“Bích Ngô tỷ tỷ, cầu tỷ giúp muội van cầu với nương nương đi mà, mẹ muội thật sự là bệnh rất nguy cấp, mong được gặp mặt muội một lần cuối cùng, xin tỷ tỷ nói tốt vài câu trước mặt nương nương, cho Tiểu Cúc về nhà thăm mẹ một chút đi, chỉ một ngày, Tiểu Cúc chỉ đi một ngày thôi.”
Phù Lạc trốn ở phía sau bụi hoa nghe được những lời này, cung nữ gọi là Tiểu Cúc kia khóc đến thê thảm, còn quỳ rạp xuống trước mặt Bích Ngô không chịu đứng lên. Kỳ lạ, chẳng lẽ Phù phi trước kia không cho phép cung nữ xuất cung ư?
“Tiểu Cúc muội là muốn chết phải không? Không biết nương nương kiêng kỵ nhất là người khác nhắc tới thân nhân ư? Còn dám nhắc tới muốn xuất cung với nương nương, nương nương đã sớm ra lệnh không cho phép cung nhân của Hạm Đạm Hiên chúng ta xuất cung gặp thân thích rồi ư?”
“Bích Ngô tỷ tỷ, muội xin tỷ, muội xin tỷ đó.” Tiểu Cúc mạnh mẽ dập đầu. Phù Lạc nghe thấy trái tim đều căng thẳng, sợ nàng ta dập đến hỏng đầu. Nhưng Bích Ngô kia cũng quá lãnh tình rồi, thế nào cũng không đáp ứng, “Tiểu Cúc muội muội, chúng ta đều là người trong cung, thường ngày nương nương thế nào, muội cũng biết, muội còn tiếp tục như vậy không phải muốn đẩy tỷ tỷ vào chỗ chết ư?” Có thể thấy được thường ngày Phù phi đối với cung nhân có bao nhiêu cay nghiệt.
“Thế nào, ngươi rất muốn xuất cung ư?” Phù Lạc thừa dịp lúc hai người không chú ý đi đến phía sau Tiểu Cúc.
Tiểu Cúc mãnh liệt xoay người thấy người lên tiếng là Phù phi, sợ tới mức phát run, chứng kiến Bích Ngô quỳ xuống, lúc này mới nhớ tới phải quỳ lạy thỉnh tội, “Nương nương bớt giận, Tiểu Cúc không muốn xuất cung, xin nương nương bớt giận.”
Nhìn thấy Tiểu Cúc mới vừa rồi còn đau khổ cầu xin Bích Ngô hiện giờ đối mặt với mình lại có thể bị dọa thành như vậy, Phù Lạc không thể không cảm thán Phù phi lúc trước đối đãi với người có bao nhiêu ác liệt đây.
“Ngươi muốn xuất cung cũng không phải là không được.” Phù Lạc dừng một chút, nhìn thấy hai mắt Tiểu Cúc hiện lên kinh hỉ, mong ngóng, hơi hoảng, sợ hãi, đột nhiên cảm thấy thực hổ thẹn. Có điều nàng vẫn không thể cứ nhân từ như vậy cho Tiểu Cúc xuất cung, nếu không mọi người nhất định sẽ có điều ngờ vực đối với mình, nghĩ làm sao Phù phi có thể vô duyên vô cớ đổi tính chứ. Nghĩ đến đây, lại không khỏi oán giận, người khác sau khi xuyên qua đều có thể tìm lý do mất trí nhớ để giải thích hết thảy, nhưng tại sao mình chỉ ngủ một chút lại tới đây chứ, cũng không thể lấy cớ rơi xuống nước, bị thương, trúng độc để giả mất trí nhớ.
“Chỉ cần hôm nay ngươi có thể nhổ sạch cỏ dại của Hạm Đạm Hiên này, Bổn cung liền cho phép ngươi nghỉ hai ngày.” Phù Lạc mỉm cười nhìn vào Tiểu Cúc, cố gắng giả bộ tươi cười ác độc.
“Còn không mau tạ nương nương ân điển.” Bích Ngô bên cạnh thấy Tiểu Cúc thật lâu không trả lời, không khỏi sốt ruột lên tiếng nhắc nhở.
