Bước đầu tiên của kế hoạch là biết chữ.
Nhưng Phật Sinh đã bị đánh bại ngay lập tức.
Trên tay của Phật Sinh bây giờ là một tờ giấy vuông vức, nàng nhìn nội dung trên đó, lông mày đã sớm vo thành một nắm, nhưng vẫn phải nghiêm túc giải thích cho mình: “Khi ta còn nhỏ… Không thích đọc sách cho lắm, vì thế không hiểu mấy thứ này.”
Hoắc Đình Vân nghe vậy chỉ là gật đầu cười khẽ, sau đó đưa tay qua lật ngược tờ giấy trên tay của nàng lại: “Ừm, không sao.”
Phật Sinh: …
Ngay cả giấy cũng cầm ngược, nàng thật sự có thể cứu sao? Thật sự có thể sao?
Nàng gục mặt xuống bàn, vẻ mặt như đưa đám, giọng nói cũng trở nên hàm hồ: “Hay là ta vẫn cứ tiếp tục cách cáo ốm đi, chứ ta đột nhiên cảm thấy kế hoạch thì tốt đẹp, nhưng khi thực hành thì…” Chẳng được như ý muốn.
Hoắc Đình Vân lắc đầu, trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Nương tử đừng nản chí.
Ta đã nói rồi, không sao cả, cũng chẳng phải là chuyện lớn gì.”
Phật Sinh nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu lên.
Hiện tại, ngay cả chữ mà nàng cũng chẳng biết được bao nhiêu, Hoắc Đình Vân nói thế, chẳng lẽ hắn đã có cách khác?
Hoắc Đình Vân hiểu ý, lắc đầu đáp: “Không phải.
Chỉ có điều sự thống khổ hôm nay của nương tử vừa hay chứng mình được một câu tục ngữ: Lúc trẻ không cố gắng, về già ắt bi thương.”
Phật Sinh hiểu câu này, nó có nghĩa là nếu còn trẻ mà không chịu cố gắng thì khi về già nhất định sẽ hối hận.
Nhưng rồi nàng lại gục mặt xuống bàn: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Hoắc Đình Vân lấy ra một tờ giấy trắng, sau đó lấy cây bút lông sói, chấm mức rồi đưa cho Phật Sinh: “Không sao cả, từ từ tới.”
Phật Sinh dùng ngón tay cầm bút, nhưng rồi lại bị Hoắc Đình Vân sửa lại: “Nương tử, cầm sai rồi.”
Hoắc Đình Vân tự mình cầm tay dạy Phật Sinh tư thế viết chữ: “Phải thế này thì mới viết được.”
Phật Sinh ừm một tiếng, rồi lại nghe hắn nói: “Nếu như nương tử đã không có chút cơ sở nào, vậy thì chỉ đành bắt đầu lại từ con số không.”
Nội dung trên tờ giấy đầu tiên mà Hoắc Đình Vân đưa cho Phật Sinh để dạy nàng là bài thơ “Tương Tiến Tửu” của Lý Bạch.
Chỉ có điều độ khó của bài thơ này vẫn còn quá lớn, ngay cả Phật Sinh cũng cảm thấy mất mặt thay cho mình, nhưng Hoắc Đình Vân lại mặt không đổi sắc, chỉ đứng dậy đi tới giá sách rút ra một quyển đơn giản hơn để dạy nàng đọc.
Từ ban ngày tới đêm tối, sau khi trải qua một ngày phấn đấu ròng rã thì… Phật Sinh cũng chẳng tiến bộ được bao nhiêu.
Nàng uể oải gục xuống đống thơ văn trên bàn, nói: “Hay là ta cứ cáo ốm đi…”
Nhưng lần này, Hoắc Đình Vân lại vô cùng kiên quyết: “Nếu như nương tử đã bắt đầu, thì sao có thể bỏ dỡ nửa chừng được?”
“Nhưng mà…” Phật Sinh nhìn đống giấy trong tay, nàng đã cố gắng lắm rồi, nhưng có lẽ vì thiên phú của nàng không đủ, cho nên chẳng được thu hoạch gì.
