Không khí trong cung những ngày này u ám vô cùng.
Sau tang lễ của Tô Tuyết đến giờ đã gần hai tháng mà Lạc Quân Đế vẫn chưa nguôi ngoai, thượng triều thì thượng triều, việc cần làm thì làm nhưng cửa thư phòng luôn đóng kín kẽ, chẳng bước chân ra ngoài.
Bá quan còn phải lo lắng thì đừng nói nữ nhân trong hậu cung đã sốt ruột tới cỡ nào, nếu như không phải có lệnh cấm tới thư phòng làm phiền, bọn họ đã tới đạp nát cửa từ lâu rồi. Cứ nhìn Chiêm Phi thì biết, dù nàng ta đã có đại hoàng tử mà còn đứng ngồi không yên thì không cần phải nói tới những người khác.
Trong lúc mọi người suy đoán không biết khi nào Lạc Quân Đế sẽ ghé hậu cung, người sẽ được sủng hạnh tiếp theo là ai thì bất ngờ, một hôm nọ, Hoàng thượng lại xuất hiện tại Thanh Tư Cung.
Người Thanh Tư Cung trên dưới đều quỳ mọp xuống tiếp đón thánh giá, không ai nghĩ tới đây là nơi đầu tiên Lạc Quân Đế, thật sự vừa hưng phấn vừa bất an. Rốt cuộc chủ nhân của bọn họ cũng có ngày ngóc đầu lên rồi.
Lý Phù Dung cúi đầu quỳ ngay ngắn trên đất, không ai biết nàng đang rối loạn tới mức nào.
“Tại sao Lạc Quân Đế lại đến đây?”
Lý Phù Dung âm thầm tự hỏi nhưng không có câu trả lời.
Lạc Quân Đế chẳng nhìn Lý Phù Dung, hắn đảo mắt nhìn Thanh Tư Cung khắp một lượt. Chợt để ý đến một quyển sách trên bàn, Lạc Quân Đế bước tới cầm lên xem, là một truyện du ký, hắn lật lật vài trang xem thử.
Vì Lạc Quân Đế chưa lên tiếng nên không ai dám đứng dậy, cả nhúc nhích cũng không dám, thời gian trôi qua lâu, chút phấn khơi ban đầu cũng biến mất, bọn cung nữ, thái giám không khỏi đoán mò: rốt cuộc Hoàng thượng tới đây có phải trừng phạt Thanh Tư Cung hay không.
Lạc Quân Đế bỏ quyển sách xuống, mở miệng nói:
– Đứng lên đi!
Tất cả khẽ thở phào trong lòng, vẫn đúng mực thưa:
– Tạ ân Hoàng thượng.
Lý Phù Dung đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, như một cây cột trong phòng, Lạc Quân Đế không nói nàng cũng sẽ không lên tiếng.
Xem qua mấy quyển sách, Lạc Quân Đế bâng quơ hỏi:
– Hoàng hậu đã từng đọc những quyển sách này sao?
Lý Phù Dung sững sờ, rồi chợt hiểu ra: Hoàng hậu trong miệng Lạc Quân Đế chính là Tô Tuyết!
Lý Phù Dung thưa:
– Tâu Hoàng thượng, Hoàng hậu đúng là có xem qua nhưng nàng không thích lắm nên chưa từng đọc hết.
Lạc Quân Đế cảm khái gật đầu:
– Ừ, nàng làm sao có kiên nhẫn hay hứng thú đọc hết cho được.
Lý Phù Dung mím môi, Lạc Quân Đế là đang lên cơn gì đây? Muốn nhớ Tô Tuyết thì sao không đến Chiêu Dương Cung, cung điện của Tô Tuyết mà tới nơi của nàng làm gì?
– Nghe nói nàng còn thêu thùa?
Lý Phù Dung liền thưa:
– Dạ phải, còn có không ít đồ của Hoàng hậu.
Nói xong, Lý Phù Dung liền liếc nhìn Nhã Nhã, Nhã Nhã run run hành lễ rồi lui ra.
