Phùng Quý Kim rống to, vài tên thị vệ lập tức tiến vào chế trụ hắn cùng với lão gia rời đi. Không lâu sau, Nhị nương mặt mũi bị đánh cho bầm dập cũng xấu hổ mà nhanh chóng rời đi.
Ác giả ác báo! Lão thiên gia thật luôn có mắt, chưởng quầy, nương của Tiểu Cúc cùng bọn tiểu nhị nhìn nhau cùng cười.
Quý Duy Lễ cùng Khang Mộc Vân ở sơn động sau núi ôm nhau trải qua một đêm.
Suốt đêm này, bọn họ không nói gì nhiều, hơn nữa Quý Duy Lễ cũng đã biết việc xảy ra sau khi mình bị mang đi, trong lòng hắn đột nhiên ý thức.
Người tốt sẽ có hảo báo, bọn họ vô hình chung có thiện duyên, lão thiên gia vào thời điểm thích hợp sẽ hội báo đáp cho bọn hắn.
Mặc dù có chút thương tích trên da thịt, mặc dù có chút bị thất kinh hồn vía, nhưng hắn tin tưởng, cuối cùng hết thảy mọi việc rồi sẽ lại tốt đẹp.
Tựa như tối hôm qua bọn họ đi vào sơn động, nhìn trên vách hang có thượng chu đại thu cả trăm nam, đây là loại mộc trinh cực kỳ quý hiếm, còn có cây sồi xanh, lâu năm mới ra trái, có thể trị bách bệnh, an ngũ tạng, dưỡng thân thể không già đi sớm.
Cho nên hắn có thể hiểu được lời của nương cùng bà nội. Hoàng thất đối với loại dược liệu trân quý này rất yêu thích, coi đó như là dược liệu dưỡng sinh trường mệnh, không biết bao nhiêu hoàng thân quốc thích tìm mua. Mà Ngọc Tuyền dược trang lại có rất nhiều khách ghé mua dược liệu, nếu họ đem tin tức này lan ra, hẳn sẽ có nhiều hoàng thân quốc thích tìm đến mua, đến lúc đó dược trang xem như sẽ tạo được nhiều mối quan hệ tốt.
"Chúng ta đi nhìn xem cuối sơn động là cái gì được không?" Khang Mộc Vân ngồi bên dòng nước ngầm trong hang rửa mặt, quay đầu lại nhìn trượng phu vừa mới tỉnh ngủ.
Quý Duy Lễ mỉm cười gật đầu, hắn cảm thấy sau sự việc ngày hôm qua, vẻ mặt của nàng đã hoàn toàn khác, tựa như trở nên kiện định hơn.
"Nàng không lo lắng, đúng không?" Hắn hỏi nàng, nắm lấy tay nàng đi về hướng sâu trong sơn động.
"Đúng, ta sẽ không lãng phí thời gian lo lắng nữa, ta sẽ hảo quý trọng thời gian chúng ta cùng bên nhau."
"Xem ra, ngày hôm qua nàng bị sợ hãi rồi." hắn nói, có điểm đau lòng.
Nàng gât đầu "Ta một mình bị bỏ lại trong phòng, chân tay bị trói chặt, miệng bĩ nhét kím khăn. Lúc đó, ta đột nhiên hối hận, không thể nắm chắc giây phút yêu thương bên cạnh chàng, đã quên nói với chàng ta yêu chàng như thế nào, muốn nói ta muốn làm thê tử của chàng đến khi nào …" Nàng cố nén nước mắt, nhìn hắn cười, "Ta tuyệt đối sẽ không để tên kia chạm vào ta, cho nên ta đã thỉnh cầu lão thiên gia, về sau ta sẽ không buồn lo vô cớ, ta sẽ quý trọng hiện tại, nắm chặt hạnh phúc hiện tại, thỉnh lão thiên gia cho ta thêm một cơ hội nữa …"
"Lão thiên gia chân linh."
"Đúng là như vậy." nàng cười thật xinh đẹp.
Hai người thâm tình ôm nhau, hắn ôn nhu hôn lên cánh môi của nàng, sau mới lưu luyến mà buông nàng ra, hai người lại nhìn nhau cười, tay trong tay tiếp tục hướng về phía cuối sơn động. Càng đi sâu vào trong, liền phát hiện có dòng suối chảy theo đường trong hang ra bên ngoài, hai bên còn có huyệt động, mà chỗ hai người đang đi, tựa như có trời xanh bao phủ phía trên, bất ngờ phía mở ra một lối đi tự nhiên.
