Chờ đến lúc Phù Lạc mở to mắt ra đã là ngày thứ ba, Lộng Ảnh ở bên giường sốt ruột vô cùng.
“Tiểu chủ, người rốt cục tỉnh rồi, hu hu hu ~~” Tiểu nha đầu liền tự mình khóc lên.
Phù Lạc muốn bảo nàng đừng khóc, lại phát hiện cổ họng của mình vô cùng đau đớn, nói không ra tiếng. Khẽ nâng cánh tay chỉ cảm thấy toàn thân đều đau, nâng lên không cao đến một cái nắm tay, sức lực đã chống đỡ hết nổi.
“Tiểu chủ, người ước chừng đã ngủ mê hai ngày hai đêm, hù chết Lộng Ảnh rồi.” Tiểu nha đầu lau lau nước mắt, tiếp tục nói: “Người trong cung này đều rất nịnh bợ, toàn bộ thái y đều đến cung Vân Tường của Hiền phi nương nương vấn an Dự vương phi, tiểu chủ cứu nàng ta, lại chỉ có một người đến quan tâm, coi như Dự vương gia có chút lương tâm, sai viện sĩ đại nhân tới nhìn người. Hoàng thượng mỗi ngày đều canh giữ ở cung Vân Tường, hôm nay nếu không vào triều, khẳng định cũng sẽ không rời đi nửa bước, hoàng thượng cũng quá nhẫn tâm, lại có thể không đến xem tiểu chủ người.”
Phù Lạc sững sờ, ngẩn người nhìn nóc giường, tự nói với mình hắn tới hay không mình cũng không cần.
Qua hơn mười ngày, thân mình Phù Lạc cuối cùng cũng tốt hơn chút, chính là sắc mặt còn có vẻ tái nhợt, thân mình cũng dễ mệt mỏi.
Lộng Ảnh chải đầu cho Phù Lạc, miệng lại la hét, “Hoàng thượng cũng quá nhẫn tâm, tiểu chủ bệnh còn chưa tốt, lại bắt tiểu chủ thị tẩm, hắn cũng quá ~~”
“Lộng Ảnh, hắn là hoàng thượng.” Phù Lạc nhắc nhở Lộng Ảnh chú ý lời nói, ngữ khí bất kính như vậy đối với hoàng thượng chính là họa mất đầu.
“Nhưng mà tiểu chủ, rõ ràng đã báo cáo Kính Thị Phòng rồi, vì sao còn muốn an bài người thị tẩm chứ?”
“Có thể là thái giám bận quá, nhất thời quên mất.”
Từ sau khi bị bệnh, Phù Lạc luôn không muốn gặp Long Hiên đế, nàng không muốn thừa nhận mình là đối với sự lãnh mạc của hắn rất thương tâm, nàng tự nói với mình hiện giờ sắc mặt tái nhợt, tứ chi vô lực, như vậy gặp Long Hiên đế, sẽ khiến hắn có ấn tượng xấu, sau này muốn có được sự sủng ái của hắn có thể sẽ không dễ dàng.
Phù Lạc mặc một bộ váy dài yên chi sa sắc đỏ tươi, cổ áo thoáng hình hoa sen màu trắng, khiến sắc mặt của nàng hồng nhuận không ít. Bên ngoài choàng áo da cừu viền lông hồ ly, đây là đồ năm mới, cuối cùng cũng có bộ y phục có chút quý giá.
Chứng kiến dung nhan mơ hồ trong gương đồng, Phù Lạc tưởng niệm gương thủy tinh của mình, cũng không biết nó ở nơi nào.
“Tiểu chủ, vô luận mặc cái gì cũng dễ nhìn.”
Phù Lạc mỉm cười, không thể tưởng được bệnh xuống một hồi, lại làm cho mình tăng thêm vài phần cảm giác nhu nhược, tương đối mị hoặc mềm mại hơn ngày thường, cảm giác yếu đuối như vậy cũng không tệ.
Đi lại càng tạo cảm giác xuân phong đỡ liễu, lắc lư xiêu vẹo, rất mê người.
Phù Lạc cảm giác tối nay ánh mắt Long Hiên đế dường như đặc biệt dịu dàng, dịu dàng đến độ có thể chảy ra nước. Dự vương phi đã sớm xuất cung, không nghĩ tới di chứng lại có thể lưu tới hôm nay, đến bây giờ quân vương còn chưa tỉnh lại, Phù Lạc trừ bỏ ở trước mặt Dự vương phi gặp qua Long Hiên đế dịu dàng như thế, những nơi khác có thể nghĩ đều chưa từng nghĩ tới.
