Lão gia tử nghĩ Lam Tịch tỉnh lại chắc chắn sẽ phản ứng gì đó, lại không nghĩ rằng đứa cháu lại dữ dội như vậy, lúc đứa trẻ kia hộc máu ngay cả lão nhân đã quen với máu tanh cũng không tránh khỏi đau lòng. Tới bệnh viện nhìn Lam Tịch trên giường, sắc mặt tái nhợt không còn sức sống, trên môi còn vương lại tia máu đã khô, đôi chân trần đầy những vết thương, băng gạc khắp người đều đang rỉ máu. Lão nhân thở dài thật lâu, không ngờ đứa cháu này lại nặng tình như vậy, chỉ mong nó có thể đứng lên sau vụ này. Cuộc đời này có rất nhiều thay đổi, thay đổi nhiều khi đến quá nhanh, không phải việc gì cũng có thể diễn ra theo ý mình được.
Hàn Vân Long kết hôn xong bị lão nhân vội vàng đuổi về nước, ngay cả lần cuối cho cha con gặp nhau cũng không thể, đã chặt thì chặt cho xong, kẻo đoạn tình này chỉ có thể gây nên sóng gió. Trước khi lên máy bay, Hàn Vân Hàn Dương đến tiễn cha, Hàn Vân do dự nói:
“Cha, hay là con lén nói việc này cho Lam Tịch, dù sao cha cũng bất đắc dĩ…” Hàn Vân Long mặt không chút thay đổi trầm mặc hồi lâu đáp lại:
“Vĩnh viễn cũng không được nói cho Lam Tịch, cha tình nguyện cả đời bị em hận.” Nói xong một câu này, Hàn Vân Long quay đầu rời đi. Hàn dương nhìn thấy bóng lưng tiều tụy của cha, sống mũi cay cay, dựa vào Hàn vân bên cạnh khóc lên.
“Ca ca, hai người họ thực sự rất yêu nhau.”
“Anh biết chứ, hai người họ rất yêu nhau, Nhưng tình yêu đó… đầy tuyệt vọng.”
Lam Tịch hôn mê như vậy thật lâu, cấp hỏa công tâm, nguyên khí đại thương. Lão gia tử mỗi ngày đều bỏ ra một nửa thời gian đến bệnh viện thăm cháu. Mãi cho đến ngày thứ mười hai, Lam Tịch mới chậm rãi mở to mắt.
“Cháu ngoan, cuối cùng cháu đã tỉnh! Bác sĩ, bác sĩ, đều chết ở đâu rồi?” Lão gia tử ở phòng bệnh quát to, bác sĩ vội vàng chạy đén cả đoàn, nhanh nhanh chóng chóng kiểm tra thân thể cho Lam Tịch.
“Lam Tịch, cháu thế nào? Có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?”
Bác sĩ kiểm tra xong nói thân thể Lam Tịch chỉ quá mệt mỏi, cần tĩnh dưỡng dài dài, lão gia tử một mực bên cạnh Lam Tịch cùng nói chuyện, nhưng Lam Tịch chỉ thẫn thờ ra như kẻ mất hồn, nói gì cũng không phản ứng. Từ khi tỉnh dậy chỉ ngồi đó ngẩn ngơ, Lam Tịch không để ý đến bất kì điều gì, thậm chí chưa từng nháy mắt một lần, cơm cũng không nuốt chút nào. Lão gia tử chỉ đành bỏ cuộc, tiếp tục truyền dịch cho đứa cháu.
“Lam Tịch, mọi việc chỉ còn là quá khứ, cháu sau này còn có rất nhiều việc phải làm, rất nhiều nơi phải đi. Chăm sóc bản thân thật tốt, sau này theo ông trở thành chủ nhân của Hàn gia…”
Lam Tịch vẫn chỉ thẫn thờ như vậy, giống y một con búp bê không còn trái tim, vì trái tim đã tan nát mất rồi! Sau này lão gia tử đem Lam Tịch đón về nhà, để Hàn Vân Hàn Dương chăm sóc. Cố gắng để Lam Tịch mở lòng thêm lần nữa, Hàn Vân mỗi ngày ôm Lam Tịch vào trong lòng nói hết lời đến lời khác, chậm rãi Lam Tịch bắt đầu ăn chút ít, thân thể cũng dần dần khá hơn, nhưng một câu cũng không nói.
