Hàn Đông tựa như một con Đại Cẩu đặc biệt thích ăn đồ thừa, theo đuôi Vương Trung Đỉnh một đường.
Mãi cho đến khi ăn hết mới ưỡn nghiêm mặt hỏi: "Anh vì cái gì không vạch trần tôi, ngược lại dung túng tôi đây?"
"Tôi vì sao phải vạch trần cậu?" Vương Trung Đỉnh hỏi lại.
Hàn Đông cười hắc hắc, "Anh rõ ràng đã biết tôi là cố ý."
"Vậy cậu biết rõ tôi sẽ nhìn thấu, vì cái gì vẫn muốn làm như vậy?" Vương Trung Đỉnh lạnh lùng cãi lại.
Hàn Đông bị căn lại không phản đối được, đành phải bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng: trong lòng không đành cứ việc nói thẳng đi, phải quanh co lòng vòng... Nghĩ đi nghĩ lại lại liếc trộm Vương Trung Đỉnh vài cái, lại nổi lên đi qua đi lại, lại quanh co mở miệng.
"Đừng gượng chống đỡ..."
Vương Trung Đỉnh không nghe rõ, "Cậu nói cái gì?"
Hàn Đông lập tức quay đầu dùng cái lưng đối diện với Vương Trung Đỉnh.
Một lát sau, suy nghĩ của Vương Trung Đỉnh mới vừa kéo được trở về, Hàn Đông lại mơ hồ không rõ than thở một tiếng.
"Dù sao... Cuối cùng cũng phải cùng một chỗ... Cần gì chứ..."
Mặt Vương Trung Đỉnh chìm xuống, "Cậu rốt cuộc lề mề cái gì vậy?"
Hàn Đông chân lại điên, đào đào lỗ tai, ngắm nhìn nơi khác, cố tình sửa sửa quần áo giả ngu.
Vương Trung Đỉnh cũng không buồn hỏi, đi đến một chỗ khác, tán gẫu cùng người làm phim.
Hàn Đông đang một mình tự tiêu khiển tự vui vẻ, bỗng có một người nước ngoài tiến đến chào hỏi.
"HI! Nice-to-meet-you!"
Hàn Đông mấy ngày nay khổ luyện khẩu ngữ, đang muốn tìm người ngoài nghề luyện tập, không ngờ có người chủ động dâng tới cửa. Vội nhiệt tình cùng người ta bắt tay, trả lời: "Nice-to-meet-you-too!"
Người nước ngoài thấy Hàn Đông nói Anh ngữ, liền không tiếp tục vòng vo, nói một mạch: "Tôi vừa mới thấy màn trình diễn thảm đỏ của cậu, thật sự phi thường đẹp, tôi rất thưởng thức khí chất của cậu. Tôi hiện tại đang là chủ biên một tạp chí thời thượng quốc tế, tôi muốn hỏi một chút, cậu có hứng thú làm mẫu chụp ảnh cho trang bìa cho tạp chí chúng tôi không?"
Hàn Đông trì hoãn sửng sốt một lát, thấy người kia đang chờ hắn, liền không ngớt lời đáp lại: "Thank you, thank you..."
Người nước ngoài thân mật cười cười, lại hỏi: "Vậy là cậu bằng lòng hay là không bằng lòng đây? Không sao, cậu có thể trực tiếp đáp ứng hoặc là cự tuyệt tôi, không cần lo lắng sợ tôi mất hứng."
Hàn Đông như trước cười, "Thank you, thank you..."
Người nước ngoài biểu cảm có chút xấu hổ, "Tôi nghĩ tôi có thể không hiểu ý của cậu lắm."
Hàn Đông vừa định "thank you" tiếp, đã bị Thẩm Sơ Hoa đẩy sang một bên.
Người luôn luôn lọt vào tầm ghét bỏ của Hàn Đông - Thẩm Sơ Hoa đồng chí, dùng khẩu âm cực kỳ tiêu chuẩn lưu loát nói chuyện cùng người nước ngoài kia, Hàn Đông nghe được sửng sốt một lúc. Cuối cùng cảm giác ngtrợ lý ngốc của mình không phải cái gì cũng tệ.
