Giang viện sĩ đi theo tiểu thái giám vào Thủy các cách viện Hoán Thanh cách đó không xa. Vạn Toàn Vạn công công đang ở gian ngoài chờ hắn, phòng trong dùng bình phong chắn ngang, không nhìn thấy có người hay không.
“Vạn Tổng quản.” Giang viện sĩ phủ cúi người, quan hàm của Vạn Tổng quản này có thể sánh bằng quan to tam phẩm, Giang viện sĩ không dám lãnh đạm.
“Bệnh tình Phù Hòa nữ thế nào?”
Giang Lâm Giang viện sĩ tuyệt đối không ngờ tới, trời chưa sáng Vạn Tổng quản đã vội vã cho triệu mình lại là vì bệnh tình của một Hòa nữ nho nhỏ, hắn sai người mời mình đi bắt mạch là được rồi, hiện giờ lại trông mong tới hỏi bệnh tình, trong lòng Giang Lâm nhất thời hiểu rõ bệnh tình Hòa nữ này xem ra không thể qua loa được.
Cho nên cũng không giống vừa rồi nói cho có lệ với tỳ nữ kia, đem đầu đuôi đều nói ra. Chỉ nói thân ở nơi âm hàn thời gian dài, hơn nữa khí huyết không được điều dưỡng, lại từng đẻ non (Uyển phi cũng từng đẻ non), thời gian dài không trị bị chứng bệnh băng lậu, tối nay bệnh tình tới rất mãnh liệt, thiếu chút nữa mạng về hoàng tuyền, sau này cũng chỉ có thể mặc cho số phận. Nói tới đây lại nghe thấy phòng trong truyền đến tiếng động đồ sứ bị ném vỡ, Giang Lâm không dám chú ý nhiều, lại lắp bắp, như dùng danh thuốc trân quý, điều dưỡng nghỉ ngơi thật tốt, nhưng trong thời gian ngắn không thể thị tẩm, chỉ có thể xem tương lai thân thể có chuyển biến tốt đẹp hay không.
Giang Lâm mồ hôi đầm đìa đi ra khỏi Thủy các, rõ ràng là ngày đông giá rét, lại giống như trời hè nóng bức. Ở trong đó có một loại cảm giác áp bách vô cùng lớn, khiến Giang Lâm có chút hết hơi.
Phù Lạc chạy tới Thái Y Chúc bốc thuốc, cảm giác mình nhận được chiêu đãi nhiệt tình vô cùng lớn, y đồng bốc thuốc đặc biệt nhanh nhẹn, rất nhanh đã bốc xong thuốc, còn phụ tặng rất nhiều dược liệu trân quý, nhân tiện còn tới Viện Hoán Thanh bắc thuốc. Phù Lạc cảm thấy không hiểu ra sao cả, xem ra mình thật sự bị ngược đến quen rồi, vừa thấy người của Thái Y Chúc tận tâm như vậy, nhất thời không có thói quen, vốn đang tưởng rằng phải thần thương khẩu chiến một phen, mới có thể nhanh chóng bốc được thuốc đấy.
Về sau mỗi lần Phù Lạc bốc thuốc đều đặc biệt nhanh, chẳng sợ y đồng đang bốc thuốc cho nương nương cung khác cũng sẽ dừng lại bốc cho mình trước, thật sự kỳ quái, không nghĩ ra nguyên nhân, Phù Lạc đành phải tự kỷ nghĩ, chẳng lẽ bởi vì chính mình lớn lên rất đẹp, mê đảo cả y đồng rồi?
Phù Lạc vội vàng chiếu cố Uyển phi, Lộng Ảnh, còn phải đưa cơm cho Tư Du, Như Tần lại đến thời, sau một ngày thị tẩm, được hoàng thượng phong làm Dung hoa tứ phẩm, ban thưởng ở cung Thụy Chân, Phù Lạc ngụ ở Thiên Điện cũng được hưởng phúc theo, đi đến cung Thụy Chân.
Nói đến cung Thụy Chân này thật đúng là nơi tốt, mở cửa thấy hồ, lại bởi vì ở chỗ cao, không thấy ẩm thấp, cách Điện Can Nguyên cũng không xa, ngự hoa viên ở phía sau đúng là một trong mấy chỗ có cảnh sắc đẹp nhất trong cung, trang hoàng cũng đại khí, dụng cụ đều là đồ mới, so với Viện Hoán Thanh xa xôi ẩm thấp, có vẻ cũ kia thì tốt hơn rất nhiều.
