Thần quyền Nam hiệp đứng khoanh tay cạnh phiến thạch trên đỉnh Thanh Vân. Gió lồng vô áo choàng màu trắng, bay phần phật. Suốt mấy canh giờ, chàng cứ đứng yên đó. Dáng dấp oai hùng hòa vào vùng núi non sương tuyết mông lung.
Một thì thời nữa trôi đi. Mưa tuyết tạm ngừng rơi. Gió cũng bớt gào thét. Mà ngộ nhỡ có bão bùng chăng nữa, Tần Thiên Nhân cũng chẳng cảm giác cơn rét da buốt thịt. Còn khí lạnh nào lạnh hơn trái tim giá băng?
Giờ phút này đây, chàng ước ao được cùng người xưa đắm chìm trong ánh trăng. Vai kề vai, cả hai ngắm nhìn thung lũng bên dưới để trầm trồ kiêu hãnh khi thấy toàn bộ ngõ ngạch của đồn Bạch Nhật trải rộng dưới chân mình.
Tần Thiên Nhân khe khẽ lắc đầu. Ánh trăng đêm nay tươi sáng và ấm áp. Ngặt nỗi, chỉ riêng chàng một cõi bơ vơ. Mây giăng giăng muôn lối mịt mờ.
Những lời lẽ lúc ban sáng hiện về thiêu đốt tim can. Tần Thiên Nhân nhớ kỹ biệt nhãn u sầu của Nữ Thần Y. Ngay sau khi chàng hỏi một lời thề trị giá bao nhiêu, chàng thấy sâu trong đáy mắt nàng nỗi đau tuyệt vọng. Tâm hồn chàng lúc đó cũng giống hệt nàng thôi, hư không quạnh quẽ tựa bãi cát vàng chốn sa mạc tịch mịch xa xôi.
Chỉ với vài lời phân tích của Khẩu Tâm đã khiến vận mệnh của chàng và Nữ Thần Y hoàn toàn thay đổi. Nhưng Khẩu Tâm lập luận rất có lý. Nếu cuộc tình này không sang ngang thì tánh mạng của bang hội sẽ nằm trong vùng nguy hiểm. Còn đâu nguyện vọng phục quốc? Phong trào đấu tranh? Còn đâu thù nhà hận nước?
Tần Thiên Nhân chua chát nhủ lòng “chắc muội nghĩ tình yêu của huynh dành cho muội mong manh tựa sương mai đọng trên lá cành, chỉ chừ tan biến như phù du gặp cơn gió bấc?”
Rồi chàng thở dài phán đoán tương lai “nếu mai này vắng huynh bên cạnh, muội sẽ vui vẻ với ai? Nếu mai này vắng huynh bên cạnh, ai sẽ là người tựa vai cho muội gối? Ai sẽ du dương ru lời tình ca, ngân nga cung điệu say để đưa muội vào giấc mơ êm đềm? Con đường tình yêu hẳn còn nhiều lối. Thiếu huynh rồi muội trôi dạt về đâu?”
Đang khốn đốn trong mối tình si, Tần Thiên Nhân không để ý có kẻ tiến lại gần. Đôi hài nữ nhi lướt nhanh trên thảm tuyết êm ái hơn gấm vóc.
- Trời lạnh đến thế này mà huynh còn đứng đây? - Giọng nói thánh thót vang lên sau lưng Tần Thiên Nhân.
- Huynh muốn được một mình yên tịnh – Tần Thiên Nhân trả lời, mắt nhìn cột trụ quân kỳ.
Ngay tắp lự, đôi chân đó liền bước thối lui. Tần Thiên Nhân sực nhận ra sự lỗ mãng. Chàng quay phắt lại gọi giật:
- Tố Đình!
Lâm Tố Đình dừng chân. Nàng giương đôi mắt nai tơ ngơ ngác nhìn hôn phu. Tần Thiên Nhân đi đến đối diện vị hôn thê nói:
- Huynh có lỗi với muội.
Lâm Tố Đình mỉm cười hồn hậu:
- Huynh không cần áy náy, muội hiểu được mà.
