Ân Đại hoàng tử được người nhớ thương đang ở phủ Sử Thần, không khỏi hắt xì một cái.
"Chủ tử." Quan Chỉ đẩy cửa đi vào, gật đầu với hắn: "Đều an bài thỏa đáng rồi, ý bên Dịch tiểu thư là muốn thỉnh ngài hỗ trợ điều tra nội quỷ."
Đúng như dự đoán, Dịch Chưởng Châu có chút thông minh, đại khái cũng do trước khi đi, Dịch Tướng quân dặn dò nàng ta không không thể chỉ cậy vào một người, cho nên nhờ Thái Tử đuổi theo kẻ trộm, còn tiếp nhờ hắn tra nội quỷ.
Đáng tiếc, hắn và Thái Tử, đối với Phủ tướng quân kia cũng chẳng có mấy thiện ý.
"Đã biết." Ân Qua Chỉ gật đầu đồng ý, hỏi: "Tìm được người đưa đưa đồ chưa?"
Quan Chỉ cúi đầu: "Thật sự khó tìm, nhưng thuộc hạ đã ra lệnh bọn họ để ý xung quanh, nếu có ai tới, chắc chắn có thể bắt được."
"Ừ." Ân Qua Chỉ duỗi tay lấy bút, tùy ý viết một cái tên trên giấy, nói: "Nội quỷ là hắn. Bắt đầu từ hôm nay, cho người tra xét bằng chứng chứng tỏ hắn bán đứng phủ tướng quân đi."
Quan Chỉ vừa cầm tờ giấy, nhìn thoáng qua tên người ở trên.
Vương Hán.
Người này là tổng quản phủ tướng quân, cai quản nhiều năm, quyền lực rất lớn, nhiều tin về Dịch Quốc đều qua tay hắn. Muốn đóng đinh một người như thế, không có chứng cứ cứng rắn thì không được. Nhưng là lệnh của chủ tử, nhất định phải tìm ra chứng cứ, dù không có chứng cứ cũng phải tạo ra chứng cứ! Quan Chỉ đồng ý, cung kính lui ra ngoài.
Bữa tối qua đi, hai vị công tử trong Mộng Hồi Lâu ai về nhà nấy. Phong Nguyệt nằm bắt chéo chân trên giường. Lấy tiền không tiếp khách, ngày tháng tiêu dao như này thật là quá sung sướng!
"Cô nương, muốn mua mứt không?" Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, có người bán rong ở ngoài thét to: "Mứt thơm ngon mềm mại, ăn đến mức ai nấy cũng nở nụ cười!"
Linh Thù vừa nghe thấy thế, đôi mắt tỏa ánh sáng: "Chủ tử?"
Phong Nguyệt liếc cô bé một cái, hừ cười: "Tự ngươi lấy bạc mà mua, ta muốn một hai lạng xí muội."
"Được luôn!" Mèo nhỏ nhảy đi mở cửa, người bán rong bên ngoài cười tủm tỉm: "Cô nương, muốn mua mứt sao?"
"Muốn! Ta muốn một lạng mứt đào, một lạng long nhãn,... à đúng rồi, cho chủ từ nhà ta một lạng xí muội." Linh Thù vội vã nói, cầm số bạc của chủ từ cho trong hộp trang điểm đưa cho hắn, sau đó lấy gói bọc của người bán rong.
Phong Nguyệt cười hiền, nhìn cô bé đưa xí muội cho mình, còn ôm hai gói giấy báo, bộ dáng hớn hở vui tươi liền nói, "Của ngon không thể ăn mảnh được, không phải ngươi với mấy nha hoàn trong lâu quan hệ rất tốt sao? Chia mứt cho các nàng ấy ăn nữa, nhanh lên!"
Linh Thù vừa nghe đến, cảm thấy rất có lý liền mở cửa chạy ra ngoài.
Phong Nguyệt đứng dậy, mỉm cười đóng cửa lại, cũng khóa chốt cửa.Nàng mở túi giấy trong tay, đổ quả mơ vào giàn hoa, sau đó như đã quen thuộc, nàng xé một đoạn trên bao giấy gói quả mơ, rút ra một tờ giấy.
"Bắt đầu tra Vương Hán?" Nàng cười nhẹ một tiếng, cả người dựa nhẹ vào cửa, cười phất phơ: "Ai da ai da, Ân Đại hoàng tử chúng ta, đúng là tâm chưa chết, thù khó tan, thật tốt."
Phong Nguyệt đốt tờ giấy, lại mở cửa ra, dựa vào khung cửa nhìn về phía lầu hai đối diện.
Trên lầu hai có gian nhà đang mở cửa, bên trong có tiếng cười truyền ra.
"Công tử uống say rồi." Ba bốn cô nương ngồi hai bên, ở giữa là người đàn ông da ngăm đen, trên mặt đỏ bừng, rõ ràng hắn uống khá nhiều.
"Gia không say." Người nọ vẫy tay, lại rót rượu: "Gia tửu lượng cao, sao có thể say được?"