Hậu cung nhất thời nháo lên, chẳng lẽ Dung hoa cực giống Dự vương phi lại sắp xoay người.
May mắn không qua mấy ngày, Tĩnh phi cung Minh Hạc truyền ra tin tốt lành thân mang Long duệ, trong lúc nhất thời chú ý của mọi người lại bị tin tức Tĩnh phi mang thai hấp dẫn đi, nói đến thật là khéo, Vũ Chiêu nghi cũng truyền ra tin tức có mang, cả triều đình đều vui sướng. Dưới gối Long Hiên đế cũng chỉ có một người Đại hoàng tử, hiện giờ hai vị cấp quan trọng ở hậu cung đều mang thai, chẳng phải là chuyện tốt ư.
Chỉ tiếc bộ dạng Long Hiên đế ngồi ngay ngắn trên triều đình tựa hồ không phải rất vui sướng, đại thần có tâm tư cũng đã phát hiện trong khoảng thời gian này hoàng thượng gia tăng buồn bực.
Long Hiên đế ngồi ở bên trên, nghĩ đến người trong cung Thụy Chân, không nghĩ tới người làm cho mình phân tâm ở trên triều đình lại là nàng. Vẫn cho rằng nàng đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, không ngờ lần này lại có thể nhìn sai rồi, nàng thật sự bị bệnh.
“Muội muội sao có thể đón ta đi ra ngoài chứ, muội có biết việc này sẽ khiến muội ~~” Mạng của Uyển phi cuối cùng cũng được cứu trở về, sau khi cẩn thận điều dưỡng, sắc mặt đã tốt lên rất nhiều.
“Tỷ tỷ là ân nhân của Phù Lạc, không có tỷ, Phù Lạc đã sớm chết rồi, tỷ tỷ đừng nói vậy, ngẫm lại tiểu Tư Du đi, cũng không thể khiến con bé không có mẫu thân.”
“Tư Du con bé ~~”
“Con bé tốt lắm, tỷ yên tâm, Tư Du rất nghe lời hiểu chuyện, mỗi ngày muội đều tới nhìn nó mà.”
Phù Lạc lại nhìn khuôn mặt Uyển phi, đột nhiên đỏ ửng, muốn nói lại thôi. “Tỷ tỷ có lời gì thì cứ nói thẳng.”
“Ngày ấy ta ngất, dường như đã nhìn thấy một nam tử ~~” Ánh mắt Uyển phi chờ mong lại sợ bị thương tổn, nhất thời khiến Phù Lạc nhớ tới Trang Du, mấy ngày nay vội đến sắp ngất còn chưa có chú ý đến hắn.
“Tỷ tỷ không nhìn lầm, đúng là có một nam tử, là nhạc công mới vào trong cung, tên Trang Du.”
“Trang Du, Trang Du ~~” Uyển phi kích động đến mức khóc lên.
Cuối cùng cũng biết chuyện xưa của Uyển phi. Nàng trẻ tuổi mỹ mạo, tự phụ tài hoa, mặc dù từng tuyên thệ với Trang Du, lại không cam lòng trôi qua cả đời như vậy, cuối cùng gặp được Long Hiên đế cải trang ra ngoài mà nhất kiến chung tình, đi vào hậu cung, cũng coi như một bước lên mây, cho đến khi làm Uyển phi, trong lúc cùng Lan Hiền phi đấu trí so dũng khí, từng bị đẻ non, nhưng cuối cùng lại mang thai Long duệ, lại không ngờ lúc này bị Lan Hiền phi vu cáo hãm hại cùng người cấu kết, cuối cùng bị giáng chức vào lãnh cung, hoàng thượng đối với tiểu Tư Du huyết thống không rõ cũng chẳng quan tâm. Tất cả gian nan, nghĩ đến chuyện trước kia, tự giác nhớ đến Trang Du, cho nên đặt tên con là Tư Du.
“Muội muội, tâm hoàng thượng sâu không lường được, ta cũng từng cho là mình chiếm được tình yêu của hắn, không thể tưởng được lại là tự mình đa tình, muội muội ngàn vạn lần đừng giống như tỷ tỷ.”