Thời tiết ấm lên hai anh em sẽ ôm Lam Tịch ra khỏi phòng phơi nắng, Lam Tịch lớn lên vốn rất trắng, sau một đợt bệnh nặng như vậy da càng tái nhợt vài phần. Dưới ánh nắng ấm áp đầy chói lọi kia, làn da Lam Tịch lại thêm phần trong suốt, đến nỗi người ta có thể thấy những mạch máu li ti cách một lớp da, chưa bao giờ Lam Tịch mỏng manh như vậy, giống một con búp bê sứ đầy mĩ lệ mà dễ vỡ, khiến người ta nhìn đến đau lòng
“Lam Tịch, đời này có rất nhiều điều con người phải đâu tranh mới giành giật được. Hạnh phúc cũng chính là đấu tranh, không có cơn mưa sao có thể thấy cầu vồng, còn sống tức là còn hi vọng, nên em phải kiên cường lên! Em trai anh là đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, hào kiệt giang hồ, sao có thể dễ dàng chịu thua như vậy? Nếu em cứ tiếp tục như thế này, bỏ cuộc thay vì đấu tranh, chắc chắn em đã bại trận rồi!” Lời này Hàn Vân phát ra từ tận cõi lòng khiến Lam Tịch bị đánh động, đại não mấy tháng không suy nghĩ bắt đầu vận chuyển. Đúng nha, còn sống tức là còn hi vọng.
“Ca ca, ta đói.” Hơn ba tháng tới giờ Lam Tịch rốt cục mở miệng nói câu đầu tiên, Hàn Vân Hàn Dương cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Mau, mau, báo phòng bếp làm nhiều đồ ăn ngon.”
“Vâng…vâng, tôi đi ngay thưa thiếu gia”
Lam Tịch bắt đầu nói chuyện khiến mọi người trong Hàn trạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, phải biết rằng mấy tháng này lão gia tử tính tình chẳng khi nào tốt cả, trước kia có Lam Tịch cùng ông tâm tình nên tâm trạng tốt lắm, hiện tại Lam Tịch bị bệnh, lão gia tử hay nóng giận hẳn lên. Mọi người chiếu cố Lam Tịch tỉ mỉ chu đáo như đang hầu hạ tổ tông vậy. Lam Tịch vẫn rất ít nói chuyện, dù nói cũng chỉ nói cùng hai vị ca ca, người khác không bao giờ mở miệng một câu. Cứ như vậy hết một tháng, Lam Tịch chậm rãi hồi phục thân thể xong. Mỗi sáng sớm đều luyện kiếm, công lực cũng khôi phục không sai biệt lắm. Nhưng ai cũng nhìn ra, vẻ mặt tươi cười của Lam Tịch ngày trước không thể nào tìm lại nữa, Lam Tịch giờ đây lãnh đạm vô cùng, đôi mắt lạnh lẽo có thể đem người chết cóng, một ánh mắt thôi là có thể đem người dọa đến run cầm cập.
Lão gia tử vẫn mang Lam Tịch đi cùng như trước, để cho Lam Tịch tiếp xúc với rất nhiều người. Có lần khiêu chiến, Lam Tịch không chút do dự móc mắt một người ngay tại chỗ vì đã trêu chọc bản thân. Mấy người ở đó bị màn này dọa sợ, ai cũng không nghĩ thiếu niên chưa đầy mười sáu tuổi lại có thể tâm ngoan thủ lạt như vậy(*), khó trách lão gia tử muốn để thiếu niên này thừa kế mình.
(*) cực kì độc ác
Nhưng thật khó ngờ, mấy tháng sau Lam Tịch lại mất tích, giống như đã tan thành tro bụi, biến mất không còn chút tung tích nào, cùng biến mất còn có độc dược và Cổ Nguyệt kiếm. Lão gia tử huy động toàn bộ thế lực ở Nhật Bản cũng không tìm được tung tích thiếu niên.
“Cha, Con Hàn Vân đây.”
“Ừm, có chuyện gì sao?” Hàn Vân cắn cắn miệng, do dự một chút, Hàn Dương bên cạnh đẩy anh một phen.
“Lam Tịch. . . . . Lam Tịch mất tích.”
“Xoảng” Chén trà trong tay rơi nát trên mặt đất.
“Cha, cha không sao chứ?” Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc hồi lâu.
“Chuyện khi nào?” Thanh âm run rẩy khiến Hàn Vân không đành lòng…
“Ba ngày trước, ông nội đã huy động toàn bộ thế lực đi tìm, nhưng một chút tin tức cũng không có.”
“Tại sao có thể như vậy ?”
“Cha, cha đừng vội, Lam Tịch không có việc gì, em tự mình đi, kiếm cùng độc dược cũng mang theo.”
“. . . . Có tin tức lập tức báo cho cha.”
“Vâng, cha đừng lo lắng nhiều quá, mọi chuyện sẽ ổn thôi! Con gác máy trước!”
Hàn Vân Long cầm điện thoại ngơ ngẩn, Lam Tịch mất tích sao? Lam Tịch con rốt cuộc đi đâu? Vì sao phải rời đi, Lam Tịch? Lam Tịch… Hàn Vân Long tự giam mình ở trong phòng rửa tay, đè nén thanh âm của mình kêu tên Lam Tịch, rồi lại vuốt ve vết sẹo trên ngón tay của mình, đây là Lam Tịch để lại cho mình… �
Haizzz anh tương tư thành cuồng rồi!
