Chương
"Nói bậy! Tam Oản ca ca mới không phải người xấu!" Lý Tú Lan bất mãn với lời nói của bà mai, bắt lấy tay Lí Thịnh, nói: "Phụ thân, Tam Oản ca ca không phải người xấu."
"Lan nhi ngoan." Lí Thịnh cầm tay Lý Tú Lan, quay đầu hỏi bà mai: "Thiếu niên kia vẫn ở trong phủ?"
Bà mai tiến lên trước trả lời: "Đúng vậy, ở lại phủ đã một tháng." Lại liếc Lý Tú Mai một cái "Còn cùng tiểu thư không rõ ràng."
Lý Tú Lan trừng mắt nhìn bà mai, tức giận nói không ra lời, kéo muội muội muốn chạy ra ngoài.
Lý thị gọi cậu lại, vòng tay ôm hai huynh muội, nhìn về phía bà mai.
"Bà mai lời này có ý gì? Trách ta không biết dạy con?"
Bà mai cúi đầu, chậm chạp nói: "Lão nô không có ý này."
Lý thị hừ lạnh một tiếng, quay đầu cười với Lí Thịnh, nói: "Lão gia, thiếu niên kia không lớn hơn Mai nhi bao nhiêu, thiếp thân vẫn luôn chú ý Mai nhi, hơn nữa còn có huynh trưởng ở bên lo lắng yêu thương nàng.
Không nghĩ ở trong mắt người khác, lại thành như vậy."
Lí Thịnh gật gật đầu, nói với bà mai: "Quan hệ huynh muội, sao lại không rõ ràng? Ngươi nói với ta?"
Bà mai không dám nói lời nào, thối lui đến một bên.
Nhận lễ vật phụ thân mang về, Lý Tú Lan cùng Lý Tú Mai quay về phòng.
"Đại ca, huynh cùng Tam Oản ca ca làm hòa chưa? Trước khi vào cửa, Lý Tú Mai hỏi.
Lý Tú Lan nhìn trời, nhìn đất, bị tầm mắt thẳng tắp của muội muội khuất phục, nói: "Huynh thay muội ở trong nhà còn không được sao? Muội đến nhà phu tử."
"Vậy cũng được." Lý Tú Mai nhanh chóng trở về phòng, thay đổi xiêm y, lưng đeo bao bố "Làm phiền đại ca."
Lý Tú Lan đứng trong phòng Lý Tú Mai, vô vị đủ điều, dứt khoát động thủ, nhấc bút chép lại bài thơ nổi tiếng trên sách.
Viết viết, hoàn hồn cúi đầu xem, trên giấy nào có câu thơ gì, phủ kín mặt giấy đều là tên người.
Lý Tú Lan đem giấy vò thành một đoàn, vứt sang một bên.
"A!" Hứa Tam Oản mới từ cửa sổ tiến vào, không ngờ bị đồ vật bay tới này đập trúng, hắn che trán, xoay người nhặt mẩu giấy trên mặt đất lên.
Lý Tú Lan quay đầu lại nhìn cửa gỗ đóng chặt, lại nhìn Hứa Tam Oản đứng ở trước mặt, không thể tin nháy mắt.
"Tam Oản ca ca?" Lý Tú Lan thử hỏi, trong lòng lại tràn đầy lời đồn quỷ quái, yêu ma ăn thịt người hóa thành người quen, nhân lúc chưa chuẩn bị một ngụm cắn nuốt phàm nhân.
Hứa Tam Oản mở tờ giấy ra, lấy tay vuốt phẳng, thấy trên giấy tràn đầy tên của mình, không khỏi mở lớn miệng.
"Mai nhi? Này là....."
Lý Tú Lan cũng không quản quái vật có ăn thịt người không, xấu hổ không thôi, tiến lên kiễng chân muốn cướp mảnh giấy trên tay Hứa Tam Oản.
"Huynh đưa đây! Sao có thể tùy tiện xem người khác viết gì?"
Hứa Tam Oản mắt nổi lên ý xấu, giơ cao cánh tay, cười nói: "Nếu ta nhặt được, tự nhiên thuộc về ta."
Lý Tú Lan không đoạt nữa, quay lưng một người sinh hờn dỗi.
Hứa Tam Oản thu liễm tươi cười, từ trong lòng ngực lấy ra ống trúc Lý Tú Lan đưa hắn lúc trước, hắn trở về nhìn kỹ, mới phát giác không chỉ có miếng vải vuông, ngay cả trên ống trúc cũng dùng đao khắc lên hoa lan, bên dưới còn khắc một con dấu nhỏ.
