Ngày thỉnh phong vũ có người mong ngóng có người sợ hãi rốt cuộc đã tới.
Phù Lạc chọn một bộ cung trang lộ tà áo bằng vân sa màu xanh da trời thêu chỉ bạc, khoác một chiếc áo cùng màu cùng chất lụa gấm, quý nhã lại đơn giản, trang dung lại chọn phấn hoa đào làm màu chủ đạo, ánh trên đôi môi như đóa hoa phấn hồng mềm mượt chiếu ra từ trong gương vẻ mị nhãn trời sinh, thuần chân kết hợp với mị hoặc, hé ra khuôn mặt đảo lộn chúng sinh như là nhân vật chính ngày hôm nay. Bích Ngô nhẹ nhàng dán kim điền lên cho nàng, Bích Diệp thì bưng hộp trang sức đến.
Vừa mở ra nhìn, bên trong rực rỡ muôn màu đều là của hồi môn quốc vương Ngọc Chân tặng sau khi Phù Lạc xuất giá. Trong đó chói mắt nhất là một đóa hoa phù dung ngậm lá chạm ngọc trắng trông rất sống động. Đóa hoa được làm mỏng như giấy, đường vân trên cánh hoa động lòng người giống như thật, khiến Phù Lạc lần đầu nhìn thấy liền yêu đóa hoa này. Vừa vặn phối được với quần áo hôm nay, cho nên Phù Lạc liền dùng đóa hoa này, cùng mấy trâm gài trân châu.
Mọi người đều biết hôm nay là ngày của các tú nữ, Phù Lạc tự nhiên sẽ không mặc trang phục lộng lẫy cướp mất nổi bật của các nàng. Chỉ là thiên sinh lệ chất khó bỏ mà, đáy lòng Phù Lạc âm thầm tự khen một phen.
Điện Thể Nguyên.
“Nương nương quyết định cho ai múa dẫn đầu dâng hoa chưa?” Liễu A Man hỏi ngay trước mặt toàn bộ tú nữ. Cũng không thể nói nàng không có tư tâm, nàng chính là không muốn để những tú nữ này nghĩ cách cho bản thân ra chủ ý với Phù phi.
“Để Vân Nhược múa dẫn đầu đi.”
Nghe thấy Phù phi nói ra tên mình thì Vân Nhược quả thực sợ ngây người, nàng không thể tin nổi vị trí tốt như vậy sẽ rơi ở trên người mình. Nàng bất quá là nữ nhi của một quan huyện ở phủ Tây Châu, ở trong cung không chỗ nương tựa này, luận diện mạo trước đông đảo mỹ nữ cũng không gọi là xuất chúng, mà nay cơ hội tốt được biểu hiện tài năng ở trước mặt hoàng thượng này lại có thể rơi vào trên người mình.
“Bạch tiểu chủ còn không mau tạ ơn Phù phi nương nương.” Ngô ma ma ở một bên nhắc nhở.
Nàng này mới hồi phục lại tinh thần tạ ơn. Những tú nữ khác nhìn ánh mắt của nàng nhất thời nổi lên biến hóa, có hâm mộ ghen tị, có khinh thường châm chọc. Liễu A Man lại càng hiểu biết sâu về Phù Lạc, người nàng chọn đúng là Bạch Vân Nhược có kỹ thuật nhảy xuất chúng nhất trong nhóm tú nữ năm nay.
Phù Lạc tự mình tiến lên kéo tay Vân Nhược đi lên phía trước đội ngũ. “Vân Nhược muội muội hôm nay muội nhất định phải biểu hiện thật tốt.”
“Vân Nhược, Vân Nhược sợ hãi.” Bạch Vân Nhược rụt rè nói.
“Đừng sợ, Bổn cung cho muội múa dẫn đầu tự nhiên là bởi vì tài múa của muội xuất chúng nhất.”
Nói tới chỗ này, ánh mắt Bạch Vân Nhược lại đột nhiên buồn bã. “Vốn người múa dẫn đầu này hẳn là Ngụy Lan tỷ tỷ làm, tỷ ấy mới là người múa tốt nhất mà.”
Phù Lạc thầm cả kinh, sao lại cố tình là nàng làm tổn thương Lăng Nhã Phong đây? Nếu như là giả, như vậy một chiêu này của Lăng Nhã Phong thật đúng là một công đôi việc.
Phù Lạc an ủi vỗ vỗ tay nàng.
