Đêm khuya tuyết rơi càng nhiều, địa lao yên tĩnh không một tiếng động, trong phòng giam nhỏ hẹp ẩm ướt, Quý Duy Lễ im lặng ngồi ở trong góc, trên thực tế, hắn đã bị roi da đánh cho trầy da tróc vảy, nhưng thân thể đau, hắn có thể chịu được, hắn chỉ không thôi lo lắng Khang Mộc Vân sẽ bị Phùng Quý Phúc ức hiếp!
Hắn cắn răng giao viên tiên dược sinh mệnh vĩnh hằng cuối cùng cho Phùng Quý Kim đã ốm đau nhiều năm, là vì hắn cho rằng người sắp đối mặt với sinh tử, sẽ hiểu được chân lí của cuộc sống, sẽ vì cảm ơn mà không ngại ra tay giúp đỡ hắn, ngăn cản con trai lão là Phùng Quý Phúc không làm phiền đến Quý gia nữa, nhưng xem ra hắn đã tính sai rồi.
Lúc này, hắn cũng chỉ trông cậy vào sĩ diện của Phùng Quý Kim, có thể vì lời lẽ đồn đãi ở bên ngoài mà bị tác động đến, hồi tâm chuyển ý.
Đang mãi nghĩ, phía bên ngoài phòng giam đột nhiên truyền đến âm thanh "Rầm, rầm" của vật nặng ngã xuống đất, lập tức có vài người che mặt kín mít, mặc đồ toàn màu đen đi vào địa lao, đến trước mặt Quý Duy Lễ. Hắn không nghĩ tới người đầu tiên kéo khăn đen ra chính là Quý Tinh Tinh, tiếp theo là đến quản sự, thị vệ dược trang và cuối cùng là thân ảnh kiều nhỏ của Khang Mộc Vân.
"Ca, ta biết người có nhiều chuyện thắc mắc, nhưng chúng ta hiện tại nên rời đi nhanh." Quý Tinh Tinh vội vàng nói.
Đám thị vệ vội vàng tìm chìa khóa trên người đám nha dịch bị thuốc mê đánh choáng, mở cửa đại lao, cởi bỏ còng trên tay chân Quý Duy Lễ. Quản sự cùng mọi người nâng hắn dậy, rời khỏi địa lao lên xe ngựa, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Ngồi ở trong xe ngựa, Khang Mộc Vân nhìn vết thương trên người Quý Duy Lễ, nước mắt không ngừng tuôn trào. Quý Duy Lễ nắm chặt tay nàng, khẽ lắc đầu, hai người thâm tình nhìn nhau, không nói ra nhưng cũng hiểu hết tâm can của nhau.
Kế tiếp, kín đáo về tới Ngọc Tuyền dược trang, Quý Duy Lễ có chút kinh ngạc khi thấy mọi chuyện dường như đã được an bài rất tốt. Bà nội, cha mẹ đã thay hai người chuẩn bị lương khô, dược liệu, quần áo đầy đủ.
"Mộc Vân nói hậu viên sau Đông các có một sơn động kho ráo, ấm áp, quản sự đã đi dò xét, hơn nữa …" Tào Huyên đang nói đột nhiên nghẹn ngào không nói nên lời nữa.
"Hơn nữa cái gì?" Quý Duy Lễ hỏi.
Lão Cao Hồng nước mắt chảy ròng, nhìn Khang Mộc Vân mới thoát khỏi tai ương trở về, gắt gao cầm tay nàng "Ngươi thật là quý nhân của Quý gia chúng ta!"
Khang Mộc Vân nghe không rõ sự tình, Quý Duy Lễ cũng không hiểu, nhưng người nhà cũng không có nói thêm, chỉ mau lo thúc dục hai người nhanh chút trốn đến sơn động.
Trước khi rời đi, Cao Hồng có nói thêm "Nếu còn có tinh thần không ngại sắp tới hừng đông, cứ hướng trong sơn động đi thẳng, các ngươi sẽ biết chúng ta đã nói chuyện gì."
Trời đã sáng.
Trong quán trọ Thăng Lai, Phùng Quý Phúc ôm "Khang Mộc Vân" cả người trần trụi tỉnh lại, tay của hắn không an phận sờ xoạng trên thân thể của người nằm cạnh, động tay một hồi, hắn nhướng mày tự hỏi sao lại không có cảm giác nhẵn nhụi?
