Y nên sớm nghĩ ra mới phải, lão Cửu thối này thường xuyên sử dụng thủ đoạn tuyệt tình nhất. Chẳng phải năm ấy hắn đã dùng một nửa tài sản của Ngải gia ở New York, hơn nữa còn dùng cả phân đường của Hỏa ca bên đó để diệt trừ Eyberg Cellac, một trong ba tổ chức mafia lớn nhất New York hay sao? Chỉ cần chọc giận hắn, cho dù ngươi có là ai thì hắn cũng sẽ đấu với ngươi đến độ sứt đầu mẻ trán.
Ngải Cửu, đây là kết quả cậu mong muốn sao…
※
Vu Kỳ Kỳ là người đầu tiên đến cục cảnh sát thăm hỏi Ngải Cửu. Hai nhân viên cảnh sát dẫn đường đến phòng thăm hỏi, Ngải Cửu đi ở phía sau. Không có cảm giác chán chường như cô tưởng tượng, đến một tia cũng không có, vẫn là phong độ đại thiếu gia hắc bang ngày trước, còn hai người dẫn đưỡng phía trước chỉ như hai gã đàn em đang mở đường cho hắn.
“Ái chà, là cô à.” Ngải Cửu hất cằm mở miệng bắt chuyện.
Vu Kỳ Kỳ đưa tay đặt trên bàn, mặt không đổi sắc nhìn hắn, lâu sau, cô nhìn lướt qua hai vị cảnh sát giám sát hai bên, nhẹ giọng nói: “Anh để em ở bên cạnh mấy năm nay chính là vì ngày hôm nay? Anh đã sớm lập kế hoạch cho việc này? Anh đã biết vụ băng ghi hình từ lâu, bây giờ chỉ dùng nó làm bàn đạp của mình, làm bộ tức giận muốn tố toàn bộ chuyện của em cho phía cảnh sát, ép em đưa anh vào hoàn cảnh này, đúng không?
Ngải Cửu hé miệng cười, gật đầu, “Kỳ Kỳ, cô thật sự rất thông minh.”
“Vì anh ta, chẳng lẽ anh thật sự dám làm tất cả?”
“Đúng.” Ngải Cửu lộ ánh mắt si mê, gật đầu không chút do dự.
“Lần này anh không xoay sở được đâu!” Trên mặt người phụ nữ này vừa có hận vừa có bi thương, ngửa đầu thở dài một hơi che giấu ánh lệ trong mắt, “Anh cũng đã từng yêu em, nếu như em là đàn ông, liệu anh có thể…”
“Sẽ không thể.” Ngải Cửu ngắt lời cô, vuốt tóc trên trán rất phong độ, “Tằng kinh thương hải nan vi thủy… Ờm…”
(Tằng kinh thương hải nan vi thủy: Đây là một câu trích trong bài Ly Tư Ngũ Thủ của Nguyên Chẩn. Ý chỉ người đã từng qua biển rộng sẽ cảm thấy những thứ nước khác so với biển không thể gọi là nước. Ngụ ý trong câu thơ này của Nguyên Chẩn chính là so sánh người vợ yêu quý của mình với biển lớn, còn “những thứ nước” kia là chỉ những người phụ nữa khác trên thế gian, tức: Từ khi ta gặp được vợ yêu của mình, luôn nghĩ rằng những người phụ nữ khác đều không thể coi là phụ nữ. Trong văn học, câu thơ này được sử dụng để biểu đạt tình yêu trung trinh không thay đổi.
Nguyên văn:
Tằng kinh thương hải nan vi thủy,
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
Thủ thứ hoa tùng lại hồi cố,
Bán duyên tu đạo bán duyên quân.
Dịch thơ:
Nước ngoài biển rộng không phải nước
Mây ngoài Vu Sơn chẳng phải mây
Hoa dại bên đường chẳng màng ngắm
Nửa lòng tu đạo, nửa trao nàng
P/S: Ngoài ở đây là ngoài ra, ngoại trừ)
Vu Kỳ Kỳ hơi ngẩn người, sau đó cười thê lương, đứng dậy rời khỏi phòng thăm hỏi.
“Này, sau câu “Tằng kinh thương hải nan vi thủy” là câu gì thế?” Trên đường bị áp giải trở về, Ngải Cửu hỏi hai vị cảnh sát vên cạnh. Hai vị cảnh sát nhìn nhau, khóe miệng liên tục giật giật. Ngải Cửu dùng ánh mắt khinh bỉ liếc họ, hừ nói: “Học quốc văn mà dốt thế không biết.” Câu đằng sau là gì nhỉ, hình như là núi gì đó, mà mây gì gì đó.
Sau Vu Kỳ Kỳ, Hứa Nghị là người tiếp theo đến thăm thiếu gia. Hứa Nghị vừa gọi một tiếng thiếu gia, sau đó hai người gần như không nói gì, Ngải Cửu thực sự không nhìn nổi cái gương mặt đau khổ kia nên phất tay đuổi hắn đi, mang theo hai gã đàn em, à không, hai vị cảnh sát sải bước mà đi.
“Thao! Nên đến không đến, không nên đến thì chen vào xem náo nhiệt làm gì.”
Ngải Khốn Kiếp, trước giờ cũng chỉ có hắn mới làm người khác tổn thương.
※
Trác Dạ Húc, Hạ Chu Diễm và cả Hứa nghị bôn ba nửa tháng, vận dụng mọi mối quan hệ hai giới hắc bạch, nhưng hiệu quả đạt được vẫn không đáng kể. Ba năm qua, Ngải Cửu đối với đối tác làm ăn kiêm tình nhân cũ có thể nói là “thành thật với nhau”, biên bản giao dịch, lợi nhuận phi pháp, tiền gửi ngân hàng, những người liên quan, thậm chí còn có cả một số bức ảnh, ghi âm hay ghi hình, nói chung tư liệu Vu Kỳ ỳ giao cho cảnh sát có thể viết được cả một quyển “Tự truyện của Ngải thiếu gia”. Hơn nữa cảnh sát còn càn quét ma túy ở địa bàn Ngải thiếu gia, cho nên Ngải thiếu gia tuyệt không thể thoát khỏi cái án trung thân.
Chứng cứ vô cùng xác thực, cảnh sát căn bản không thể dành ra nửa điểm nào để cứu vãn hắn, cho dù bọn họ cũng không muốn ra tay quá tuyệt tình. Chỉ riêng việc đắc tội với Ngải gia thôi đã không thể tưởng tượng nổi hậu quả, nếu như người thừa kế duy nhất của Ngải lão gia bị xử chung thân, không biết việc này sẽ nổi lên bao nhiêu phong ba. Nhưng không ngờ được, Trác gia và Hồng bang cư nhiên đánh tiếng, Ngải thiếu gia bị làm sao thì những người liên quan cũng đừng mong sống những ngày tháng yên bình. Mà những người đầu tiên có liên quan là hai vị đứng đầu ngành cảnh sát và tòa án, tiếp theo là người trong giới hắc đạo, những người nên giúp đỡ thì không giúp đỡ, hoặc có khả năng giúp thì lại không chịu giúp. Ngụ ý chính là: muốn kéo cả những người vô tội vào, muốn mọi người cùng chịu trận chung với Ngải thiếu gia. Những kẻ vốn là thù địch đáng lẽ lúc này nên bỏ đá xuống giếng mới phải, nhưng trái lại bọn họ còn tận sức giúp đỡ kẻ thù. Thế giới này ngày càng khó sống a~~~~~.
Một tuần sau, ngày mùng một tháng sáu, sinh nhật Ngải Cửu. Hai mươi hai tuổi, Ngải lão gia triệu hắn về Hương Cảng kết hôn với Vu Kỳ Kỳ. Hai mươi ba tuổi, Trác Dạ Húc kết hôn với Đường Đình. Hai mươi tư tuổi, Trác Dạ Húc ở New York tổ chức tang lễ cho vợ y. Hai mươi lăm tuổi, hắn tới Philippines bàn việc làm ăn. Kể từ khi hắn chín tuổi, sinh nhật năm nào cũng có Trác Dạ Húc bên cạnh, rời xa nhau bốn năm, sinh nhật năm hai mươi sáu tuổi, cuối cùng Trác Dạ Húc cũng trở về bên cạnh hắn, ở trong phòng thăm hỏi của cục cảnh sát.
“Hóa ra vẫn chưa tới bốn năm, nhưng tôi luôn cảm thấy… nói sao nhỉ… như đã trải qua mấy kiếp.” Ngải Cửu không khỏi nhếch miệng cười, hắn càng ngày càng giỏi quốc văn.
Trác Dạ Húc quay đầu đi, nụ cười kia quá chói mắt, nhìn giống như muốn ăn đòn, “Ngải Cửu, đây là đang trừng phạt à, là đang trừng phạt tôi phải không?”
“Trừng phạt cái gì?” Ngải Cửu không hiểu lời y.
“Tôi là thứ hèn nhát đã chạy trốn, tôi kết hôn với Đường Đình, cho nên cậu mới dùng phương thức này trừng phạt tôi…”
Sắc mặt Ngải Cửu tối hơn một chút, lạnh lùng nói: “Hôm nay là sinh nhật vui vẻ của tôi, con mẹ nó, cậu đừng nói những lời này với tôi.”