– Nô tì lập tức mang tới ngay!
Nhã Nhã luống cuống không khỏi thất lễ, may mắn lúc này Lạc Quân Đế chẳng ngó ngàng, Nhã Nhã lập tức lui xuống.
Lát sau, Nhã Nhã đã mang tới không ít thứ bày trên bàn. Rỗ chỉ thêu, trong đó còn có mấy bức thêu chưa hoàn thành của Tô Tuyết, mấy thứ đồ chơi lỉnh kỉnh đều được giữ kỹ.
Lạc Quân Đế trầm mặc nhìn kỹ từng món, thận trọng nâng niu, xem ra hắn không có ý định đi ngay rồi. Lý Phù Dung nhìn Nhã Nhã tái mặt, run lên từng hồi không khỏi nhíu mày nói:
– Ngươi cũng lui xuống đi!
Nhã Nhã như bắt được phao cứu hộ, lập tức hành lễ lui ra.
Lạc Quân Đế ngồi xuống chiếc ghế Tô Tuyết hay ngồi, như đang tưởng tượng cảnh Tô Tuyết vừa ngồi ở đây vừa thêu thùa, đó là cảnh đẹp tới mức nào. Tô Tuyết không phải là người có kiên nhẫn cao nên chẳng mấy lúc cũng sẽ thấy nhàm chán mà bỏ dỡ việc mình làm, bằng chứng là trong rỗ có đến mấy bức tranh thêu nửa chừng. Tô Tuyết cũng không thích phải suy nghĩ quá nhiều, nên những quyển sách nhiều chữ một chút, Tô Tuyết đã lười xem rồi. Tô Tuyết thích những món đồ chơi nhỏ, dù rất con nít nhưng nàng có thể chơi mãi không thấy chán…
Lạc Quân Đế cứ thế hồi tưởng một đêm dài, Lý Phù Dung thì đứng trọn một đêm.
Không ai nói một lời nào nên không khí vô cùng im lặng, khi Nhã Nhã rón rén vào thắp đèn thấy tình cảnh này cũng không khỏi rùng mình.
Hoàng thượng thế mà ở lại Thanh Tư Cung một đêm, bởi vì cửa phòng đóng kín nên người bên ngoài không biết được sự tình trong phòng. Chỉ có thể vừa hồi hộp vừa vui mừng.
Trời tờ mờ sáng, có tiếng thái giám tổng quản bên ngoài nhắc đến giờ thượng triều, Lạc Quân Đế mới bỏ xuống những vật trên tay mình rồi bước ra ngoài. Thấy Lạc Quân Đế đột ngột bước ra mà quần áo vẫn chỉnh tề như cũ, lão thái giám sững sờ nhưng liền xem như không có gì.
Lại một bận nháo nhào đưa tiễn Lạc Quân Đế. Sau khi hắn đi rồi, Lý Phù Dung muốn quỵ ngã, Nhã Nhã liền đỡ Lý Phù Dung lên ghế ngồi.
– Tiểu thư…
Nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, Lý Phù Dung đứng yên suốt một đêm vừa mệt mỏi vừa căng thẳng, đã cạn toàn bộ sức lực, nhíu mày trách:
– Khóc cái gì mà khóc? Để người ngoài thấy được thì làm sao?
– Nhưng… nhưng mà…
Hoàng thượng quá tàn nhẫn đi, tại sao có thể đến Thanh Tư Cung mà tưởng nhớ đến cố Hoàng hậu như thế. Thật là quá ấm ức! Nước mắt không thể kiềm lại được, Nhã Nhã cắn chặt môi không để phát ra tiếng. Lý Phù Dung thở dài, nói với Nhã Nhã:
– Trước mặt ta thì thôi, đã bước ra khỏi cửa thì tươi tỉnh lên cho ta!
Nhã Nhã gật gật đầu nghe lệnh.
– Đỡ ta lên giường…
Lý Phù Dung thều thào, nàng thật sự quá mệt mỏi rồi.