"Mai nhi, ngày ấy để huynh trưởng muội đưa ta vật này, có ý gì? Ta suy tư nửa ngày, cũng không nghĩ ra."
Lý Tú Lan hơi quay đầu nhìn một cái.
"Ta từ nhỏ đã yêu thích hoa lan, nếu huynh không thích, liền trả lại ta."
Hứa Tam Oản nào nguyện ý trả, cùng mảnh giấy kia coi như bảo bối giấu vào trong ngực mình, cười thật thà.
"Mai nhi tặng, ta đều thích."
Buổi tối, Lý Tú Lan nằm trong ổ chăn, đôi chân nhỏ dùng sức đạp mạnh, không ngừng phát ra tiếng động, thẳng đến khi gió lạnh tràn vào ổ chăn, Lý Tú Lan kêu lên một tiếng, mới an phận lại, nhưng vẫn vui mừng đến không ngủ được, mở to mắt, nhìn thấy hoa văn trên xà nhà, lại có chút sợ hãi nhắm mắt lại.
"Sáng mai liền đi tìm Tam Oản ca ca."
Hứa Tam Oản ở trên giường cũng trằn trọc khó ngủ, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào trong phòng, lăn qua lộn lại nhìn tên chính mình được viết trên tờ giấy nhăn nhúm kia.
Chữ viết không hẳn là đẹp, lại quy củ, dụng tâm.
Hứa Tam Oản nhìn chằm chằm từ kia hồi lâu, mới thật cẩn thận đứng lên cất đi.
Sau nửa đêm, Hứa Tam Oản từ từ tiến vào giấc mộng, bên tai chiêng trống vang trời, vừa mở mắt, lại phát hiện chính mình một thân hồng y, trong tay cầm một đầu khăn đỏ, lại nhìn, đứng bên cạnh là một nữ tư dịu dàng, đội khăn trùm màu đỏ, tay cầm đầu khăn đỏ còn lại, trong phòng ngoài sân âm thanh ồn ào.
Không biết ai đẩy một phen, hắn lảo đảo nhào về phía nữ tử, không cẩn thận kéo xuống khăn đỏ che mặt kia, nữ tử khẽ hít một hơi.
"Mai......!Ngươi là Mai nhi sao?" Hứa Tam Oản si ngốc hỏi.
Nữ tử che miệng cười cười, lời nói nhỏ nhẹ mềm mại gọi một tiếng: "Tam Oản ca ca."
Hứa Tam Oản bừng tỉnh, mặc quần áo xong đi ra ngoài phòng lấy nước lạnh rửa mặt, mới áp chế được cảm giác quỷ dị trong lòng.
Còn không chờ Hứa Tam Oản quay về phòng, chợt nghe một trận âm thanh huyên náo, giống như mộng trong mộng.
Hứa Tam Oản không hiểu sao tim đập nhanh một trận, liền tìm chỗ cao quan sát.
Không ngờ thấy một đội quan binh khí thế rào rạt ở bên ngoài Lý phủ, không đợi người hầu giữ cửa mở ra đã cầm đao phá cửa.
"Ai nha, quan lão gia, không được, không được!" Quản gia đi theo phía sau quan binh xông vào phủ, bị một quan binh đẩy ra một phen.
"Triều đình phá án, không được cản trở!"
"Xin hỏi quan lão gia, không biết có chuyện gì mà hưng sư động chúng (huy động nhiều người) như thế?" Lí Thịnh cũng chạy tới, thở dài hỏi.
"Lí Thịnh Lớn mật!" Đầu lĩnh trong đó quát lớn "Lại dám chứa chấp trọng phạm triều đình! Phải bị tội gì!"
"Này......" Lí Thịnh không hiểu, lại run rẩy hỏi: "Không biết người quan lão gia nói là ai?"
Đầu lĩnh giơ lên bức họa, mặt trên viết ba chữ lớn được phủ một lớp chu sa: Hứa Tam Oản
Hứa Tam Oản nhận thấy tình hình không ổn, quay về phòng cầm tranh vẽ Lý Tú Lan tặng, lại không tìm thấy mảnh giấy bị vò nhàu kia, tìm kiếm không có kết quả, tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, đành phải từ bỏ, mang theo ống trúc đựng tranh, chạy ra từ cửa sau.
