Tình cảnh quả thật rất hỗn loạn, thì ra mấy con hát đã bị người ta đánh tráo, lúc này bọn chúng đều cầm đao trong tay, nhìn dáng vẻ rất là nguy hiểm.
Người tới tham dự hôm nay phần lớn đều là phụ nữ và trẻ em, số nam nhân ít ỏi còn lại thì cũng chẳng có mấy người có thể đánh.
Tất cả đều đẩy gia phó của mình lên đỡ đòn, nhưng làm sao chống những kẻ đang cầm đao, đám người này vô cùng hung ác, một đao là chém chết một người.
Có người định đi tìm binh lính tuần tra, nhưng còn chưa chạy tới cổng thì đã bị loạn đao chém chết, mặt cũng bị chém cho nát bấy.
Phật Sinh thấy vậy thì hít vào một hơi, nàng suy nghĩ một chút, rồi im lặng đưa tay lên che mắt của Hoắc Đình Vân lại.
Nhóm ác ôn này khác với những thích khách lần trước, mấy kẻ kia đều có mục tiêu rõ ràng, có giết thì cũng giết đúng một người.
Nhưng mấy kẻ này thì gặp ai cũng chém, ra tay tàn nhẫn lại không có quy luật, thật sự có chút dọa người.
Với tính tình nho nhã yếu ớt của Hoắc Đình Vân, vẫn đừng nên xem thì tốt hơn, miễn cho tối về lại gặp ác mộng.
Mà đừng nói là Hoắc Đình Vân, ngay cả Phật Sinh nhìn thôi thì cũng muốn ói.
Nàng che miệng quay đầu sang chỗ khác rồi làm động tác nôn khan, mùi máu tanh nồng nặc lan tràn khắp nơi, khiến cho đầu của mỗi người đều phát ra tiếng ong ong.
Phật Sinh không khỏi hoài nghi, có phải là nàng có vấn đề gì không, nếu không thì sao nàng tới nơi nào thì cũng bị rước họa sát thân thế này?
Nàng vừa mới xoay người thì không biết có cây đao từ nơi nào bay tới, ghim thẳng vào ngay trên ghế của nàng ngồi.
Vị trí ngồi của nàng và Hoắc Đình Vân nằm ở chính giữa, cho nên có thể xem là tiến thoái lưỡng nan, dù có đi bên nào thì cũng không ổn.
Hành động của Phật Sinh làm đám côn đồ chú ý, chúng nhìn sang bên này, rồi chỉ chỉ Hoắc Đình Vân: “Ngươi, lại đây.”
Bọn chúng vẫn muốn sống, cho nên trước khi quan binh đến thì phải rút lui cho nhanh.
Nhưng nếu muốn rút thì phải có con tin, tên tiểu bạch kiểm này nhìn sao thì cũng rất dễ bắt, vì thế liền quyết định là hắn.
Thủ lĩnh của đám côn đồ nhìn Hoắc Đình Vân rồi đứng chờ động tác của hắn.
Lẽ ra Hướng Cổ phải ở gần bên cạnh, nhưng tình cảnh khi nãy rất hỗn loạn, cho nên bọn họ đã bị tách ra.
Lúc nãy chỉ còn mỗi Phật Sinh là đứng ngăn ở trước mặt, Phật Sinh nhìn Hoắc Đình Vân, lại nhìn sang gã thủ lĩnh, cẩn thận đàm phán một câu: “Hay là ngươi bắt ta đi?”
Thủ lĩnh nhìn nàng, sau đó khinh thường “xì” một cái, một nữ nhân thì có thể làm được gì chứ.
Gã thủ lĩnh thấy Hoắc Đình Vân vẫn đứng yên ở đó, bèn đích thân bay tới để bắt người về.
Hướng Cổ đương nhiên là không thể ngồi yên đứng nhìn, hắn ta bay tới, cùng thủ lĩnh triền đánh.
Kể từ đó, chiến trường lập tức chuyển dời sang đám của Phật Sinh.
Những người đang đứng bên cạnh họ đều nhanh chóng tản sang một bên, Phật Sinh cũng muốn dẫn Hoắc Đình Vân chạy trốn, chỉ đáng tiếc đám lâu la kia trung thành quá mức, chúng nhớ kỹ lời dặn của lão đại nhà mình, cho nên dẫn nhau bao vây Phật Sinh và Hoắc Đình Vân lại.
Phật Sinh do dự một lát, tự hỏi có nên đánh nhau hay không, nhưng đối phương người đông thế mạnh, phần thắng của nàng không lón.
… Nếu như nàng vứt bỏ Hoắc Đình Vân thì có lẽ phần thắng sẽ lớn hơn một chút.
Nhưng Phật Sinh nàng là loại người này sao?
Tất nhiên là không rồi… Nếu đổi thành người khác thì nàng có lẽ sẽ lựa chọn cách này.