Đêm qua chưởng quầy của quán trọ cùng tiểu nhị hướng hắn chúc mừng, mừng hắn đã đem về Phùng gia được tứ phu nhân xinh đẹp, tiếp đãi hắn cả mấy bầu rượu, khiến hắn mắt say lờ đờ, mông lung, không cẩn thận nhìn rõ mỹ nhân. Nghĩ vậy, hắn cúi đầu nhìn mỹ nhân đang chôn mặt trong lòng mình, lấy tay nhấc khuôn mặt người trong lòng lên … sắc mặt hắn phút chốc biến đổi!
"Chết tiệt, làm sao có thể là ngươi, xú lão bà?" Phùng Quý Phúc hung hăng đem Nhị nương đá văng xuống giuờng, lại nhìn thấy thân thể của cả hai trần trụi, tưởng đến cảnh hai người đêm qua mây mưa, hắn không khỏi rên rỉ, nổi trận lôi đình, nhào khỏi giường, hung hăng giáng cho Nhị nương một quyền.
Nhị nương gục xuống mặt đất, miệng mũi đều chảy máu, bà sợ hãi, lại nhận ra chính mình đêm qua đã thay thế kế nữ cùng Phùng Quý Phúc sinh hoạt vợ chồng liền kinh hoàng, lập tức thét chói tai "Người đâu, cứu mạng a …" (Kat: "kế nữ" là con gái riêng của chồng hoặc vợ)
Không nghĩ tới lúc đó, Phùng Quý Phúc vừa mặc quần áo xong lại xông tới bên người bà, nâng chân đá mạnh vào người bà, khiến bà đau đến không kêu được, chỉ có thể không ngừng khóc.
Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Bà chỉ nhớ rõ tối hôm qua dường như là bị ai đó đánh bất tỉnh, kế tiếp cái gì cũng không biết!
Ngoài cửa sổ, lấp ló vài bóng người, khúc khích cười trộm.
Chén trà xuân dược, tiểu nhị của quán trọ đã cho nữ nhân không lương tâm kia tự mình hưởng dụng, chưởng quầy thì mang rượu nặng nhất ra chuốc say Phùng Quý Phúc, khiến hắn say đến mờ mị, không biết người trên giường có phải là Khang Mộc Vân hay không.
Nhưng, sao lại có người đang đến? Đám người chưởng quầy ngạc nhiên nhìn người đang tiến lại từ xa. Đó là một lão nhân mặc hoa phục, sắc mặt như thể rất giận dữ, mang theo tám gã thị vệ bên mình.
Thật khéo, Phùng Quý Phúc vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy lão nhân kia, cằm hắn thiếu chút nữa rơi xuống khỏi miệng "Cha … cha?"
"Mặt mũi của ta đều bị ngươi làm cho mất hết thể diện!" Phùng Quý Kim mái tóc đã bạc, mày to rậm, người toát ra khí chất tài chủ, vừa nhìn thấy con trai, động tác đầu tiên chính là hung hăng hường hắn giáng một tát.
"Cha, người làm gì a!" Phùng Quý Phúc thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, hắn không nghĩ tới cha nhiều năm ốm đau hiện tại lại có nét mặt hồng hào, khỏe mạnh, thanh âm cũng thật vang lớn, chẳng lẽ ông đã hết bệnh rồi!
"Ta làm gì?" Phùng Quý Kim nghiến răng nghiến lợi "Bên ngoài mọi người đều biết Khang Mộc Vân vào làm dâu nhà người khác, trong bụng có lẽ cũng đã hoài thai cốt nhục của Quý gia, vậy mà ngươi còn bám theo đòi người, cáo quan?!"
"Nhưng là …"
"Ngươi có biết bên ngoài có bao nhiêu người đang chê cười Phùng gia chúng ta, nói Phùng gia không có năng lực cưới về một nữ thiên kim, mới phải ngay cả một nữ đã tàn hoa bại liễu cũng không chịu buông tha!"
"Không phải cha, Quý gia xem ra rất muốn Mộc Vân làm con dâu, nên ta không muốn thành toàn cho họ, ta muốn đem nàng đi …"
"Đem nàng đi làm gì? Giúp Quý gia nuôi con dâu, dưỡng đứa nhỏ? Ngươi sao có thể so với heo không khác nhau như vậy? Khó trách ta vừa mới đến thành đã nghe mọi người bên ngoài chê cười chúng ta, ngươi thật ngu ngốc đến cực điểm."