Lúc nói tới đây, lại nghe thấy Lộng Ảnh ở bên ngoài bẩm: “Hiền phi nương nương giá lâm.”
Dọa cho tâm hai người đều nhảy ra ngoài, Phù Lạc vội nằm xuống, đem Uyển phi giấu đến giữa giường, thả màn giường xuống.
“Thân mình muội muội tốt hơn chút nào không?”
“Đa tạ Hiền phi nương nương quan tâm, đã tốt hơn nhiều.”
“Muội muội nếu đã từ trong lãnh cung đi ra, nên vì bản thân tính toán một chút, nếu như cần tỷ tỷ hỗ trợ, cứ nói thẳng. Hiện giờ tỷ tỷ ở trong cung còn có thể trò chuyện, nếu Tĩnh phi cùng Vũ Chiêu nghi sinh ra hoàng tử, chỉ sợ sau này tỷ tỷ có muốn giúp muội muội cũng không được.”
Phù Lạc vừa nghe lời này, đã biết Lan Hiền phi muốn mượn sức mình.
Lan Hiền phi tìm đến Phù Lạc cũng là bất đắc dĩ, hiện giờ Yến chiêu nghi đối với nàng hoài nghi trùng điệp, không hề nói gì nghe nấy, mà mình tuổi già sắc suy, tuy rằng mỗi tháng còn có ba ngày thị tẩm, nhưng hoàng thượng đã rất lâu trước kia không đụng vào mình rồi, đến cung Vân Tường chẳng qua cũng chỉ là thâu đêm xem tấu chương, hoặc là cùng nghỉ ngơi, chuyện tư mật bực này, Lan Hiền phi tự nhiên sẽ không nói với người ngoài, nhưng hiện tại nàng ta cần tìm gấp một đồng bạn, giúp nàng ta loại bỏ Tĩnh phi cùng Vũ Chiêu nghi.
Mà vị Phù Hòa nữ ngày xưa yêu thảm Long Hiên đế, ghen tuông lại lớn, nhưng dung mạo cực đẹp đã thành mục tiêu của nàng ta, về phần Ngọc phi, nàng cùng mình đã sớm cũng bất hòa, không có khả năng giúp mình, ngược lại sẽ giúp con tiện nhân Tĩnh phi kia. Phù Lạc tái nhậm chức cũng không thấy cùng tỷ tỷ của nàng có bao nhiêu thân cận, Lan Hiền phi tự nhận còn có thể khống chế được Phù Lạc không có bao nhiêu đầu óc.
“Hiền phi nương nương nghiêm trọng rồi, Đại hoàng tử được hoàng thượng yêu thích, nương nương không cần cảm thấy bất an, tần thiếp đã sớm chịu phận bất hạnh, chỉ nguyện có thể bình an vượt qua nửa đời sau là được rồi.”
Trong mắt Lan Hiền phi hiện lên thần sắc gỗ mục không thể khắc, vội vàng rời đi.
Thời gian mới qua một tháng, bên trên lại an bài Phù Lạc thị tẩm, lúc Giang Lâm nghe được hoàng thượng sai người đem thuốc đưa đến Điện Can Nguyên cho Phù Hòa nữ thị tẩm thì kinh sợ một hồi, mấy ngày trước đây bắt mạch cho Phù Hòa nữ, thân mình yếu nhược không thể thị tẩm, mình cũng từng đã nói với Vạn công công, thật không nghĩ đến hôm nay Phù Hòa nữ lại có thể thị tẩm rồi.
Phù Lạc đã ba tháng không gặp được Long Hiên đế, trong lòng không yên bất an, cái loại cảm giác xa lạ lại quen thuộc này làm cho mình hưng phấn không thôi.
Chẳng qua chuyện kế tiếp còn có chút không thể tưởng tượng.
Long Hiên đế ban thưởng thiện ở Điện Can Nguyên, tất cả đều là thuốc bổ, lấy canh làm chủ, cái gì mà canh trùng thảo vịt già, canh nhân sâm nhung hươu, canh tổ yến linh tinh, uống đến mức toàn thân khô nóng.
Sau đó ban thưởng tắm “Thần tiên trì”, đây chính là ôn tuyền thiên nhiên thượng phẩm trong cung, chỉ có hoàng đế lão nhân mới có thể hưởng thụ, hôm nay Phù Lạc cũng may mắn có được.
