Edit: Thỏ
Đã ba mươi hai ngày kể từ khi ‘hắn’ rời khỏi dưỡng dịch. Trải qua mười mấy ngày học tập, ‘hắn’ đã nắm vững 40% hệ thống công nghệ đầu mối thông minh. Đối với một ‘người cải tiến’ chỉ được sinh ra trong ba mươi hai ngày mà nói, đây đúng là một bước đột phá lớn có thể công bố với bên ngoài. Trừ lần đó ra, khung xương của ‘hắn’ đã đạt đến sự phát triển của người trưởng thành. Các chỉ số vẫn bình thường, tôi sẽ để ‘hắn’ làm một bài kiểm tra đánh giá năng lực.
“Tại sao muốn em thay quần áo?” Ngoan ngoãn mà duỗi cánh tay, chàng thanh niên nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì đây là quy định của căn cứ.”
“Nơi này là một khu căn cứ nghiên cứu?” Kéo kéo trang phục màu trắng vô trùng, chàng thanh niên mỉm cười nhìn nhân viên nghiên cứu. “Em nghĩ rằng đây là một viện nghiên cứu nhỏ.”
“Một viện nghiên cứu nhỏ không đủ tài lực và kỹ thuật để nuôi em lớn.” Giúp hắn thay đổi quần áo xong, anh đeo cho hắn một chiếc thẻ trước ngực.
“Em lên án anh. Anh chưa từng đưa em ra ngoài lần nào, mỗi khi em ngẩng lên đều chỉ thấy trần nhà, nhìn xung quanh đều là tường vây; em làm sao biết ở đây là một khu căn cứ?” Chàng thanh niên cầm lấy thẻ tên. “Siêu S? Tên nghe cũng kiêu nhỉ?”
Nhân viên nghiên cứu nét mặt bình thản sửa lời: “Đó không phải tên em. Đó là mã của chương trình người cải tiến, mặt sau số seri đại diện cho thân phận của em.”
“Thế cơ… 78? Nghĩa là trước em anh đã làm 77 người cải tiến giống em rồi?” Chàng thanh niên có chút kinh ngạc, khi định thần lại nét mặt vẫn khó tin như cũ.
“Không, em là vật thí nghiệm cải tiến đầu tiên của tôi. 77 người còn lại là do những tiền bối khác tổ phụ trách.” Nhân viên nghiên cứu đạm mạc trả lời. “Sau này có thể em sẽ được gặp họ.”
“Gặp những người giống em? Nghe thú vị đấy.” Vừa nghe những người cải tiến khác không phải do nhân viên nghiên cứu làm ra, lần nữa hắn nở nụ cười, lắc nhẹ cổ tay. “Nhưng anh có thể đừng ức chế em không? Em tình nguyện giống hồi bé, để anh dùng xích khóa em lại, ít nhất sẽ không làm em thấy buồn nôn.”
“Đó là hiện tượng căng thẳng bình thường, sau năm phút em có thể thích nghi.” Nhân viên nghiên cứu gom tài liệu bỏ vào túi riêng, “em mới rời khỏi dưỡng dịch mấy hôm, thể chất còn tương đối yếu, dùng chất ức chế sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cơ thể. Nhưng thấy tinh thần và năng lực phá hoại đã vượt qua mốc quy định, dùng chất ức chế là đương nhiên.”
“Sợ em phá hoại chỗ này? Phá sẽ làm anh ghét em, em mới không thèm làm chuyện vô ích.” Hắn bĩu môi, không nói gì nữa, chỉ ngoan ngoãn theo sau nhân viên nghiên cứu.
Anh đi được vài bước, đột nhiên dừng lại: “À phải, chốc nữa em khiêm tốn một tí.”
“Khiêm tốn cái gì?”
“…” Giọng anh hơi hạ thấp, “không gì cả, chỉ đừng tỏ ra quá mức… thông minh.”
Chàng thanh niên hơi khựng chân, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ và suy nghĩ sâu xa. Hắn giấu đi rất nhanh chóng, cười hì hì trả lời: “Em biết rồi~”
“À mà.” Chàng thanh niên nói, “hay anh nắm tay em, dắt em đi nhé? Anh xây dựng hình tượng của em là một kẻ thiểu năng dễ bị lạc đường.”
