Tin tức Thanh Tư Cung bế môn, làm bạn với đèn phật trong một ngày đã lan truyền khắp nơi. Lý gia đang dương dương tự đắc cũng choáng váng không ngừng. Lý phu nhân hấp tấp tiến cung xin gặp Lý Phù Dung.
Lý Phù Dung nghe thấy thì ngẩn người ra một lúc rồi cho mời vào.
Lý phu nhân dù rất gấp ráp nhưng vẫn nhận ra sự thay đổi của Thanh Tư Cung, toàn bộ vật trưng bày đã bị dẹp hết, trở nên tiêu điều khó nói. Lý phu nhân càng hối hả chạy vào trong phòng, liền nhìn thấy bộ dáng tang tóc kia của Lý Phù Dung. Cơn giận lập tức vụt lên, bà tiến tới mắng:
- Ngươi đang giở trò gì vậy?
Lý phu nhân tức tới đỏ mắt, muốn xé rách áo trắng như áo tang trên người Lý Phù Dung.
- Phụ mẫu ngươi vẫn chưa chết đâu, ngươi muốn để tang ai hả?
Hai mắt Lý Phù Dung ửng đỏ, cắn môi kiềm nén, nàng hai kiếp nay chưa từng để rơi một giọt nước mắt.
Lý phu nhân hạ giọng khuyên giải:
- Mau đi nhận lỗi với Hoàng thượng đi! Hãy nói ngươi chỉ nhất thời mê muội, nói nhăng nói cuội mà thôi, xin ngài hãy tha thứ đi...
Mặc cho Lý phu nhân lôi kéo thế nào, Lý Phù Dung vẫn không nhúc nhích. Nói mãi không được, Lý phu nhân lại tức rồi.
- Ngươi có nghe ta nói gì hay không?
Lý Phù Dung nhìn Lý phu nhân, đau đớn nói:
- Nữ nhi sẽ không đi!
Lý phu nhân sững sờ, không tin được mà nhìn Lý Phù Dung, gương mặt của Lý phu nhân phản chiếu trong mắt Lý Phù Dung, không biết từ bao giờ, tóc bà đã bạc đi rất nhiều, trên mặt có thêm nếp nhăn, gương mặt của bà trước giờ vẫn gầy gò như thế? Lý Phù Dung không nhớ nỗi lần cuối cùng mình nhìn kỹ bà là khi nào, tại sao bây giờ lại cảm thấy xa lạ như thế này, đến mức... khi nhìn thấy biểu tình ngờ vực của bà, nàng cũng không có chút cảm xúc?
Lý phu nhân lại hỏi:
- Ngươi thật sự không đi?
- Phải!
- Ngươi có biết ngươi tự ý làm vậy sẽ có hậu quả gì hay không? Ngươi có nghĩ tới Lý gia hay không?
Nàng biết chứ! Nàng biết Lý gia sẽ vì hành động của nàng mà tổn hại ghê gớm, nhưng như vậy thì sao? Nàng không thể nói ra nàng là kẻ trùng sinh, biết trước tương lai! Nàng biết rõ hành động sau này của Lạc Quân Đế, càng biết rằng những ngoại thích muốn nhúng tay vào hoàng vị có hậu quả thê thảm như thế nào! Nếu vậy, thà chính tay nàng nhấn chìm tất cả tham vọng của Lý gia! Chí ít, sau này Lý gia sẽ không gặp họa diệt môn, chí ít Lạc Quân Đế có thể niệm tình mà cho Lý gia một con đường sống. Những chuyện này nàng lại không thể nói ra...
Lý phu nhân vùng vằng một lúc vẫn không khiến Lý Phù Dung thay đổi ý định cũng phải buông tay. Bà tuyệt vọng, không chấp nhận rồi lại hận!
- Ngươi là đứa con trời đánh! Ngươi không thể nghĩ đến gia đình của ngươi một chút sao? Ngươi không quan tâm mọi người trong nhà vì ngươi mà bị liên lụy, tiền đồ bị hủy ngươi cũng không để ý! Ngươi chỉ biết có bản thân ngươi mà thôi! Biết ngươi như thế này, lúc sinh ra ta đã bóp mũi ngươi luôn rồi...