Kết hôn đã nửa năm, tin tức Lam Tịch là do hai đứa con kia lén báo cho Hàn Vân Long, khi biết tin Lam Tịch mở mắt ra, hắn kích động đến nỗi đang lái xe suýt nữa tai nạn. Hay lần Hàn Vân Long đang họp biết tin Lam Tịch bắt đầu ăn, toàn bộ nhân viên nhìn thấy tổng giám đốc lạnh lùng của công ty lệ rơi đầy mặt. Hay khi biết thiếu niên mở miệng nói chuyện, Hàn Vân Long đang thị sát nhà xưởng vì quá vui mừng mà toàn bộ nhân viên xưởng đó nhận được tiền thưởng ngoài ý muốn.
Lý tiểu thư có thể là cô dâu đáng thương nhất thế giới này, đến giờ Hàn Vân Long chưa “chạm” vào cô một lần nào cả. Hàn Vân Long cũng rất ít nói chuyện cùng Lý tiểu thư, hai người như hai kẻ xa lạ sống cùng một căn nhà, Lý tiểu thư gọi điện thoại hỏi ý kiến rất nhiều bạn bè, mọi lời khuyên đều đã thử qua, buổi tối dù cho mình có ăn mặc xinh đẹp thế nào đi chăng nữa thì Hàn Vân Long cũng chỉ nhìn một cái rồi đi ra ngoài. Bất vi sở động.
Một tháng có hơn hai mươi ngày Hàn Vân Long ở lại công ty, khi khác dù cho Hàn Vân Long về nhà hắn cũng chỉ ngủ trong cùng một căn phòng – phòng con trai út của hắn. Mọi thứ bên trong đều chưa bao giờ thay đổi, dù cho ga giường cũng không phải người hầu giặt, người giúp việc quét dọn phòng thì chỉ mang máy hút bụi vào dọn sạch là tốt rồi, không được chạm vào bất kì thứ gì. Nhà kính cũng luôn để nguyên từ khi Lam Tịch rời đi, độ ấm trong đó cũng không bao giờ thay đổi. Hàn Vân Long ngẫu nhiên sẽ vào trong đó ngẩn ngơ, hoặc cầm quyển sách ngồi thơ thẩn suốt cả ngày trong đó!
Trong văn phòng Hàn Vân Long có một phòng ngủ, Vương bí thư biết không có bất kì ai được vào phòng ngủ kia, hầu hết thời gian của Tổng giám đốc Hàn đều ở trong phòng đó. Nửa năm nay, Tổng giám đốc Hàn làm việc chăm chỉ vô cùng, có đôi khi làm việc thâu đêm suốt sáng, nhưng chưa lần nào thấy Tổng giám đốc Hàn tươi cười, người công ti nửa năm qua đều căng thẳng vô cùng, chỉ sợ một lần không cẩn thận lập tức bị sa thải. Có lần, một công nhân đã làm việc năm năm không cẩn thận làm vỡ một khung ảnh, Tổng giám đốc Hàn không nói hai lời trực tiếp chon người đó về nhà xào mực (đuổi việc ah~). Đơn giản là người đó làm vỡ ảnh của con trai tổng giám đốc. Vương bí thư từng tận mắt thấy qua, trong ví da của Tổng giám đốc Hàn là ảnh con trai, trong điện thoại Tổng giám đốc Hàn cũng là ảnh con trai, đến cả trong ôtô Tổng giám đốc Hàn cũng ảnh của tiểu thiếu gia.
Lão gia tử nghĩ Lam Tịch tỉnh lại chắc chắn sẽ phản ứng gì đó, lại không nghĩ rằng đứa cháu lại dữ dội như vậy, lúc đứa trẻ kia hộc máu ngay cả lão nhân đã quen với máu tanh cũng không tránh khỏi đau lòng. Tới bệnh viện nhìn Lam Tịch trên giường, sắc mặt tái nhợt không còn sức sống, trên môi còn vương lại tia máu đã khô, đôi chân trần đầy những vết thương, băng gạc khắp người đều đang rỉ máu. Lão nhân thở dài thật lâu, không ngờ đứa cháu này lại nặng tình như vậy, chỉ mong nó có thể đứng lên sau vụ này. Cuộc đời này có rất nhiều thay đổi, thay đổi nhiều khi đến quá nhanh, không phải việc gì cũng có thể diễn ra theo ý mình được.
Hàn Vân Long kết hôn xong bị lão nhân vội vàng đuổi về nước, ngay cả lần cuối cho cha con gặp nhau cũng không thể, đã chặt thì chặt cho xong, kẻo đoạn tình này chỉ có thể gây nên sóng gió. Trước khi lên máy bay, Hàn Vân Hàn Dương đến tiễn cha, Hàn Vân do dự nói:
“Cha, hay là con lén nói việc này cho Lam Tịch, dù sao cha cũng bất đắc dĩ…” Hàn Vân Long mặt không chút thay đổi trầm mặc hồi lâu đáp lại:
“Vĩnh viễn cũng không được nói cho Lam Tịch, cha tình nguyện cả đời bị em hận.” Nói xong một câu này, Hàn Vân Long quay đầu rời đi. Hàn dương nhìn thấy bóng lưng tiều tụy của cha, sống mũi cay cay, dựa vào Hàn vân bên cạnh khóc lên.
