Sâu trong lòng Du Minh gào thét một tiếng 'tôi thao tổ tông cậu!!' Trán nổi gân xanh, cổ đổ mồ hôi, mặt đau khổ một trận ở trên giường mới mở miệng: "Tôi chỉ là thắc mắc thôi."
Hàn Đông trực tiếp nhìn chằm chằm vào cậu, trong ánh mắt rõ ràng mang theo ý truy vấn đến cùng.
"Thái độ của tôi đã thay đổi lâu như vậy, sao bây giờ cậu mới hỏi?"
Du Minh ngữ khí mệt mỏi nói: "Lúc đầu tôi nghĩ cậu chỉ là đùa giỡn, hiện tại mới phát hiện cậu là động tâm thật."
"Vậy cậu vì sao bây giờ mới phát hiện? Lúc trước tại sao không có giác ngộ này?"
"Cậu có thôi hay không?" Du Minh phiền phức.
Hàn Đông không tiếp tục tích cực chuyện này, mà thay đổi một phương thức thăm dò khác.
"Ngày hôm nay tôi nghe Lỗ đạo diễn nói, bộ phim này của chúng ta lại có nhà đầu tư mới, việc này cậu biết không?"
Lưng Du Minh cứng đờ, rất nhanh liền phản bác lại: "Không rõ lắm."
"Cậu nói hiện tại hàng phim kịnh dị trong nước trì trệ như vậy, quay một bộ lỗ một bộ, vì cái gì còn có người vung tiền vào đây? Huống gì chúng ta đã đến gia đoạn quay hậu kỳ, lại không thiếu tài chính, không đâu lại tăng lớn phí làm gì?"
"Cậu hỏi tôi tôi biết đâu được?" ngữ khí Du Minh có chút đông cứng.
Hàn Đông cười cười mờ ám, rốt cục đứng dậy nói: "Cậu nghỉ ngơi tốt đi, tôi không quấy rầy nữa, khuya nay còn có quay nhiệm vụ đó."
Du Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hàn Đông sau khi trở lại phòng, luôn luôn dựng thẳng lên tai nghe động tĩnh cách vách.
Rốt cục, trong phòng Du Minh truyền ra tiếng nói chuyện, xem vẻ là nói qua điện thoại.
"Có phải anh bơm tiền cho bộ phim nhựa tôi đang quay không?"
"Bơm tiền? Em chưa được tôi đồng ý đã tự tiện nhận phim, lại còn nhận một nhân vật mờ nhạt như vậy, tôi tha không giải tán đoàn phim đó chính là chuyện tốt!"
Du Minh nháy mắt cúp điện thoại, âm mặt ném sang một bên, trong lòng oán hận, ta sao lại muốn nhiều miệng với người này làm gì?
Thừa dịp Du Minh xuống lầu lấy đồ chuyển phát nhanh, Hàn Đông chạy tới phòng của cậu, cầm lấy di động tìm đến nhật ký cuộc gọi, nhanh chóng sao chép số điện thoại vừa liên hệ với Du Minh.
Nói lầm bầm... Đại tài chủ, ngươi cứ chờ hiện thân đi!
Kết quả buổi tối tới đoàn phim mới biết, tăng phí đầu tư không giả, nhưng tỉ lệ tài chính thay đổi, nhà đầu tư mới gia nhập trở thành đại cổ, họ muốn thay máu toàn bộ chủ chế diễn viên trong đoàn.
Cũng chính là triệt tiêu toàn bộ từ đạo diễn đến diễn viên rồi đến nhân viên công tác, những cảnh đã quay lúc trước toàn bộ đều xoá bỏ!
Nghe nói như thế, toàn bộ nhân viên đều sợ ngây người. Bởi vì từ lúc bắt đầu quay phim đến hiện tại trừ bỏ sửa qua hai lần kịch bản, vẫn luôn tiến triển rất thuận lợi. Bình thường mà nói, nếu phía bên đầu tư không có kịch liệt xung đột cùng tổ quay phim, không thể nào giữa chừng lại bỏ cũ thay mới cả chủ chế lẫn diễn viên. Lãng phí tài chính không nói, còn liên lụy đến không ít người.
Kết quả, vấn đề được tìm ra ở kịch bản sửa chữa.
Phó đạo diễn sắc mặt nghiêm trọng nói: "Nhà đầu tư bên kia phản đối kịch bản thay đổi quá lớn, mất đi độ hấp dẫn vốn có của cốt truyện cũ, hơn nữa ý kiến biên kịch cũng rất gay gắt, cho rằng đoàn phim không tôn trọng thành quả lao động của anh ta."