“Vậy là thừa nhận rồi?” Trác Dạ Húc nở nụ cười còn lạnh hơn hắn, “Được, cậu cứ vui vẻ ngồi trong đó đợi đi, chờ tôi xử lý xong việc bên ngoài sẽ vào với cậu, miễn cho cậu ở một mình, buổi tối lại bị “chứng sợ hãi không gian kín” khiến cho tè cả ra quần.”
Cảnh sát đứng bên canh giữ nhịn không được phì cười thành tiếng, Ngải Cửu trừng mắt liếc, vô cùng bất lịch sự mà chửi, “Cười cái con mẹ mày.”
Trác Dạ Húc sợ hắn mất mặt, đưa chân dài đá mạnh hắn một cái, hắn không cam lòng tỏ ra yếu thế liền đá trả một cước. Trác Dạ Húc mắng mẹ hắn một câu bèn đá lại, hắn đá trả. Cho đến khi chiếc bàn dài sắp bị đá xốc lên, hai vị cảnh sát mới liều chết xông lên ngăn cản. Nhìn quần dài màu đen đầy giấu dày, Trác Dạ Húc tức lệch mũi, để lại một câu liền rời đi.
“Ngải Cửu, tôi cho cậu ba tháng, cậu không ra thì tôi sẽ vào đây với cậu, tôi nói được là làm được.”
Y đã dốc cạn sức nhưng chỉ có thể khiến những người khác cắt giảm bớt một số tội danh “chưa đầy đủ chứng cứ” của Ngải Cửu, “kiến nghị” tòa án cân nhắc mức phạt nhẹ hơn, có thể đến năm hắn bốn mươi năm mươi tuổi sẽ được mãn hạn. Chắc chắn Lão Cửu thối muốn hành y sống giở chết giở, cho dù tất cả mọi người trong giới hắc đạo gánh tội thay hắn hay mời luật sư tốt nhất cũng chẳng ăn thua gì. Ban đầu, y vốn đã nghĩ như thế.
Thế nhưng, Trác Dạ Húc là người thế nào, y nhanh chóng đánh hơi ra điều bất thường. Các cuộc ghi âm, ghi hình, biên bản ghi chép mà Vu Kỳ Kỳ giao cho cảnh sát đích thực là các hoạt động phi pháp mà đám người Ngải Cửu đã thực hiện, nhưng phó cục trưởng họ Trương phụ trách vụ án này lại nói rằng những việc đó không phải do Ngải Cửu trực tiếp thực hiện. Còn nữa, người phạm tội trong số chứng cứ này là “Elan” chứ không phải Ngải Cửu. Elan là tên tiếng Anh của Ngải Cửu, dùng tên này ký trên các bản hợp đồng hay văn kiện cũng có hiệu lực ngang tên tiếng Trung. Tài khoản tiết kiệm ở một số ngân hàng cũng dùng tên Elan, nhưng y biết Ngải Cửu không thích cái tên này, hắn rất hiếm khi sử dụng, ngoại trừ Vu Kỳ Kỳ suốt ngày gọi như thế. Hai điểm khả nghi này, theo người ngoài nói thì chẳng giải quyết được vấn đề gì, y lại cho rằng vẫn có tác dụng… Lão Cửu thối, cậu tuyệt đối đừng để tôi đoán sai.
Không thể sai được, phòng giam bịt kín không có ban công, lúc ngủ cũng không mở cửa, một mình hắn sẽ cảm thấy sợ hãi. Nhưng nếu đoán sai thì sao… Cũng chỉ có thể vào đó ở với hắn. Ôi trời, có thể vượt ngục cơ mà! Sao lại không nghĩ tới điểm quan trọng này nhỉ, làm công dân sinh hoạt tốt lâu quá rồi đây mà.
“Đây, là sao?” Người hầu Trác gia gọi điện thoại tới, “Ông bị bệnh?!”
※
“Lão gia.” Gã thủ hạ trẻ tuổi lên xe Ngải lão gia, ấp a ấp úng không dám nói.
Ngải lão gia ngồi trong xe lớn tiếng nói, “Có cái gì thì nói thẳng ra.”
“Nghe nói… ừm… Bệnh tim của Trác lão gia tái phát, đang cấp cứu trong bệnh viện.” Trước kia, khi Trác lão gia phát bệnh thì bọn họ sẽ lập tức báo cáo, nhưng hôm nay hai nhà đang đối đầu, không biết có nên nói ra hay không.
“Người sao rồi?” Ngải Kỳ Du cố trấn định nhưng vẫn không che giấu nổi vẻ hoảng loạn trên mặt.
Thủ hạ nhỏ giọng nói: “Bệnh viện chưa truyền tin đến…”
Trong xe, chú Thành lắc đầu thở dài, “Cái lão tiểu tử kia cứ ba ngày lại hai bận thế này thì chẳng còn được bao lâu đâu. Đã thế còn không chịu tới Mỹ, sợ rằng sẽ đi trước ông già này mất thôi.”
Ngải Kỳ Du không xuống xe cũng không để xe chạy, lẳng lặng ngồi trong xe, đợi, “Tại sao không đi?” Chỉ thuận miệng hỏi.
“Cậu nói xem, lão tiểu tử kia có rời Hương Cảng không? Có thể trái tim kia sẽ không bao giờ đập trở lại nữa. Chết ở Hương Cảng cũng tốt, trước khi chết còn có ‘bạn già’ đến liếc ông ta một cái, biết đâu chừng còn có người ông ta ngày ngày chờ đợi.” Chú Thành vừa nói vừa quan sát biểu hiện người bên cạnh. Ông là một ông già sống cả một bó tuổi rồi, không phải không chết, mà là không muốn chết không nhắm mắt. Ông đã quan tâm hai lão tiểu tử này mấy chục năm rồi, không thấy được kết quả của bọn họ, ông có đi cũng không an lòng.
“Lão gia, người ở bệnh viện nói Trác lão gia đã thoát khỏi cơn nguy kịch.”
Nghe xong thủ hạ báo cáo, cơ thể Ngải Kỳ Du như bị xì hơi, trượt xuống, thở hổn hển, bộ dạng xem ra rất mệt mỏi.
Thuộc hạ tiếp tục báo cáo. “Luật sư của thiếu gia gọi điện nói, thiếu gia muốn gặp lão gia.”
“Lái xe.”
※
Cục cảnh sát rất nể mặt Ngải lão gia, cho hai ông cháu họ thời gian nói chuyện riêng, dẫu vậy thì vẫn có camera giám sát. Ngồi đối diện nhau, nếu xóa đi vết tích thời gian, hai gương mặt này thật sự rất giống nhau, nhất là ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa quật cường, là ánh mắt chỉ người Ngải gia mới sở hữu.
“Tiếp theo cháu định làm thế nào?” Ngải Kỳ Du mở miệng hỏi trước.
Ngải Cửu vắt chân, cười nhạo, “Còn có thể làm gì, cứ ngoan ngoãn ngồi đợi trong này.”
“Không lo cho Trác tiểu tử?”
“Không quan tâm.” Ngải Cửu đan mười ngón tay vào nhau chống lên bàn, đặt cằm lên tay, cười nói: “Ông nghĩ còn có thể làm gì cậu ấy nữa đây, chưa chắc bây giờ cậu ấy không thể đấu lại ông.”
Hiện tại, căn cơ Ngải gia đã lung lay cực độ, hơn hai phần ba tài sản Ngải gia và Ngải thị đã bị đóng băng, địa bàn trong giới hắc đạo bị cảnh sát rà soát triệt để. Mặc dù Ngải lão gia cố gắng chỉnh đốn nhưng cũng đã mất đi vị trí đứng đầu. Rất nhanh thôi, Hương Cảng sẽ hình thành thế kiềng ba chân của Trác gia, Hồng bang và Ngải gia, thật đáng tiếc, Ngải lão gia không thể duy trì vị thế độc tôn nữa rồi. Đây chính là mục đích cuối cùng của Ngải Cửu.
Nếu hắn và Trác Dạ Húc liên thủ, biết đâu mười năm sau có thể thắng được ông già, nhưng trước thời điểm đó, ông già sẽ không cho bọn họ cơ hội thành lập thế lực, mà hắn cũng chẳng chờ được mười năm dài đằng đẵng ấy. Nếu như “xây dựng” rất khó khăn, thì “đạp đổ” lại là việc hết sức dễ dàng.
“Rốt cuộc cháu vẫn không hiểu được suy nghĩ của ông, ông cho là cháu không xứng đáng nhận được những thứ thuộc về mình, vậy có phải cháu cũng phải giống như ông, phải giống ông lấy tay chặn nòng súng, phải ăn ba bảy nhát đao, đến lúc đó mới đủ tiêu chuẩn? Nếu chỉ cần như vậy, cháu sẽ tùy ý ông nổ súng hay chém bao nhiêu đao cũng được, sau đó cháu vẫn sẽ muốn ở bên cậu ấy.”
Lặng yên hồi lâu, Ngải Kỳ Du rũ mắt hỏi một câu: “Đổi lại là cháu, cháu sẽ làm thế nào…”
Ngải Cửu nghe một lúc mới hiểu ý ông, lắc đầu nói: “Không biết, cháu chỉ biết ngay từ lúc đầu cháu đã quyết định không buông tay, đến chết cháu cũng sẽ không buông. Cậu ta là tên hèn nhát cũng được, phản bội cũng được, không buông là không buông!”
