Nghe tiếng vang bên ngoài, yến hội hẳn vẫn chưa kết thúc, Ân Qua Chỉ vậy mà nửa đường đã tới đây, Phong Nguyệt có chút bất an.
Hắn hất tay bảo Quan Chỉ đi trước ứng phó, chờ cửa phòng chất củi đóng lại, bốn phía hoàn toàn tối đen, Ân Qua Chỉ mới bình tĩnh hỏi: "Làm sao ngươi tìm được tới đây?"
Phong Nguyệt cười gượng, muốn giải thích lại những lời mình vừa nói: "Ta chỉ ghé qua xem náo nhiệt thôi..."
Đôi đồng tử đen sáng trong bóng tối khiến nàng sửng sốt không dám nói nên lời, Loại nói dối đầy sơ hở này lừa Quan Chỉ còn có thể, chứ vị Tôn Đại Phật trước mặt này thì vẫn nên tỉnh táo đi.
Phong Nguyệt hít sâu một hơi, cắn răng.
Nếu lừa không được, vậy diễn đi!
"Việc đã đến nước này, giấu giếm cũng vô ích." Phong Nguyệt thở dài một hơi, ngữ khí phút chốc trở nên chân thành, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, ánh mắt lấp lánh: "Nô gia đã sớm biết ngài là Đại hoàng tử nước Ngụy, đương nhiên cũng biết ngài sống ở phủ Sử Thần. Hôm nay Mộng Hồi Lâu không có khách quý tới, nhớ lời nói mấy hôm trước của điện hạ, nô gia liền tới đây nhìn xem một chút."
Sớm đã biết? Ân Qua Chỉ cười lạnh ra tiếng, duỗi tay nhéo cằm cô không tốn chút sức lực nào, đến mức khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch.
"Sao ngươi biết ta là hoàng tử nước Ngụy?"
Phong Nguyệt đau hết hít một hơi, hoảng sợ nói: "Ngài từ từ nghe nô gia nói đã! Nô gia khi còn nhỏ ở nước Ngụy, không phải ngài thường xuyên từ cửa Bắc Tuyên của Hoàng cung theo hướng bắc đến giáo trường sao? Nhà nô gia nằm trên con đường kia, cho nên nhìn thấy ngài rất nhiều lần rồi! Ngài luôn mặc áo giáp bạc, tóc đen búi cao, nhìn rất uy phong!
Ân Qua Chỉ khẽ buông lỏng tay ra, nhấp môi: "Trùng hợp vậy sao?"
"Không phải trùng hợp." Phong Nguyệt trìu mến, chân thành nhìn hắn: "Chỉ là vào hoàng hôn mỗi ngày, nô gia đều sẽ đứng ở cửa chờ ngài đi qua, nhưng người chờ ngài bốn phía xung quanh quá nhiều, ngài cũng không thể nào chú ý tới nô gia được."
"Nô gia từ khi ngài tới nước Ngô đã rất quan tâm đến tình cảnh của ngài, cho nên tất nhiên biết ngài ở phủ Sử Thần. Hôm nay muốn tới tìm, liền cũng tiện."
Ân Qua Chỉ buông cằm nàng ra, nửa quỳ bên cạnh, tay đi xuống, trực tiếp bóp cổ nàng: "Nếu sớm biết ta là ai, vì sao không nói?"
Phong Nguyệt nghẹn không lên lời, đột nhiên giãy giụa: "Ngài...... Đừng có kiểu một bên muốn nô gia trả lời...... Một bên bóp cổ không cho nói chuyện đi!"
Sức lực có chút yếu đi, tay hắn vẫn trên cổ nàng không buông lỏng, Ân Qua Chỉ có phần không kiên nhẫn: "Mau nói nhanh!"
"Nô gia tuy đã sớm biết, nhưng nghĩ tới việc quen biết ngài sẽ không không thoải mái, cho nên cũng không dám nói." Phong Nguyệt ho khan hai tiếng, rũ đôi mắt: "Ngài là hoàng tử cao cao tại thượng, nô gia chỉ là kỹ nữ hạ tiện, lấy đâu ra dũng khí nói với ngài rằng nô gia vẫn luôn ngưỡng mộ ngài chứ?"