Hắn quay đầu lại nhìn Lý gia, trong lòng mặc niệm: tái kiến, Mai nhi.
Quan binh đem Lý gia khuấy đến gà bay chó sủa, lại cái gì cũng không tìm được, chỉ có mảnh giấy Lý Tú Lan viết kia.
Lí Thịnh đút rất nhiều ngân lượng cho đầu lĩnh, nói tiểu tử không biết, thấy hạ nhân nói chuyện phiếm, nghe qua tên này, liền dùng để luyện viết.
Đầu lĩnh áng chừng sức nặng trong tay, vung tay lên, nói: "Đi!" Một đám người mới ra khỏi Lý phủ.
Lí Thịnh lau mồ hôi, nhũn chân, thiếu chút nữa ngồi xuống đất.
"Tam Oản ca ca......" Lý Tú Lan từ trên xuống dưới đánh giá Hứa Tam Oản một phen, nước mắt thoáng chốc chảy không ngừng, nức nở nói: "Quả nhiên là ngươi?"
Hứa Tam Oản gật đầu, nâng tay lau đi nước mắt trên mặt Lý Tú Lan.
Lý Tú Lan khóc đến tê tâm liệt phế, giống như muốn đem nhớ nhung ly biệt mấy năm nay toàn bộ trút xuống một lần.
Hứa Tam Oản nắm tay Lý Tú Lan, để y tựa lên vai mình, cũng không lên tiếng ngăn cản.
Khóc một lúc lâu, thanh âm Lý Tú Lan khàn khàn, vẫn không chịu dừng.
Ly biệt nhiều năm, người và chuyện Lý Tú Lan tưởng rằng mình đã sớm quên, liền không hề phòng cứ như vậy xuất hiện.
Buồn cười chính là, y nhưng lại nhớ rõ ràng rành mạch, dù là chi tiết nhỏ, một chút cũng không có quên mất, còn nhớ rõ ràng như chuyện mới phát sinh hôm qua.
Chỉ là, hai người lúc trước là trẻ con chơi đùa khăng khít thân mật, hiện giờ bọn họ, một người là mã phỉ, một người lại là thư sinh vô dụng bị người kiềm chế, vận mệnh phảng phất cùng bọn họ vui đùa, lại không dạy họ làm sao để chuyện trò vui vẻ..
Chương :
"Đại nãi nãi, quýt Nam Phong này để chỗ nào?" Hạ nhân hợp sức khiêng một cái rương gỗ vào trong phòng, nhìn xung quanh một lượt, hỏi.
Lý Tú Lan chỉ vào chỗ trống giữa giường và tủ quần áo, nói: "Để ở đó đi."
"Vâng!" Hạ nhân đáp một tiếng, khiêng đồ đến chỗ kia, chậm rãi để rương gỗ xuống.
"Đại nãi nãi, chúng tôi lui xuống trước." Hạ nhân cong thắt lưng rời khỏi cửa, trùng hợp gặp phải bà mai đến đưa thuốc.
"Các ngươi làm gì vậy?"
"Đại đương gia phân phó chúng tôi đưa qua cho đại nãi nãi vài thứ." Hạ nhân đáp. Bà mai nghi hoặc di một tiếng, nói thầm "Đại đương gia cũng sắp nạp thiếp, sao lại còn phái các ngươi tặng đồ qua đây?"
"Cái gì nạp thiếp?" Hạ nhân tò mò hỏi.
"Này!" Bà mai vẫy vẫy khăn lụa sặc sỡ trong tay "Các ngươi không biết? Hôm qua đại đương gia đi tìm nhị đương gia, hỏi cô nương chưa xuất giá trong trại, xem kia ý tứ, không phải muốn nạp thiếp thì là gì?"
Hạ nhân nhỏ tuổi sờ sờ đầu "Không đến mức đi...... Đại đương gia mới thành hôn bao lâu a?"
Bà mai bĩu môi "Có gì không có khả năng, nam nhân a, người nào không hy vọng thê thiếp thành đàn? Lại nói, Đại đương gia nhiều năm như vậy chưa lập gia đình, không chừng hưởng qua mặn, biết lạc thú bên trong, liền nhịn không được nghĩ muốn nếm thử thêm càng nhiều tư vị thì sao?" Bà mai cười khanh khách, Lý Tú Lan ở trong phòng nghe thấy tiếng cười sắc nhọn của bà mai, chân khập khiễng ra khỏi phòng.
"Có chuyện gì buồn cười, không bằng nói với ta?"