Điện Thừa Sơ
Đây đúng là nơi tiến hành tuyển chọn tú nữ hằng năm. Ngọc Quý phi cùng Lan Hiền phi phân biệt ngồi ở hai bên trái phải long ỷ, mà Phù Lạc thì ngồi ở phía bên phải Ngọc Quý phi, ngồi bên trái Lan Hiền Phi là Lệ Tiệp dư ăn mặc trang điểm xinh đẹp, kim quang chói mắt. Kế tiếp theo thứ tự là tần phi khác tiến cung trước, chính là Phù Lạc cũng không nhìn thấy thân ảnh thanh nhã ở trong những người này, Như Tần.
Bích Ngô nhạy cảm đã phát hiện nghi vấn của chủ tử, tức thời bổ sung một câu, “Như Tần nương nương thân mình không thoải mái.”
Phù Lạc nhoẻn miệng cười với Bích Ngô, trong lòng thầm nghĩ nha đầu như vậy nếu thật sự là tâm phúc của mình, vậy tự nhiên là như hổ thêm cánh, nếu như là tâm phúc người khác, thì chỉ sợ thật sự là đệ nhất đại họa.
Trong lúc ngẩn ngơ suy nghĩ, chỉ nghe nội giám lớn tiếng nói: “Hoàng thượng giá lâm.”
Phù Lạc kích động đứng dậy, hoàng thượng, cái danh từ hoàng thượng này là cái gai trong lòng nàng. Nàng sợ, sợ ngày ấy người kia không phải hoàng thượng, lại sợ hắn là hoàng thượng. Nhớ tới ngày ấy liền mặt đỏ tai hồng, không dám nghĩ nhiều hơn nữa. Hôm nay bận rộn cũng chính là vì không để cho mình có nhàn hạ nhớ tới chuyện ngày ấy.
Nhìn thấy thân ảnh mặc long bào vàng kim thêu khổng tước vũ đang long hành hổ bộ bước vào điện Thừa Sơ, Phù Lạc không dám ngẩng đầu. Theo mọi người hành lễ vấn an về chỗ.
Đáng tiếc nàng không kìm nén được tò mò của mình, lặng lẽ quay đầu, đúng là khuôn mặt nhìn thoáng qua liền luyến tiếc rời mắt, tại sao lại có người có thể đẹp trai đến vậy chứ, có phải bởi vì hắn chiếm hữu rất nhiều tài nguyên hay không, cho nên hiện đại mới ít mỹ nam như vậy? Nhưng mặt hắn tựa như sương giá nghiêm trang, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt thâm thúy giống như biển cả dưới sông băng của Bắc Cực, đông lạnh khiến người ta phát run, trên người tỏa ra khí phách đế vương uy nghiêm, làm cho người ta khó có thể thân cận. Phù Lạc trong lòng thầm kỳ quái đêm đó tại sao mình lại lớn gan như vậy, dám giở trò với người này, nếu đổi lại hiện tại, cho mượn một ngàn lá gan Phù Lạc nàng cũng không dám.
Có lẽ là cảm ứng được ánh mắt nóng bỏng của Phù Lạc, Long Hiên đế quay đầu nhìn về hướng nàng. Trong nháy mắt Phù Lạc cùng hắn tiếp xúc ánh mắt, lập tức quay đầu lại, khuôn mặt dùng tốc độ siêu âm đỏ hồng mà nóng lên.
Phù Lạc lúng túng bưng chén rượu trên bàn lên uống, mãnh liệt kích thích làm cho nàng lập tức ho ra, lại lập tức lấy khăn tay che miệng. Đáy lòng Phù Lạc âm thầm tự trách mình biểu hiện giống như đứa ngốc, trên cổ đỏ hồng không biết là bởi vì e lệ rụt rè hay là cảm giác say lan tràn tới bộ ngực cánh tay.
Khóe miệng Long Hiên đế nhếch lên một tia tươi cười trào phúng, rất nhanh liền biến mất, làm cho người ta tưởng chính mình hoa mắt. Chứng kiến bộ dạng chật vật của Phù Lạc, Long Hiên đế không tự chủ được muốn cười. Xem ra trong khoảng thời gian này Phù phi quả nhiên rất nhiều lần, không hề cả ngày không biết điều quấn quít lấy mình, không hề cả ngày đánh phạt hạ nhân. Đảo mắt nhớ tới chuyện Lý ma ma, lại cảm thấy tất cả chuyện này đều là kỹ xảo của nàng, bản tính khó dời. Chân chính thay đổi cũng chỉ có phẩm vị vụng về kia, bây giờ nhìn lại cũng thuận mắt hơn, lúc này mới không cô phụ mỹ danh đệ nhất mỹ nhân Ngọc Chân quốc của mẫu hậu nàng.