“Đừng nói là làm thơ, ngay cả nét chữ của ta cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.” Chữ của tài nữ sao có thể xấu như thế được?”
Hoắc Đình Vân trầm tư một lát, sau đó nói: “Vậy cứ cáo ốm đi.”
Phật Sinh ngước mắt lên nhìn hắn, uể oải gọi: “Mai Hương…”
Mai Hương tiến vào hỏi: “Vương phi có gì phân phó?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Chiều Hư
.
Trùng Sinh Để Gặp Người
.
Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
.
Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập
=====================================
“Ngươi sai người tới nhà họ Lý, nói là ta…” Phật Sinh chợt dừng lại, sau đó lên tinh thần: “Không có gì hết, ngươi lui xuống trước đi.”
Đợi khi Mai Hương đi rồi thì Phật Sinh mới cắn môi, do dự nói: “Hay là… Ngươi giúp ta gian lận đi?”
Phật Sinh níu lấy tay áo của Hoắc Đình Vân, mở to đôi mắt hạnh vô tội nhìn hắn.
“Ta tất nhiên là nguyện ý.
Nhưng người mà Lý tiểu thư mời chỉ có nàng, sao mà ta có thể đi cùng được? Huống chi mấy buổi tụ hội thế này, người tham gia phần lớn đều là nữ nhi.”
Phật Sinh đã nản lòng tới cực điểm, nhưng nàng vẫn tự khuyên mình giữ vững tinh thần: “Vậy thôi, chúng ta tiếp tục đi.”
Trời cũng đã bắt đầu khuya, Phật Sinh ngáp liên tục, không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung: Nếu như có chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra… Ví dụ như Lý tiểu thư đau chân, hay Lý tiểu thư bỗng nhiên gặp được lang quân như ý, từ đây về sau chỉ sống trong nổi tương tư…
Nàng cố gắng chống mi mắt của mình lên, nhưng rồi nó lại cụp xuống.
Đêm khuya yên lặng, tất cả tiếng động đều khiến người dễ dàng chú ý.
Phật Sinh buồn ngủ, nhất thời thoát lực làm rơi bút lông xuống đất, cán bút đập lên nền đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Nàng lắc lắc đầu, muốn để cho mình thanh tỉnh một chút rồi cúi người xuống nhặt bút.
Lúc nàng cúi người thì lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân ở xung quanh.
Tiếng bước chân này rất lạ, nó nhẹ nhàng và kiềm chế, giống như đang có một vị khách bí mật tới thăm.
Phật Sinh bỗng nhớ tới chuyện của mấy ngày trước, nàng giật thót mình, đồng thời sinh lòng cảnh giác.
Còn Hoắc Đình Vân thì vẫn đang mỉm cười nhìn nàng: “Nương tử?”
Phật Sinh đứng dậy, có hơi xấu hổ nói: “Khi nãy ta có hơi buồn ngủ.” Khi nàng nói chuyện thì cũng không dám buông lỏng cảnh giác, khóe mắt luôn chú ý tới động tĩnh phía ngoài phòng.
Ngay lúc Phật Sinh đưa bút cho Hoắc Đình Vân thì cánh cửa sổ nằm ở xa bọn họ nhất bị phá tan, một người bịt mặt cầm kiếm xông vào.
Cùng lúc đó, mấy mảnh ngói trên nóc nhà cũng theo mấy người bịt mặt rơi xuống dưới đất.
Phật Sinh theo bản năng kéo Hoắc Đình Vân ra sau lưng để bảo vệ.
Ngay sau đó, mấy kẻ bịt mặt không chút do dự nhào về phía của Hoắc Đình Vân.
Phật Sinh nắm tay của Hoắc Đình Vân rồi kéo người về phía mình, để né tránh đòn tấn công của người bịt mặt gần nhất.
Trong nhất thời, Phật Sinh triền đấu với mấy gã bịt mặt.
“Mai Hương! Hạ Hà!” Phật Sinh vốn chỉ là một đứa gà mờ, dù có một thân một mình thì cũng đã cảm thấy quá sức, huống chi hiện tại còn phải che chở cho Hoắc Đình Vân.