Nhân viên nghiên cứu lãnh đạm liếc hắn một cái, tiếp tục đi về phía trước, đầu cũng không ngoảnh lại.
Chàng thanh niên chạy theo: “Anh thấy đề xuất của em thế nào?”
“Không ra gì.”
“Thật sự không thể nắm tay?”
“Không thể.”
“Tại sao?”
“Không tại sao.”
Khu căn cứ này rất lớn, người người mặc trang phục màu trắng vội vàng đi tới đi lui. Chàng thanh niên hiếu kỳ nhìn xem, cuối cùng phát hiện nhân viên nghiên cứu của hắn vẫn là đẹp nhất.
“Đến đây tiến hành thí nghiệm giá trị vũ lực?” Nhân viên thí nghiệm hỏi.
“Đúng.” Anh đáp gọn gàng.
“Đi vào cung cấp thông tin cơ bản của vật thí nghiệm cho tôi.”
“Được.”
Chàng thanh niên muốn theo vào trong, nhưng nhân viên thí nghiệm đã gọi hắn trở về: “Bên trong có tư liệu quan trọng, vật thí nghiệm không được vào.”
Nhân viên nghiên cứu bèn nói với thanh niên: “Em ở đây chờ tôi giây lát, không được rời khỏi phòng thí nghiệm.”
Hắn có chút không cam lòng: “Em~ biết ~ rồi~”
Nhân viên nghiên cứu theo nhân viên thí nghiệm vào trong, để hắn nhàm chán đánh giá xung quanh bốn phía. Nhưng căn cứ vẫn là căn cứ, thuần một màu trắng sạch sẽ. Hắn đột nhiên thấy chả có gì thú vị, bèn rón rén đi tới cửa kia, cẩn thận ló đầu ra ngoài thăm dò.
Bên ngoài không có ai.
Chàng thanh niên chớp mắt, nhìn nhìn cửa phòng bên trong.
Nhân viên nghiên cứu vẫn chưa xuất hiện.
Rất quyết đoán, hắn rời khỏi phòng thí nghiệm. Dựa theo tính tình của nhân viên nghiên cứu, hắn chơi đủ rồi quay về là được. Dù sao trí nhớ siêu phàm của hắn cũng giúp hắn nhớ phương hướng thật dễ dàng. Cùng lắm thì bị anh mắng cho một trận thôi.
Chàng thanh niên giấu thẻ tên vào trong áo, nghêng ngang đi dạo khắp nơi. Gặp người khác bèn đứng gần cửa phòng, tỏ ra bận rộn như một đám người kia, thành công trót lọt qua mắt bọn họ.
“Thật đúng là chỗ nào cũng vậy, dạo xong nơi đây nên quay về.” Chàng thanh niên ngáp một cái, chậm rì đi vào trong, sau đó một tiếng hét thảm thiết bỗng dội vào tai hắn.
Kêu thảm thiết = có người bị hại = có thể gặp phiền phức.
Hắn không cần suy nghĩ mà chạy ra ngoài.
“Thôi xong, đáng chết, cậu mau ra ngoài nhìn xem có ai hay không!”
Chàng thanh niên nghe tiếng cố gắng bước nhanh hơn, nhưng muộn một bước, hắn bị người tóm cổ từ phía sau ném vào phòng bên cạnh.
“A ha ha…” Hắn nhìn sắc mặt tối tăm của hai người xa lạ trở tay đóng cửa phòng, nét mặt tỏ ra ngây thơ, “các người biết khu vực xét nghiệm giá trị vũ lực ở đâu không? Tôi lạc đường.”
Lão già kia híp mắt: “Vật thí nghiệm.”
Chàng thanh niên: “Vật thí nghiệm gì?”
Thẻ tên đeo trên cổ bị người đàn ông cao lớn mạnh bạo lôi ra khiến hắn ho khan vài tiếng, lại phát hiện nét mặt ông ta hoàn toàn biến sắc.
“Hẳn là… kế hoạch vật thí nghiệm Siêu S?”
— không cần tỏ ra quá thông minh…
Trong lòng dấy lên dự cảm bất lành, chàng thanh niên chạy ra ngoài cửa. Người đàn ông kia tóm đầu hắn, dùng sức ấn ngã hắn xuống đất.