"Chó má!" Lỗ đạo diễn kích động, "Lúc trước tôi sửa chữa kịch bản đều là thương lượng qua cùng hắn, lúc đó hắn luôn miệng hảo hảo, sao nói trở mặt liền trở mặt? Rõ ràng cho thấy nhà đầu tư cố ý tìm ra lí do thoái thác!"
Hàn Đông nghe đến mấy lời này mở miệng hỏi: "Cũng chính là chúng ta không thể tiếp tục quay nữa?"
"Tổ quay phim mới cũng đã thành lập xong, chúng ta trực tiếp bị bỏ cũ thay mới, còn quay tiếp thế nào được?"
Giám chế ở một bên oán hận dùng chân diệt tàn thuốc, "Lương Cảnh thật không ra gì! Lần trước cũng chính là hắn âm thầm giở trò quỷ, một hạng mục đang yên lành liền trở thành phế thải."
"Lương Cảnh?" Hàn Đông hơi hơi nhăn mi.
Giám chế nói: "Đúng vậy, chính là Lương Cảnh, thêm một nhà đầu tư tiến vào, hắn lập tức trở thành giám chế kiêm đạo diễn, thành viên tổ phim mới chính là do hắn thành lập!"
Vừa nghe lời này, Hàn Đông nháy mắt liền minh bạch.
"Thực nuốt không trôi cơn tức này." Giám chế nói.
Phó đạo diễn cũng nói: "Đoàn phim trên dưới trăm người bận rộn hơn hai tháng, toàn bộ hắc bạch điên đảo, coi như đã hơ khô thẻ tre rồi, ai có thể nuốt được hạ cơn tức này?"
(Hơ khô thẻ tre: chỉ việc hoàn thành một tác phẩm)
Lỗ đạo diễn vỗ bàn, hùng hổ nói: "Chẳng qua tự mình trù tư tiếp tục quay một bộ, thành viên tổ không thay đổi, tôi không tin đấu không lại bọn họ!"
Giám chế cũng đã nghĩ như vậy, nhưng vấn đề là tài chính từ đâu? Công ty Trung Đỉnh đã sắp xếp đầy kế hoạch phim trên nửa năm, gần như phòng làm việc mỗi người làm phim đều có hoạt động ở hạng mục của mình, không thể nói đầu tư có thể đầu tư.
Trong lúc Lỗ đạo diễn mặt co mày cáu, một thanh âm lãnh đạm đột nhiên vang lên.
"Có lẽ, tôi có thể thử xem."
Tất cả mọi người đưa ánh mắt về phía Du Minh, trong mắt lộ ra thần thái khác thường, đúng vậy! Sao lại quên trong tổ còn có tồn tại đại thần như vậy?
Nhưng Hàn Đông tỏ ra lo lắng, "Cậu được không? Nếu có khó khăn thì đừng miễn cưỡng bản thân."
"Tôi làm hết sức mà thôi." Du Minh nói.
Tuy rằng có tài chính, nhưng vấn đề lớn hơn nữa còn chưa giải quyết, kịch bản từ đâu ra? Không thể tìm được tiền xong nói quay liền quay đi? Ít nhất phải có một cái kịch bản đi?
Đầu năm nay kịch bản hay vốn đã khan hiếm, nhất là đề tài kinh dị, tìm được một kịch bản vừa ý nói dễ hơn làm? Nếu mời người viết ngay, tạm thời không nói chất lượng, khả năng ở trong khoảng thời gian ngắn ra được thành phẩm đã không tồi rồi.
Trên vầng trán Lỗ đạo diễn lại khoác lên vẻ chán nản nồng đậm.
Không biết qua bao lâu, lại một giọng nói vang lên.
"Có lẽ, tôi có thể thử xem."
Tất cả mọi người tìm kiếm nguồn gốc giọng nói, phát hiện người mở miệng là Hàn Đông thì hi vọng vừa dấy lên trong mắt hỏa tốc tắt phụt... Cậu? Trung học sơ cấp cũng chưa tốt nghiệp, cậu sẽ viết kịch bản?
"Tôi có thể cung cấp ý tưởng, để người khác cầm bút trau chuốt."
Nghe nói như thế, Lỗ đạo diễn trao đổi một ánh mắt cùng phó đạo diễn, bản lĩnh văn tự của Hàn Đông không tốt, nhưng hiểu biết cao thủ đoạn nhiều, nói không chừng thật sự có thể thử một lần.
"Cậu xác định có thể cấu tứ ra sao?" Lỗ đạo diễn lo lắng hỏi.
Hàn Đông kỳ thật đặc biệt muốn nói kịch bản của các người tôi đã sớm chướng mắt, bất quá xuất phát từ tôn trọng, hắn vẫn điệu thấp mở miệng: "Tôi làm hết sức, mọi người chung tay chuẩn bị."
Cứ như vậy, đoàn phim tạm thời giải tán, mấy nhân viên chủ chế phân công nhau hành động, mọi người ai bận việc người nấy.
