Edit: Thỏ
Đã tám trăm chín mươi ngày kể từ khi ‘hắn’ rời khỏi dưỡng dịch. Hết thảy mọi thứ đã kết thúc.
Sửa lại quần áo, nhân viên nghiên cứu nhìn mình trong gương. Khuôn mặt nghiêm chỉnh, đôi mắt lạnh lùng, không nhìn ra bóng dáng khiếp nhược của hai năm trước.
Trợ lý chạy tới, vội vàng dừng chân, dùng thái độ cung kính và nể trọng đối với anh. Thấy có động tĩnh anh cũng không quay đầu lại, chỉ lãnh đạm hỏi: “Bắt đầu rồi?”
“Vâng thưa thầy.”
Nhân viên nghiên cứu gật đầu, trước lúc rời khỏi phòng còn giả đò lơ đãng nhìn về một hướng khác, sau đó anh khẽ cong môi, bước ra ngoài.
Dưới ánh đèn sáng lóa càng làm nhân viên nghiên cứu thêm sáng ngời, thảm đó dưới chân anh vẫn luôn trải dài đến bục diễn thuyết. Người tham dự hai bên như ngừng thở, những nhà khoa học và báo chí phóng viên – – đây là một cảnh tượng vô cùng vinh quang và ngập tràn trịnh trọng.
Thế nhưng nhân viên nghiên cứu vẫn bình thường, chỉ nhướn mắt, ưu nhã bước lên bục diễn thuyết.
Có một màn hình rộng lớn của đài truyền hình vệ tinh đang phát sóng những thành tựu mấy năm nay của anh. Anh chỉ bình thản nhìn lướt qua những vị trí đầu hàng, một người đàn ông ngồi giữa có gương mặt hao hao anh. Gương mặt này từ thuở ấu thơ vẫn luôn xuất hiện trong lòng nhân viên nghiên cứu, biến thành một trói buộc lẫn chấp niệm.
Lúc phát sóng đến tin cuối cùng rồi dừng hẳn, nhân viên nghiên cứu bèn duỗi tay, đứng trước công chúng, đứng trước chương trình truyền hình trực tiếp có trăm ngàn người xem, bình tĩnh mở miệng – –
“Hẳn các vị còn nhớ tin đồn tiến hành thực nghiệm trên cơ thể người ở căn cứ quân sự cách đây hai năm.”
“Trên thực tế, thực nghiệm chỉ là một phần nhỏ, cái chính căn cứ thực nghiệm muốn là nghiên cứu đề án làm thế nào để tạo ra một người nhân tạo với sức hủy diệt tương đương vũ khí chiến tranh. Vì sao tôi lại biết những chuyện này? Tôi đành phải xấu hổ thừa nhận, ngày trước tôi là một trong những người đầu tiên tham gia kế hoạch thực nghiệm.”
Người ở đó ‘ồ’ lên, đáy mắt gợn sóng của anh dần dần tĩnh lặng.
“Thực nghiệm nhân tạo từ trước đến nay luôn có nhiều tranh cãi, bởi lẽ nó không phù hợp với nhân tính và đạo đức của con người. Nhưng 20 năm trước vị tiến sĩ nổi tiếng đã chấm dứt cuộc khủng hoảng này, cho nên thực nghiệm nhân tạo được tiếp tục tiến hành.”
“Điều không thể che giấu được đó là rất nhiều kẻ xem người nhân tạo như máy móc và con rối, trong khi tận hưởng những lợi ích mà người nhân tạo đem đến thì chúng cũng giẫm đạp họ như con sâu, cái kiến… Xin đừng vội vàng nhìn tôi bằng ánh mắt không đồng tình, bởi vì tôi đã tận mắt chứng kiến.”
“Tôi không định nhấn mạnh về nhân quyền và sự công bằng, hoặc lòng tốt, hoặc bất cứ điều gì. Những thứ đó đều là phù phiếm. Lý do tôi có mặt ở đây là để công bố cho các vị biết hai phát minh quan trọng của tôi.”