“Không buông tay…” Ngải Kỳ Du đột nhiên cười lên, cười liên tục vài tiếng. Ông cũng chưa bao giờ buông tay cả! Nhưng hai người họ tuyệt đối khác biệt…
Trước phiên tòa ba ngày, luật sư của Ngải tổng tài mới đưa ra bằng chứng mới chứng minh bị cáo bị tố giác phạm tội không phải là Ngải Cửu – tổng tài của Ngải thị, mà là một gã tên Elan mang quốc tịch Mỹ. Hồ sơ cá nhân xuất nhập cảnh các nơi ghi lại cùng với tương quan tài chính đều ăn khớp với Elan trong tập dữ liệu phía cảnh sát nắm giữ. Số tiền phi pháp khổng lồ hắn tuồn vào Ngải thị cũng được trung chuyển qua tài khoản bên Mỹ. Hơn nữa, gã người Mỹ này rất thẳng thắn thừa nhận các hoạt động phi pháp của mình, những kẻ nằm trong diện tình nghi khác cũng chỉ ra và xác nhận hắn mới là “Elan”. Chuyện thế này nghe có vẻ hoang đường, một gã người Mỹ làm sao có thể là kẻ đứng đầu đám tội phạm ở Hương Cảng được, nhưng chứng cứ vẫn là chứng cứ.
Sau đó, tòa án tuyên bố hoãn phiên tòa lại. Hai tháng sau, Ngải Cửu được tạm tha, trước khi đóng hồ sơ vụ kiện không được rời khỏi Hương Cảng, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng được tòa án triệu tập. Tất cả mọi việc đều trong dự liệu của Ngải Cửu, tuy rằng quá nguy hiểm, nhưng hắn thực sự đã thành công. Hắn không có dũng khí ở trong nhà giam kia cả đời, nếu như mọi việc mất kiểm soát, hắn chỉ còn lại con đường duy nhất, cùng Trác Dạ Húc chạy tới chân trời góc biển, ngẫm lại cũng không tồi.
※
Trác Dạ Húc tới đón người lại không thấy người đâu liền quay trở về biệt thự của mình, xa xa thấy một người đứng trước cửa biệt thự. Xe chưa tắt máy đã đi xuống đón.
“Cậu chậm quá, tôi đành phải tự đón xe đến đây đấy.” Ngải Cửu kéo chiếc áo sơ mi che nắng trên đầu xuống, nụ cười còn rực rỡ hơn vầng thái dương trên đỉnh đầu.
“Tôi nghĩ rằng cậu sẽ không tới đây…”
“Bây giờ tôi chỉ còn hai bàn tay trắng thôi, bà xã à, em phải nuôi anh đấy nhé.”
Trác Dạ Húc nhắm mắt, hầu kết trượt lên trượt xuống, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy hắn, “Tôi nuôi cậu, tôi nuôi cậu!”
“All night you’ d lay asleep… enfolded in my arms… breathing slow and sweet… I never understood… how it would prove to be… such a luxury to feel… your hand… warm in my hand, your kiss on my cheek…” [Trọn đêm dài, ôm em trong ngủ trong vòng tay anh, hơi thở em chầm chậm và ngọt ngào… Trước nay anh chưa từng hiểu… Nắm lấy bàn tay ấm áp của em, em hôn lên gò má anh, cảm giác ấy thật là quý giá…]
Xoay người đè lên người bên gối, hôn lên mi, mắt, mũi, gò má, đôi môi y, hắn luôn cảm thấy cảm giác này thật mơ hồ. “Tôi nói ba năm, cậu nói năm năm, kết quả lại nằm ở giữa, bốn năm. Tôi không muốn có cái kiểu “bốn năm” này nữa.” Nhớ tới quãng thời gian ở trong hạnh phúc lại không biết mình hạnh phúc. “Nếu chúng ta không tranh giành lâu như vậy, tôi sẽ ôm cậu nhiều hơn một chút, hôn cậu nhiều hơn một chút, mấy năm nay cũng không cần khó chịu như vậy.”
“Sẽ không như vậy nữa.” Y đã sớm hối hận, nếu như có cơ hội quay trở lại năm đó…
“Nếu như có thể quay trở lại năm đó, tôi sẽ trói chặt cái tên hèn nhát cậu lại, chẳng thèm quan tâm cậu đổ máu hay chết luôn, cùng lắm thì tôi chôn cùng cậu là được.” Nói, đôi tay Ngải Cửu lại bắt đầu giở trò xấu xa.
“A Cửu, cậu tha thứ cho tôi không?” Trác Dạ Húc thuận thế tách hai chân ra, tùy hắn khiêu khích.
“Chuyện cậu kết hôn với Đường Đình?” Vuốt ve không chút dịu dàng.
“Ưm… nhẹ một chút..”
Hai ngón tay hung hăng tiến vào, “Tôi làm sao tha thứ được.”
Trác Dạ Húc buồn bã, “Không tha thứ… tại sao lại quay trở về đây?”
“Thao, đó là hai chuyện khác nhau, không trở về đây thì cậu muốn tôi đi đâu.” Ngải Cửu bỗng nhiên tức giận vì những lời y vừa thốt ra.
Trác Dạ Húc cười thành tiếng, vòng tay ôm vai hắn, “A Cửu, A Cửu, tại sao cậu lại như thế này cơ chứ… A Cửu… A Cửu…” Rất yêu hắn, vĩnh viễn yêu hắn vẫn chưa đủ, cả đời này, y thật may mắn mới gặp được hắn. “A Cửu, để tôi ôm cậu đi, tôi muốn ở trên…”
“Cậu đừng vội vui vẻ, sau này tôi sẽ tính sổ việc này với cậu.” Hai ngón tay cong lên, móng tay bấm mạnh vào thành hậu huyệt.
Trác Dạ Húc đau đớn chửi ẩm lên: “***! Cậu đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ. Con mẹ nó, cậu dây dưa với Vu Kỳ Kỳ lâu như thế, tôi có nói một câu nào không?”
Ngải Cửu lại nhét thêm một ngón, lạnh lùng nói: “Tôi không kết hôn với cô ta.”
“Cút ngay!” Trác Dạ Húc nhấc chân đá bay hắn, xoay người đến đầu giường giật ngăn kéo tủ, lấy một chiếc hộp nhung màu xanh ra. Bên trong có hai chiếc nhẫn, kiểu dáng đơn giản, kích thước không chênh lệch nhau là mấy.
Ngải Cửu đoạt lấy cầm trong tay, hắn chưa từng quên Trác Dạ Húc từng nhận lời hắn, y sẽ đích thân chọn nhẫn kết hôn của bọn họ. Mặt trong chiếc nhẫn, một cái khắc “Cửu”, một cái khắc “Nhật”.
“Tại sao không phải là “Húc”?”
Trác Dạ Húc cười nhưng không nói, cầm lấy “Cửu” đeo vào ngón áp út trên tay trái hắn, đặt lên đó một nụ hôn, lại đưa tay trái mình ra. “Đến cậu.”
Ngải Cửu đeo nhẫn cho y, hắng giọng rồi trầm trầm nói: “Ngải Cửu, do you take this guy, Trác Dạ Húc, to be your lawful wedded wife, to live together in the estate of matrimony…” Khôi phục giọng vốn có, nói tiếp: “I do. I, Ngải Cửu, take you, Trác Dạ Húc, as my lawful wedded wife, to have and to hold from this day forward…”
“Wife?” Trác Dạ Húc kháng nghị.
“Không sai, đấy là cậu nợ tôi.” Ngải Cửu hung tợn nói, sau đó vội vàng nắm lấy cậu nhỏ của mình cười gian manh, “Bà xã, bây giờ thực hiện nghĩa vụ của cậu đi, làm tốt thì tối nay cậu muốn ở trên bao nhiêu lần cũng được.”
Trác Dạ Húc không cam lòng hừ một tiếng, nằm vật xuống giường kéo cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn, tính toán dùng kỹ thuật hôn môi cao siêu khiến hắn choáng váng, sau đó nhân cơ hội… “Ưm!” Đang suy nghĩ viển vông, vật to lớn nóng bỏng kia vọt vào cơ thể, hơi đau nhức, chặt chẽ mà nóng kinh người. Nâng eo, hai chân quấn lên người hắn, dính chặt lấy hắn không để sót một kẽ hở.
Năm đó, Ngải Cửu qua tuổi hai mươi sáu, Trác Dạ Húc sắp hai mươi tám, trải qua bốn năm chia cắt, mai nở hai lần, tái kết hôn.
※
Ngải Cửu hết lòng tuân thủ lời hứa, không tổn hại tới ông già dù chỉ sợi tóc, nhưng điều kiện trao đổi là, nửa tháng sau, Trác Sĩ Xá phải bay tới Mỹ làm phẫu thuật ghép tim. Cứ như vậy, tâm tư của ông già sẽ hoàn toàn đặt ở nước Mỹ. Vạn nhất giải phẫu thất bại, một người chết, còn một người tức chết bên bàn mổ, hai ông già này cũng chẳng phải người tốt lành gì…
“Oáp— a—!”
“Sét giữa trời quang, chuyện lạ có thật.” Trác Dạ Húc đang nhàn nhã đọc báo, uống cà phê.
