Cùng Nguyên Điền đứng đối diện, trong mắt Lam Tịch dần dần lộ ra hàn quang, đem Cổ Nguyệt kiếm để ngang trước mặt từ từ rút ra, bởi vì động tác tương đối chậm nên có thể rõ ràng cảm giác được kiếm khí thoát ra một chút, Nguyên Điền cũng cả kinh, nhìn thấy kiếm khí đang tỏa ra từ thanh cổ kiếm cũng nhận ra đây không phải thanh kiếm bình thường, lập tức đề cao cảnh giác.
Lam Tịch rút bảo kiếm ra, để ngang trước mắt. Bảo kiếm cùng hai mắt đằng đằng sát khí và khỏa hồng chí nơi ấn đường quả thực đã hình thành một bộ tuyệt mỹ hình ảnh, Nguyên Điền suýt nữa nhìn đến mất hồn, vội vàng điều chỉnh thần sắc, rút thanh kiếm Nhật ra rồi hô to một tiếng vọt tới. Ánh mắt Lam Tịch biến đổi huy kiếm đâm tới, công phu Nguyên Điền sâu, lực rất mạnh, Lam Tịch vài lần cùng Nguyên Điền giao kiếm suýt nữa bị lực đạo ngăn chặn. Trong nhất thời toàn trường yên tĩnh, thậm chí cả tiếng chim hót đều nghe không thấy, chỉ có thể nghe thấy thanh âm của kim loại va chạm vào nhau.
Một trận chiến này nhiều hơn trăm hiệp, Lam Tịch thân thủ linh hoạt thi triển khinh công trái đâm phải tránh, Nguyên Điền không chiếm được một chút tiện nghi. Chờ đợi tìm kiếm cơ hội, Nguyên Điền mạo hiểm vung kiếm sang trái vừa vặn đem ánh mặt trời khúc xạ lên mắt Lam Tịch. Lam Tịch phản xạ có điều kiện khẽ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bên tai vang lên thanh âm xé gió, vội quay đầu đi, cạnh tai đã bị sượt trúng một kiếm, vết thương kéo dài ba centimet không quá nghiêm trọng. Nguyên Điền cười lạnh một tiếng, Lam Tịch đưa tay sờ miệng vết thương, đưa đến trước mặt nhìn là một màu đỏ tươi chói mắt. Lam Tịch tức giận tăng vọt, tên kia dám dung thủ đoạn, sát khí trong nháy mắt tràn ngập đôi mắt đen như hắc ngọc. Vươn lưỡi liếm đi vết máu trên tay, Lam Tịch cười lạnh một tiếng, nháy mắt nhảy lên cao ba bốn mét, than hình khẽ lượn thẳng tắp đâm xuống hướng Nguyên Điền.
Nguyên Điền bất ngờ, vội vàng trốn tránh hiểm, Lam Tịch ở không để cho tên đó có cơ hội chiêu nào chiêu ấy sát khí dày đặc, vài lần huy kiếm đẩy Nguyên Điền dần dần rơi xuống hạ phong. Bỗng nhiên trên cổ chợt lạnh Nguyên Điền ngây ngốc tại chỗ ở không dám động, chẳng biết lúc nào kiếm kia đã muốn kề sát động mạch cổ rồi. Vốn tưởng rằng thắng bại đã phân, lại ngay lúc này Lam Tịch bỗng nhiên cảm thấy một cỗ sát khí, ánh mắt khẽ quét ra xung quanh sau lộn mèo một lần rời khỏi chỗ cũ, quỳ một gối xuống, kiếm về một bên vung lên. Toàn trường nhất thời sửng sốt, vài giây đồng hồ sau mới thấy một người mặc kimono, hét thảm một tiếng cầm tay phải bị thương ngã trên mặt đất.
“Hừ, đánh lén, đê tiện.” Mọi người giờ mới thấy rõ trên mặt đất nửa thanh súng lục cùng một ngón tay đứt rời chảy máu đầm đìa. Không nghĩ tới kiếm kia vậy mà có thể chém đứt khẩu súng bằng kim loại, ngón trỏ bóp cò tự nhiên chịu chung số phận đứt rời. Lam Tịch hừ lạnh một tiếng, đứng lên tra kiếm vào bao, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Nguyên Điền.