Phù Lạc kinh ngạc nhìn Bích Ngô, nha đầu này thường ngày ít nói xem ra cũng rất có tình người đi.
Phù Lạc xoay người đi vào trong phòng, không hề để ý tới hai người.
“Bích Ngô tỷ tỷ, hoa viên của Hạm Đạm Hiên lớn như vậy, muội làm sao nhổ sạch được toàn bộ cỏ chứ.” Tiểu Cúc tuyệt vọng hướng Bích Ngô xin giúp đỡ.
“Nương nương chỉ nói muội nhổ xong cỏ, lại không nói không cho phép người khác giúp đỡ.” Bích Ngô lưu lại một câu nói như vậy liền đi theo Phù Lạc vào trong phòng hầu hạ.
“Nương nương, Tiểu Lý Tử bọn hắn đang giúp Tiểu Cúc nhổ cỏ đấy.” Bích Diệp nói thầm ở bên tai Phù Lạc, giống như là muốn nhắc nhở Phù Lạc tiến hành nghiêm trị với hai người đó, đáng tiếc Phù phi hiện tại xưa đâu bằng nay, nếu là ngày xưa, Phù Lạc nhất định sẽ tán dương nàng ta, đáng tiếc Phù Lạc hiện giờ chỉ nhíu mày, nhìn Tiểu Cúc và mấy người thái giám cung nữ ngoài cửa sổ lau mồ hôi như mưa, “Tùy bọn họ đi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Phù Lạc đang ở trước gương trang điểm, Bích Ngô đến báo, Tiểu Cúc cầu kiến.
“Nương nương, nô tỳ đã nhổ sạch cỏ dại của Hạm Đạm Hiên rồi.” Tiểu Cúc run rẩy trả lời, lại không dám nói hai chữ xuất cung, rất sợ chủ tử chỉ là vui đùa, hôm nay lại trách phạt mình. Nghĩ đến Tiểu Thiến trước kia cũng chính là bởi vì nói ra muốn gặp mặt thân thích từ ngàn dặm đến ở ngoài cửa Sùng Văn với chủ tử, thật sự bị chủ tử tìm một cái cớ rõ rành đánh chết.
Phù Lạc nâng tay ngăn trở Bích Ngô đang muốn cắm kim trâm hồ điệp điểm thúy lên trên đầu cho nàng, “Cái trâm này vừa cũ vừa khó coi, không muốn đeo.” Nói xong ra vẻ vô tình quay đầu nhìn Tiểu Cúc, “Cái này thưởng cho ngươi đi.”
“Tạ nương nương ân điển.” Tiểu Cúc hết sức lo sợ tiếp nhận cây trâm.
“Không phải nói muốn xuất cung sao, thời điểm không còn sớm rồi sớm đi đi thôi.”
Phù Lạc vừa nói ra những lời này, nước mắt Tiểu Cúc liền chảy xuống, lại quỳ xuống không ngừng dập đầu: “Tạ nương nương ân điển, tạ nương nương ân điển, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ân điển của nương nương.”
Thật sự là không có thói quen với tình cảnh này, “Bổn cung mệt mỏi, ngươi đi xuống đi.” Lúc này mới ngăn trở Tiểu Cúc dập đến hỏng đầu.
Chờ lúc Bích Diệp đi đến tủ quần áo lựa chọn quần áo giúp Phù Lạc, Bích Ngô ở bên cạnh nhẹ nhàng nói một câu: “Nương nương ban thưởng, Tiểu Cúc kiên quyết không dám bán lấy tiền.”
Phù Lạc khiếp sợ quay đầu nhìn vào nha đầu thoạt nhìn đặc biệt bình thường này, kinh ngạc đối với hiểu biết của nàng về lòng người.
“Vậy, ngươi đi chi hai mươi lượng bạc cho nàng đi, cứ nói tiền riêng của ngươi trợ giúp.” Nếu đã không giấu được ánh mắt của Bích Ngô, Phù Lạc cũng hào phóng thừa nhận.
“Vâng.”
“Nương nương, Tiểu Cúc còn cần phải có thủ dụ của nương nương mới có thể lấy được Yêu Bài xuất cung ở cung Nội Thị.” Bích Diệp ở một bên trở về nói.