- Không! - Tần Thiên Nhân khăng khăng – Huynh phải tạ lỗi với muội. Huynh không nên kéo muội vào cuộc đấu tranh, làm tổn hại danh tiếng của muội.
- Huynh đừng nói vậy – Lâm Tố Đình xua tay – Muội nhận không có nổi đâu. Vả lại, một chút ít thiệt thòi danh tiếng thì có nghĩa gì? Cái quan trọng là thái bình thiên quốc!
Nghe bốn chữ cuối cùng, Tần Thiên Nhân đặt tay lên vai Lâm Tố Đình cảm khái:
- Muội quả là một nữ anh hùng hào kiệt, dũng khí hơn nhiều đấng trượng phu!
Rồi bỗng nhiên chàng thở dài:
- Đúng ra, các cô gái lứa tuổi như muội bây giờ đang thêu thùa xiêm áo chuẩn bị sính lễ nhưng muội thì lại không được vậy. Trên vai muội gánh nặng công việc hành hiệp trượng nghĩa và còn gánh vác trách nhiệm phản Thanh phục Minh. Lên núi đao xuống biển lửa, thật là cực khổ cho muội.
Lâm Tố Đình lắc mái tóc dài:
- Muội thì không nghĩ như vậy. Muội thấy điều muội làm so với huynh một trời một vực. Huynh vĩ đại, tự ý hy sinh tình yêu để đổi lấy an toàn cho hàng vạn thành viên bang phái Đại Minh Triều.
Lâm Tố Đình thốt lời khen tặng, chủ yếu là an ủi người nàng yêu. Nhưng lời ca ngợi dù có bay bổng trên ngàn mây xanh cũng không làm vơi được chuỗi phiền muộn mà Tần Thiên Nhân đang đeo trong mình.
Chàng đi đến ngồi lên phiến thạch. Lâm Tố Đình cũng tới ngồi kế bên. Lâu thật lâu, chàng đeo đuổi những kỉ niệm trong đầu, nơi có bờ hồ, có cầu Tây Lâm. Còn nàng mơ về tương lai hai đứa.
Thời gian lại lướt ngang. Lâm Tố Đình chấm dứt cơn phiêu du mộng tưởng. Nàng e dè hỏi:
- Huynh nghĩ Dương Tiêu Phong sẽ dùng Nữ Thần Y để đối phó huynh?
Tần Thiên Nhân cúi xuống hốt một mớ tuyết, vừa vo tròn trong lòng bàn tay vừa nói:
- Đại ca giải thích không sai. Nếu như Dương Tiêu Phong không có ý đồ thì tại sao hắn lại muốn tìm tung tích của Tây Hồ? Hắn biết người mà huynh khẩn trương nhất chính là Tây Hồ, ắt sẽ dùng mỹ nhân kế đối phó huynh. Tây Hồ lại không biết võ công, rất dễ trở thành mục tiêu cho Dương Tiêu Phong công kích.
Tần Nhiên Nhân lý giải ngắn gọn, hợp tình hợp thế. “Có thể lắm,” Lâm Tố Đình thầm xác nhận “cho nên Thiên Nhân huynh ấy cố ý làm Nữ Thần Y đau lòng. Vì chỉ như vậy mới bảo vệ được bang hội và bảo vệ luôn cả tánh mạng của cô ta.”
Lòng đã thương càng yêu hơn bao giờ hết. Lâm Tố Đình âu yếm nhìn Tần Thiên Nhân. Nàng mỉm cười khâm phục. Vị hôn phu của nàng anh dũng. Chàng phi thường, mưu trí đầy đủ. Chàng có hoài bão, biết tính toán cho tương lai mai này được vẹn toàn. Và điều tất yếu là chàng chung thủy, quyết chí bảo vệ tánh mạng của người con gái chàng yêu.
Rồi Lâm Tố Đình bất chợt tủi thân. Tần Thiên Nhân chỉ thiết nghĩ dùm tánh mạng của Nữ Thần Y. Chàng sợ Nữ Thần Y trở thành con cờ do Dương Tiêu Phong khống chế. Vậy còn bản thân nàng? Tần Thiên Nhân không lo Dương Tiêu Phong dùng nàng để uy hiếp hay sao? Đã đành công phu của nàng siêu đẳng nhưng chẳng lẽ kẻ giỏi võ nghệ thì không cần người khác quan tâm lo lắng?