Không nghĩ tới lối đi này dẫn thẳng đến một thông đạo phía trước, bọn họ càng đi xa, thông đạo hình thù ngày càng biến đổi, to nhỏ phậm phồng, có lẽ bọn họ đang đi xuyên qua núi, tới một ngọn núi khác. Nhưng trong sơn động lại ấm áp, có những chỗ có mạch nước ngầm thông tới, làm cho người ta có cảm giản đang lạc giữa cảnh xuân.
Rốt cục, bọn họ cũng tìm đến được cửa động, vừa mới ra khỏi cửa động, hai người mới phát hiện nơi này là khe sâu khởi nguồn của dòng nước trong sơn động. Cả hai đưa mắt nhìn, là cảnh tượng núi tuyết quen thuộc, nhưng không chỉ như vậy, ngay phía bên phải ải núi phía trên, những cây khoản đông hoang dại lầm lũi mọc trên đó, những đóa hoa cúc xinh đẹp đang chớm nở, tất cả đều từ trong tuyết mà hé nở!
"Khoản đông! Trời ạ, là tuyết trung ra hoa nha!" Khang Mộc Vân không dám tin tới gần.
Quý Duy Lễ cũng kích động đến không nói ra lời, vì quá hưng phấn, hai người dường như không thấy lạnh, dùng ánh mắt tôn kính nhìn một mảng phong cảnh xinh đẹp thật lâu, thật lâu …
Khang Mộc Vân nhịn không được rơi lệ, "Thật tốt quá, như vậy không phải lần tới chàng không cần đi tới nơi nguy hiểm hái khoản đông nữa đúng không?"
Hắn không khỏi cười, ôn nhu lau đi lệ của nàng. Nàng trong lòng vẫn luôn lo lắng cho an toàn của hắn. Tựa như trong ngày tuyết lở đó, nàng dùng thân mình nhỏ nhắn của mình cùng nghị lực to lớn của bản thân đem hắn bị thương tìm đường xuống núi.
Hắn gắt gao cầm tay nàng, nàng không đủ thông minh để biết khoản đông có ý nghĩa trọng đại với hắn ra sao, nhưng thật ra nàng cũng không biết rằng chỉ cần đem khoản đông chế biến thành dược liệu, một số bệnh nhân mắc trọng bệnh về hô hấp sẽ được cứu sống.
"Chúng ta hái chút hoa trở về, trồng lại ở phía sau hậu viện, chờ năm sau hoa nở, trên hồng thổ nở hoa cúc vàng tươi đẹp, chàng cũng liền hoàn thành nguyện vọng của gia gia." Nàng hưng phấn đề nghị.
"Trong đầu nàng chỉ nghĩ đến chuyện của ta, vậy nàng có muốn biết ta đang nghĩ cái gì không?" Hắn âu yếm nhìn nàng.
"Chàng đang nghĩ cái gì?"
"Ta nghĩ muốn có một đứa nhỏ, chúng ta ân ái như vậy, cơ hội hẳn là rất lớn, nhưng là …" Hắn thân thủ cầm tay nàng xem mạch, "Ta dường như là chưa cố gắng đủ." (Kat: *lau lau mồ hôi* lời Lễ ca sát cảnh quá, cơ mà ta thích, hắc hắc)
Mặt nàng đỏ lên, vội lui tay về "Như vậy không đứng đắn?"
"Nàng không nghĩ sinh đứa nhỏ cho ta?"
"Có chứ."
"Sinh nhiều đứa?"
"Ba đứa, không không, bốn tốt lắm, hai nam hai nữ, không đúng, Quý gia mua bán dược liệu lớn như vậy, nên đông người một chút, huynh đệ tỷ muội phân công, hợp tác cùng nhau mà làm, trọng trách mới không nặng nề với mỗi người, vẫn là bốn nam bốn nữ … Ách, chàng làm sao vậy?" (Kat: *sặc* Vân tỷ, tỷ là heo hay sao mà muốn đẻ nhiều thế? @Lễ ca: *trừng mắt* @: *lủi ngay*)
Bởi vì Quý Duy Lễ đột nhiên cười đến vui vẻ, ôm nàng quay ngược trở lại hướng cửa động, "Đợi chút, không phải nên đi hái khoản đông trước sao?" Nàng liên tiếp ngoái đầu, không ngừng nhắc nhở hắn.
"Chúng nó ở đó cũng lâu rồi, không cần nhất thời nóng lòng, nhưng thật ra hiện tại có chuyện cần làm gấp hơn." Ánh mắt hắn đầy tà mị, ái thê đã nói muốn sinh tám, hắn sao có thể không cố gắng đẩy nhanh tiến độ?