“Ngươi thua.”
“Tôi. . . Nhận thua.” Lão gia tử vừa lòng gật đầu, đứng dậy đi đến trước mặt người bị thương kia.
“Đây chắc là thủ hạ của cậu, Nguyên Điền tiên sinh có thể giải thích không?”
“Gia nô sốt ruột hộ chủ, xin Hàn lão tiên sinh tha cho một con đường sống, sau khi trở về tôi tự nhiên nghiêm khắc xử phạt.”
“Hừ, ta bỏ qua tên đó một mạng, dựa theo đánh cuộc mời cậu đem sòng bạc giao ra đây đi.” Nguyên Điền ngửa đầu thở dài một tiếng, thầm nói, thật sự là núi cao còn có núi cao hơn nha. Lam Tịch thầm nghĩ, vốn tưởng chỉ là một cuộc khiêu chiến bình thường, không ngờ tới còn có đánh cuộc, may mắn không có thua.
“Tôi chấp nhận cược thua, nhưng tôi có một chuyện không rõ, có thể trả lời được không?”
“Nói.”
“Xin hỏi kiếm pháp vị thiếu niên này vừa dùng tên là gì?”
“Thương Long kiếm pháp.” Nguyên Điền chau mày đầu.
“Chưa từng nghe qua.”
“Ngươi chưa từng nghe qua cũng không kỳ quái.” Lam Tịch lười cùng Nguyên Điền nhiều lời, trở lại bên người lão gia tử.
“Nguyên Điền tiên sinh đi thong thả. Không tiễn.”
Lão gia tử trong lòng cao hứng, nói chuyện âm điệu cũng cao rất nhiều, mang theo Lam Tịch dựng chống gậy trở về phòng. Nguyên Điền nhìn chằm chằm bóng lưng Lam Tịch, ánh mắt đầy thâm ý như kẻ săn thú xem xét con mồi của mình.
Có mà giống đại hôi lang với sắc lang nhìn thấy tiểu bạch thỏ ấy. Tiếc là Lam Tịch không phải tiểu bạch thỏ, mà là tiểu dã lang trá hình con cừu nhỏ
“Người đâu!”
“Lão gia có gì phân phó.”
“Mang hộp thuốc ra đây!”
“Vâng, lão gia.” Một lúc sau người giúp việc trở về, ôm theo một hộp thuốc. Lão gia tử nhận lấy rồi cho lui, tìm kiếm trong hộp thuốc một chút
“Lam Tịch, miệng vết thương của cháu phải xử lý một chút.”
“Gia gia, ta có thể tự mình làm tốt. Vết thương nhỏ không có gì.”
“Nguyên Điền này chắc chắn là cố ý bị thương mặt của cháu, chắc là muốn cháu bị hủy dung. Ông sẽ tìm một bác sĩ thật tốt điều trị để vết thương không để lại sẹo.”
“Gia gia, dược xóa sẹo ta cũng có, không cần đi mua.”
Ông nội lo lắng cho mình kiến Lam Tịch thật cao hứng, cười cười lấy ra một đống thuốc, bưng tới. Lão gia tử vừa nhìn toàn một đống những bình sứ to nhỏ có dán nhãn. Lam Tịch sau khi ngồi xuống tìm kiếm, lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu trắng, lại từ trong hộp thuốc tìm bông y tế chạm qua miệng vết thương, mở bình sứ đổ ra một ít bột phấn xoa lên vết thương, miệng vết thương kia thế nhưng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng đọng lại, ngừng máu.
“A, thật đúng là thuốc tốt, nhanh như vậy ngừng chảy máu rồi.”
“Đây chỉ là kim sang dược bình thường mà thôi!”
“Lam Tịch vậy mấy bình kia dựng thuốc gì?”
“Có rất nhiều độc dược, cũng rất nhiều thuốc cứu mạng.”
“Độc dược? Nghe cha cháu nói từ nhỏ cháu đã thích nghiên cứu độc dược, lúc ấy ông còn không tin đâu.” Lão gia tử cầm thử mấy bình nhìn qua, liếc cái tên đã biết là độc dược. Đứa cháu này yêu thích toàn những điều đặc biệt.
