Trời cao đất rộng, trời cao xanh thẳm, từng áng mây bay lượn, cỏ dại khắp nơi bay múa theo gió, giống như những đợt sóng bình lặng trên mặt biển. Phong cảnh thảo nguyên, mênh mông vô bờ, khiến cho người ta cũng cởi mở hơn. Giữa trưa, nhưng không hề có một chút nóng bức, nơi đó có bốn vị cô nương đang nhàm chán chăm chú nhìn những áng mây trắng theo gió bay đi. Đừng nói các nàng không có quy củ, nữ nhân phương Bắc thường khá cởi mở, huống chi các nàng là thiên kim của Nhiễm gia võ lâm danh chấn tại phương Bắc này, nữ nhân giang hồ càng không câu nệ tiểu tiết. Lại nói, nhìn thấy các nàng, không ai có thể nghĩ tới “sắc đẹp” được người đời ca ngợi là “tái ngoại tứ tuyệt” (1) của tỷ muội Nhiễm gia có bao nhiêu “tùy tiện”, đa số mọi người chỉ biết tới sắc đẹp của các nàng. Đặc biệt là bản tính bướng bỉnh, lại dã man xảo quyệt của tiểu muội Nhiễm Viện Viện, là nổi tiếng nhất! Nàng thiên sinh lệ chất (2), xinh đẹp như tiên tử, ai nhìn thấy nàng cũng trợn mắt há mồm, giống như bị câu hồn, nhưng điều quan trọng là sắc đẹp của nàng cũng không phải giống như bình hoa. Nàng bướng bỉnh, nội tâm hoạt bát hơn bất cứ ai, thậm chí có thể coi là trưởng thành sớm; nàng bướng bỉnh, nhưng rất thông minh, văn võ, nữ công, việc bếp núc mọi thứ đều tinh thông, chỉ có một cái không được… đó là được coi như “con số ngu ngốc”. Kỳ thật, không chỉ có mình nàng, Nhiễm gia không có một ai giỏi tính toán, nếu không phải mời được một vị có thể quản lý sổ sách, lại có thiếu phu nhân xuất thân là thương gia đến chưởng quản cho Nhiễm gia, Nhiễm gia chỉ sợ đã trở thành phân đà (3) của một cái bang phương Bắc rồi. Bốn tỷ muội có tâm tình vô cùng tốt, đến nỗi vị đại tỷ đã sớm đính hôn Nhiễm Đình Đình cũng chưa muốn gả đi, tuy rằng nhà trai đã tới thúc giục nhiều lần, nhưng nàng vẫn luyến tiếc ba muội muội.
(1) Tái ngoại tứ tuyệt: Bốn giai nhân phương Bắc
(2) Thiên sinh lệ chất: Trời sinh sắc đẹp
(3) phân đà: một nhánh nhỏ
“Đại tỷ, Khương gia hình như lại phái người đến thúc giục có phải không?” Lão nhị Nhiễm Lan Lan nghiêng đầu nhìn Nhiễm Đình Đình.
“Tỷ quyết định sẽ gả đi sao?”
Nhiễm Đình Đình không chút do dự lắc đầu.”Không, trừ phi các muội đều đã có nơi có chốn, nếu không ta sẽ không gả.”
“Làm ơn giùm đi, đại tỷ” Nhiễm Viện Viện chịu không nổi kêu lên “Vậy phải đợi tới khi nào đây! Khương đại ca sẽ phải chờ tỷ lâu như vậy sao?”
“Không đợi thì thôi!” Nhiễm Đình Đình vô tình nói, trên mặt là mười phần tự tin. Ở vùng thảo nguyên rộng lớn này, không biết có bao nhiêu binh sĩ mơ ước bốn vị thiên kim Nhiễm gia đâu. Nhà này không cần, đằng sau còn có hơn mười người chờ đợi đó!
Nghe vậy, Viện Viện không khỏi giơ tay, lướt qua hai vị tỷ tỷ trừng Nhiễm Đình Đình.”Nếu muội vĩnh viễn không lấy chồng thì sao?”
Nhiễm Đình Đình miễn cưỡng trở mình, chống cằm “Ta đây liền vĩnh viễn ở cùng muội!”
Nguyên Nguyện vừa nghe, liền khoa trương kêu thảm một tiếng “Trời ạ!” Lại nằm xuống thảm cỏ “Nhiễm gia cao quý sẽ có hai bà cô già, nhất định Nhiễm gia bảo chủ sẽ tức chết!” Mà đầu sỏ gây nên chính là nàng —— Nhiễm Viện Viện. Lão tam Nhiễm Vân Vân cười, đứng lên nói “Muội, hiện tại không muốn gả, tương lai có khi muội lại là người muốn được gả đến phát điên đấy!”
Viện Viện cẩn thận nghĩ, sau đó nhún nhún vai “Cũng có thể! Mọi người rồi cũng sẽ thay đổi! Ít nhất trước mắt muội cũng chưa muốn gả.”
Nhiễm Lan Lan đột nhiên ngồi dậy, chống tay xuống đất, ánh mắt quái dị chăm chú nhìn Viện Viện “Tại sao muội lại nghĩ vậy? Muội không thích ai sao?”