Sau khi người kia đi rồi, Thẩm Sơ Hoa đem nội dung cụ thể cuộc nói chuyện vừa rồi thuật lại cho Hàn Đông.
"Tạp chí này thuộc một trong tứ đại truyền thông thời thượng quốc tế, so với 《người dẫn dắt》 cao hơn hẳn một bậc. Tạp chí cao cấp đại biểu cho các giá trị thẩm mỹ của xã hội thượng lưu, cho nên nên phẩm bài người phát ngôn cũng là siêu sao cao cấp nhất, nhất định phải có lực kêu gọi cường đại cùng giá trị thương mại thật lớn..."
Tiếp theo Thẩm Sơ Hoa lại từ từ giảng giải ý nghĩa kiến thức chuyên môn phân loại tạp chí thời trang, các đại diện của dòng văn hóa, nhóm người tiêu thụ chủ đạo cho Hàn Đông, Hàn Đông sau khi nghe xong chỉ có một cảm thụ.
"Tôi phát hiện cô trở nên rất xinh đẹp."
Thẩm Sơ Hoa thẹn đỏ mặt cười, lộ ra hàm răng lỗi cao thấp không đều, "Thật sao?"
Hàn Đông bất động thanh sắc hướng mắt sang chỗ khác, "Cái kia, ta vẫn là nói tiếp chuyện tạp chí."
...
"Trình điển thời thượng" mới vừa chấm dứt, ảnh chụp hiện trường liền được chuyển tới các tay biên tập của đại truyền thông, chỉ cần chọn lựa, tu sửa thêm một chút là có thể đăng bài.
Lương Cảnh lại bởi vì một tấm ảnh mà lôi đình.
Nguyên nhân chính là đầu đề trang web đều là "Trình điển thời thượng", ảnh bìa cũng là chụp trên thảm đỏ. Nhưng mà trên kế hoạch ảnh chụp vốn chỉ có một mình Lý Thượng, lại không hiểu sao xuất hiện thêm Hàn Đông ở phía trước. Bởi vậy, Hàn Đông trở thành nhân vật chính, Lý Thượng lại thành làm nền.
"Yêu cầu họ lập tức bỏ tấm hình này xuống thay mới." Lương Cảnh ra lệnh cho Tiểu Văn.
Sau khi bỏ ảnh cũ việc chọn ảnh bìa mới lại thành một chuyện đau đầu khác.
Bởi vì phàm là bức ảnh có Lý Thượng, Hàn Đông gần như đều xuất hiện. Cho dù Lý Thượng là cận cảnh, Hàn Đông là ở xa, cũng rõ ràng có thể nhận thấy được khí tràng của Hàn Đông mạnh hơn nhiều so với Lý Thượng.
Lựa đến tấm ảnh này lại càng rõ ràng, vốn là chụp từ xa, mặt hai người đều không rõ, dáng người lại tương tự, Lý Thượng đứng ở trong đó càng thêm cảm giác không tồn tại.
"Nhất định phải P rụng (photoshop xóa) Hàn Đông đi." Lương Cảnh có chút hổn hển.
Lý Thượng lại rất bình tĩnh, yên lặng quan sát một lát, nói: "Không cần."
"Không cần? Cậu muốn bị hắn áp đảo chết a?"
"Anh hiểu sai rồi, ý của tôi là không cần P rụng cậu ta, xóa tôi."
Lương Cảnh nghe nói như thế sắc mặt càng thêm khó coi, "Cậu là điên rồi sao? Bỏ ra khí lực lớn như vậy làm tuyên truyền miễn phí cho hắn?"
Lý Thượng hừ cười một tiếng, "Ai nói tôi muốn làm tuyên truyền cho cậu ta?"
Lương Cảnh nhìn biểu cảm của Lý Thượng, đột nhiên ý thức được điều gì, lại nhận được ánh mắt khẳng định của Lý Thượng, cảm giác máu toàn thân đều sôi trào.
"Thật thông minh." Lương Cảnh nói.