Lý phu nhân càng mắng càng kích động, còn nhào tới đánh cả Lý Phù Dung, Lý Phù Dung đứng im cho bả xả giận. Nhã Nhã trước giờ luôn không dám xen vào chuyện của hai người, lúc này không chịu nổi nữa mà chạy tới can ngăn.
- Phu nhân, đừng đánh tiểu thư! Đừng đánh tiểu thư nữa! Tiểu thư dù gì cũng là Hòa Phi do Hoàng thượng sắc phong, phu nhân không được đụng tới tiểu thư...
Nhã Nhã tốn nhiều sức mới kéo Lý Phù Dung ra được, ôm lấy Lý Phù Dung vào lòng bảo vệ. Nhã Nhã không kiềm được mà trách móc:
- Phu nhân chỉ biết yêu cầu tiểu thư làm này, làm nọ nhưng phu nhân có biết tiểu thư sống khó khăn như thế nào không...
Dù không phải chuyện gì Lý Phù Dung cũng nói cho Nhã Nhã nghe nhưng cũng có nhiều chuyện, Nhã Nhã cũng nhìn ra: Lạc Quân Đế không hề sủng ái Lý Phù Dung như bên ngoài đồn đãi!
Hắn chỉ xem Lý Phù Dung như người thế thân của cố Hoàng hậu Tô Tuyết!
Bây giờ, Lạc Quân Đế vì niệm tình người cũ mà sủng ái Lý Phù Dung thì sao, ai nói được, hắn có thể nhớ được bao lâu? Một khi Lạc Quân Đế không ngó ngàng đến nữa, Lý Phù Dung sẽ như thế nào? Bây giờ, chuyện gì mọi người cũng đổ lỗi lên Lý Phù Dung, đến ngày mất đi sự bảo hộ của Lạc Quân Đế, Lý Phu sẽ thê thảm ra sao?
Không ai biết! Không một ai nghĩ đến!
Lý phu nhân không chấp nhận lý do của Nhã Nhã, gân cổ lên quát:
- Sống trên đời có ai không vất vả? Chịu chút thiệt thòi thì sao? Chẳng lẽ chuyện gì cũng đòi sống đòi chết?
- Phu nhân...
Lý Phù Dung ngăn Nhã Nhã lại, bước tới nói với Lý phu nhân:
- Nữ nhi đã nhất quyết tuyệt đối sẽ không thay đổi! Xin mẫu thân hãy truyền lời lại cho phụ thân và ca ca: hãy bỏ ý định kia đi!
Lý phu nhân tức phát run chỉ tay Lý Phù Dung, rít lên:
- Tốt! Tốt! Đây chính là nữ nhi tốt của ta đấy!
Nói không giải tức được, Lý phu nhân vung tay hắt văng mọi thứ trên bàn, tàn nhẫn quát:
- Ngươi thật giỏi lắm! Ngươi không để ý tới sống chết của thân nhân mình thì ta cũng không cần một nữ nhi như ngươi...
Đến cuối cùng, bà vẫn còn chút tỉnh táo mà không nói lời ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng lập tức quay đầu ra khỏi Thanh Tư Cung.
Lý Phù Dung lúc này mới gục ngã, Nhã Nhã hốt hoảng đỡ lấy.
- Tiểu thư...
Lý Phù Dung thều thào nói:
- Đóng chặt cửa... không được ra ngoài, không cho ai vào nữa, cũng đừng liên lạc bất cứ chuyện gì với bên ngoài, để họ chết tâm đi...
...
Dù cửa Thanh Tư Cung đã đóng lại rồi nhưng vẫn có nhiều người không tin tưởng lời Lý Phù Dung nói là thật. Bọn họ không tin Lý Phù Dung sẽ mãi mãi ở lỳ trong Thanh Tư Cung, cũng không tin nàng bỏ qua quyền lực trước mắt.
Bọn họ dõi mắt nhìn theo đoán thầm không biết khi nào Lý Phù Dung sẽ không chịu nổi mà chạy ra. Nhưng không ngờ, cánh cửa kia từ khi đóng lại đến hai mươi năm sau cũng không mở ra...