“Sớm giời ra, cậu la hét cái gì?” Ngải Cửu vỗ ngực định thần, xách chiếc quần lót vuông hoa hòe hoa sói đi về phía phòng bếp, “Muốn ăn sandwich không?”
“Có, cho nhiều thịt chân giò hun khói một tí. Hỏa ca xảy ra chuyện ở Nhật rồi, biết chưa?”
“Biết, Hứa Nghị không muốn chúng ta nhúng tay vào, hắn tự mình giải quyết.” Lần đầu tiên thấy Hứa Nghị lộ ra biểu hiện như vậy, hắn sợ đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh. Người trong giới gọi hắn là “Sói Bạc” vừa buồn cười vừa không chính xác, nhìn cái bộ dạng cô vợ nhỏ kia của hắn, cùng lắm chỉ xứng là “Chó” thôi.
Đọc qua đoạn quảng cáo ô tô, Trác Dạ Húc nhớ tới một việc, “Đúng rồi, có phải hôm qua cậu lại mua thêm một chiếc xe không?”
“Mua rồi.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Không đắt, chỉ có tám triệu thôi.”
“Chẳng phải tuần trước đã mua rồi sao, tuần trước nữa cũng mua một chiếc, rốt cuộc cậu đã mua tổng cộng bao nhiêu chiếc?”
“Tôi đã mua… sáu chiếc hoặc là bảy chiếc, hình như là tám chiếc…”
“Cậu mua nhiều như thế để mở công ty ô tô à?”
“Chịu thôi, dạo này ra nhiều xe mẫu mã mới quá, không mua không được.”
“Không mua không được? Cậu tính xem hai tháng nay cậu tiêu bao nhiêu tiền rồi, gần năm mươi triệu rồi đấy!”
“Nhiều thế cơ à, tôi chưa tính nữa.”
Trác Dạ Húc tức gần chết, ném tờ báo đi đến cửa phòng bếp, “Cậu tưởng tôi là cái máy in tiền đấy à, trong vòng nửa năm không được mua xe mới nữa!”
“Không phải mới tiêu chút xíu của cậu thôi à, cậu có cần keo kiệt như thế không? Ai đã nói sẽ nuôi tôi cả đời.”
Trác Dạ Húc bám vào khung cửa thiếu chút ngất đi, y triệt để quỳ gối bái lạy Ngải thiếu gia luôn. Một gã đàn ông có thể thẳng thắn công bố cho cả thiên hạ nghe những lời này… có khi chỉ có mỗi Ngải thiếu gia hắn.
“Thế là được rồi.” Nhìn kiệt tác của mình, Ngải Cửu gật đầu hài lòng, kéo tạp dề xuống, lại kéo chiếc quần lót vuông hoa hòe hoa sói trở về phòng ngủ mặc quần áo. “Phần tôi nhiều dưa chuột vào nhé, đừng có ăn hết đấy.” Ra khỏi phòng bếp, điện thoại phòng khách vừa vặn vang lên.
“Vâng, ai vậy?” Tiếng y a bập bõm trẻ con khiến hắn nghe không rõ. “Tìm ai? Dượng? Ai là dượng của cháu?” Tức đến nỗi khiến Ngải thiếu gia thấy đầu mình như bốc lửa.
“Ngải Cửu——–!” Tiếng rít cào truyền ra từ phòng bếp, Trác Dạ Húc một tay cầm sandwich một tay cầm điện thoại di động lao tới, rống to hơn, “Cậu lại tiêu của lão tử một trăm triệu, nói mau! Cậu làm cái gì đây!”
“Dưa chuột…” Ngải Cửu nhìn y bóp nát miếng sandwich, hắn tức đến nỗi bóp nát chiếc điện thoại, “Có người gọi cậu là dượng, nói mau! Ai đây!”
“Còn có thể là ai nữa, là con trai Đường Mạn.”
“Bảo nó không được gọi như thế nữa, còn dám gọi như thế thì kể cả là trẻ con, lão tử cũng sẽ không tha cho đâu.” Ngải Cửu hùng hổ nói.
“Tôi vốn là dượng của nó.” Ném miếng sandwich xuống, Trác Dạ Húc còn hỏi, “Cậu tiêu một trăm triệu kia vào chỗ nào hả?”
Dưa chuột của hắn! “Lão tử thích tiêu vào chỗ nào thì tiêu! Không mượn cậu xen vào!”
“Không cho xen vào? Đó là tiền của lão tử!”
“Được lắm, phân chia rạch ròi lắm.” Ngải Cửu nhìn chung quanh một lượt, thấy bát đĩa trong phòng bếp, hắn xông tới ôm lấy một chồng rồi ném về phía Trác Dạ Húc.
Trác Dạ Húc né tránh, lao vào ôm lấy chồng khác đáp lễ hắn. Đại chiến đĩa bay kéo dài từ phòng bếp tới phòng khách, hai bên không trúng đòn nào, nhưng bài trí trong phòng khách thì bị đập lộn tùng phèo cả lên.
Dượng! Dưa chuột! Tiền của y! “Trác Dạ Húc, cậu chọc ông đây phát điên lên rồi, không cho cậu biết tay chắc cậu sẽ không để tôi vào mắt đâu nhỉ!” Đĩa bay đập thẳng lên tường, mảnh nhỏ văng lên mặt Trác Dạ Húc.
“Cậu là rắm thối thì có, đồ bại gia tử! Đồ Nhị Thế Tổ!” Đạp một phát lật ngược sô pha khiến tên bại gia tử kia không có chỗ ẩn nấp, sau đó ném ra hai chiếc đĩa bay.
(Bại gia tử lẫn Nhị Thế Tổ đều chỉ kẻ tiêu tiền như nước, đứa con phá của)
Ngải Cửu giơ chân đá bay chiếc đĩa đi, đĩa trong tay đã “bay” hết, hắn tiện tay cầm một chai rượu trong tủ rượu ném ra. “Tôi cảnh cáo cậu, không được gọi tôi là Nhị Thế Tổ!”
“Rượu của tôi!” Trác Dạ Húc không cần dùng đĩa bay nữa, phi đến góc tủ lấy một khẩu súng giảm thanh bắn hai phát sang hai phía bên cạnh Ngải Cửu.
Ngải Cửu oa oa kêu ầm lên, “Tôi ***, chờ đấy!” Phi lên lầu, vài giây sau, chiếc quần lót vuông hoa hòe hoa sói lại xuất hiện lần nữa.
Nhìn khẩu súng ngắn tự động trên tay hắn, Trác Dạ Húc vừa sợ vừa giận, “Có giỏi thì bắn đi.”
“Hừ.” Ngải Cửu hừ lạnh một tiếng, đạn bay thẳng tới tủ rượu, không chai nào may mắn thoát được.
“Lão Cửu thối, lão tử giết cậu!”
“Xem ai giết ai trước!”
“Cậu chạy đi, để tôi xem cậu chạy được chỗ nào!”
“Mẹ nó, chưa thấy ai keo kiệt như thế này bao giờ!”
“Cậu cưới một cái máy in tiền là được!”
“Cứ thừa nhận đi, thừa nhận là tôi “cưới” cậu đi.”
“Lão tử sẽ lập tức đi bắn nổ mấy chiếc xe của cậu!”
“Cậu dám!”
“Cậu xem xem tôi có dám không!”
“Chúa ơi, con không thể sống thế này nữa!”
“Được, ly hôn!”
“Cậu nói cái gì!”
“Tôi chưa… chưa nói gì cả!”
“Cậu thử nói lại lần nữa cho ông đây nghe xem nào!”
“Cậu thử nói lại lần nữa cho ông đây nghe xem nào!”
“Ông đây đã nói cái gì nào!”
“Cậu nói cậu không thể sống những ngày như thế này nữa, cậu muốn ly hôn phải không?”
“Rõ ràng là cậu nói!”
“Là cậu nói trước!”
“Tôi không có!”
“Để xem cậu chạy đâu!”
Trác Dạ Húc phi thân nhào tới, hai người cùng ngã lăn ra bãi cỏ, tay chân qua lại, cuối cùng lại biến thành hành vi của quỷ háo sắc. Chiếc quần lót vuông hoa hòe hoa sói của Ngải Cửu nhanh chóng bị lột ra, mất đi phòng hộ, chỉ chốc lát đã bị vây hãm. Trác Dạ Húc đè hắn lại, tiến công mãnh mẽ từ phía sau. Từng đợt từng đợt đánh lên cánh mông chắc khỏe, thoải mái hưng phấn khiến y liên tục thở dốc. Ngải Cửu vẫn còn đang giãy dụa, nắm đấm không ngừng đánh loạn về phía sau. Trác Dạ Húc nắm tay trái hắn, ngón tay đan xen đặt trên mặt cỏ.
Hai chiếc nhẫn kề cận bên nhau phát ra thứ ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời. Một chiếc là “Cửu”, một chiếc là “Nhật”. A Cửu, cậu cũng biết mà, “Húc” thiếu “Cửu” thì không còn là mặt trời nữa.
“Trác Dạ Húc, cậu chờ xem, ngày mai ông đây lại mua xe tiếp!”