Đầu óc hắn trống rỗng, mất nửa ngày mới hoàn hồn. Bởi vì chất ức chế trong cơ thể nên hắn không có đủ sức lực.
“Thì ra là vật thí nghiệm của thằng nhóc kia, nó vẫn luôn giấu kín, cũng không biết nghiên cứu thế nào.” Nét mặt lão già càng tối tăm, lão tươi cười như ma quỷ, “vừa lúc ta không nghiên cứu được gì, nay chơi với rác rưởi một chút, hi vọng có thể thu hoạch gì đó.”
Người đàn ông hỏi: “Nếu thằng kia phát hiện…”
“A, phát hiện thì thế nào. Ta mới là người phụ trách hàng đầu của hạng mục thực nghiệm, nó dám vì một vật thí nghiệm mà gây gổ với ta?” Ông ta tàn nhẫn nói, “xét về lý lịch của nó, nó vốn không đủ tư cách tham gia thực nghiệm này.”
Qua những lời nói trên khiến chàng thanh niên nhận ra không ít thông tin, nhưng hắn lại không có sức phản kháng. Người đàn ông chặn mồm hắn, khiến hắn ngay cả cơ hội nói dối cũng không thể.
Cửa phòng trong bị mở ra, hắn cố sức giương mắt nhìn bên trong, lập tức ngẩn người.
Tựa như rơi vào nước sông lạnh giá, lạnh đến nỗi thân thể phát run.
Thịt nát, gan vương vãi trên đất. Máu đỏ tươi đọng thành vũng, bên trái lẫn bên phải có những thi thể mặc trang phục vô trùng; có người bị trói ngồi xổm trên ghế vừa chết không được bao lâu, gương mặt còn hằn lên vẻ đau đớn.
Người đàn ông đá thi thể đang ngồi trên ghế, sau đó ấn hắn vào ghế ngồi.
Rắc.
Là tiếng xích khóa vang lên.
Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn kim tiêm cách tròng mắt mình không quá mấy cm, đôi con ngươi hắn vô cùng run rẩy.
Đừng!
Đã ba mươi hai ngày kể từ khi ‘hắn’ rời khỏi dưỡng dịch. Trải qua mười mấy ngày học tập, ‘hắn’ đã nắm vững 40% hệ thống công nghệ đầu mối thông minh. Đối với một ‘người cải tiến’ chỉ được sinh ra trong ba mươi hai ngày mà nói, đây đúng là một bước đột phá lớn có thể công bố với bên ngoài. Trừ lần đó ra, khung xương của ‘hắn’ đã đạt đến sự phát triển của người trưởng thành. Các chỉ số vẫn bình thường, tôi sẽ để ‘hắn’ làm một bài kiểm tra đánh giá năng lực.
“Tại sao muốn em thay quần áo?” Ngoan ngoãn mà duỗi cánh tay, chàng thanh niên nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì đây là quy định của căn cứ.”
“Nơi này là một khu căn cứ nghiên cứu?” Kéo kéo trang phục màu trắng vô trùng, chàng thanh niên mỉm cười nhìn nhân viên nghiên cứu. “Em nghĩ rằng đây là một viện nghiên cứu nhỏ.”
“Một viện nghiên cứu nhỏ không đủ tài lực và kỹ thuật để nuôi em lớn.” Giúp hắn thay đổi quần áo xong, anh đeo cho hắn một chiếc thẻ trước ngực.
“Em lên án anh. Anh chưa từng đưa em ra ngoài lần nào, mỗi khi em ngẩng lên đều chỉ thấy trần nhà, nhìn xung quanh đều là tường vây; em làm sao biết ở đây là một khu căn cứ?” Chàng thanh niên cầm lấy thẻ tên. “Siêu S? Tên nghe cũng kiêu nhỉ?”
Nhân viên nghiên cứu nét mặt bình thản sửa lời: “Đó không phải tên em. Đó là mã của chương trình người cải tiến, mặt sau số seri đại diện cho thân phận của em.”
“Thế cơ… 78? Nghĩa là trước em anh đã làm 77 người cải tiến giống em rồi?” Chàng thanh niên có chút kinh ngạc, khi định thần lại nét mặt vẫn khó tin như cũ.
