Đường Tuyết Linh nói xong rút tay ra khỏi tay anh đi lên lầu thu dọn hành lý.
Bạch Nhất Phong vẫn đứng ở đó, trái tim anh lúc này không hiểu tại sao như thể coa ngàn mũi dao đâm vào vậy.
Anh ngước mắt nhìn lên bóng dáng của cô dần xa, có lẽ chuyện của mẹ con Mạc Phỉ khiến anh cũng có phần bất lực, khó xử nhưng khi thấy cô có ý định bỏ đi thì anh hoàn toàn bất lực luôn.
Bạch Nhất Phong cảm thấy việc cô bỏ đi với việc của Mạc Phỉ bỏ đi thật sự rất khác nhau.
Khi Mạc Phỉ bỏ đi anh cũng buồn, cũng cảm thấy mất mát nhưng bây giờ khi cô nói cô muốn đi thì anh cảm thấy hoàn toàn khác, khi nghe cô nói cô sẽ đi trái tim anh rất đau, anh cảm thấy trống vắng, thấy lạc lõng mà cảm giác này hoàn toàn không có khi Mạc Phỉ bỏ đi.
Có lẽ anh thật sự đã yêu cô chỉ là anh không nhận ra hoặc cũng có thể anh nhận ra chỉ là muốn trốn tránh nó vì lý do nào đấy.
Có thể anh sợ nói ra cô cũng sẽ giống Mạc Phỉ bỏ anh mà đi, anh không muốn mất cô.
Nhưng bây giờ khi anh không nói ra không phải cô vẫn bỏ anh mà đi sao.
Có lẽ tình cảm anh dành cho cô và Mạc Phỉ tưởng chừng giống nhau nhưng thật chất là rất khác.
Đường Tuyết Linh lên phòng thu dọn đồ đạc, vừa thu dọn cô vừa khóc, trái tim của cô rất đau, rất đau, cô thật sự không muốn rời xa anh một chút nào.
Mặc dù cô biết có cô chấp thì người đau cũng chỉ mình cô, như lúc này vậy.
Nhưng có lẽ đây là lần cuối cùng cô đau vì anh, cô khóc vì anh, bởi sự việc ngày hôm nay đã khiến cô hoàn toàn hết hi vọng rồi.
Từ nay về sau cô sẽ không vì anh mà đau lòng, vì anh mà khóc nữa.
Đường Tuyết Linh thu dọn hành lý xong kéo chiếc vali đi xuống vì quần áo của cô cũng không quá nhiều lên vali là đủ.
Ông bà Bạch thấy cô đi xuống đứng lên định khuyên cô nhưng cô đã lướt qua chỗ anh và đi đến trước mặt ông bà Bạch
- Tuyết Linh....!
- Ba, mẹ! Có lẽ đây là lần cuối cùng con gọi hai người như vậy với tư cách là con dâu, thật sự cảm ơn người vì đã luôn luôn yêu thương con từ trước cho đến nay.
Có lẽ ông trời đã cho con cơ hội được gọi hai người một tiếng “cha, mẹ” chỉ là con không có duyên để gọi hai người hai từ ấy lầu hơn thôi.
Sau này có lẽ chúng ta sẽ ít gặp nhau lên con mong hai người nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt và hai người cũng đừng áy náy về chuyện của con với anh ấy.
Vì có kết quả ngày hôm nay tất cả là do con cố chấp, cứng đầu thế lên mọi người đừng cảm thấy có lỗi với con hay gia đình con.
- Tuyết Linh!
Ông bà Bạch nghẹn ngào gọi cô nhưng cô không nói gì chỉ tiến đến ôm hai người rồi đi đến chỗ mấy người làm trong nhà ôm tạm biệt bọn họ
- Cảm ơn tất cả mọi người tuần qua đã chăm sóc tôi.
Mặc dù không nói chuyện với mọi người nhiều nhưng tôi biết mọi người đối với tôi rất tốt và thật lòng.
Cảm ơn.
- Thiếu phu nhân
- Từ giờ tôi không ở đây nữa mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe và...giúp tôi chăm sóc anh ấy.
- Chúng tôi biết rồi, nếu có thời gian thì cô nhớ đến thăm chúng tôi nha.
Cô không trả lời họ mà đi đến chỗ anh, tháo chiếc nhẫn cưới trên tay ra cầm lấy tay anh đặt nó vào lòng bàn tay anh, rồi cô lại gần kiễng chân lên hôn nhẹ vào môi anh sau đó lùi lại
- Anh đừng tức giận, hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối em làm càn với anh và bám theo anh rồi để em làm theo ý mình một lần được chứ?
- ...!
- Bạch Nhất Phong! Tạm biệt! Có lẽ sau này em và anh sẽ không gặp nhau nữa.
Sẽ không có ai quấy rối, làm phiền, bám theo anh nữa, em trả lại anh cuộc sống bình yên giống như trước kia- khi em chưa xuất hiện.
Trước khi chúng ta kết hôn em luôn bám theo anh, làm phiền anh, em thể hiện tình cảm của mình với anh, em biết anh nhận ra điều đó mà đúng không? Nhưng từ trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn em cũng chưa từng nói với anh một điều, vì em sợ nói ra anh sẽ tránh mặt em, không gặp em nữa lên em cất giấu nó.
Nhưng sau hôm nay dù nói hay không em và anh cũng sẽ không gặp lại vì thế em muốn nói ra, nói ra để không cảm thấy phải hối hận hay luyến tiếc gì nữa.
Anh cho em nói nó ra được không, có thể chấp nhận điều này của em được không?
- Được.
- Anh chỉ cần lắng nghe những lời em nói em thôi, không cần trả lời gì hết cả..