Lại nói, nhân viên nghiên cứu xoay người về phía màn hình lớn đang phát sóng nội dung: “Phát minh đầu tiên, công cụ người nhân tạo làm yếu.”
Đám đông bắt đầu bàn tán sôi nổi, nhân viên nghiên cứu vẫn bình tĩnh như trước mà giảng giải: “Tôi sẽ không nói nhiều về nguyên lý, nghe tên có thể hiểu, đây là người nhân tạo có thể khiến người khác trở nên yếu hơn những công cụ khác. Mặc kệ người nọ chứa gien gì, mạnh bao nhiêu.”
“Gượm đã.” Có người đưa ra thắc mắc, “nếu anh không nói rõ nguyên lý, làm sao chúng tôi có thể tin bọn chúng đáng gờm như lời anh?”
“Tôi không cần giải thích, sự thật sẽ chứng minh.” Nhân viên nghiên cứu đẩy mắt kính trên mũi. “Cho các vị biết một chuyện, sau nhiều tháng nghiên cứu tôi đã chế tạo ra hơn một ngàn công cụ người nhân tạo làm yếu. Mấy hôm trước đã phân công chúng ra ngoài, có lẽ giờ đã đến tay một số người. Chúng sẽ phát huy 100% hiệu quả khi sử dụng.”
Người bên dưới ‘ồ’ lên, vừa khiếp sợ, vừa khó tin, vừa trách cứ… Vô số ánh mắt nhìn chằm chặp về phía anh, như muốn cuốn anh vào một vực sâu vô hình.
Nhân viên nghiên cứu mỉm cười, tựa như không phát hiện ra, chuyển đề tài sang cái khác. “Phát minh thứ hai của tôi chính là chất cường hóa cơ thể con người.”
Đám đông đồng loạt chớp mắt, hiển nhiên chưa kịp phản ứng lại.
“Đây là chỉ số của cơ thể con người trước và sau khi dùng nó. Nó đã được chứng minh không chứa tác dụng phụ. Nếu các vị yêu cầu nguyên lý, tôi sẽ gửi thành phần bên trong và quá trình nghiên cứu, chế tạo đến Hiệp hội tình nguyện viên. Do đó tôi muốn lần nữa cảm ơn các nhóm tình nguyện viên mà tôi không thể kể tên hết; đây là thành quả sau những nỗ lực, cố gắng của chúng tôi.”
Nhìn những giá trị kếch xù đó, có vài nhà khoa học lớn kìm không được muốn xông lên bục diễn thuyết để bàn luận rõ ràng hơn với anh.
“Tôi hi vọng con người có thể dũng cảm cầm lấy ‘công cụ’ trong tay và đối mặt với những nguy cơ xảy đến, thay vì tạo ra người nhân tạo ngăn cản tai họa.” Nhân viên nghiên cứu bình thản nói, “mọi người cần phải tiến bộ, giống như tôi, ít nhất ba năm trước chưa từng nghĩ có một ngày tôi sẽ đứng ở đây. Quá trình gian lao thế nào không quan trọng, quan trọng là tôi làm được, ngậm đắng nuốt cay đến giây phút này – – nghiên cứu thành công hai hạng mục đáng tự hào nhất.”
“Còn một tin nữa, từ nay về sau tôi sẽ không làm bất cứ nghiên cứu thực nghiệm nào. Bây giờ chỉ sợ không ít kẻ muốn hại tôi biến mất khỏi cuộc đời, nhưng xin lỗi, tôi vẫn muốn sống. Chạy trốn là việc của tôi, đuổi tôi không kịp là việc của các anh.”
Không quan tâm đám đông dậy sóng ra sao, nhân viên nghiên cứu chỉ lịch sự cúi người: “Cảm ơn đã lắng nghe.”
Nhân viên nghiên cứu rời đi, trên đất mở ra một cái hố, anh mỉm cười và vẫy tay với đám đông, sau đó biến mất trước mặt mọi người. Người đàn ông trung niên ngồi dãy ghế đầu nhanh chóng rời khỏi hội trường và chạy về phía kia, quả nhiên nhìn thấy nhân viên nghiên cứu đang thong thả đi tới phi thuyền vũ trụ loại nhỏ.
