Một ngày nọ, Lý Phù Dung nẩy ý muốn đi dạo nên dẫn theo Nhã Nhã ra ngự hoa viên ngắm hoa thì bất ngờ lại chạm mặt Hồ Hoàng hậu và Nhân Phi.
Lý Phù Dung liền hành hạ người làm lễ với Hồ Hoàng hậu, lúc này nàng chỉ phải hành bán lễ chứ không cần phải làm đại lễ như trước kia nữa, đó là đặc ân mà Lạc Quân Đế dành cho nàng.
- Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
Hồ Hoàng hậu không nhanh không chậm nói:
- Hòa Phi miễn lễ.
Sau đó, đến phiên Nhân Phi hành lễ với Lý Phù Dung. Dù cùng một phẩm vị nhưng cũng có phân chia cao thấp, Nhân Phi là người nhỏ nhất trong tam phi hiện tại nên dù có hằn hộc cũng không thể không gọi Lý Phù Dung một tiếng tỷ tỷ.
- Muội muội thỉnh an Hòa Phi tỷ tỷ.
Hòa Phi khẽ gật đầu nói:
- Muội muội có lòng rồi.
Hồ Hoàng hậu cất tiếng hỏi:
- Nếu Hòa Phi đã ở đây rồi thì cùng bổn cung thưởng hoa đi!
Lý Phù Dung khẽ cúi đầu tuân mệnh.
- Tạ ân nương nương.
Sau đó, Hồ Hoàng hậu, Lý Phù Dung cùng với Nhân Phi ngồi xuống bàn đá giữa hoa viên.
- Hòa Phi mang thai năm tháng có hơn rồi, cơ thể vẫn khỏe mạnh chứ?
Lý Phù Dung nghe vậy vô thức đưa tay lên sờ vào cái bụng khẽ nhô ra của mình.
Vì nàng “mang thai” năm tháng rồi, nếu bụng mãi không có sẽ khiến người khác nghi ngờ nên phải độn thêm gối giả. Giữa thời tiết nóng nực hiện giờ còn phải chịu trận như vậy thật sự càng khó chịu nên Lý Phù Dung càng ít ra ngoài, làm tổ trong Thanh Tư Cung. Hôm nay, sắc trời mát mẻ nên Lý Phù Dung mới nẩy ý muốn đi dạo, vì vậy mới xảy ra tình huống như hiện giờ.
- Tạ ân nương nương quan tâm, mọi thứ vẫn hoàn hảo.
Chẳng biết có phải vì biết trước kết cuộc và cảnh ngộ của Hồ Hoàng hậu hay không, mà Lý Phù Dung không những không sinh địch ý với nàng mà còn có chiều hướng thương tiếc. Một nữ tử tài hoa như vậy, xinh đẹp như thế đáng tiếc phải chôn vùi cả tuổi xuân và tương lai của mình ở trong vũng bùn nhơ nhuốc không có ngày thoát ra.
Nhân Phi như kẻ vô hình ngồi một góc, trong lòng vô cùng tức tối Hồ Hoàng hậu có mới nới cũ, Lý Phù Dung vừa xuất hiện liền tập trung sự chú ý vào nàng ta mà bỏ mặc mình không ngó ngàng tới, sắc mặt liền không tốt.
Tình cảnh như vậy ai còn tâm tình thưởng hoa nữa, ngồi một lúc thì Lý Phù Dung cũng viện cớ xin lui trước. Sau khi Lý Phù Dung đi rồi, Nhân Phi liền gắt gỏng nói:
- Hoàng hậu nương nương thân thiết với Lý Phù Dung như vậy chẳng lẽ đã quên lời cảnh báo của nô tì?
Những tình cảnh trong giấc mơ kia quá chân thật đã ám ảnh đến mức làm Nhân Phi không thể phân biệt được nữa, không thể thoát ra, những cảm xúc oán hận trong mơ đã hòa làm một với Nhân Phi hiện tại. Nỗi khổ, uất ức vì bị hẻo lánh, bỏ mặc sống chết trong hậu cung chịu cô đơn tột cùng, rồi lại chết không người đưa tiễn. Tất cả, nàng ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lý Phù Dung, cho rằng Lý Phù Dung chính là nguyên nhân chính gây ra bất hạnh của mình.
Nên bây giờ nhìn bào thai trong bụng Lý Phù Dung càng lúc càng lớn, Nhân Phi đã nhẫn không nổi nữa rồi.
Thúy Nhi không nhịn nổi nữa liền lớn tiếng mắng:
- Nhân Phi, hãy chú ý thân phận và lời nói của mình!
Nhân Phi đang lúc điên tiết làm sao để tâm lời nói của Thúy Nhi, liền gân cổ lên mắng lại:
- Tiện tì chết tiệt, ở đây không có chỗ cho ngươi nhiều lời!