Sau khi Thái Y Chúc bưng thuốc tới, Phù Lạc thống khổ vô cùng, đây không phải nên cho Uyển phi đang cần nhất à, sao lại đưa đến nơi đây, mình không muốn uống thuốc đâu, thuốc bắc đắng không chịu nổi, nàng vẫn luôn không thích uống.
Long Hiên đế đang trắc trở phê duyệt dùng biểu tình vô cùng âm lãnh cùng ánh mắt nhìn chăm chú vào Phù Lạc và thuốc trong tay nàng, tay bưng thuốc của Phù Lạc run run, thừa dịp Long Hiên đế quay đầu trong nháy mắt đem thuốc đều đổ vào trong chậu hoa bên cạnh.
Chỉ thấy Long Hiên đế bước nhanh về hướng Phù Lạc, Phù Lạc chỉ cảm thấy quanh thân hắn giống như phát ra ngọn lửa, hừng hực lửa giận.
Mặt hắn bức sát mặt Phù Lạc, “Lại đi bắc một chén.” Thanh âm không lớn, nhưng tuyệt đối rung động, tức giận, không che dấu cơn tức giận chút nào.
Vạn Toàn thùng thùng chạy ra ngoài.
Long Hiên đế hít sâu một hơi, giống như kiềm chế cái gì đó rất lớn, xoay người bước chân trở lại trước bàn đọc sách.
Phù Lạc đang thừ người, nghe thấy Long Hiên đế nói: “Lên trên giường, đắp chăn.”
Phù Lạc như được đại xá chạy đến trên giường, tứ chi không biết là bị dọa lạnh hay là thật sự bị lạnh, ngày hôm nay Long Hiên đế rất khác thường, thật đáng sợ, Phù Lạc cảm giác mình không dám phóng túng khiêu khích hắn, chọc giận hắn nữa.
Trong lòng âm thầm khinh bỉ sự khiếp đảm của mình.
Ngẩn người không biết qua bao lâu, chỉ thấy Long Hiên đế bưng chén thuốc trong tay đi về hướng mình.
“Vì sao không uống thuốc?” Hắn khinh lãnh nói.
Giang viện sĩ đi theo tiểu thái giám vào Thủy các cách viện Hoán Thanh cách đó không xa. Vạn Toàn Vạn công công đang ở gian ngoài chờ hắn, phòng trong dùng bình phong chắn ngang, không nhìn thấy có người hay không.
“Vạn Tổng quản.” Giang viện sĩ phủ cúi người, quan hàm của Vạn Tổng quản này có thể sánh bằng quan to tam phẩm, Giang viện sĩ không dám lãnh đạm.
“Bệnh tình Phù Hòa nữ thế nào?”
Giang Lâm Giang viện sĩ tuyệt đối không ngờ tới, trời chưa sáng Vạn Tổng quản đã vội vã cho triệu mình lại là vì bệnh tình của một Hòa nữ nho nhỏ, hắn sai người mời mình đi bắt mạch là được rồi, hiện giờ lại trông mong tới hỏi bệnh tình, trong lòng Giang Lâm nhất thời hiểu rõ bệnh tình Hòa nữ này xem ra không thể qua loa được.
Cho nên cũng không giống vừa rồi nói cho có lệ với tỳ nữ kia, đem đầu đuôi đều nói ra. Chỉ nói thân ở nơi âm hàn thời gian dài, hơn nữa khí huyết không được điều dưỡng, lại từng đẻ non (Uyển phi cũng từng đẻ non), thời gian dài không trị bị chứng bệnh băng lậu, tối nay bệnh tình tới rất mãnh liệt, thiếu chút nữa mạng về hoàng tuyền, sau này cũng chỉ có thể mặc cho số phận. Nói tới đây lại nghe thấy phòng trong truyền đến tiếng động đồ sứ bị ném vỡ, Giang Lâm không dám chú ý nhiều, lại lắp bắp, như dùng danh thuốc trân quý, điều dưỡng nghỉ ngơi thật tốt, nhưng trong thời gian ngắn không thể thị tẩm, chỉ có thể xem tương lai thân thể có chuyển biến tốt đẹp hay không.