Không khí trong cung những ngày này u ám vô cùng.
Sau tang lễ của Tô Tuyết đến giờ đã gần hai tháng mà Lạc Quân Đế vẫn chưa nguôi ngoai, thượng triều thì thượng triều, việc cần làm thì làm nhưng cửa thư phòng luôn đóng kín kẽ, chẳng bước chân ra ngoài.
Bá quan còn phải lo lắng thì đừng nói nữ nhân trong hậu cung đã sốt ruột tới cỡ nào, nếu như không phải có lệnh cấm tới thư phòng làm phiền, bọn họ đã tới đạp nát cửa từ lâu rồi. Cứ nhìn Chiêm Phi thì biết, dù nàng ta đã có đại hoàng tử mà còn đứng ngồi không yên thì không cần phải nói tới những người khác.
Trong lúc mọi người suy đoán không biết khi nào Lạc Quân Đế sẽ ghé hậu cung, người sẽ được sủng hạnh tiếp theo là ai thì bất ngờ, một hôm nọ, Hoàng thượng lại xuất hiện tại Thanh Tư Cung.
Người Thanh Tư Cung trên dưới đều quỳ mọp xuống tiếp đón thánh giá, không ai nghĩ tới đây là nơi đầu tiên Lạc Quân Đế, thật sự vừa hưng phấn vừa bất an. Rốt cuộc chủ nhân của bọn họ cũng có ngày ngóc đầu lên rồi.
Lý Phù Dung cúi đầu quỳ ngay ngắn trên đất, không ai biết nàng đang rối loạn tới mức nào.
“Tại sao Lạc Quân Đế lại đến đây?”
Lý Phù Dung âm thầm tự hỏi nhưng không có câu trả lời.
Lạc Quân Đế chẳng nhìn Lý Phù Dung, hắn đảo mắt nhìn Thanh Tư Cung khắp một lượt. Chợt để ý đến một quyển sách trên bàn, Lạc Quân Đế bước tới cầm lên xem, là một truyện du ký, hắn lật lật vài trang xem thử.
Vì Lạc Quân Đế chưa lên tiếng nên không ai dám đứng dậy, cả nhúc nhích cũng không dám, thời gian trôi qua lâu, chút phấn khơi ban đầu cũng biến mất, bọn cung nữ, thái giám không khỏi đoán mò: rốt cuộc Hoàng thượng tới đây có phải trừng phạt Thanh Tư Cung hay không.
Lạc Quân Đế bỏ quyển sách xuống, mở miệng nói:
– Đứng lên đi!
Tất cả khẽ thở phào trong lòng, vẫn đúng mực thưa:
– Tạ ân Hoàng thượng.
Lý Phù Dung đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, như một cây cột trong phòng, Lạc Quân Đế không nói nàng cũng sẽ không lên tiếng.
Xem qua mấy quyển sách, Lạc Quân Đế bâng quơ hỏi:
– Hoàng hậu đã từng đọc những quyển sách này sao?
Lý Phù Dung sững sờ, rồi chợt hiểu ra: Hoàng hậu trong miệng Lạc Quân Đế chính là Tô Tuyết!
Lý Phù Dung thưa:
– Tâu Hoàng thượng, Hoàng hậu đúng là có xem qua nhưng nàng không thích lắm nên chưa từng đọc hết.
Lạc Quân Đế cảm khái gật đầu:
– Ừ, nàng làm sao có kiên nhẫn hay hứng thú đọc hết cho được.
Lý Phù Dung mím môi, Lạc Quân Đế là đang lên cơn gì đây? Muốn nhớ Tô Tuyết thì sao không đến Chiêu Dương Cung, cung điện của Tô Tuyết mà tới nơi của nàng làm gì?
– Nghe nói nàng còn thêu thùa?
Lý Phù Dung liền thưa:
– Dạ phải, còn có không ít đồ của Hoàng hậu.
Nói xong, Lý Phù Dung liền liếc nhìn Nhã Nhã, Nhã Nhã run run hành lễ rồi lui ra.