"Chuyện gấp gì?" Nàng ngây ngốc hỏi.
Nhưng không cần chờ đợi lâu lắm, nam nhân nàng yêu liền lấy hành động nói cho nàng biết là chuyện gì cần làm gấp.
Bởi vì sơn động rộng lớn nối dài, ăn thông với nhau, nên âm thanh kích tình khi hai người triền miên đã khiến cho trưởng bối của Quý gia ở phía bên này sơn động không khỏi ngượng ngùng. (Kat: haiz)
"Nên trở về thôi."Lão Cao Hồng mặt như thiêu hồng!
Bọn họ nguyên bản là muốn tự mình đến nói cho đôi vợ chồng son tin tức tốt. Dân chúng trong thành Thiên Thủy vì Quý Duy Lễ mà đến vây quanh nha môn, hơn nữa lại có nha dịch báo lên quan trên là tổng Bộ đầu nhận hối lộ của Phùng Quý Phúc, một mình dụng hình đối với với Quý Duy Lễ, khiến dân chúng phẫn nộ làm thanh thiên đại lão gia không thể không xuất hiện, nghiệm trị Bổ đầu. Đại lão gia còn hướng mọi người giải thích là sáng sớm đã phóng thích, để cho Quý Duy Lễ rời đi.
Về phần mọi người lo lắng Phùng Quý Phúc lại muốn đem thiếu chủ phu nhân đi thì cũng đã mọi sự yên bình. Bởi vì Phùng Quý Kim đã chủ động hướng đại lão gia giải thích, âu cũng là âm kém dương sai, mọi chuyện đã như ván cũng đã đóng thuyền, không nên truy cứu nữa, nên về lại vị trí hiện tại là tốt rồi.
Cho nên, hết thảy mọi việc đều đã tốt đẹp, thật sự như là vân khai kiến nguyệt minh. (Kat: giống như sau cơn mưa trời lại sáng, sau đám mây mù lại gặp ánh trăng sáng tỏ.)
(Kat: ha ha toàn văn đến đây là có thể chấm dứt roài nhỉ? @Tác giả: *đạp* truyện ta viết nào có dừng tại đây? @Bàn dân thiên hạ: *ném dép tới tấp* mau mau biên tập nốt! @: *ôm đầu né dép* ta đi, ta đi làm nốt!)
Một năm sau.
"Chúc mừng, chúc mừng!"
"Chúc mừng, chúc mừng!"
Ngọc Tuyền dược trang lại có chuyện vui, khách khứa kéo tới đông vui, mừng thiến chủ phủ nhân thay Quý gia sinh một đôi song bào nam thai, hai tiểu oa nhi bụ bẫm. Buổi trưa hôm nay là ngày mừng đầy tháng.
"Thiếu chủ phu nhân thật là người có phúc khí."
"Không phải sao! Nàng vừa vào Quý gia, Ngọc Tuyền dược trang liền phát hiện cây khoản đông tìm kiếm nhiều năm hóa ra lại ở ngay phía sau ngọn núi sau nhà, còn phát hiện thêm cây thuốc quý trăm năm mới gặp được. Dược liệu quý này đem mua bán, sẽ khiến Quý gia có thể xậy được vài tòa nhà dát kim vàng."
"Lời ấy sai rồi, thiếu chủ cùng thiếu phu nhân không dựa vào việc hi hữu tìm thấy dược trân quý mà kiếm tiền, bọn họ luôn giúp đỡ người nghèo, còn đến nơi khác chữa bệnh từ thiện, phu xướng phụ tùy, một người xem bệnh, một người trấn an người bệnh, cứu không biết bao nhiêu sinh mệnh."
Trong gian phòng tiệc, nhóm khách khứa đang trò truyện về Khang Mộc Vân, trên thực tế, câu chuyện cuộc đời nàng đã muốn trở thành câu chuyện truyền kỳ như những chuyện xưa tích cũ, có rất nhiều giai thoại, tất cả đều là khen ngợi một hảo nữ nhân.
"Đúng rồi, sao lại không thấy thiếu chủ phu nhân?"
Lời vừa hỏi, rất nhiều người ngoái nhìn quanh phòng, hay nhìn về phía cửa lớn.
Trưởng bối Quý gia ngồi ở một bàn riêng, trên mặt mị mị cười, phát hiện đôi vợ chồng son vẫn chậm chạp mà chưa xuất hiện, lão Cao Hồng cũng nhịn không được mà sai nha hoàn đi thúc giục, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại kêu nha đầu kia trở lại, thấp giọng nói bên tai "Nếu bọn họ có việc, cũng đừng thúc dục." (Kat: hắc hắc, mềnh mún đổi họ làm người nhà Quý gia quá ^.^)
Nha đầu nghe hiểu được mặt nhất thời đỏ lên, gật đầu hiểu ý rời đi về phía Đông các.