“Ha ha, gia gia, dược này tặng cho gia gia, lúc nào gia gia cũng nên mang trong người.” Lão gia tử tiếp nhận bình thuốc nhỏ màu vàng, nhìn nhìn tên, mở ra ngửi thử, một mùi thuốc thơm ngát tỏa ra.
“Đây là gì?”
“Đây là ngự hoàng hoàn, là đan dược mà hoàng đế dùng ngày trước, chỉ cần tim còn đập thì vết thương nặng thế nào cũng có thể trị, thời khắc nguy hiểm nó có thể cứu mạng người, gia gia mang theo để phòng ngừa nguy cơ.”
“Ừm? Đúng là thuốc tốt, ông cầm vậy.” Lão gia tử trong lòng cao hứng, nghe tên cũng biết là thuốc tốt, mình vốn làm trong giới đầy nguy hiểm, tuổi đã cao không tránh khỏi nhiều bất lợi, đứa cháu này thật đúng là thận trọng, cầm bình thuốc cất đi mà cười thầm trong lòng.
“Lam Tịch không nghĩ rằng kiếm thuật của cháu cao minh như thế? Học với ai vậy?”
“Ách. . . Này. . . Gia gia sao không nói với ta vụ cá cược, nếu thua phải giao sòng bạc ra, gia gia cứ thế mà tin tưởng ta sao, vạn nhất ta thua làm sao bây giờ?”
“Ha ha, ông nhiều ngày cùng cháu chơi cờ, thấy tay cháu ó vết chai, chắc là hàng năm cầm kiếm, tuy rằng không biết cháu luyện đến trình độ nào, nhưng ông tin tưởng cháu nha!” Lam Tịch trừng hai mắt, khó trách cha nói lão gia này tử ánh mắt độc, hóa ra là thật, chi tiết nhỏ như vậy cũng không trảnh khỏi mắt gia gia.
“Gia gia, gia gia mở sòng bạc nha?”
“Ừ, mở mấy nhà mà thôi. Có thời gian ông mang cháu đi xem.”
“Hảo.”
Lam Tịch đánh trống lảng tất nhiên lão gia tử biết, bất quá lão gia tử cũng không ép hỏi, đứa cháu này xem ra thật sự không đơn giản, sau khi dạy dỗ một phen chắc chắn làm nên chuyện. Hàn Vân Hàn Dương quá mức đơn thuần, mấy việc trong tối sợ là không tiếp thụ được, nhưng Lam Tịch đứa nhỏ này cực thích hợp tiếp nhận mấy phần việc này.
————————————————————-
Đảo mắt đã sang Nhật Bản suốt một tháng ròng, Hàn Vân Hàn Dương quả thực ăn chơi điên rồi, mỗi ngày đều không về nhà, chiều hôm đó Hàn Vân trở lại nhà đi qua phòng Lam Tịch ngẫu nhiên nghe được Lam Tịch đang gọi điện thoại, nghe nội dung rõ ràng là tại cùng cha nói chuyện, Hàn Vân không nghĩ tới đã đem hai người họ tách ra mà quan hệ vẫn cứ dây dưa, thầm nghĩ lát nữa tìm Hàn dương thương lượng một phen.
“Lam Tịch, đang làm gì vậy?”
“Nga, đại ca.” Hàn Vân đẩy cửa ra đi vào, thấy Lam Tịch ngồi dưới đất xem sách.
“Lam Tịch, ở nhà nhiều nhàm chán, đi chơi thế nào?”
“Có cái gì vui chắc?”
“Nhật Bản nhiều nơi chơi vui lắm, đi thôi, dù sao em cũng chẳng có việc gì để làm.” Lam Tịch không thể cự tuyệt ánh mắt chờ đợi của ca ca, đành phải khoác áo đi theo hai người ra ngoài.
Nhật Bản nổi tiếng với nhịp sống nhanh mà cũng đầy áp lực, đồng thời sự xa hoa của phố phường Nhật khi đêm về cũng nổi tiếng
Ban đêm đối với rất nhiều người Nhật Bản là thời gian đặc biệt, họ được giải thoát khỏi công việc đầy mệt mỏi, thả mình vào đời sống ăn chơi hưởng lạc, xa hoa trụy lạc mà vui đùa quên thời gian
Từ bình dân tụ tập “rượu tại gia” hay giới thượng lưu tập trung tại các câu lạc bộ, thì những nơi vui chơi giải trí này không bao giờ thiếu chuyện vui chơi.