Chương 68
Tin tức Thanh Tư Cung bế môn, làm bạn với đèn phật trong một ngày đã lan truyền khắp nơi. Lý gia đang dương dương tự đắc cũng choáng váng không ngừng. Lý phu nhân hấp tấp tiến cung xin gặp Lý Phù Dung.
Lý Phù Dung nghe thấy thì ngẩn người ra một lúc rồi cho mời vào.
Lý phu nhân dù rất gấp ráp nhưng vẫn nhận ra sự thay đổi của Thanh Tư Cung, toàn bộ vật trưng bày đã bị dẹp hết, trở nên tiêu điều khó nói. Lý phu nhân càng hối hả chạy vào trong phòng, liền nhìn thấy bộ dáng tang tóc kia của Lý Phù Dung. Cơn giận lập tức vụt lên, bà tiến tới mắng:
- Ngươi đang giở trò gì vậy?
Lý phu nhân tức tới đỏ mắt, muốn xé rách áo trắng như áo tang trên người Lý Phù Dung.
- Phụ mẫu ngươi vẫn chưa chết đâu, ngươi muốn để tang ai hả?
Hai mắt Lý Phù Dung ửng đỏ, cắn môi kiềm nén, nàng hai kiếp nay chưa từng để rơi một giọt nước mắt.
Lý phu nhân hạ giọng khuyên giải:
- Mau đi nhận lỗi với Hoàng thượng đi! Hãy nói ngươi chỉ nhất thời mê muội, nói nhăng nói cuội mà thôi, xin ngài hãy tha thứ đi...
Mặc cho Lý phu nhân lôi kéo thế nào, Lý Phù Dung vẫn không nhúc nhích. Nói mãi không được, Lý phu nhân lại tức rồi.
- Ngươi có nghe ta nói gì hay không?
Lý Phù Dung nhìn Lý phu nhân, đau đớn nói:
- Nữ nhi sẽ không đi!
Lý phu nhân sững sờ, không tin được mà nhìn Lý Phù Dung, gương mặt của Lý phu nhân phản chiếu trong mắt Lý Phù Dung, không biết từ bao giờ, tóc bà đã bạc đi rất nhiều, trên mặt có thêm nếp nhăn, gương mặt của bà trước giờ vẫn gầy gò như thế? Lý Phù Dung không nhớ nỗi lần cuối cùng mình nhìn kỹ bà là khi nào, tại sao bây giờ lại cảm thấy xa lạ như thế này, đến mức... khi nhìn thấy biểu tình ngờ vực của bà, nàng cũng không có chút cảm xúc?
Lý phu nhân lại hỏi:
- Ngươi thật sự không đi?
- Phải!
- Ngươi có biết ngươi tự ý làm vậy sẽ có hậu quả gì hay không? Ngươi có nghĩ tới Lý gia hay không?
Nàng biết chứ! Nàng biết Lý gia sẽ vì hành động của nàng mà tổn hại ghê gớm, nhưng như vậy thì sao? Nàng không thể nói ra nàng là kẻ trùng sinh, biết trước tương lai! Nàng biết rõ hành động sau này của Lạc Quân Đế, càng biết rằng những ngoại thích muốn nhúng tay vào hoàng vị có hậu quả thê thảm như thế nào! Nếu vậy, thà chính tay nàng nhấn chìm tất cả tham vọng của Lý gia! Chí ít, sau này Lý gia sẽ không gặp họa diệt môn, chí ít Lạc Quân Đế có thể niệm tình mà cho Lý gia một con đường sống. Những chuyện này nàng lại không thể nói ra...
Lý phu nhân vùng vằng một lúc vẫn không khiến Lý Phù Dung thay đổi ý định cũng phải buông tay. Bà tuyệt vọng, không chấp nhận rồi lại hận!
- Ngươi là đứa con trời đánh! Ngươi không thể nghĩ đến gia đình của ngươi một chút sao? Ngươi không quan tâm mọi người trong nhà vì ngươi mà bị liên lụy, tiền đồ bị hủy ngươi cũng không để ý! Ngươi chỉ biết có bản thân ngươi mà thôi! Biết ngươi như thế này, lúc sinh ra ta đã bóp mũi ngươi luôn rồi...