Long Hiên đế ra hiệu, Vạn Toàn tuyên nhóm tú nữ yết kiến.
Đông đảo tú nữ tự động chậm rãi đi vào trong điện, mỗi người đều lấy ra bổn sự của mình, diêu duệ sinh tư. Phù Lạc còn sợ một tú nữ trong đó bị trật thắt lưng, phì một cái cười ra tiếng, nhận lấy ánh mắt hung tợn phía sau của Ngọc Quý phi, Phù Lạc lại bưng chén rượu lên che dấu, nhưng lần này không dám ho ra tiếng, rõ ràng nuốt rượu xuống rồi, thật vất vả sắc đỏ hồng mới tản đi lại phiêu lên hai gò má.
Kế tiếp các tú nữ biểu diễn thỉnh phong vũ 《 Thiên Nữ Tán Hoa 》.
Tú nữ tay cầm lẵng hoa ở giữa sân nhảy múa, theo gió ném ra từng cánh hoa tươi, Phù Lạc âm thầm may mắn khúc Thiên Nữ Tán Hoa này múa đúng vào lúc mùa xuân trăm hoa đua nở. Vũ bước không ngừng biến hóa lại sắp hàng, nhẹ nhàng không ngừng dưới hương vũ, tú nữ trông như Thiên nữ, khiến các chủ tử cung nhân đang ngồi ở một bên đều xem đến mê muội. Phối hợp với tiếng đàn tranh uyển chuyển mềm mại kia lại càng đạt tới hoàn mỹ.
Thoáng chốc hết thảy đều tĩnh lặng lại, giữa tiếng đàn tranh độc tấu nữ tử Bạch Vân Nhược mặc tố y tay cầm lẵng hoa chậm rãi múa ra. Yếu đuối mềm mượt, xấu hổ mang theo e sợ của nàng khiến cho Phù Lạc âm thầm khen hay, mỹ nhân tinh thuần như vậy nhất định có thể bắt được ánh mắt quen ăn sơn hào hải vị của hoàng đế.
Theo điệu múa của nàng, chúng nữ hướng nàng ném ra những cánh hoa còn lại trong lẵng, khiến cả người nàng đắm chìm bay múa trong những đóa hoa, thật sự giống như Thiên nữ ở Thiên giới hạ phàm, nàng chậm rãi múa gần như quỳ xuống, đem một đóa diêu hoàng lớn trình ở trước mặt hoàng đế, cái gọi là trước mặt cũng chính là chỗ cách trước mặt hoàng đế gần trượng.
“Hay, hay, thỉnh phong vũ năm nay rất có ý tứ. Nàng tên là gì, tiến lên đây để trẫm nhìn xem.” Ở đây mỗi đôi mắt đều chăm chú nhìn vào trên người Bạch Vân Nhược. Phù Lạc cũng không ngoại lệ, chỉ là một tay cầm chim uyên ương, một tay cầm chén rượu có chút quái dị. Bất quá Phù Lạc thích ăn món điểm tâm ngọt, nhất là điểm tâm do ngự thiện phòng chuẩn bị lại càng xa hoa, sắc hương vị đều tốt, khiến Phù Lạc không thể chống cự nổi loại hấp dẫn này, đến nỗi Phù Lạc có chút uống rượu thêm can đảm.
“Nô tì, nô tì Bạch thị Vân Nhược, người phủ Tây Chu huyện Thanh Tuyền.”
Long Hiên đế ban thưởng cho nàng một miếng Ngọc Như Ý, khiến đông đảo tú nữ ghen tỵ.
“Vừa rồi là ai đánh đàn tranh?”
Ngọc quý phi hít một hơi, vốn còn âm thầm vui mừng ánh mắt hoàng thượng bị Bạch Vân Nhược hấp dẫn, ai ngờ hắn vẫn chú ý đến tiếng đàn kia.
“Hồi hoàng thượng, là tú nữ Lăng Nhã Phong khảy đàn.” Ngô ma ma tiến lên trả lời.
“Tuyên.”
