『 Thực ra ký chủ có thể đặt tên cho chó tang thi.
』
Đặt tên??
"Khiếu Thiên." Tạ Dư Trì kêu một tiếng.
"Gâu!" Tiểu đồng đội đáp lại.
"Hửm? Khiếu Thiên Khuyển?" Tay Thanh Hòa vừa lái xe vừa run lên, liếc nhìn Tạ Dư Trì đang nằm trên ghế trêu chọc chó.
"Là Khiếu Thiên của Nhị lang thần kia sao!"
"À, được rồi.
Em có biết sử dụng súng không bảo bối? Lấy súng tự động ra đi."
"Không...!Không..." Tạ Dư Trì có chút xấu hổ.
Nàng, nàng có một phù chú a! Súng hay gì đó...!Thì...!Nên học thêm một chút.
"...!Vậy thì đưa cho chị." Thanh Hòa dừng xe lại, lấy súng và đạn qua, đưa Barrett cho Tạ Dư Trì, "Cầm lấy, xuống xe đi theo sau chị."
"À, dạ..." Tạ Dư Trì ôm Barrett, vác ba lô sau lưng, khó khăn bước xuống xe, thấy Khiếu Thiên đã dễ dàng nhảy xuống.
Tạ Dư Trì cẩn thận đi theo Thanh Hòa, mới nhận ra có một người ngồi ở cửa trạm xăng đang hút thuốc?
Cũng có một chiếc xe buýt đậu trước trạm xăng...
Xem ra đã có người nhanh chân đến trước...
Chờ đã, mạt thế đã bắt đầu từ lâu rồi sao??? Tạ Dư Trì có chút sững sờ.
Thanh Hòa giơ tay ra hiệu Tạ Dư Trì dừng lại, Tạ Dư Trì nhìn cô lăn một cái trốn sau xe buýt, di chuyển ra phía sau người nọ.
Tạ Dư Trì gần như không dám thở, sợ làm kinh động người nọ.
"Ai ——" Người nọ mới vừa đứng dậy, súng tự động đã chĩa sau lưng hắn, rồi di chuyển lên trên.
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong trạm xăng, "Là ai? Lão Lý, mày vẫn không nhịn được muốn đến một phát sao?"
Người đàn ông trung niên chậm rãi giơ tay lên, "Không, vừa mới hoa mắt thôi!"
Thanh Hòa dùng báng súng đánh ngất hắn, vẻ mặt có chút vi diệu.
Tạ Dư Trì chạy chậm tới, "Nơi này còn có ——" Chữ người còn chưa nói xong, Tạ Dư Trì liền nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng và tiếng cầu xin tha...!
Mặt nàng đỏ lên, trừng Thanh Hòa.
Đại lão nhướng mày, "Mạnh nhất cũng khoảng Sao rưỡi, không mạnh bằng chị."
Tạ Dư Trì muốn nói nàng không có ý như vậy...!Mạt, mạt thế này sao lại cởi mở đến như vậy, "Chuyện này, giữa ban ngày ban mặt..."
"Em biết nghĩa của gia súc không?" Thanh Hòa nhìn Tạ Dư Trì một cách hứng thú "Hiện tại, cường giả có quyền lực tuyệt đối với kẻ yếu.
Cho dù là hành vi, giao hợp hay là...!Ăn uống." Cô hơi giơ giơ cằm chỉ về phía góc tường, "Chỗ đó, thấy xương không? Là xương người, hình như là nữ, tuổi khoảng...!Ừm, chúng ta nhìn xem." Thanh Hòa bước tới nhặt một mảnh xương, "Khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, ừm, rất bình thường, nếu phụ nữ bình thường ở tuổi này không có tác dụng, quả thực sẽ bị những người này dùng làm thức ăn."
"Ọe —— chị, đừng lại đây..." Tạ Dư Trì không nhịn được nôn khan một trận, thấy Thanh Hòa cầm xương bước tới, Tạ Dư Trì không kìm được nước mắt, nàng vừa khóc vừa nôn vừa lùi lại.
"Ôi, cái này có gì mà phải sợ." Thanh Hòa lắc lắc xương, lập tức đập vào trạm xăng.
"Má nó! Lão Lý mày làm sao vậy!" Cửa bị đẩy ra, Thanh Hòa cầm súng súng trực tiếp chĩa vào thái dương người nọ, "Ngoan, xoay người quay lưng về phía tôi."
"ĐM đám nha đầu tụi bây không muốn sống nữa sao?" Người bên trong phát hiện động tĩnh, trực tiếp nổ súng.
Thanh Hòa kéo người mới ra cửa đỡ đạn, lách người vào phòng, "Tôi khuyên anh nên thay đổi thái độ đối với năng lực giả Sao một chút."
"Tao không quan tâm mày bao nhiêu Sao ——"
"Bùm."