(Húc: 旭, Cửu: 九. Tên của Trác Dạ Húc có bao gồm chữ cửu, tên của Trác Dạ Húc cũng có nghĩa là mặt trời, là ánh mặt trời, ban mai. Chiếc nhẫn “Nhật” của Trác Dạ Húc cũng có nghĩa là mặt trời, đây là cách chơi chữ của tác giả)
✿Toàn văn hoàn✿
Ngải Cửu, đây là kết quả cậu mong muốn sao…
※
Vu Kỳ Kỳ là người đầu tiên đến cục cảnh sát thăm hỏi Ngải Cửu. Hai nhân viên cảnh sát dẫn đường đến phòng thăm hỏi, Ngải Cửu đi ở phía sau. Không có cảm giác chán chường như cô tưởng tượng, đến một tia cũng không có, vẫn là phong độ đại thiếu gia hắc bang ngày trước, còn hai người dẫn đưỡng phía trước chỉ như hai gã đàn em đang mở đường cho hắn.
“Ái chà, là cô à.” Ngải Cửu hất cằm mở miệng bắt chuyện.
Vu Kỳ Kỳ đưa tay đặt trên bàn, mặt không đổi sắc nhìn hắn, lâu sau, cô nhìn lướt qua hai vị cảnh sát giám sát hai bên, nhẹ giọng nói: “Anh để em ở bên cạnh mấy năm nay chính là vì ngày hôm nay? Anh đã sớm lập kế hoạch cho việc này? Anh đã biết vụ băng ghi hình từ lâu, bây giờ chỉ dùng nó làm bàn đạp của mình, làm bộ tức giận muốn tố toàn bộ chuyện của em cho phía cảnh sát, ép em đưa anh vào hoàn cảnh này, đúng không?
Ngải Cửu hé miệng cười, gật đầu, “Kỳ Kỳ, cô thật sự rất thông minh.”
“Vì anh ta, chẳng lẽ anh thật sự dám làm tất cả?”
“Đúng.” Ngải Cửu lộ ánh mắt si mê, gật đầu không chút do dự.
“Lần này anh không xoay sở được đâu!” Trên mặt người phụ nữ này vừa có hận vừa có bi thương, ngửa đầu thở dài một hơi che giấu ánh lệ trong mắt, “Anh cũng đã từng yêu em, nếu như em là đàn ông, liệu anh có thể…”
“Sẽ không thể.” Ngải Cửu ngắt lời cô, vuốt tóc trên trán rất phong độ, “Tằng kinh thương hải nan vi thủy… Ờm…”
(Tằng kinh thương hải nan vi thủy: Đây là một câu trích trong bài Ly Tư Ngũ Thủ của Nguyên Chẩn. Ý chỉ người đã từng qua biển rộng sẽ cảm thấy những thứ nước khác so với biển không thể gọi là nước. Ngụ ý trong câu thơ này của Nguyên Chẩn chính là so sánh người vợ yêu quý của mình với biển lớn, còn “những thứ nước” kia là chỉ những người phụ nữa khác trên thế gian, tức: Từ khi ta gặp được vợ yêu của mình, luôn nghĩ rằng những người phụ nữ khác đều không thể coi là phụ nữ. Trong văn học, câu thơ này được sử dụng để biểu đạt tình yêu trung trinh không thay đổi.
Nguyên văn:
Tằng kinh thương hải nan vi thủy,
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
Thủ thứ hoa tùng lại hồi cố,
Bán duyên tu đạo bán duyên quân.
Dịch thơ:
Nước ngoài biển rộng không phải nước
Mây ngoài Vu Sơn chẳng phải mây
Hoa dại bên đường chẳng màng ngắm
Nửa lòng tu đạo, nửa trao nàng
P/S: Ngoài ở đây là ngoài ra, ngoại trừ)
Vu Kỳ Kỳ hơi ngẩn người, sau đó cười thê lương, đứng dậy rời khỏi phòng thăm hỏi.
“Này, sau câu “Tằng kinh thương hải nan vi thủy” là câu gì thế?” Trên đường bị áp giải trở về, Ngải Cửu hỏi hai vị cảnh sát vên cạnh. Hai vị cảnh sát nhìn nhau, khóe miệng liên tục giật giật. Ngải Cửu dùng ánh mắt khinh bỉ liếc họ, hừ nói: “Học quốc văn mà dốt thế không biết.” Câu đằng sau là gì nhỉ, hình như là núi gì đó, mà mây gì gì đó.
Sau Vu Kỳ Kỳ, Hứa Nghị là người tiếp theo đến thăm thiếu gia. Hứa Nghị vừa gọi một tiếng thiếu gia, sau đó hai người gần như không nói gì, Ngải Cửu thực sự không nhìn nổi cái gương mặt đau khổ kia nên phất tay đuổi hắn đi, mang theo hai gã đàn em, à không, hai vị cảnh sát sải bước mà đi.
“Thao! Nên đến không đến, không nên đến thì chen vào xem náo nhiệt làm gì.”
Ngải Khốn Kiếp, trước giờ cũng chỉ có hắn mới làm người khác tổn thương.
※
Trác Dạ Húc, Hạ Chu Diễm và cả Hứa nghị bôn ba nửa tháng, vận dụng mọi mối quan hệ hai giới hắc bạch, nhưng hiệu quả đạt được vẫn không đáng kể. Ba năm qua, Ngải Cửu đối với đối tác làm ăn kiêm tình nhân cũ có thể nói là “thành thật với nhau”, biên bản giao dịch, lợi nhuận phi pháp, tiền gửi ngân hàng, những người liên quan, thậm chí còn có cả một số bức ảnh, ghi âm hay ghi hình, nói chung tư liệu Vu Kỳ ỳ giao cho cảnh sát có thể viết được cả một quyển “Tự truyện của Ngải thiếu gia”. Hơn nữa cảnh sát còn càn quét ma túy ở địa bàn Ngải thiếu gia, cho nên Ngải thiếu gia tuyệt không thể thoát khỏi cái án trung thân.
Chứng cứ vô cùng xác thực, cảnh sát căn bản không thể dành ra nửa điểm nào để cứu vãn hắn, cho dù bọn họ cũng không muốn ra tay quá tuyệt tình. Chỉ riêng việc đắc tội với Ngải gia thôi đã không thể tưởng tượng nổi hậu quả, nếu như người thừa kế duy nhất của Ngải lão gia bị xử chung thân, không biết việc này sẽ nổi lên bao nhiêu phong ba. Nhưng không ngờ được, Trác gia và Hồng bang cư nhiên đánh tiếng, Ngải thiếu gia bị làm sao thì những người liên quan cũng đừng mong sống những ngày tháng yên bình. Mà những người đầu tiên có liên quan là hai vị đứng đầu ngành cảnh sát và tòa án, tiếp theo là người trong giới hắc đạo, những người nên giúp đỡ thì không giúp đỡ, hoặc có khả năng giúp thì lại không chịu giúp. Ngụ ý chính là: muốn kéo cả những người vô tội vào, muốn mọi người cùng chịu trận chung với Ngải thiếu gia. Những kẻ vốn là thù địch đáng lẽ lúc này nên bỏ đá xuống giếng mới phải, nhưng trái lại bọn họ còn tận sức giúp đỡ kẻ thù. Thế giới này ngày càng khó sống a~~~~~.
Một tuần sau, ngày mùng một tháng sáu, sinh nhật Ngải Cửu. Hai mươi hai tuổi, Ngải lão gia triệu hắn về Hương Cảng kết hôn với Vu Kỳ Kỳ. Hai mươi ba tuổi, Trác Dạ Húc kết hôn với Đường Đình. Hai mươi tư tuổi, Trác Dạ Húc ở New York tổ chức tang lễ cho vợ y. Hai mươi lăm tuổi, hắn tới Philippines bàn việc làm ăn. Kể từ khi hắn chín tuổi, sinh nhật năm nào cũng có Trác Dạ Húc bên cạnh, rời xa nhau bốn năm, sinh nhật năm hai mươi sáu tuổi, cuối cùng Trác Dạ Húc cũng trở về bên cạnh hắn, ở trong phòng thăm hỏi của cục cảnh sát.
“Hóa ra vẫn chưa tới bốn năm, nhưng tôi luôn cảm thấy… nói sao nhỉ… như đã trải qua mấy kiếp.” Ngải Cửu không khỏi nhếch miệng cười, hắn càng ngày càng giỏi quốc văn.
Trác Dạ Húc quay đầu đi, nụ cười kia quá chói mắt, nhìn giống như muốn ăn đòn, “Ngải Cửu, đây là đang trừng phạt à, là đang trừng phạt tôi phải không?”
“Trừng phạt cái gì?” Ngải Cửu không hiểu lời y.
“Tôi là thứ hèn nhát đã chạy trốn, tôi kết hôn với Đường Đình, cho nên cậu mới dùng phương thức này trừng phạt tôi…”
Sắc mặt Ngải Cửu tối hơn một chút, lạnh lùng nói: “Hôm nay là sinh nhật vui vẻ của tôi, con mẹ nó, cậu đừng nói những lời này với tôi.”
“Vậy là thừa nhận rồi?” Trác Dạ Húc nở nụ cười còn lạnh hơn hắn, “Được, cậu cứ vui vẻ ngồi trong đó đợi đi, chờ tôi xử lý xong việc bên ngoài sẽ vào với cậu, miễn cho cậu ở một mình, buổi tối lại bị “chứng sợ hãi không gian kín” khiến cho tè cả ra quần.”