Giang Lâm mồ hôi đầm đìa đi ra khỏi Thủy các, rõ ràng là ngày đông giá rét, lại giống như trời hè nóng bức. Ở trong đó có một loại cảm giác áp bách vô cùng lớn, khiến Giang Lâm có chút hết hơi.
Phù Lạc chạy tới Thái Y Chúc bốc thuốc, cảm giác mình nhận được chiêu đãi nhiệt tình vô cùng lớn, y đồng bốc thuốc đặc biệt nhanh nhẹn, rất nhanh đã bốc xong thuốc, còn phụ tặng rất nhiều dược liệu trân quý, nhân tiện còn tới Viện Hoán Thanh bắc thuốc. Phù Lạc cảm thấy không hiểu ra sao cả, xem ra mình thật sự bị ngược đến quen rồi, vừa thấy người của Thái Y Chúc tận tâm như vậy, nhất thời không có thói quen, vốn đang tưởng rằng phải thần thương khẩu chiến một phen, mới có thể nhanh chóng bốc được thuốc đấy.
Về sau mỗi lần Phù Lạc bốc thuốc đều đặc biệt nhanh, chẳng sợ y đồng đang bốc thuốc cho nương nương cung khác cũng sẽ dừng lại bốc cho mình trước, thật sự kỳ quái, không nghĩ ra nguyên nhân, Phù Lạc đành phải tự kỷ nghĩ, chẳng lẽ bởi vì chính mình lớn lên rất đẹp, mê đảo cả y đồng rồi?
Phù Lạc vội vàng chiếu cố Uyển phi, Lộng Ảnh, còn phải đưa cơm cho Tư Du, Như Tần lại đến thời, sau một ngày thị tẩm, được hoàng thượng phong làm Dung hoa tứ phẩm, ban thưởng ở cung Thụy Chân, Phù Lạc ngụ ở Thiên Điện cũng được hưởng phúc theo, đi đến cung Thụy Chân.
Nói đến cung Thụy Chân này thật đúng là nơi tốt, mở cửa thấy hồ, lại bởi vì ở chỗ cao, không thấy ẩm thấp, cách Điện Can Nguyên cũng không xa, ngự hoa viên ở phía sau đúng là một trong mấy chỗ có cảnh sắc đẹp nhất trong cung, trang hoàng cũng đại khí, dụng cụ đều là đồ mới, so với Viện Hoán Thanh xa xôi ẩm thấp, có vẻ cũ kia thì tốt hơn rất nhiều.
Hậu cung nhất thời nháo lên, chẳng lẽ Dung hoa cực giống Dự vương phi lại sắp xoay người.
May mắn không qua mấy ngày, Tĩnh phi cung Minh Hạc truyền ra tin tốt lành thân mang Long duệ, trong lúc nhất thời chú ý của mọi người lại bị tin tức Tĩnh phi mang thai hấp dẫn đi, nói đến thật là khéo, Vũ Chiêu nghi cũng truyền ra tin tức có mang, cả triều đình đều vui sướng. Dưới gối Long Hiên đế cũng chỉ có một người Đại hoàng tử, hiện giờ hai vị cấp quan trọng ở hậu cung đều mang thai, chẳng phải là chuyện tốt ư.
Chỉ tiếc bộ dạng Long Hiên đế ngồi ngay ngắn trên triều đình tựa hồ không phải rất vui sướng, đại thần có tâm tư cũng đã phát hiện trong khoảng thời gian này hoàng thượng gia tăng buồn bực.
Long Hiên đế ngồi ở bên trên, nghĩ đến người trong cung Thụy Chân, không nghĩ tới người làm cho mình phân tâm ở trên triều đình lại là nàng. Vẫn cho rằng nàng đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, không ngờ lần này lại có thể nhìn sai rồi, nàng thật sự bị bệnh.
“Muội muội sao có thể đón ta đi ra ngoài chứ, muội có biết việc này sẽ khiến muội ~~” Mạng của Uyển phi cuối cùng cũng được cứu trở về, sau khi cẩn thận điều dưỡng, sắc mặt đã tốt lên rất nhiều.
“Tỷ tỷ là ân nhân của Phù Lạc, không có tỷ, Phù Lạc đã sớm chết rồi, tỷ tỷ đừng nói vậy, ngẫm lại tiểu Tư Du đi, cũng không thể khiến con bé không có mẫu thân.”