Ngày thỉnh phong vũ có người mong ngóng có người sợ hãi rốt cuộc đã tới.
Phù Lạc chọn một bộ cung trang lộ tà áo bằng vân sa màu xanh da trời thêu chỉ bạc, khoác một chiếc áo cùng màu cùng chất lụa gấm, quý nhã lại đơn giản, trang dung lại chọn phấn hoa đào làm màu chủ đạo, ánh trên đôi môi như đóa hoa phấn hồng mềm mượt chiếu ra từ trong gương vẻ mị nhãn trời sinh, thuần chân kết hợp với mị hoặc, hé ra khuôn mặt đảo lộn chúng sinh như là nhân vật chính ngày hôm nay. Bích Ngô nhẹ nhàng dán kim điền lên cho nàng, Bích Diệp thì bưng hộp trang sức đến.
Vừa mở ra nhìn, bên trong rực rỡ muôn màu đều là của hồi môn quốc vương Ngọc Chân tặng sau khi Phù Lạc xuất giá. Trong đó chói mắt nhất là một đóa hoa phù dung ngậm lá chạm ngọc trắng trông rất sống động. Đóa hoa được làm mỏng như giấy, đường vân trên cánh hoa động lòng người giống như thật, khiến Phù Lạc lần đầu nhìn thấy liền yêu đóa hoa này. Vừa vặn phối được với quần áo hôm nay, cho nên Phù Lạc liền dùng đóa hoa này, cùng mấy trâm gài trân châu.
Mọi người đều biết hôm nay là ngày của các tú nữ, Phù Lạc tự nhiên sẽ không mặc trang phục lộng lẫy cướp mất nổi bật của các nàng. Chỉ là thiên sinh lệ chất khó bỏ mà, đáy lòng Phù Lạc âm thầm tự khen một phen.
Điện Thể Nguyên.
“Nương nương quyết định cho ai múa dẫn đầu dâng hoa chưa?” Liễu A Man hỏi ngay trước mặt toàn bộ tú nữ. Cũng không thể nói nàng không có tư tâm, nàng chính là không muốn để những tú nữ này nghĩ cách cho bản thân ra chủ ý với Phù phi.
“Để Vân Nhược múa dẫn đầu đi.”
Nghe thấy Phù phi nói ra tên mình thì Vân Nhược quả thực sợ ngây người, nàng không thể tin nổi vị trí tốt như vậy sẽ rơi ở trên người mình. Nàng bất quá là nữ nhi của một quan huyện ở phủ Tây Châu, ở trong cung không chỗ nương tựa này, luận diện mạo trước đông đảo mỹ nữ cũng không gọi là xuất chúng, mà nay cơ hội tốt được biểu hiện tài năng ở trước mặt hoàng thượng này lại có thể rơi vào trên người mình.
“Bạch tiểu chủ còn không mau tạ ơn Phù phi nương nương.” Ngô ma ma ở một bên nhắc nhở.
Nàng này mới hồi phục lại tinh thần tạ ơn. Những tú nữ khác nhìn ánh mắt của nàng nhất thời nổi lên biến hóa, có hâm mộ ghen tị, có khinh thường châm chọc. Liễu A Man lại càng hiểu biết sâu về Phù Lạc, người nàng chọn đúng là Bạch Vân Nhược có kỹ thuật nhảy xuất chúng nhất trong nhóm tú nữ năm nay.
Phù Lạc tự mình tiến lên kéo tay Vân Nhược đi lên phía trước đội ngũ. “Vân Nhược muội muội hôm nay muội nhất định phải biểu hiện thật tốt.”
“Vân Nhược, Vân Nhược sợ hãi.” Bạch Vân Nhược rụt rè nói.
“Đừng sợ, Bổn cung cho muội múa dẫn đầu tự nhiên là bởi vì tài múa của muội xuất chúng nhất.”
Nói tới chỗ này, ánh mắt Bạch Vân Nhược lại đột nhiên buồn bã. “Vốn người múa dẫn đầu này hẳn là Ngụy Lan tỷ tỷ làm, tỷ ấy mới là người múa tốt nhất mà.”
Phù Lạc thầm cả kinh, sao lại cố tình là nàng làm tổn thương Lăng Nhã Phong đây? Nếu như là giả, như vậy một chiêu này của Lăng Nhã Phong thật đúng là một công đôi việc.
Phù Lạc an ủi vỗ vỗ tay nàng.