Lâm Tố Đình ngẩng đầu lên trời len lén thở ra. Trong buồn bã, nàng liếc đấng trượng phu ngồi cạnh, thấy Tần Thiên Nhân say sưa nắn hình người tuyết. Bức tượng nhỏ nhắn đứng khép nép dưới chân phiến thạch.
Đôi mắt của Lâm Tố Đình trợn tròn. Người tuyết này nữ không giống nữ, nam không giống nam, vừa có eo thon vừa vai u thịt bắp. Nhịn không nổi, Lâm Tố Đình toét miệng cười:
- Huynh không định khoe với muội người tuyết xấu xí này là Nữ Thần Y chứ? Nếu đúng vậy thì oan cho cô ấy quá.
Tần Thiên Nhân hiểu rõ lời bôi bác nhưng không phản ứng nhiều. Lòng bận hồi tưởng chuyện quá khứ, chàng bảo Lâm Tố Đình:
- Muội không nhận ra cũng phải. Huynh không có hoa tay như Cửu Dương.
Đoán chàng sầu khung hình nộm, Lâm Tố Đình hất hàm về hướng hồ sen:
- Sao huynh không trở lại nhặt bức tượng gỗ?
Tần Thiên Nhân lắc đầu. Lâm Tố Đình cau mày suy luận:
- Huynh e giáp mặt Nữ Thần Y?
Tần Thiên Nhân gật đầu. Lâm Tố Đình lại bảo:
- Huynh lo khi gặp cô ấy thì không cưỡng được rung động trái tim. Nghị lực suy thoái khiến huynh không còn lí trí để thực hành kế hoạch?
Tần Thiên Nhân gật đầu lần thứ hai. Lâm Tố Đình thốt một cách khó khăn:
- Huynh thương Nữ Thần Y đến như vậy hay sao?
- Chẳng những thương mà còn yêu rất nhiều.
- Thế còn muội? – Lâm Tố Đình tê tái hỏi – Trong thâm tâm của huynh có chỗ nào dành cho muội không?
Rồi Lâm Tố Đình nói nhanh:
- Huynh đừng trả lời!
Tần Thiên Nhân áy náy quay sang sư muội. Lâm Tố Đình tức thời dõi mắt xa xăm. Lòng ê chề, nàng thổn thức:
- Nguyệt Lão thật quá trớ trêu. Suốt đêm dài muội ngồi bên cạnh huynh, giữ chân huynh nhưng không giữ được tim huynh. Kẻ sở hữu trái tim của huynh lại không giữ được con người huynh.
Tần Thiên Nhân nghe không sót một lời. Linh hồn còn đây, xác thân ngồi đấy nhưng trái tim đã bị Nữ Thần Y cướp lấy. Giữa chàng và Lâm Tố Đình chỉ là tình thương hại mà thôi.
Thanh Vân gió lại nổi to. Lâm Tố Đình khoanh tay co ro trong cơn lạnh. Tần Thiên Nhân định cởi áo choàng khoác cho sư muội thì Lâm Tố Đình nói:
- Huynh có biết không? Đã rất nhiều đêm muội chiêm bao thấy huynh ôm muội vào lòng. Tới khi thức giấc, muội vẫn cảm giác được vòng tay ấm áp. Và muội ước ao đến ngày huynh ôm ấp muội, chỉ một lần, dầu trời cao bắt muội chết muội cũng cam tâm.
Lời thổ lộ chấn động non sông. Tần Thiên Nhân quay đầu nhìn hồ sen phía dưới chân núi, rồi đưa mắt lên không trung trước khi choàng tay qua vai ôm sư muội vào lòng. Lâm Tố Đình nhoẻn miệng cười thật tươi. Tai mải mê lắng nghe nhịp đập phát ra từ trái tim băng giá.
