Hoắc Đình Vân cởi dây thừng trên người nàng, muốn ôm Phật sinh dậy lại bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra.
Dược lực thuốc mê trên người nàng đã tan, giờ phút này vẫn mềm nhũn không có sức nhưng đầu óc nàng vẫn khá tỉnh táo.
Vì vậy nàng có thể xác định, chuyện vừa rồi tuyệt đối không phải ảo giác của nàng.
Hay thật, Hoắc Đình Vân hoàn toàn không yếu ớt, kẻ yếu ớt là nàng.
Hoắc Đình Vân trở tay là có thể bóp gãy cổ người khác!
… Vậy mà ngày nào nàng cũng cảm thấy hắn yếu ớt lắm bệnh.
“Ngươi lại gạt ta!”
Phật Sinh cảm thấy không thể nào nhìn thẳng vào Hoắc Đình Vân, nhưng giờ phút này nàng không có cách nào khác để phản kháng, đành phải để mặc Hoắc Đình Vân ôm lấy mình, đưa mình ra ngoài.
Giọng Hoắc Đình Vân căng thẳng hỏi nàng có bị thương hay không.
Phật Sinh lắc đầu, chỉ là có chút uể oải.
Mắt thấy hắn sắp ôm nàng rời khỏi, đột nhiên Phật Sinh nhớ tới một vấn đề, gọi Hoắc Đình Vân lại: “Này này này này, đợi đợi đợi đã… quận chúa kia thì sao đây?”
Nàng nghiêng đầu nhìn thi thể, cứ đi như vậy sao? Không khỏi quá kiêu ngạo rồi đấy nhỉ? Nói gì cũng là người trong phủ trưởng công chúa, bọn họ có thể sống sót rời khỏi phủ này ư?
Dường như đến giờ Hoắc Đình Vân mới nhớ tới còn có chuyện này, thân hình dừng lại, nói: “Không sao, ta đưa nàng về xe ngựa trước đã.”
Bởi vì An Bình đã đuổi thị nữ đi từ trước nên không ai cảm thấy hai người bọn họ ra ngoài như vậy kỳ lạ.
Hoắc Đình Vân đặt Phật Sinh lên xe ngựa, trong nháy mắt lại trở về làm U vương yếu ớt, nhẹ nhàng chạm vào má nàng, trấn an nói: “Không sao, đây không phải chuyện gì to tát, nàng ở đây đợi ta một lát…”
Phật Sinh nhìn hắn tự nhiên hoán đổi thần thái, nhất thời không nói gì…
Nàng trơ mắt nhìn Hoắc Đình Vân quay về phủ trưởng công chúa, cũng không biết cuối cùng hắn định giải quyết thế nào.
Bất kể hắn muốn làm gì, tóm lại giờ phút này Phật Sinh vẫn chưa hoàn hồn từ trong khiếp sợ.
Ngày này qua ngày khác đúng là đủ chấn động lòng người.
Quận chúa nhìn thì như liễu rũ trong gió thật ra lại là một nhân vật hung ác, tâm tư thâm trầm, yêu mà không được thì muốn hủy diệt.
Còn U vương trông yếu ớt kỳ thật cũng là một kẻ tàn nhẫn, có thể dễ dàng vặn gãy cổ người khác, ánh mắt lại càng dữ tợn thất thường…
Làm cả buổi, thì ra kẻ làm sát thủ như nàng mới là người yếu đuối nhất!
Phật Sinh xoa xoa huyệt Thái Dương, dựa vào thùng xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện đã giải quyết xong, kết quả nàng mới thả lỏng chưa được bao lâu thì đột nhiên xe ngựa mất khống chết chạy về một hướng khác như điên.
Phật Sinh ở trong xe bị hất một vòng, bịch một tiếng từ đầu xe lăn tới đuôi xe, lưng đập mạnh vào thùng xe.
Nàng vốn đã không có sức, căn bản không thể túm đồ để ổn định cơ thể, chỉ đành để bị quăng quật lung tung.
Bên kia, Hoắc Đình Vân chỉ nói đưa phu nhân về xe, vòng ngược lại phòng của An Bình quận chúa.
Tuy rằng sức khỏe An Bình quận chúa không tốt, nhưng dù cơ thể không tốt thế nào cũng sẽ không gãy cổ.
Chuyện này có hơi khó giải quyết.
