Những nữ nhân trong hậu cung đều là nữ nhi của các trọng thần trong triều đình, là người mà Lạc Quân đế muốn mượn sức.
Hắn thu nạp các nàng đều vì muốn mượn sức phụ huynh của các nàng! Để trấn an, để kiềm cập, để hứa hẹn... tóm lại là vì Lạc Quân đế lúc này chưa đủ sức để nắm vững triều chính! Nhìn thấy các nàng, vô tình hay cố ý sẽ khiến hắn nhớ tới hắn đã từng bất lực ra sao, chịu chèn ép thế nào, mà Lạc Quân lại là người tự tôn cao vời vợi nên thủy chung, hắn sẽ không thể nào thích được một ai trong những người ở đây, nói chi là yêu.
Giải tán hậu cung là vì Tô Tuyết? Thật ra cũng một phần vì hắn mà thôi!
Nhưng hắn thật sự yêu Tô Tuyết, còn con của hắn, người kế thừa ý chí của hắn nhất định phải do nữ nhân hắn yêu sinh ra chứ không phải tùy tiện ai cũng có thể sinh được!
Bởi vậy, hậu cung vô tử!
Không ai biết được mong ước có một đứa con của thánh tôn chính là bùa đòi mạng của mình.
...
- Nhã Nhã, vì sao ta lại nhập cung?
Trong căn phòng vắng lặng, giọng nói bình bình của Lý Phù Dung vang lên.
Nhã Nhã run run nói:
- Vì... gia tộc...
Lý Phù Dung thừa nhận:
- Phải! Vì gia tộc! Vì đổi lấy sự an tâm của quân vương, mang lại bình an cho gia tộc! Ta từ trước khi nhập cung đã xác định: chỉ cần gia tộc yên ổn, chỉ cần bản thân được an toàn, dù có chịu ủy khuất hay rẻ lạnh trong cung, ta cũng sẽ chấp nhận toàn bộ! Như hiện tại không tốt sao? Cơm ăn, áo mặc đầy đủ, lại không chịu người sai khiến, chỉ cần an phận ở trong chiếc lồng này, ta có muốn làm gì cũng không ai nói. Như vậy còn chưa đủ hay sao?
Nhã Nhã biết cuộc sống hiện tại không phải là tồi nhưng nàng vẫn có một chút lòng tham, mong muốn tiểu thư của nàng có được hạnh phúc thật sự.
- Nhưng... nhưng mà...
Lý Phù Dung liền cắt ngang:
- Nhã Nhã, ngươi có nghĩ một khi ta mang thai, hay đặc biệt chịu long ân của hoàng thượng, chuyện gì sẽ xảy ra không? Ta sẽ nói cho người biết: nếu ngày đó xảy ra, thì cũng chính là lúc tính mạng của ta gặp nguy hiểm, gia tộc của ta chịu sóng gió không ngừng!
Nhã Nhã giật nẩy mình, tại sao lại như vậy chứ? Được hoàng thượng ưu ái không phải là tốt sao, tại sao lại có thể khiến tiểu thư lâm vào hiểm cảnh?
- Hoàng thượng thanh tâm quả dục, không để ý đến hậu cung nên hậu cung hiện tại mới có dáng vẻ hòa bình ở ngoài mặt thế này. Nhưng một khi cân bằng xé nát, kẻ nào nổi trội nhất sẽ trở thành mục tiêu chung của cả hậu cung, thế lực phía sau người đó cũng vậy, tứ bề thọ địch. Nếu như không đủ sức chống đỡ, chỉ có thể chết không toàn thây!
Nhã Nhã kinh hãi muốn hét lên nhưng đã nhanh tay chặn miệng mình lại.
Nàng không ngờ mọi việc lại đáng sợ như vậy, nàng cũng không nghĩ tiểu thư nói ngoa. Trong mắt nàng, tiểu thư luôn là người tài giỏi nhất, thông minh nhất và cũng liệu sự như thần, những gì tiểu thư đã nhận định nhất định là không thể sai được. Nếu đã như vậy, nàng thà mong ước tiểu thư sống thanh thản một đời còn hơn gặp phải cảnh ngộ kia. Nước mắt Nhã Nhã rơi không ngừng.