Hà Sầu che miệng cười, nói với mấy cô nương khác: "Để ta tới hầu hạ, các tỷ muội về nghỉ ngơi trước đi."
Đây là phòng nàng, khách cũng là của nàng, mấy người còn lại chỉ là cần chút tiền thưởng, giờ chủ nhân đã mở lời, mấy cô nương kia cũng lui xuống.
Cửa phòng đóng lại, Hà Sầu ngồi vào lòng khách nhân, cười duyên nói: "Nô gia cảm thấy gia khí độ bất phàm, oai hùng rất nhiều so với những vị khách khác,"
"Đương nhiên, gia là người đầy kinh nghiệm sa trường!" Vị khách say sưa nhéo khuôn mặt Hà Sầu, tỏ ra thần bí, thấp giọng nói: "Lén nói cho nàng biết, gia là người trong phủ tướng quân."
Hà Sầu dừng một chút, giả bộ không nghe thấy, cười nói: "Ngài thật sự say rồi."
"Sao nào? Không tin à?" Vị khách hừ một tiếng, duỗi tay tháo thẻ bài: "Nhìn thấy chưa? Thẻ bài phủ tướng quân! Gia chính là dưới một người trên vạn người, cai quản toàn bộ phủ tướng quân ha ha ha!"
Hà Sầu cụp mắt, đỡ thân hình đang lắc lư của hắn, không nói lời nào.
"Nhưng mấy chuyện gần đây đúng phiền chết ta." Giọng điệu hắn bỗng nhiên trầm xuống, ân khách đứng dậy, lảo đảo đến bên giường,lẩm bẩm nói: "Tốt xấu gì cũng là huynh đệ vào sinh ra tử, lại bắt ta đi quản lý hậu trạch nhà này, việc gì xảy ra cũng tìm ta, trách ta không quản lý tốt. Phi! Ông đây đúng nên về nhà làm ruộng!"
Khách nhân tới chỗ này phần lớn đều không vui, áp lực lớn nên cần chỗ để say. Mấy cô nương trong Mộng Hồi Lâu trước đến giờ đều kín miệng, vì thế khách nhân đến đây cũng thả lòng hơn nhiều.
Vương Hán nằm trên giường, lẩm bà lẩm bẩm oán giận một hồi, Hà Sầu ngồi quỳ bên mép giường nghe, khuôn mặt mỉm cười, mãi đến khi hắn ngủ say.
Nàng duỗi tay lấy thẻ bài ở thắt lưng hắn, nháy mắt ra hiệu với nha hoàn Ly Thu của mình. Ly Thu hiểu ý, nhận thẻ bài chạy nhanh đến phố Hưởng Ngọc, chui vào nhanh như chớp.
Một đêm mộng đẹp, Vương Hán khi tỉnh dậy nhìn bốn phía, thấy thẻ bài đặt trên bàn, hắn hơi giật mình, vội vàng nhét vào trong ngực.
Bên ngoài trời đã sáng, Hà Sầu bưng nước tiến vào, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn: "Công tử dậy rồi? Ngài hôm qua say quá, ném đồ lung tung, nô gia cũng không biết là gì, nhìn thấy đồ quý trọng liền đặt trên bàn cho ngài."
Trong lòng thả lỏng, Vương Hán cười cười: "Vẫn là nàng chăm sóc."
Nói xong, hắn rửa mặt, hôn nàng một cái rồi đi ra cửa.
Phong Nguyệt ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao, đầu như ổ gà rời khỏi giường, mãi mới thay đồ trang điểm.
"Mấy cô nương ngoài kia bận muốn chết, chúng ta giống như nhàn quá." Linh Thù vừa giúp nàng chải đầu, vừa nói thầm: "Cũng không biết là tốt hay xấu."
Phong Nguyệt liếc cô bé qua gương, nhướng mày: "Tiểu nha đầu chán hả?"
"Có chút." Linh Thù mếu máo nói: "Chúng ta có cần lén lên phố mua gì đó không?"
"Cũng được." Phong Nguyệt chẳng chút do dự, gật đầu đồng ý: "Vừa lúc ta cũng muốn đến tiệm tạp hóa xem đồ, nghe nói chỗ đó mới nhập không ít ngọc, nếu tốt thật thì làm ngọc bội cũng không tồi."
Linh Thù gật đầu, lập tức sửa sang lại búi tóc như hoàng hoa khuê nữ, tìm một bộ áo vải thô cho chủ tử nhà mình mặc, lén lút chui từ lỗ chó ở hậu viện ra.
Kỹ tử lên phố sẽ bị đánh, nhưng nếu ngụy trang một phen, người ta cũng không nhận ra!
Linh Thù nghênh ngang đi trên phố Hưởng Ngọc, vui vẻ nhảy nhót khắp nơi xem từng cửa hàng một. Phong Nguyệt cũng không chê phiền, đi theo cô bé nhìn khắp nơi, lúc đến tiệm tạp hóa mới nói: "Ngươi đến chỗ bán bánh bao đằng trước nhận chỗ, ta vào chỗ này nhìn chút."