“Đợi đã, đợi đã…”
Nhân viên nghiên cứu dừng chân, quay đầu lễ phép hỏi: “Có chuyện gì sao, thưa ngài?”
Nhìn đứa con riêng của vợ trước giờ đã là một viên ngọc quý, người đàn ông hối hận không thôi: “Tới phòng thí nghiệm của cha đi. Cha biết đây là mục tiêu từ nhỏ đến lớn của con, mấy năm nay cha đều dõi theo con. Con đã đủ tư cách sánh vai với cha, con trai à, cha con ta bắt tay, cùng nhau chế tạo ra…”
“Ngài đây hiểu lầm gì vậy?” Nhìn người này, nụ cười của anh tràn ngập xa cách. “Thứ nhất, cha tôi chết rồi. Thứ hai, một người tầm thường như ông mấy năm nay, ông nghĩ ông có tư cách để sánh vai cùng tôi?”
“Mày….!”
Nhân viên nghiên cứu xoay người đi vào phi thuyền vũ trụ không chút đắn đo.
Sau khi phi thuyền của anh rời khỏi, một phi thuyền có kích cỡ tương đương cũng cất cánh, đuổi kịp phi thuyền của anh.
Đến tinh cầu Ngô Duy Hải Mạn, nhân viên nghiên cứu thay trang phục bình thường, đeo mặt nạ da người ngụy trang, thuận lợi vượt qua cửa khẩu kiểm tra. Anh không giống những lữ khách khác đi lang thang không mục tiêu, trái lại lập tức chạy về tháp Granius Hải Mạn.
Nhìn bốn phía không thấy bóng dáng của người nào, anh khẽ nhíu mày, trả tiền cho nhân viên phục vụ. Xắn tay áo, anh thở hổn hển trèo lên phía trên.
Vẫn chưa tới.
Vẫn chưa xuất hiện.
Cánh tay đau nhức thật tình. Nhân viên nghiên cứu thở dốc liên tục, mới trèo có nửa mét mà đã không xong.
Nếu không xuất hiện thì tôi ngã!
Không phụ lòng nhân viên nghiên cứu, một bóng đen lao ra, cho dù bắt được nhưng anh đã rơi xuống. Anh lạnh lùng trừng hắn, gác cằm lên bả vai người ta. “Đưa tôi lên.”
“… …. Ừ.”
Trèo lên tòa tháp, hoặc vác một người sống trèo lên tòa tháp đối với người đàn ông đều là chuyện muỗi. Hắn ổn định trèo tới đỉnh, ánh hoàng hôn chiếu rọi trên mặt nhân viên nghiên cứu, dường như hắn ngắm bao nhiêu cũng không thỏa lòng. Hắn nhìn chằm chặp vào anh, bằng thứ tình cảm say mê và hoài niệm.
Nhân viên nghiên cứu cởi lớp mặt nạ xuống, khôi phục diện mạo ban đầu. Anh nghe hơi thở của người đàn ông càng trở nên dồn dập, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, gỡ một viên tinh thạch từ đỉnh tháp. Anh lấy một mặt dây chuyền rỗng từ trong túi, đem tinh thạch bỏ vào mặt dây chuyền.
Người đàn ông nhìn không chớp mắt, thẳng đến khi nhân viên nghiên cứu đeo dây chuyền vào cổ hắn, hắn mới nhấp nháy hàng mi, đôi con ngươi dao động tận cùng.
“Dây chuyền là vật cách ly, người nhân tạo làm yếu sẽ vô hiệu với cậu.” Nhân viên nghiên cứu ôm cổ hắn.
“Em… em đồng ý tha thứ cho tôi?” Người đàn ông nghẹn ngào hỏi.
Nhân viên nghiên cứu lắc đầu.
Đáy mắt người đàn ông tràn đầy tuyệt vọng.
