Dù sao thì cái miệng cũng mọc trên đầu của người ta, dù bọn họ có muốn quản thì cũng quản không được.
Mới đầu thì Phật Sinh có hơi kinh ngạc và cạn lời, nhưng qua mấy ngày thì nàng cũng quăng chuyện này ra sau ót.
Phật Sinh chỉ cảm thấy mình đã giải quyết xong hai mối phiền phức lớn, một là Vĩnh Ninh công chúa, hai là đứa con trong bụng.
Chỉ có điều người sống trên đời, phiền phức tìm tới là vô cùng vô tận, vì thế ngoại trừ hai cái này ra thì Phật Sinh vẫn còn hai mối phiền phức khác.
Một là chuyện của Hắc Thạch, nàng nên xử lý thế nào đây? Ngày nào nàng chưa chết thì đám người kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.
Với lại, hai tên sát thủ truy sát nàng lúc đó đi đâu rồi? Bọn chúng trở về phục mệnh rồi sao? Hai là chuyện của Ngụy Khởi, bên phía ông ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao từ ngày đó cho tới bây giờ, ông ta lại không có bất cứ hành động nào? Đây quả thật là một chuyện không hợp với lẽ thường.
Chẳng lẽ ông ta đột nhiên mắc phải căn bệnh nan y, sắp chết, cho nên sinh lòng hướng thiện, quyết định làm một người tốt?
… Xác suất trở thành sự thật của suy đoán này ước chừng là số không.
Ngày nào chưa xử lý xong hai việc này thì ngày đó Phật Sinh vẫn phải luôn sống trong nơm nớp lo sợ.
Nhưng trong cái sợ thì vẫn còn có cái vui, mỗi ngày Hoắc Đình Vân để mớm thuốc cho nàng uống, đẩy nàng ra ngoài xem hoa xem cỏ, xem trời xem mây… Thậm chí hắn cũng đã học xong cách chải tóc cho nàng.
Chỉ là không ngờ một người luôn luôn thông tuệ như Hoắc Đình Vân lại bị kiểu tóc của nữ tử làm khó.
Phật Sinh lại kêu đau, Hoắc Đình Vân đành phải nhẹ tay hơn nữa, lâu lâu hắn còn hỏi nàng là: “Có đau không?”
Chẳng qua là dù hắn có cố gắng thế nào thì kết quả vẫn cứ… vô cùng khó coi.
Mai Hương, Hạ Hà buồn cười nhìn cái búi tóc xiêu xiêu vẹo vẹo lại lỏng la lỏng lẻo trên đỉnh đầu của Phật Sinh, cuối cùng cũng nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ: “Vương gia, ngài đừng làm khó mình nữa.”
Hoắc Đình Vân buông tiếng thở dài, đặt cây lược gỗ đào về lại cái bàn trang điểm khắc hoa được làm bằng gỗ hoa lê.
Hắn đưa mắt nhìn cái búi tóc chẳng ra gì trong gương đồng, dường như có chút buồn rầu.
“Thôi, ta không làm được, vẫn là để các ngươi làm đi.” Hắn đã học mấy ngày, cũng không phải là không có chút tiến bộ nào, mới đầu ngay cả kiểu tóc đơn giản nhất hắn cũng không biết chải.
Phật Sinh cũng che miệng cười: “Vương… Đình Vân, chẳng phải ngày thường ngươi đều tự chăm sóc cho mình đó sao? Sao ngay cả cái này cũng không biết thế?”
Nàng chưa quen gọi tên hắn lằm, nhưng khi gọi xong rồi thì nàng lại cảm thấy bọn họ chính là bạn bè bình đẳng với nhau.
Mặc dù trên danh nghĩa bọn họ là phu thê, nhưng Phật Sinh hiểu rõ, tất cả chỉ là giả.
Hoắc Đình Vân ngồi xuống bàn tròn, một tay chống bàn, tay còn lại rót cho mình một chén trà nóng.
Hắn có chút bất đắc dĩ nói: “Tóc của ta thì chỉ cần cột sơ là được, nhưng tóc của nàng lại khác, không thể tùy tiện được.”
Thật ra thì Phật Sinh cũng chẳng thích mấy kiểu tóc vướng víu kia, lúc trước nàng chỉ cần cột hết tóc lên thành một cái đuôi ngựa là xong việc, vừa dễ làm lại vừa dễ hoạt động.
Nhưng nàng vừa cười nhạo Hoắc Đình Vân, nên không thể nói cho hắn biết chân tướng, bèn cười ha hả bỏ qua.
Phật Sinh có một vết thương nằm gần đầu gối, vết thương rất sâu, gần như là muốn làm tổn thương kinh mạch.