Bà mai dừng cười, lạnh run lui lại gọi một tiếng đại nãi nãi. Trong lòng bất an, sợ nhàn thoại vừa rồi bị nghe được. Lý Tú Lan hạ mắt nhìn chén thuốc trong tay bà mai, lại nhìn vũng nước nhỏ trên mặt đất.
"Bà mai tay chân không tiện, lần sau đổi người đến đưa đi, đừng làm bể."
Nói xong, cũng không quản bà sắc mặt biến đen của bà mai, xoay người quay về phòng.
"Đắc ý cái gì?" Bà mai phi một tiếng, quăng chén thuốc đến dưới tàng cây. Nhóm hạ nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trao đổi ánh mắt, thừa dịp bà mai còn đang hùng hùng hổ hổ, nhanh chóng chạy đi.
"Bà Ngô này tám phần là lão hồ đồ." Hạ nhân đi phía sau châm chọc nói.
"Để ý bà ta làm chi? Cũng không nhìn xem, quýt cống phẩm đương kim Thánh Thượng ban cho, Đại đương gia hai lời chưa nói, tám phần đều đưa qua chỗ đại nãi nãi, ngay cả Nhị đương gia cũng chỉ được chia một phần mà thôi." Một khác hạ nhân nói.
Trong trại người sáng suốt đều biết Lý Tú Lan là bảo bối Hứa Tam Oản phủng trong lòng bàn tay, không dám nửa phần chậm trễ, cung kính hầu hạ, đối với những tin đồn linh tinh nửa điểm cũng không tin. Nhưng luôn luôn có người không rõ ràng giống bà Ngô, thừa dịp Đại đương gia xuống núi liền bỏ đá xuống giếng, giả bộ đến thăm, thực chất là đến chê cười Lý Tú Lan.
________________________________________________________________________________
"Đại Thiên, ngươi nói y thích kiểu dáng như nào? Loại tơ lụa này thế nào" Hứa Tam Oản rất ít khi đến tiệm vải, không có chủ ý, hỏi Trương Đại Thiên đang đứng bên cạnh.
"Đại ca, sao huynh không trực tiếp mang theo tẩu tử xuống núi tự mình chọn?" Trương Đại Thiên thử thăm dò hỏi, lại oán giận nói "Hai ngày trước đen mặt tới tìm ta, lại hỏi chút vấn đề kỳ kỳ quái quái, còn tưởng rằng huynh muốn nạp thiếp?"
Hứa Tam Oản lắc đầu, nói: "Y cáu kỉnh với ta. Lại nói, chân còn chưa tốt, hà tất phải bôn ba đi lại hai lần."
Trương Đại Thiên hiểu rõ gật đầu, vuốt râu, ánh mắt hẹp dài khép lại thành một đường, hắc hắc cười hai tiếng.
"Tâm tư đại ca đối với tẩu tử thật không còn gì để nói, chắc là tẩu tử cảm thấy ủy khuất, còn chưa chân chính bái đường đã phải gả lại đây."
Hứa Tam Oản không phản bác, nhìn trúng hai kiện bằng lụa, đưa tay sờ, hỏi chưởng quầy: "Nơi này của các ngươi có làm hỉ phục cho hai nam nhân không?"
"Việc này......" Chưởng quầy khuôn mặt nhăn nhó rối rắm cùng một chỗ, nhìn đao trên lưng Hứa Tam Oản, không phải nhân vật dễ chọc a, áp chế thần sắc hèn mọn, cung kính nói: "Khách quan, thật sự có lỗi, tiểu điếm làm không được."
"Phụ cận có tiệm vải khác không?" Hứa Tam Oản hỏi Trương Đại Thiên, buông lụa trong tay, xoay người rời khỏi tiệm vải. Trương Đại Thiên đi theo phía sau, còn có chút chưa lấy lại tinh thần.
Đại ca hỏi hỉ phục của hai nam nhân làm gì? Chẳng lẽ...... người đại ca nhìn trúng không phải tẩu tử, mà là huynh trưởng của tẩu tử?
Một đạo sấm sét giữa trời quang đem Trương Đại Thiên bổ một cái ngoài cháy trong mềm, trên người run run nổi da gà.
________________________________________________________________________
"Đại nha đầu, ngươi lại đây, đại nương hỏi ngươi chuyện này." Bà mai đứng ở cửa phòng bếp, hướng đại nha đầu đang bận xào rau ngoắc ngoắc. Đại nha đầu lau tay lên tạp dề, đi qua hỏi: "Có chuyện gì vậy? Đại nương?"