Hắn mặc dù không nói, lại ân cần gắp thức ăn cho Phù Lạc, nhiều lần Phù Lạc với không tới thứ mình muốn ăn, hắn còn đặc biệt gắp vào trong chén cho Phù Lạc.
Phù Lạc ở trong lòng lại âm thầm nghĩ, “Giả mù sa mưa.”
Sau khi ăn xong, hắn từ phía sau lưng khóa chặt Phù Lạc, một bàn tay nắm hai tay của nàng ấp vào trong ngực, tay kia thì cầm tấu chương để xem. Phù Lạc bất an vặn vẹo, chỉ cảm thấy hắn trước kia lãnh mạc làm cho lòng người rét lạnh, một khắc cũng không muốn ngây ngốc ở trong ngực của hắn, chẳng qua tay của hắn, ngực của hắn thật sự rất ấm áp.
“Đừng nhúc nhích.” Long Hiên đế trầm thấp nói.
Phù Lạc đại khái cũng cảm thấy nóng rực của hắn, đỏ mặt không dám động, cũng không biết vì cái gì, đặc biệt không muốn cùng hắn thân cận, không muốn cùng hắn làm tình, lại không muốn nhìn thấy người này.
Ban đêm, Phù Lạc chợp mắt, một lúc lâu sau, Long Hiên đế từ phía sau lưng ôm lấy nàng đột nhiên đem nàng quay lại, mặt đối mặt.
“Nàng mất hứng?” Ngữ khí Long Hiên đế có một tia oán giận.
Phù Lạc không nói.
“Nói cho trẫm, vì sao mất hứng.”
Phù Lạc không nói, ánh mắt hai người giằng co, cuối cùng Phù Lạc nhận thua bại trận, ánh mắt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo của Long Hiên đế cũng không phải là ngày một ngày hai mà luyện ra được.
“Thần thiếp đương nhiên mất hứng, người ta rơi xuống nước, hoàng thượng cũng chưa đến xem qua thần thiếp.”
“Nàng thật sự chờ đợi trẫm thăm nàng sao?” Ánh mắt Long Hiên đế lóe ra ánh sáng chói lọi.
“Không đến thăm thần thiếp còn chưa tính, thần thiếp chính là mạo hiểm đến tánh mạng cứu Dự vương phi mà, một chút ban thưởng hoàng thượng cũng không có?” Phù Lạc mềm mại đáng yêu kéo dài nói, trên mặt lộ vẻ làm nũng.
“Bởi vì thứ này?” Sắc mặt Long Hiên đế bỗng nhiên tối đen không rõ, đáng tiếc thân hắn ở nơi khuất sáng, Phù Lạc nhìn không rõ sắc mặt của hắn.
“Vật trong cung này, nàng xem trúng cái gì thì lấy đi đi.” Hắn lạnh lùng nói.
Phù Lạc ra vẻ hưng phấn suy nghĩ một vòng, lộ vẻ bình bình lọ lọ đó, hoàng thượng ban thưởng lại không thể đổi tiền.
“Hoàng thượng không bằng ban thưởng cho thần thiếp một ít kim quả tử đi.” Ánh mắt Phù Lạc bởi vì nghĩ đến vàng mà phát ra ánh sáng so với vàng còn sáng hơn.
“Nàng cần kim quả tử làm cái gì?” Long Hiên đế tương đối tò mò một nữ nhân trong cung lại không cần mua đồ đòi tiền làm cái gì? Hắn làm sao biết đám nô tài đều cực kỳ bợ đỡ chủ, không có tiền, nữ nhân trong cung cũng không dễ làm đâu.
“Ừ, thần thiếp có thể lấy ra khen thưởng hạ nhân.” Phù Lạc nghĩ nghĩ nói, còn lâu mới nói cho hắn biết là vì chuẩn bị cho sau này rời cung.
“Nàng ngược lại còn hào phóng hơn so với trẫm, dùng kim quả tử* khen thưởng hạ nhân? Sáng mai để Vạn Toàn cho nàng túi kim qua tử* đi.”
(*kim quả tử: quả vàng; **kim qua tử: hạt dưa vàng ==”)
Kim qua tử? Hình như nhỏ đi rất nhiều, đừng tưởng rằng một túi là túi tiền vải bố, chẳng qua là cung nhân thường dùng mang bên mình túi thơm lớn nhỏ, có điều cũng coi như có chút ít còn hơn không đi.