"Chậc, cha, có mấy người biết Khang Mộc Vân đã từng là nữ nhân của Quý Duy Lễ? Nữ nhân đều rất ít ra ngoài, chỉ lui ở trong nhà thôi."
"Ngươi lầm rồi, Quý Duy Lễ đã nhanh chân mang nàng đi khắp thành Thiên Thủy, không ít thương nhân đều biết mặt thê tử của hắn" Lão Phùng Quý Kim thật không muốn giận cũng không được "Mọi người đối với nàng có ấn tượng rất tốt, với ngươi thì lại không hề, ai cũng nói ngươi ngu muội, háo sắc khiến người khác không khỏi phê bình, nói rằng ngươi không xứng với nàng, ngay cả lão thiên gia cũng đồng tình mà an bài để nàng được gả đến Quý gia."
Lần này, Phùng gia quả thật là rất mất mặt, không còn mặt mũi nào mà hơn thua với Quý gia, nhưng mặc kệ là mất mặt ra sao, một khi mất mạng thì còn cái gì để so đo? Quý Duy Lễ đã đem thuốc quý giúp cho Phùng Quý Kim thoát khỏi căn bệnh nhiều năm dày vò mình, là ân nhân cứu mạng của lão, xem như đây là lão hồi báo đi.
Lão muốn con mình nên rời đi, không nghĩ tới …
"Nhưng, rõ ràng Khang Mộc Vân là của ta." Phùng Quý Phúc còn không muốn buông tay.
"Nàng như thế nào trở thành của ngươi? Ngay cả Nhị nương của nàng, ngươi cũng làm bẩn, không phải là loạn luân sao!"
"Đúng vậy, Phùng gia hẳn là càng lúc "danh tiếng" càng cao thâm!" Vài tên tiểu nhị trong quán trọ nhịn không được mở miệng trào phúng.
Phùng Quý Kim khó có thể tin nổi, trừng mắt nhìn sắc mặt khốn quẫn của con trai, Phùng Quý Phúc vội vàng giải thích "Ai ngờ lại là bà ấy a! Ta là sai bà ấy đem xuân dược bỏ vào trà cho nữ nhi của bà ấy uống, không ngờ bà ta lại tự uống, mà ta lại uống rượu … Nha, cha, người sao lại tát ta?"
"Đem hắn trở về, về sau theo sát hắn, nếu hắn còn tới Quý gia làm phiền, trực tiếp đánh gãy chân hắn!"
Hắn cắn răng giao viên tiên dược sinh mệnh vĩnh hằng cuối cùng cho Phùng Quý Kim đã ốm đau nhiều năm, là vì hắn cho rằng người sắp đối mặt với sinh tử, sẽ hiểu được chân lí của cuộc sống, sẽ vì cảm ơn mà không ngại ra tay giúp đỡ hắn, ngăn cản con trai lão là Phùng Quý Phúc không làm phiền đến Quý gia nữa, nhưng xem ra hắn đã tính sai rồi.
Lúc này, hắn cũng chỉ trông cậy vào sĩ diện của Phùng Quý Kim, có thể vì lời lẽ đồn đãi ở bên ngoài mà bị tác động đến, hồi tâm chuyển ý.
Đang mãi nghĩ, phía bên ngoài phòng giam đột nhiên truyền đến âm thanh "Rầm, rầm" của vật nặng ngã xuống đất, lập tức có vài người che mặt kín mít, mặc đồ toàn màu đen đi vào địa lao, đến trước mặt Quý Duy Lễ. Hắn không nghĩ tới người đầu tiên kéo khăn đen ra chính là Quý Tinh Tinh, tiếp theo là đến quản sự, thị vệ dược trang và cuối cùng là thân ảnh kiều nhỏ của Khang Mộc Vân.
"Ca, ta biết người có nhiều chuyện thắc mắc, nhưng chúng ta hiện tại nên rời đi nhanh." Quý Tinh Tinh vội vàng nói.
Đám thị vệ vội vàng tìm chìa khóa trên người đám nha dịch bị thuốc mê đánh choáng, mở cửa đại lao, cởi bỏ còng trên tay chân Quý Duy Lễ. Quản sự cùng mọi người nâng hắn dậy, rời khỏi địa lao lên xe ngựa, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Ngồi ở trong xe ngựa, Khang Mộc Vân nhìn vết thương trên người Quý Duy Lễ, nước mắt không ngừng tuôn trào. Quý Duy Lễ nắm chặt tay nàng, khẽ lắc đầu, hai người thâm tình nhìn nhau, không nói ra nhưng cũng hiểu hết tâm can của nhau.