"Ngưỡng mộ ta?" Ân Qua Chỉ ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhích lại gần nàng, trong bóng tối, hô hấp của hai người như hòa thành một chỗ.
"Nếu ngưỡng mộ ta, vậy hôm ấy lúc treo biển hành nghề câu khách ở Mộng Hồi Lâu, ngươi muốn thông đồng sao lại là Thái tử nước Ngô?"
Phong Nguyệt nuốt nước miếng, siết chặt nắm tay, hiếm khi giữ được ý cười trên mặt: "Đó là bởi vì nô gia tuy ngưỡng mộ điện hạ, nhưng lại không dám tiếp cận điện hạ. Ở đấy nhiều khách quý như vậy, nô gia chỉ nghĩ tùy tiện chọn một người đi, ai biết ý trời trêu người, nô gia vẫn rơi vào vòng tay của điện hạ."Ngưỡng mộ nhưng không dám tiếp cận? Ân Qua Chỉ "Hừ" một tiếng: "Ngươi lại bịa chuyện."
Bịa không nổi nữa rồi! Phong Nguyệt cắn răng, cảm nhận được hơi thở nóng rực của người trước mặt, dứt khoát hoặc là không làm chứ đã làm là phải làm đến cùng, ngồi dậy liền hôn lên môi hắn.
Môi Ân Qua Chỉ rất lạnh, giống như người của hắn vậy, cánh môi của nàng cọ sát mãi lúc sau mới thấy ấm lên.
"Điện hạ không tin nô gia, nô gia cũng không biết nên làm gì bây giờ, nô gia đúng là từng thật lòng yêu thích điện hạ, nhưng bên người điện hạ nhiều giai nhân như mây, nô gia thật sự không dám mãng." Phong Nguyệt chần chừ chỉ dám hôn ngoài môi, không dám xâm nhập trong hàm đại ma vương này, chỉ dám ở bên ngoài cọ xát, thấp giọng nỉ non: "Nhưng hiện tại ông trời nếu đã cho nô gia cơ hội, nô gia rất muốn bên cạnh người điện hạ, không xa rời, một đời một kiếp."
Biết rõ người này nói đều là giả, cũng biết rõ nàng rất khả nghi, nhưng khi những lời này lọt vào tai, Ân Qua Chỉ cảm thấy ngực hơi hơi nóng lên.
Phòng chứa củi yên tĩnh một lúc lâu.
"Ngươi nói mình không dám mãng, nhưng ta cũng không thấy ngươi thành thật." Sau một lúc lâu sau, Ân Qua Chỉ lạnh nhạt mở miệng, trong mắt sát ý tiêu đi, duỗi tay bắt lấy bàn chân đang hướng về mình của nàng, hừ lạnh một tiếng.
Tránh được một kiếp.
Phong Nguyệt trên trán đổ mồ hôi, vừa rồi nàng cực kỳ lo lắng, trong bóng tối, một mắt đôi hồ ly chớp chớp, xác định rõ người này không định hại chết mình, vậy dứt khoát ôm hắn càng chặt hơn nữa.
Phòng chứa củi không phải chỗ tốt gì, ít nhất đối với Quan Chỉ mà nói, muốn giặt sạch một bộ áo bào trắng sẽ cực kỳ phiền toái. Nhưng Ân Qua Chỉ hiển nhiên không suy xét vấn đề này, duỗi tay cởi áo ngoài nhét ở sau lưng nàng, sau đó đối với người bệnh kia thì cực kỳ tàn phá.
Đau đến mức phải kêu lên một tiếng, Phong Nguyệt đỏ mặt, khó chịu nói: "Điện hạ tới nước Ngô đêm không triệu người nữa hay sao?"
Đây là nín nhịn bao lâu rồi vậy?
Ân Qua Chỉ hừ lạnh một tiếng tính thay câu trả lời, duỗi tay nắm lấy tay nàng, học nàng lúc trước như vậy, mười ngón tay đan vào nhau, sau đó dừng một chút.
Sao khi nắm tay nàng như vậy, tự nhiên lại có một loại cảm giác kiên định đến thế?