Viện Viện lại nghĩ, đảo mắt nhìn Nhiễm Lan Lan “Không có, nhị tỷ, muội không thích ai cả.” Nàng biết vì sao nhị tỷ lại hỏi như vậy, đó cũng là việc khiến nàng phiền não nhất. Tô Thiếu Thành là thiếu gia tiêu chuẩn, tuấn lãng tiêu sái, lịch sự, là người Nhiễm Lan Lan ái mộ. Vấn đề là, Tô Thiếu Thành lại thích Viện Viện, mà Viện Viện lại đối xử với hắn như huynh trưởng, chưa bao giờ có tình cảm nam nữ, nàng thậm chí còn ngầm biểu hiện nàng không có cảm giác với hắn, muốn hắn sớm tìm người khác để yêu thương, nhưng Tô Thiếu Thành nói chỉ cần nàng chưa thành thân, hắn vẫn có cơ hội, không muốn buông tha. Vì thế, Nhiễm Lan Lan luôn nhìn theo bóng dáng Tô Thiếu Thành, mà Tô Thiếu Thành lại chỉ nhìn Viện Viện, Viện Viện bị vây ở giữa hai người, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải, lại không thể trở mặt với hắn, bởi vì hắn cũng không có làm sai cái gì, chỉ quá cố chấp thôi. Tuy rằng Nhiễm Lan Lan cũng không trách nàng, nhưng nàng thật sự không muốn thấy nhị tỷ vì chuyện này mà tổn thương, vì yêu mà buồn bã. Đương nhiên, chuyện này hai người kia cũng hiểu, đó cũng là nguyên nhân Nhiễm Đình Đình không muốn gả ra ngoài sớm, nàng không hy vọng hai muội muội vì Tô Thiếu Thành mà trở mặt. Nhận thấy không khí nặng nề, Nhiễm Vân Vân vội vàng đổi đề tài “Tiểu muội, nếu muội không muốn thành thân thì nhất định có chuyện gì muốn làm đúng không?”
Nghe vậy, hai trong mắt Viện Viện nhất thời lóe sáng như sao, nàng hưng phấn gật đầu “Đương nhiên!”
“Muội muốn làm gì!”
Đôi mắt Viện Viện lóe lên tia khao khát “Giang Nam” nàng lẩm bẩm nói “Muội muốn đến Giang Nam chơi.”
Nghe vậy, ba tỷ muội nhanh chóng ngồi dậy “Giang Nam?” Nhiễm Đình Đình kinh ngạc hỏi “Tại sao muội lại muốn tới Giang Nam?”
Viện Viện đang định nói thì Nhiễm Vân Vân liền chen vào “Muội biết, muội biết, muội biết! Hai năm trước lúc chúng ta đi dạo ngoài chợ, trong lúc vô ý nghe kể về Giang Nam có phong cânh tuyệt đẹp, từ đó, tiểu muội liền mê mẩn muốn tới Giang Nam ngắm cảnh!”
Viện Viện cười tủm tỉm vuốt cằm “Muội nhất định phải tới Giang Nam chơi, không muốn nghĩ tới chuyện lập gia đình nữa.”
“Hả!” Nhiễm Đình Đình đảo cặp mắt trắng dã, đồng thời phanh một tiếng nằm xuống “Muội đang nằm mơ à!”
Nhiễm Lan Lan cũng nằm xuống “Đúng vậy! Tiểu muội, phụ thân cho chúng ta ra bên ngoài chơi đã là rất tốt rồi, Nhiễm gia chúng ta tuy có thế lực khá lớn, nhưng cũng không phải lớn nhất, cha tuyệt đối sẽ không để chúng ta tới đó.”
Viện Viện không thèm để ý “Ta sẽ chấp nhận sao?”
“Đúng vậy! Muội đi đi!” Nhiễm Vân Vân cười nhạt “Đảm bảo còn chưa ra đến cổng thành, đã bị Tam ca đã tha về rồi!”
Nhiễm Siêu là người truy tìm giỏi nhất ở đây, không có bất cứ chuyện gì, dù người hay vật, có thể thoát được sự lùng bắt của hắn. Viện Viện chép miệng, cũng nằm xuống.
“Dù sao muội cũng nhất định phải đến Giang Nam chơi, nếu không có chết cũng không gả!”
“Vậy không bằng muội gả đến Giang Nam đi, nói không chừng còn tốt hơn đấy!” Nhiễm Vân Vân lẩm bẩm nói. Hai tròng mắt Viện Viện lại là sáng ngời “Đúng rồi! Tại sao muội lại không nghĩ ra nhỉ?” Viện Viện như vừa trong mộng tỉnh lại bắt đầu tính toán “Gả đến Giang Nam, muội có thể thoải mái chơi rồi!” Thuận tiện thoát khỏi tên Tô Thiếu Thành lúc nào cũng bám lấy như keo da trâu kia, cũng khiến cho nhị tỷ với hắn sớm có kết quả. Ba vị tỷ tỷ rất ăn ý đồng thời cho nàng một cái nhìn xem thường “Thật sự không nói được muội!” Nhiễm Vân Vân ca thán “Chúng ta ở thành Bắc, sao có thể gả cho người trong thành đó chứ?”