Người nọ còn chưa dứt lời thì đã ngã xuống vũng máu, trên ót có một lỗ máu bắt mắt.
"A ——" Mấy người phụ nữ quần áo bất chỉnh hét lên, sợ hãi rụt vào góc tường.
"Suỵt." Thanh Hề lắc lắc ngón trỏ, "Lão đại của ngươi đâu? Cũng không thể chỉ có bấy nhiêu người?"
"Ồn ào cái gì! Chơi thì —— Cô là ai?!" Cửa đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông mặc quân phục bước ra, hắn nhìn người đàn ông đã chết trên mặt đất, đáy mắt hiện lên tia chán ghét, rồi lại nhìn Thanh Hòa, "Cô..."
"Anh là thủ lĩnh? Sao rưỡi? Quân nhân?" Thanh Hòa tặc lưỡi, "Anh thực sự làm cho quân nhân cảm thấy xấu hổ.
Đội ngũ chỉ có vài người như vậy? Sao thế? Đều bị các người ăn sạch?"
"Câm miệng!" Người đàn ông mặc quân phục lóe lên vẻ khó chịu, hắn sờ vào túi mình, nhưng bị Thanh Hòa nâng súng chế trụ, mím môi, "Chúng tôi đến từ thành phố H, chuẩn bị đến căn cứ ở thành phố Z."
"Tôi nhớ rằng có một căn cứ quân đội ở thành phố H."
"Có, nhưng ở đó..."
"Nhưng ở đó có kỷ luật nghiêm khắc, cho dù là binh lính hay là người thường thì đều phải ra ngoài tìm vật tư, làm ra cống hiến, hơn nữa những vật tư thu thập được phải nộp lên %." Thanh Hòa mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đầy vẻ khinh thường, "Mặc dù tôi đã sớm phỉ nhổ với Thuật Dung về quy củ của quân đội không tốt, nhưng đối với loại đào ngũ này...!Chậc, thật là rác rưởi.
Hương vị của thịt người như thế nào?"
"Không!!! Bọn tôi là...!Bọn tôi là thực sự bất đắc dĩ, thực sự là thực sự không được..."
"Ồ? Vậy, những nữ nhân này?"
Sắc mặt người đàn ông mặc quân phục lúc trắng lúc đỏ, cúi đầu không nói nữa.
"Đi, cho tôi hai thùng xăng." Thanh Hòa nghiêng đầu, "Đưa lại đây."
Người đàn ông mặc quân phục xoay người đi lấy hai thùng xăng.
"Bảo bối, lại đây." Thanh Hòa nói với Tạ Dư Trì nhìn đến ngây người ở cửa, "Cầm đi."
"...!Nặng quá..." Tạ Dư Trì tỏ vẻ thực khó xử.
"Sao, sao chị không giết bọn họ? Hơn nữa những người phụ nữ này thật đáng thương a, chị không cứu bọn họ sao?"
"Họ làm điều đó một cách tự nguyện.
Em có thể hỏi họ xem họ đã ăn thịt người chưa, mà thịt của những người đó có phải những người từng đi lên đường với họ hay không." Thanh Hòa cảm thấy buồn cười, "Giết Sao rưỡi này chính là muốn mạng bọn họ, trong phòng này còn có trẻ em nữa."
"Làm sao có thể...!Nhưng, nhưng mà..."
"Chị không quan tâm hơn một tháng này em sống như thế nào, chị chỉ nói cho em biết, nếu em còn ngây thơ như vậy, vậy thì cũng không cần phải đi theo chị nữa." Thanh Hòa một tay cầm súng, một tay cầm thùng xăng "Cầm đi."
Tạ Dư Trì cố sức vác Barrett ở sau người, sau đó gian nan dùng hai tay nhấc thùng xăng cố gắng đuổi theo Thanh Hòa.
Hệ thống...!Những gì Thanh Hòa nói là sự thật sao?
『 Những người phụ nữ đó đại khái chỉ ăn một ít thịt vụn.
』
...!Vậy sao.
Tạ Dư Trì không biết vì sao lại cảm thấy có chút bi thương, nàng nhịn không được quay đầu nhìn lại những người phụ nữ kia, nhưng lại thấy ánh mắt bọn họ oán độc mà lại ghen ghét đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tâm Tạ Dư Trì đã hoàn toàn lạnh, nàng liều mạng theo sát Thanh Hòa, bộ dáng như sắp khóc.
"Nếu như em cứu bọn họ, chỉ sợ bọn họ sẽ tranh sủng với em." Thanh Hòa trêu ghẹo, "Ủy thân vào mấy tên phế vật mà còn rơi vào chật vật như thế, nhìn lại em xem, em sạch sẽ, quần áo còn mới, nước da trắng trẻo khỏe mạnh, không khác gì trước mạt thế, em cảm thấy sẽ có mấy người cam tâm?"