“Tôi chưa từng trách móc.” Anh trả lời. “Nếu không phải cậu luôn âm thầm bảo vệ tôi, chỉ sợ mấy năm nay tôi không qua khỏi.”
Nghe xong, tâm trí người đàn ông bỗng dâng lên ý niệm.
Em đều biết…
Em đã không chối từ sự tồn tại của tôi bên em.
Em, em, em – –
“Tuy nhiên tôi muốn trách cậu một điều, thực sự tôi không thích cậu cưỡng gian tôi như vậy. Dù là ai cũng sẽ không thích cách bày tỏ tình yêu đó đâu.” Nhân viên nghiên cứu dời tay xuống dưới, nắm chặt bờ mông của hắn ta, đầu ngón tay luồn vào khe hở, thản nhiên nói. “Có phải cậu nên để tôi đâm cậu một lần?”
Hắn giật mình, cả người trở nên căng thẳng vì hành động đùa bỡn của anh. Sau đó cơ thể dần dần bình ổn, như là cam chịu chuyện mà anh sắp làm với hắn.
“Quên đi, kèo nằm trên, tôi cương không nổi.” Nhân viên nghiên cứu ôm chặt hắn, người đàn ông ngốc nghếch như thế, sau này anh phải trông cho chặt vào.
Người đàn ông bất đắc dĩ nhìn anh. Cho dù anh ‘trưởng thành’ là hắn từng bước chứng kiến, nhưng hắn vẫn có chút hoài niệm một nhân viên nghiên cứu trước kia – chàng thanh niên hay đỏ mặt, ngượng ngùng.
Mà bất kể dáng vẻ thế nào, anh vẫn là người duy nhất hắn yêu thương.
“Chờ hết tháng này chúng ta đi ngắm thủy triều Hải Mạn.”
“Là ba tháng, giờ không phải mùa du lịch.”
“Chờ không?”
“Chờ chứ. Đến suốt kiếp vẫn chờ.”
Hết.
@Thỏ: Vậy là hết rồi đó. Hoa lại về với chủ. Thỏ làm tiếp bộ mới đây.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện. *bung lụa quấn lên người*
Đã tám trăm chín mươi ngày kể từ khi ‘hắn’ rời khỏi dưỡng dịch. Hết thảy mọi thứ đã kết thúc.
Sửa lại quần áo, nhân viên nghiên cứu nhìn mình trong gương. Khuôn mặt nghiêm chỉnh, đôi mắt lạnh lùng, không nhìn ra bóng dáng khiếp nhược của hai năm trước.
Trợ lý chạy tới, vội vàng dừng chân, dùng thái độ cung kính và nể trọng đối với anh. Thấy có động tĩnh anh cũng không quay đầu lại, chỉ lãnh đạm hỏi: “Bắt đầu rồi?”
“Vâng thưa thầy.”
Nhân viên nghiên cứu gật đầu, trước lúc rời khỏi phòng còn giả đò lơ đãng nhìn về một hướng khác, sau đó anh khẽ cong môi, bước ra ngoài.
Dưới ánh đèn sáng lóa càng làm nhân viên nghiên cứu thêm sáng ngời, thảm đó dưới chân anh vẫn luôn trải dài đến bục diễn thuyết. Người tham dự hai bên như ngừng thở, những nhà khoa học và báo chí phóng viên – – đây là một cảnh tượng vô cùng vinh quang và ngập tràn trịnh trọng.
Thế nhưng nhân viên nghiên cứu vẫn bình thường, chỉ nhướn mắt, ưu nhã bước lên bục diễn thuyết.
Có một màn hình rộng lớn của đài truyền hình vệ tinh đang phát sóng những thành tựu mấy năm nay của anh. Anh chỉ bình thản nhìn lướt qua những vị trí đầu hàng, một người đàn ông ngồi giữa có gương mặt hao hao anh. Gương mặt này từ thuở ấu thơ vẫn luôn xuất hiện trong lòng nhân viên nghiên cứu, biến thành một trói buộc lẫn chấp niệm.