“Không, em là vật thí nghiệm cải tiến đầu tiên của tôi. 77 người còn lại là do những tiền bối khác tổ phụ trách.” Nhân viên nghiên cứu đạm mạc trả lời. “Sau này có thể em sẽ được gặp họ.”
“Gặp những người giống em? Nghe thú vị đấy.” Vừa nghe những người cải tiến khác không phải do nhân viên nghiên cứu làm ra, lần nữa hắn nở nụ cười, lắc nhẹ cổ tay. “Nhưng anh có thể đừng ức chế em không? Em tình nguyện giống hồi bé, để anh dùng xích khóa em lại, ít nhất sẽ không làm em thấy buồn nôn.”
“Đó là hiện tượng căng thẳng bình thường, sau năm phút em có thể thích nghi.” Nhân viên nghiên cứu gom tài liệu bỏ vào túi riêng, “em mới rời khỏi dưỡng dịch mấy hôm, thể chất còn tương đối yếu, dùng chất ức chế sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cơ thể. Nhưng thấy tinh thần và năng lực phá hoại đã vượt qua mốc quy định, dùng chất ức chế là đương nhiên.”
“Sợ em phá hoại chỗ này? Phá sẽ làm anh ghét em, em mới không thèm làm chuyện vô ích.” Hắn bĩu môi, không nói gì nữa, chỉ ngoan ngoãn theo sau nhân viên nghiên cứu.
Anh đi được vài bước, đột nhiên dừng lại: “À phải, chốc nữa em khiêm tốn một tí.”
“Khiêm tốn cái gì?”
“…” Giọng anh hơi hạ thấp, “không gì cả, chỉ đừng tỏ ra quá mức… thông minh.”
Chàng thanh niên hơi khựng chân, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ và suy nghĩ sâu xa. Hắn giấu đi rất nhanh chóng, cười hì hì trả lời: “Em biết rồi~”
“À mà.” Chàng thanh niên nói, “hay anh nắm tay em, dắt em đi nhé? Anh xây dựng hình tượng của em là một kẻ thiểu năng dễ bị lạc đường.”
Nhân viên nghiên cứu lãnh đạm liếc hắn một cái, tiếp tục đi về phía trước, đầu cũng không ngoảnh lại.
Chàng thanh niên chạy theo: “Anh thấy đề xuất của em thế nào?”
“Không ra gì.”
“Thật sự không thể nắm tay?”
“Không thể.”
“Tại sao?”
“Không tại sao.”
Khu căn cứ này rất lớn, người người mặc trang phục màu trắng vội vàng đi tới đi lui. Chàng thanh niên hiếu kỳ nhìn xem, cuối cùng phát hiện nhân viên nghiên cứu của hắn vẫn là đẹp nhất.
“Đến đây tiến hành thí nghiệm giá trị vũ lực?” Nhân viên thí nghiệm hỏi.
“Đúng.” Anh đáp gọn gàng.
“Đi vào cung cấp thông tin cơ bản của vật thí nghiệm cho tôi.”
“Được.”
Chàng thanh niên muốn theo vào trong, nhưng nhân viên thí nghiệm đã gọi hắn trở về: “Bên trong có tư liệu quan trọng, vật thí nghiệm không được vào.”
Nhân viên nghiên cứu bèn nói với thanh niên: “Em ở đây chờ tôi giây lát, không được rời khỏi phòng thí nghiệm.”
Hắn có chút không cam lòng: “Em~ biết ~ rồi~”
Nhân viên nghiên cứu theo nhân viên thí nghiệm vào trong, để hắn nhàm chán đánh giá xung quanh bốn phía. Nhưng căn cứ vẫn là căn cứ, thuần một màu trắng sạch sẽ. Hắn đột nhiên thấy chả có gì thú vị, bèn rón rén đi tới cửa kia, cẩn thận ló đầu ra ngoài thăm dò.
Bên ngoài không có ai.
Chàng thanh niên chớp mắt, nhìn nhìn cửa phòng bên trong.
Nhân viên nghiên cứu vẫn chưa xuất hiện.