“Đúng vậy! Nhũng người chúng ta quen biết cũng chỉ là dân buôn bán, muội muốn gả, nhưng phụ thân sẽ gả muội cho những người đó sao?” Nhiễm Lan Lan phụ họa nói “Ta nghĩ, muội cũng không muốn đúng không?”
“Ở đó không phải cũng có nhân sĩ giang hồ, bằng hữu võ lâm sao!” Viện Viện không phục nói. Nhiễm Đình Đình nhẹ bóp trán “Không có khả năng, cha đã nói qua với tỷ, cha có thể cho tự chúng ta quyết định gả cho ai, đây là cha đáp ứng mẹ, nhưng không thể ra khỏi phạm vi của Nhiễm Gia, cha hy vọng cho dù chúng ta đó gả ra ngoài, vẫn có thể bảo hộ chúng ta chu toàn.”
“Nhưng mà…”
“Đại tiểu thư, Đại tiểu thư…”
Xa xa truyền đến tiếng gọi đánh gãy phản bác của Viện Viện, bốn tỷ muội đồng thời đứng lên nhìn về phía Nhiễm Gia, chỉ thấy nha hoàn Hương Liên thở hồng hộc chạy tới, miệng còn liên tục gọi——
“Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, mau trở về! Lão gia tìm các người!”
Bốn vị tiểu thư cười cười trở về đại sảnh, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của phụ thân, tiếng cười liền ngừng hẳn, mọi người hồ nghi nhìn nhau không biết chuyện gì đã xảy ra, Nhiễm Đình Đình cẩn thận mở miệng hỏi “Phụ thân tìm chúng con có việc?”
Lão gia của Nhiễm gia bảo – Nhiễm Vân Tiêu nghiêm túc nhìn qua bốn cô con gái xinh đẹp của mình, khi nhìn đến Viện Viện, không tự chủ được dừng lại một chút, đảo mắt, rồi sau đó nhanh chóng dời đi, chỉ vì ông thấy Viện Viện hướng mình liều mạng chớp mắt, làm mặt quỷ. Nhiễm Tiêu Vân tựa hồ xẹt qua chút phức tạp sau đó lại ung dung nhìn ra chỗ khác, ngừng hai ba lần giống như muốn mở miệng, cuối cùng bất đắc dĩ hít một hơi tiếp tục bước đi. Nhiễm Vân Vân lén lút đẩy Viện Viện, mỗi khi cha không nói, cuối cùng đều là Viện Viện bị đẩy ra để hỏi, không khỏi “Khách!” một tiếng, Viện Viện suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, không khỏi bất mãn trừng nàng ta một cái. Nhiễm Vân Vân lắc đầu, hất cằm chỉ Nhiễm Tiêu Vân vẻ mặt nghiêm trọng, lại lấy ngón trỏ che miệng, ý bảo Viện Viện chớ có lên tiếng. Viện Viện chép chép miệng, nhưng vẫn thuận theo , nàng nhàm chán nhún vai, chuyển tay, bỗng nhiên lấy ra một quả lê bắt đầu “Tạp sát tạp sát”. Lại qua một hồi, Nhiễm Tiêu Vân rốt cục cũng quyết định đứng lại, lại một lần nữa nghiêm túc nhìn quét qua ba cô con gái—— trừ bỏ Viện Viện đang mải gặm lê, sau đó chậm rãi nói ra chuyện khiến ông khó xử “… Hắn chẳng những bị tàn tật, trên mặt còn có một vết sẹo xấu xí…” Ông khẽ cắn môi, tiếp tục nói “Lại mù một con mắt, gãy một chân.”
Nghe nói đến đây, chúng tỷ muội hai mặt nhìn nhau, âm thầm hít thở, trừ Viện Viện vẫn đang ung dung ăn lê, cũng không quan tâm đến vẻ mặt của mọi người “Còn chưa hết, Bùi lão gia còn nói cho ta biết, hiền chất từ khi gặp chuyện không may, tính tình liền thay đổi lớn, từ một người nhã nhặn lịch sự, biến thành một kẻ hận đời, tính tình quái gở, lạnh lùng, chẳng những các tiểu thư con nhà danh môn, mà ngay cả con gái nhà nghèo, cho dù sính lễ có nhiều cỡ nào, cũng không ai nguyện ý gả cho hắn.”
Nhiễm Tiêu Vân thở dài một tiếng, ba vị tiểu thư liền cúi đầu cụp mắt, Viện Viện ngẩng lên nhìn vẻ mặt quái dị của các tỷ tỷ “Nếu thật sự không được, Bùi lão gia cũng chỉ có thể chọn một nữ tử con nhà nghèo về làm con dâu, nhưng Bùi gia dù sao cũng là thư hương thế gia (4), đã từng làm quan, cho dù đã từ quan, cũng vẫn là đại thương nhân nhất nhì ở Giang Nam, Bùi lão gia thật sự không muốn thảm hại đến mức đó, cho nên mới khẩn cầu cha đem con gái gả cho nhà họ.”