– Nô tì lập tức mang tới ngay!
Nhã Nhã luống cuống không khỏi thất lễ, may mắn lúc này Lạc Quân Đế chẳng ngó ngàng, Nhã Nhã lập tức lui xuống.
Lát sau, Nhã Nhã đã mang tới không ít thứ bày trên bàn. Rỗ chỉ thêu, trong đó còn có mấy bức thêu chưa hoàn thành của Tô Tuyết, mấy thứ đồ chơi lỉnh kỉnh đều được giữ kỹ.
Lạc Quân Đế trầm mặc nhìn kỹ từng món, thận trọng nâng niu, xem ra hắn không có ý định đi ngay rồi. Lý Phù Dung nhìn Nhã Nhã tái mặt, run lên từng hồi không khỏi nhíu mày nói:
– Ngươi cũng lui xuống đi!
Nhã Nhã như bắt được phao cứu hộ, lập tức hành lễ lui ra.
Lạc Quân Đế ngồi xuống chiếc ghế Tô Tuyết hay ngồi, như đang tưởng tượng cảnh Tô Tuyết vừa ngồi ở đây vừa thêu thùa, đó là cảnh đẹp tới mức nào. Tô Tuyết không phải là người có kiên nhẫn cao nên chẳng mấy lúc cũng sẽ thấy nhàm chán mà bỏ dỡ việc mình làm, bằng chứng là trong rỗ có đến mấy bức tranh thêu nửa chừng. Tô Tuyết cũng không thích phải suy nghĩ quá nhiều, nên những quyển sách nhiều chữ một chút, Tô Tuyết đã lười xem rồi. Tô Tuyết thích những món đồ chơi nhỏ, dù rất con nít nhưng nàng có thể chơi mãi không thấy chán…
Lạc Quân Đế cứ thế hồi tưởng một đêm dài, Lý Phù Dung thì đứng trọn một đêm.
Không ai nói một lời nào nên không khí vô cùng im lặng, khi Nhã Nhã rón rén vào thắp đèn thấy tình cảnh này cũng không khỏi rùng mình.
Hoàng thượng thế mà ở lại Thanh Tư Cung một đêm, bởi vì cửa phòng đóng kín nên người bên ngoài không biết được sự tình trong phòng. Chỉ có thể vừa hồi hộp vừa vui mừng.
Trời tờ mờ sáng, có tiếng thái giám tổng quản bên ngoài nhắc đến giờ thượng triều, Lạc Quân Đế mới bỏ xuống những vật trên tay mình rồi bước ra ngoài. Thấy Lạc Quân Đế đột ngột bước ra mà quần áo vẫn chỉnh tề như cũ, lão thái giám sững sờ nhưng liền xem như không có gì.
Lại một bận nháo nhào đưa tiễn Lạc Quân Đế. Sau khi hắn đi rồi, Lý Phù Dung muốn quỵ ngã, Nhã Nhã liền đỡ Lý Phù Dung lên ghế ngồi.
– Tiểu thư…
Nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, Lý Phù Dung đứng yên suốt một đêm vừa mệt mỏi vừa căng thẳng, đã cạn toàn bộ sức lực, nhíu mày trách:
– Khóc cái gì mà khóc? Để người ngoài thấy được thì làm sao?
– Nhưng… nhưng mà…
Hoàng thượng quá tàn nhẫn đi, tại sao có thể đến Thanh Tư Cung mà tưởng nhớ đến cố Hoàng hậu như thế. Thật là quá ấm ức! Nước mắt không thể kiềm lại được, Nhã Nhã cắn chặt môi không để phát ra tiếng. Lý Phù Dung thở dài, nói với Nhã Nhã:
– Trước mặt ta thì thôi, đã bước ra khỏi cửa thì tươi tỉnh lên cho ta!
Nhã Nhã gật gật đầu nghe lệnh.
– Đỡ ta lên giường…
Lý Phù Dung thều thào, nàng thật sự quá mệt mỏi rồi.