Hoắc Đình Vân vẫn chưa muốn rút dây động rừng, nhưng nếu người đã tới thì hắn cũng không ngại gậy ông đập lưng ông.
Ngụy Khởi tốn công tốn sức gài người vào, chẳng qua chỉ là muốn tìm kiếm bí mật của Thiên Mật Tộc, nhưng cho dù ông ta có tìm thế nào thì tuyệt đối cũng không tìm thấy bất kỳ thứ nào có liên quan tới Thiên Mật Tộc ở trong U Vương Phủ.
Sau khi mẫu thân của hắn chết thì hắn đã sớm xử lý tất cả mọi thứ.
Còn về bí mật kia, đương nhiên chỉ tồn tại ở trong đầu của hắn.
Nếu như Ngụy Khởi lật tung toàn bộ U Vương Phủ mà không tìm thấy đồ thì tất nhiên sẽ thay đổi tư duy, nghĩ rằng đồ vật đang ở trên người hắn, tới lúc đó cũng là thời cơ để hắn ra tay.
Hoắc Đình Vân lệnh cho Hướng Cổ đừng ngăn cản Bảo Phương, cứ để nàng ta tùy ý lục soát, tốt nhất là lục soát cho nhanh để rồi về báo lại với Ngụy Khởi.
…
Đối với mấy việc này, Phật Sinh hoàn toàn không biết gì cả.
Mỗi ngày, nàng không ăn thì ngủ, không thì được Hoắc Đình Vân đẩy ra ngoài phơi nắng hóng gió, cuối cùng kết thúc bằng việc chọc cho Mai thị tức chơi.
Ngày hôm nay, Mai thị cố ý dẫn theo người thiếp đang mang thai của con trai bà ta tới, nói là muốn giúp Phật Sinh giải buồn, nhưng thật ra là để chọc tức Hoắc Đình Vân.
Chuyện Phật Sinh bị hư thai, Mai thị đương nhiên là đã nghe nói qua, cũng vì thế mà bà ta mới nghĩ ra cách này để chọc tức hai người.
“Ấy, vương phi nhìn bụng của nàng xem, có phải lớn lắm không? Lần trước ta không yên tâm, nên đã đi hỏi đại phu.
Đại phu nói là rất có khả năng là thai song sinh đó.” Đại Lương cũng không có suy nghĩ thai song sinh là điềm xấu, trái lại còn cho rằng nó là một điều vô cùng may mắn, là điềm lành mà trời ban, nhà người nào mà có thai song sinh, nếu báo lên triều đình thì còn được ban thưởng.
Phật Sinh gật đầu đáp: “Vậy thì tốt, chúc mừng nhị nương.”
Mai thị đột nhiên tỏ vẻ xót xa, bà ta ảo não nói: “Ối, xem cái miệng của ta này, lỡ mà vui thì cái gì cũng quên hết.
Nhị nương cũng không phải cố ý thích ngươi đâu, ngươi cũng đừng gấp, các ngươi còn trẻ, hài tử thì sau này cũng sẽ có.
Mà ta nói thật, với cơ thể của Đình Vân, tình huống này cũng nằm trong dự liệu…”
Bà ta vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Phật Sinh.
Nhưng nữ nhân này lại mặt không đổi sắc, còn vô cùng lạnh nhạt cầm miếng dưa hấu ăn, phảng phất như chuyện này chẳng có liên quan gì tới mình.
Mai thị cảm thấy rất bức bối: “Như Yên à, ngươi cũng đừng có đau lòng quá, chuyện này cũng không phải là lỗi của ngươi.”
Phật Sinh gặm dưa hấu, vô cùng bình tĩnh biểu đạt sự khó chịu của mình: “Nhị nương, ta hiểu mà, có lẽ là duyên phận giữa ta và hài tử chưa tới.
Cho dù ta cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng đã nghĩ thoáng hơn rồi.”
Mai thị nhìn dáng vẻ bình thản của nàng, có vẻ nào là đang khó chịu cơ chứ?!
Gương mặt tươi cười của bà ta có hơi cứng lại, bà ta nhìn sang đứa con dâu đang mang thai của mình, sau đó chợt cúi người đi lắng nghe nhịp tim của đứa nhỏ: “Đại phu nói đứa bé này mạnh khỏe lắm.
Nếu như sau này ngươi và Đình Vân không có con thì cứ nhận con của Trọng Nguyên là con nuôi cũng được.”
Phật Sinh vẫn gật đầu: “Đa tạ nhị nương quan tâm, chỉ là việc này ta không thể quyết định được, vẫn phải xem ý kiến của Đình Vân đã.”