Kế tiếp, kín đáo về tới Ngọc Tuyền dược trang, Quý Duy Lễ có chút kinh ngạc khi thấy mọi chuyện dường như đã được an bài rất tốt. Bà nội, cha mẹ đã thay hai người chuẩn bị lương khô, dược liệu, quần áo đầy đủ.
"Mộc Vân nói hậu viên sau Đông các có một sơn động kho ráo, ấm áp, quản sự đã đi dò xét, hơn nữa …" Tào Huyên đang nói đột nhiên nghẹn ngào không nói nên lời nữa.
"Hơn nữa cái gì?" Quý Duy Lễ hỏi.
Lão Cao Hồng nước mắt chảy ròng, nhìn Khang Mộc Vân mới thoát khỏi tai ương trở về, gắt gao cầm tay nàng "Ngươi thật là quý nhân của Quý gia chúng ta!"
Khang Mộc Vân nghe không rõ sự tình, Quý Duy Lễ cũng không hiểu, nhưng người nhà cũng không có nói thêm, chỉ mau lo thúc dục hai người nhanh chút trốn đến sơn động.
Trước khi rời đi, Cao Hồng có nói thêm "Nếu còn có tinh thần không ngại sắp tới hừng đông, cứ hướng trong sơn động đi thẳng, các ngươi sẽ biết chúng ta đã nói chuyện gì."
Trời đã sáng.
Trong quán trọ Thăng Lai, Phùng Quý Phúc ôm "Khang Mộc Vân" cả người trần trụi tỉnh lại, tay của hắn không an phận sờ xoạng trên thân thể của người nằm cạnh, động tay một hồi, hắn nhướng mày tự hỏi sao lại không có cảm giác nhẵn nhụi?
Đêm qua chưởng quầy của quán trọ cùng tiểu nhị hướng hắn chúc mừng, mừng hắn đã đem về Phùng gia được tứ phu nhân xinh đẹp, tiếp đãi hắn cả mấy bầu rượu, khiến hắn mắt say lờ đờ, mông lung, không cẩn thận nhìn rõ mỹ nhân. Nghĩ vậy, hắn cúi đầu nhìn mỹ nhân đang chôn mặt trong lòng mình, lấy tay nhấc khuôn mặt người trong lòng lên … sắc mặt hắn phút chốc biến đổi!
"Chết tiệt, làm sao có thể là ngươi, xú lão bà?" Phùng Quý Phúc hung hăng đem Nhị nương đá văng xuống giuờng, lại nhìn thấy thân thể của cả hai trần trụi, tưởng đến cảnh hai người đêm qua mây mưa, hắn không khỏi rên rỉ, nổi trận lôi đình, nhào khỏi giường, hung hăng giáng cho Nhị nương một quyền.
Nhị nương gục xuống mặt đất, miệng mũi đều chảy máu, bà sợ hãi, lại nhận ra chính mình đêm qua đã thay thế kế nữ cùng Phùng Quý Phúc sinh hoạt vợ chồng liền kinh hoàng, lập tức thét chói tai "Người đâu, cứu mạng a …" (Kat: "kế nữ" là con gái riêng của chồng hoặc vợ)
Không nghĩ tới lúc đó, Phùng Quý Phúc vừa mặc quần áo xong lại xông tới bên người bà, nâng chân đá mạnh vào người bà, khiến bà đau đến không kêu được, chỉ có thể không ngừng khóc.
Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Bà chỉ nhớ rõ tối hôm qua dường như là bị ai đó đánh bất tỉnh, kế tiếp cái gì cũng không biết!
Ngoài cửa sổ, lấp ló vài bóng người, khúc khích cười trộm.
Chén trà xuân dược, tiểu nhị của quán trọ đã cho nữ nhân không lương tâm kia tự mình hưởng dụng, chưởng quầy thì mang rượu nặng nhất ra chuốc say Phùng Quý Phúc, khiến hắn say đến mờ mị, không biết người trên giường có phải là Khang Mộc Vân hay không.
Nhưng, sao lại có người đang đến? Đám người chưởng quầy ngạc nhiên nhìn người đang tiến lại từ xa. Đó là một lão nhân mặc hoa phục, sắc mặt như thể rất giận dữ, mang theo tám gã thị vệ bên mình.