Thúy Nhi tức tới phát run, Hồ Hoàng hậu đã đưa tay lên ngăn lại. Hồ Hoàng hậu cau mày nhìn Nhân Phi, giọng càng lúc càng lạnh:
- Ta đã quá nhân từ với ngươi sao, Nhân Phi?
Chứng kiến ánh mắt lạnh căm của Hồ Hoàng hậu, Nhân Phi bất giác rùng mình, khẽ lui lại một bước:
- Nương nương, nô... nô tì chỉ là sợ nương nương quá bao dung kẻ thù thôi...
- Kẻ thù? Là kẻ thù của ai vậy, Nhân Phi? Ta hay là ngươi?
Nhân Phi nheo nheo mắt nói:
- Nương nương đã quên lời tiên tri của nô tì?
- Nói tới mới nhớ, Nhân Phi à, có phải ngươi quá lậm vào không còn phân biệt được thực tại? Những lời ngươi nói đều trở thành sự thật cả sao?
Rõ ràng trong mơ kia, người mang thai là Công chúa ngoại quốc chứ không phải Lý Phù Dung, thời gian cũng không quá chuẩn xác...
Nhân Phi cắn môi, vẫn cứng miệng:
- Dù có sai biệt đôi chút, nhưng tổng thể vẫn không thay đổi đúng không.
Hồ Hoàng hậu thở dài, chẳng muốn đôi co với Nhân Phi nữa, nhìn Hồ Hoàng hậu xoay người muốn đi, Nhân Phi với tiếng gọi:
- Nương nương...
Hồ Hoàng hậu không quay đầu, chỉ nói:
- Nhân Phi, ta làm việc không cần ngươi phải chỉ trỏ!
Nói xong, Hồ Hoàng hậu đã đi rồi, Nhân Phi bị bỏ lại căm tức không ngừng. Sau khi dẫm đạp mấy chậu hoa gần mình, Nhân Phi vẫn không nguôi giận, trừng mắt nhìn về phía Thanh Tư Cung như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lý Phù Dung!
...
Thanh Tư Cung
Nhã Nhã khe khẽ nói với Lý Phù Dung:
- Tiểu thư, dạo gần đây Hoàng hậu và Nhân Phi thật hay lui tới.
Lý Phù Dung ừ một tiếng, Nhân Phi trước nay luôn ton hót nịnh bợ kẻ mạnh, việc Nhân Phi đeo bám Hồ Hoàng hậu cũng không phải ngày một ngày hai nhưng trước giờ Hồ Hoàng hậu với tính cách thanh cao luôn không đặt Nhân Phi vào trong mắt. Thế mà, lúc này lại thân cận như vậy quả thật khó nghĩ.
Nhã Nhã lại nói:
- Ánh mắt Nhân Phi đối với tiểu thư không tốt...
Lý Phù Dung lại gật đầu, dù nàng không nhìn cũng cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Nhân Phi. Không những ganh ghét mà còn ẩn chứa căm hận!
Nhân Phi lại hận nàng? Chẳng lẽ vì nàng mang thai ư?
Nói vậy cũng không đúng, kiếp trước chẳng phải Chiêm Phi cũng mang thai đó sao, Nhân Phi chạy theo ton hót còn không kịp mà, vậy tại sao bây giờ lại hận nàng?
Bản tính Lý Phù Dung không hòa đồng, chẳng hay tụ tập buôn chuyện với các phi tần khác trong hậu cung, người thân thiết càng ít nhưng đối với tính cách mỗi phi tần trong cung, Lý Phù Dung đều nắm được một hai. Bởi vậy, cách cư xử của Nhân Phi hiện tại khiến Lý Phù Dung không thể lý giải nổi.
...
Thúy Nhi hấp tấp chạy từ ngoài vào nói nhỏ gì đó bên tai Hồ Hoàng hậu, Hồ Hoàng hậu nghe xong thì nhíu chặt chân mày. Thúy Nhi lo lắng hỏi:
- Nương nương, có cần ngăn cản nàng ta không?
Hồ Hoàng hậu suy nghĩ một lúc lại hỏi:
- Việc ta bảo ngươi dò la tới đâu rồi?
Thúy Nhi cúi đầu, nhận lỗi:
- Bẩm nương nương, vẫn chưa có tung tích...
Hồ Hoàng hậu ngẫm nghĩ lúc lâu rồi nói:
- Để mặc nàng ta muốn làm gì thì làm đi! Ta muốn xem...
Thái độ của hắn!
Rốt cuộc Lạc Quân Đế đối với Lý Phù Dung là thật tình hay giả ý!
Thúy Nhi cúi đầu hành lễ rồi lui ra, để lại không gian vắng lặng cho Hồ Hoàng hậu.
Đêm đó, Thanh Tư Cung đang yên đang lành thì đột ngột bị phát hỏa...