“Ca ca, hai người họ thực sự rất yêu nhau.”
“Anh biết chứ, hai người họ rất yêu nhau, Nhưng tình yêu đó… đầy tuyệt vọng.”
Lam Tịch hôn mê như vậy thật lâu, cấp hỏa công tâm, nguyên khí đại thương. Lão gia tử mỗi ngày đều bỏ ra một nửa thời gian đến bệnh viện thăm cháu. Mãi cho đến ngày thứ mười hai, Lam Tịch mới chậm rãi mở to mắt.
“Cháu ngoan, cuối cùng cháu đã tỉnh! Bác sĩ, bác sĩ, đều chết ở đâu rồi?” Lão gia tử ở phòng bệnh quát to, bác sĩ vội vàng chạy đén cả đoàn, nhanh nhanh chóng chóng kiểm tra thân thể cho Lam Tịch.
“Lam Tịch, cháu thế nào? Có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?”
Bác sĩ kiểm tra xong nói thân thể Lam Tịch chỉ quá mệt mỏi, cần tĩnh dưỡng dài dài, lão gia tử một mực bên cạnh Lam Tịch cùng nói chuyện, nhưng Lam Tịch chỉ thẫn thờ ra như kẻ mất hồn, nói gì cũng không phản ứng. Từ khi tỉnh dậy chỉ ngồi đó ngẩn ngơ, Lam Tịch không để ý đến bất kì điều gì, thậm chí chưa từng nháy mắt một lần, cơm cũng không nuốt chút nào. Lão gia tử chỉ đành bỏ cuộc, tiếp tục truyền dịch cho đứa cháu.
“Lam Tịch, mọi việc chỉ còn là quá khứ, cháu sau này còn có rất nhiều việc phải làm, rất nhiều nơi phải đi. Chăm sóc bản thân thật tốt, sau này theo ông trở thành chủ nhân của Hàn gia…”
Lam Tịch vẫn chỉ thẫn thờ như vậy, giống y một con búp bê không còn trái tim, vì trái tim đã tan nát mất rồi! Sau này lão gia tử đem Lam Tịch đón về nhà, để Hàn Vân Hàn Dương chăm sóc. Cố gắng để Lam Tịch mở lòng thêm lần nữa, Hàn Vân mỗi ngày ôm Lam Tịch vào trong lòng nói hết lời đến lời khác, chậm rãi Lam Tịch bắt đầu ăn chút ít, thân thể cũng dần dần khá hơn, nhưng một câu cũng không nói.
Thời tiết ấm lên hai anh em sẽ ôm Lam Tịch ra khỏi phòng phơi nắng, Lam Tịch lớn lên vốn rất trắng, sau một đợt bệnh nặng như vậy da càng tái nhợt vài phần. Dưới ánh nắng ấm áp đầy chói lọi kia, làn da Lam Tịch lại thêm phần trong suốt, đến nỗi người ta có thể thấy những mạch máu li ti cách một lớp da, chưa bao giờ Lam Tịch mỏng manh như vậy, giống một con búp bê sứ đầy mĩ lệ mà dễ vỡ, khiến người ta nhìn đến đau lòng
“Lam Tịch, đời này có rất nhiều điều con người phải đâu tranh mới giành giật được. Hạnh phúc cũng chính là đấu tranh, không có cơn mưa sao có thể thấy cầu vồng, còn sống tức là còn hi vọng, nên em phải kiên cường lên! Em trai anh là đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, hào kiệt giang hồ, sao có thể dễ dàng chịu thua như vậy? Nếu em cứ tiếp tục như thế này, bỏ cuộc thay vì đấu tranh, chắc chắn em đã bại trận rồi!” Lời này Hàn Vân phát ra từ tận cõi lòng khiến Lam Tịch bị đánh động, đại não mấy tháng không suy nghĩ bắt đầu vận chuyển. Đúng nha, còn sống tức là còn hi vọng.
“Ca ca, ta đói.” Hơn ba tháng tới giờ Lam Tịch rốt cục mở miệng nói câu đầu tiên, Hàn Vân Hàn Dương cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Mau, mau, báo phòng bếp làm nhiều đồ ăn ngon.”