Điện Thừa Sơ
Đây đúng là nơi tiến hành tuyển chọn tú nữ hằng năm. Ngọc Quý phi cùng Lan Hiền phi phân biệt ngồi ở hai bên trái phải long ỷ, mà Phù Lạc thì ngồi ở phía bên phải Ngọc Quý phi, ngồi bên trái Lan Hiền Phi là Lệ Tiệp dư ăn mặc trang điểm xinh đẹp, kim quang chói mắt. Kế tiếp theo thứ tự là tần phi khác tiến cung trước, chính là Phù Lạc cũng không nhìn thấy thân ảnh thanh nhã ở trong những người này, Như Tần.
Bích Ngô nhạy cảm đã phát hiện nghi vấn của chủ tử, tức thời bổ sung một câu, “Như Tần nương nương thân mình không thoải mái.”
Phù Lạc nhoẻn miệng cười với Bích Ngô, trong lòng thầm nghĩ nha đầu như vậy nếu thật sự là tâm phúc của mình, vậy tự nhiên là như hổ thêm cánh, nếu như là tâm phúc người khác, thì chỉ sợ thật sự là đệ nhất đại họa.
Trong lúc ngẩn ngơ suy nghĩ, chỉ nghe nội giám lớn tiếng nói: “Hoàng thượng giá lâm.”
Phù Lạc kích động đứng dậy, hoàng thượng, cái danh từ hoàng thượng này là cái gai trong lòng nàng. Nàng sợ, sợ ngày ấy người kia không phải hoàng thượng, lại sợ hắn là hoàng thượng. Nhớ tới ngày ấy liền mặt đỏ tai hồng, không dám nghĩ nhiều hơn nữa. Hôm nay bận rộn cũng chính là vì không để cho mình có nhàn hạ nhớ tới chuyện ngày ấy.
Nhìn thấy thân ảnh mặc long bào vàng kim thêu khổng tước vũ đang long hành hổ bộ bước vào điện Thừa Sơ, Phù Lạc không dám ngẩng đầu. Theo mọi người hành lễ vấn an về chỗ.
Đáng tiếc nàng không kìm nén được tò mò của mình, lặng lẽ quay đầu, đúng là khuôn mặt nhìn thoáng qua liền luyến tiếc rời mắt, tại sao lại có người có thể đẹp trai đến vậy chứ, có phải bởi vì hắn chiếm hữu rất nhiều tài nguyên hay không, cho nên hiện đại mới ít mỹ nam như vậy? Nhưng mặt hắn tựa như sương giá nghiêm trang, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt thâm thúy giống như biển cả dưới sông băng của Bắc Cực, đông lạnh khiến người ta phát run, trên người tỏa ra khí phách đế vương uy nghiêm, làm cho người ta khó có thể thân cận. Phù Lạc trong lòng thầm kỳ quái đêm đó tại sao mình lại lớn gan như vậy, dám giở trò với người này, nếu đổi lại hiện tại, cho mượn một ngàn lá gan Phù Lạc nàng cũng không dám.
Có lẽ là cảm ứng được ánh mắt nóng bỏng của Phù Lạc, Long Hiên đế quay đầu nhìn về hướng nàng. Trong nháy mắt Phù Lạc cùng hắn tiếp xúc ánh mắt, lập tức quay đầu lại, khuôn mặt dùng tốc độ siêu âm đỏ hồng mà nóng lên.
Phù Lạc lúng túng bưng chén rượu trên bàn lên uống, mãnh liệt kích thích làm cho nàng lập tức ho ra, lại lập tức lấy khăn tay che miệng. Đáy lòng Phù Lạc âm thầm tự trách mình biểu hiện giống như đứa ngốc, trên cổ đỏ hồng không biết là bởi vì e lệ rụt rè hay là cảm giác say lan tràn tới bộ ngực cánh tay.
Khóe miệng Long Hiên đế nhếch lên một tia tươi cười trào phúng, rất nhanh liền biến mất, làm cho người ta tưởng chính mình hoa mắt. Chứng kiến bộ dạng chật vật của Phù Lạc, Long Hiên đế không tự chủ được muốn cười. Xem ra trong khoảng thời gian này Phù phi quả nhiên rất nhiều lần, không hề cả ngày không biết điều quấn quít lấy mình, không hề cả ngày đánh phạt hạ nhân. Đảo mắt nhớ tới chuyện Lý ma ma, lại cảm thấy tất cả chuyện này đều là kỹ xảo của nàng, bản tính khó dời. Chân chính thay đổi cũng chỉ có phẩm vị vụng về kia, bây giờ nhìn lại cũng thuận mắt hơn, lúc này mới không cô phụ mỹ danh đệ nhất mỹ nhân Ngọc Chân quốc của mẫu hậu nàng.