“Tư Du con bé ~~”
“Con bé tốt lắm, tỷ yên tâm, Tư Du rất nghe lời hiểu chuyện, mỗi ngày muội đều tới nhìn nó mà.”
Phù Lạc lại nhìn khuôn mặt Uyển phi, đột nhiên đỏ ửng, muốn nói lại thôi. “Tỷ tỷ có lời gì thì cứ nói thẳng.”
“Ngày ấy ta ngất, dường như đã nhìn thấy một nam tử ~~” Ánh mắt Uyển phi chờ mong lại sợ bị thương tổn, nhất thời khiến Phù Lạc nhớ tới Trang Du, mấy ngày nay vội đến sắp ngất còn chưa có chú ý đến hắn.
“Tỷ tỷ không nhìn lầm, đúng là có một nam tử, là nhạc công mới vào trong cung, tên Trang Du.”
“Trang Du, Trang Du ~~” Uyển phi kích động đến mức khóc lên.
Cuối cùng cũng biết chuyện xưa của Uyển phi. Nàng trẻ tuổi mỹ mạo, tự phụ tài hoa, mặc dù từng tuyên thệ với Trang Du, lại không cam lòng trôi qua cả đời như vậy, cuối cùng gặp được Long Hiên đế cải trang ra ngoài mà nhất kiến chung tình, đi vào hậu cung, cũng coi như một bước lên mây, cho đến khi làm Uyển phi, trong lúc cùng Lan Hiền phi đấu trí so dũng khí, từng bị đẻ non, nhưng cuối cùng lại mang thai Long duệ, lại không ngờ lúc này bị Lan Hiền phi vu cáo hãm hại cùng người cấu kết, cuối cùng bị giáng chức vào lãnh cung, hoàng thượng đối với tiểu Tư Du huyết thống không rõ cũng chẳng quan tâm. Tất cả gian nan, nghĩ đến chuyện trước kia, tự giác nhớ đến Trang Du, cho nên đặt tên con là Tư Du.
“Muội muội, tâm hoàng thượng sâu không lường được, ta cũng từng cho là mình chiếm được tình yêu của hắn, không thể tưởng được lại là tự mình đa tình, muội muội ngàn vạn lần đừng giống như tỷ tỷ.”
Lúc nói tới đây, lại nghe thấy Lộng Ảnh ở bên ngoài bẩm: “Hiền phi nương nương giá lâm.”
Dọa cho tâm hai người đều nhảy ra ngoài, Phù Lạc vội nằm xuống, đem Uyển phi giấu đến giữa giường, thả màn giường xuống.
“Thân mình muội muội tốt hơn chút nào không?”
“Đa tạ Hiền phi nương nương quan tâm, đã tốt hơn nhiều.”
“Muội muội nếu đã từ trong lãnh cung đi ra, nên vì bản thân tính toán một chút, nếu như cần tỷ tỷ hỗ trợ, cứ nói thẳng. Hiện giờ tỷ tỷ ở trong cung còn có thể trò chuyện, nếu Tĩnh phi cùng Vũ Chiêu nghi sinh ra hoàng tử, chỉ sợ sau này tỷ tỷ có muốn giúp muội muội cũng không được.”
Phù Lạc vừa nghe lời này, đã biết Lan Hiền phi muốn mượn sức mình.
Lan Hiền phi tìm đến Phù Lạc cũng là bất đắc dĩ, hiện giờ Yến chiêu nghi đối với nàng hoài nghi trùng điệp, không hề nói gì nghe nấy, mà mình tuổi già sắc suy, tuy rằng mỗi tháng còn có ba ngày thị tẩm, nhưng hoàng thượng đã rất lâu trước kia không đụng vào mình rồi, đến cung Vân Tường chẳng qua cũng chỉ là thâu đêm xem tấu chương, hoặc là cùng nghỉ ngơi, chuyện tư mật bực này, Lan Hiền phi tự nhiên sẽ không nói với người ngoài, nhưng hiện tại nàng ta cần tìm gấp một đồng bạn, giúp nàng ta loại bỏ Tĩnh phi cùng Vũ Chiêu nghi.