Nhưng đôi vợ chồng son không ở phòng ngủ lý mà là ở phía sau hậu viện.
Tối hôm qua sau một hồi tuyết lớn, người hầu dược trang đi hốt tuyết, liền phát hiện trên mặt đất hồng giữa nền tuyết, một đóa hoa cúc khó gặp trong mùa đông giá rét hé nở, đón gió lay động.
Quý Duy Lễ cùng Khang Mộc Vân mỗi người ôm một tiểu oa nhi, mỉm cười nhìn một mảng phong cảnh lay động lòng người. Hoa nhi đó là ở trong đêm tuyết rơi mà khai nở.
Đẹp quá! Thật sự là cực kỳ xinh đẹp! Khang Mộc Vân nuốt nuốt trong cổ họng, nước mắt lại tràn ra, đây là nước mắt vui vẻ a.
Lúc này, tiểu oa nhi trong lòng Khang Mộc Vân được bảo bọc thật ấm liền vươn ngón tay út mập mạp, khẽ vuốt má lạnh lẽo ẩm ướt của nàng khiến nàng nhất thời cười vui "Lợi hại như vậy sao? Đã biết giúp nương lau lệ?"
"Quá sớm rồi, đây là chuyện của phụ thân, hơn nữa không phải dùng tay."
Quý Duy Lễ tự mình làm mẫu, lấy môi xóa đi vệt nước mắt trên khuôn mặt ái thê, bởi vì dựa vào quá sát thê tử nên hắn động đến nhị công tử trong lòng, tiểu oa nhi liền kháng nghị oa oa khóc lớn.
Hai vợ chồng vội vã trấn an, không nghĩ tới song bào thai thật tương thông, một đứa khóc oa oa, đứa còn lại cũng oa oa mà khóc theo, khiến cha mẹ vì trấn an cả hai mà luống cuống cả tay chân.
Nhưng vào lúc này, vài tên người hầu đầu đổ đầy mồ hôi, trong thật vất vả đang cố gắng nhẹ nhàng mang tiểu hồ ly, thỏ con cùng lừa con mới sinh khiêng ra ngoài.
"Thiếu chủ, thiếu phu nhân, lão phu nhân muốn mời các người nhanh đến tiền thính, khách khứa đều đã đến đông đủ." Nha hoàn vừa đến, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, tích cực giải thích ý đồ giữa âm thanh huyên náo.
"Chúng ta nhanh một chút rồi đi." Quý Duy Lễ thúc giục Khang Mộc Vân vẫn đang cố gắng trấn đang tiểu oa nhi.
"Nhưng là đứa nhỏ vẫn không ngừng khóc." Nàng cũng muốn khóc a, hơn nữa nhìn đứa nhỏ khóc đỏ cả mắt, khiến nàng thật đau lòng.
"Phu nhân, người có muốn đem đám gia súc này khiêng ra ngoài?"
Khang Mộc Vân gật đầu "Muốn, bọn chúng hôm nay chuyển tới chỗ mới, nhưng các người phải cẩn thận, theo cửa bên hông mà đi, đừng để chúng là kinh động đến khách quan."
Bởi vì sợ hoa khoản đông bị hao tổn, Quý Duy Lễ liền cho người làm một mục trường tại góc thích hợp cho bầy gia súc, nơi đó rộng rãi hơn, đám gia súc có thể tự do tự lại mà chạy nhảy.
Nhưng mới vừa nói thì Quý Tinh Tinh theo lệnh cha mẹ đến thúc giục, Quý Duy Lễ một tay ôm lấy thê tử, một tay ôm đứa nhỏ, vội vàng hướng tiền thính đi đến.
Nhóm người hầu lôi kéo đám động vật non cũng theo sau, đội ngũ này cũng thật đồ sộ a!
Cũng thật là hay, trong một năm, Quý gia xem chừng là đang tăng gia sản xuất phục vụ đất nước, chính là nhìn xem đội ngũ kia: Quý Duy Lễ cùng Khang Mộc Vân ôm một đôi tiểu oa nhi đi trước, phía sau thỏ mẹ ôm theo thỏ con, còn có trư mẹ sinh trư con, dê mẹ dẫn theo dê con, sau lưng lừa mẹ cũng có lừa con lẽo đẽo theo sau. Ngay cả hồ ly cũng sinh một tiểu hồ ly, mỗi một con vật nhỏ lại được cột một sợi dây hồng trông thật đáng yêu!