Lý Phù Dung lại nói:
- Nhã Nhã, ta không phải đang hù dọa ngươi đâu, sự thật là vậy đấy...
Đó chính là bi ai của các nàng, những con cờ trong tay gia tộc và của hoàng thượng.
Những con cờ có thể bị vứt bỏ, bị hy sinh một cách không thương tiếc miễn có thể mang lại lợi ích lớn nhất. Trong ván cờ này, dù ai thắng ai thua, bi ai nhất vẫn là những nữ nhân ấy...
Từ ngày đó, Nhã Nhã không bao giờ khuyến khích Lý Phù Dung đi tranh sủng nữa, chỉ ngày ngày nguyện cầu Lý Phù Dung được bình bình an an sống hết một kiếp này.
Chỉ là, khi đó có một câu mà Lý Phù Dung đã không nói cho Nhã Nhã nghe.
“Cho dù bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, nhưng cũng có thể an toàn thoát ra, nếu như... kẻ đó có được sự bảo hộ của hoàng đế. Chỉ cần hoàng đế nguyện ý duy trì thì kẻ đó cũng không hẳn phải thua. Chỉ là... chỉ là... ai sẽ là người có được sự may mắn đó đây...”
...
Lấy nguyên do cáo bệnh để đóng cửa Thanh Tư Cung cũng tốt, ít ra Lý Phù Dung cũng có mấy ngày yên tĩnh, nhưng mãi như thế cũng không phải là cách hay, rất có thể bị phản ngược nên cánh cổng ở Thanh Tư Cung lại mở ra.
Nghe tin đó, các phi tần chỉ ồ, lại à một tiếng rồi thôi. Còn chuyện thăm bệnh thì để khi nào tâm trạng hãy nói sau.
Nếu có người vui mừng khi nghe tin Thanh Tư Cung mở cửa thì chỉ có thể là Tô cô nương ở Chiêu Dương Cung. Vừa nghe tin, nàng liền chạy vội đến thăm Hòa Phi Lý Phù Dung. Nghe thấy thì có người sẽ nghĩ vị Tô cô nương danh phận không rõ ràng này đang cố sức lấy lòng Hòa Phi, một số cung nữ trong Thanh Tư Cung cũng cho là như vậy. Chỉ là thấy gương mặt hoan hỷ, thật tâm kia của Tô cô nương, mọi người cũng không tiện mà làm mặt lạnh.
Hòa Phi càng lạ, không dưới một lần nhắc nhở mọi người trong Thanh Tư Cung phải cư xử lễ độ, tôn trọng Tô Tuyết. Theo như Lý Phù Dung nói:
- Đó là khách của bổn cung!
- Nhớ phải đối đãi chu toàn với nàng...
Sau đó, Tô Tuyết thường xuyên ghé qua, ngắn thì một lúc, dài thì cả buổi bám lấy Lý Phù Dung. Lý Phù Dung uống trà, Tô Tuyết uống trà cùng, Lý Phù Dung đọc sách, Tô Tuyết cũng đọc sách hay thêu thùa, may vá gì đấy, chỉ cần không làm phiền tới yên tĩnh của Lý Phù Dung, Lý Phù Dung cũng không hạ lệnh tiễn khách.
Tô Tuyết nhiệt tình như vậy ai cũng biết rồi, bây giờ mà lạnh nhạt với nàng, khiến nàng thất vọng không phải là muốn đắc tội với nam nhân kia sao? Lý Phù Dung nàng còn muốn sống thêm vài năm.
Cho nên, Tô Tuyết là vui, rất vui chỉ có mình Lý Phù Dung là buồn bực.
Nếu như sau lưng Tô Tuyết không phải là nam nhân kia, Lý Phù Dung cũng không phải không thích Tô Tuyết...