Long Hiên đế ra hiệu, Vạn Toàn tuyên nhóm tú nữ yết kiến.
Đông đảo tú nữ tự động chậm rãi đi vào trong điện, mỗi người đều lấy ra bổn sự của mình, diêu duệ sinh tư. Phù Lạc còn sợ một tú nữ trong đó bị trật thắt lưng, phì một cái cười ra tiếng, nhận lấy ánh mắt hung tợn phía sau của Ngọc Quý phi, Phù Lạc lại bưng chén rượu lên che dấu, nhưng lần này không dám ho ra tiếng, rõ ràng nuốt rượu xuống rồi, thật vất vả sắc đỏ hồng mới tản đi lại phiêu lên hai gò má.
Kế tiếp các tú nữ biểu diễn thỉnh phong vũ 《 Thiên Nữ Tán Hoa 》.
Tú nữ tay cầm lẵng hoa ở giữa sân nhảy múa, theo gió ném ra từng cánh hoa tươi, Phù Lạc âm thầm may mắn khúc Thiên Nữ Tán Hoa này múa đúng vào lúc mùa xuân trăm hoa đua nở. Vũ bước không ngừng biến hóa lại sắp hàng, nhẹ nhàng không ngừng dưới hương vũ, tú nữ trông như Thiên nữ, khiến các chủ tử cung nhân đang ngồi ở một bên đều xem đến mê muội. Phối hợp với tiếng đàn tranh uyển chuyển mềm mại kia lại càng đạt tới hoàn mỹ.
Thoáng chốc hết thảy đều tĩnh lặng lại, giữa tiếng đàn tranh độc tấu nữ tử Bạch Vân Nhược mặc tố y tay cầm lẵng hoa chậm rãi múa ra. Yếu đuối mềm mượt, xấu hổ mang theo e sợ của nàng khiến cho Phù Lạc âm thầm khen hay, mỹ nhân tinh thuần như vậy nhất định có thể bắt được ánh mắt quen ăn sơn hào hải vị của hoàng đế.
Theo điệu múa của nàng, chúng nữ hướng nàng ném ra những cánh hoa còn lại trong lẵng, khiến cả người nàng đắm chìm bay múa trong những đóa hoa, thật sự giống như Thiên nữ ở Thiên giới hạ phàm, nàng chậm rãi múa gần như quỳ xuống, đem một đóa diêu hoàng lớn trình ở trước mặt hoàng đế, cái gọi là trước mặt cũng chính là chỗ cách trước mặt hoàng đế gần trượng.
“Hay, hay, thỉnh phong vũ năm nay rất có ý tứ. Nàng tên là gì, tiến lên đây để trẫm nhìn xem.” Ở đây mỗi đôi mắt đều chăm chú nhìn vào trên người Bạch Vân Nhược. Phù Lạc cũng không ngoại lệ, chỉ là một tay cầm chim uyên ương, một tay cầm chén rượu có chút quái dị. Bất quá Phù Lạc thích ăn món điểm tâm ngọt, nhất là điểm tâm do ngự thiện phòng chuẩn bị lại càng xa hoa, sắc hương vị đều tốt, khiến Phù Lạc không thể chống cự nổi loại hấp dẫn này, đến nỗi Phù Lạc có chút uống rượu thêm can đảm.
“Nô tì, nô tì Bạch thị Vân Nhược, người phủ Tây Chu huyện Thanh Tuyền.”
Long Hiên đế ban thưởng cho nàng một miếng Ngọc Như Ý, khiến đông đảo tú nữ ghen tỵ.
“Vừa rồi là ai đánh đàn tranh?”
Ngọc quý phi hít một hơi, vốn còn âm thầm vui mừng ánh mắt hoàng thượng bị Bạch Vân Nhược hấp dẫn, ai ngờ hắn vẫn chú ý đến tiếng đàn kia.
“Hồi hoàng thượng, là tú nữ Lăng Nhã Phong khảy đàn.” Ngô ma ma tiến lên trả lời.
“Tuyên.”