Hơn nữa ở thủ đô Tokyo vào ban đêm, bình thường là BMW cũng nhốn nha nhốn nháo. Cho dù tới rạng sáng hôm sau tại các khu phố Ginza, Shinjuku, Shibuya, Ikeshiro, Roppongi đèn đuốc vẫn sáng trưng khắp các quảng trường. Bạn đang �
Quận Kabuchio ở Shinjuku nổi tiếng là khu làng chơi, là một nơi quan trọng thỏa mãn các nhu cầu của dân Nhật Bản lẫn khách du lịch. Khu này có rất nhiều quán phục vụ đa dạng trên nhiều hình thức.
Hàn Vân lái xe thể thao tới một quán bar tại Shinjuku. Hai người mỗi người lôi kéo một bên mang Lam Tịch vào, không nghĩ tới bên ngoài quán trông bình thường bao nhiêu thì trong quán lại bấy nhiêu náo nhiệt. Tiếng người ồn ào, vô cùng ầm ỹ, mấy người phục vụ đưa ba anh em vào một phòng trang nhã ngồi. Hàn Vân giống như khách quên của quán, vô cùng tiêu sáithì thầm mấy câu với người phục vụ.
Một lúc sau, bồi bàn mang một chai rượu tây xa xỉ đến.
“Đại ca, Nơi này là nơi có thể chơi vui sao?”
“Như thế nào, Lam Tịch không thích nơi này sao?”
“Không, chỉ là thực ồn ào.” Hàn Dương chụp vai Lam Tịch cười xấu xa:
“Em trai, chúng ta chưa tận hứng mà, uống đi! Lát nữa em sẽ hiểu thế nào là vui vẻ.” Lam Tịch nhận lấy ly rượu, nhìn hai vị ca ca đang không ngừng ra hiệu với nhau, không biết lại giở trò quỷ gì. Thừa lúc họ không để ý uống một viên thuốc, sau đó ung dung uống hết chén rượu.
Cùng Nguyên Điền đứng đối diện, trong mắt Lam Tịch dần dần lộ ra hàn quang, đem Cổ Nguyệt kiếm để ngang trước mặt từ từ rút ra, bởi vì động tác tương đối chậm nên có thể rõ ràng cảm giác được kiếm khí thoát ra một chút, Nguyên Điền cũng cả kinh, nhìn thấy kiếm khí đang tỏa ra từ thanh cổ kiếm cũng nhận ra đây không phải thanh kiếm bình thường, lập tức đề cao cảnh giác.
Lam Tịch rút bảo kiếm ra, để ngang trước mắt. Bảo kiếm cùng hai mắt đằng đằng sát khí và khỏa hồng chí nơi ấn đường quả thực đã hình thành một bộ tuyệt mỹ hình ảnh, Nguyên Điền suýt nữa nhìn đến mất hồn, vội vàng điều chỉnh thần sắc, rút thanh kiếm Nhật ra rồi hô to một tiếng vọt tới. Ánh mắt Lam Tịch biến đổi huy kiếm đâm tới, công phu Nguyên Điền sâu, lực rất mạnh, Lam Tịch vài lần cùng Nguyên Điền giao kiếm suýt nữa bị lực đạo ngăn chặn. Trong nhất thời toàn trường yên tĩnh, thậm chí cả tiếng chim hót đều nghe không thấy, chỉ có thể nghe thấy thanh âm của kim loại va chạm vào nhau.
Một trận chiến này nhiều hơn trăm hiệp, Lam Tịch thân thủ linh hoạt thi triển khinh công trái đâm phải tránh, Nguyên Điền không chiếm được một chút tiện nghi. Chờ đợi tìm kiếm cơ hội, Nguyên Điền mạo hiểm vung kiếm sang trái vừa vặn đem ánh mặt trời khúc xạ lên mắt Lam Tịch. Lam Tịch phản xạ có điều kiện khẽ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bên tai vang lên thanh âm xé gió, vội quay đầu đi, cạnh tai đã bị sượt trúng một kiếm, vết thương kéo dài ba centimet không quá nghiêm trọng. Nguyên Điền cười lạnh một tiếng, Lam Tịch đưa tay sờ miệng vết thương, đưa đến trước mặt nhìn là một màu đỏ tươi chói mắt. Lam Tịch tức giận tăng vọt, tên kia dám dung thủ đoạn, sát khí trong nháy mắt tràn ngập đôi mắt đen như hắc ngọc. Vươn lưỡi liếm đi vết máu trên tay, Lam Tịch cười lạnh một tiếng, nháy mắt nhảy lên cao ba bốn mét, than hình khẽ lượn thẳng tắp đâm xuống hướng Nguyên Điền.