Quý Tinh Tinh ôm con thỏ nhỏ cũng đi theo đội ngũ trên, nhưng nàng chỉ mãi lo nhìn con thỏ nhỏ, không để ý tới đường đi liền lảo đảo té làm cho con thỏ nhỏ trong lòng nhảy xuống, không ngờ lại dọa đến tiểu hồ ly, tiểu hồ ly kinh sợ, bắt đầu hướng phía trước mặt mà bỏ chạy. Mà Quý Tinh Tinh khi ngã sấp xuống, đầu tiên là đụng phải tiểu trư, lại đánh động tới con lừa non, khiến cho cả bọn tiểu bảo bảo động vật sợ hãi bắt đầu chạy loạn, hỗn loạn liền như vậy mà bắt đầu …
Nhóm tiểu động vật theo bản năng mà chạy, cũng theo bản năng mà tìm theo mùi hương, chính là mùi hương của cỗ yến hội kia truyền tới, bọn người nô bộc thấy vậy liền thét đến chói tai, tiếp đó, nhóm khách quý trong tiền thính cũng thét lên đến chói tai.
Quý Duy Lễ che chở cho Khang Mộc Vân, một bên ôm chặt tiểu oa nhi, chỉ sợ đám súc vật chạy thẳng về hướng này không cẩn thận mà đụng vào nàng, kinh động tới tiểu bảo bảo của hắn.
Nhưng từ trong yến hội âm thanh vang lên không chỉ có tiếng thét mà còn vọng ra cả tiếng cười, mà tiếng cười càng lúc càng lớn, bọn họ nhịn không được tò mò đi đến phía trước tiền thính, vừa nhìn rõ mọi việc, cả hai cũng trợn tròn mắt nhưng ngay lập tức không khỏi phì cười.
Đám tiểu động vật không hề thiếu một con đang tự động thượng lên bàn tìm kiếm thức ăn, còn uống nước trong cốc của khách quan, mặt mũi đỏ hồng, ngoan ngoãn nằm trong vòng tròn được vây quanh bởi các vị khách đang vừa tức giận lại cũng có điểm thấy buồn cười.
Rốt cục, khách quan cũng thấy được người vốn được xôn xao bàn tán nãy giờ, thiếu chủ phu nhân. Khi biết đám tiểu động vật này là do nàng cứu khỏi bị giết thịt, mọi người không khỏi vỗ tay tán thưởng. Xem ra nàng thật hạnh phúc nha, gây ra hỗn loạn như vậy nhưng trượng phu lại không hề phật ý, còn nhìn nàng bằng đôi mắt sâu đậm, trưởng bối của Quý gia thì nhìn nàng cười đầy sủng nịch, nô bộc trong Quý gia ai cũng nhìn nàng mỉm cười chứ không hề có ý trách cứ.
"Thật tốt, cưới vợ nên cưới người như Khang Mộc Vân a!" Không biết là ai đột nhiên cảm thán mà lớn tiếng nói như vậy.
"Đúng vậy."
"Chính xác!"
Mọi người phụ họa nhau, mỗi người một câu, sau đó lại lập tức vỗ tay như sấm, không ít khách quý phải vội vã nhường đường cho đám tiểu động vật đang rất có thần khí bắt đầu đi lại lung tung trong phòng.
Quý Duy Lễ cúi đầu, nhìn thê tử đang ngước nhìn hắn, "Đúng vậy, cưới nàng, hết thảy đều vạn an."
"Phải không? Trước mắt kia không phải rất hỗn loạn …" Nàng cười hỏi.
"Tiểu bảo bảo không khóc nữa, nàng xem bọn chúng là đang mở tròn hai mắt nhìn chuyện hỗn loạn trước mặt!" Hắn tiếu đáp.
Cũng đúng nha! Hai tiểu oa nhi phấn nộn, nhanh như chớp đang mở to mắt, vội vàng nhìn đông nhìn tây, khóe miệng đang có ý cười.
"Thật hạnh phúc a." Nàng thật sự hảo hạnh phúc a.
Một tháng sau, Khang Mộc Vân hoàn thành bức tranh đầu tiên nàng tự vẽ, hơn nữa còn quyết định đây là bức tranh truyền gia chi bảo. (Kat: tranh truyền lại cho hậu thế >.<)
Tranh này chính là vẽ bữa tiệc rượu hôm đó, tựa là "Hỗn loạn", nhưng Quý Duy Lễ lại đem bức họa đề lên bốn chữ … "Phú quý mãn đường".
- Toàn văn hoàn -