Đang nói, Phật Sinh lại đột nhiên vẫy tay về một phía cách đó không xa: “Đình Vân.”
Hoắc Đình Vân tiến lại gần, sau khi chào hỏi Mai thị xong thì hỏi: “Đang nói cái gì mà vui vẻ thế?”
Phật Sinh đáp: “Nhị nương nói, nếu sau này chúng ta không có con thì cứ nhận con của Trọng Nguyên làm con nuôi.” Nàng tựa vào vai của Hoắc Đình Vân, không biết từ lúc nào mà đã đổi sang cái dáng vẻ lã chã chực khóc.
Mai thị khi nhìn thấy cảnh này: …
Tốc độ trở mặt này cũng nhanh quá rồi đấy? Chẳng trách đại phu nói là sau khi mất con, đầu óc của nàng cũng hư theo luôn rồi!
Hoắc Đình Vân sờ sờ đầu của Phật Sinh, sau đó nhìn về phía Mai thị: “Xin lỗi nhị nương, nàng ấy…” Hắn cũng bày ra cái dáng vẻ vô cùng bi thống: “Nhị nương không nên nói chuyện này để thích nàng.”
Mai thị không biết nói gì cho phải, không thể làm gì khác hơn là nói lời xin lỗi: “Xin lỗi Đình Vân, là do ta cân nhắc không chu đáo.
Thôi ta đi trước, ngươi cứ dỗ dành nàng đi.”
“Được, vậy thì ta sẽ không tiễn nhị nương.” Hoắc Đình Vân gật đầu.
Đợi tới khi người đã đi xa thì Phật Sinh mới ngẩng đầu lên, cười hì hì nói: “Bà ta thì thích gây sự, nhưng sao lại ngốc như thế chứ.”
Hoắc Đình Vân cũng nói hùa theo nàng:”Ừm, Phật Sinh thông minh lắm.” Nói xong, hắn cầm lấy miếng dưa hấu trên bàn rồi cắn một cái.
Phật Sinh thấy thế thì có hơi do dự, đó có phải là miếng dưa hấu mà nàng vừa ăn không?
Hoắc Đình Vân hỏi: “Mấy ngày này, có phải vết thương của nàng đã tốt hơn nhiều rồi không?”
Phật Sinh gật đầu: “Đúng thế.” Nàng vừa nói vừa muốn đứng dậy khỏi xe lăn, biểu hiện cho hắn xem thế nào là bước đi như bay, nhưng lại bị Hoắc Đình Vân đè lại.
Hắn bật cười:”Vậy thì tốt, có lẽ qua mấy ngày nữa thì sẽ khỏi hẳn.
Sắp tới là thọ yến của thái hậu, phải làm phiền Phật Sinh cùng ta vào cung một chuyến.”
Vào cung à, thật sự thì Phật Sinh chẳng có cảm tình gì đối với việc vào cung, chủ yếu là vì trong cung có rất nhiều quy củ phiền phức, lỡ đâu nàng vô tình quên mất chuyện gì đó, mắc phải sai lầm thì chẳng phải sẽ làm Hoắc Đình Vân mất mặt.
Lúc nói chuyện thì cũng phải cẩn thận từng li từng tí, phải nói sao cho đúng thân phận, có thể diện.
Quả nhiên, cuộc sống của người sĩ diện cũng chẳng dễ dàng gì.
“Được, khi nào?” Phật Sinh cầm thêm một miếng dưa hấu, thầm nghĩ phải chuẩn bị trước một ít mới được.
Thọ yến của thái hậu được diễn ra vào khoảng mấy ngày sau, đương kim hoàng đế là một đứa con hiếu thuận ai ai cũng biết, vì thế buổi thọ yến lần này cũng tuyệt đối không thể qua loa sơ sài.
Trong lúc các phương kéo tới chầu mừng thì tự nhiên cũng có kẻ đục nước béo cò.
Bởi vậy thủ vệ trong cung cũng tăng lên không ít.
Ngày vào cung, chân của Phật Sinh cũng gần như đã khỏi hẳn.
Chẳng qua là Hoắc Đình Vân vẫn không yên lòng, cứ dặn đi dặn lại đủ thứ chuyện, còn bảo Hạ Hà đi theo để chăm sóc cho nàng.
“Ta biết rồi, ngươi đừng lải nhải nữa.” Phật Sinh có chút cạn lời.
Hạ Hà che miệng cười trộm.
Hoắc Đình Vân lắc đầu, có chút bất đắc dĩ: “Được được, ta không nói nữa.” Tầm mắt của hắn đột nhiên dừng lại, rơi vào đám châu báu ngọc ngà được đính trên đầu của nàng.