...
Trong lúc nghỉ ngơi, Du Minh cầm ảnh chụp trên báo đến tìm Hàn Đông.
"Cậu xem xem, đây có phải là cố ý hay không?"
Hàn Đông thấy tin tức Du Minh mang đến, phản ứng đầu tiên chính là bất ngờ, ảnh tuyên truyền "Trình điển thời thượng" như thế nào lại chính là hình của mình? Muốn đăng cũng phải đăng Lý Thượng mới đúng a... Kết quả vừa tiếp tục xuống chú thích dưới hình ảnh ba chữ "Lý Thiên Bang", lúc này mới mắng: "Tôi phi, cho không hắn một vòng thảm đỏ rồi!"
Bất quá, Hàn Đông nghĩ cặn kẽ xong, lại cảm thán nói: "Lý Thượng vẫn là rất thông minh."
"Cái này rõ ràng là ghê tởm rồi?" Du Minh dè bỉu.
"Tôi không phải nói chuyện trộm ảnh chụp này, tôi là nói hắn bày ra toàn cục này. Cậu xem ha, hắn bắt báo chí đăng hình của tôi, phía dưới lại đề tên của hắn, coi như cho tôi mượn một lần tuyên truyền. Sau đó họ lại đi tìm tòa soạn báo, chất vấn bên kia sao lại đề sai tên? Xã trưởng khẳng định cảm thấy ngại ngùng, nhưng lại không muốn gánh trách nhiệm này, dù sao danh dự càng quan trọng hơn. Cho nên, vì thu xếp ổn thoả, bọn họ nhất định sẽ muốn làm thêm vài lần tuyên truyền cho Lý Thượng."
Vừa nghe Hàn Đông nói như thế, Du Minh càng thêm cảm thấy nhân cách của Lý Thượng đáng khinh thường.
"Muốn hồng cũng không cần bất chấp như vậy đi? Hắn vốn đã có nhiều dự án tuyên truyền như vậy, sao còn muốn lấy trộm hình ảnh của cậu? Vốn đã thành công, sao còn đấu đá cùng một nghệ sĩ nhỏ chưa có danh tiếng gì? Huống gì cậu còn là anh em của hắn a, hắn dù ích kỷ thế nào cũng không thể đến miếng ăn của anh em cũng không tha chứ?"
"Hàn Đông nhưng lại tỏ ra lạc quan,"Sợ cái gì? Tôi có một kho thóc lớn đó."
"Tôi chỉ là nuốt không trôi cơn tức này" Du Minh oán hận.
Hàn Đông nhéo mặt Du Minh, "Cậu hôm nay thay tôi nuốt không trôi cơn giận này, ngày mai thay tôi nuốt không trôi bực tức kia, làm sao cậu có thể nuốt xuống được cơn tức của chính mình đây? Sao cậu không tự sốt ruột cho bản thân đi?"
Du Minh không nói lời nào, nhưng là trên mặt viết được thanh thanh sở sở: sốt ruột cũng không có tác dụng, tôi căn bản không có cái năng khiếu kia.
Hàn Đông an ủi Du Minh: "Không có việc gì, không cần để ý thay tôi, tôi còn hi vọng hắn khi dễ đến trên đầu tôi. Cậu nghĩ a, người đại diện của tôi là ai? Vương Trung Đỉnh a! Hắn chọc Vương Trung Đỉnh, sau này còn có thể có quả ngon để ăn sao? Hai chúng tôi tựa như đang trong một trận chiến, hắn ngoài sáng tôi ở trong tối. Ngày nào hắn còn chưa phát hiện được lá bài chưa lật này của tôi, vẫn không tính là chính thức chơi xong."
Du Minh ngẫm lại.
Hàn Đông chuyển hướng, lại mĩ bất tư (chuyện đâu có đó) nói: "Nếu tôi có thể ở phía sau nhẫn nhịn chịu nhục, im lặng không nói, Vương Trung Đỉnh nhất định sẽ thêm vài phần xem trọng đối với tôi. Coi như tôi không đi tìm anh ta, anh ta cũng sẽ chủ động tới tìm tôi. Đến lúc đó tôi lại giả làm bộ dạng túi trút giận cuộn tròn ở trên giường, ha ha ha..."