Thân thể dây dưa, trong bóng đêm giống như hai con rắn quấn nhau. Có lẽ là do nơi này quá thích, Phong Nguyệt không nhịn được, kêu lên thành tiếng.
Người trên người dừng lại, duỗi tay vỗ mặt nàng: "Kêu lên nữa đi."
Phong Nguyệt mặt đỏ đến tận cổ, quay đầu, cắn chặt răng.
Ân Qua Chỉ không hiểu sao lại để ý, ngón tay vuốt ve môi nàng, động tác càng càng trở nên kịch liệt hơn. Nhưng cho đến tận lúc kết thúc, Phong Nguyệt cũng không mở miệng nữa.
Quan Chỉ ứng phó quan viên đằng trước, tiễn xong họ đi mới chạy đến phòng chứa củi đi xem tình hình.
Ngài ấy vẫn chưa đến nhà chính, chủ tử đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cửa phòng chứa củi mở rộng ra, bên trong đã không ai, nhưng trên đống củi có một chiếc khăn lụa hồng nhìn rất quen mắt. Hương vị trong không khí có chút mờ ám, Quan Chỉ nghĩ một chút liền hiểu ra, lập tức chu đáo vào phòng bếp nấu nước.
Phòng ngủ chính viện đèn đuốc sáng trưng, Phong Nguyệt bị người đẩy đến đầu giường, ánh mắt nhu nhược đáng thương: "Sáng như vậy, sao không tắt đèn đi?
Ân Qua Chỉ phớt lờ yêu cầu của nàng, cởi đai lưng liền đem "móng vuốt" đang bị thương của nàng cố định ở đầu giường.
"Ngươi biết việc ta ban đêm triệu gọi." Đây là câu trần thuật.
"Đương nhiên là biết rồi." Phong Nguyệt cười quyến rũ: "Lúc trước ở Lễ Đô, vô số cô nương ngưỡng mộ điện hạ, tự nguyện hiến thân, điện hạ từ chối, điều này lại khiến con gái thứ của Tam Ti Sử* hổ thẹn mà tự sát. Lúc sau điện hạ liền mở cửa hông ở Đông Cung, chỉ cần đưa nữ tử tới cửa, ai đến cũng không cự tuyệt."
*Tam Ti Sử: chức quan quan trọng phụ trách ngân khố, tài chính của quốc gia.
"Điện hạ cũng rất lương thiện."
Lương thiện ư? Ân Qua Chỉ cười lạnh ra tiếng, lúc trước con gái Tam Ti Sử Dương Nghị chết, lão già Dương Nghị kia đã viết một bức thư liệt kê 10 tội lớn của hắn, rất nhiều người bàn luận, phụ hoàng vì một sự nhịn chín sự lành mới bảo hắn mở cửa hông Đông Cung. Nhưng những nữ nhân ngu đốt này còn nghĩ hắn lương thiện từ bi?
Cha mẹ nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, tùy tiện tự tiến cử đối với một người đàn ông chưa từng quen biết, thậm chí còn tự sát bỏ mạng, nữ nhân như vậy thì chết một người bớt một người! Nếu không phải phụ hoàng tạo áp lực, hắn sẽ để các nàng nhìn xem cái gì là lò luyện ngục, cũng miễn cho họ đem hắn trở thành lang quân như ý phong độ nhẹ nhàng.
"Ngươi chẳng lẽ cũng từng vào Đông Cung sao?" Hắn lấy lại tinh thần, nhìn người dưới thân hỏi.
Phong Nguyệt cười lắc đầu: "Làm sao có thể chứ? Nô gia chỉ là dân nữ, nào có thể tiến cung? Chỉ là nghe người khác nói điện hạ không thích ánh đèn, cho nên nghĩ chuyện tắt đèn đi thôi."
Lần đầu tiên nàng hầu hạ hắn, đèn cũng tắt, hắn còn đang nghĩ hay nàng cũng có thói quen giống mình, hóa ra đã sớm biết.
Ân Qua Chỉ hừ nhẹ một tiếng, vào cổ nàng.