(4) Thư hương thế gia: Dòng dõi nho học
Ba vị tiểu thư dò xét nhìn nhau, không để lại dấu vết bước ra sau một bước. Viện Viện nhún nhún vai, cảm thấy phụ thân có chuyện muốn nói, vì thế cũng theo lui xuống, vừa lui vừa tiếp tục ăn lê. Thấy thế, Nhiễm Tiêu Vân không khỏi lắc đầu thầm than “Cha biết không nên miễn cưỡng các con, nhưng, Bùi lão gia là ân nhân cứu mạng của cha, năm đó nếu không phải ông ấy làm tuần phủ thấy cha không giống kẻ tội ác tày trời, giống như có oan khuất, đem án của cha phúc thẩm lại, chỉ sợ cha năm đó đã oan uổng để cái đầu lại Trung Nguyên rồi.”
Ba vị tiểu thư đều tự cắn môi, cúi đầu yên lặng lui từng bước, mà Viện Viện tùy tay vung hạt, cũng lui theo từng bước “Không có Bùi lão gia, sẽ không có cha ngày hôm nay, lại càng không có các con, cho nên, cha hy vọng các con có thể tự nguyện gả qua đó, thay cha báo ân.”
Bên ngoài gió thổi vù vù, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Nhiễm Tiêu Vân đảo mắt qua bốn cô con gái chờ đợi “Bùi lão gia cam đoan, ông và Bùi phu nhân nhất định sẽ đối xử tử tế với người nào gả qua đó.”
Ba vị tiểu thư rất ăn ý lại lui từng bước. Nhưng lúc này, Viện Viện không lui nữa . Cha nên dừng lại thôi! Nàng muốn đi, giống như đi chơi liền vội giơ tay lên quơ quơ “Con, con, con đi, con đi!”
Nhiễm Tiêu Vân cứng đờ, giống như không nghe thấy tiếp tục khuyên bảo ba cô con gái “Kỳ thật, chỉ cần các con nguyện ý, sau này, vẫn có thể cảm hóa hiền chất, các con…”
“Cha! Con nói con muốn đi!” Viện Viện kêu lên. Nhiễm Tiêu Vân vẫn mắt điếc tai ngơ, như trước nhìn ba cô con gái “… Các con dù sao cũng là đại mỹ nhân ở đây, không có bất kỳ nam nhân nào sẽ không động tâm, sau đó…”
Viện Viện thấy Nhiễm Tiêu Vân căn bản không để ý tới nàng, bèn chui đến trước mặt Nhiễm Tiêu Vân ngăn tầm mắt của ông “Cha! Con nói con muốn đi!”
Nhiễm Tiêu Vân bước dài qua nàng “… Lấy kiên nhẫn cảm hóa hắn…”
Viện Viện lại chắn đến trước mặt ông “Cha! Con nói con…”
Nhiễm Tiêu Vân lại bước qua nàng “… Tuy rằng hắn xấu xí, nhưng cha đã dạy các con, nội hàm so với bên ngoài quan trọng hơn, cho nên…”
Viện Viện vẫn chưa từ bỏ ý định, hừng hực từng bước nhảy đến trước mắt Nhiễm Tận Thiên, hai tay bắt lấy cánh tay ông, giữ chặt nói “Cha! Con nói con muốn gả cho hắn!”
Nhiễm Tiêu Vân rốt cục cũng đem tầm mắt chuyển qua trên mặt con gái nhỏ, ông nhìn một lúc lâu, lạnh lùng nói “Con không được!”
“Con không được?” Viện Viện trừng lớn mắt, chỉ tay vào mình, “Vậy cha còn gọi con đến để làm gì”
Nhiễm Tiêu Vân bất đắc dĩ đảo mắt, nhắc nhở nàng, “Cha hoàn toàn không gọi con, là chính con chạy tới xem náo nhiệt.”
“Con…” Viện Viện nhướn mày cúi đầu nghĩ “Đúng nha! Hương Liên hình như chỉ kêu đại tỷ, nhị tỷ cùng tam tỷ, con… Vâng! Thật sự là đến xem náo nhiệt!”
“Nhớ được là tốt rồi.” Nhiễm Tiêu Vân nói, đẩy nàng sang một bên “Được rồi, ta vừa nói cái gì nhỉ… A! Đúng rồi, vừa mới nói…”
“Nhưng mà cha ——” Viện Viện lại chen vào giữa cha và tỷ tỷ “Vì sao con không được?” Nàng một bộ dáng không phục “Con không đủ xinh đẹp sao?”
Nhiễm Tiêu Vân thở dài một tiếng “Viện Viện! Con vừa rồi không nghe rõ sao? Cha muốn đi báo ân, không phải muốn báo thù!”
Phía sau đột nhiên truyền đến một trận cười, sau đó biến mất, Viện Viện nhanh chóng quay đầu trừng mắt, lập tức lại quay qua Nhiễm Tiêu Vân “Con biết! Cha phải báo ân! Nhưng vì sao con không thể đi giúp cha báo ân?”