Được rồi... Du Minh lúc này mới phát hiện hắn lo lắng vô ích, vô luận người khác chèn ép Hàn Đông đến mức nào, hàng này đều có thể sinh tồn ở trong khe hẹp, hơn nữa còn cành lá rậm rạp.
Vương Trung Đỉnh sau khi thấy tin tức này sắc mặt quả nhiên không tốt.
Phùng Tuấn cũng hừ một tiếng, "Tiểu tử Lương Cảnh này mưu kế cũng thật không ít."
"Đây không phải Lương Cảnh nghĩ ra, trong đầu hắn không có đạo này." Vương Trung Đỉnh hiểu rất rõ Lương Cảnh.
"Ý anh là kế của Lý Thượng?"
Vương Trung Đỉnh không nói đồng nghĩa với chấp nhận.
Phùng Tuấn tổng quản lĩnh vực đào tạo nghệ sĩ này, vốn bởi vì Lý Thượng ký tên cho Lương Cảnh, mà Lương Cảnh cũng không đối đầu với Phùng Tuấn, cho nên Phùng Tuấn rất ít nhúng tay quản chuyện Lý Thượng, cũng hiểu rất ít về con người Lý Thượng này. Chỉ là bằng cảm giác thấy rằng Lý Thượng có quyết đoán, có định tính, có nhiệt tình, nhưng lại không biết cũng có tâm cơ như vậy.
"Hàn Đông có tới tìm cậu không?" Phùng Tuấn hỏi.
Vương Trung Đỉnh nói: "Không có."
Phùng Tuấn rất bất ngờ, "Chiếu theo tính tình Hàn Đông kia, đã sớm làm loạn lên mới đúng, lần này lại có thể nhịn được như vậy?"
Vương Trung Đỉnh suy nghĩ một lát, nói "Tôi đi xem cậu ta."
Hàn Đông tựa như một con Đại Cẩu đặc biệt thích ăn đồ thừa, theo đuôi Vương Trung Đỉnh một đường.
Mãi cho đến khi ăn hết mới ưỡn nghiêm mặt hỏi: "Anh vì cái gì không vạch trần tôi, ngược lại dung túng tôi đây?"
"Tôi vì sao phải vạch trần cậu?" Vương Trung Đỉnh hỏi lại.
Hàn Đông cười hắc hắc, "Anh rõ ràng đã biết tôi là cố ý."
"Vậy cậu biết rõ tôi sẽ nhìn thấu, vì cái gì vẫn muốn làm như vậy?" Vương Trung Đỉnh lạnh lùng cãi lại.
Hàn Đông bị căn lại không phản đối được, đành phải bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng: trong lòng không đành cứ việc nói thẳng đi, phải quanh co lòng vòng... Nghĩ đi nghĩ lại lại liếc trộm Vương Trung Đỉnh vài cái, lại nổi lên đi qua đi lại, lại quanh co mở miệng.
"Đừng gượng chống đỡ..."
Vương Trung Đỉnh không nghe rõ, "Cậu nói cái gì?"
Hàn Đông lập tức quay đầu dùng cái lưng đối diện với Vương Trung Đỉnh.
Một lát sau, suy nghĩ của Vương Trung Đỉnh mới vừa kéo được trở về, Hàn Đông lại mơ hồ không rõ than thở một tiếng.
"Dù sao... Cuối cùng cũng phải cùng một chỗ... Cần gì chứ..."
Mặt Vương Trung Đỉnh chìm xuống, "Cậu rốt cuộc lề mề cái gì vậy?"
Hàn Đông chân lại điên, đào đào lỗ tai, ngắm nhìn nơi khác, cố tình sửa sửa quần áo giả ngu.
Vương Trung Đỉnh cũng không buồn hỏi, đi đến một chỗ khác, tán gẫu cùng người làm phim.