Vì thế dù thời gian đã qua gần nửa tháng, Phật Sinh vẫn không có cách nào đi lại bình thường.
Chu đại phu và những người khác đều nhất trí cho rằng cẩn thận là trên hết, dù nàng có nói thế nào thì bọn họ cứ nhìn chằm chằm nàng, không cho nàng đứng lên đi nửa bước.
Vì vậy trong nửa tháng này, nàng đều được Hoắc Đình Vân ôm lên xe lăn để hoạt động.
Nhắc đến mới nói, có lẽ Hoắc Đình Vân ôm lâu nên thuần thục, bây giờ hắn đã không còn mệt tới dốc như ban đầu nữa.
Phật Sinh cười nói: “Xem ra tác dụng của ta còn rất lớn, có thể giúp cho Đình Vân rèn luyện cơ thể.”
Hoắc Đình Vân cười gật đầu: “Đúng thế, tác dụng của Phật Sinh rất lớn.”
Dưới sự yêu cầu của Phật Sinh, hắn cũng bắt đầu gọi nàng bằng tên.
Hai người bọn họ ngươi một câu ta một lời, ở chung vô cùng hài hòa, khiến cho Hạ Hà và Mai Hương đều nhẹ nhàng thở ra.
Hoắc Đình Vân đang đẩy Phật Sinh đi tản bộ thì chợt nghe bẩm rằng Mai thị tới.
Trong nửa tháng này, Mai thị đã tới không ít lần, nhưng bởi vì cách nói chuyện quá khó nghe, suốt ngày cứ muốn châm chọc người khác cho nên mỗi lần đến đều bị Phật Sinh chọc cho tức giận rời đi.
Nhưng rồi lần sau bà ta lại mặt dày tới nữa.
Mai Hương nhỏ giọng lầm bầm: “Mai phu nhân cũng thật là, sao lại tới nữa rồi?”
Phật Sinh cũng không thích bà ta, nhưng mấy ngày nay hành động của nàng không tiện, bà ta tới trái lại mang thêm ít việc vui.
Nhìn cái dáng vẻ tức tới thổ hổn hển của bà ta, Phật Sinh quả thật rất vui vẻ.
Mai thị lắc mông, làm ra vẻ tới gần: “Úi, thì ra hai người ở chỗ này à? Hôm nay trời đẹp, ra ngoài tản bộ cũng tốt cho cơ thể.
Thân thể của hai người đều không tốt, phải phơi nắng nhiều một chút.”
Phật Sinh cười híp mắt đáp: “Đa tạ ý tốt của nhị nương.
Chỉ là lúc nãy mặt trời còn chói chang, nhưng bây giờ lại có một đám mây đen kéo tới, che khuất cả ánh nắng trên đầu.
Chẳng lẽ là vì nhị nương tới?”
Sắc mặt của Mai thị sầm xuống, đây chẳng phải là đang nói bà ta là đồ xui xẻo hay sao? Nhưng dù bà ta có xui xẻo thì cũng đâu thể xui hơn Hoắc Đình Vân được? Khắc chết ba người vợ, đứa thứ tư thì cũng nửa sống nửa chết.
Bà ta nặn ra một nụ cười, nói: “Nhưng ta lại thấy trong vương phủ dường như có thứ gì đó không sạch sẽ, có cần ta mời một pháp sư về hay không? Nếu như có mấy thứ bẩn thỉu thật thì cũng kịp thời siêu độ, hai người cảm thấy thế nào?”
Phật Sinh sờ cằm: “Vẫn là thôi đi, ta sợ nhị nương chịu không nổi sự siêu độ của pháp sư.”
Mai thị lập tức nhướng mày trừng mắt: “Ngươi…” Đây chẳng phải là đang ám chỉ bà ta chính là thứ bẩn thỉu hay sao?
Lần nào bà ta tới thì cũng bị Phật Sinh làm cho á khẩu, thử hỏi ngày trước, Hoắc Đình Vân nào dám phản bác bà ta?
Mặt của Mai thị dần trở nên vặn vẹo, bà ta kiềm nén lại tâm tình, nói: “Là nhị nương lắm miệng, Như Yên cũng đừng tức giận.
Ta đây cũng chỉ vì lo quá nên hoảng loạn mà thôi.” Bà ta vừa nói vừa liếc hai người một cái.
Mai thị nói tới đây thì ngừng, sau đó lại bày ra cái dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, làm cho người khác vô cùng tò mò.
Phật Sinh không thích cái dáng vẻ này của bà, cho nên hỏi thẳng vào vấn đề: “Có chuyện gì thì nhị nương cứ nói thẳng.”
Mai thị thở dài một hơi, nói: “Các ngươi không biết chuyện này thì cũng dễ hiểu, vì nó cũng là do Trọng Nguyên tình cờ nghe được.