Một ngày nọ, Lý Phù Dung nẩy ý muốn đi dạo nên dẫn theo Nhã Nhã ra ngự hoa viên ngắm hoa thì bất ngờ lại chạm mặt Hồ Hoàng hậu và Nhân Phi.
Lý Phù Dung liền hành hạ người làm lễ với Hồ Hoàng hậu, lúc này nàng chỉ phải hành bán lễ chứ không cần phải làm đại lễ như trước kia nữa, đó là đặc ân mà Lạc Quân Đế dành cho nàng.
- Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
Hồ Hoàng hậu không nhanh không chậm nói:
- Hòa Phi miễn lễ.
Sau đó, đến phiên Nhân Phi hành lễ với Lý Phù Dung. Dù cùng một phẩm vị nhưng cũng có phân chia cao thấp, Nhân Phi là người nhỏ nhất trong tam phi hiện tại nên dù có hằn hộc cũng không thể không gọi Lý Phù Dung một tiếng tỷ tỷ.
- Muội muội thỉnh an Hòa Phi tỷ tỷ.
Hòa Phi khẽ gật đầu nói:
- Muội muội có lòng rồi.
Hồ Hoàng hậu cất tiếng hỏi:
- Nếu Hòa Phi đã ở đây rồi thì cùng bổn cung thưởng hoa đi!
Lý Phù Dung khẽ cúi đầu tuân mệnh.
- Tạ ân nương nương.
Sau đó, Hồ Hoàng hậu, Lý Phù Dung cùng với Nhân Phi ngồi xuống bàn đá giữa hoa viên.
- Hòa Phi mang thai năm tháng có hơn rồi, cơ thể vẫn khỏe mạnh chứ?
Lý Phù Dung nghe vậy vô thức đưa tay lên sờ vào cái bụng khẽ nhô ra của mình.
Vì nàng “mang thai” năm tháng rồi, nếu bụng mãi không có sẽ khiến người khác nghi ngờ nên phải độn thêm gối giả. Giữa thời tiết nóng nực hiện giờ còn phải chịu trận như vậy thật sự càng khó chịu nên Lý Phù Dung càng ít ra ngoài, làm tổ trong Thanh Tư Cung. Hôm nay, sắc trời mát mẻ nên Lý Phù Dung mới nẩy ý muốn đi dạo, vì vậy mới xảy ra tình huống như hiện giờ.
- Tạ ân nương nương quan tâm, mọi thứ vẫn hoàn hảo.
Chẳng biết có phải vì biết trước kết cuộc và cảnh ngộ của Hồ Hoàng hậu hay không, mà Lý Phù Dung không những không sinh địch ý với nàng mà còn có chiều hướng thương tiếc. Một nữ tử tài hoa như vậy, xinh đẹp như thế đáng tiếc phải chôn vùi cả tuổi xuân và tương lai của mình ở trong vũng bùn nhơ nhuốc không có ngày thoát ra.
Nhân Phi như kẻ vô hình ngồi một góc, trong lòng vô cùng tức tối Hồ Hoàng hậu có mới nới cũ, Lý Phù Dung vừa xuất hiện liền tập trung sự chú ý vào nàng ta mà bỏ mặc mình không ngó ngàng tới, sắc mặt liền không tốt.
Tình cảnh như vậy ai còn tâm tình thưởng hoa nữa, ngồi một lúc thì Lý Phù Dung cũng viện cớ xin lui trước. Sau khi Lý Phù Dung đi rồi, Nhân Phi liền gắt gỏng nói:
- Hoàng hậu nương nương thân thiết với Lý Phù Dung như vậy chẳng lẽ đã quên lời cảnh báo của nô tì?
Những tình cảnh trong giấc mơ kia quá chân thật đã ám ảnh đến mức làm Nhân Phi không thể phân biệt được nữa, không thể thoát ra, những cảm xúc oán hận trong mơ đã hòa làm một với Nhân Phi hiện tại. Nỗi khổ, uất ức vì bị hẻo lánh, bỏ mặc sống chết trong hậu cung chịu cô đơn tột cùng, rồi lại chết không người đưa tiễn. Tất cả, nàng ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lý Phù Dung, cho rằng Lý Phù Dung chính là nguyên nhân chính gây ra bất hạnh của mình.
Nên bây giờ nhìn bào thai trong bụng Lý Phù Dung càng lúc càng lớn, Nhân Phi đã nhẫn không nổi nữa rồi.
Thúy Nhi không nhịn nổi nữa liền lớn tiếng mắng:
- Nhân Phi, hãy chú ý thân phận và lời nói của mình!
Nhân Phi đang lúc điên tiết làm sao để tâm lời nói của Thúy Nhi, liền gân cổ lên mắng lại:
- Tiện tì chết tiệt, ở đây không có chỗ cho ngươi nhiều lời!