“Vì sao à?” Nhiễm Tiêu Vân dường như rất kinh ngạc, nàng lại “dám” hỏi như vậy “Bởi vì con chỉ biết khiến trong nhà người ta gà bay chó sủa, nếu cha đem con gả qua, khẳng định sẽ bị người ta mắng là vong ân phụ nghĩa! Con đó! Con chỉ thích hợp gả cho khỉ thôi!”
Viện Viện cảm giác được ba tỷ tỷ sau lưng đang cười trộm, trong lòng lại bất mãn “Cha đó! Người ta là con gái của cha! Tại sao cha có thể hạ thấp con như vậy chứ!” Nàng không thèm hờn giận lẩm bẩm. Nhiễm Tiêu Vân nhíu mày “Hạ thấp?” hừ hừ “Ta có sao? Một nữ hài tử cả ngày chỉ biết chạy loạn xung quanh, luôn đi tìm người đánh nhau! Bảo con ngoan ngoãn ở nhà, con lại bày trò khắp nơi, trong nhà còn người nào chưa bị con chỉnh qua chứ? Phải không? Nếu con đến đó…”
"Con sẽ không phá!" Viện Viện vội vàng cãi lại "Cầm, kỳ, thư, họa, nữ công gia chánh, con đều biết! Hơn nữa so với các tỷ ấy đều tốt hơn!" Nàng chỉ ngón tay về phía sau. “Đúng vậy! Đúng vậy! Muội thật sự so với chúng ta cái gì cũng hơn!" Nhiễm Đình Đình nhịn không được đảo mắt, lời của nàng làm cho Viện Viện không tự giác cười đắc ý "Đặc biệt là tranh của muội ý..." Nhiễm Đình Đình lắc đầu "Muội vẽ bộ dáng phụ thân chảy nước miếng, ngủ gà ngủ gật rất sinh động!"
Lão nhị Nhiễm Lan Lan cười, cũng trêu chọc theo "Đúng, đúng, muội thêu chậu nhỏ với thùng phân cũng không khác nhau là mấy!"
Đến tận khi Nhiễm Tiêu Vân mặt đen xì, lão tam Nhiễm Vân Vân lại thêm mắm thêm muối vài câu "Còn có thơ muội làm, cái gì mà phụ thân mặt hắc hắc, mông lại hồng hồng, tình thiên phích lịch (5) vang, tiếng hô như sấm nổ..."
(5) tình thiên phích lịch: sét đánh giữa trời quang
Viện Viện ngây ngô cười, mà Nhiễm Tiêu Vân chỉ có thể vừa buồn cười, vừa tức giận lắc đầu "Kỳ cục, thật sự là kỳ cục! Như vậy, cha làm sao dám đem con gả ra ngoài?"
"Yên tâm đi! Cha!" Viện Viện làm nũng lay tay Nhiễm Tiêu Vân "Con qua đó, nhất định sẽ ngoan ngoãn! Cha cũng đừng quan tâm nhiều như vậy! Dù sao hiện tại cũng chỉ có con nguyện ý gả qua đó!"
Nghe vậy, Nhiễm Tiêu Vân không khỏi ngẩng đầu hướng ba nữ nhi nhìn lại, nhưng mà, ba tỷ muội nhíu mày dò xét nhau vài lần, lại giống như có ý kiến khác, Viện Viện thấy tình thế không đúng cho lắm, trước khi Nhiễm Đình Đình mở miệng vội nói chen vào tiến hành "cải tạo tư tưởng " ."Phụ thân! Đại tỷ đính hôn với Khương gia, cha cũng không thể hủy hôn! Còn có Nhị tỷ" Nàng nói đến đây, còn hướng Nhiễm Lan Lan liếc mắt một cái "Tỷ ấy và Tô đại ca rất tốt, người cũng không muốn chia rẽ một đôi uyên ương đúng không? Về phần Tam tỷ..." Nàng nhún nhún vai "Tam tỷ yêu nhất cái đẹp, lại sĩ diện, cha kêu tỷ ấy gả cho một nam nhân bị hủy dung, con thấy tỷ ấy là thà rằng chết đi còn hơn!"
Nghe lời của nàng, vẻ mặt uể oải của Nhiễm Tiêu Vân càng ngày càng rõ ràng, cả buổi mới lẩm bẩm nói "Nhưng mà ta muốn báo ân, không phải muốn báo thù!"
Viện Viện trở mình xem thường "Được rồi! Được rồi! Con nhất định sẽ thật biết điều, sẽ không bướng bỉnh!"
Nhiễm Tiêu Vân nghiêng đầu nhìn nàng "Hừ! Thì ra con cũng biết mình bướng bỉnh!"
Khuôn mặt đẹp đẽ của Viện Viện nhăn lại "Nhàm chán!" Nàng thấp giọng lẩm bẩm. Nhiễm Tiêu Vân ngây người trong chốc lát, cuối cùng cũng bất đắc dĩ chịu thua "Thôi được rồi, gả con qua đó! Nhưng mà ta phải viết một bức thư gửi cho Bùi lão gia trước, nếu lúc con gả qua đó thấy có gì không thích hợp, sẽ đưa con về nhà, tránh gây đại họa, nếu không.............."