Hàn Đông đang một mình tự tiêu khiển tự vui vẻ, bỗng có một người nước ngoài tiến đến chào hỏi.
"HI! Nice-to-meet-you!"
Hàn Đông mấy ngày nay khổ luyện khẩu ngữ, đang muốn tìm người ngoài nghề luyện tập, không ngờ có người chủ động dâng tới cửa. Vội nhiệt tình cùng người ta bắt tay, trả lời: "Nice-to-meet-you-too!"
Người nước ngoài thấy Hàn Đông nói Anh ngữ, liền không tiếp tục vòng vo, nói một mạch: "Tôi vừa mới thấy màn trình diễn thảm đỏ của cậu, thật sự phi thường đẹp, tôi rất thưởng thức khí chất của cậu. Tôi hiện tại đang là chủ biên một tạp chí thời thượng quốc tế, tôi muốn hỏi một chút, cậu có hứng thú làm mẫu chụp ảnh cho trang bìa cho tạp chí chúng tôi không?"
Hàn Đông trì hoãn sửng sốt một lát, thấy người kia đang chờ hắn, liền không ngớt lời đáp lại: "Thank you, thank you..."
Người nước ngoài thân mật cười cười, lại hỏi: "Vậy là cậu bằng lòng hay là không bằng lòng đây? Không sao, cậu có thể trực tiếp đáp ứng hoặc là cự tuyệt tôi, không cần lo lắng sợ tôi mất hứng."
Hàn Đông như trước cười, "Thank you, thank you..."
Người nước ngoài biểu cảm có chút xấu hổ, "Tôi nghĩ tôi có thể không hiểu ý của cậu lắm."
Hàn Đông vừa định "thank you" tiếp, đã bị Thẩm Sơ Hoa đẩy sang một bên.
Người luôn luôn lọt vào tầm ghét bỏ của Hàn Đông - Thẩm Sơ Hoa đồng chí, dùng khẩu âm cực kỳ tiêu chuẩn lưu loát nói chuyện cùng người nước ngoài kia, Hàn Đông nghe được sửng sốt một lúc. Cuối cùng cảm giác ngtrợ lý ngốc của mình không phải cái gì cũng tệ.
Sau khi người kia đi rồi, Thẩm Sơ Hoa đem nội dung cụ thể cuộc nói chuyện vừa rồi thuật lại cho Hàn Đông.
"Tạp chí này thuộc một trong tứ đại truyền thông thời thượng quốc tế, so với 《người dẫn dắt》 cao hơn hẳn một bậc. Tạp chí cao cấp đại biểu cho các giá trị thẩm mỹ của xã hội thượng lưu, cho nên nên phẩm bài người phát ngôn cũng là siêu sao cao cấp nhất, nhất định phải có lực kêu gọi cường đại cùng giá trị thương mại thật lớn..."
Tiếp theo Thẩm Sơ Hoa lại từ từ giảng giải ý nghĩa kiến thức chuyên môn phân loại tạp chí thời trang, các đại diện của dòng văn hóa, nhóm người tiêu thụ chủ đạo cho Hàn Đông, Hàn Đông sau khi nghe xong chỉ có một cảm thụ.
"Tôi phát hiện cô trở nên rất xinh đẹp."
Thẩm Sơ Hoa thẹn đỏ mặt cười, lộ ra hàm răng lỗi cao thấp không đều, "Thật sao?"
Hàn Đông bất động thanh sắc hướng mắt sang chỗ khác, "Cái kia, ta vẫn là nói tiếp chuyện tạp chí."
...
"Trình điển thời thượng" mới vừa chấm dứt, ảnh chụp hiện trường liền được chuyển tới các tay biên tập của đại truyền thông, chỉ cần chọn lựa, tu sửa thêm một chút là có thể đăng bài.
Lương Cảnh lại bởi vì một tấm ảnh mà lôi đình.
Nguyên nhân chính là đầu đề trang web đều là "Trình điển thời thượng", ảnh bìa cũng là chụp trên thảm đỏ. Nhưng mà trên kế hoạch ảnh chụp vốn chỉ có một mình Lý Thượng, lại không hiểu sao xuất hiện thêm Hàn Đông ở phía trước. Bởi vậy, Hàn Đông trở thành nhân vật chính, Lý Thượng lại thành làm nền.