Lý phu nhân càng mắng càng kích động, còn nhào tới đánh cả Lý Phù Dung, Lý Phù Dung đứng im cho bả xả giận. Nhã Nhã trước giờ luôn không dám xen vào chuyện của hai người, lúc này không chịu nổi nữa mà chạy tới can ngăn.
- Phu nhân, đừng đánh tiểu thư! Đừng đánh tiểu thư nữa! Tiểu thư dù gì cũng là Hòa Phi do Hoàng thượng sắc phong, phu nhân không được đụng tới tiểu thư...
Nhã Nhã tốn nhiều sức mới kéo Lý Phù Dung ra được, ôm lấy Lý Phù Dung vào lòng bảo vệ. Nhã Nhã không kiềm được mà trách móc:
- Phu nhân chỉ biết yêu cầu tiểu thư làm này, làm nọ nhưng phu nhân có biết tiểu thư sống khó khăn như thế nào không...
Dù không phải chuyện gì Lý Phù Dung cũng nói cho Nhã Nhã nghe nhưng cũng có nhiều chuyện, Nhã Nhã cũng nhìn ra: Lạc Quân Đế không hề sủng ái Lý Phù Dung như bên ngoài đồn đãi!
Hắn chỉ xem Lý Phù Dung như người thế thân của cố Hoàng hậu Tô Tuyết!
Bây giờ, Lạc Quân Đế vì niệm tình người cũ mà sủng ái Lý Phù Dung thì sao, ai nói được, hắn có thể nhớ được bao lâu? Một khi Lạc Quân Đế không ngó ngàng đến nữa, Lý Phù Dung sẽ như thế nào? Bây giờ, chuyện gì mọi người cũng đổ lỗi lên Lý Phù Dung, đến ngày mất đi sự bảo hộ của Lạc Quân Đế, Lý Phu sẽ thê thảm ra sao?
Không ai biết! Không một ai nghĩ đến!
Lý phu nhân không chấp nhận lý do của Nhã Nhã, gân cổ lên quát:
- Sống trên đời có ai không vất vả? Chịu chút thiệt thòi thì sao? Chẳng lẽ chuyện gì cũng đòi sống đòi chết?
- Phu nhân...
Lý Phù Dung ngăn Nhã Nhã lại, bước tới nói với Lý phu nhân:
- Nữ nhi đã nhất quyết tuyệt đối sẽ không thay đổi! Xin mẫu thân hãy truyền lời lại cho phụ thân và ca ca: hãy bỏ ý định kia đi!
Lý phu nhân tức phát run chỉ tay Lý Phù Dung, rít lên:
- Tốt! Tốt! Đây chính là nữ nhi tốt của ta đấy!
Nói không giải tức được, Lý phu nhân vung tay hắt văng mọi thứ trên bàn, tàn nhẫn quát:
- Ngươi thật giỏi lắm! Ngươi không để ý tới sống chết của thân nhân mình thì ta cũng không cần một nữ nhi như ngươi...
Đến cuối cùng, bà vẫn còn chút tỉnh táo mà không nói lời ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng lập tức quay đầu ra khỏi Thanh Tư Cung.
Lý Phù Dung lúc này mới gục ngã, Nhã Nhã hốt hoảng đỡ lấy.
- Tiểu thư...
Lý Phù Dung thều thào nói:
- Đóng chặt cửa... không được ra ngoài, không cho ai vào nữa, cũng đừng liên lạc bất cứ chuyện gì với bên ngoài, để họ chết tâm đi...
...
Dù cửa Thanh Tư Cung đã đóng lại rồi nhưng vẫn có nhiều người không tin tưởng lời Lý Phù Dung nói là thật. Bọn họ không tin Lý Phù Dung sẽ mãi mãi ở lỳ trong Thanh Tư Cung, cũng không tin nàng bỏ qua quyền lực trước mắt.
Bọn họ dõi mắt nhìn theo đoán thầm không biết khi nào Lý Phù Dung sẽ không chịu nổi mà chạy ra. Nhưng không ngờ, cánh cửa kia từ khi đóng lại đến hai mươi năm sau cũng không mở ra...