Lúc phát sóng đến tin cuối cùng rồi dừng hẳn, nhân viên nghiên cứu bèn duỗi tay, đứng trước công chúng, đứng trước chương trình truyền hình trực tiếp có trăm ngàn người xem, bình tĩnh mở miệng – –
“Hẳn các vị còn nhớ tin đồn tiến hành thực nghiệm trên cơ thể người ở căn cứ quân sự cách đây hai năm.”
“Trên thực tế, thực nghiệm chỉ là một phần nhỏ, cái chính căn cứ thực nghiệm muốn là nghiên cứu đề án làm thế nào để tạo ra một người nhân tạo với sức hủy diệt tương đương vũ khí chiến tranh. Vì sao tôi lại biết những chuyện này? Tôi đành phải xấu hổ thừa nhận, ngày trước tôi là một trong những người đầu tiên tham gia kế hoạch thực nghiệm.”
Người ở đó ‘ồ’ lên, đáy mắt gợn sóng của anh dần dần tĩnh lặng.
“Thực nghiệm nhân tạo từ trước đến nay luôn có nhiều tranh cãi, bởi lẽ nó không phù hợp với nhân tính và đạo đức của con người. Nhưng 20 năm trước vị tiến sĩ nổi tiếng đã chấm dứt cuộc khủng hoảng này, cho nên thực nghiệm nhân tạo được tiếp tục tiến hành.”
“Điều không thể che giấu được đó là rất nhiều kẻ xem người nhân tạo như máy móc và con rối, trong khi tận hưởng những lợi ích mà người nhân tạo đem đến thì chúng cũng giẫm đạp họ như con sâu, cái kiến… Xin đừng vội vàng nhìn tôi bằng ánh mắt không đồng tình, bởi vì tôi đã tận mắt chứng kiến.”
“Tôi không định nhấn mạnh về nhân quyền và sự công bằng, hoặc lòng tốt, hoặc bất cứ điều gì. Những thứ đó đều là phù phiếm. Lý do tôi có mặt ở đây là để công bố cho các vị biết hai phát minh quan trọng của tôi.”
Lại nói, nhân viên nghiên cứu xoay người về phía màn hình lớn đang phát sóng nội dung: “Phát minh đầu tiên, công cụ người nhân tạo làm yếu.”
Đám đông bắt đầu bàn tán sôi nổi, nhân viên nghiên cứu vẫn bình tĩnh như trước mà giảng giải: “Tôi sẽ không nói nhiều về nguyên lý, nghe tên có thể hiểu, đây là người nhân tạo có thể khiến người khác trở nên yếu hơn những công cụ khác. Mặc kệ người nọ chứa gien gì, mạnh bao nhiêu.”
“Gượm đã.” Có người đưa ra thắc mắc, “nếu anh không nói rõ nguyên lý, làm sao chúng tôi có thể tin bọn chúng đáng gờm như lời anh?”
“Tôi không cần giải thích, sự thật sẽ chứng minh.” Nhân viên nghiên cứu đẩy mắt kính trên mũi. “Cho các vị biết một chuyện, sau nhiều tháng nghiên cứu tôi đã chế tạo ra hơn một ngàn công cụ người nhân tạo làm yếu. Mấy hôm trước đã phân công chúng ra ngoài, có lẽ giờ đã đến tay một số người. Chúng sẽ phát huy 100% hiệu quả khi sử dụng.”
Người bên dưới ‘ồ’ lên, vừa khiếp sợ, vừa khó tin, vừa trách cứ… Vô số ánh mắt nhìn chằm chặp về phía anh, như muốn cuốn anh vào một vực sâu vô hình.
Nhân viên nghiên cứu mỉm cười, tựa như không phát hiện ra, chuyển đề tài sang cái khác. “Phát minh thứ hai của tôi chính là chất cường hóa cơ thể con người.”
Đám đông đồng loạt chớp mắt, hiển nhiên chưa kịp phản ứng lại.