Trong khi Lâm Tố Đình tận hưởng niềm hạnh phúc thì có kẻ nát lòng trên đỉnh Tông Quy. Nữ Thần Y gục mặt lên vai Trương Quốc Khải, khóc sướt mướt. Vừa khóc, Nữ Thần Y vừa ngộ giác “thật ra, Lâm Tố Đình là một cô gái tốt, nếu mình là nam nhân thì cũng rất khó kháng cự…”
Chả là hồi nãy, Trương Quốc Khải đi khắp khu căn cứ tìm Tần Thiên Nhân, lục lọi tận cùng thung lũng cũng chẳng ra bóng hình. Hên là gặp Lâm Tố Đình. Được chỉ điểm, chàng bèn trở lại bờ hồ kiếm Nữ Thần Y và dắt nàng lên đỉnh Tông Quy Sơn. Đứng trên đỉnh này có thể nhìn thấy rõ ràng cả ba dãy núi, huống hồ cặp phu thê tương lai ngồi sờ sờ trên phiến thạch trắng phau.
Số phận của Nữ Thần Y quả nhiên không may, bị tình đọa đày. Nàng vừa lên tới đỉnh Tông Quy thì đã chứng kiến bên kia Thanh Vân Sơn cảnh tượng lãng mạn, tình chàng ý thiếp tỏ tường như ban ngày.
Trương Quốc Khải giơ tay vuốt tóc sư muội, để yên cho nàng khóc một hơi. Đợi cơn bão lòng dịu dần, chàng nâng đôi vai gầy, lặp lại dự kiến:
- Đi thôi, chúng tra rời khỏi đây, đi tìm bầu trời của chúng ta.
Nữ Thần Y ngẩng gương mặt đầm đìa nước mắt:
- Tuy rằng bây giờ hai ta xuất hành cùng một lượt với nhau nhưng đâu thể nào đảm bảo tương lai không có kẻ ai xuôi nẻo nấy. Nếu kết quả là vậy thì chi bằng huynh và muội đừng khởi trình chung một đường.
Hai câu nói đầy ngụ ý nghi ngờ. Dường như nàng đang lo đường tơ duyên muôn lối, sợ mai này đời gieo thêm đắng cay để rồi xui tình nhân cách đôi.
Trương Quốc Khải ngỡ ngàng:
- Thì ra muội do dự chưa muốn bỏ đi là vì không tin tưởng tình yêu của huynh.
Và chàng hỏi:
- Muội muốn huynh chứng minh thế nào? Muốn huynh thuyết phục ra sao? Muội muốn huynh phải nói gì và làm gì để muội tin rằng huynh mãi mãi không hề thay đổi? Đếm bao nhiêu sao sáng trên trời thì lòng huynh yêu muội bấy nhiêu!
Lời tỏ tình khiến tâm tư chới với. Nữ Thần Y bặm môi chẳng biết bắt đầu trả lời câu nào trước câu nào sau. Nàng bèn quay lưng. Khổ cái là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Uyên ương song tê điệp song phi, mãn viên xuân sắc nhạ nhân tùy. Gương mặt đã tái vì lạnh giờ càng thêm xanh xao như tàu lá khi bắt gặp cặp thanh mai trúc mã.
Trương Quốc Khải thấy người chàng thương không thể dứt bỏ Tần Thiên Nhân, cứ hoài nhớ nhung vương vấn thì thở dài nói:
- Thôi được, huynh không ép muội. Dù muội không muốn theo huynh cao bay xa chạy chu du tứ hải thì cũng nên để huynh dẫn muội xuống núi. Suốt đêm muội đứng ngoài trời gió lạnh sẽ lâm bệnh.
Nữ Thần Y còn biết làm gì hơn? Đành nghe lời sư huynh khuyên nhủ mà trở về. Trên lộ trình, nàng mang theo gót chân nỗi sầu tim vỡ.
Xuống tới thung lũng, Nữ Thần Y quay sang sư huynh:
- Tam ca, muội không muốn ở nơi này nữa. Huynh hãy dẫn muội rời khỏi Giang Nam. Chúng ta đi thật xa.
(còn tiếp)
Đồn Bạch Nhật.