Tin tức Thanh Tư Cung bế môn, làm bạn với đèn phật trong một ngày đã lan truyền khắp nơi. Lý gia đang dương dương tự đắc cũng choáng váng không ngừng. Lý phu nhân hấp tấp tiến cung xin gặp Lý Phù Dung.
Lý Phù Dung nghe thấy thì ngẩn người ra một lúc rồi cho mời vào.
Lý phu nhân dù rất gấp ráp nhưng vẫn nhận ra sự thay đổi của Thanh Tư Cung, toàn bộ vật trưng bày đã bị dẹp hết, trở nên tiêu điều khó nói. Lý phu nhân càng hối hả chạy vào trong phòng, liền nhìn thấy bộ dáng tang tóc kia của Lý Phù Dung. Cơn giận lập tức vụt lên, bà tiến tới mắng:
- Ngươi đang giở trò gì vậy?
Lý phu nhân tức tới đỏ mắt, muốn xé rách áo trắng như áo tang trên người Lý Phù Dung.
- Phụ mẫu ngươi vẫn chưa chết đâu, ngươi muốn để tang ai hả?
Hai mắt Lý Phù Dung ửng đỏ, cắn môi kiềm nén, nàng hai kiếp nay chưa từng để rơi một giọt nước mắt.
Lý phu nhân hạ giọng khuyên giải:
- Mau đi nhận lỗi với Hoàng thượng đi! Hãy nói ngươi chỉ nhất thời mê muội, nói nhăng nói cuội mà thôi, xin ngài hãy tha thứ đi...
Mặc cho Lý phu nhân lôi kéo thế nào, Lý Phù Dung vẫn không nhúc nhích. Nói mãi không được, Lý phu nhân lại tức rồi.
- Ngươi có nghe ta nói gì hay không?
Lý Phù Dung nhìn Lý phu nhân, đau đớn nói:
- Nữ nhi sẽ không đi!
Lý phu nhân sững sờ, không tin được mà nhìn Lý Phù Dung, gương mặt của Lý phu nhân phản chiếu trong mắt Lý Phù Dung, không biết từ bao giờ, tóc bà đã bạc đi rất nhiều, trên mặt có thêm nếp nhăn, gương mặt của bà trước giờ vẫn gầy gò như thế? Lý Phù Dung không nhớ nỗi lần cuối cùng mình nhìn kỹ bà là khi nào, tại sao bây giờ lại cảm thấy xa lạ như thế này, đến mức... khi nhìn thấy biểu tình ngờ vực của bà, nàng cũng không có chút cảm xúc?
Lý phu nhân lại hỏi:
- Ngươi thật sự không đi?
- Phải!
- Ngươi có biết ngươi tự ý làm vậy sẽ có hậu quả gì hay không? Ngươi có nghĩ tới Lý gia hay không?
Nàng biết chứ! Nàng biết Lý gia sẽ vì hành động của nàng mà tổn hại ghê gớm, nhưng như vậy thì sao? Nàng không thể nói ra nàng là kẻ trùng sinh, biết trước tương lai! Nàng biết rõ hành động sau này của Lạc Quân Đế, càng biết rằng những ngoại thích muốn nhúng tay vào hoàng vị có hậu quả thê thảm như thế nào! Nếu vậy, thà chính tay nàng nhấn chìm tất cả tham vọng của Lý gia! Chí ít, sau này Lý gia sẽ không gặp họa diệt môn, chí ít Lạc Quân Đế có thể niệm tình mà cho Lý gia một con đường sống. Những chuyện này nàng lại không thể nói ra...
Lý phu nhân vùng vằng một lúc vẫn không khiến Lý Phù Dung thay đổi ý định cũng phải buông tay. Bà tuyệt vọng, không chấp nhận rồi lại hận!
- Ngươi là đứa con trời đánh! Ngươi không thể nghĩ đến gia đình của ngươi một chút sao? Ngươi không quan tâm mọi người trong nhà vì ngươi mà bị liên lụy, tiền đồ bị hủy ngươi cũng không để ý! Ngươi chỉ biết có bản thân ngươi mà thôi! Biết ngươi như thế này, lúc sinh ra ta đã bóp mũi ngươi luôn rồi...