Cảnh sát đứng bên canh giữ nhịn không được phì cười thành tiếng, Ngải Cửu trừng mắt liếc, vô cùng bất lịch sự mà chửi, “Cười cái con mẹ mày.”
Trác Dạ Húc sợ hắn mất mặt, đưa chân dài đá mạnh hắn một cái, hắn không cam lòng tỏ ra yếu thế liền đá trả một cước. Trác Dạ Húc mắng mẹ hắn một câu bèn đá lại, hắn đá trả. Cho đến khi chiếc bàn dài sắp bị đá xốc lên, hai vị cảnh sát mới liều chết xông lên ngăn cản. Nhìn quần dài màu đen đầy giấu dày, Trác Dạ Húc tức lệch mũi, để lại một câu liền rời đi.
“Ngải Cửu, tôi cho cậu ba tháng, cậu không ra thì tôi sẽ vào đây với cậu, tôi nói được là làm được.”
Y đã dốc cạn sức nhưng chỉ có thể khiến những người khác cắt giảm bớt một số tội danh “chưa đầy đủ chứng cứ” của Ngải Cửu, “kiến nghị” tòa án cân nhắc mức phạt nhẹ hơn, có thể đến năm hắn bốn mươi năm mươi tuổi sẽ được mãn hạn. Chắc chắn Lão Cửu thối muốn hành y sống giở chết giở, cho dù tất cả mọi người trong giới hắc đạo gánh tội thay hắn hay mời luật sư tốt nhất cũng chẳng ăn thua gì. Ban đầu, y vốn đã nghĩ như thế.
Thế nhưng, Trác Dạ Húc là người thế nào, y nhanh chóng đánh hơi ra điều bất thường. Các cuộc ghi âm, ghi hình, biên bản ghi chép mà Vu Kỳ Kỳ giao cho cảnh sát đích thực là các hoạt động phi pháp mà đám người Ngải Cửu đã thực hiện, nhưng phó cục trưởng họ Trương phụ trách vụ án này lại nói rằng những việc đó không phải do Ngải Cửu trực tiếp thực hiện. Còn nữa, người phạm tội trong số chứng cứ này là “Elan” chứ không phải Ngải Cửu. Elan là tên tiếng Anh của Ngải Cửu, dùng tên này ký trên các bản hợp đồng hay văn kiện cũng có hiệu lực ngang tên tiếng Trung. Tài khoản tiết kiệm ở một số ngân hàng cũng dùng tên Elan, nhưng y biết Ngải Cửu không thích cái tên này, hắn rất hiếm khi sử dụng, ngoại trừ Vu Kỳ Kỳ suốt ngày gọi như thế. Hai điểm khả nghi này, theo người ngoài nói thì chẳng giải quyết được vấn đề gì, y lại cho rằng vẫn có tác dụng… Lão Cửu thối, cậu tuyệt đối đừng để tôi đoán sai.
Không thể sai được, phòng giam bịt kín không có ban công, lúc ngủ cũng không mở cửa, một mình hắn sẽ cảm thấy sợ hãi. Nhưng nếu đoán sai thì sao… Cũng chỉ có thể vào đó ở với hắn. Ôi trời, có thể vượt ngục cơ mà! Sao lại không nghĩ tới điểm quan trọng này nhỉ, làm công dân sinh hoạt tốt lâu quá rồi đây mà.
“Đây, là sao?” Người hầu Trác gia gọi điện thoại tới, “Ông bị bệnh?!”
※
“Lão gia.” Gã thủ hạ trẻ tuổi lên xe Ngải lão gia, ấp a ấp úng không dám nói.
Ngải lão gia ngồi trong xe lớn tiếng nói, “Có cái gì thì nói thẳng ra.”
“Nghe nói… ừm… Bệnh tim của Trác lão gia tái phát, đang cấp cứu trong bệnh viện.” Trước kia, khi Trác lão gia phát bệnh thì bọn họ sẽ lập tức báo cáo, nhưng hôm nay hai nhà đang đối đầu, không biết có nên nói ra hay không.
“Người sao rồi?” Ngải Kỳ Du cố trấn định nhưng vẫn không che giấu nổi vẻ hoảng loạn trên mặt.
Thủ hạ nhỏ giọng nói: “Bệnh viện chưa truyền tin đến…”
Trong xe, chú Thành lắc đầu thở dài, “Cái lão tiểu tử kia cứ ba ngày lại hai bận thế này thì chẳng còn được bao lâu đâu. Đã thế còn không chịu tới Mỹ, sợ rằng sẽ đi trước ông già này mất thôi.”
Ngải Kỳ Du không xuống xe cũng không để xe chạy, lẳng lặng ngồi trong xe, đợi, “Tại sao không đi?” Chỉ thuận miệng hỏi.
“Cậu nói xem, lão tiểu tử kia có rời Hương Cảng không? Có thể trái tim kia sẽ không bao giờ đập trở lại nữa. Chết ở Hương Cảng cũng tốt, trước khi chết còn có ‘bạn già’ đến liếc ông ta một cái, biết đâu chừng còn có người ông ta ngày ngày chờ đợi.” Chú Thành vừa nói vừa quan sát biểu hiện người bên cạnh. Ông là một ông già sống cả một bó tuổi rồi, không phải không chết, mà là không muốn chết không nhắm mắt. Ông đã quan tâm hai lão tiểu tử này mấy chục năm rồi, không thấy được kết quả của bọn họ, ông có đi cũng không an lòng.
“Lão gia, người ở bệnh viện nói Trác lão gia đã thoát khỏi cơn nguy kịch.”
Nghe xong thủ hạ báo cáo, cơ thể Ngải Kỳ Du như bị xì hơi, trượt xuống, thở hổn hển, bộ dạng xem ra rất mệt mỏi.
Thuộc hạ tiếp tục báo cáo. “Luật sư của thiếu gia gọi điện nói, thiếu gia muốn gặp lão gia.”
“Lái xe.”
※
Cục cảnh sát rất nể mặt Ngải lão gia, cho hai ông cháu họ thời gian nói chuyện riêng, dẫu vậy thì vẫn có camera giám sát. Ngồi đối diện nhau, nếu xóa đi vết tích thời gian, hai gương mặt này thật sự rất giống nhau, nhất là ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa quật cường, là ánh mắt chỉ người Ngải gia mới sở hữu.
“Tiếp theo cháu định làm thế nào?” Ngải Kỳ Du mở miệng hỏi trước.
Ngải Cửu vắt chân, cười nhạo, “Còn có thể làm gì, cứ ngoan ngoãn ngồi đợi trong này.”
“Không lo cho Trác tiểu tử?”
“Không quan tâm.” Ngải Cửu đan mười ngón tay vào nhau chống lên bàn, đặt cằm lên tay, cười nói: “Ông nghĩ còn có thể làm gì cậu ấy nữa đây, chưa chắc bây giờ cậu ấy không thể đấu lại ông.”
Hiện tại, căn cơ Ngải gia đã lung lay cực độ, hơn hai phần ba tài sản Ngải gia và Ngải thị đã bị đóng băng, địa bàn trong giới hắc đạo bị cảnh sát rà soát triệt để. Mặc dù Ngải lão gia cố gắng chỉnh đốn nhưng cũng đã mất đi vị trí đứng đầu. Rất nhanh thôi, Hương Cảng sẽ hình thành thế kiềng ba chân của Trác gia, Hồng bang và Ngải gia, thật đáng tiếc, Ngải lão gia không thể duy trì vị thế độc tôn nữa rồi. Đây chính là mục đích cuối cùng của Ngải Cửu.
Nếu hắn và Trác Dạ Húc liên thủ, biết đâu mười năm sau có thể thắng được ông già, nhưng trước thời điểm đó, ông già sẽ không cho bọn họ cơ hội thành lập thế lực, mà hắn cũng chẳng chờ được mười năm dài đằng đẵng ấy. Nếu như “xây dựng” rất khó khăn, thì “đạp đổ” lại là việc hết sức dễ dàng.
“Rốt cuộc cháu vẫn không hiểu được suy nghĩ của ông, ông cho là cháu không xứng đáng nhận được những thứ thuộc về mình, vậy có phải cháu cũng phải giống như ông, phải giống ông lấy tay chặn nòng súng, phải ăn ba bảy nhát đao, đến lúc đó mới đủ tiêu chuẩn? Nếu chỉ cần như vậy, cháu sẽ tùy ý ông nổ súng hay chém bao nhiêu đao cũng được, sau đó cháu vẫn sẽ muốn ở bên cậu ấy.”
Lặng yên hồi lâu, Ngải Kỳ Du rũ mắt hỏi một câu: “Đổi lại là cháu, cháu sẽ làm thế nào…”
Ngải Cửu nghe một lúc mới hiểu ý ông, lắc đầu nói: “Không biết, cháu chỉ biết ngay từ lúc đầu cháu đã quyết định không buông tay, đến chết cháu cũng sẽ không buông. Cậu ta là tên hèn nhát cũng được, phản bội cũng được, không buông là không buông!”
