Tư Không Tình tiếp tục thu thập lông vũ, hắc hồ (thu nhỏ) nằm trên đầu cứ khó chịu kêu ngao ngao...
"Chuyện gì?" Tư Không Tình nhíu mày, thiếu kiên nhẫn hỏi.
Hắc hồ lập tức dừng tiếng kêu thê lương của mình lại, ủy khuất "Chủ nhân có phải coi thường năng lực của ta không?"
"Không phải..."
Hắc hồ phồng má, từ trên đầu Tư Không Tình nhảy xuống, nước mắt lâng lâng "Vậy tại sao lúc chủ nhân gặp nguy hiểm lại không cho ta ra trận?"
Tư Không Tình giọng nhàn nhạt "Hắn là Chu Thần..."
Hắc hồ trực tiếp rơi nước mắt, khó khăn lên tiếng "Chủ nhân coi thường ta....a...a...a....."
Tư Không Tình nhăn mày, khó hiểu nhìn hắc hồ "..."
Hắc hồ rơi nước mắt càng dữ dội, giọng càng tha thiết và thê lương "Ta là thất tinh thánh thú, cửu vĩ hắc hồ ly cao quý, thế mà chủ nhân lại nghĩ rằng ta không đấu lại được với một Chu Thần tầm thường, thật quá đáng..."
Tư Không Tình ngồi xuống, lấy tay xoa đầu hắc hồ, nàng thở dài "Được rồi! Lần sau sẽ cho hắc hồ chiến đấu, được không?"
"Thật?" Hắc hồ lập tức ngừng khóc, lắc lắc đuôi, vui vẻ hỏi.
Tư Không Tình rất bất đắc dĩ "Thật..."
________________ta là đường phân cách đáng thương____________
Sau khi mặt trăng thay thế vị trí cho mặt trời, vòng 2 kết thúc.
Sau khi công bố kết quả, các học viên được thả tự do.
...
Tư Không Tình từ từ đi sâu vào rừng, nơi có màn đêm ngự trị...
Hắc hồ đi bên cạnh Tư Không Tình, thắc mắc, phượng hoàng có thật là sống ở đây không? Chỉ cảm thấy càng đi càng thấy lạnh...
Tư Không Tình dừng bước, nhìn hang động ở phía trước, cong môi, nàng ngồi xuống một bệ đá, tỳ bà hiện, âm thanh dao động, khí lạnh tản ra từ hang động được chèn ép trở lại.
Trong đêm tối, đôi mắt đang nhắm chặt từ từ mở ra, là ai đang cả gan dám quấy rầy ta?
Uy áp thất tinh thánh thú phóng ra từ hang động, làm Tư Không Tình không nhịn được mà cười lạnh, không muốn thu phục thì thôi, nhưng đã muốn thu phục thì nhất định phải được.
Vù....Vù....Vù.......ù.....ù
"Ách xì!" hắc hồ lấy khăn giấy chùi nước mũi, lạnh thật đấy, mặc dù cả hai đều là thất tinh thánh thú như nhau nhưng mà ta không có nguyên tố thuộc tính băng a...
Tư Không Tình ý cười trên môi càng sâu, ngón tay từ từ động, âm thanh một lần nữa vang lên, nhiệt độ trong không khí đột ngột vọt tăng.
"Chỉ là một nhân loại nhỏ bé...." đôi mắt màu xanh nhạt từ từ mở to ra, chỉ rằng nó đang tức giận.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ.... ...... ...... .........
Phượng hoàng toàn thân được bao phủ bởi lông vũ màu trắng, trên đôi cánh to lớn màu xanh lam hình thành từ đậm tới nhạt.
Phượng hoàng từ trên cao nhìn xuống Tư Không Tình, ánh mắt tràn ngập coi thường.
"Ngươi muốn chết?"
Tư Không Tình tiếp tục thu thập lông vũ, hắc hồ (thu nhỏ) nằm trên đầu cứ khó chịu kêu ngao ngao...
"Chuyện gì?" Tư Không Tình nhíu mày, thiếu kiên nhẫn hỏi.
Hắc hồ lập tức dừng tiếng kêu thê lương của mình lại, ủy khuất "Chủ nhân có phải coi thường năng lực của ta không?"
"Không phải..."
Hắc hồ phồng má, từ trên đầu Tư Không Tình nhảy xuống, nước mắt lâng lâng "Vậy tại sao lúc chủ nhân gặp nguy hiểm lại không cho ta ra trận?"
Tư Không Tình giọng nhàn nhạt "Hắn là Chu Thần..."
Hắc hồ trực tiếp rơi nước mắt, khó khăn lên tiếng "Chủ nhân coi thường ta....a...a...a....."
Tư Không Tình nhăn mày, khó hiểu nhìn hắc hồ "..."
Hắc hồ rơi nước mắt càng dữ dội, giọng càng tha thiết và thê lương "Ta là thất tinh thánh thú, cửu vĩ hắc hồ ly cao quý, thế mà chủ nhân lại nghĩ rằng ta không đấu lại được với một Chu Thần tầm thường, thật quá đáng..."
Tư Không Tình ngồi xuống, lấy tay xoa đầu hắc hồ, nàng thở dài "Được rồi! Lần sau sẽ cho hắc hồ chiến đấu, được không?"
"Thật?" Hắc hồ lập tức ngừng khóc, lắc lắc đuôi, vui vẻ hỏi.
Tư Không Tình rất bất đắc dĩ "Thật..."
________________ta là đường phân cách đáng thương____________
Sau khi mặt trăng thay thế vị trí cho mặt trời, vòng kết thúc.
Sau khi công bố kết quả, các học viên được thả tự do.
...
Tư Không Tình từ từ đi sâu vào rừng, nơi có màn đêm ngự trị...
Hắc hồ đi bên cạnh Tư Không Tình, thắc mắc, phượng hoàng có thật là sống ở đây không? Chỉ cảm thấy càng đi càng thấy lạnh...
Tư Không Tình dừng bước, nhìn hang động ở phía trước, cong môi, nàng ngồi xuống một bệ đá, tỳ bà hiện, âm thanh dao động, khí lạnh tản ra từ hang động được chèn ép trở lại.
Trong đêm tối, đôi mắt đang nhắm chặt từ từ mở ra, là ai đang cả gan dám quấy rầy ta?
Uy áp thất tinh thánh thú phóng ra từ hang động, làm Tư Không Tình không nhịn được mà cười lạnh, không muốn thu phục thì thôi, nhưng đã muốn thu phục thì nhất định phải được.
Vù....Vù....Vù.......ù.....ù
"Ách xì!" hắc hồ lấy khăn giấy chùi nước mũi, lạnh thật đấy, mặc dù cả hai đều là thất tinh thánh thú như nhau nhưng mà ta không có nguyên tố thuộc tính băng a...
Tư Không Tình ý cười trên môi càng sâu, ngón tay từ từ động, âm thanh một lần nữa vang lên, nhiệt độ trong không khí đột ngột vọt tăng.
"Chỉ là một nhân loại nhỏ bé...." đôi mắt màu xanh nhạt từ từ mở to ra, chỉ rằng nó đang tức giận.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ.... ...... ...... .........
Phượng hoàng toàn thân được bao phủ bởi lông vũ màu trắng, trên đôi cánh to lớn màu xanh lam hình thành từ đậm tới nhạt.
Phượng hoàng từ trên cao nhìn xuống Tư Không Tình, ánh mắt tràn ngập coi thường.
"Ngươi muốn chết?"