“Đây là chỉ số của cơ thể con người trước và sau khi dùng nó. Nó đã được chứng minh không chứa tác dụng phụ. Nếu các vị yêu cầu nguyên lý, tôi sẽ gửi thành phần bên trong và quá trình nghiên cứu, chế tạo đến Hiệp hội tình nguyện viên. Do đó tôi muốn lần nữa cảm ơn các nhóm tình nguyện viên mà tôi không thể kể tên hết; đây là thành quả sau những nỗ lực, cố gắng của chúng tôi.”
Nhìn những giá trị kếch xù đó, có vài nhà khoa học lớn kìm không được muốn xông lên bục diễn thuyết để bàn luận rõ ràng hơn với anh.
“Tôi hi vọng con người có thể dũng cảm cầm lấy ‘công cụ’ trong tay và đối mặt với những nguy cơ xảy đến, thay vì tạo ra người nhân tạo ngăn cản tai họa.” Nhân viên nghiên cứu bình thản nói, “mọi người cần phải tiến bộ, giống như tôi, ít nhất ba năm trước chưa từng nghĩ có một ngày tôi sẽ đứng ở đây. Quá trình gian lao thế nào không quan trọng, quan trọng là tôi làm được, ngậm đắng nuốt cay đến giây phút này – – nghiên cứu thành công hai hạng mục đáng tự hào nhất.”
“Còn một tin nữa, từ nay về sau tôi sẽ không làm bất cứ nghiên cứu thực nghiệm nào. Bây giờ chỉ sợ không ít kẻ muốn hại tôi biến mất khỏi cuộc đời, nhưng xin lỗi, tôi vẫn muốn sống. Chạy trốn là việc của tôi, đuổi tôi không kịp là việc của các anh.”
Không quan tâm đám đông dậy sóng ra sao, nhân viên nghiên cứu chỉ lịch sự cúi người: “Cảm ơn đã lắng nghe.”
Nhân viên nghiên cứu rời đi, trên đất mở ra một cái hố, anh mỉm cười và vẫy tay với đám đông, sau đó biến mất trước mặt mọi người. Người đàn ông trung niên ngồi dãy ghế đầu nhanh chóng rời khỏi hội trường và chạy về phía kia, quả nhiên nhìn thấy nhân viên nghiên cứu đang thong thả đi tới phi thuyền vũ trụ loại nhỏ.
“Đợi đã, đợi đã…”
Nhân viên nghiên cứu dừng chân, quay đầu lễ phép hỏi: “Có chuyện gì sao, thưa ngài?”
Nhìn đứa con riêng của vợ trước giờ đã là một viên ngọc quý, người đàn ông hối hận không thôi: “Tới phòng thí nghiệm của cha đi. Cha biết đây là mục tiêu từ nhỏ đến lớn của con, mấy năm nay cha đều dõi theo con. Con đã đủ tư cách sánh vai với cha, con trai à, cha con ta bắt tay, cùng nhau chế tạo ra…”
“Ngài đây hiểu lầm gì vậy?” Nhìn người này, nụ cười của anh tràn ngập xa cách. “Thứ nhất, cha tôi chết rồi. Thứ hai, một người tầm thường như ông mấy năm nay, ông nghĩ ông có tư cách để sánh vai cùng tôi?”
“Mày….!”
Nhân viên nghiên cứu xoay người đi vào phi thuyền vũ trụ không chút đắn đo.
Sau khi phi thuyền của anh rời khỏi, một phi thuyền có kích cỡ tương đương cũng cất cánh, đuổi kịp phi thuyền của anh.
Đến tinh cầu Ngô Duy Hải Mạn, nhân viên nghiên cứu thay trang phục bình thường, đeo mặt nạ da người ngụy trang, thuận lợi vượt qua cửa khẩu kiểm tra. Anh không giống những lữ khách khác đi lang thang không mục tiêu, trái lại lập tức chạy về tháp Granius Hải Mạn.
Nhìn bốn phía không thấy bóng dáng của người nào, anh khẽ nhíu mày, trả tiền cho nhân viên phục vụ. Xắn tay áo, anh thở hổn hển trèo lên phía trên.
Vẫn chưa tới.
Vẫn chưa xuất hiện.