Lý phu nhân càng mắng càng kích động, còn nhào tới đánh cả Lý Phù Dung, Lý Phù Dung đứng im cho bả xả giận. Nhã Nhã trước giờ luôn không dám xen vào chuyện của hai người, lúc này không chịu nổi nữa mà chạy tới can ngăn.
- Phu nhân, đừng đánh tiểu thư! Đừng đánh tiểu thư nữa! Tiểu thư dù gì cũng là Hòa Phi do Hoàng thượng sắc phong, phu nhân không được đụng tới tiểu thư...
Nhã Nhã tốn nhiều sức mới kéo Lý Phù Dung ra được, ôm lấy Lý Phù Dung vào lòng bảo vệ. Nhã Nhã không kiềm được mà trách móc:
- Phu nhân chỉ biết yêu cầu tiểu thư làm này, làm nọ nhưng phu nhân có biết tiểu thư sống khó khăn như thế nào không...
Dù không phải chuyện gì Lý Phù Dung cũng nói cho Nhã Nhã nghe nhưng cũng có nhiều chuyện, Nhã Nhã cũng nhìn ra: Lạc Quân Đế không hề sủng ái Lý Phù Dung như bên ngoài đồn đãi!
Hắn chỉ xem Lý Phù Dung như người thế thân của cố Hoàng hậu Tô Tuyết!
Bây giờ, Lạc Quân Đế vì niệm tình người cũ mà sủng ái Lý Phù Dung thì sao, ai nói được, hắn có thể nhớ được bao lâu? Một khi Lạc Quân Đế không ngó ngàng đến nữa, Lý Phù Dung sẽ như thế nào? Bây giờ, chuyện gì mọi người cũng đổ lỗi lên Lý Phù Dung, đến ngày mất đi sự bảo hộ của Lạc Quân Đế, Lý Phu sẽ thê thảm ra sao?
Không ai biết! Không một ai nghĩ đến!
Lý phu nhân không chấp nhận lý do của Nhã Nhã, gân cổ lên quát:
- Sống trên đời có ai không vất vả? Chịu chút thiệt thòi thì sao? Chẳng lẽ chuyện gì cũng đòi sống đòi chết?
- Phu nhân...
Lý Phù Dung ngăn Nhã Nhã lại, bước tới nói với Lý phu nhân:
- Nữ nhi đã nhất quyết tuyệt đối sẽ không thay đổi! Xin mẫu thân hãy truyền lời lại cho phụ thân và ca ca: hãy bỏ ý định kia đi!
Lý phu nhân tức phát run chỉ tay Lý Phù Dung, rít lên:
- Tốt! Tốt! Đây chính là nữ nhi tốt của ta đấy!
Nói không giải tức được, Lý phu nhân vung tay hắt văng mọi thứ trên bàn, tàn nhẫn quát:
- Ngươi thật giỏi lắm! Ngươi không để ý tới sống chết của thân nhân mình thì ta cũng không cần một nữ nhi như ngươi...
Đến cuối cùng, bà vẫn còn chút tỉnh táo mà không nói lời ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng lập tức quay đầu ra khỏi Thanh Tư Cung.
Lý Phù Dung lúc này mới gục ngã, Nhã Nhã hốt hoảng đỡ lấy.
- Tiểu thư...
Lý Phù Dung thều thào nói:
- Đóng chặt cửa... không được ra ngoài, không cho ai vào nữa, cũng đừng liên lạc bất cứ chuyện gì với bên ngoài, để họ chết tâm đi...
...
Dù cửa Thanh Tư Cung đã đóng lại rồi nhưng vẫn có nhiều người không tin tưởng lời Lý Phù Dung nói là thật. Bọn họ không tin Lý Phù Dung sẽ mãi mãi ở lỳ trong Thanh Tư Cung, cũng không tin nàng bỏ qua quyền lực trước mắt.
Bọn họ dõi mắt nhìn theo đoán thầm không biết khi nào Lý Phù Dung sẽ không chịu nổi mà chạy ra. Nhưng không ngờ, cánh cửa kia từ khi đóng lại đến hai mươi năm sau cũng không mở ra...