Linh Thù đơn giản nên đồng ý ngay lập tức, vung bím tóc tiếp tục nhảy về phía trước, Phong Nguyệt nâng váy vào tiệm tạp hóa, chưởng quầy vừa thấy nàng liền cười: "Khách quan muốn dùng gì? Có chút hàng vừa về."
"Lấy ra xem."
Hộp gỗ đỏ vừa mở đã thấy thẻ bài phủ Tướng quân, mặt trước có chữ "Dịch" mạ vàng, mặt sau góc bên phải có khắc tên người cầm: Vương Hán.
"Tay nghề chưởng quầy càng ngày càng tốt." Phong Nguyệt cười nhẹ: "Thật sự là thật giả khó phân biệt."
"Quá khen." Chưởng quầy chắp tay: "Bên trong còn ít hàng cũ, khách quan nếu thấy hứng thú thì cũng nhìn xem chút."
"Không cần." Phong Nguyệt đóng hộp lại, cười nói: "Hiện giờ chỉ cần cái này là đủ rồi."
Vừa khéo Vương Hán chính là khách trong Mộng Hồi Lâu, chọn Hà Sầu cũng gần nửa năm, muốn lấy thẻ bài của hắn cũng dễ hơn bất cứ ai.
Phong Nguyệt ra tiệm tạp hóa, đến chỗ hẹn với Linh Thù, cười tủm tỉm nói: "Nghe nói bên phố An Cư có một cửa hàng thịt nướng, mùi thịt tỏa bốn phía rất thơm, chi bằng chúng ta qua đó dùng cơm?"
Vừa nghe có thịt nướng, Linh Thù không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Vâng!"
Phố An Cư là một con phố rất thịnh vượng, bên cạnh là ranh giới của mấy biệt phủ, mấy quý nhân đến dùng mỹ thực cũng không ít. Phong Nguyệt dẫn Linh Thù ngồi lầu hai quán thịt nướng, thoáng chốc đã thấy mấy phụ nhân bước vào cửa.
Vương hán phu nhân là Lý thị thích nhất ăn thịt nướng chỗ này, cứ cách vài ngày sẽ dẫn một đám bạn thân tới ăn, hôm nay vận khí không tồi, chưa gì đã đầy kín chỗ.
"Chúng ta lên lầu ăn." Chỉ cần liếc mắt một đường, người có thân phận và địa vị như Lý thị tất nhiên lên lầu hai.
Phong Nguyệt cười, mở miệng liền nói: "A, Linh Thù, em có nhớ Vương đại nhân hôm qua phụ nhân vừa nhắc tới không?"
Linh Thù đang chuẩn bị ăn thịt, khuôn mặt khó hiểu ngẩng đầu nhìn nàng.
Gì mà Vương đại nhân?
Phong Nguyệt nhìn cô bé trách móc, dậm chân: "Chính là cái người ở phủ Tướng quân ấy, phụ thân không phải nói trước đây ông ấy theo Dịch Tướng quân chinh chiến sa trường rất uy phong sao? Vài ngày trước ta tới thăm, ông ấy giờ ở phủ tướng quân, lại trở thành hạ nhân rồi."
Lý thị đang bước chân lên cầu thang thì dừng, mọi người dồn ở phía sau, bà ta bước lên vài bước, nghểnh đầu nhìn người đang nói chuyện.
Một bàn hai cô nương, một người xoay lưng về phía bà, cô nương đối diện đang lải nhải: "Vốn dĩ ta rất sùng kính những người ra trận giết địch, nhưng vừa kiến công lập nghiệp về đã thấy kết cục thảm như thế, ta thấy đáng tiếc quá. Haiz, đạo lý thì nói Vương tướng quân công huân như vậy, thế nào cũng nên cấp một cái tước vị, an hưởng quãng đời còn lại..."
Vương Hán trước đây chính là phó tướng của Dịch Quốc, chỉ là trong một trận chiến với nước Ngụy, hắn bị Quan Thương Hải đánh gãy chân, sau lại bị thương kinh mạch, Dịch Quốc nể hắn trung thành liền bảo hắn lui về Bất Âm thành, làm quản gia trong phủ mình.
Nói thật thì làm quản gia phủ tướng quân phủ, địa vị không hề thấp so với quan tước, nhưng thanh danh cũng chẳng dễ nghe, cũng chỉ là quản gia. Vậy thì cũng là gia nô, nói ra đâu thấy vẻ vang gì?
Lý thị vốn đang không cảm thấy có gì, vừa nghe xong mấy lời bàn tán này, trong lòng lại thấy chán ghét.
Bà ta cũng là con gái nhà quan, có địa vị nhất định, giờ lại làm vợ một gia nô. Có tính là Vương Hán được Tướng quân tín nhiệm vì mặt mũi cũng chẳng vẻ vang gì.
Lý thị không còn tâm trạng ăn thịt, quay xuống lầu.
Linh Thù trợn mắt, há hốc mồm nhìn chủ tử nhà mình, cô bé chớp mắt, hoàn toàn không hiểu nàng đang nói gì, nhưng trong miệng đang nhét đầy thịt, cũng chẳng nói được lời nào.