Cánh tay đau nhức thật tình. Nhân viên nghiên cứu thở dốc liên tục, mới trèo có nửa mét mà đã không xong.
Nếu không xuất hiện thì tôi ngã!
Không phụ lòng nhân viên nghiên cứu, một bóng đen lao ra, cho dù bắt được nhưng anh đã rơi xuống. Anh lạnh lùng trừng hắn, gác cằm lên bả vai người ta. “Đưa tôi lên.”
“… …. Ừ.”
Trèo lên tòa tháp, hoặc vác một người sống trèo lên tòa tháp đối với người đàn ông đều là chuyện muỗi. Hắn ổn định trèo tới đỉnh, ánh hoàng hôn chiếu rọi trên mặt nhân viên nghiên cứu, dường như hắn ngắm bao nhiêu cũng không thỏa lòng. Hắn nhìn chằm chặp vào anh, bằng thứ tình cảm say mê và hoài niệm.
Nhân viên nghiên cứu cởi lớp mặt nạ xuống, khôi phục diện mạo ban đầu. Anh nghe hơi thở của người đàn ông càng trở nên dồn dập, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, gỡ một viên tinh thạch từ đỉnh tháp. Anh lấy một mặt dây chuyền rỗng từ trong túi, đem tinh thạch bỏ vào mặt dây chuyền.
Người đàn ông nhìn không chớp mắt, thẳng đến khi nhân viên nghiên cứu đeo dây chuyền vào cổ hắn, hắn mới nhấp nháy hàng mi, đôi con ngươi dao động tận cùng.
“Dây chuyền là vật cách ly, người nhân tạo làm yếu sẽ vô hiệu với cậu.” Nhân viên nghiên cứu ôm cổ hắn.
“Em… em đồng ý tha thứ cho tôi?” Người đàn ông nghẹn ngào hỏi.
Nhân viên nghiên cứu lắc đầu.
Đáy mắt người đàn ông tràn đầy tuyệt vọng.
“Tôi chưa từng trách móc.” Anh trả lời. “Nếu không phải cậu luôn âm thầm bảo vệ tôi, chỉ sợ mấy năm nay tôi không qua khỏi.”
Nghe xong, tâm trí người đàn ông bỗng dâng lên ý niệm.
Em đều biết…
Em đã không chối từ sự tồn tại của tôi bên em.
Em, em, em – –
“Tuy nhiên tôi muốn trách cậu một điều, thực sự tôi không thích cậu cưỡng gian tôi như vậy. Dù là ai cũng sẽ không thích cách bày tỏ tình yêu đó đâu.” Nhân viên nghiên cứu dời tay xuống dưới, nắm chặt bờ mông của hắn ta, đầu ngón tay luồn vào khe hở, thản nhiên nói. “Có phải cậu nên để tôi đâm cậu một lần?”
Hắn giật mình, cả người trở nên căng thẳng vì hành động đùa bỡn của anh. Sau đó cơ thể dần dần bình ổn, như là cam chịu chuyện mà anh sắp làm với hắn.
“Quên đi, kèo nằm trên, tôi cương không nổi.” Nhân viên nghiên cứu ôm chặt hắn, người đàn ông ngốc nghếch như thế, sau này anh phải trông cho chặt vào.
Người đàn ông bất đắc dĩ nhìn anh. Cho dù anh ‘trưởng thành’ là hắn từng bước chứng kiến, nhưng hắn vẫn có chút hoài niệm một nhân viên nghiên cứu trước kia – chàng thanh niên hay đỏ mặt, ngượng ngùng.
Mà bất kể dáng vẻ thế nào, anh vẫn là người duy nhất hắn yêu thương.
“Chờ hết tháng này chúng ta đi ngắm thủy triều Hải Mạn.”
“Là ba tháng, giờ không phải mùa du lịch.”
“Chờ không?”
“Chờ chứ. Đến suốt kiếp vẫn chờ.”
Hết.
@Thỏ: Vậy là hết rồi đó. Hoa lại về với chủ. Thỏ làm tiếp bộ mới đây.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện. *bung lụa quấn lên người*