"Nhưng, nhưng mà em không có ủy...!Ủy thân..."
"Em là người thường, mà chị là Sao.
Dù em có dựa vào may mắn hay là thực lực, chỉ cần chị và em cùng một chỗ thì người ta cũng sẽ nghĩ như vậy.
Hiểu không?"
"..." Tạ Dư Trì cảm thấy mệt mỏi.
Cho nên nàng là bị trở thành ăn bám sao??? Mà còn là ăn bám một nữ nhân???
Thanh Hòa đặt thùng xăng vào ghế sau, chen chúc với Khiếu Thiên cùng một chỗ, sau đó nhận Barrett từ Tạ Dư Trì, "Hả? Cái gì?"
『 Chú ý! Chú ý! Kiểm tra đo lường phát hiện tang thi Sao! Mở định vị săn thú hay không? Một khi mở định vị, trừ khi giết chết đối phương, nếu không thì không thể đóng! 』
Định vị? Tạ Dư Trì có chút mơ hồ, Thanh Hòa đột nhiên khởi động xe, vèo một cái chạy ra ngoài.
Lưng nàng lập tức dính vào lưng ghế, có chút khó chịu.
"Tang thi?"
"Lúc trước em có nghe thấy một trận thi rống không? Chính là nó, Sao." Thanh Hòa đột nhiên tăng tốc, lái xe chạy như bay, "Chúng ta phải rời khỏi thành phố này."
"Không phải chị cũng là Sao hay sao?"
"Chậc, nói thế nào nhỉ, dựa theo những gì Thuật Dung đã tính toán đi.
Người thường và tang thi bình thường, thực lực của người thường thắng một bậc.
Nhưng khi người thường trở thành Sao, năng lực của họ tăng gần gấp đôi so với trước đây.
Mà tang thi Sao thì khác, Một là sức mạnh tăng vọt, hai là tăng tốc độ và phát triển toàn diện.
Nói theo cách khác, mức tăng sức mạnh của tang thi là , lần, nhưng con người chỉ là , lần.
Đương nhiên, bài kiểm tra này chỉ có thể áp dụng cho Sao trở xuống." Thanh Hòa vừa nói chuyện vừa chuyển xe ra đường lớn.
"Tang thi Sao sẽ đuổi theo chúng ta sao?"
"Nó có thể điều khiển tang thi cấp thấp hơn nó, một mình chị không thể đi săn." Thanh Hòa nói, "Sau trận thi rống vài ngày trước, tang thi trong thành phố này biến mất một cách thần kỳ, điều đó có nghĩa là cùng với sự xuất hiện của tang thi Sao chính là thi triều."
Tạ Dư Trì chưa từng thấy qua sự khủng bố của thi triều, nhưng...!Nghe tên đại khái có thể biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nàng ôm chặt ba lô, có chút sợ hãi.
"Aish chết tiệt!" Thanh Hòa đột nhiên chuyển tay lái, Tạ Dư Trì thấy mới vừa rồi phía trước có tang thi đang lắc lư đi đến, nàng giật thót một cái.
Định vị...!Công dụng của định vị là gì?
『 Kiểm tra vị trí tang thi.
』
Mở!
『 Một khi mở ra, không thể đóng.
』
Có.
Một khung nhỏ lơ lửng đột nhiên xuất hiện trước mặt Tạ Dư Trì, sau đó là một ngôi sao năm cánh màu vàng vọt lên? Khung nhỏ di chuyển đến góc trên bên phải, Tạ Dư Trì thấy mũi tên nhỏ màu lam đang di chuyển.
『 Màu xanh lam tượng trưng cho vị trí của ký chủ, ngôi sao năm cánh là mục tiêu săn bắn.
』
Sao năm cánh...!Tạ Dư Trì nhìn biểu tượng dưới cùng bên phải mình.
Nàng nhìn lại phía sau từ cửa sổ, thấy lũ tang thi bình thường đông đúc đang lắc lư để theo kịp và...!Tang thi Sao chạy như bay??? "A, a, đi theo, đang đi theo kìa! Làm sao bây giờ?!"
Thanh Hòa lại tăng tốc, cô liếc nhìn gương chiếu hậu, sắc mặt có chút khó coi.
Đáng chết.
Tạ Dư Trì ngẩng đầu nhìn phía đỉnh các tòa nhà, thấy một tang thi cả người màu xanh lục đang nhảy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, đang đuổi theo các nàng.
Dựa theo định vị...!Đây, đây mẹ nó chính là con tang thi Sao kia!
Tạ Dư Trì và đôi mắt vẩn đục mang theo màu xanh biếc kia xa xa nhìn nhau một cái, sau đó...!Hình, hình như nàng nhìn thấy, con tang thi này? Cười, cười???
『 Cảnh báo! Đối tượng săn bắn đã tỏa định ký chủ! Đã tỏa định ký chủ! 』.