Rất quyết đoán, hắn rời khỏi phòng thí nghiệm. Dựa theo tính tình của nhân viên nghiên cứu, hắn chơi đủ rồi quay về là được. Dù sao trí nhớ siêu phàm của hắn cũng giúp hắn nhớ phương hướng thật dễ dàng. Cùng lắm thì bị anh mắng cho một trận thôi.
Chàng thanh niên giấu thẻ tên vào trong áo, nghêng ngang đi dạo khắp nơi. Gặp người khác bèn đứng gần cửa phòng, tỏ ra bận rộn như một đám người kia, thành công trót lọt qua mắt bọn họ.
“Thật đúng là chỗ nào cũng vậy, dạo xong nơi đây nên quay về.” Chàng thanh niên ngáp một cái, chậm rì đi vào trong, sau đó một tiếng hét thảm thiết bỗng dội vào tai hắn.
Kêu thảm thiết = có người bị hại = có thể gặp phiền phức.
Hắn không cần suy nghĩ mà chạy ra ngoài.
“Thôi xong, đáng chết, cậu mau ra ngoài nhìn xem có ai hay không!”
Chàng thanh niên nghe tiếng cố gắng bước nhanh hơn, nhưng muộn một bước, hắn bị người tóm cổ từ phía sau ném vào phòng bên cạnh.
“A ha ha…” Hắn nhìn sắc mặt tối tăm của hai người xa lạ trở tay đóng cửa phòng, nét mặt tỏ ra ngây thơ, “các người biết khu vực xét nghiệm giá trị vũ lực ở đâu không? Tôi lạc đường.”
Lão già kia híp mắt: “Vật thí nghiệm.”
Chàng thanh niên: “Vật thí nghiệm gì?”
Thẻ tên đeo trên cổ bị người đàn ông cao lớn mạnh bạo lôi ra khiến hắn ho khan vài tiếng, lại phát hiện nét mặt ông ta hoàn toàn biến sắc.
“Hẳn là… kế hoạch vật thí nghiệm Siêu S?”
— không cần tỏ ra quá thông minh…
Trong lòng dấy lên dự cảm bất lành, chàng thanh niên chạy ra ngoài cửa. Người đàn ông kia tóm đầu hắn, dùng sức ấn ngã hắn xuống đất.
Đầu óc hắn trống rỗng, mất nửa ngày mới hoàn hồn. Bởi vì chất ức chế trong cơ thể nên hắn không có đủ sức lực.
“Thì ra là vật thí nghiệm của thằng nhóc kia, nó vẫn luôn giấu kín, cũng không biết nghiên cứu thế nào.” Nét mặt lão già càng tối tăm, lão tươi cười như ma quỷ, “vừa lúc ta không nghiên cứu được gì, nay chơi với rác rưởi một chút, hi vọng có thể thu hoạch gì đó.”
Người đàn ông hỏi: “Nếu thằng kia phát hiện…”
“A, phát hiện thì thế nào. Ta mới là người phụ trách hàng đầu của hạng mục thực nghiệm, nó dám vì một vật thí nghiệm mà gây gổ với ta?” Ông ta tàn nhẫn nói, “xét về lý lịch của nó, nó vốn không đủ tư cách tham gia thực nghiệm này.”
Qua những lời nói trên khiến chàng thanh niên nhận ra không ít thông tin, nhưng hắn lại không có sức phản kháng. Người đàn ông chặn mồm hắn, khiến hắn ngay cả cơ hội nói dối cũng không thể.
Cửa phòng trong bị mở ra, hắn cố sức giương mắt nhìn bên trong, lập tức ngẩn người.
Tựa như rơi vào nước sông lạnh giá, lạnh đến nỗi thân thể phát run.
Thịt nát, gan vương vãi trên đất. Máu đỏ tươi đọng thành vũng, bên trái lẫn bên phải có những thi thể mặc trang phục vô trùng; có người bị trói ngồi xổm trên ghế vừa chết không được bao lâu, gương mặt còn hằn lên vẻ đau đớn.
Người đàn ông đá thi thể đang ngồi trên ghế, sau đó ấn hắn vào ghế ngồi.
Rắc.
Là tiếng xích khóa vang lên.
Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn kim tiêm cách tròng mắt mình không quá mấy cm, đôi con ngươi hắn vô cùng run rẩy.
Đừng!