Càng lúc càng kiệt sức, Phật Sinh chỉ đành cầu cứu người bên ngoài.
Chỉ có điều người bên ngoài đã sớm bị thuốc mê làm cho ngất xỉu, nên chẳng có ai đáp lại nàng.
“Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!” Gã cầm đầu đám bịt mắt cười lạnh một tiếng, rồi lại nhào về phía Hoắc Đình Vân.
Sau khi đánh qua mấy hiệp, thể lực của Phật Sinh nhanh chóng tụt xuống.
Nàng há miệng thở , vừa ứng phó kẻ địch ở bên tay, vừa chú ý tới tình huống của Hoắc Đình Vân bên cạnh.
Hoắc Đình Vân có lẽ là bị dọa sợ, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, chỉ nắm thật chặt góc áo của nàng, đồng thời nhắc nhở: “Nương tử cẩn thận.”
Lúc người kia vừa nhào về phía Hoắc Đình Vân thì Phật Sinh đã chú ý tới, chỉ tiếc lực bất tòng tâm, đã không còn kịp phòng thủ nữa.
Thật ra thì Phật Sinh hoàn toàn có thể bỏ mặc Hoắc Đình Vân, dù sao thì một tháng trước, nàng và hắn cũng chỉ là hai người xa lạ, mà bây giờ, hai người cũng không được tính là thân thuộc.
Chỉ là trong chớp mắt đó, Phật Sinh lại nhớ tới cảnh Hoắc Đình Vân chắn đao cho mình ngày đó.
Phật Sinh cũng không biết là mình đang nghĩ gì, nàng cứ như vậy mà nhào lên phía trước.
Tới khi phục hồi lại tinh thần thì một kiếm kia đã đâm thẳng vào tâm mạch của nàng, cơn đau cũng theo đó mà lan tràn khắp cơ thể.
Trong giây phút đó, Phật Sinh chợt nhớ tới rất nhiều chuyện.
Năm ngoái nàng từng tích mấy văn tiền để đưa cho một thầy bói giang hồ để hỏi vận, thầy bói nói năm nàng mười sáu tuổi sẽ gặp rất nhiều tai nạn.
Khi đó Phật Sinh nghe xong thì rất không vui, có người nào mà muốn tốn tiền để nghe điều xúi quẩy đâu.
Thế là nàng làm bộ như muốn đánh người, nhưng thầy bói kia còn nói: Ngươi đừng có gấp, cho dù nhiều tai nạn nhưng cũng sẽ có quý nhân tương trợ, nhất định đều sẽ gặp dữ hóa lành.
Bây giờ nhớ lại, lời thầy bói khi ấy nói cũng linh nghiệm đó chứ.
Phật Sinh đỡ bàn, đau tới mức mắt nổi đom đóm.
Nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng vang, hình như là Hướng Cổ đang chạy tới.
Đám người kia cũng nghe thấy động tĩnh, chúng liếc Hoắc Đình Vân một cái rồi mới vội vàng rút lui.
Phật Sinh vô lực ngã ngược về sau, sau đó bị Hoắc Đình Vân tiếp được.
Hình như Hoắc Đình Vân bị dọa tới không nhẹ, sắc mặt của hắn vô cùng khó xem, ngay cả cánh tay đang ôm nàng cũng dùng lực khá lớn.
“Người đâu! Mau đi mời đại phu!”
Hoắc Đình Vân đè lại cảm xúc, sau đó phát hiện người trong ngực có động tĩnh nhỏ.
Hắn cho là nàng đang muốn nói có phải mình sắp chết rồi không.
Hắn cũng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời rồi, sẽ không chết.
Nhưng Phật Sinh lại cười, tuy nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.
Nàng nói: “Tốt quá, không cần phải tới cuộc hẹn nữa.”
Hoắc Đình Vân dở khóc dở cười, nhất thời không còn gì để nói.
Chỉ có điều khi Phật Sinh nói xong câu này thì hôn mê bất tỉnh..