Còn chưa gả ra ngoài đã sợ bị hưu thư? Chuyện như thế này cũng chỉ có Nhiễm Tiêu Vân mới nghĩ được.
Vừa ra khỏi đại sảnh, ba tỷ tỷ đã dắt Viện Viện đi thẳng tới hậu viện, ở trong Thưởng Liên đình, Viện VIện bị vây lại một góc, ba tỷ tỷ đứng trước mặt nàng, hung hăng trừng mắt nhìn "Tại sao?"
"Là vì muốn tới Giang Nam chơi sao?"
"Tiểu muội, đối phương là người thế nào, cha cũng đã nói qua rồi, người như vậy muội cũng nguyện ý gả đi sao?"
Viện Viện nhún vai không nói, Nhiễm Đình Đình nhướn cao mày nhìn nàng một lát, cuối cùng quyết định "Để ta gả qua!"
Viện Viện ngẩn người, Nhiễm Lan Lan cũng nói tiếp "Không được, đại tỷ, tỷ đã đính hôn , để muội gả đi!"
Viện Viện há miệng muốn kháng nghị, lại bị Nhiễn Vân Vân nói trước một bước "Không được, nhị tỷ cũng đã có người trong lòng rồi để muội gả đi!"
"Không được, không được, ta là đại tỷ, ta gả đi trước!"
"Muội xin tỷ, đại tỷ, Khương gia thì phải làm sao bây giờ?" Nhiễm Lan Lan nói "Bởi vậy mới nói muội gả đi là tốt nhất!"
Không cho Viện Viện bất cứ cơ hội cãi lại nào, ba tỷ muội cãi nhau loạn cả lên, Viện Vện nhàm chán nhìn các nàng ầm ĩ đến nửa ngày, giống như là có thể ầm ĩ không bao giờ dứt, rốt cuộc cũng không nhịn được hét lên một tiếng "Ngừng!"
Tiếng nói đột nhiên ngừng lại, sáu đạo ánh mắt tập trung bắn phá về phía nàng, Viện Viện bình thản ung dung nhận lấy sáu đạo ánh mắt này, thực khoa trương hít một hơi."Được rồi! Được rồi! Nếu muội đem lý do muốn đến đó nói ra, mọi ngươi sẽ không ầm ĩ nữa chứ?"
Ba người liếc mắt dò xét một cái, Nhiễm Đình Đình nghĩ nói: "Muội thử nói xem."
Viện Viện bất đắc dĩ nói "Được rồi! Muội có ba lý do, thứ nhất, thay cha báo ân..."
Nhiễm Đình Đình vừa nghe, đã vội nói: “ Đó không phải..."
"Nghe muội nói trước đã!" Viện Viện không kiên nhẫn phất tay, đánh gãy lời của nàng. Nhiễm Đình Đình không nói nữa."Thứ hai..." Nhiễm Viện Viện nhún nhún vai."Đương nhiên là vì đến Giang Nam chơi!"
Tam tỷ muội đồng thời trở mặt xem thường, nhưng không gì "Thứ ba..." Viện Viện dừng lại, chậm rãi nhìn Nhiễm Lan Lan."Muội bị Tô đại ca cuốn lấy thực sự rất phiền, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có muội lập gia đình, mới có thể chặt đứt của ý niệm của hắn."
Nhiễm Lan Lan biến sắc."Tiểu muội, tại sao muội lại vì..."
"Nhị tỷ" Viện Viện nói "Muội thật sự thấy hắn rất phiền, thật sự chịu không nổi , không chỉ là bởi vì tỷ! Dù sao muội cũng tuyệt đối không có khả năng thích hắn, hơn nữa, cũng không có ai có thể chọn, không bằng gả đi trước, cắt đứt ý nghĩ xằng bậy của hắn, như vậy hắn mới sẽ không tiếp tục sa vào."
"Nhưng mà..." Nhiễm Đình Đình lo lắng cắn môi "Đối phương là một người như vậy..."
" Tỷ cũng nghe cha nói, không phải sao?" Viện Viện cãi lại "Cha nói hắn mẫn tuệ cơ trí, thông minh tuyệt đỉnh, vậy cũng đã đủ rồi, các tỷ cũng biết muội ghét nhất người ngu ngốc!"
"Tiểu muội..." Nhiễm Vân Vân muốn nói lại thôi "Hắn...dung nhan đã bị hủy, còn mù mắt, thọt chân... Được rồi! Cho dù muội không cần, nhưng là lời đồn đại..."
Viện Viện khẽ cười một tiếng "Tam tỷ, các tỷ đều rất hiểu muội, không phải sao? Muội không nhìn dáng vẻ bên ngoài, càng không nghe lời đồn đại, thậm chí là giễu cợt trước mặt..." Nàng bướng bỉnh chớp mắt "Nói thực ra, muội còn hy vọng càng nhiều càng tốt ấy! Bọn họ không sợ muội trả thù vậy thì cứ nói! Như vậy muội mới có lý do chơi đùa!"