...
Vương Trung Đỉnh cũng bị sự kiện này làm cho sốt ruột cả ngày.
Bộ phim này thuộc loại sản phẩm liên hợp, trừ bỏ Trung Đỉnh điện ảnh và truyền hình, còn có ba tập đoàn truyền thông tham gia đầu tư. Vốn dĩ Trung Đỉnh chiếm đại cổ, cả quá trình chế tạo cũng là do công ty khống chế, nhưng hiện tại có mới nhà đầu tư mới gia nhập, Trung Đỉnh hoàn toàn đánh mất tiếng nói, muốn đoạt lại lại phải gia tăng đầu nhập.
"Tôi không cảm thấy việc này là cần thiết, đây là ngạch đầu tư được đánh giá là mức độ rủi ro cao nhất, vượt qua con số này khả năng lỗ rất lớn." Phùng Tuấn nói sòng thuyết.
Vương Trung Đỉnh cả ngày giao tiếp với con số, nợ này tự nhiên so với Phùng Tuấn còn rõ ràng hơn.
"Tôi chỉ là hi vọng Hàn Đông đến nơi đến chốn, tuy rằng chỉ là đem cậu ta thả tới đây chỉ để rèn luyện, nhưng chuyện giữa chừng bỏ cũ thay mới này vẫn là sẽ tổn thương đam mê của một người diễn viên."
Phùng Tuấn cũng là vẻ mặt ngượng nghịu, "Yêu cầu bọn họ giữ lại Hàn Đông cũng không phải không có khả năng, nhưng giám chế và đạo diễn nếu đổi thành Lương Cảnh, diễn viên chính nhất định là Lý Thượng không thể nghi ngờ. So với bắt cậu ta làm nam phụ cho Lý Thượng, còn không bằng tìm ra một nhân vật đáng yêu, như vậy trong lòng cậu ta mới cân bằng một chút."
Vương Trung Đỉnh thở dài một cái, "Việc này nói sau, Lỗ đạo diễn bên kia liên hệ chưa?"
"Liên hệ rồi."
"Thế nào? Anh ta có ổn không?"
Phùng Tuấn bất đắc dĩ cười cười, "Có thể ổn sao? Hiện tại cả đoàn phim đều phi thường kích động, tôi đoán chừng cần một đoạn thời gian rất dài mới có thể lắng xuống."
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, "Được rồi, cậu đi bận việc của mình đi."
Sau khi Phùng Tuấn đi rồi, Vương Trung Đỉnh ở văn phòng hút thuốc, Nhị Lôi đứng ở bên cạnh đôi môi mím chặt, sắc mặt nghiêm trọng.
"Nếu đổi lại cậu, cậu hiện tại có tâm tình gì?" Vương Trung Đỉnh hỏi thăm dò Nhị Lôi.
Nhị Lôi nghiêm trọng nói: "Muốn chết."
Vương Trung Đỉnh kẹp yên ngón tay một chút, ánh mắt nghi hoặc ném về hướng Nhị Lôi, sao cũng là xuất thân quân ngũ, mưa bom bão đạn đều vượt qua đến giờ, vì một chút chuyện nhỏ như vậy đã muốn chết?
"Tôi chỉ là đứng ở tâm tính của Hàn Đông nghĩ đến." Nhị Lôi giải thích nói.
Điểm này Vương Trung Đỉnh cũng có lĩnh hội, quan điểm của y, Hàn Đông là tiêu biểu cho bề ngoài cường thế nội tâm yếu ớt. Hơn nữa sau khi xem băng ghi hình ở biệt thự, hình ảnh Hàn Đông khóc lóc nước mắt giàn dụa luôn bám riết trong đầu không đuổi đi được...
Xem ra, thật sự cần hảo hảo làm yên lòng hắn một chút.
Đêm khuya hơn một giờ, Vương Trung Đỉnh làm xong việc tính về nhà, kết quả mới ra khỏi đại lầu công ty, chợt nghe có người ở trên mái nhà gào to một tiếng: "Vương — Trung — Đỉnh!"
Nghe ra là tiếng của Hàn Đông, Vương Trung Đỉnh ngước đầu lên, lại phát hiện Hàn Đông ngồi ở mái nhà tầng 26 vẫy tay với mình.
Bởi vì khoảng cách quá xa, Vương Trung Đỉnh thấy không rõ Hàn Đông là mở hay là nhắm mắt, nhưng là dựa vào kinh nghiệm, Hàn Đông giờ này bình thường cũng đã ngủ, hơn nữa bình thường đang mộng du.
Vương Trung Đỉnh nhớ tới chuyện đoàn phim bị bỏ cũ thay mới, nhớ tới phán đoán kia của Nhị Lôi, trong lòng lộp bộp.