“Xem trí nhớ ta này, đúng rồi thủ dụ này.” Phù Lạc quay đầu nhìn Bích Ngô, trong lòng lại đang nói thầm, thủ dụ này phải viết như thế nào vậy? May mắn Bích Ngô chủ động tiếp nhận, “Nô tỳ giúp nương nương chuẩn bị cái này.”
Thì ra công chúa Phù Lạc này cũng là một người chủ không có văn hóa, cho đến bây giờ đều không thích đọc sách viết chữ, những việc vặt ngày thường này đều là Bích Ngô xử lý.
Nhìn thấy thủ dụ Bích Ngô viết, Phù Lạc lại thầm kinh hãi thể chữ của nàng xinh đẹp linh khí, một nha đầu đọc sách biết chữ, hào phòng khéo léo, biết đọc tâm như vậy sao lại mai một ở Hạm Đạm Hiên này chứ?
“Được rồi, thêm ngọc tỷ của nương nương nữa là được.” Bích Ngô nói.
Ngọc tỷ, Phù Lạc lại lần nữa lo lắng, ngọc tỷ đặt ở chỗ nào trời?
“Bích Diệp, ngươi đi đem ngọc tỷ của Bổn cung tới đây.” Chỉ có thể tìm vận may thôi.
“Vâng, nương nương.” Phù Lạc nhanh chóng quan sát Bích Diệp, nhìn thấy ánh mắt nàng ta quét về phía túi hoa sen đeo trên váy mình, nhớ tới ở bên trong có chìa khóa, xem ra đồ vật quan trong của Phù phi trước đây hẳn là đều được khóa lại. Phù Lạc rất nhanh đưa khóa cho Bích Diệp, nàng ta cầm chìa khóa chuyển hướng về ngăn tủ ở bên giường. Xem ra là đã đoán đúng rồi.
Mỗi ngày Phù Lạc đều trôi qua phập phồng lo sợ như vậy, rất sợ người khác phát hiện ra mình không phải là Phù phi lúc đầu, nhưng thân thể của nàng quả thật lại là Phù phi thật sự mà.
Mười lăm tháng ba, lại đến lúc đi bái kiến Ngọc Quý phi, Phù Lạc đối với hậu cung tần phi cũng tràn ngập tò mò, nhưng bởi vì lúc trước mình đối với trong cung đều không quen thuộc, cho nên không dám tùy tiện ra khỏi cửa cung, mà những phi tần khác không có một người nào nguyện ý chủ động tìm đến Phù phi (đây không phải muốn chết sao), bởi vậy đến nay Phù Lạc vẫn chưa từng gặp qua một chủ tử nào của hậu cung.
Ngọc Quý phi nhìn Phù phi nhẹ nhàng đi tới, trong nháy mắt kinh ngạc đến độ thất thần. Hôm nay Phù Lạc mặc một bộ xanh da trời lộ vạt áo gấm hoa kéo dài, trên hông thắt tố cẩm rộng thắt lưng, ở sau lưng cột thành nơ con bướm lớn, trên cánh tay khoác tơ gấm trắng tạo thành phi bạch, cao quý đơn giản tinh tế, phiêu dật xuất trần. Tóc được vấn thành lưu tô kế, cắm nghiêng một cây trâm đồi mồi khảm ngọc bích.
Trên búi tóc dùng một băng gấm màu xanh da trời thắt thành nơ con bướm, thắt lưng tùy theo bước chân của nàng mà lay động trong gió rất thu hút ánh mắt người khác, chỗ mi tâm khảm hình cỏ ba lá màu vàng giản trí xuất trần, giữa ý nhị lại tăng thêm mấy phần mị thái.
“Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương.” Phù Lạc đi đến trước mặt Ngọc Quý phi, đoan trang hành lễ.
“Miễn lễ. Thân mình muội muội đã khá hơn chưa?”
“Đa tạ nương nương nhớ thương, thân mình Phù Lạc đã khá hơn nhiều rồi.”