Những nữ nhân trong hậu cung đều là nữ nhi của các trọng thần trong triều đình, là người mà Lạc Quân đế muốn mượn sức.
Hắn thu nạp các nàng đều vì muốn mượn sức phụ huynh của các nàng! Để trấn an, để kiềm cập, để hứa hẹn... tóm lại là vì Lạc Quân đế lúc này chưa đủ sức để nắm vững triều chính! Nhìn thấy các nàng, vô tình hay cố ý sẽ khiến hắn nhớ tới hắn đã từng bất lực ra sao, chịu chèn ép thế nào, mà Lạc Quân lại là người tự tôn cao vời vợi nên thủy chung, hắn sẽ không thể nào thích được một ai trong những người ở đây, nói chi là yêu.
Giải tán hậu cung là vì Tô Tuyết? Thật ra cũng một phần vì hắn mà thôi!
Nhưng hắn thật sự yêu Tô Tuyết, còn con của hắn, người kế thừa ý chí của hắn nhất định phải do nữ nhân hắn yêu sinh ra chứ không phải tùy tiện ai cũng có thể sinh được!
Bởi vậy, hậu cung vô tử!
Không ai biết được mong ước có một đứa con của thánh tôn chính là bùa đòi mạng của mình.
...
- Nhã Nhã, vì sao ta lại nhập cung?
Trong căn phòng vắng lặng, giọng nói bình bình của Lý Phù Dung vang lên.
Nhã Nhã run run nói:
- Vì... gia tộc...
Lý Phù Dung thừa nhận:
- Phải! Vì gia tộc! Vì đổi lấy sự an tâm của quân vương, mang lại bình an cho gia tộc! Ta từ trước khi nhập cung đã xác định: chỉ cần gia tộc yên ổn, chỉ cần bản thân được an toàn, dù có chịu ủy khuất hay rẻ lạnh trong cung, ta cũng sẽ chấp nhận toàn bộ! Như hiện tại không tốt sao? Cơm ăn, áo mặc đầy đủ, lại không chịu người sai khiến, chỉ cần an phận ở trong chiếc lồng này, ta có muốn làm gì cũng không ai nói. Như vậy còn chưa đủ hay sao?
Nhã Nhã biết cuộc sống hiện tại không phải là tồi nhưng nàng vẫn có một chút lòng tham, mong muốn tiểu thư của nàng có được hạnh phúc thật sự.
- Nhưng... nhưng mà...
Lý Phù Dung liền cắt ngang:
- Nhã Nhã, ngươi có nghĩ một khi ta mang thai, hay đặc biệt chịu long ân của hoàng thượng, chuyện gì sẽ xảy ra không? Ta sẽ nói cho người biết: nếu ngày đó xảy ra, thì cũng chính là lúc tính mạng của ta gặp nguy hiểm, gia tộc của ta chịu sóng gió không ngừng!
Nhã Nhã giật nẩy mình, tại sao lại như vậy chứ? Được hoàng thượng ưu ái không phải là tốt sao, tại sao lại có thể khiến tiểu thư lâm vào hiểm cảnh?
- Hoàng thượng thanh tâm quả dục, không để ý đến hậu cung nên hậu cung hiện tại mới có dáng vẻ hòa bình ở ngoài mặt thế này. Nhưng một khi cân bằng xé nát, kẻ nào nổi trội nhất sẽ trở thành mục tiêu chung của cả hậu cung, thế lực phía sau người đó cũng vậy, tứ bề thọ địch. Nếu như không đủ sức chống đỡ, chỉ có thể chết không toàn thây!
Nhã Nhã kinh hãi muốn hét lên nhưng đã nhanh tay chặn miệng mình lại.
Nàng không ngờ mọi việc lại đáng sợ như vậy, nàng cũng không nghĩ tiểu thư nói ngoa. Trong mắt nàng, tiểu thư luôn là người tài giỏi nhất, thông minh nhất và cũng liệu sự như thần, những gì tiểu thư đã nhận định nhất định là không thể sai được. Nếu đã như vậy, nàng thà mong ước tiểu thư sống thanh thản một đời còn hơn gặp phải cảnh ngộ kia. Nước mắt Nhã Nhã rơi không ngừng.