Nguyên Điền bất ngờ, vội vàng trốn tránh hiểm, Lam Tịch ở không để cho tên đó có cơ hội chiêu nào chiêu ấy sát khí dày đặc, vài lần huy kiếm đẩy Nguyên Điền dần dần rơi xuống hạ phong. Bỗng nhiên trên cổ chợt lạnh Nguyên Điền ngây ngốc tại chỗ ở không dám động, chẳng biết lúc nào kiếm kia đã muốn kề sát động mạch cổ rồi. Vốn tưởng rằng thắng bại đã phân, lại ngay lúc này Lam Tịch bỗng nhiên cảm thấy một cỗ sát khí, ánh mắt khẽ quét ra xung quanh sau lộn mèo một lần rời khỏi chỗ cũ, quỳ một gối xuống, kiếm về một bên vung lên. Toàn trường nhất thời sửng sốt, vài giây đồng hồ sau mới thấy một người mặc kimono, hét thảm một tiếng cầm tay phải bị thương ngã trên mặt đất.
“Hừ, đánh lén, đê tiện.” Mọi người giờ mới thấy rõ trên mặt đất nửa thanh súng lục cùng một ngón tay đứt rời chảy máu đầm đìa. Không nghĩ tới kiếm kia vậy mà có thể chém đứt khẩu súng bằng kim loại, ngón trỏ bóp cò tự nhiên chịu chung số phận đứt rời. Lam Tịch hừ lạnh một tiếng, đứng lên tra kiếm vào bao, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Nguyên Điền.
“Ngươi thua.”
“Tôi. . . Nhận thua.” Lão gia tử vừa lòng gật đầu, đứng dậy đi đến trước mặt người bị thương kia.
“Đây chắc là thủ hạ của cậu, Nguyên Điền tiên sinh có thể giải thích không?”
“Gia nô sốt ruột hộ chủ, xin Hàn lão tiên sinh tha cho một con đường sống, sau khi trở về tôi tự nhiên nghiêm khắc xử phạt.”
“Hừ, ta bỏ qua tên đó một mạng, dựa theo đánh cuộc mời cậu đem sòng bạc giao ra đây đi.” Nguyên Điền ngửa đầu thở dài một tiếng, thầm nói, thật sự là núi cao còn có núi cao hơn nha. Lam Tịch thầm nghĩ, vốn tưởng chỉ là một cuộc khiêu chiến bình thường, không ngờ tới còn có đánh cuộc, may mắn không có thua.
“Tôi chấp nhận cược thua, nhưng tôi có một chuyện không rõ, có thể trả lời được không?”
“Nói.”
“Xin hỏi kiếm pháp vị thiếu niên này vừa dùng tên là gì?”
“Thương Long kiếm pháp.” Nguyên Điền chau mày đầu.
“Chưa từng nghe qua.”
“Ngươi chưa từng nghe qua cũng không kỳ quái.” Lam Tịch lười cùng Nguyên Điền nhiều lời, trở lại bên người lão gia tử.
“Nguyên Điền tiên sinh đi thong thả. Không tiễn.”
Lão gia tử trong lòng cao hứng, nói chuyện âm điệu cũng cao rất nhiều, mang theo Lam Tịch dựng chống gậy trở về phòng. Nguyên Điền nhìn chằm chằm bóng lưng Lam Tịch, ánh mắt đầy thâm ý như kẻ săn thú xem xét con mồi của mình.
Có mà giống đại hôi lang với sắc lang nhìn thấy tiểu bạch thỏ ấy. Tiếc là Lam Tịch không phải tiểu bạch thỏ, mà là tiểu dã lang trá hình con cừu nhỏ
“Người đâu!”