“Vâng…vâng, tôi đi ngay thưa thiếu gia”
Lam Tịch bắt đầu nói chuyện khiến mọi người trong Hàn trạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, phải biết rằng mấy tháng này lão gia tử tính tình chẳng khi nào tốt cả, trước kia có Lam Tịch cùng ông tâm tình nên tâm trạng tốt lắm, hiện tại Lam Tịch bị bệnh, lão gia tử hay nóng giận hẳn lên. Mọi người chiếu cố Lam Tịch tỉ mỉ chu đáo như đang hầu hạ tổ tông vậy. Lam Tịch vẫn rất ít nói chuyện, dù nói cũng chỉ nói cùng hai vị ca ca, người khác không bao giờ mở miệng một câu. Cứ như vậy hết một tháng, Lam Tịch chậm rãi hồi phục thân thể xong. Mỗi sáng sớm đều luyện kiếm, công lực cũng khôi phục không sai biệt lắm. Nhưng ai cũng nhìn ra, vẻ mặt tươi cười của Lam Tịch ngày trước không thể nào tìm lại nữa, Lam Tịch giờ đây lãnh đạm vô cùng, đôi mắt lạnh lẽo có thể đem người chết cóng, một ánh mắt thôi là có thể đem người dọa đến run cầm cập.
Lão gia tử vẫn mang Lam Tịch đi cùng như trước, để cho Lam Tịch tiếp xúc với rất nhiều người. Có lần khiêu chiến, Lam Tịch không chút do dự móc mắt một người ngay tại chỗ vì đã trêu chọc bản thân. Mấy người ở đó bị màn này dọa sợ, ai cũng không nghĩ thiếu niên chưa đầy mười sáu tuổi lại có thể tâm ngoan thủ lạt như vậy(), khó trách lão gia tử muốn để thiếu niên này thừa kế mình.
() cực kì độc ác
Nhưng thật khó ngờ, mấy tháng sau Lam Tịch lại mất tích, giống như đã tan thành tro bụi, biến mất không còn chút tung tích nào, cùng biến mất còn có độc dược và Cổ Nguyệt kiếm. Lão gia tử huy động toàn bộ thế lực ở Nhật Bản cũng không tìm được tung tích thiếu niên.
“Cha, Con Hàn Vân đây.”
“Ừm, có chuyện gì sao?” Hàn Vân cắn cắn miệng, do dự một chút, Hàn Dương bên cạnh đẩy anh một phen.
“Lam Tịch. . . . . Lam Tịch mất tích.”
“Xoảng” Chén trà trong tay rơi nát trên mặt đất.
“Cha, cha không sao chứ?” Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc hồi lâu.
“Chuyện khi nào?” Thanh âm run rẩy khiến Hàn Vân không đành lòng…
“Ba ngày trước, ông nội đã huy động toàn bộ thế lực đi tìm, nhưng một chút tin tức cũng không có.”
“Tại sao có thể như vậy ?”
“Cha, cha đừng vội, Lam Tịch không có việc gì, em tự mình đi, kiếm cùng độc dược cũng mang theo.”
“. . . . Có tin tức lập tức báo cho cha.”
“Vâng, cha đừng lo lắng nhiều quá, mọi chuyện sẽ ổn thôi! Con gác máy trước!”
Hàn Vân Long cầm điện thoại ngơ ngẩn, Lam Tịch mất tích sao? Lam Tịch con rốt cuộc đi đâu? Vì sao phải rời đi, Lam Tịch? Lam Tịch… Hàn Vân Long tự giam mình ở trong phòng rửa tay, đè nén thanh âm của mình kêu tên Lam Tịch, rồi lại vuốt ve vết sẹo trên ngón tay của mình, đây là Lam Tịch để lại cho mình… �
Haizzz anh tương tư thành cuồng rồi!
Kết hôn đã nửa năm, tin tức Lam Tịch là do hai đứa con kia lén báo cho Hàn Vân Long, khi biết tin Lam Tịch mở mắt ra, hắn kích động đến nỗi đang lái xe suýt nữa tai nạn. Hay lần Hàn Vân Long đang họp biết tin Lam Tịch bắt đầu ăn, toàn bộ nhân viên nhìn thấy tổng giám đốc lạnh lùng của công ty lệ rơi đầy mặt. Hay khi biết thiếu niên mở miệng nói chuyện, Hàn Vân Long đang thị sát nhà xưởng vì quá vui mừng mà toàn bộ nhân viên xưởng đó nhận được tiền thưởng ngoài ý muốn.
Lý tiểu thư có thể là cô dâu đáng thương nhất thế giới này, đến giờ Hàn Vân Long chưa “chạm” vào cô một lần nào cả. Hàn Vân Long cũng rất ít nói chuyện cùng Lý tiểu thư, hai người như hai kẻ xa lạ sống cùng một căn nhà, Lý tiểu thư gọi điện thoại hỏi ý kiến rất nhiều bạn bè, mọi lời khuyên đều đã thử qua, buổi tối dù cho mình có ăn mặc xinh đẹp thế nào đi chăng nữa thì Hàn Vân Long cũng chỉ nhìn một cái rồi đi ra ngoài. Bất vi sở động.