Lý Phù Dung lại nói:
- Nhã Nhã, ta không phải đang hù dọa ngươi đâu, sự thật là vậy đấy...
Đó chính là bi ai của các nàng, những con cờ trong tay gia tộc và của hoàng thượng.
Những con cờ có thể bị vứt bỏ, bị hy sinh một cách không thương tiếc miễn có thể mang lại lợi ích lớn nhất. Trong ván cờ này, dù ai thắng ai thua, bi ai nhất vẫn là những nữ nhân ấy...
Từ ngày đó, Nhã Nhã không bao giờ khuyến khích Lý Phù Dung đi tranh sủng nữa, chỉ ngày ngày nguyện cầu Lý Phù Dung được bình bình an an sống hết một kiếp này.
Chỉ là, khi đó có một câu mà Lý Phù Dung đã không nói cho Nhã Nhã nghe.
“Cho dù bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, nhưng cũng có thể an toàn thoát ra, nếu như... kẻ đó có được sự bảo hộ của hoàng đế. Chỉ cần hoàng đế nguyện ý duy trì thì kẻ đó cũng không hẳn phải thua. Chỉ là... chỉ là... ai sẽ là người có được sự may mắn đó đây...”
...
Lấy nguyên do cáo bệnh để đóng cửa Thanh Tư Cung cũng tốt, ít ra Lý Phù Dung cũng có mấy ngày yên tĩnh, nhưng mãi như thế cũng không phải là cách hay, rất có thể bị phản ngược nên cánh cổng ở Thanh Tư Cung lại mở ra.
Nghe tin đó, các phi tần chỉ ồ, lại à một tiếng rồi thôi. Còn chuyện thăm bệnh thì để khi nào tâm trạng hãy nói sau.
Nếu có người vui mừng khi nghe tin Thanh Tư Cung mở cửa thì chỉ có thể là Tô cô nương ở Chiêu Dương Cung. Vừa nghe tin, nàng liền chạy vội đến thăm Hòa Phi Lý Phù Dung. Nghe thấy thì có người sẽ nghĩ vị Tô cô nương danh phận không rõ ràng này đang cố sức lấy lòng Hòa Phi, một số cung nữ trong Thanh Tư Cung cũng cho là như vậy. Chỉ là thấy gương mặt hoan hỷ, thật tâm kia của Tô cô nương, mọi người cũng không tiện mà làm mặt lạnh.
Hòa Phi càng lạ, không dưới một lần nhắc nhở mọi người trong Thanh Tư Cung phải cư xử lễ độ, tôn trọng Tô Tuyết. Theo như Lý Phù Dung nói:
- Đó là khách của bổn cung!
- Nhớ phải đối đãi chu toàn với nàng...
Sau đó, Tô Tuyết thường xuyên ghé qua, ngắn thì một lúc, dài thì cả buổi bám lấy Lý Phù Dung. Lý Phù Dung uống trà, Tô Tuyết uống trà cùng, Lý Phù Dung đọc sách, Tô Tuyết cũng đọc sách hay thêu thùa, may vá gì đấy, chỉ cần không làm phiền tới yên tĩnh của Lý Phù Dung, Lý Phù Dung cũng không hạ lệnh tiễn khách.
Tô Tuyết nhiệt tình như vậy ai cũng biết rồi, bây giờ mà lạnh nhạt với nàng, khiến nàng thất vọng không phải là muốn đắc tội với nam nhân kia sao? Lý Phù Dung nàng còn muốn sống thêm vài năm.
Cho nên, Tô Tuyết là vui, rất vui chỉ có mình Lý Phù Dung là buồn bực.
Nếu như sau lưng Tô Tuyết không phải là nam nhân kia, Lý Phù Dung cũng không phải không thích Tô Tuyết...