“Không buông tay…” Ngải Kỳ Du đột nhiên cười lên, cười liên tục vài tiếng. Ông cũng chưa bao giờ buông tay cả! Nhưng hai người họ tuyệt đối khác biệt…
Trước phiên tòa ba ngày, luật sư của Ngải tổng tài mới đưa ra bằng chứng mới chứng minh bị cáo bị tố giác phạm tội không phải là Ngải Cửu – tổng tài của Ngải thị, mà là một gã tên Elan mang quốc tịch Mỹ. Hồ sơ cá nhân xuất nhập cảnh các nơi ghi lại cùng với tương quan tài chính đều ăn khớp với Elan trong tập dữ liệu phía cảnh sát nắm giữ. Số tiền phi pháp khổng lồ hắn tuồn vào Ngải thị cũng được trung chuyển qua tài khoản bên Mỹ. Hơn nữa, gã người Mỹ này rất thẳng thắn thừa nhận các hoạt động phi pháp của mình, những kẻ nằm trong diện tình nghi khác cũng chỉ ra và xác nhận hắn mới là “Elan”. Chuyện thế này nghe có vẻ hoang đường, một gã người Mỹ làm sao có thể là kẻ đứng đầu đám tội phạm ở Hương Cảng được, nhưng chứng cứ vẫn là chứng cứ.
Sau đó, tòa án tuyên bố hoãn phiên tòa lại. Hai tháng sau, Ngải Cửu được tạm tha, trước khi đóng hồ sơ vụ kiện không được rời khỏi Hương Cảng, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng được tòa án triệu tập. Tất cả mọi việc đều trong dự liệu của Ngải Cửu, tuy rằng quá nguy hiểm, nhưng hắn thực sự đã thành công. Hắn không có dũng khí ở trong nhà giam kia cả đời, nếu như mọi việc mất kiểm soát, hắn chỉ còn lại con đường duy nhất, cùng Trác Dạ Húc chạy tới chân trời góc biển, ngẫm lại cũng không tồi.
※
Trác Dạ Húc tới đón người lại không thấy người đâu liền quay trở về biệt thự của mình, xa xa thấy một người đứng trước cửa biệt thự. Xe chưa tắt máy đã đi xuống đón.
“Cậu chậm quá, tôi đành phải tự đón xe đến đây đấy.” Ngải Cửu kéo chiếc áo sơ mi che nắng trên đầu xuống, nụ cười còn rực rỡ hơn vầng thái dương trên đỉnh đầu.
“Tôi nghĩ rằng cậu sẽ không tới đây…”
“Bây giờ tôi chỉ còn hai bàn tay trắng thôi, bà xã à, em phải nuôi anh đấy nhé.”
Trác Dạ Húc nhắm mắt, hầu kết trượt lên trượt xuống, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy hắn, “Tôi nuôi cậu, tôi nuôi cậu!”
“All night you’ d lay asleep… enfolded in my arms… breathing slow and sweet… I never understood… how it would prove to be… such a luxury to feel… your hand… warm in my hand, your kiss on my cheek…” [Trọn đêm dài, ôm em trong ngủ trong vòng tay anh, hơi thở em chầm chậm và ngọt ngào… Trước nay anh chưa từng hiểu… Nắm lấy bàn tay ấm áp của em, em hôn lên gò má anh, cảm giác ấy thật là quý giá…]
Xoay người đè lên người bên gối, hôn lên mi, mắt, mũi, gò má, đôi môi y, hắn luôn cảm thấy cảm giác này thật mơ hồ. “Tôi nói ba năm, cậu nói năm năm, kết quả lại nằm ở giữa, bốn năm. Tôi không muốn có cái kiểu “bốn năm” này nữa.” Nhớ tới quãng thời gian ở trong hạnh phúc lại không biết mình hạnh phúc. “Nếu chúng ta không tranh giành lâu như vậy, tôi sẽ ôm cậu nhiều hơn một chút, hôn cậu nhiều hơn một chút, mấy năm nay cũng không cần khó chịu như vậy.”
“Sẽ không như vậy nữa.” Y đã sớm hối hận, nếu như có cơ hội quay trở lại năm đó…
“Nếu như có thể quay trở lại năm đó, tôi sẽ trói chặt cái tên hèn nhát cậu lại, chẳng thèm quan tâm cậu đổ máu hay chết luôn, cùng lắm thì tôi chôn cùng cậu là được.” Nói, đôi tay Ngải Cửu lại bắt đầu giở trò xấu xa.
“A Cửu, cậu tha thứ cho tôi không?” Trác Dạ Húc thuận thế tách hai chân ra, tùy hắn khiêu khích.
“Chuyện cậu kết hôn với Đường Đình?” Vuốt ve không chút dịu dàng.
“Ưm… nhẹ một chút..”
Hai ngón tay hung hăng tiến vào, “Tôi làm sao tha thứ được.”
Trác Dạ Húc buồn bã, “Không tha thứ… tại sao lại quay trở về đây?”
“Thao, đó là hai chuyện khác nhau, không trở về đây thì cậu muốn tôi đi đâu.” Ngải Cửu bỗng nhiên tức giận vì những lời y vừa thốt ra.
Trác Dạ Húc cười thành tiếng, vòng tay ôm vai hắn, “A Cửu, A Cửu, tại sao cậu lại như thế này cơ chứ… A Cửu… A Cửu…” Rất yêu hắn, vĩnh viễn yêu hắn vẫn chưa đủ, cả đời này, y thật may mắn mới gặp được hắn. “A Cửu, để tôi ôm cậu đi, tôi muốn ở trên…”
“Cậu đừng vội vui vẻ, sau này tôi sẽ tính sổ việc này với cậu.” Hai ngón tay cong lên, móng tay bấm mạnh vào thành hậu huyệt.
Trác Dạ Húc đau đớn chửi ẩm lên: “***! Cậu đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ. Con mẹ nó, cậu dây dưa với Vu Kỳ Kỳ lâu như thế, tôi có nói một câu nào không?”
Ngải Cửu lại nhét thêm một ngón, lạnh lùng nói: “Tôi không kết hôn với cô ta.”
“Cút ngay!” Trác Dạ Húc nhấc chân đá bay hắn, xoay người đến đầu giường giật ngăn kéo tủ, lấy một chiếc hộp nhung màu xanh ra. Bên trong có hai chiếc nhẫn, kiểu dáng đơn giản, kích thước không chênh lệch nhau là mấy.
Ngải Cửu đoạt lấy cầm trong tay, hắn chưa từng quên Trác Dạ Húc từng nhận lời hắn, y sẽ đích thân chọn nhẫn kết hôn của bọn họ. Mặt trong chiếc nhẫn, một cái khắc “Cửu”, một cái khắc “Nhật”.
“Tại sao không phải là “Húc”?”
Trác Dạ Húc cười nhưng không nói, cầm lấy “Cửu” đeo vào ngón áp út trên tay trái hắn, đặt lên đó một nụ hôn, lại đưa tay trái mình ra. “Đến cậu.”
Ngải Cửu đeo nhẫn cho y, hắng giọng rồi trầm trầm nói: “Ngải Cửu, do you take this guy, Trác Dạ Húc, to be your lawful wedded wife, to live together in the estate of matrimony…” Khôi phục giọng vốn có, nói tiếp: “I do. I, Ngải Cửu, take you, Trác Dạ Húc, as my lawful wedded wife, to have and to hold from this day forward…”
“Wife?” Trác Dạ Húc kháng nghị.
“Không sai, đấy là cậu nợ tôi.” Ngải Cửu hung tợn nói, sau đó vội vàng nắm lấy cậu nhỏ của mình cười gian manh, “Bà xã, bây giờ thực hiện nghĩa vụ của cậu đi, làm tốt thì tối nay cậu muốn ở trên bao nhiêu lần cũng được.”
Trác Dạ Húc không cam lòng hừ một tiếng, nằm vật xuống giường kéo cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn, tính toán dùng kỹ thuật hôn môi cao siêu khiến hắn choáng váng, sau đó nhân cơ hội… “Ưm!” Đang suy nghĩ viển vông, vật to lớn nóng bỏng kia vọt vào cơ thể, hơi đau nhức, chặt chẽ mà nóng kinh người. Nâng eo, hai chân quấn lên người hắn, dính chặt lấy hắn không để sót một kẽ hở.
Năm đó, Ngải Cửu qua tuổi hai mươi sáu, Trác Dạ Húc sắp hai mươi tám, trải qua bốn năm chia cắt, mai nở hai lần, tái kết hôn.
※
Ngải Cửu hết lòng tuân thủ lời hứa, không tổn hại tới ông già dù chỉ sợi tóc, nhưng điều kiện trao đổi là, nửa tháng sau, Trác Sĩ Xá phải bay tới Mỹ làm phẫu thuật ghép tim. Cứ như vậy, tâm tư của ông già sẽ hoàn toàn đặt ở nước Mỹ. Vạn nhất giải phẫu thất bại, một người chết, còn một người tức chết bên bàn mổ, hai ông già này cũng chẳng phải người tốt lành gì…
“Oáp— a—!”
“Sét giữa trời quang, chuyện lạ có thật.” Trác Dạ Húc đang nhàn nhã đọc báo, uống cà phê.
“Sớm giời ra, cậu la hét cái gì?” Ngải Cửu vỗ ngực định thần, xách chiếc quần lót vuông hoa hòe hoa sói đi về phía phòng bếp, “Muốn ăn sandwich không?”