"Yêu cầu họ lập tức bỏ tấm hình này xuống thay mới." Lương Cảnh ra lệnh cho Tiểu Văn.
Sau khi bỏ ảnh cũ việc chọn ảnh bìa mới lại thành một chuyện đau đầu khác.
Bởi vì phàm là bức ảnh có Lý Thượng, Hàn Đông gần như đều xuất hiện. Cho dù Lý Thượng là cận cảnh, Hàn Đông là ở xa, cũng rõ ràng có thể nhận thấy được khí tràng của Hàn Đông mạnh hơn nhiều so với Lý Thượng.
Lựa đến tấm ảnh này lại càng rõ ràng, vốn là chụp từ xa, mặt hai người đều không rõ, dáng người lại tương tự, Lý Thượng đứng ở trong đó càng thêm cảm giác không tồn tại.
"Nhất định phải P rụng (photoshop xóa) Hàn Đông đi." Lương Cảnh có chút hổn hển.
Lý Thượng lại rất bình tĩnh, yên lặng quan sát một lát, nói: "Không cần."
"Không cần? Cậu muốn bị hắn áp đảo chết a?"
"Anh hiểu sai rồi, ý của tôi là không cần P rụng cậu ta, xóa tôi."
Lương Cảnh nghe nói như thế sắc mặt càng thêm khó coi, "Cậu là điên rồi sao? Bỏ ra khí lực lớn như vậy làm tuyên truyền miễn phí cho hắn?"
Lý Thượng hừ cười một tiếng, "Ai nói tôi muốn làm tuyên truyền cho cậu ta?"
Lương Cảnh nhìn biểu cảm của Lý Thượng, đột nhiên ý thức được điều gì, lại nhận được ánh mắt khẳng định của Lý Thượng, cảm giác máu toàn thân đều sôi trào.
"Thật thông minh." Lương Cảnh nói.
...
Trong lúc nghỉ ngơi, Du Minh cầm ảnh chụp trên báo đến tìm Hàn Đông.
"Cậu xem xem, đây có phải là cố ý hay không?"
Hàn Đông thấy tin tức Du Minh mang đến, phản ứng đầu tiên chính là bất ngờ, ảnh tuyên truyền "Trình điển thời thượng" như thế nào lại chính là hình của mình? Muốn đăng cũng phải đăng Lý Thượng mới đúng a... Kết quả vừa tiếp tục xuống chú thích dưới hình ảnh ba chữ "Lý Thiên Bang", lúc này mới mắng: "Tôi phi, cho không hắn một vòng thảm đỏ rồi!"
Bất quá, Hàn Đông nghĩ cặn kẽ xong, lại cảm thán nói: "Lý Thượng vẫn là rất thông minh."
"Cái này rõ ràng là ghê tởm rồi?" Du Minh dè bỉu.
"Tôi không phải nói chuyện trộm ảnh chụp này, tôi là nói hắn bày ra toàn cục này. Cậu xem ha, hắn bắt báo chí đăng hình của tôi, phía dưới lại đề tên của hắn, coi như cho tôi mượn một lần tuyên truyền. Sau đó họ lại đi tìm tòa soạn báo, chất vấn bên kia sao lại đề sai tên? Xã trưởng khẳng định cảm thấy ngại ngùng, nhưng lại không muốn gánh trách nhiệm này, dù sao danh dự càng quan trọng hơn. Cho nên, vì thu xếp ổn thoả, bọn họ nhất định sẽ muốn làm thêm vài lần tuyên truyền cho Lý Thượng."
Vừa nghe Hàn Đông nói như thế, Du Minh càng thêm cảm thấy nhân cách của Lý Thượng đáng khinh thường.