“Không phải thường ngày muội muội yêu thích màu sắc đậm ư, sao hôm nay lại mặc lên màu lam rồi, không phải muội ghét nhất màu lam à?” Nói xong còn sợ Phù Lạc không hiểu tự đắc, liếc Lan Hiền phi ngồi ở bên tay trái nàng. Người trong cung đều biết Lan Hiền phi trước giờ thích màu lam, phi tần cấp thấp đều không dám dùng màu lam giống nàng ta, mà Ngọc Quý phi và Phù phi lại khinh thường màu lam.
“Trước đó vài ngày thân mình không tốt, chán những màu sắc nồng đậm, ngược lại thích màu lam nhẹ nhàng khoan khoái, cho nên chọn màu lam.” Kỳ thật đây cũng là một loại lấy lòng của Phù Lạc trước mặt Lan Hiền phi, nàng cũng không muốn tiếp tục đối địch với những vị sủng phi có quyền có tử trong hậu cung, tuy nói lớn tuổi rồi, nhưng mà bởi vì nàng ta có hoàng trưởng tử, hoàng đế đối đãi với nàng ta cũng khác, mỗi tháng vẫn luôn có mấy ngày muốn ngủ lại ở cung Vân Tường của nàng ta.
Ngọc Quý phi cười nói: “Muội muội mặc màu lam này thật hết sức thích hợp.” Dứt lời nhìn Lan Hiền phi cười cười.
“Ngọc phi muội muội nói rất đúng, màu lam này mười phần làm nền cho Phù phi muội muội đấy.”
Phù Lạc nhìn thấy Lan Hiền phi tươi cười đặc biệt chân thành, trong lòng ác hàn một trận, căn cứ vào định luật hậu cung, nữ nhân có bao nhiêu chân thành bên ngoài như vậy, nội tâm càng nhiều đen tối, vẫn là ít chọc mới tốt. Nhanh chóng cúi đầu uống trà, né tránh trả lời. Đúng lúc Ngọc Quý phi quay đầu đi nói chuyện phiếm với phi tần khác, cho nên Phù Lạc mới có thời gian nhàn rỗi cẩn thận đánh giá mỹ nhân hậu cung.
Nhắc tới hậu cung, ở trong mắt Phù Lạc xem ra, thì dung mạo của mình và Ngọc Quý phi là đẹp nhất, nhưng mỹ mạo ở hậu cung cũng là không vững chắc nhất, có lẽ hôm nay hoàng đế thích xinh đẹp, ngày mai lại ưa thích quyến rũ.
Hôm nay Ngọc Quý phi mặc một bộ cung trang gấm hoa sắc yên hà, cắm lên kim bộ dao tường phượng, mỏ phượng ngậm thúy, rũ xuống trân châu sáng nhẵn mịn vừa vặn điểm ở mi tâm, trên linh xà kế cài mười cành bích tỉ điểm thoa hoa xanh, rực rỡ sáng rọi. Mi đen mắt sáng, phấn môi nở châu, da trắng nõn nà, eo như trói buộc, vẻ đẹp ung dung lộng lẫy nổi trên nét mặt.
Lại nhìn Lan Hiền phi kia, có thể bởi vì có chút lớn tuổi, sinh hoàng tử có chút phát mập, bất quá cũng tuyệt đối được xưng tụng là một đại mỹ nữ. Xiêm y hào phóng đoan trang, vừa không hiển lộ, cũng không khiêm tốn, vừa đúng cho thấy thân phận của mình.
Ngược lại có một nữ tử đặc biệt nổi trội, trên đầu cắm kim bộ dao tam phượng điểm kim vĩ thúy, trên phi thiên kế cắm sáu cành hồng mã não cùng với đá hổ phách điêu khắc thành Hỉ thước đăng mai trâm, mặt như hoa đào, thân thể như cành liễu, dù so ra kém lộng lẫy hơn Ngọc Quý phi, nhưng lại nhiều mấy phần thanh tú. Về sau nghe nhàn thoại của chúng nữ, mới biết được nàng ta chính là Lệ Tiệp dư hiện đang được hoàng đế sủng ái.
Phù Lạc không khỏi thầm than, hoàng đế quả nhiên là diễm phúc tốt thật, những tần phi nơi hậu cung này mà ở hiện đại chính là mỹ nữ cấp ngôi sao đấy.