Thật khéo, Phùng Quý Phúc vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy lão nhân kia, cằm hắn thiếu chút nữa rơi xuống khỏi miệng "Cha … cha?"
"Mặt mũi của ta đều bị ngươi làm cho mất hết thể diện!" Phùng Quý Kim mái tóc đã bạc, mày to rậm, người toát ra khí chất tài chủ, vừa nhìn thấy con trai, động tác đầu tiên chính là hung hăng hường hắn giáng một tát.
"Cha, người làm gì a!" Phùng Quý Phúc thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, hắn không nghĩ tới cha nhiều năm ốm đau hiện tại lại có nét mặt hồng hào, khỏe mạnh, thanh âm cũng thật vang lớn, chẳng lẽ ông đã hết bệnh rồi!
"Ta làm gì?" Phùng Quý Kim nghiến răng nghiến lợi "Bên ngoài mọi người đều biết Khang Mộc Vân vào làm dâu nhà người khác, trong bụng có lẽ cũng đã hoài thai cốt nhục của Quý gia, vậy mà ngươi còn bám theo đòi người, cáo quan?!"
"Nhưng là …"
"Ngươi có biết bên ngoài có bao nhiêu người đang chê cười Phùng gia chúng ta, nói Phùng gia không có năng lực cưới về một nữ thiên kim, mới phải ngay cả một nữ đã tàn hoa bại liễu cũng không chịu buông tha!"
"Không phải cha, Quý gia xem ra rất muốn Mộc Vân làm con dâu, nên ta không muốn thành toàn cho họ, ta muốn đem nàng đi …"
"Đem nàng đi làm gì? Giúp Quý gia nuôi con dâu, dưỡng đứa nhỏ? Ngươi sao có thể so với heo không khác nhau như vậy? Khó trách ta vừa mới đến thành đã nghe mọi người bên ngoài chê cười chúng ta, ngươi thật ngu ngốc đến cực điểm."
"Chậc, cha, có mấy người biết Khang Mộc Vân đã từng là nữ nhân của Quý Duy Lễ? Nữ nhân đều rất ít ra ngoài, chỉ lui ở trong nhà thôi."
"Ngươi lầm rồi, Quý Duy Lễ đã nhanh chân mang nàng đi khắp thành Thiên Thủy, không ít thương nhân đều biết mặt thê tử của hắn" Lão Phùng Quý Kim thật không muốn giận cũng không được "Mọi người đối với nàng có ấn tượng rất tốt, với ngươi thì lại không hề, ai cũng nói ngươi ngu muội, háo sắc khiến người khác không khỏi phê bình, nói rằng ngươi không xứng với nàng, ngay cả lão thiên gia cũng đồng tình mà an bài để nàng được gả đến Quý gia."
Lần này, Phùng gia quả thật là rất mất mặt, không còn mặt mũi nào mà hơn thua với Quý gia, nhưng mặc kệ là mất mặt ra sao, một khi mất mạng thì còn cái gì để so đo? Quý Duy Lễ đã đem thuốc quý giúp cho Phùng Quý Kim thoát khỏi căn bệnh nhiều năm dày vò mình, là ân nhân cứu mạng của lão, xem như đây là lão hồi báo đi.
Lão muốn con mình nên rời đi, không nghĩ tới …
"Nhưng, rõ ràng Khang Mộc Vân là của ta." Phùng Quý Phúc còn không muốn buông tay.
"Nàng như thế nào trở thành của ngươi? Ngay cả Nhị nương của nàng, ngươi cũng làm bẩn, không phải là loạn luân sao!"
"Đúng vậy, Phùng gia hẳn là càng lúc "danh tiếng" càng cao thâm!" Vài tên tiểu nhị trong quán trọ nhịn không được mở miệng trào phúng.
Phùng Quý Kim khó có thể tin nổi, trừng mắt nhìn sắc mặt khốn quẫn của con trai, Phùng Quý Phúc vội vàng giải thích "Ai ngờ lại là bà ấy a! Ta là sai bà ấy đem xuân dược bỏ vào trà cho nữ nhi của bà ấy uống, không ngờ bà ta lại tự uống, mà ta lại uống rượu … Nha, cha, người sao lại tát ta?"
"Đem hắn trở về, về sau theo sát hắn, nếu hắn còn tới Quý gia làm phiền, trực tiếp đánh gãy chân hắn!"