Thúy Nhi tức tới phát run, Hồ Hoàng hậu đã đưa tay lên ngăn lại. Hồ Hoàng hậu cau mày nhìn Nhân Phi, giọng càng lúc càng lạnh:
- Ta đã quá nhân từ với ngươi sao, Nhân Phi?
Chứng kiến ánh mắt lạnh căm của Hồ Hoàng hậu, Nhân Phi bất giác rùng mình, khẽ lui lại một bước:
- Nương nương, nô... nô tì chỉ là sợ nương nương quá bao dung kẻ thù thôi...
- Kẻ thù? Là kẻ thù của ai vậy, Nhân Phi? Ta hay là ngươi?
Nhân Phi nheo nheo mắt nói:
- Nương nương đã quên lời tiên tri của nô tì?
- Nói tới mới nhớ, Nhân Phi à, có phải ngươi quá lậm vào không còn phân biệt được thực tại? Những lời ngươi nói đều trở thành sự thật cả sao?
Rõ ràng trong mơ kia, người mang thai là Công chúa ngoại quốc chứ không phải Lý Phù Dung, thời gian cũng không quá chuẩn xác...
Nhân Phi cắn môi, vẫn cứng miệng:
- Dù có sai biệt đôi chút, nhưng tổng thể vẫn không thay đổi đúng không.
Hồ Hoàng hậu thở dài, chẳng muốn đôi co với Nhân Phi nữa, nhìn Hồ Hoàng hậu xoay người muốn đi, Nhân Phi với tiếng gọi:
- Nương nương...
Hồ Hoàng hậu không quay đầu, chỉ nói:
- Nhân Phi, ta làm việc không cần ngươi phải chỉ trỏ!
Nói xong, Hồ Hoàng hậu đã đi rồi, Nhân Phi bị bỏ lại căm tức không ngừng. Sau khi dẫm đạp mấy chậu hoa gần mình, Nhân Phi vẫn không nguôi giận, trừng mắt nhìn về phía Thanh Tư Cung như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lý Phù Dung!
...
Thanh Tư Cung
Nhã Nhã khe khẽ nói với Lý Phù Dung:
- Tiểu thư, dạo gần đây Hoàng hậu và Nhân Phi thật hay lui tới.
Lý Phù Dung ừ một tiếng, Nhân Phi trước nay luôn ton hót nịnh bợ kẻ mạnh, việc Nhân Phi đeo bám Hồ Hoàng hậu cũng không phải ngày một ngày hai nhưng trước giờ Hồ Hoàng hậu với tính cách thanh cao luôn không đặt Nhân Phi vào trong mắt. Thế mà, lúc này lại thân cận như vậy quả thật khó nghĩ.
Nhã Nhã lại nói:
- Ánh mắt Nhân Phi đối với tiểu thư không tốt...
Lý Phù Dung lại gật đầu, dù nàng không nhìn cũng cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Nhân Phi. Không những ganh ghét mà còn ẩn chứa căm hận!
Nhân Phi lại hận nàng? Chẳng lẽ vì nàng mang thai ư?
Nói vậy cũng không đúng, kiếp trước chẳng phải Chiêm Phi cũng mang thai đó sao, Nhân Phi chạy theo ton hót còn không kịp mà, vậy tại sao bây giờ lại hận nàng?
Bản tính Lý Phù Dung không hòa đồng, chẳng hay tụ tập buôn chuyện với các phi tần khác trong hậu cung, người thân thiết càng ít nhưng đối với tính cách mỗi phi tần trong cung, Lý Phù Dung đều nắm được một hai. Bởi vậy, cách cư xử của Nhân Phi hiện tại khiến Lý Phù Dung không thể lý giải nổi.
...
Thúy Nhi hấp tấp chạy từ ngoài vào nói nhỏ gì đó bên tai Hồ Hoàng hậu, Hồ Hoàng hậu nghe xong thì nhíu chặt chân mày. Thúy Nhi lo lắng hỏi:
- Nương nương, có cần ngăn cản nàng ta không?
Hồ Hoàng hậu suy nghĩ một lúc lại hỏi:
- Việc ta bảo ngươi dò la tới đâu rồi?
Thúy Nhi cúi đầu, nhận lỗi:
- Bẩm nương nương, vẫn chưa có tung tích...
Hồ Hoàng hậu ngẫm nghĩ lúc lâu rồi nói:
- Để mặc nàng ta muốn làm gì thì làm đi! Ta muốn xem...
Thái độ của hắn!
Rốt cuộc Lạc Quân Đế đối với Lý Phù Dung là thật tình hay giả ý!
Thúy Nhi cúi đầu hành lễ rồi lui ra, để lại không gian vắng lặng cho Hồ Hoàng hậu.
Đêm đó, Thanh Tư Cung đang yên đang lành thì đột ngột bị phát hỏa...