“Có, cho nhiều thịt chân giò hun khói một tí. Hỏa ca xảy ra chuyện ở Nhật rồi, biết chưa?”
“Biết, Hứa Nghị không muốn chúng ta nhúng tay vào, hắn tự mình giải quyết.” Lần đầu tiên thấy Hứa Nghị lộ ra biểu hiện như vậy, hắn sợ đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh. Người trong giới gọi hắn là “Sói Bạc” vừa buồn cười vừa không chính xác, nhìn cái bộ dạng cô vợ nhỏ kia của hắn, cùng lắm chỉ xứng là “Chó” thôi.
Đọc qua đoạn quảng cáo ô tô, Trác Dạ Húc nhớ tới một việc, “Đúng rồi, có phải hôm qua cậu lại mua thêm một chiếc xe không?”
“Mua rồi.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Không đắt, chỉ có tám triệu thôi.”
“Chẳng phải tuần trước đã mua rồi sao, tuần trước nữa cũng mua một chiếc, rốt cuộc cậu đã mua tổng cộng bao nhiêu chiếc?”
“Tôi đã mua… sáu chiếc hoặc là bảy chiếc, hình như là tám chiếc…”
“Cậu mua nhiều như thế để mở công ty ô tô à?”
“Chịu thôi, dạo này ra nhiều xe mẫu mã mới quá, không mua không được.”
“Không mua không được? Cậu tính xem hai tháng nay cậu tiêu bao nhiêu tiền rồi, gần năm mươi triệu rồi đấy!”
“Nhiều thế cơ à, tôi chưa tính nữa.”
Trác Dạ Húc tức gần chết, ném tờ báo đi đến cửa phòng bếp, “Cậu tưởng tôi là cái máy in tiền đấy à, trong vòng nửa năm không được mua xe mới nữa!”
“Không phải mới tiêu chút xíu của cậu thôi à, cậu có cần keo kiệt như thế không? Ai đã nói sẽ nuôi tôi cả đời.”
Trác Dạ Húc bám vào khung cửa thiếu chút ngất đi, y triệt để quỳ gối bái lạy Ngải thiếu gia luôn. Một gã đàn ông có thể thẳng thắn công bố cho cả thiên hạ nghe những lời này… có khi chỉ có mỗi Ngải thiếu gia hắn.
“Thế là được rồi.” Nhìn kiệt tác của mình, Ngải Cửu gật đầu hài lòng, kéo tạp dề xuống, lại kéo chiếc quần lót vuông hoa hòe hoa sói trở về phòng ngủ mặc quần áo. “Phần tôi nhiều dưa chuột vào nhé, đừng có ăn hết đấy.” Ra khỏi phòng bếp, điện thoại phòng khách vừa vặn vang lên.
“Vâng, ai vậy?” Tiếng y a bập bõm trẻ con khiến hắn nghe không rõ. “Tìm ai? Dượng? Ai là dượng của cháu?” Tức đến nỗi khiến Ngải thiếu gia thấy đầu mình như bốc lửa.
“Ngải Cửu——–!” Tiếng rít cào truyền ra từ phòng bếp, Trác Dạ Húc một tay cầm sandwich một tay cầm điện thoại di động lao tới, rống to hơn, “Cậu lại tiêu của lão tử một trăm triệu, nói mau! Cậu làm cái gì đây!”
“Dưa chuột…” Ngải Cửu nhìn y bóp nát miếng sandwich, hắn tức đến nỗi bóp nát chiếc điện thoại, “Có người gọi cậu là dượng, nói mau! Ai đây!”
“Còn có thể là ai nữa, là con trai Đường Mạn.”
“Bảo nó không được gọi như thế nữa, còn dám gọi như thế thì kể cả là trẻ con, lão tử cũng sẽ không tha cho đâu.” Ngải Cửu hùng hổ nói.
“Tôi vốn là dượng của nó.” Ném miếng sandwich xuống, Trác Dạ Húc còn hỏi, “Cậu tiêu một trăm triệu kia vào chỗ nào hả?”
Dưa chuột của hắn! “Lão tử thích tiêu vào chỗ nào thì tiêu! Không mượn cậu xen vào!”
“Không cho xen vào? Đó là tiền của lão tử!”
“Được lắm, phân chia rạch ròi lắm.” Ngải Cửu nhìn chung quanh một lượt, thấy bát đĩa trong phòng bếp, hắn xông tới ôm lấy một chồng rồi ném về phía Trác Dạ Húc.
Trác Dạ Húc né tránh, lao vào ôm lấy chồng khác đáp lễ hắn. Đại chiến đĩa bay kéo dài từ phòng bếp tới phòng khách, hai bên không trúng đòn nào, nhưng bài trí trong phòng khách thì bị đập lộn tùng phèo cả lên.
Dượng! Dưa chuột! Tiền của y! “Trác Dạ Húc, cậu chọc ông đây phát điên lên rồi, không cho cậu biết tay chắc cậu sẽ không để tôi vào mắt đâu nhỉ!” Đĩa bay đập thẳng lên tường, mảnh nhỏ văng lên mặt Trác Dạ Húc.
“Cậu là rắm thối thì có, đồ bại gia tử! Đồ Nhị Thế Tổ!” Đạp một phát lật ngược sô pha khiến tên bại gia tử kia không có chỗ ẩn nấp, sau đó ném ra hai chiếc đĩa bay.
(Bại gia tử lẫn Nhị Thế Tổ đều chỉ kẻ tiêu tiền như nước, đứa con phá của)
Ngải Cửu giơ chân đá bay chiếc đĩa đi, đĩa trong tay đã “bay” hết, hắn tiện tay cầm một chai rượu trong tủ rượu ném ra. “Tôi cảnh cáo cậu, không được gọi tôi là Nhị Thế Tổ!”
“Rượu của tôi!” Trác Dạ Húc không cần dùng đĩa bay nữa, phi đến góc tủ lấy một khẩu súng giảm thanh bắn hai phát sang hai phía bên cạnh Ngải Cửu.
Ngải Cửu oa oa kêu ầm lên, “Tôi ***, chờ đấy!” Phi lên lầu, vài giây sau, chiếc quần lót vuông hoa hòe hoa sói lại xuất hiện lần nữa.
Nhìn khẩu súng ngắn tự động trên tay hắn, Trác Dạ Húc vừa sợ vừa giận, “Có giỏi thì bắn đi.”
“Hừ.” Ngải Cửu hừ lạnh một tiếng, đạn bay thẳng tới tủ rượu, không chai nào may mắn thoát được.
“Lão Cửu thối, lão tử giết cậu!”
“Xem ai giết ai trước!”
“Cậu chạy đi, để tôi xem cậu chạy được chỗ nào!”
“Mẹ nó, chưa thấy ai keo kiệt như thế này bao giờ!”
“Cậu cưới một cái máy in tiền là được!”
“Cứ thừa nhận đi, thừa nhận là tôi “cưới” cậu đi.”
“Lão tử sẽ lập tức đi bắn nổ mấy chiếc xe của cậu!”
“Cậu dám!”
“Cậu xem xem tôi có dám không!”
“Chúa ơi, con không thể sống thế này nữa!”
“Được, ly hôn!”
“Cậu nói cái gì!”
“Tôi chưa… chưa nói gì cả!”
“Cậu thử nói lại lần nữa cho ông đây nghe xem nào!”
“Cậu thử nói lại lần nữa cho ông đây nghe xem nào!”
“Ông đây đã nói cái gì nào!”
“Cậu nói cậu không thể sống những ngày như thế này nữa, cậu muốn ly hôn phải không?”
“Rõ ràng là cậu nói!”
“Là cậu nói trước!”
“Tôi không có!”
“Để xem cậu chạy đâu!”
Trác Dạ Húc phi thân nhào tới, hai người cùng ngã lăn ra bãi cỏ, tay chân qua lại, cuối cùng lại biến thành hành vi của quỷ háo sắc. Chiếc quần lót vuông hoa hòe hoa sói của Ngải Cửu nhanh chóng bị lột ra, mất đi phòng hộ, chỉ chốc lát đã bị vây hãm. Trác Dạ Húc đè hắn lại, tiến công mãnh mẽ từ phía sau. Từng đợt từng đợt đánh lên cánh mông chắc khỏe, thoải mái hưng phấn khiến y liên tục thở dốc. Ngải Cửu vẫn còn đang giãy dụa, nắm đấm không ngừng đánh loạn về phía sau. Trác Dạ Húc nắm tay trái hắn, ngón tay đan xen đặt trên mặt cỏ.
Hai chiếc nhẫn kề cận bên nhau phát ra thứ ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời. Một chiếc là “Cửu”, một chiếc là “Nhật”. A Cửu, cậu cũng biết mà, “Húc” thiếu “Cửu” thì không còn là mặt trời nữa.
“Trác Dạ Húc, cậu chờ xem, ngày mai ông đây lại mua xe tiếp!”
(Húc: 旭, Cửu: 九. Tên của Trác Dạ Húc có bao gồm chữ cửu, tên của Trác Dạ Húc cũng có nghĩa là mặt trời, là ánh mặt trời, ban mai. Chiếc nhẫn “Nhật” của Trác Dạ Húc cũng có nghĩa là mặt trời, đây là cách chơi chữ của tác giả)
✿Toàn văn hoàn✿