"Muốn hồng cũng không cần bất chấp như vậy đi? Hắn vốn đã có nhiều dự án tuyên truyền như vậy, sao còn muốn lấy trộm hình ảnh của cậu? Vốn đã thành công, sao còn đấu đá cùng một nghệ sĩ nhỏ chưa có danh tiếng gì? Huống gì cậu còn là anh em của hắn a, hắn dù ích kỷ thế nào cũng không thể đến miếng ăn của anh em cũng không tha chứ?"
"Hàn Đông nhưng lại tỏ ra lạc quan,"Sợ cái gì? Tôi có một kho thóc lớn đó."
"Tôi chỉ là nuốt không trôi cơn tức này" Du Minh oán hận.
Hàn Đông nhéo mặt Du Minh, "Cậu hôm nay thay tôi nuốt không trôi cơn giận này, ngày mai thay tôi nuốt không trôi bực tức kia, làm sao cậu có thể nuốt xuống được cơn tức của chính mình đây? Sao cậu không tự sốt ruột cho bản thân đi?"
Du Minh không nói lời nào, nhưng là trên mặt viết được thanh thanh sở sở: sốt ruột cũng không có tác dụng, tôi căn bản không có cái năng khiếu kia.
Hàn Đông an ủi Du Minh: "Không có việc gì, không cần để ý thay tôi, tôi còn hi vọng hắn khi dễ đến trên đầu tôi. Cậu nghĩ a, người đại diện của tôi là ai? Vương Trung Đỉnh a! Hắn chọc Vương Trung Đỉnh, sau này còn có thể có quả ngon để ăn sao? Hai chúng tôi tựa như đang trong một trận chiến, hắn ngoài sáng tôi ở trong tối. Ngày nào hắn còn chưa phát hiện được lá bài chưa lật này của tôi, vẫn không tính là chính thức chơi xong."
Du Minh ngẫm lại.
Hàn Đông chuyển hướng, lại mĩ bất tư (chuyện đâu có đó) nói: "Nếu tôi có thể ở phía sau nhẫn nhịn chịu nhục, im lặng không nói, Vương Trung Đỉnh nhất định sẽ thêm vài phần xem trọng đối với tôi. Coi như tôi không đi tìm anh ta, anh ta cũng sẽ chủ động tới tìm tôi. Đến lúc đó tôi lại giả làm bộ dạng túi trút giận cuộn tròn ở trên giường, ha ha ha..."
Được rồi... Du Minh lúc này mới phát hiện hắn lo lắng vô ích, vô luận người khác chèn ép Hàn Đông đến mức nào, hàng này đều có thể sinh tồn ở trong khe hẹp, hơn nữa còn cành lá rậm rạp.
Vương Trung Đỉnh sau khi thấy tin tức này sắc mặt quả nhiên không tốt.
Phùng Tuấn cũng hừ một tiếng, "Tiểu tử Lương Cảnh này mưu kế cũng thật không ít."
"Đây không phải Lương Cảnh nghĩ ra, trong đầu hắn không có đạo này." Vương Trung Đỉnh hiểu rất rõ Lương Cảnh.
"Ý anh là kế của Lý Thượng?"
Vương Trung Đỉnh không nói đồng nghĩa với chấp nhận.
Phùng Tuấn tổng quản lĩnh vực đào tạo nghệ sĩ này, vốn bởi vì Lý Thượng ký tên cho Lương Cảnh, mà Lương Cảnh cũng không đối đầu với Phùng Tuấn, cho nên Phùng Tuấn rất ít nhúng tay quản chuyện Lý Thượng, cũng hiểu rất ít về con người Lý Thượng này. Chỉ là bằng cảm giác thấy rằng Lý Thượng có quyết đoán, có định tính, có nhiệt tình, nhưng lại không biết cũng có tâm cơ như vậy.
"Hàn Đông có tới tìm cậu không?" Phùng Tuấn hỏi.
Vương Trung Đỉnh nói: "Không có."
Phùng Tuấn rất bất ngờ, "Chiếu theo tính tình Hàn Đông kia, đã sớm làm loạn lên mới đúng, lần này lại có thể nhịn được như vậy?"
Vương Trung Đỉnh suy nghĩ một lát, nói "Tôi đi xem cậu ta."