"Cậu đứng ở đó đừng nhúc nhích!"
Vương Trung Đỉnh hét lớn một tiếng, sau đó trở lại công ty, bước nhanh lên thang máy đuổi lên mái nhà.
Hàn Đông không nhịn nổi nhe răng vui lên, ở phía dưới nghe là được rồi, sao còn phải đi lên... Nghĩ vậy liền ôm lấy đàn ghi-ta, hạnh phúc ngáp một cái, thật vất vả cố mở mắt đến lúc tan tầm, buồn ngủ chết tôi!
Tiếp theo, Hàn Đông liền tự mình say mê hát lên.
"Tơ hồng trong tay Nguyệt lão, chúng ta mỗi người nắm một đầu..."
Từ thang máy bước ra, Vương Trung Đỉnh lại trèo lên thang dây, gần như là trực tiếp lật lên mái nhà. Rốt cục thấy được thân ảnh Hàn Đông cách đó không xa, thân thể loạng choạng an vị ở mép ngoài.
Tim Vương Trung Đỉnh vọt tới cổ họng.
Y không dám hét lớn hay mạo muội tiến lên, sợ Hàn Đông giật mình liền ngã xuống, y chỉ có thể bất động thanh sắc từng bước một hướng tới gần Hàn Đông...
Hàn Đông biết Vương Trung Đỉnh ở phía sau, vì đang có không khí, hắn cố ý không quay đầu lại làm bộ như không phát hiện, tiếp tục tự mình say mê đàn hát lên: "Tôi đã nói với anh đây là duyên phận... A..."
Hàn Đông đang hát đến nhập tâm, đột nhiên cổ áo bị người ta nắm lấy, cả người bị kéo xuống đất, rơi một cái phải gọi là đau đớn, đàn ghi-ta trong tay cũng bị vỡ, phát ra phịch một tiếng chấn vang.
Vương Trung Đỉnh mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, chợt nghe Hàn Đông phẫn nộ gào thét: "Anh đây là muốn làm gì? Kích động cũng không mạnh như vậy đi? Hơi kém làm gãy đại khố (háng) của tôi rồi biết không?"
Vương Trung Đỉnh lúc này mới nhận ra không hợp lý, "Cậu không phải là mộng du?"
"Lão tử vì anh thức đến giờ, anh nói là tôi mộng du?"
Mặt Vương Trung Đỉnh xanh một trận lại trắng một trận.
Hàn Đông chật vật từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ đất trên người, tức giận lầu bầu: "Không khí đang tốt đẹp, cũng bị anh phá hủy, hát cũng chưa hát xong..."
Vương Trung Đỉnh nghe nói như thế lại không thể nhịn, "Cậu đêm muộn không ngủ đi còn chạy đến đây hát cái gì?!!"
"Tôi đây không phải mới vừa hoàn thành sáng tác, trong lòng cao hứng, muốn tìm anh chia sẻ chút sao?"
"Cao hứng?" Vương Trung Đỉnh quả thực khó có thể nghĩ đến.
Hàn Đông nhấn mạnh đến đặc biệt rõ ràng, "Đúng vậy, tôi tự mình viết cho anh."
Vương Trung Đỉnh nhìn bộ dạng Hàn Đông không giống đang giả vờ vui vẻ, trong lòng không biết tư vị gì, đột nhiên vì tự mình đa tình rồi suốt một ngày lo lắng cùng suy đoán cảm thấy thật hổ thẹn.
Hắn không phải ngoài cứng trong mềm, hắn chân chính là ngoài mạnh mẽ trong vững vàng, thuần gia môn nhân!
Bất kể sao, Vương Trung Đỉnh vẫn là cùng Hàn Đông nói: "Chuyện đoàn phim bỏ cũ thay mới tôi đã nghe nói rồi, nếu cậu còn muốn tiếp tục diễn nhân vật kia, tôi có thể..."
"Không cần!" Hàn Đông ngắt lời Vương Trung Đỉnh, "Chúng tôi một lần nữa trù tư quay phim mới!"
Vương Trung Đỉnh thần sắc bị ngưng trệ, "Làm lại? Kịch bản đâu?"
"Tôi viết a!" Hàn Đông vỗ ngực nói.
Vương Trung Đỉnh ngây người, "Cậu viết?"
"Đúng vậy, tôi viết." Hàn Đông như trước tràn đầy tự tin.
Vương Trung Đỉnh hỏi trước: "Cậu trước kia từng viết qua kịch bản sao?"
"Lý do gì nhất định trước kia đã viết qua mới có thể viết? Không có tác phẩm đầu tiên thì ở đâu ra bộ thứ hai? Huống gì trước kia tôi còn chưa có viết qua bài hát đâu, bây giờ không phải là cứ thế viết ra rồi sao?"