Cả hai về đến biệt thự thì thấy Mạc Nhất Phóng đang chơi ở bên ngoài chờ hai người về.
Đường Tuyết Linh vội chạy đến ôm cậu bé rồi hôn lung tung khắp mặt cậu bé.
Cô vừa hôn cậu bé vừa cười hỏi
- Nhất Phóng, con có nhớ cô không?
Mạc Nhất Phóng bị Đường Tuyết Linh hôn đến nỗi không phản ứng kịp hai tay cứ khua khoắng loạn xạ lên để đẩy Đường Tuyết Linh ra.
Bạch Nhất Phong nhận ra con trai đang bất lực với Đường Tuyết Linh liền đi đến ngăn cô
Quảng cáo sau giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
- Tuyết Linh, thằng bé khó chịu.
Đường Tuyết Linh nghe Bạch Nhất Phong nói thì ngừng hôn Mạc Nhất Phóng nhìn cậu bé.
Thấy cậu bé nhăn mày cô ủ rũ hỏi
- Nhất Phóng, con không thích cô sao?
- Không phải, nhưng cô đừng hôn hôn nhiều như vậy, bẩn hết mặt con rồi.
- Vậy cô hôn ít là được đúng không?
- Dạ
Đường Tuyết Linh nghe vậy lại hôn chụt một cái vào má cậu bé rồi bế cậu vô nhà.
Bạch Nhất Phong thấy thế liền đi đến ngăn cô lại
- Em vừa xuất viện sức khỏe chưa ổn định, em đưa anh bế thằng bé cho.
Đường Tuyết Linh cũng không phản đối đưa Mạc Nhất Phóng cho Bạch Nhất Phong.
Cả ba đi vô nhà thấy bàn ăn đã dọn rất nhiều món.
Bạch Nhất Phong đặt Mạc Nhất Phóng vào ghế rồi quay qua nói với cô
- Là đồ lúc chúng ta mua, để ăn mừng em xuất viện
- Nhiều vậy sao?
- Ừm.
Đến mai ba mẹ anh lại mời chúng ta và gia đình em đến nhà ăn mừng.
Thế lên hôm nay chỉ có ba người chúng ta ăn trước một bữa.
- Không cần thiết đâu
- Cần chứ, không chỉ mừng em xuất viện và còn cả Tiểu Phóng nữa.
Đường Tuyết Linh thấy vậy cũng đúng lên không nói gì nữa ngồi vào bàn ăn.
Phòng ăn rất lớn và đồ ăn cũng nhiều, Đường Tuyết Linh thấy ba người bọn họ ăn cũng không hết lên cô muốn mời người làm trong nhà ngồi xuống ăn cùng.
Nghĩ là làm Đường Tuyết Linh liền gọi quản gia đến
- Bác quản gia!
Bà quản gia nghe vậy thì đi đến cúi đầu đáp ( lý giải cho ai thắc mắc rằng tại sao lúc thì ông quản gia lúc lại là bà quản gia: vì Bạch Nhất Phong có một vú nuôi từ nhỏ và hai vợ chồng bà vú nuôi chăm sóc Bạch Nhất Phong khi ở nhà chính lên khi Bạch Nhất Phong dọn ra ở riêng anh thuê cả hai người làm quản gia để quản lí giúp việc trong nhà)
- Thiếu phu nhân cho gọi ạ
- Bà gọi tất cả mọi người lại đây ngồi ăn chung đi
- Chuyện này...!
Bà quản gia dè dặt nhìn Bạch Nhất Phong như muốn bảo anh ngăn Đường Tuyết Linh lại nhưng Đường Tuyết Linh nhanh nhẹn hơn cô quay ra Bạch Nhất Phong nói
- Không phải anh nói muốn ăn mừng sao? Vậy thì kêu mọi người vô ăn chung chứ ăn có người chán chết.
Bạch Nhất Phong nghe cô nói thế cũng thuận theo không phản đối, anh quay ra nói với quản gia
- Vú đi gọi mọi người lại ăn chung đi, Tuyết Linh đã mở lời rồi
- Thiếu gia...!
- Không sao đâu
Bà quản gia vẫn muốn từ chối nhưng Bạch Nhất Phong đã mở lời trước, cuối cùng bà quản gia cũng đồng ý và đi gọi mọi người.
Sau một hồi thuyết phục thì mọi người cũng ngồi xuống bàn ăn.
Bữa ăn đó Đường Tuyết Linh cảm thấy rất vui và ấm áp.
Ăn xong Đường Tuyết Linh muốn cùng mọi dọn dẹp nhưng bị từ chối vì cô vẫn chưa khỏe.
Cô muốn nhờ Bạch Nhất Phong nói với mọi người nhưng Bạch Nhất Phong lại đồng tình với mọi người lên cô đành ngồi nghỉ.
Nghỉ ngơi được một lúc thì Đường Tuyết Linh muốn tắm rửa đi ngủ.
Cô đi lên tầng định đi đến căn phòng lần trước nhưng bị Bạch Nhất Phong ngăn lại
- Em đi đâu?
- Lên phòng
- Phòng nào?
- Phòng...dĩ nhiên là phòng trước đây từng ở
- Đến phòng của anh
- Vì sao?
- Chúng ta là vợ chồng
- Nhưng...chỉ là...mà đồ của em để ở phòng đó thế lên em sẽ về đó
- Anh chuyển nó sang phòng anh rồi, sau này đó là phòng của chúng ta
Đường Tuyết Linh muốn nói gì đó nhưng Bạch Nhất Phong đã bế cô lên và đi thẳng về phòng làm Đường Tuyết Linh không kịp phản ứng.
Sau khi đặt Đường Tuyết Linh lên giường thì Bạch Nhất Phong đi vào phòng tắm.
Đường Tuyết Linh ngồi trên giường nghĩ ngợi gì đó rồi lấy chăn gối ra sô pha.
Bạch Nhất Phong sau khi tắm xong ra ngoài thấy Đường Tuyết Linh đang nằm trên sô pha, anh nhíu mày hỏi
- Em làm gì vậy?
- Thì...chúng ta ngủ riêng...em sẽ ngủ trên sô pha anh ngủ trên giường.
- Không phải giường rất rộng sao? Chúng ta chia đôi ra là được?
- Không cần.
Em sẽ ngủ ở đây.
Nói xong Đường Tuyết Linh chùm chăn không thò mặt ra.
Bạch Nhất Phong còn muốn tiếp tục tranh luận nhưng thấy cô như vậy thì im lặng không thể nói gì.
Anh đứng nhìn Đường Tuyết Linh đang nằm cuộn tròn trong chăn rồi lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau Đường Tuyết Linh tỉnh dậy nhìn ra giường nhưng không thấy ai.
Cô nghĩ anh đã đi làm lên không quan tâm đi vệ sinh cá nhân rồi xuống tầng.
Khi xuống cô thấy Bạch Nhất Phong và Mạc Nhất Phóng đang ngồi ăn sáng rất tao nhã.
Cô đi xuống ngồi bên cạnh Mạc Nhất Phóng rồi hỏi Bạch Nhất Phong
- Nay anh không đi làm sao?
- Không.
Đến chiều mới phải đến vì có cuộc họp.
- Ừm.
Và bữa sáng cứ thế trôi qua một cách im ắng..