Tình huống này không ổn, không biết có phải do lâu lắm không chạm vào phụ nữ hay là nguyên nhân gì khác, thân thể dưới thân thật sự khiến hắn phát nghiện. Mới có mấy ngày không gặp, hắn lại nhớ hương vị này biết bao.
Như vậy không tốt lắm.
Nhưng cho dù không tốt thì cứ để ngày mai tính đi, thịt đưa tới tận cửa, hắn chưa bao giờ cự tuyệt.
Hắn liều chết triền miên, ngọn đèn dầu chưa tắt, Phong Nguyệt khó được dịp cả đêm nhìn mặt Ân Qua Chỉ, cho đến khi rất mệt mỏi mới được hắn ôm lấy, từ từ chìm vào giấc ngủ.
......
"Giọng của ngươi rất kỳ quái." Trong bóng tối, hắn ghé sát vào tai người dưới thân: "Là muốn che giấu cái gì?"
"Hừ...... Trên đời ai cũng biết tự tiến thân là rẻ mạt, thiếp thân nói như vậy chẳng qua là không muốn sau này bị điện hạ nhận ra khinh thường mà thôi."
"Ồ?" Hắn nhướng mày: "Người đến nơi này đều là muốn gả cho ta, ngươi không nghĩ như vậy sao?"
"Ta muốn, nhưng ta biết mình không gả được, cho nên cũng không tham."
Giọng nói kỳ lạ như đang bóp mũi nói ra, Ân Qua Chỉ đang ở trong mơ, nghe những lời này, mặt mày mờ mịt.
"Điện hạ!" Giọng nói kỳ lạ biến mất, xa xa có một con hồ ly chạy tới, lông màu đỏ, chớp đôi mắt nói: "Ngài thấy nô gia đẹp không?"
Đẹp đến đâu cũng chỉ là yêu thú, Ân Qua Chỉ nhíu mày, còn chưa kịp suy nghĩ hồ ly vì sao biết mở miệng nói tiếng người, thân thể đã bị chấn động đến mức bảy vía trở về chỗ cũ.
"Điện hạ, đã đến giờ ăn sáng rồi!" Giọng nói hồ ly vẫn còn ở đó.
Ân Qua Chỉ mở mắt ra, đột nhiên ngồi dậy, trợn mắt liền nhìn thấy Phong Nguyệt.
Không mặc áo ngoài mà chỉ mặc một váy dài ngang ngực, xương quai xanh tinh xảo lộ ra, trên đó còn không ít dấu vết.
"Xiêm y của ngươi đâu?" Hắn nhíu mày.
Không đề cập tới cái này còn tốt, vừa nhắc tới Phong Nguyệt liền mếu máo: "Hôm qua ngài xé rách rồi mà, nô gia cũng không mang xiêm y tới."
"......" Ân Qua Chỉ xoa giữa hai lông mày, nhấp môi.
Hắn đúng là hơi quá.
"Ăn sáng trước đã!" Phong Nguyệt chỉ đồ ăn trên bàn, cười tủm tỉm xin thưởng: "Quan Chỉ nói hắn làm cơm không ngon, cho nên thiếp thân đi dạy hắn nấu ăn, ngài tới nếm thử đi, ngon hơn nhiều chứ?"
Nàng ta dạy Quan Chỉ? Ân Qua Chỉ nhìn từ trên xuống dưới bộ dạng này, nhăn mặt: "Cho dù ngươi là kỹ nữ, cũng tốt xấu gì phải có chút tự trọng chứ. Mặc như vậy đi dạy tùy tùng của ta?"
Một mặt đang tràn đầy nhiệt huyết cùng chờ mong, không ngờ đụng phải tảng băng lạnh đến mức không nói nên lời. Phong Nguyệt cúi đầu, kéo kéo váy của mình, nhún vai, xoay người ra cửa.
"Đứng lại!" Ân Qua Chỉ thấp giọng mắng một tiếng: "Chạy chỗ nào vậy?"
"Đi tìm xiêm y, còn có thể chạy chỗ nào chứ?" Phong Nguyệt đứng ở cửa không quay đầu lại, nói: "Yên tâm đi, nô gia không phải người của điện hạ, không thể làm mất mặt mũi điện hạ đâu!"