc, dưới tàng cây đuổi tới trên cây, cuối cùng thẳng một đường trở về, đặt tại tự trên giường lớn.
Vương Trung Đỉnh dùng giọng điệu cảnh cáo thật lâu chưa dùng qua nói với Hàn Đông: "Em nếu dám bởi vì chuyện của người khác, động tâm tư trên người mình, tôi tuyệt đối không tha thứ."
Hàn Đông vẻ mặt chính sắc, "Yên tâm đi, em còn chưa mất trung tiết đến cái nỗng nỗi kia."
...
Chu Lê từ đoàn thể nhân viên Bát Quái mạnh mẽ kia, rất nhanh biết được tin tức bên Du Minh.
"Nghe nói những người đó trói Hạ công tử lại, lúc đó vừa hay đang ở trên giường Du Minh."
Nghe thấy tin tức này, nhãn cầu Chu Lê đều sắp trừng đến nổ.
"Hạ đại công tử kia lại thật là đại kim chủ sau lưng Du Minh? Hắn rốt cuộc là cái ánh mắt gì a?!!"
Trợ lý Chu Lê cũng tỏ vẻ khó hiểu.
"Không phải nói nhà bọn họ đã có đính ước cùng Đường gia sao? Đường tiểu thư chính là kinh thành đệ nhất danh viện a, lúc ấy trong giới còn truyền tin hai người sắp tổ chức một hôn lễ thượng lưu mà, tại sao lại có chuyện Du Minh này?"
Chu Lê trầm tư một lát nói: "Hơn nữa thời gian giữa hai người bọn họ có vẻ như không ngắn, Du Minh bốn năm trước nhập giới, quay bộ phim điện ảnh đầu tiên liền mời tôi làm phối hợp diễn cho hắn, lương là vạn."
"Ta thiên..." Trợ lý nhịn không được thổn thức, "Hạ công tử nghĩ như thế nào? Còn có... Nếu việc này bị làm lớn, Du Minh chẳng phải chính thức xong rồi sao?"
Chu Lê hừ nói: "Nếu quả thật như vậy, Phùng Mục Chi sẽ được đắc ý, cô ta lúc trước chính là vì Du Minh mà bị hung hăng giáo huấn một trận."
Trợ lý hỏi: "Một khi Du Minh xảy ra sự cố, Phùng Mục Chi nhân cơ hội lợi dụng sơ hở, ta ngầm giúp bên nào?"
Chu Lê mắt đẹp chợt lóe, "Ai cũng không giúp, xem trò vui."
Trợ lý cười gật gật đầu.
Một lát sau, nàng lại nghĩ tới một việc, nói với Chu Lê: "Còn có một tin tức nho nhỏ, không biết là thật hay giả."
"Cô nói trước nơi phát ra tin tức đi."
"Từ miệng người bên Thái Bằng truyền tới."
Nghe được hai chữ "Thái Bằng", giữa lông mày Chu Lê nháy mắt lộ ra một tia tiếu ý.
Cái đinh trong mắt Vương Trung Đỉnh... tin tức gã thả ra, cho dù không phải sự thật, khẳng định cũng chứa một tia mục đích.
"Tin tức gì?" Chu Lê vừa hỏi vừa rót một ly cà phê.
"Nghe nói mỹ nam băng giá lần này tới trói Hạ đại công tử, cũng là tình địch của Vương tổng."
Chu Lê hơi kém sặc chết.
"Cô là nói cái người đẹp đến đỉnh cao của nhân loại kia, hắn cũng yêu thích Hàn Đông sao?"
"Còn chưa, nhưng Hàn Đông đã tính ra rồi."
"Buồn cười chết người được chứ? Vương tổng yêu thích hắn tôi đã cảm thấy là chuyện lạ có một không hai rồi, vô địch đại soái kia... Sẽ không phải chính Hàn Đông động tâm tư với người ta đi?"
Trợ lý cũng cười theo, "Tôi cũng không rõ lắm, dù sao người bên Thái Bằng kia chỉ là nghe nói."
Nụ cười trên mặt Chu Lê thu hồi, "Thái Bằng... Chẳng lẽ là muốn ám chỉ cái gì?"
"Ám chỉ hay không tạm thời không rõ lắm, nhưng rõ ràng chính là: Vương tổng nhất định khó chịu vì chuyện này."
Chu Lê không biết nghĩ ra cái gì, khóe miệng đột nhiên hiện lên một tia cười lạnh.
...
Một tuần đã qua, ngoại cảnh 《 Trộm Ảnh 》 cũng tiến đến giai đoạn kết thúc.
Quay xong phần diễn ở rừng rậm, trở về tiếp tục bổ sung mấy màn ảnh, phim có thể hơ khô thẻ tre rồi.
So sánh với bộ 《 Trộm Ảnh 》 điệu thấp, phần 《 Trộm Ảnh 》 này từ khi bắt đầu quay tới nay đều nhiệt nghị không ngừng.
Đầu tiên là thành công quá lớn của 《 Trộm Ảnh 》 khiến người xem sinh ra nghi ngờ, bởi vì từ trước tới nay một tác phẩn kinh điển nếu có phần sau, đều rất khó vượt qua bộ đầu tiên. Hơn nữa 《 Trộm Ảnh 》 còn là bước đột phá mới khai sáng hàng phim kinh dị trong nước, nếu muốn lại viết lên một kỳ tích nữa thật sự rất khó.
Tiếp theo chính là trong lúc quay phim 《 Trộm Ảnh 》 đủ loại trắc trở, đặc biệt là sự kiện của Lý Thượng và Chu Lê, khiến cho người xem luôn ôm thái độ hoài nghi đối với chất lượng bộ phim.
Cuối cùng chính là kịch bản, 《 Trộm Ảnh 》 thành công, căn bản nhất mà nói chính là nhờ kịch bản, có thể tạo ra một kịch bản có nội dung đốt não như vậy nữa hay không, đây mới là điều người xem lo lắng nhất.
Đương nhiên, mấy vấn đề này không thể ảnh hưởng đến nhân khí cùng đánh giá tốt của nghiệp giới đối với bộ phim.
Quay phim tới hậu kỳ, chiến dịch tuyên truyền vừa rung chuông, cổ phiếu công ty liền một đường tăng cao. Các chương trình đại tống nghệ mời diễn viên trong đoàn cũng ngày càng tăng, ngay cả Vương Trung Đỉnh trước kia ngậm chặt Hàn Đông sống chết không buông, lần này cũng hiếm khi buông miệng.
(Tống nghệ: chương trình giải trí tổng hợp bao gồm rất nhiều các loại nghệ thuật như âm nhạc, hài kịch...)
Đến thời điểm nên lôi tên dởhơi một thân tài nghệ, tuyệt thế vôi hạn này ra cho mọi người mở mang tầm mắt rồi.