Vừa rồi Hoắc Đình Vân quá vội vàng, trong lúc nhất thời hơi mất trí.
Có điều cũng không phải không có cách khắc phục.
Mục đích ban đầu nàng ta tìm Mai thị có lẽ là muốn Mai thị làm hình nhân thế mạng cho mình.
Bây giờ Mai thị cũng đã chết, tử trạng giống với nàng ta, hắn có thể gộp hai việc này lại đẩy cho người khác.
Đầu tiên Hoắc Đình Vân để Hướng Cố trốn trong phòng, đặt thi thể An Bình lên giường.
Sau đó hắn đi tới cửa rồi kêu Hướng Cố quăng ly, rồi hắn liền thuận thế nói: “Nếu hôm nay tâm trạng quận chúa không tốt, vậy ngày mai ta sẽ đến nữa.”
Như vậy có thị nữ làm chứng cho hắn, cho dù có người hoài nghi cũng không có chứng cứ.
Đợi làm xong mọi chuyện, Hoắc Đình Vân ra ngoài lại phát hiện xe ngựa đã biến mất.
Người giữ xe quỳ xuống tại chỗ thỉnh tội: “Vương gia thứ tội, chẳng hiểu sao tự nhiên con ngựa kia hoảng sợ, bỗng chốc lao đi, bọn thuộc hạ sợ làm dân chúng bị thương nên không dám cưỡng ép chế ngự.”
Ánh mắt Hoắc Đình Vân trầm xuống, hiểu rằng lần này nhất định là Ngụy Khởi.
Ngụy Khởi muốn bắt người đi, ngược lại không sao.
Ông ta có thứ ông ta muốn, trước khi lấy được thứ đó, tất nhiên Phật Sinh không nguy hiểm đến tính mạng.
Huống chi thứ đó còn liên quan tới hắn, hiển nhiên Phật Sinh không phải mục tiêu chủ yếu của ông ta mà là hắn.
Đã vậy, hắn chỉ cần chờ là được.
Hành vi lần này của Ngụy Khởi đã mở đường cho sắp xếp ban đầu của Hoắc Đình Vân, hắn liền thuận đà đẩy chuyện này cho Ngụy Khởi.
Khó khăn lắm xe ngựa mới dừng lại, Phật Sinh đã bị đụng tới hơi mơ hồ.
Nàng thấy một người bịt mặt xốc rèm lên nhìn mình một cái nhưng không nói gì, chỉ cho đám thuộc hạ trói nàng ta chuyển tới một chiếc xe ngựa khác.
Phật Sinh không thể nào phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn bị trói.
Nàng định hỏi bọn họ là ai, nếu chuyện lúc trước là An Bình quận chúa gây nên, vậy bây giờ nàng ta đã chết rồi, sao lại lòi ra một người nữa?
Cũng không thể là Vĩnh Ninh công chúa đúng không?
Phật Sinh còn chưa hỏi xong đã bị bịt miệng, che mắt rồi ném vào trong xe ngựa.
Bởi vì bị che kín mắt nên nàng không biết đang đi về hướng nào, chỉ cảm thấy hình như thời gian đã trôi qua rất lâu rất lâu…
Lâu đến mức nàng sắp ngủ mất thì bỗng nhiên xe ngựa dừng lại.
Lại có người xốc rèm lên, vẫn không nói chuyện mà đưa nàng xuống khỏi xe, lên một chiếc xe ngựa khác.
Trong xe ngoại trừ nàng còn có một người khác.
Người nọ đưa lưng về phía Phật Sinh, vì vậy mới đầu nàng vẫn không nhận ra.
Nàng bị thô bạo đẩy mạnh vào xe, lấy vải trong miệng ra, đợi tới gần nàng mới nhận ra người này chính là Ngụy Khởi.
Ngụy Khởi không mặc quần áo đốc công mà chỉ mặc thường phục, vì vậy thoạt nhìn ông ta còn rất có khí chất ôn hòa.
Trong lòng Phật Sinh cảnh giác, đánh bạo hỏi một câu: “Ông muốn làm gì?”
Ngụy Khởi cười một tiếng, tiếng cười âm trầm, lúc này mới giống Ngụy Khởi.
Ông ta sờ râu giả của mình, nói: “Ta còn chưa hỏi ngươi đồ đâu, ngươi còn hỏi ngược lại ta sao?”