Ngày ấy, Vô Giác đại sư đi gặp hoàng thượng, nói gần đây khi ngài ấy bấm tay tính toán thì phát hiện có một nữ nhân có mệnh cách vô cùng tốt sắp xuất hiện, mệnh của người này vừa hay có thể bổ sung cho mệnh của Đình Vân.
Hoàng thượng nghe xong thì quả nhiên vô cùng mừng rỡ.
Ngụy đốc công thừa dịp mà nói, đợi khi nào đại sư tìm được người này thì sẽ gả nàng cho Đình Vân làm trắc phi, kể từ đó cũng giúp ích được cho thân thể của Đình Vân.”
Bà ta không tin, đã nói tới mức này rồi mà Đỗ Như Yên này còn có thể lớn lối như thế!
Phật Sinh ngẩn người, nhìn về phía Hoắc Đình Vân: “Tốt quá, nếu Đình Vân có thể khỏe hơn, để lại hương hỏa cho nhà họ Hoắc thì cũng coi như là xứng đáng với liệt tổ liệt tông.”
Mai thị nghe xong lời này thì vừa tức vừa gấp.
Sao bà ta có thể quên chuyện này được? Tới khi đó, chẳng phải mộng đẹp của bà ta sẽ càng cách bà ta xa hơn sao?
Mai thị giận tới xanh mặt, bèn tìm một cái cớ để rời đi.
Phật Sinh nhìn bóng lưng của bà ta, che miệng bật cười: “Ngày trước ta cứ nghĩ chỉ có mấy người đàn bà ở ngoài chợ mới không thèm nói đạo lý, không ngờ trong chốn cao môn đại hộ cũng có loại người này.”
Hoắc Đình Vân nói: “Tính cách của một người không có quan hệ gì với môi trường sinh sống của bọn họ.
Có người trong bùn mà không nhiễm, tự nhiên cũng có người bên ngoài vàng son bên trong lại thối rữa.”
Phật Sinh ừm một tiếng, chợt nhớ tới lời của Mai thị: “Nhưng nếu lời của bà ta là thật…” Thật ra thì nàng cũng không mấy tin vào những thứ này, nhưng lỡ đâu lần này thật sự là mèo mù vớ được cá rán thì sao?
Nhưng Hoắc Đình Vân lại lắc đầu: “Ta có một mình Phật Sinh là đã đủ lắm rồi.
Nếu hoàng thượng cứ kiên quyết làm thế thì ta chỉ có thể kháng chỉ không tuân.”
“Hả?” Bốn chữ ‘kháng chỉ không tuân’ nghe rất nghiêm trọng: “Thật sự không có vấn đề gì sao?”
Hoắc Đình Vân cười nhẹ, gật đầu: “Không có vấn đề gì lớn.”
Không ngờ lần này Mai thị nói đúng thật, Vô Giác đại sư tìm ba ngày, cuối cùng cũng tìm được nữ tử kia trong một hộ gia đình ở phường Thanh Dương.
Gia đình của nữ tử nghèo khó, hoàng đế bèn làm chủ, ban thưởng cho vô số tài bảo, đồng thời còn muốn gả nàng ta cho Hoắc Đình Vân làm trắc phi.
Hoắc Đình Vân đương nhiên là từ chối: “Đa tạ ý tốt của hoàng thượng, chỉ là cơ thể của mình tự Đình Vân hiểu rõ, đã hại một cô nương, ta không muốn hại thêm người thứ hai.” Vừa dứt lời thì hắn bắt đầu ho, ho đến mức như muốn ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Hoàng đế nghe thế đương nhiên là mềm lòng.
Nhưng Ngụy Khởi lại ở bên cạnh thêm mắm thêm muối: “Vương gia nói thế là sai rồi, cho dù ngài không vì mình mà suy nghĩ thì cũng nên vì hoàng thượng và những người quan tâm tới vương gia chứ.
Lần này đại sư có thể nói là đã tiết lộ thiên cơ, chỉ vì muốn tìm cho vương gia một chút hi vọng sống, sao vương gia có thể từ chối cho được?”
Ngụy Khởi nhìn chằm chằm vào Hoắc Đình Vân, người sau thì vẫn giữ vững cái dáng vẻ ốm đau bệnh tật, không rành thế sự.
dường như chuyện gì cũng không biết.
Hừ, ngụy trang cũng giỏi lắm.
Hoàng đế lại bị Ngụy Khởi thuyết phục, đành mở lời khuyên: “Đúng thế, đây cũng là vì suy nghĩ cho cơ thể của ngươi thôi, chỉ là một nữ nhân, làm sao có thể quan trọng hơn cơ thể của ngươi nữa.”