Một tháng có hơn hai mươi ngày Hàn Vân Long ở lại công ty, khi khác dù cho Hàn Vân Long về nhà hắn cũng chỉ ngủ trong cùng một căn phòng – phòng con trai út của hắn. Mọi thứ bên trong đều chưa bao giờ thay đổi, dù cho ga giường cũng không phải người hầu giặt, người giúp việc quét dọn phòng thì chỉ mang máy hút bụi vào dọn sạch là tốt rồi, không được chạm vào bất kì thứ gì. Nhà kính cũng luôn để nguyên từ khi Lam Tịch rời đi, độ ấm trong đó cũng không bao giờ thay đổi. Hàn Vân Long ngẫu nhiên sẽ vào trong đó ngẩn ngơ, hoặc cầm quyển sách ngồi thơ thẩn suốt cả ngày trong đó!
Trong văn phòng Hàn Vân Long có một phòng ngủ, Vương bí thư biết không có bất kì ai được vào phòng ngủ kia, hầu hết thời gian của Tổng giám đốc Hàn đều ở trong phòng đó. Nửa năm nay, Tổng giám đốc Hàn làm việc chăm chỉ vô cùng, có đôi khi làm việc thâu đêm suốt sáng, nhưng chưa lần nào thấy Tổng giám đốc Hàn tươi cười, người công ti nửa năm qua đều căng thẳng vô cùng, chỉ sợ một lần không cẩn thận lập tức bị sa thải. Có lần, một công nhân đã làm việc năm năm không cẩn thận làm vỡ một khung ảnh, Tổng giám đốc Hàn không nói hai lời trực tiếp chon người đó về nhà xào mực (đuổi việc ah~). Đơn giản là người đó làm vỡ ảnh của con trai tổng giám đốc. Vương bí thư từng tận mắt thấy qua, trong ví da của Tổng giám đốc Hàn là ảnh con trai, trong điện thoại Tổng giám đốc Hàn cũng là ảnh con trai, đến cả trong ôtô Tổng giám đốc Hàn cũng ảnh của tiểu thiếu gia.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lão gia tử nghĩ Lam Tịch tỉnh lại chắc chắn sẽ phản ứng gì đó, lại không nghĩ rằng đứa cháu lại dữ dội như vậy, lúc đứa trẻ kia hộc máu ngay cả lão nhân đã quen với máu tanh cũng không tránh khỏi đau lòng. Tới bệnh viện nhìn Lam Tịch trên giường, sắc mặt tái nhợt không còn sức sống, trên môi còn vương lại tia máu đã khô, đôi chân trần đầy những vết thương, băng gạc khắp người đều đang rỉ máu. Lão nhân thở dài thật lâu, không ngờ đứa cháu này lại nặng tình như vậy, chỉ mong nó có thể đứng lên sau vụ này. Cuộc đời này có rất nhiều thay đổi, thay đổi nhiều khi đến quá nhanh, không phải việc gì cũng có thể diễn ra theo ý mình được.
Hàn Vân Long kết hôn xong bị lão nhân vội vàng đuổi về nước, ngay cả lần cuối cho cha con gặp nhau cũng không thể, đã chặt thì chặt cho xong, kẻo đoạn tình này chỉ có thể gây nên sóng gió. Trước khi lên máy bay, Hàn Vân Hàn Dương đến tiễn cha, Hàn Vân do dự nói:
“Cha, hay là con lén nói việc này cho Lam Tịch, dù sao cha cũng bất đắc dĩ…” Hàn Vân Long mặt không chút thay đổi trầm mặc hồi lâu đáp lại:
“Vĩnh viễn cũng không được nói cho Lam Tịch, cha tình nguyện cả đời bị em hận.” Nói xong một câu này, Hàn Vân Long quay đầu rời đi. Hàn dương nhìn thấy bóng lưng tiều tụy của cha, sống mũi cay cay, dựa vào Hàn vân bên cạnh khóc lên.
“Ca ca, hai người họ thực sự rất yêu nhau.”
“Anh biết chứ, hai người họ rất yêu nhau, Nhưng tình yêu đó… đầy tuyệt vọng.”
Lam Tịch hôn mê như vậy thật lâu, cấp hỏa công tâm, nguyên khí đại thương. Lão gia tử mỗi ngày đều bỏ ra một nửa thời gian đến bệnh viện thăm cháu. Mãi cho đến ngày thứ mười hai, Lam Tịch mới chậm rãi mở to mắt.
“Cháu ngoan, cuối cùng cháu đã tỉnh! Bác sĩ, bác sĩ, đều chết ở đâu rồi?” Lão gia tử ở phòng bệnh quát to, bác sĩ vội vàng chạy đén cả đoàn, nhanh nhanh chóng chóng kiểm tra thân thể cho Lam Tịch.
“Lam Tịch, cháu thế nào? Có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?”
Bác sĩ kiểm tra xong nói thân thể Lam Tịch chỉ quá mệt mỏi, cần tĩnh dưỡng dài dài, lão gia tử một mực bên cạnh Lam Tịch cùng nói chuyện, nhưng Lam Tịch chỉ thẫn thờ ra như kẻ mất hồn, nói gì cũng không phản ứng. Từ khi tỉnh dậy chỉ ngồi đó ngẩn ngơ, Lam Tịch không để ý đến bất kì điều gì, thậm chí chưa từng nháy mắt một lần, cơm cũng không nuốt chút nào. Lão gia tử chỉ đành bỏ cuộc, tiếp tục truyền dịch cho đứa cháu.