Lâm Tố Đình ngẩng mặt lên, phát giác Tần Thiên Nhân dang tay ôm nàng vào lòng nhưng hồn lìa khỏi xác, tâm tình héo hắt. Trong đầu nghiền ngẫm chuyện lầm than, chàng khắng khít cùng nàng mà như đang đứng bên kia bến bờ biển cả.
Giang Nam đệ nhất mỹ nhân không ngừng nguyền rủa bản thân. Yêu người trượng phu này làm chi trong khi võ lâm có biết bao anh hùng đại hiệp mong mỏi được nhìn thấy nàng cười? Khổ nỗi, nàng đã trót thương chàng rồi. Tim nàng đã lỡ một lần trót nhớ. Và nàng cũng thừa hiểu rằng yêu thần quyền Nam hiệp chỉ toàn chuốc lấy đơn côi. Nhưng thôi yêu chàng lại thấy thân lạc loài.
Đôi tay run run, ánh mắt buồn bã và thất vọng, Lâm Tố Đình khóc không thành tiếng. Hồi lâu, nàng nói, giọng ngắt quãng:
- Nếu như muội có thể chọn lựa một trong hai phần thể xác và tâm linh thì muội sẽ dùng dao bén cắt đôi, phân chia thân thể và trái tim của huynh. Lúc đó, trái tim sỏi đá sẽ nằm trên tay muội. Ngàn đời vạn kiếp cũng thuộc về muội.
Biết nàng thương tâm, Tần Thiên Nhân khổ sở nói:
- Tình nghĩa của muội đối với huynh khiến huynh rất cảm động…
Không để sư huynh chấm dứt câu, mới vừa nghe chàng bảo động lòng, Lâm Tố Đình mừng nói:
- Thế thì chúng ta hãy cùng nhau ra đi, vứt bỏ hết tất cả, đi cho thật là xa!
Tần Thiên Nhân hiểu sư muội đang nghĩ gì, bèn lắc đầu chối khéo:
- Phiêu bạt giang hồ không giống như muội nghĩ đâu. Biển rộng mênh mông, không nhà không cửa chưa chắc là dễ chịu.
- Muội không sợ! - Lâm Tố Đình nép sát vào lòng chàng - Cho dù là nam bắc đại giang hay thảo nguyên ngoài trường thành, muội cũng đều có thể khắc phục.
Và nàng hạ giọng:
- Muội xin huynh dẫn muội ra đi. Hãy vứt bỏ tất cả những chuyện phiền não của thế gian. Lãng quên hết. Mình đưa nhau đến chân trời góc biển, phiêu diêu tự tại, muốn làm gì thì làm.
Nghe nàng van nài, Tần Thiên Nhân thở dài thảm não. Chàng không còn lý do để từ chối, chỉ đành vinh cớ:
- Ai mà đi lang thang giang hồ lại dẫn theo một nữ nhi?
- Có chứ! – Lâm Tố Đình đáp nhanh - Hồng Phất Nữ đã từng theo Lý Tịnh bôn ba hết phân nửa giang sơn.
Rồi chợt hiểu nguyên nhân mà chàng muốn ở lại nơi này, Lâm Tố Đình cụp mắt:
- Muội nghĩ nguyên do chẳng phải vì muội là nhi nữ mà trong thực tế huynh không hề muốn dắt muội đi theo.
Tần Thiên Nhân buông Lâm Tố Đình ra. Chàng cúi xuống nhặt hình người tuyết, nắm chặt trong tay. Và quay sang sư muội, chàng nói rõ ràng mạch lạc:
- Đời sống khó tìm tri kỉ. Cả đời Tần Thiên Nhân này có được tri kỉ như muội thật không uổng kiếp người. Dù tương lai nghiệt ngã thế nào, huynh cũng không ân hận.
Lâm Tố Đình đứng lên khỏi phiến thạch.
- Tri kỉ? - Nàng nhỏ lệ – Suốt đời chỉ là tri kỉ thôi sao?
Tần Thiên Nhân đưa mắt nhìn hồ sen, gật đầu dứt khoát.