“Bích Ngô tỷ tỷ, cầu tỷ giúp muội van cầu với nương nương đi mà, mẹ muội thật sự là bệnh rất nguy cấp, mong được gặp mặt muội một lần cuối cùng, xin tỷ tỷ nói tốt vài câu trước mặt nương nương, cho Tiểu Cúc về nhà thăm mẹ một chút đi, chỉ một ngày, Tiểu Cúc chỉ đi một ngày thôi.”
Phù Lạc trốn ở phía sau bụi hoa nghe được những lời này, cung nữ gọi là Tiểu Cúc kia khóc đến thê thảm, còn quỳ rạp xuống trước mặt Bích Ngô không chịu đứng lên. Kỳ lạ, chẳng lẽ Phù phi trước kia không cho phép cung nữ xuất cung ư?
“Tiểu Cúc muội là muốn chết phải không? Không biết nương nương kiêng kỵ nhất là người khác nhắc tới thân nhân ư? Còn dám nhắc tới muốn xuất cung với nương nương, nương nương đã sớm ra lệnh không cho phép cung nhân của Hạm Đạm Hiên chúng ta xuất cung gặp thân thích rồi ư?”
“Bích Ngô tỷ tỷ, muội xin tỷ, muội xin tỷ đó.” Tiểu Cúc mạnh mẽ dập đầu. Phù Lạc nghe thấy trái tim đều căng thẳng, sợ nàng ta dập đến hỏng đầu. Nhưng Bích Ngô kia cũng quá lãnh tình rồi, thế nào cũng không đáp ứng, “Tiểu Cúc muội muội, chúng ta đều là người trong cung, thường ngày nương nương thế nào, muội cũng biết, muội còn tiếp tục như vậy không phải muốn đẩy tỷ tỷ vào chỗ chết ư?” Có thể thấy được thường ngày Phù phi đối với cung nhân có bao nhiêu cay nghiệt.
“Thế nào, ngươi rất muốn xuất cung ư?” Phù Lạc thừa dịp lúc hai người không chú ý đi đến phía sau Tiểu Cúc.
Tiểu Cúc mãnh liệt xoay người thấy người lên tiếng là Phù phi, sợ tới mức phát run, chứng kiến Bích Ngô quỳ xuống, lúc này mới nhớ tới phải quỳ lạy thỉnh tội, “Nương nương bớt giận, Tiểu Cúc không muốn xuất cung, xin nương nương bớt giận.”
Nhìn thấy Tiểu Cúc mới vừa rồi còn đau khổ cầu xin Bích Ngô hiện giờ đối mặt với mình lại có thể bị dọa thành như vậy, Phù Lạc không thể không cảm thán Phù phi lúc trước đối đãi với người có bao nhiêu ác liệt đây.
“Ngươi muốn xuất cung cũng không phải là không được.” Phù Lạc dừng một chút, nhìn thấy hai mắt Tiểu Cúc hiện lên kinh hỉ, mong ngóng, hơi hoảng, sợ hãi, đột nhiên cảm thấy thực hổ thẹn. Có điều nàng vẫn không thể cứ nhân từ như vậy cho Tiểu Cúc xuất cung, nếu không mọi người nhất định sẽ có điều ngờ vực đối với mình, nghĩ làm sao Phù phi có thể vô duyên vô cớ đổi tính chứ. Nghĩ đến đây, lại không khỏi oán giận, người khác sau khi xuyên qua đều có thể tìm lý do mất trí nhớ để giải thích hết thảy, nhưng tại sao mình chỉ ngủ một chút lại tới đây chứ, cũng không thể lấy cớ rơi xuống nước, bị thương, trúng độc để giả mất trí nhớ.
“Chỉ cần hôm nay ngươi có thể nhổ sạch cỏ dại của Hạm Đạm Hiên này, Bổn cung liền cho phép ngươi nghỉ hai ngày.” Phù Lạc mỉm cười nhìn vào Tiểu Cúc, cố gắng giả bộ tươi cười ác độc.
“Còn không mau tạ nương nương ân điển.” Bích Ngô bên cạnh thấy Tiểu Cúc thật lâu không trả lời, không khỏi sốt ruột lên tiếng nhắc nhở.