“Lam Tịch, mọi việc chỉ còn là quá khứ, cháu sau này còn có rất nhiều việc phải làm, rất nhiều nơi phải đi. Chăm sóc bản thân thật tốt, sau này theo ông trở thành chủ nhân của Hàn gia…”
Lam Tịch vẫn chỉ thẫn thờ như vậy, giống y một con búp bê không còn trái tim, vì trái tim đã tan nát mất rồi! Sau này lão gia tử đem Lam Tịch đón về nhà, để Hàn Vân Hàn Dương chăm sóc. Cố gắng để Lam Tịch mở lòng thêm lần nữa, Hàn Vân mỗi ngày ôm Lam Tịch vào trong lòng nói hết lời đến lời khác, chậm rãi Lam Tịch bắt đầu ăn chút ít, thân thể cũng dần dần khá hơn, nhưng một câu cũng không nói.
Thời tiết ấm lên hai anh em sẽ ôm Lam Tịch ra khỏi phòng phơi nắng, Lam Tịch lớn lên vốn rất trắng, sau một đợt bệnh nặng như vậy da càng tái nhợt vài phần. Dưới ánh nắng ấm áp đầy chói lọi kia, làn da Lam Tịch lại thêm phần trong suốt, đến nỗi người ta có thể thấy những mạch máu li ti cách một lớp da, chưa bao giờ Lam Tịch mỏng manh như vậy, giống một con búp bê sứ đầy mĩ lệ mà dễ vỡ, khiến người ta nhìn đến đau lòng
“Lam Tịch, đời này có rất nhiều điều con người phải đâu tranh mới giành giật được. Hạnh phúc cũng chính là đấu tranh, không có cơn mưa sao có thể thấy cầu vồng, còn sống tức là còn hi vọng, nên em phải kiên cường lên! Em trai anh là đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, hào kiệt giang hồ, sao có thể dễ dàng chịu thua như vậy? Nếu em cứ tiếp tục như thế này, bỏ cuộc thay vì đấu tranh, chắc chắn em đã bại trận rồi!” Lời này Hàn Vân phát ra từ tận cõi lòng khiến Lam Tịch bị đánh động, đại não mấy tháng không suy nghĩ bắt đầu vận chuyển. Đúng nha, còn sống tức là còn hi vọng.
“Ca ca, ta đói.” Hơn ba tháng tới giờ Lam Tịch rốt cục mở miệng nói câu đầu tiên, Hàn Vân Hàn Dương cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Mau, mau, báo phòng bếp làm nhiều đồ ăn ngon.”
“Vâng…vâng, tôi đi ngay thưa thiếu gia”
Lam Tịch bắt đầu nói chuyện khiến mọi người trong Hàn trạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, phải biết rằng mấy tháng này lão gia tử tính tình chẳng khi nào tốt cả, trước kia có Lam Tịch cùng ông tâm tình nên tâm trạng tốt lắm, hiện tại Lam Tịch bị bệnh, lão gia tử hay nóng giận hẳn lên. Mọi người chiếu cố Lam Tịch tỉ mỉ chu đáo như đang hầu hạ tổ tông vậy. Lam Tịch vẫn rất ít nói chuyện, dù nói cũng chỉ nói cùng hai vị ca ca, người khác không bao giờ mở miệng một câu. Cứ như vậy hết một tháng, Lam Tịch chậm rãi hồi phục thân thể xong. Mỗi sáng sớm đều luyện kiếm, công lực cũng khôi phục không sai biệt lắm. Nhưng ai cũng nhìn ra, vẻ mặt tươi cười của Lam Tịch ngày trước không thể nào tìm lại nữa, Lam Tịch giờ đây lãnh đạm vô cùng, đôi mắt lạnh lẽo có thể đem người chết cóng, một ánh mắt thôi là có thể đem người dọa đến run cầm cập.
Lão gia tử vẫn mang Lam Tịch đi cùng như trước, để cho Lam Tịch tiếp xúc với rất nhiều người. Có lần khiêu chiến, Lam Tịch không chút do dự móc mắt một người ngay tại chỗ vì đã trêu chọc bản thân. Mấy người ở đó bị màn này dọa sợ, ai cũng không nghĩ thiếu niên chưa đầy mười sáu tuổi lại có thể tâm ngoan thủ lạt như vậy(*), khó trách lão gia tử muốn để thiếu niên này thừa kế mình.
(*) cực kì độc ác
Nhưng thật khó ngờ, mấy tháng sau Lam Tịch lại mất tích, giống như đã tan thành tro bụi, biến mất không còn chút tung tích nào, cùng biến mất còn có độc dược và Cổ Nguyệt kiếm. Lão gia tử huy động toàn bộ thế lực ở Nhật Bản cũng không tìm được tung tích thiếu niên.
“Cha, Con Hàn Vân đây.”