Nhưng Hoắc Đình Vân thì không được, Hoắc Đình Vân là bằng hữu duy nhất của nàng, hắn đối xử với nàng rất tốt.
Sao nàng có thể để cho hắn tự mình đối mặt với nguy hiểm được?
Vậy nên Phật Sinh chỉ do dự một lát rồi cứ đứng yên ở đó, mặc cho đám người kia bắt nàng và Hoắc Đình Vân làm tù binh.
Hướng Cổ nhìn thấy cảnh này thì khóe mắt nứt ra, cơn giận cũng lên tới đỉnh điểm: “Thả vương gia nhà ta ra!”
Phật Sinh nghi ngờ hắn ta chính là một đứa ngu, nếu nói thế thì chẳng phải là đang làm lộ thân phận của Hoắc Đình Vân hay sao?
Đối phương vốn dĩ chỉ muốn bắt cóc con tin để có thể rời đi dễ hơn, giờ thì hay rồi, sau khi nghe được người mình bắt là vương gia, chắc chắn bọn chúng sẽ rút lui ngay.
Quả nhiên, sau khi gã thủ lĩnh nghe xong thì lập tức phân phó cho đám lâu la trói bọn họ lại rồi vừa đánh vừa lui, muốn từ cửa Bắc chạy ra khỏi thành.
Cửa Bắc vắng vẻ, có lẽ sẽ có xe ngựa ở đó tiếp ứng…
Dựa vào kinh nghiệm chạy trốn nhiều năm của bản thân, Phật Sinh nhanh chóng ở trong đầu tính toán xác suất chạy trốn thành công.
Hiện tại đối phương có tầm mười người, bốn người áp giải, bốn người bọc hậu, hai người còn lại thì đi đằng trước mở đường…
Nếu như lát nữa có xe ngựa, thì xác suất để đánh bại hai kẻ đi trước đi cướp đao, sau đó dùng đao cắt dây trói ngựa, cuối cùng cưỡi ngựa chạy thoát là…
Hiện thực đã chứng minh, xác xuất đó bằng không.
Bởi vì đối phương căn bản là chẳng có xe ngựa, bọn chúng trực tiếp dẫn theo hai người vượt nóc băng tường rời khỏi Lê Viên.
Phật Sinh có chút do dự, không biết liệu việc này có liên quan tới Ngụy Khởi hay không? Chắc là không có đâu, Ngụy Khởi làm gì tới mức làm việc điên rồ như thế?
Nhưng mà hiện thực lại nói cho nàng biết, Ngụy Khởi chính là điên rồ như thế.
Bởi vì khi đám người bắt hai người nói chuyện với nhau thì đã đề cập tới một việc: “Làm sao bây giờ? Có cần đi gặp đốc công luôn không?”
Một người trong đó tức giận mắng; “Ngu xuẩn, nếu bây giờ mà đi thì chẳng phải làm lộ thân phận của đốc công rồi sao?”
Phật Sinh nghe mà nghĩ, bây giờ các ngươi chẳng phải đang thảo luận chuyện này một cách rất đường hoàng hay sao? Có khác gì chuyện làm bại lộ thân phận không?
Suy nghĩ thứ hai chính là, không ngờ Ngụy Khởi lại vì bắt nàng mà lại ra tay độc ác như vậy.
Lần này nhiều người chết như vậy, nói không chừng trong đó còn có công tử vương tôn của nhà quan nào đấy.
Những người kia hình như hiểu được suy nghĩ của nàng, bọn chúng cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ các ngươi nghĩ mình có thể sống sót hay sao?”
Phật Sinh yếu ớt phản bác, lỡ đâu có thể sống thì sao.
Dạo gần đây nàng đều gặp dữ hóa lành, là cái loại mà dù đại nạn có lâm đầu thì cũng không chết ấy, nói không chừng chờ lát nữa sẽ xảy ra chuyện đó… ngoài ý muốn.
Ba chữ ‘ngoài ý muốn’ còn chưa kịp xuất hiện thì đám người kia đã đâm đầu vào chạc cây, cơ thể cũng trở nên vô lực.
Phật Sinh trợn to mắt nhìn, nàng đang bận ngạc nhiên, cho nên cũng không chú ý tới động tác thu tay của Hoắc Đình Vân.
Nhưng đây chính là một cơ hội tốt! Phật Sinh thừa cơ cho người kia một cước ngay hạ bộ, sau đó lập tức kéo Hoắc Đình Vân chạy trốn, trước khi chạy, nàng đương nhiên không quên ném ra vài cái bom khói và ám khí.
Phật Sinh ngựa không ngừng vó kéo người chạy, chạy tới thật xa thì mới dám ngừng lại nghỉ ngơi, đương nhiên, cũng chỉ là dừng lại để thở một cái.