Phù Lạc kinh ngạc nhìn Bích Ngô, nha đầu này thường ngày ít nói xem ra cũng rất có tình người đi.
Phù Lạc xoay người đi vào trong phòng, không hề để ý tới hai người.
“Bích Ngô tỷ tỷ, hoa viên của Hạm Đạm Hiên lớn như vậy, muội làm sao nhổ sạch được toàn bộ cỏ chứ.” Tiểu Cúc tuyệt vọng hướng Bích Ngô xin giúp đỡ.
“Nương nương chỉ nói muội nhổ xong cỏ, lại không nói không cho phép người khác giúp đỡ.” Bích Ngô lưu lại một câu nói như vậy liền đi theo Phù Lạc vào trong phòng hầu hạ.
“Nương nương, Tiểu Lý Tử bọn hắn đang giúp Tiểu Cúc nhổ cỏ đấy.” Bích Diệp nói thầm ở bên tai Phù Lạc, giống như là muốn nhắc nhở Phù Lạc tiến hành nghiêm trị với hai người đó, đáng tiếc Phù phi hiện tại xưa đâu bằng nay, nếu là ngày xưa, Phù Lạc nhất định sẽ tán dương nàng ta, đáng tiếc Phù Lạc hiện giờ chỉ nhíu mày, nhìn Tiểu Cúc và mấy người thái giám cung nữ ngoài cửa sổ lau mồ hôi như mưa, “Tùy bọn họ đi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Phù Lạc đang ở trước gương trang điểm, Bích Ngô đến báo, Tiểu Cúc cầu kiến.
“Nương nương, nô tỳ đã nhổ sạch cỏ dại của Hạm Đạm Hiên rồi.” Tiểu Cúc run rẩy trả lời, lại không dám nói hai chữ xuất cung, rất sợ chủ tử chỉ là vui đùa, hôm nay lại trách phạt mình. Nghĩ đến Tiểu Thiến trước kia cũng chính là bởi vì nói ra muốn gặp mặt thân thích từ ngàn dặm đến ở ngoài cửa Sùng Văn với chủ tử, thật sự bị chủ tử tìm một cái cớ rõ rành đánh chết.
Phù Lạc nâng tay ngăn trở Bích Ngô đang muốn cắm kim trâm hồ điệp điểm thúy lên trên đầu cho nàng, “Cái trâm này vừa cũ vừa khó coi, không muốn đeo.” Nói xong ra vẻ vô tình quay đầu nhìn Tiểu Cúc, “Cái này thưởng cho ngươi đi.”
“Tạ nương nương ân điển.” Tiểu Cúc hết sức lo sợ tiếp nhận cây trâm.
“Không phải nói muốn xuất cung sao, thời điểm không còn sớm rồi sớm đi đi thôi.”
Phù Lạc vừa nói ra những lời này, nước mắt Tiểu Cúc liền chảy xuống, lại quỳ xuống không ngừng dập đầu: “Tạ nương nương ân điển, tạ nương nương ân điển, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ân điển của nương nương.”
Thật sự là không có thói quen với tình cảnh này, “Bổn cung mệt mỏi, ngươi đi xuống đi.” Lúc này mới ngăn trở Tiểu Cúc dập đến hỏng đầu.
Chờ lúc Bích Diệp đi đến tủ quần áo lựa chọn quần áo giúp Phù Lạc, Bích Ngô ở bên cạnh nhẹ nhàng nói một câu: “Nương nương ban thưởng, Tiểu Cúc kiên quyết không dám bán lấy tiền.”
Phù Lạc khiếp sợ quay đầu nhìn vào nha đầu thoạt nhìn đặc biệt bình thường này, kinh ngạc đối với hiểu biết của nàng về lòng người.
“Vậy, ngươi đi chi hai mươi lượng bạc cho nàng đi, cứ nói tiền riêng của ngươi trợ giúp.” Nếu đã không giấu được ánh mắt của Bích Ngô, Phù Lạc cũng hào phóng thừa nhận.
“Vâng.”
“Nương nương, Tiểu Cúc còn cần phải có thủ dụ của nương nương mới có thể lấy được Yêu Bài xuất cung ở cung Nội Thị.” Bích Diệp ở một bên trở về nói.