“Lão gia có gì phân phó.”
“Mang hộp thuốc ra đây!”
“Vâng, lão gia.” Một lúc sau người giúp việc trở về, ôm theo một hộp thuốc. Lão gia tử nhận lấy rồi cho lui, tìm kiếm trong hộp thuốc một chút
“Lam Tịch, miệng vết thương của cháu phải xử lý một chút.”
“Gia gia, ta có thể tự mình làm tốt. Vết thương nhỏ không có gì.”
“Nguyên Điền này chắc chắn là cố ý bị thương mặt của cháu, chắc là muốn cháu bị hủy dung. Ông sẽ tìm một bác sĩ thật tốt điều trị để vết thương không để lại sẹo.”
“Gia gia, dược xóa sẹo ta cũng có, không cần đi mua.”
Ông nội lo lắng cho mình kiến Lam Tịch thật cao hứng, cười cười lấy ra một đống thuốc, bưng tới. Lão gia tử vừa nhìn toàn một đống những bình sứ to nhỏ có dán nhãn. Lam Tịch sau khi ngồi xuống tìm kiếm, lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu trắng, lại từ trong hộp thuốc tìm bông y tế chạm qua miệng vết thương, mở bình sứ đổ ra một ít bột phấn xoa lên vết thương, miệng vết thương kia thế nhưng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng đọng lại, ngừng máu.
“A, thật đúng là thuốc tốt, nhanh như vậy ngừng chảy máu rồi.”
“Đây chỉ là kim sang dược bình thường mà thôi!”
“Lam Tịch vậy mấy bình kia dựng thuốc gì?”
“Có rất nhiều độc dược, cũng rất nhiều thuốc cứu mạng.”
“Độc dược? Nghe cha cháu nói từ nhỏ cháu đã thích nghiên cứu độc dược, lúc ấy ông còn không tin đâu.” Lão gia tử cầm thử mấy bình nhìn qua, liếc cái tên đã biết là độc dược. Đứa cháu này yêu thích toàn những điều đặc biệt.
“Ha ha, gia gia, dược này tặng cho gia gia, lúc nào gia gia cũng nên mang trong người.” Lão gia tử tiếp nhận bình thuốc nhỏ màu vàng, nhìn nhìn tên, mở ra ngửi thử, một mùi thuốc thơm ngát tỏa ra.
“Đây là gì?”
“Đây là ngự hoàng hoàn, là đan dược mà hoàng đế dùng ngày trước, chỉ cần tim còn đập thì vết thương nặng thế nào cũng có thể trị, thời khắc nguy hiểm nó có thể cứu mạng người, gia gia mang theo để phòng ngừa nguy cơ.”
“Ừm? Đúng là thuốc tốt, ông cầm vậy.” Lão gia tử trong lòng cao hứng, nghe tên cũng biết là thuốc tốt, mình vốn làm trong giới đầy nguy hiểm, tuổi đã cao không tránh khỏi nhiều bất lợi, đứa cháu này thật đúng là thận trọng, cầm bình thuốc cất đi mà cười thầm trong lòng.
“Lam Tịch không nghĩ rằng kiếm thuật của cháu cao minh như thế? Học với ai vậy?”
“Ách. . . Này. . . Gia gia sao không nói với ta vụ cá cược, nếu thua phải giao sòng bạc ra, gia gia cứ thế mà tin tưởng ta sao, vạn nhất ta thua làm sao bây giờ?”
“Ha ha, ông nhiều ngày cùng cháu chơi cờ, thấy tay cháu ó vết chai, chắc là hàng năm cầm kiếm, tuy rằng không biết cháu luyện đến trình độ nào, nhưng ông tin tưởng cháu nha!” Lam Tịch trừng hai mắt, khó trách cha nói lão gia này tử ánh mắt độc, hóa ra là thật, chi tiết nhỏ như vậy cũng không trảnh khỏi mắt gia gia.
“Gia gia, gia gia mở sòng bạc nha?”
“Ừ, mở mấy nhà mà thôi. Có thời gian ông mang cháu đi xem.”
“Hảo.”