Phật Sinh sửng sốt: “Đồ gì?” Chuyện này không trách Phật Sinh được, bởi vì hôm ấy trước khi nàng ám sát được đưa cho một cái khuyên tai, nhưng hình dáng cái khuyên tai kia xấu xí, chất liệu cũng không phải cao cấp, có lẽ là ném trên đường cũng không có người nhặt.
Sở dĩ nàng lấy chỉ là vì hoa văn kia giống với hoa văn trên di vật của mẫu thân nàng.
Làm sao nàng cũng không ngờ rằng đó lại là thánh vật gì đó.
Vì vậy sau này có tin tức nói thích khách kia còn trộm thánh vật, Phật Sinh còn cảm thấy oan uổng, tưởng rằng Ngụy Khởi đổ chậu phân lung tung.
Tới giờ phút này nàng vẫn rất không hiểu, đồng thời chất vấn Ngụy Khởi: “Ta cảm thấy ông thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng ta không lấy thánh vật gì của ông, ông lại tung tin nói với bọn họ là ta lấy.
Hôm nay còn tới chất vấn ta.”
Nàng nói tới lí lẽ hùng hồn.
Chỉ nghe tiếng Ngụy Khởi cười lạnh: “Ngươi không lấy? Hừ, đừng vờ ngớ ngẩn, ta khuyên ngươi tốt nhất thức thời một chút.”
Ngụy Khởi hơi nâng cằm nàng, khiến Phật Sinh nổi da gà khắp người: “Ta thật sự không có lấy mà, mấu chốt là…” Sao nàng không thể giải thích rõ ràng chứ?
Ngụy Khởi hơi thu lực, bóp chặt cổ họng nàng: “Sao? Ngươi cho rằng ta dễ lừa lắm hả?”
Phật Sinh trợn trắng mắt: …
Cho đến khi Ngụy Khởi nói ra hình dạng thánh vật kia, Phật Sinh đờ người.
“… Thánh vật của các người không phải quá tùy tiện ư?” Cái thứ xấu xí kia cuối cùng giống thánh vật chỗ nào? Có phải tộc nhân của gia tộc này có bệnh gì không? Vậy mà lấy một thứ như vậy làm thánh vật.
Là trong tộc không còn đồ gì khác tốt hả?
Ngụy Khởi không muốn nghe nàng nói lung tung, ông ta chỉ muốn thứ kia: “Đồ đâu? Đang ở đâu?”
Phật Sinh: “… Trong U vương Phủ.”
Nàng luôn không coi trọng vật kia, dứt khoát tùy tiện ném vào rương, nghĩ rằng lần tới lúc thăm mẫu thân sẽ mang theo.
Hiển nhiên Ngụy Khởi cũng ngây ngẩn cả người, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy nàng đang nói dối, vì vậy càng thêm dùng sức.
Mặt Phật Sinh đỏ lên, gần như muốn tắt thở.
Đột nhiên nàng cảm thấy An Bình quận chúa mới chết cách đây không lâu hơi thảm.
Thì ra cảm giác bị người ta bóp cổ không thở nổi là như vậy, hoàn toàn không dễ chịu, rất đau đớn
Gương mặt nàng trở nên nhăn nhó, nhưng Ngụy Khởi không phải muốn mạng của nàng mà chỉ dọa nàng, thấy nàng sắp chết còn không chịu nói thật thì khen một câu: “Ngược lại có cốt khí.”
Phật Sinh: …
Cứu mạng, nàng nói thật mà.
Làm người thật là khó.
Xe ngựa vẫn tiếp tục chạy, không biết muốn đi đâu.
Ngụy Khởi vén rèm lên, Phật Sinh nhân cơ hội liếc mắt, phát hiện bên ngoài toàn là cây cối, hình như là đang ở trong rừng.
Ngụy Khởi cười như không cười nhìn về phía Phật Sinh, giễu cợt nói: “À, ta biết rồi.
Ngươi không muốn nói thật với ta là nghĩ Hoắc Đình Vân bằng lòng tới cứu ngươi đúng không?”
Ông ta tặc lưỡi, giọng nói cực kỳ châm biếm: “Đúng là một tiểu sát thủ không hợp cách, vậy mà tin vào hư tình giả ý của nam nhân.
Ngươi có biết sỏ dĩ Hoắc Đình Vân tốt với ngươi như vậy chỉ là vì muốn thánh vật kia thôi không? Ngươi cho rằng hắn thật sự yêu ngươi sao?”.