Xem phân lượng tiền, Phù Lạc lại tha thứ cho Long Hiên đế rất nhiều.
Cuối cùng trong lúc miên man suy nghĩ mà ngủ mất, khi tỉnh lại Long Hiên đế đã vào triều sớm, hắn mỗi lần đều nhẹ chân nhẹ tay, chưa từng đánh thức Phù Lạc.
Lúc chải đầu thì phát hiện trên cổ của mình lại có dấu hôn hồng nhạt, đỏ mặt một trận, mà chính mình lại có thể không biết hắn làm từ lúc nào.
Trở lại cung Thụy Chân không lâu, Vạn Toàn đã đưa kim qua tử, không thể tưởng được Long Hiên đế trăm việc bận còn vội dặn thứ này, cạnh đó còn có dược liệu quý báu, giúp Phù Lạc giữ gìn sức khỏe thật tốt.
Tiếp theo hạ nhân Dự vương phủ cũng đưa tới tạ lễ của đám chủ tử, đối với Phù Lạc mà nói những thứ này đều là trông đẹp mà không dùng được, còn không bằng kim qua tử còn tốt hơn.
Nhìn thấy Chủ Điện trống không, Phù Lạc một trận xót xa trong lòng. Nữ tử thanh nhã tú lệ như vậy, nữ tử luôn không tranh sự đời, cuối cùng lại bị hậu cung này làm hại, lại có thể làm ra hành động giết người.
Phù Lạc sợ hãi nếu cứ ngốc ở trong cung, chính mình cũng sẽ có một ngày biến thành nữ tử như nàng ta.
Rất nhanh, rất nhanh là có thể đi ra ngoài rồi.
Phù Lạc đối với chính mình làm ra thế tay cố lên.
Thời điểm mùa xuân đến, trong cung truyền tới hoàng thượng muốn vi phục xuất tuần. Phù Lạc cao hứng đến nhảy lên, cuối cùng cũng trông mong được đến ngày này. Từ sau khi Long Hiên đế đăng cơ, hắn cách một năm đều vi phục xuất tuần một lần, một năm trước còn là chuyện một năm kia Phù Lạc xuyên đến.
Tháng này thị tẩm cũng không thể qua loa.
Chờ đến lúc Phù Lạc mở to mắt ra đã là ngày thứ ba, Lộng Ảnh ở bên giường sốt ruột vô cùng.
“Tiểu chủ, người rốt cục tỉnh rồi, hu hu hu ~~” Tiểu nha đầu liền tự mình khóc lên.
Phù Lạc muốn bảo nàng đừng khóc, lại phát hiện cổ họng của mình vô cùng đau đớn, nói không ra tiếng. Khẽ nâng cánh tay chỉ cảm thấy toàn thân đều đau, nâng lên không cao đến một cái nắm tay, sức lực đã chống đỡ hết nổi.
“Tiểu chủ, người ước chừng đã ngủ mê hai ngày hai đêm, hù chết Lộng Ảnh rồi.” Tiểu nha đầu lau lau nước mắt, tiếp tục nói: “Người trong cung này đều rất nịnh bợ, toàn bộ thái y đều đến cung Vân Tường của Hiền phi nương nương vấn an Dự vương phi, tiểu chủ cứu nàng ta, lại chỉ có một người đến quan tâm, coi như Dự vương gia có chút lương tâm, sai viện sĩ đại nhân tới nhìn người. Hoàng thượng mỗi ngày đều canh giữ ở cung Vân Tường, hôm nay nếu không vào triều, khẳng định cũng sẽ không rời đi nửa bước, hoàng thượng cũng quá nhẫn tâm, lại có thể không đến xem tiểu chủ người.”
Phù Lạc sững sờ, ngẩn người nhìn nóc giường, tự nói với mình hắn tới hay không mình cũng không cần.
Qua hơn mười ngày, thân mình Phù Lạc cuối cùng cũng tốt hơn chút, chính là sắc mặt còn có vẻ tái nhợt, thân mình cũng dễ mệt mỏi.
Lộng Ảnh chải đầu cho Phù Lạc, miệng lại la hét, “Hoàng thượng cũng quá nhẫn tâm, tiểu chủ bệnh còn chưa tốt, lại bắt tiểu chủ thị tẩm, hắn cũng quá ~~”
“Lộng Ảnh, hắn là hoàng thượng.” Phù Lạc nhắc nhở Lộng Ảnh chú ý lời nói, ngữ khí bất kính như vậy đối với hoàng thượng chính là họa mất đầu.