Mà vị Phù Hòa nữ ngày xưa yêu thảm Long Hiên đế, ghen tuông lại lớn, nhưng dung mạo cực đẹp đã thành mục tiêu của nàng ta, về phần Ngọc phi, nàng cùng mình đã sớm cũng bất hòa, không có khả năng giúp mình, ngược lại sẽ giúp con tiện nhân Tĩnh phi kia. Phù Lạc tái nhậm chức cũng không thấy cùng tỷ tỷ của nàng có bao nhiêu thân cận, Lan Hiền phi tự nhận còn có thể khống chế được Phù Lạc không có bao nhiêu đầu óc.
“Hiền phi nương nương nghiêm trọng rồi, Đại hoàng tử được hoàng thượng yêu thích, nương nương không cần cảm thấy bất an, tần thiếp đã sớm chịu phận bất hạnh, chỉ nguyện có thể bình an vượt qua nửa đời sau là được rồi.”
Trong mắt Lan Hiền phi hiện lên thần sắc gỗ mục không thể khắc, vội vàng rời đi.
Thời gian mới qua một tháng, bên trên lại an bài Phù Lạc thị tẩm, lúc Giang Lâm nghe được hoàng thượng sai người đem thuốc đưa đến Điện Can Nguyên cho Phù Hòa nữ thị tẩm thì kinh sợ một hồi, mấy ngày trước đây bắt mạch cho Phù Hòa nữ, thân mình yếu nhược không thể thị tẩm, mình cũng từng đã nói với Vạn công công, thật không nghĩ đến hôm nay Phù Hòa nữ lại có thể thị tẩm rồi.
Phù Lạc đã ba tháng không gặp được Long Hiên đế, trong lòng không yên bất an, cái loại cảm giác xa lạ lại quen thuộc này làm cho mình hưng phấn không thôi.
Chẳng qua chuyện kế tiếp còn có chút không thể tưởng tượng.
Long Hiên đế ban thưởng thiện ở Điện Can Nguyên, tất cả đều là thuốc bổ, lấy canh làm chủ, cái gì mà canh trùng thảo vịt già, canh nhân sâm nhung hươu, canh tổ yến linh tinh, uống đến mức toàn thân khô nóng.
Sau đó ban thưởng tắm “Thần tiên trì”, đây chính là ôn tuyền thiên nhiên thượng phẩm trong cung, chỉ có hoàng đế lão nhân mới có thể hưởng thụ, hôm nay Phù Lạc cũng may mắn có được.
Sau khi Thái Y Chúc bưng thuốc tới, Phù Lạc thống khổ vô cùng, đây không phải nên cho Uyển phi đang cần nhất à, sao lại đưa đến nơi đây, mình không muốn uống thuốc đâu, thuốc bắc đắng không chịu nổi, nàng vẫn luôn không thích uống.
Long Hiên đế đang trắc trở phê duyệt dùng biểu tình vô cùng âm lãnh cùng ánh mắt nhìn chăm chú vào Phù Lạc và thuốc trong tay nàng, tay bưng thuốc của Phù Lạc run run, thừa dịp Long Hiên đế quay đầu trong nháy mắt đem thuốc đều đổ vào trong chậu hoa bên cạnh.
Chỉ thấy Long Hiên đế bước nhanh về hướng Phù Lạc, Phù Lạc chỉ cảm thấy quanh thân hắn giống như phát ra ngọn lửa, hừng hực lửa giận.
Mặt hắn bức sát mặt Phù Lạc, “Lại đi bắc một chén.” Thanh âm không lớn, nhưng tuyệt đối rung động, tức giận, không che dấu cơn tức giận chút nào.
Vạn Toàn thùng thùng chạy ra ngoài.
Long Hiên đế hít sâu một hơi, giống như kiềm chế cái gì đó rất lớn, xoay người bước chân trở lại trước bàn đọc sách.
Phù Lạc đang thừ người, nghe thấy Long Hiên đế nói: “Lên trên giường, đắp chăn.”
Phù Lạc như được đại xá chạy đến trên giường, tứ chi không biết là bị dọa lạnh hay là thật sự bị lạnh, ngày hôm nay Long Hiên đế rất khác thường, thật đáng sợ, Phù Lạc cảm giác mình không dám phóng túng khiêu khích hắn, chọc giận hắn nữa.
Trong lòng âm thầm khinh bỉ sự khiếp đảm của mình.
Ngẩn người không biết qua bao lâu, chỉ thấy Long Hiên đế bưng chén thuốc trong tay đi về hướng mình.
“Vì sao không uống thuốc?” Hắn khinh lãnh nói.