Hoắc Đình Vân lại gập người ho khan, như là đang muốn ho cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Hoàng đế vội vàng giúp hắn vỗ lưng, lại sai người đi mời thái y tới.
Đợi tới khi hoãn lại, Hoắc Đình Vân làm ra vẻ dường như đã hạ quyết tâm: “Bẩm hoàng thượng, thật ra là do thần ái mộ vương phi, không đành lòng để cho nàng ấy chịu uất ức.
Nàng ấy đương nhiên là không cảm thấy mình chịu uất ức, nhưng thần lại thương cảm thay cho nàng ấy.
Thần đã là một kẻ hấp hối sắp chết, sao có thể đành lòng dùng cảnh tam thê tứ thiếp để khiến nàng đau lòng được.”
Ánh mắt của hắn cũng trở nên mê ly: “Hoàng thượng cũng biết, phụ thân thần năm đó cũng đối xử như thế với mẫu thân, ba ngàn con sông chỉ uống gáo nước.”
Ngay cả Hoắc Tri Ý hắn cũng đem ra, hoàng đế làm sao không dao động cho được: “Vậy… Thôi được.
Chỉ có điều…”
Nhưng Ngụy Khởi lại không chịu từ bỏ, ông ta nói: “Nếu đã vậy thì cứ để nữ tử kia tiến vào U Vương Phủ làm tiểu tỳ đi, vừa có thể ở gần vương gia, vừa không quấy rầy tới tình cảm nồng nàn của vương gia và vương phi, thế chẳng phải là đã vẹn cả đôi đường?”
Hoàng đế vỗ tay bảo hay: “Cách này của Ngụy khanh rất có lý, vậy cứ quyết định thế đi.”
Hoắc Đình Vân nhìn Ngụy Khởi: “Đa ta đốc công thành toàn.”
Ngụy Khởi chỉ nở một nụ cười thâm trầm rồi nói: “Vương gia quá lời rồi, năm đó lão vương gia và vương phi tình cảm sâu nặng, lão đương nhiên đều nhìn thấy cả.” Ông ta dường như là đang nhớ về năm đó thật: “Lão vương gia và lão vương phi, năm đó quả thật là xứng đôi vừa lứa.
Lão vương phi vô cùng xinh đẹp, khác hẳn với tộc Hán chúng ta.
Trước đây ít năm, ta tình cờ đọc được một quyển sách cổ, lúc đấy mới biết được thì ra lão vương phi là tộc nhân của Thiên Mật Tộc.
Một bộ tộc tốt đẹp như vậy, vừa giỏi ca giỏi múa, biết dệt vải, biết nhuộm màu… Đáng tiếc, chẳng hiểu sao lại biến mất biệt tăm, ài…”
Lúc Ngụy Khởi nói chuyện thì cũng bí mật quan sát tới phản ứng của Hoắc Đình Vân, nhưng Hoắc Đình Vân vẫn như thế, dường như không hề bị lay động.
Ông ta dời mắt, cúi mình vái chào với hoàng đế: “Hoàng thượng, cơ thể của vương gia quan trọng, không thể chậm trễ, chi bằng thừa dịp hôm nay đón luôn nữ tử đó về.”
Hoàng đế liên tục gật đầu tán thưởng.
Hôm nay Hoắc Đình Vân đi gặp hoàng đế, Phật Sinh ở trong phủ mà lo lắng không thôi.
Thật ra thì cũng không phải là chuyện gì lớn, cùng lắm là trong phủ nhiều thêm một trắc phi thôi, nàng và Hoắc Đình Vân cũng không phải là phu thê thật, nếu như hắn có một thê tử thật sự thì đó đương nhiên là một điều tốt…
Lời tuy nói vậy, nhưng trong lòng vẫn cứ cảm thấy không thoải mái.
Nếu như… Hoắc Đình Vân càng thích nữ tử kia hơn, sau đó xem nhẹ người bạn như nàng, vậy thì nàng nhất định sẽ rất khó chịu.
Nhưng nếu thế, nàng hình như có thể toàn thân rút lui…
Phật Sinh suy nghĩ miên man, chợt nghe kẻ hầu bẩm lại rằng vương gia đã về.
Trái tim của nàng đột nhiên đập nhanh, xa xa nhìn thấy Hoắc Đình Vân đang đi tới, bên cạnh còn có một nữ tử.
Nữ tử kia ngoan ngoãn đi bên cạnh Hoắc Đình Vân, dường như là đang cùng hắn trò chuyện gì đó.
Lúc này Phật Sinh mới phát hiện, hình như Hoắc Đình Vân luôn đối xử tốt với tất cả mọi người?.