“Nhưng mà tiểu chủ, rõ ràng đã báo cáo Kính Thị Phòng rồi, vì sao còn muốn an bài người thị tẩm chứ?”
“Có thể là thái giám bận quá, nhất thời quên mất.”
Từ sau khi bị bệnh, Phù Lạc luôn không muốn gặp Long Hiên đế, nàng không muốn thừa nhận mình là đối với sự lãnh mạc của hắn rất thương tâm, nàng tự nói với mình hiện giờ sắc mặt tái nhợt, tứ chi vô lực, như vậy gặp Long Hiên đế, sẽ khiến hắn có ấn tượng xấu, sau này muốn có được sự sủng ái của hắn có thể sẽ không dễ dàng.
Phù Lạc mặc một bộ váy dài yên chi sa sắc đỏ tươi, cổ áo thoáng hình hoa sen màu trắng, khiến sắc mặt của nàng hồng nhuận không ít. Bên ngoài choàng áo da cừu viền lông hồ ly, đây là đồ năm mới, cuối cùng cũng có bộ y phục có chút quý giá.
Chứng kiến dung nhan mơ hồ trong gương đồng, Phù Lạc tưởng niệm gương thủy tinh của mình, cũng không biết nó ở nơi nào.
“Tiểu chủ, vô luận mặc cái gì cũng dễ nhìn.”
Phù Lạc mỉm cười, không thể tưởng được bệnh xuống một hồi, lại làm cho mình tăng thêm vài phần cảm giác nhu nhược, tương đối mị hoặc mềm mại hơn ngày thường, cảm giác yếu đuối như vậy cũng không tệ.
Đi lại càng tạo cảm giác xuân phong đỡ liễu, lắc lư xiêu vẹo, rất mê người.
Phù Lạc cảm giác tối nay ánh mắt Long Hiên đế dường như đặc biệt dịu dàng, dịu dàng đến độ có thể chảy ra nước. Dự vương phi đã sớm xuất cung, không nghĩ tới di chứng lại có thể lưu tới hôm nay, đến bây giờ quân vương còn chưa tỉnh lại, Phù Lạc trừ bỏ ở trước mặt Dự vương phi gặp qua Long Hiên đế dịu dàng như thế, những nơi khác có thể nghĩ đều chưa từng nghĩ tới.
Hắn mặc dù không nói, lại ân cần gắp thức ăn cho Phù Lạc, nhiều lần Phù Lạc với không tới thứ mình muốn ăn, hắn còn đặc biệt gắp vào trong chén cho Phù Lạc.
Phù Lạc ở trong lòng lại âm thầm nghĩ, “Giả mù sa mưa.”
Sau khi ăn xong, hắn từ phía sau lưng khóa chặt Phù Lạc, một bàn tay nắm hai tay của nàng ấp vào trong ngực, tay kia thì cầm tấu chương để xem. Phù Lạc bất an vặn vẹo, chỉ cảm thấy hắn trước kia lãnh mạc làm cho lòng người rét lạnh, một khắc cũng không muốn ngây ngốc ở trong ngực của hắn, chẳng qua tay của hắn, ngực của hắn thật sự rất ấm áp.
“Đừng nhúc nhích.” Long Hiên đế trầm thấp nói.
Phù Lạc đại khái cũng cảm thấy nóng rực của hắn, đỏ mặt không dám động, cũng không biết vì cái gì, đặc biệt không muốn cùng hắn thân cận, không muốn cùng hắn làm tình, lại không muốn nhìn thấy người này.
Ban đêm, Phù Lạc chợp mắt, một lúc lâu sau, Long Hiên đế từ phía sau lưng ôm lấy nàng đột nhiên đem nàng quay lại, mặt đối mặt.
“Nàng mất hứng?” Ngữ khí Long Hiên đế có một tia oán giận.
Phù Lạc không nói.
“Nói cho trẫm, vì sao mất hứng.”
Phù Lạc không nói, ánh mắt hai người giằng co, cuối cùng Phù Lạc nhận thua bại trận, ánh mắt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo của Long Hiên đế cũng không phải là ngày một ngày hai mà luyện ra được.
“Thần thiếp đương nhiên mất hứng, người ta rơi xuống nước, hoàng thượng cũng chưa đến xem qua thần thiếp.”
“Nàng thật sự chờ đợi trẫm thăm nàng sao?” Ánh mắt Long Hiên đế lóe ra ánh sáng chói lọi.