“Xem trí nhớ ta này, đúng rồi thủ dụ này.” Phù Lạc quay đầu nhìn Bích Ngô, trong lòng lại đang nói thầm, thủ dụ này phải viết như thế nào vậy? May mắn Bích Ngô chủ động tiếp nhận, “Nô tỳ giúp nương nương chuẩn bị cái này.”
Thì ra công chúa Phù Lạc này cũng là một người chủ không có văn hóa, cho đến bây giờ đều không thích đọc sách viết chữ, những việc vặt ngày thường này đều là Bích Ngô xử lý.
Nhìn thấy thủ dụ Bích Ngô viết, Phù Lạc lại thầm kinh hãi thể chữ của nàng xinh đẹp linh khí, một nha đầu đọc sách biết chữ, hào phòng khéo léo, biết đọc tâm như vậy sao lại mai một ở Hạm Đạm Hiên này chứ?
“Được rồi, thêm ngọc tỷ của nương nương nữa là được.” Bích Ngô nói.
Ngọc tỷ, Phù Lạc lại lần nữa lo lắng, ngọc tỷ đặt ở chỗ nào trời?
“Bích Diệp, ngươi đi đem ngọc tỷ của Bổn cung tới đây.” Chỉ có thể tìm vận may thôi.
“Vâng, nương nương.” Phù Lạc nhanh chóng quan sát Bích Diệp, nhìn thấy ánh mắt nàng ta quét về phía túi hoa sen đeo trên váy mình, nhớ tới ở bên trong có chìa khóa, xem ra đồ vật quan trong của Phù phi trước đây hẳn là đều được khóa lại. Phù Lạc rất nhanh đưa khóa cho Bích Diệp, nàng ta cầm chìa khóa chuyển hướng về ngăn tủ ở bên giường. Xem ra là đã đoán đúng rồi.
Mỗi ngày Phù Lạc đều trôi qua phập phồng lo sợ như vậy, rất sợ người khác phát hiện ra mình không phải là Phù phi lúc đầu, nhưng thân thể của nàng quả thật lại là Phù phi thật sự mà.
Mười lăm tháng ba, lại đến lúc đi bái kiến Ngọc Quý phi, Phù Lạc đối với hậu cung tần phi cũng tràn ngập tò mò, nhưng bởi vì lúc trước mình đối với trong cung đều không quen thuộc, cho nên không dám tùy tiện ra khỏi cửa cung, mà những phi tần khác không có một người nào nguyện ý chủ động tìm đến Phù phi (đây không phải muốn chết sao), bởi vậy đến nay Phù Lạc vẫn chưa từng gặp qua một chủ tử nào của hậu cung.
Ngọc Quý phi nhìn Phù phi nhẹ nhàng đi tới, trong nháy mắt kinh ngạc đến độ thất thần. Hôm nay Phù Lạc mặc một bộ xanh da trời lộ vạt áo gấm hoa kéo dài, trên hông thắt tố cẩm rộng thắt lưng, ở sau lưng cột thành nơ con bướm lớn, trên cánh tay khoác tơ gấm trắng tạo thành phi bạch, cao quý đơn giản tinh tế, phiêu dật xuất trần. Tóc được vấn thành lưu tô kế, cắm nghiêng một cây trâm đồi mồi khảm ngọc bích.
Trên búi tóc dùng một băng gấm màu xanh da trời thắt thành nơ con bướm, thắt lưng tùy theo bước chân của nàng mà lay động trong gió rất thu hút ánh mắt người khác, chỗ mi tâm khảm hình cỏ ba lá màu vàng giản trí xuất trần, giữa ý nhị lại tăng thêm mấy phần mị thái.
“Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương.” Phù Lạc đi đến trước mặt Ngọc Quý phi, đoan trang hành lễ.
“Miễn lễ. Thân mình muội muội đã khá hơn chưa?”
“Đa tạ nương nương nhớ thương, thân mình Phù Lạc đã khá hơn nhiều rồi.”