Chương
Tin tức Thanh Tư Cung bế môn, làm bạn với đèn phật trong một ngày đã lan truyền khắp nơi. Lý gia đang dương dương tự đắc cũng choáng váng không ngừng. Lý phu nhân hấp tấp tiến cung xin gặp Lý Phù Dung.
Lý Phù Dung nghe thấy thì ngẩn người ra một lúc rồi cho mời vào.
Lý phu nhân dù rất gấp ráp nhưng vẫn nhận ra sự thay đổi của Thanh Tư Cung, toàn bộ vật trưng bày đã bị dẹp hết, trở nên tiêu điều khó nói. Lý phu nhân càng hối hả chạy vào trong phòng, liền nhìn thấy bộ dáng tang tóc kia của Lý Phù Dung. Cơn giận lập tức vụt lên, bà tiến tới mắng:
- Ngươi đang giở trò gì vậy?
Lý phu nhân tức tới đỏ mắt, muốn xé rách áo trắng như áo tang trên người Lý Phù Dung.
- Phụ mẫu ngươi vẫn chưa chết đâu, ngươi muốn để tang ai hả?
Hai mắt Lý Phù Dung ửng đỏ, cắn môi kiềm nén, nàng hai kiếp nay chưa từng để rơi một giọt nước mắt.
Lý phu nhân hạ giọng khuyên giải:
- Mau đi nhận lỗi với Hoàng thượng đi! Hãy nói ngươi chỉ nhất thời mê muội, nói nhăng nói cuội mà thôi, xin ngài hãy tha thứ đi...
Mặc cho Lý phu nhân lôi kéo thế nào, Lý Phù Dung vẫn không nhúc nhích. Nói mãi không được, Lý phu nhân lại tức rồi.
- Ngươi có nghe ta nói gì hay không?
Lý Phù Dung nhìn Lý phu nhân, đau đớn nói:
- Nữ nhi sẽ không đi!
Lý phu nhân sững sờ, không tin được mà nhìn Lý Phù Dung, gương mặt của Lý phu nhân phản chiếu trong mắt Lý Phù Dung, không biết từ bao giờ, tóc bà đã bạc đi rất nhiều, trên mặt có thêm nếp nhăn, gương mặt của bà trước giờ vẫn gầy gò như thế? Lý Phù Dung không nhớ nỗi lần cuối cùng mình nhìn kỹ bà là khi nào, tại sao bây giờ lại cảm thấy xa lạ như thế này, đến mức... khi nhìn thấy biểu tình ngờ vực của bà, nàng cũng không có chút cảm xúc?
Lý phu nhân lại hỏi:
- Ngươi thật sự không đi?
- Phải!
- Ngươi có biết ngươi tự ý làm vậy sẽ có hậu quả gì hay không? Ngươi có nghĩ tới Lý gia hay không?
Nàng biết chứ! Nàng biết Lý gia sẽ vì hành động của nàng mà tổn hại ghê gớm, nhưng như vậy thì sao? Nàng không thể nói ra nàng là kẻ trùng sinh, biết trước tương lai! Nàng biết rõ hành động sau này của Lạc Quân Đế, càng biết rằng những ngoại thích muốn nhúng tay vào hoàng vị có hậu quả thê thảm như thế nào! Nếu vậy, thà chính tay nàng nhấn chìm tất cả tham vọng của Lý gia! Chí ít, sau này Lý gia sẽ không gặp họa diệt môn, chí ít Lạc Quân Đế có thể niệm tình mà cho Lý gia một con đường sống. Những chuyện này nàng lại không thể nói ra...
Lý phu nhân vùng vằng một lúc vẫn không khiến Lý Phù Dung thay đổi ý định cũng phải buông tay. Bà tuyệt vọng, không chấp nhận rồi lại hận!
- Ngươi là đứa con trời đánh! Ngươi không thể nghĩ đến gia đình của ngươi một chút sao? Ngươi không quan tâm mọi người trong nhà vì ngươi mà bị liên lụy, tiền đồ bị hủy ngươi cũng không để ý! Ngươi chỉ biết có bản thân ngươi mà thôi! Biết ngươi như thế này, lúc sinh ra ta đã bóp mũi ngươi luôn rồi...