“Không đến thăm thần thiếp còn chưa tính, thần thiếp chính là mạo hiểm đến tánh mạng cứu Dự vương phi mà, một chút ban thưởng hoàng thượng cũng không có?” Phù Lạc mềm mại đáng yêu kéo dài nói, trên mặt lộ vẻ làm nũng.
“Bởi vì thứ này?” Sắc mặt Long Hiên đế bỗng nhiên tối đen không rõ, đáng tiếc thân hắn ở nơi khuất sáng, Phù Lạc nhìn không rõ sắc mặt của hắn.
“Vật trong cung này, nàng xem trúng cái gì thì lấy đi đi.” Hắn lạnh lùng nói.
Phù Lạc ra vẻ hưng phấn suy nghĩ một vòng, lộ vẻ bình bình lọ lọ đó, hoàng thượng ban thưởng lại không thể đổi tiền.
“Hoàng thượng không bằng ban thưởng cho thần thiếp một ít kim quả tử đi.” Ánh mắt Phù Lạc bởi vì nghĩ đến vàng mà phát ra ánh sáng so với vàng còn sáng hơn.
“Nàng cần kim quả tử làm cái gì?” Long Hiên đế tương đối tò mò một nữ nhân trong cung lại không cần mua đồ đòi tiền làm cái gì? Hắn làm sao biết đám nô tài đều cực kỳ bợ đỡ chủ, không có tiền, nữ nhân trong cung cũng không dễ làm đâu.
“Ừ, thần thiếp có thể lấy ra khen thưởng hạ nhân.” Phù Lạc nghĩ nghĩ nói, còn lâu mới nói cho hắn biết là vì chuẩn bị cho sau này rời cung.
“Nàng ngược lại còn hào phóng hơn so với trẫm, dùng kim quả tử khen thưởng hạ nhân? Sáng mai để Vạn Toàn cho nàng túi kim qua tử đi.”
(kim quả tử: quả vàng; kim qua tử: hạt dưa vàng ==”)
Kim qua tử? Hình như nhỏ đi rất nhiều, đừng tưởng rằng một túi là túi tiền vải bố, chẳng qua là cung nhân thường dùng mang bên mình túi thơm lớn nhỏ, có điều cũng coi như có chút ít còn hơn không đi.
Xem phân lượng tiền, Phù Lạc lại tha thứ cho Long Hiên đế rất nhiều.
Cuối cùng trong lúc miên man suy nghĩ mà ngủ mất, khi tỉnh lại Long Hiên đế đã vào triều sớm, hắn mỗi lần đều nhẹ chân nhẹ tay, chưa từng đánh thức Phù Lạc.
Lúc chải đầu thì phát hiện trên cổ của mình lại có dấu hôn hồng nhạt, đỏ mặt một trận, mà chính mình lại có thể không biết hắn làm từ lúc nào.
Trở lại cung Thụy Chân không lâu, Vạn Toàn đã đưa kim qua tử, không thể tưởng được Long Hiên đế trăm việc bận còn vội dặn thứ này, cạnh đó còn có dược liệu quý báu, giúp Phù Lạc giữ gìn sức khỏe thật tốt.
Tiếp theo hạ nhân Dự vương phủ cũng đưa tới tạ lễ của đám chủ tử, đối với Phù Lạc mà nói những thứ này đều là trông đẹp mà không dùng được, còn không bằng kim qua tử còn tốt hơn.
Nhìn thấy Chủ Điện trống không, Phù Lạc một trận xót xa trong lòng. Nữ tử thanh nhã tú lệ như vậy, nữ tử luôn không tranh sự đời, cuối cùng lại bị hậu cung này làm hại, lại có thể làm ra hành động giết người.
Phù Lạc sợ hãi nếu cứ ngốc ở trong cung, chính mình cũng sẽ có một ngày biến thành nữ tử như nàng ta.
Rất nhanh, rất nhanh là có thể đi ra ngoài rồi.
Phù Lạc đối với chính mình làm ra thế tay cố lên.
Thời điểm mùa xuân đến, trong cung truyền tới hoàng thượng muốn vi phục xuất tuần. Phù Lạc cao hứng đến nhảy lên, cuối cùng cũng trông mong được đến ngày này. Từ sau khi Long Hiên đế đăng cơ, hắn cách một năm đều vi phục xuất tuần một lần, một năm trước còn là chuyện một năm kia Phù Lạc xuyên đến.
Tháng này thị tẩm cũng không thể qua loa.