Lam Tịch đánh trống lảng tất nhiên lão gia tử biết, bất quá lão gia tử cũng không ép hỏi, đứa cháu này xem ra thật sự không đơn giản, sau khi dạy dỗ một phen chắc chắn làm nên chuyện. Hàn Vân Hàn Dương quá mức đơn thuần, mấy việc trong tối sợ là không tiếp thụ được, nhưng Lam Tịch đứa nhỏ này cực thích hợp tiếp nhận mấy phần việc này.
————————————————————-
Đảo mắt đã sang Nhật Bản suốt một tháng ròng, Hàn Vân Hàn Dương quả thực ăn chơi điên rồi, mỗi ngày đều không về nhà, chiều hôm đó Hàn Vân trở lại nhà đi qua phòng Lam Tịch ngẫu nhiên nghe được Lam Tịch đang gọi điện thoại, nghe nội dung rõ ràng là tại cùng cha nói chuyện, Hàn Vân không nghĩ tới đã đem hai người họ tách ra mà quan hệ vẫn cứ dây dưa, thầm nghĩ lát nữa tìm Hàn dương thương lượng một phen.
“Lam Tịch, đang làm gì vậy?”
“Nga, đại ca.” Hàn Vân đẩy cửa ra đi vào, thấy Lam Tịch ngồi dưới đất xem sách.
“Lam Tịch, ở nhà nhiều nhàm chán, đi chơi thế nào?”
“Có cái gì vui chắc?”
“Nhật Bản nhiều nơi chơi vui lắm, đi thôi, dù sao em cũng chẳng có việc gì để làm.” Lam Tịch không thể cự tuyệt ánh mắt chờ đợi của ca ca, đành phải khoác áo đi theo hai người ra ngoài.
Nhật Bản nổi tiếng với nhịp sống nhanh mà cũng đầy áp lực, đồng thời sự xa hoa của phố phường Nhật khi đêm về cũng nổi tiếng
Ban đêm đối với rất nhiều người Nhật Bản là thời gian đặc biệt, họ được giải thoát khỏi công việc đầy mệt mỏi, thả mình vào đời sống ăn chơi hưởng lạc, xa hoa trụy lạc mà vui đùa quên thời gian
Từ bình dân tụ tập “rượu tại gia” hay giới thượng lưu tập trung tại các câu lạc bộ, thì những nơi vui chơi giải trí này không bao giờ thiếu chuyện vui chơi.
Hơn nữa ở thủ đô Tokyo vào ban đêm, bình thường là BMW cũng nhốn nha nhốn nháo. Cho dù tới rạng sáng hôm sau tại các khu phố Ginza, Shinjuku, Shibuya, Ikeshiro, Roppongi đèn đuốc vẫn sáng trưng khắp các quảng trường. Bạn đang �
Quận Kabuchio ở Shinjuku nổi tiếng là khu làng chơi, là một nơi quan trọng thỏa mãn các nhu cầu của dân Nhật Bản lẫn khách du lịch. Khu này có rất nhiều quán phục vụ đa dạng trên nhiều hình thức.
Hàn Vân lái xe thể thao tới một quán bar tại Shinjuku. Hai người mỗi người lôi kéo một bên mang Lam Tịch vào, không nghĩ tới bên ngoài quán trông bình thường bao nhiêu thì trong quán lại bấy nhiêu náo nhiệt. Tiếng người ồn ào, vô cùng ầm ỹ, mấy người phục vụ đưa ba anh em vào một phòng trang nhã ngồi. Hàn Vân giống như khách quên của quán, vô cùng tiêu sáithì thầm mấy câu với người phục vụ.
Một lúc sau, bồi bàn mang một chai rượu tây xa xỉ đến.
“Đại ca, Nơi này là nơi có thể chơi vui sao?”
“Như thế nào, Lam Tịch không thích nơi này sao?”
“Không, chỉ là thực ồn ào.” Hàn Dương chụp vai Lam Tịch cười xấu xa:
“Em trai, chúng ta chưa tận hứng mà, uống đi! Lát nữa em sẽ hiểu thế nào là vui vẻ.” Lam Tịch nhận lấy ly rượu, nhìn hai vị ca ca đang không ngừng ra hiệu với nhau, không biết lại giở trò quỷ gì. Thừa lúc họ không để ý uống một viên thuốc, sau đó ung dung uống hết chén rượu.