Phật Sinh chớp chớp mắt, nhìn thấy Hoắc Đình Vân đưa tay lên giúp nàng sửa lại cây trâm ngọc trên đầu: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Ừm!” Phật Sinh gật đầu thật mạnh rồi ôm lấy cánh tay của hắn.
Bởi vì trường hợp hôm nay vô cùng long trọng, cho nên nữ tử đều phải mặc hoa phục.
Hoa phục khác với thường phục, phần lớn hoa phục đều rất chặt, Phật Sinh hành động bất tiện, lúc bước qua ngưỡng cửa thì theo thói quen bước một bước thật dài, kết quả là bị làn váy kéo lại, suýt chút nữa là trượt chân ngã nhào.
Cũng may là Hoắc Đình Vân tay mắt lanh lẹ đỡ người dậy: “Cẩn thận.”
Phật Sinh có chút xấu hổ giật giật cáo áo, bộ đồ này chật quá rồi, khiến cho nàng ngay cả đi đường cũng đi không được.
Lỡ đâu lát nữa bị ngã thì bảo đảm mặt mũi sẽ mất hết.
Ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên Phật Sinh dùng thân phận U Vương Phi để đi gặp người khác, có không ít người rất tò mò về nàng.
Cho nên bọn họ vừa mới bước xuống xe ngựa thì đã có một vài ánh mắt dò xét nhìn về phía này.
Những ánh mắt đó, hoặc là tò mò, hoặc là tìm tòi nghiên cứu, nhưng cũng không tính là có ác ý.
Chỉ có một số là mang theo sự thương hại và khinh thường.
Phật Sinh không biết những người kia, chỉ cảm thấy bọn họ thật ghê tởm.
Ngoài ra còn có một ánh mắt mang theo hận thù và u oán, đó là của Vĩnh Ninh công chúa, mà ánh mắt thâm trầm khiến người ta sợ hãi khác thì tới từ Ngụy Khởi.
Yến hội này có thể đem ra so với đại hội võ lâm rồi.
Phật Sinh cố gắng làm lơ mọi thứ, trong yến hội, khách nam và khách nữ có chỗ ngồi riêng, cho nên nàng và Hoắc Đình Vân không thể không tách ra, tự mình ngồi về chỗ của mình.
Nàng vừa tới, tầm mắt của người trong bữa tiệc đều đồng loạt nhìn sang.
Phật Sinh thiếu chút nữa là trợt chân, nàng cố gắng làm mình bình tĩnh lại, ngồi xuống rồi không nói một lời.
Bên cạnh nàng ngồi hai người, người đầu tiên là một vị phu nhân đã có tuổi, còn vị thứ hai là một phu nhân trẻ tuổi.
Nhưng tóm lại nàng chẳng nhận ra ai, cho nên dứt khoát ngậm miệng cho rồi.
Nhưng không ngờ vị phu nhân trẻ tuổi kia lại đột nhiên mở miệng: “Tham kiến U Vương Phi.”
Phật Sinh nhìn nàng ta rồi nở một nụ cười đầy thiện ý.
Khi người phụ nữ trẻ tuổi này cười thì có vẻ rất hòa nhã dễ gần, có lẽ là một người tốt.
Nàng ta lại nói: “Ta đang từng nghe nói qua đại danh của vương phi, hôm nay cuối cùng cũng có thể gặp mặt.
Dung mạo của vương phi quả thật là hoa nhường nguyệt thẹn, chẳng khác gì với những lời đồn bên ngoài.”
Phật Sinh xấu hổ cười: “Lời đồn ấy à, đều là những thứ không thể tin.”
Phu nhân trẻ tuổi gật đầu: “Vương phi nói đúng, là do ta quá mức nông cạn.
Nghe nói vương phi là nhân sĩ Nam Châu, thật sự thì ta rất tò mò về nơi đó, nếu như có cơ hội, mong vương phi có thể giới thiệu cho ta vài điều.”
Phật Sinh vẫn giữ nguyên nụ cười: “Nếu có cơ hội thì ta nhất định sẽ.”
Cứ mỗi lần nói chuyện với ai thì Phật Sinh đều phải cười, cho nên mới chỉ một lát mà nàng đã cảm thấy mặt mình sắp cứng đờ rồi.
Nhưng cũng may là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ do hôm nay là thọ yến của thái hậu, vì thế không có kẻ nào muốn gây chuyện, ngay cả Ngụy Khởi cũng không tới để làm phiền nàng.
Cứ tưởng đêm hôm nay sẽ trôi qua một cách thoải mái, nhưng không ngờ lúc bữa tiệc sắp tàn thì lại xảy ra một chuyện bất ngờ..