"Trời ạ!" Nhiễm Đình Đình không khỏi biến sắc, cũng lẩm bẩm nói "Nghe muội nói như thế, ta lại càng không dám để cho muội qua đó, làm không tốt sẽ gặp tai vạ, để Bùi gia đem trả muội về, đến lúc đó muội sẽ..."
"Đại tỷ!" Viện Viện không khỏi thở dài "Muội sẽ cẩn thận! Sẽ không dễ dàng để người đuổi về như vậy đâu! Làm ơn đi! Đừng lo lắng như vậy được không? Muội chỉ là muốn chơi một chút thôi! Mà muội lại gặp phải tai họa sao? Không có đúng không? Các tỷ cũng biết muội sẽ không làm việc lỗ mãng!"
Ba tỷ muội trầm ngâm nửa khắc "Tiểu muội, đây chính chuyện là cả đời, muội lo lắng một chút đi!" Nhiễm Lan Lan vẫn nhịn không được khuyên nhủ "Nếu đổi ý thì nói ra, chúng ta bàn bạc lại với cha."
Viện Viện cười khẽ "Tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau lớn lên, mọi người cũng biết tính của muội, xin hỏi các vị tỷ tỷ, Viện Viện làm việc có từng đổi ý?"
Ba tỷ muội đồng thời hé miệng, lại không ai nói ra, bởi vì đáp án là —— không có!
Viện Viện vừa lòng cười "Không có phải không? Muội có nguyên nhân, hơn nữa không hối hận, các tỷ còn có lý do gì để phản đối?"
Ba tỷ muội trầm mặc "Không có là được rồi!"
Viện Viện nói, một tay quàng ở vai đại tỷ, một tay kia ôm Nhị tỷ, còn quay đầu lại thét to với Tam tỷ "Đi! Đi! Giúp muội chuẩn bị đồ cưới!"
Kết thân
Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Dực
Trời cao đất rộng, trời cao xanh thẳm, từng áng mây bay lượn, cỏ dại khắp nơi bay múa theo gió, giống như những đợt sóng bình lặng trên mặt biển. Phong cảnh thảo nguyên, mênh mông vô bờ, khiến cho người ta cũng cởi mở hơn. Giữa trưa, nhưng không hề có một chút nóng bức, nơi đó có bốn vị cô nương đang nhàm chán chăm chú nhìn những áng mây trắng theo gió bay đi. Đừng nói các nàng không có quy củ, nữ nhân phương Bắc thường khá cởi mở, huống chi các nàng là thiên kim của Nhiễm gia võ lâm danh chấn tại phương Bắc này, nữ nhân giang hồ càng không câu nệ tiểu tiết. Lại nói, nhìn thấy các nàng, không ai có thể nghĩ tới “sắc đẹp” được người đời ca ngợi là “tái ngoại tứ tuyệt” () của tỷ muội Nhiễm gia có bao nhiêu “tùy tiện”, đa số mọi người chỉ biết tới sắc đẹp của các nàng. Đặc biệt là bản tính bướng bỉnh, lại dã man xảo quyệt của tiểu muội Nhiễm Viện Viện, là nổi tiếng nhất! Nàng thiên sinh lệ chất (), xinh đẹp như tiên tử, ai nhìn thấy nàng cũng trợn mắt há mồm, giống như bị câu hồn, nhưng điều quan trọng là sắc đẹp của nàng cũng không phải giống như bình hoa. Nàng bướng bỉnh, nội tâm hoạt bát hơn bất cứ ai, thậm chí có thể coi là trưởng thành sớm; nàng bướng bỉnh, nhưng rất thông minh, văn võ, nữ công, việc bếp núc mọi thứ đều tinh thông, chỉ có một cái không được… đó là được coi như “con số ngu ngốc”. Kỳ thật, không chỉ có mình nàng, Nhiễm gia không có một ai giỏi tính toán, nếu không phải mời được một vị có thể quản lý sổ sách, lại có thiếu phu nhân xuất thân là thương gia đến chưởng quản cho Nhiễm gia, Nhiễm gia chỉ sợ đã trở thành phân đà () của một cái bang phương Bắc rồi. Bốn tỷ muội có tâm tình vô cùng tốt, đến nỗi vị đại tỷ đã sớm đính hôn Nhiễm Đình Đình cũng chưa muốn gả đi, tuy rằng nhà trai đã tới thúc giục nhiều lần, nhưng nàng vẫn luyến tiếc ba muội muội.
() Tái ngoại tứ tuyệt: Bốn giai nhân phương Bắc
() Thiên sinh lệ chất: Trời sinh sắc đẹp
() phân đà: một nhánh nhỏ
“Đại tỷ, Khương gia hình như lại phái người đến thúc giục có phải không?” Lão nhị Nhiễm Lan Lan nghiêng đầu nhìn Nhiễm Đình Đình.
“Tỷ quyết định sẽ gả đi sao?”
Nhiễm Đình Đình không chút do dự lắc đầu.”Không, trừ phi các muội đều đã có nơi có chốn, nếu không ta sẽ không gả.”
“Làm ơn giùm đi, đại tỷ” Nhiễm Viện Viện chịu không nổi kêu lên “Vậy phải đợi tới khi nào đây! Khương đại ca sẽ phải chờ tỷ lâu như vậy sao?”