“Không phải thường ngày muội muội yêu thích màu sắc đậm ư, sao hôm nay lại mặc lên màu lam rồi, không phải muội ghét nhất màu lam à?” Nói xong còn sợ Phù Lạc không hiểu tự đắc, liếc Lan Hiền phi ngồi ở bên tay trái nàng. Người trong cung đều biết Lan Hiền phi trước giờ thích màu lam, phi tần cấp thấp đều không dám dùng màu lam giống nàng ta, mà Ngọc Quý phi và Phù phi lại khinh thường màu lam.
“Trước đó vài ngày thân mình không tốt, chán những màu sắc nồng đậm, ngược lại thích màu lam nhẹ nhàng khoan khoái, cho nên chọn màu lam.” Kỳ thật đây cũng là một loại lấy lòng của Phù Lạc trước mặt Lan Hiền phi, nàng cũng không muốn tiếp tục đối địch với những vị sủng phi có quyền có tử trong hậu cung, tuy nói lớn tuổi rồi, nhưng mà bởi vì nàng ta có hoàng trưởng tử, hoàng đế đối đãi với nàng ta cũng khác, mỗi tháng vẫn luôn có mấy ngày muốn ngủ lại ở cung Vân Tường của nàng ta.
Ngọc Quý phi cười nói: “Muội muội mặc màu lam này thật hết sức thích hợp.” Dứt lời nhìn Lan Hiền phi cười cười.
“Ngọc phi muội muội nói rất đúng, màu lam này mười phần làm nền cho Phù phi muội muội đấy.”
Phù Lạc nhìn thấy Lan Hiền phi tươi cười đặc biệt chân thành, trong lòng ác hàn một trận, căn cứ vào định luật hậu cung, nữ nhân có bao nhiêu chân thành bên ngoài như vậy, nội tâm càng nhiều đen tối, vẫn là ít chọc mới tốt. Nhanh chóng cúi đầu uống trà, né tránh trả lời. Đúng lúc Ngọc Quý phi quay đầu đi nói chuyện phiếm với phi tần khác, cho nên Phù Lạc mới có thời gian nhàn rỗi cẩn thận đánh giá mỹ nhân hậu cung.
Nhắc tới hậu cung, ở trong mắt Phù Lạc xem ra, thì dung mạo của mình và Ngọc Quý phi là đẹp nhất, nhưng mỹ mạo ở hậu cung cũng là không vững chắc nhất, có lẽ hôm nay hoàng đế thích xinh đẹp, ngày mai lại ưa thích quyến rũ.
Hôm nay Ngọc Quý phi mặc một bộ cung trang gấm hoa sắc yên hà, cắm lên kim bộ dao tường phượng, mỏ phượng ngậm thúy, rũ xuống trân châu sáng nhẵn mịn vừa vặn điểm ở mi tâm, trên linh xà kế cài mười cành bích tỉ điểm thoa hoa xanh, rực rỡ sáng rọi. Mi đen mắt sáng, phấn môi nở châu, da trắng nõn nà, eo như trói buộc, vẻ đẹp ung dung lộng lẫy nổi trên nét mặt.
Lại nhìn Lan Hiền phi kia, có thể bởi vì có chút lớn tuổi, sinh hoàng tử có chút phát mập, bất quá cũng tuyệt đối được xưng tụng là một đại mỹ nữ. Xiêm y hào phóng đoan trang, vừa không hiển lộ, cũng không khiêm tốn, vừa đúng cho thấy thân phận của mình.
Ngược lại có một nữ tử đặc biệt nổi trội, trên đầu cắm kim bộ dao tam phượng điểm kim vĩ thúy, trên phi thiên kế cắm sáu cành hồng mã não cùng với đá hổ phách điêu khắc thành Hỉ thước đăng mai trâm, mặt như hoa đào, thân thể như cành liễu, dù so ra kém lộng lẫy hơn Ngọc Quý phi, nhưng lại nhiều mấy phần thanh tú. Về sau nghe nhàn thoại của chúng nữ, mới biết được nàng ta chính là Lệ Tiệp dư hiện đang được hoàng đế sủng ái.
Phù Lạc không khỏi thầm than, hoàng đế quả nhiên là diễm phúc tốt thật, những tần phi nơi hậu cung này mà ở hiện đại chính là mỹ nữ cấp ngôi sao đấy.