"Đại đương gia trước khi xuống núi có nói với ngươi cái gì không?"
Đại nha đầu ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ nhàng gật gật, mặt ẩn ẩn đau. Bà mai thấy vậy, gỡ vòng ngọc bích trên tay xuống, nhét vào tay đại nha đầu: "Nha đầu, cầm lấy. Coi như bà mai đưa ngươi đồ cưới."
Đại nha đầu nhìn vòng trên tay, nương ánh nắng xem xét một hồi, vui mừng nói: "Cám ơn đại nương!"
Bà mai cầm tay đại nha đầu, thở dài, nói: "Nha đầu, về sau đại nương liền trông cậy vào ngươi."
"Đại nương, người yên tâm." Đại nha đầu nước mắt lăn xuống, một cỗ buồn phiền không nỡ rời xa Hứa gia trại toàn bộ dũng mãnh tiến ra, ôm bà mai khóc thút thít.
Bà mai trong lòng mừng thầm, trên mặt cũng không lộ vẻ gì, từ ái ôm đại nha đầu, an ủi vỗ vỗ lưng nàng: "Hài tử ngoan, đừng khóc, cũng là đại cô nương sắp lập gia đình rồi."
Đại nha đầu dạ một tiếng, lau mặt một phen, mới cười cười trở về phòng bếp.
Bên kia, trong viện của Hứa Tam Oản, Triệu Hổ đứng ở cửa, bước vào nửa chân, lại lùi về, trù trừ nửa ngày, mới chà xát tay đi vào.
"Tú Mai?" Triệu Hổ ho khan một tiếng, nâng tay gõ cửa gọi. Thấy trong cửa không ai đáp, lại đề cao thanh âm hô vài tiếng.
Lý Tú Lan mở cửa ra, Triệu Hổ lập tức quên muốn nói cái gì, ngốc lăng nhìn Lý Tú Lan.
"Có chuyện gì?" Lý Tú Lan không lòng dạ nào rửa mặt chải đầu, chỉ dùng tạm dây đỏ buộc lại, mái tóc đen xõa ra sau lưng.
Triệu Hổ cảm thấy bộ dáng của Lý Tú Lan như vậy còn đẹp hơn đêm họ gặp lại, thoải mái phóng khoáng, tự nhiên hào phóng.
"Tú Mai, chân muội đã tốt hơn chưa?" Triệu Hổ khô cằn hỏi, lời vừa ra khỏi miệng, lại hối hận mình ăn nói vụng về.
Lý Tú Mai vén lên lọn tóc dài rơi ở phía trước, cởi bỏ dây lụa đã muốn tuột, đem những lọn tóc rơi xuống kia quấn lên, nói vào đi. Triệu Hổ thấy Lý Tú Lan đi đường chân vẫn có chút khập khiễng, nhìn lên một chút, ẩn ẩn có thể thấy đôi giày nhỏ tinh xảo dưới làn váy.
Triệu Hổ nhìn mặt đất chăm chú, giống như nhìn thấy cái gì không nên xem. Tim trong lồng ngực thùng thùng đập loạn, Triệu Hổ dùng sức nhéo đùi mình một chút.
"Trên bàn có trà." Lý Tú Lan không cố ý tiếp đón Triệu Hổ, ở một bên tiếp tục vẽ bức tranh chưa hoàn thiện. Triệu Hổ có chút câu nệ, tay niết chén trà vang lên tiếng ma sát nho nhỏ, ánh mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu.
Hắn lén liếc Lý Tú Lan một cái, chân mày dài mảnh, lông mi rung rung như cánh bướm, cái mũi thanh tú, môi đỏ răng trắng. Bởi vì cúi đầu, cái gáy trắng nõn lộ ra một chút, vài sợi tóc đen chưa buộc hết rơi xuống lả lơi. Triệu Hổ nuốt nước miếng, xoa xoa mồ hôi trên bàn tay lên xiêm y.
"Tú Mai......" Triệu Hổ không khỏi gọi một tiếng. Lý Tú Lan nhíu mày, giương mắt liếc Triệu Hổ một cái.
"Hắn không nói với ngươi?" Lý Tú Lan hỏi.
"Nói...... Nói cái gì?" Triệu Hổ đại não trống rỗng.
"Lý Tú Lan." Lý Tú Lan chỉ vào tên trên giấy "Không phải Tú Mai."