Lý phu nhân càng mắng càng kích động, còn nhào tới đánh cả Lý Phù Dung, Lý Phù Dung đứng im cho bả xả giận. Nhã Nhã trước giờ luôn không dám xen vào chuyện của hai người, lúc này không chịu nổi nữa mà chạy tới can ngăn.
- Phu nhân, đừng đánh tiểu thư! Đừng đánh tiểu thư nữa! Tiểu thư dù gì cũng là Hòa Phi do Hoàng thượng sắc phong, phu nhân không được đụng tới tiểu thư...
Nhã Nhã tốn nhiều sức mới kéo Lý Phù Dung ra được, ôm lấy Lý Phù Dung vào lòng bảo vệ. Nhã Nhã không kiềm được mà trách móc:
- Phu nhân chỉ biết yêu cầu tiểu thư làm này, làm nọ nhưng phu nhân có biết tiểu thư sống khó khăn như thế nào không...
Dù không phải chuyện gì Lý Phù Dung cũng nói cho Nhã Nhã nghe nhưng cũng có nhiều chuyện, Nhã Nhã cũng nhìn ra: Lạc Quân Đế không hề sủng ái Lý Phù Dung như bên ngoài đồn đãi!
Hắn chỉ xem Lý Phù Dung như người thế thân của cố Hoàng hậu Tô Tuyết!
Bây giờ, Lạc Quân Đế vì niệm tình người cũ mà sủng ái Lý Phù Dung thì sao, ai nói được, hắn có thể nhớ được bao lâu? Một khi Lạc Quân Đế không ngó ngàng đến nữa, Lý Phù Dung sẽ như thế nào? Bây giờ, chuyện gì mọi người cũng đổ lỗi lên Lý Phù Dung, đến ngày mất đi sự bảo hộ của Lạc Quân Đế, Lý Phu sẽ thê thảm ra sao?
Không ai biết! Không một ai nghĩ đến!
Lý phu nhân không chấp nhận lý do của Nhã Nhã, gân cổ lên quát:
- Sống trên đời có ai không vất vả? Chịu chút thiệt thòi thì sao? Chẳng lẽ chuyện gì cũng đòi sống đòi chết?
- Phu nhân...
Lý Phù Dung ngăn Nhã Nhã lại, bước tới nói với Lý phu nhân:
- Nữ nhi đã nhất quyết tuyệt đối sẽ không thay đổi! Xin mẫu thân hãy truyền lời lại cho phụ thân và ca ca: hãy bỏ ý định kia đi!
Lý phu nhân tức phát run chỉ tay Lý Phù Dung, rít lên:
- Tốt! Tốt! Đây chính là nữ nhi tốt của ta đấy!
Nói không giải tức được, Lý phu nhân vung tay hắt văng mọi thứ trên bàn, tàn nhẫn quát:
- Ngươi thật giỏi lắm! Ngươi không để ý tới sống chết của thân nhân mình thì ta cũng không cần một nữ nhi như ngươi...
Đến cuối cùng, bà vẫn còn chút tỉnh táo mà không nói lời ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng lập tức quay đầu ra khỏi Thanh Tư Cung.
Lý Phù Dung lúc này mới gục ngã, Nhã Nhã hốt hoảng đỡ lấy.
- Tiểu thư...
Lý Phù Dung thều thào nói:
- Đóng chặt cửa... không được ra ngoài, không cho ai vào nữa, cũng đừng liên lạc bất cứ chuyện gì với bên ngoài, để họ chết tâm đi...
...
Dù cửa Thanh Tư Cung đã đóng lại rồi nhưng vẫn có nhiều người không tin tưởng lời Lý Phù Dung nói là thật. Bọn họ không tin Lý Phù Dung sẽ mãi mãi ở lỳ trong Thanh Tư Cung, cũng không tin nàng bỏ qua quyền lực trước mắt.
Bọn họ dõi mắt nhìn theo đoán thầm không biết khi nào Lý Phù Dung sẽ không chịu nổi mà chạy ra. Nhưng không ngờ, cánh cửa kia từ khi đóng lại đến hai mươi năm sau cũng không mở ra...