Hoắc Đình Vân vẫy vẫy tay với nàng, Phật Sinh kinh hãi nói: “Hoắc Đình Vân, bây giờ không thể ngừng lại được, ngươi kiên trì một chút!”
Dứt lời, nàng lập tức khiêng người lên vai rồi tiếp tục chạy trốn.
Mà nói thật, Hoắc Đình Vân nặng thật đấy, tất nhiên, cũng có thể là vì nàng bỏ bê việc tu luyện cho nên khí lực cũng thu nhỏ lại.
Phật Sinh cũng không biết mình đang chạy đi đâu, cũng không biết đám người kia đang ở chỗ nào, bởi vậy nàng cứ đâm đầu chạy thẳng vào rừng.
Rừng sâu núi thẳm, vẫn là tương đối an toàn một chút.
Phật Sinh tìm được một nơi ẩn nấp, lúc này mới thả Hoắc Đình Vân xuống: “Hoắc Đình Vân, an toàn r…”
Nàng còn chưa nói xong thì đã nhìn Hoắc Đình Vân nhắm mắt lại, hơi thở cũng trở nên yếu ớt.
Phật Sinh giật mình, hắn bị thương rồi sao?
Nàng lật người của hắn qua để tìm, nhưng cũng không tìm được miệng vết thương, ngoại trừ cái ám khí mà nàng ném lệch đang ghim ở trên đùi…
Phật Sinh im lặng rút ám khí của mình ra, giấu kỹ, nàng bây giờ đã hoàn toàn lạnh nhạt với tài nghệ của mình.
“Hoắc Đình Vân.” Nàng bóp huyệt nhân trung của hắn: “Ngươi không sao chứ? Đừng có chết ở chỗ này nha.”
Hoắc Đình Vân miễn cưỡng thở một cái, nhưng ý thức vẫn còn chưa thanh tỉnh, hắn nhìn nàng một cái rồi lại ngất đi.
Phật Sinh: …
Nàng phải làm gì bây giờ? Nàng không biết y thuật, sao có thể cứu người được?
Phật Sinh ngẩn người, chân tay cũng luống cuống cả lên, cuối cùng nàng vẫn quyết định tiếp tục bóp huyệt nhân trung của hắn.
Trong lúc Hoắc Đình Vân đang mơ mang thì lờ mờ nghe được có người đang gọi tên hắn, hình như là mẫu thân…
Năm đó cơ thể của hắn yếu ớt, mẫu thân đã từng dùng máu của mình để làm thuốc cho hắn uống, nhưng không phải là lấy từng giọt từng giọt, mà là rất nhiều… rất nhiều.
Mùi máu mà lần đầu tiên Hoắc Đình Vân nếm được chính là của mẫu thân của hắn.
Nó có vị tanh nhẹ, lại có chút ngọt, thông qua cổ họng trôi xuống dưới…
Sau này bệnh của hắn tốt hơn, nhưng cũng để lại một căn bệnh vĩnh cửu: Cách một đoạn thời gian, hắn sẽ lâm vào tình trạng mất đi ý thức, đồng thời cơ thể cũng vô cùng đau đớn.
Lần trước cũng chính vì căn bệnh này cho nên hắn mới nằm liệt trên giường.
Bệnh này bùng phát một cách dữ dội, không có dấu hiệu báo trước, cũng không có thuốc trị, chỉ có thể dựa vào sức chịu đựng để chống đỡ.
Nó sẽ không khiến người bệnh mất mạng, nhưng lại khiến người đó cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thời gian phát tác của nó cũng không theo quy luật nhất định nào, có khi thì hai năm chưa từng phát bệnh, có khi thì trong vòng một năm bùng phát tới ba lần.
Hoắc Đình Vân chỉ cảm thấy mình đang rơi vào một vực sâu vô hạn, hắn không thể nhúc nhích, thị giác và thính giác cũng biến mất, ánh sáng mất đi, xung quanh đều là bóng đêm vô tận.
Sau đó, hắn bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn, cơn đau như xuất phát từ trong xương tủy, đau tới mức tê tâm phế liệt.
Nhưng Hoắc Đình Vân lại không thể nhúc nhích, hắn chỉ có thể để cho cơn đau dần dần cắn nuốt bản thân.
Mỗi khi tới lúc này, Hoắc Đình Vân đều cảm thấy mình sắp chết rồi.
Nếu không phải vì báo thù thì hắn hẳn là đã sớm chết.
Hắn nương theo những ký ức mơ hồ trong trí óc, bắt đầu phác thảo hình dáng của mẫu thân, nhưng cuối cùng, trong đầu hắn lại xuất hiện một gương mặt vô cùng trẻ tuổi.
Người kia đang lo lắng gọi tên của hắn, Hoắc Đình Vân, Đình Vân….