“Ừm, có chuyện gì sao?” Hàn Vân cắn cắn miệng, do dự một chút, Hàn Dương bên cạnh đẩy anh một phen.
“Lam Tịch. . . . . Lam Tịch mất tích.”
“Xoảng” Chén trà trong tay rơi nát trên mặt đất.
“Cha, cha không sao chứ?” Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc hồi lâu.
“Chuyện khi nào?” Thanh âm run rẩy khiến Hàn Vân không đành lòng…
“Ba ngày trước, ông nội đã huy động toàn bộ thế lực đi tìm, nhưng một chút tin tức cũng không có.”
“Tại sao có thể như vậy ?”
“Cha, cha đừng vội, Lam Tịch không có việc gì, em tự mình đi, kiếm cùng độc dược cũng mang theo.”
“. . . . Có tin tức lập tức báo cho cha.”
“Vâng, cha đừng lo lắng nhiều quá, mọi chuyện sẽ ổn thôi! Con gác máy trước!”
Hàn Vân Long cầm điện thoại ngơ ngẩn, Lam Tịch mất tích sao? Lam Tịch con rốt cuộc đi đâu? Vì sao phải rời đi, Lam Tịch? Lam Tịch… Hàn Vân Long tự giam mình ở trong phòng rửa tay, đè nén thanh âm của mình kêu tên Lam Tịch, rồi lại vuốt ve vết sẹo trên ngón tay của mình, đây là Lam Tịch để lại cho mình… �
Haizzz anh tương tư thành cuồng rồi!
Kết hôn đã nửa năm, tin tức Lam Tịch là do hai đứa con kia lén báo cho Hàn Vân Long, khi biết tin Lam Tịch mở mắt ra, hắn kích động đến nỗi đang lái xe suýt nữa tai nạn. Hay lần Hàn Vân Long đang họp biết tin Lam Tịch bắt đầu ăn, toàn bộ nhân viên nhìn thấy tổng giám đốc lạnh lùng của công ty lệ rơi đầy mặt. Hay khi biết thiếu niên mở miệng nói chuyện, Hàn Vân Long đang thị sát nhà xưởng vì quá vui mừng mà toàn bộ nhân viên xưởng đó nhận được tiền thưởng ngoài ý muốn.
Lý tiểu thư có thể là cô dâu đáng thương nhất thế giới này, đến giờ Hàn Vân Long chưa “chạm” vào cô một lần nào cả. Hàn Vân Long cũng rất ít nói chuyện cùng Lý tiểu thư, hai người như hai kẻ xa lạ sống cùng một căn nhà, Lý tiểu thư gọi điện thoại hỏi ý kiến rất nhiều bạn bè, mọi lời khuyên đều đã thử qua, buổi tối dù cho mình có ăn mặc xinh đẹp thế nào đi chăng nữa thì Hàn Vân Long cũng chỉ nhìn một cái rồi đi ra ngoài. Bất vi sở động.
Một tháng có hơn hai mươi ngày Hàn Vân Long ở lại công ty, khi khác dù cho Hàn Vân Long về nhà hắn cũng chỉ ngủ trong cùng một căn phòng – phòng con trai út của hắn. Mọi thứ bên trong đều chưa bao giờ thay đổi, dù cho ga giường cũng không phải người hầu giặt, người giúp việc quét dọn phòng thì chỉ mang máy hút bụi vào dọn sạch là tốt rồi, không được chạm vào bất kì thứ gì. Nhà kính cũng luôn để nguyên từ khi Lam Tịch rời đi, độ ấm trong đó cũng không bao giờ thay đổi. Hàn Vân Long ngẫu nhiên sẽ vào trong đó ngẩn ngơ, hoặc cầm quyển sách ngồi thơ thẩn suốt cả ngày trong đó!
Trong văn phòng Hàn Vân Long có một phòng ngủ, Vương bí thư biết không có bất kì ai được vào phòng ngủ kia, hầu hết thời gian của Tổng giám đốc Hàn đều ở trong phòng đó. Nửa năm nay, Tổng giám đốc Hàn làm việc chăm chỉ vô cùng, có đôi khi làm việc thâu đêm suốt sáng, nhưng chưa lần nào thấy Tổng giám đốc Hàn tươi cười, người công ti nửa năm qua đều căng thẳng vô cùng, chỉ sợ một lần không cẩn thận lập tức bị sa thải. Có lần, một công nhân đã làm việc năm năm không cẩn thận làm vỡ một khung ảnh, Tổng giám đốc Hàn không nói hai lời trực tiếp chon người đó về nhà xào mực (đuổi việc ah~). Đơn giản là người đó làm vỡ ảnh của con trai tổng giám đốc. Vương bí thư từng tận mắt thấy qua, trong ví da của Tổng giám đốc Hàn là ảnh con trai, trong điện thoại Tổng giám đốc Hàn cũng là ảnh con trai, đến cả trong ôtô Tổng giám đốc Hàn cũng ảnh của tiểu thiếu gia.