“Không đợi thì thôi!” Nhiễm Đình Đình vô tình nói, trên mặt là mười phần tự tin. Ở vùng thảo nguyên rộng lớn này, không biết có bao nhiêu binh sĩ mơ ước bốn vị thiên kim Nhiễm gia đâu. Nhà này không cần, đằng sau còn có hơn mười người chờ đợi đó!
Nghe vậy, Viện Viện không khỏi giơ tay, lướt qua hai vị tỷ tỷ trừng Nhiễm Đình Đình.”Nếu muội vĩnh viễn không lấy chồng thì sao?”
Nhiễm Đình Đình miễn cưỡng trở mình, chống cằm “Ta đây liền vĩnh viễn ở cùng muội!”
Nguyên Nguyện vừa nghe, liền khoa trương kêu thảm một tiếng “Trời ạ!” Lại nằm xuống thảm cỏ “Nhiễm gia cao quý sẽ có hai bà cô già, nhất định Nhiễm gia bảo chủ sẽ tức chết!” Mà đầu sỏ gây nên chính là nàng —— Nhiễm Viện Viện. Lão tam Nhiễm Vân Vân cười, đứng lên nói “Muội, hiện tại không muốn gả, tương lai có khi muội lại là người muốn được gả đến phát điên đấy!”
Viện Viện cẩn thận nghĩ, sau đó nhún nhún vai “Cũng có thể! Mọi người rồi cũng sẽ thay đổi! Ít nhất trước mắt muội cũng chưa muốn gả.”
Nhiễm Lan Lan đột nhiên ngồi dậy, chống tay xuống đất, ánh mắt quái dị chăm chú nhìn Viện Viện “Tại sao muội lại nghĩ vậy? Muội không thích ai sao?”
Viện Viện lại nghĩ, đảo mắt nhìn Nhiễm Lan Lan “Không có, nhị tỷ, muội không thích ai cả.” Nàng biết vì sao nhị tỷ lại hỏi như vậy, đó cũng là việc khiến nàng phiền não nhất. Tô Thiếu Thành là thiếu gia tiêu chuẩn, tuấn lãng tiêu sái, lịch sự, là người Nhiễm Lan Lan ái mộ. Vấn đề là, Tô Thiếu Thành lại thích Viện Viện, mà Viện Viện lại đối xử với hắn như huynh trưởng, chưa bao giờ có tình cảm nam nữ, nàng thậm chí còn ngầm biểu hiện nàng không có cảm giác với hắn, muốn hắn sớm tìm người khác để yêu thương, nhưng Tô Thiếu Thành nói chỉ cần nàng chưa thành thân, hắn vẫn có cơ hội, không muốn buông tha. Vì thế, Nhiễm Lan Lan luôn nhìn theo bóng dáng Tô Thiếu Thành, mà Tô Thiếu Thành lại chỉ nhìn Viện Viện, Viện Viện bị vây ở giữa hai người, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải, lại không thể trở mặt với hắn, bởi vì hắn cũng không có làm sai cái gì, chỉ quá cố chấp thôi. Tuy rằng Nhiễm Lan Lan cũng không trách nàng, nhưng nàng thật sự không muốn thấy nhị tỷ vì chuyện này mà tổn thương, vì yêu mà buồn bã. Đương nhiên, chuyện này hai người kia cũng hiểu, đó cũng là nguyên nhân Nhiễm Đình Đình không muốn gả ra ngoài sớm, nàng không hy vọng hai muội muội vì Tô Thiếu Thành mà trở mặt. Nhận thấy không khí nặng nề, Nhiễm Vân Vân vội vàng đổi đề tài “Tiểu muội, nếu muội không muốn thành thân thì nhất định có chuyện gì muốn làm đúng không?”
Nghe vậy, hai trong mắt Viện Viện nhất thời lóe sáng như sao, nàng hưng phấn gật đầu “Đương nhiên!”
“Muội muốn làm gì!”
Đôi mắt Viện Viện lóe lên tia khao khát “Giang Nam” nàng lẩm bẩm nói “Muội muốn đến Giang Nam chơi.”
Nghe vậy, ba tỷ muội nhanh chóng ngồi dậy “Giang Nam?” Nhiễm Đình Đình kinh ngạc hỏi “Tại sao muội lại muốn tới Giang Nam?”
Viện Viện đang định nói thì Nhiễm Vân Vân liền chen vào “Muội biết, muội biết, muội biết! Hai năm trước lúc chúng ta đi dạo ngoài chợ, trong lúc vô ý nghe kể về Giang Nam có phong cânh tuyệt đẹp, từ đó, tiểu muội liền mê mẩn muốn tới Giang Nam ngắm cảnh!”
Viện Viện cười tủm tỉm vuốt cằm “Muội nhất định phải tới Giang Nam chơi, không muốn nghĩ tới chuyện lập gia đình nữa.”
“Hả!” Nhiễm Đình Đình đảo cặp mắt trắng dã, đồng thời phanh một tiếng nằm xuống “Muội đang nằm mơ à!”
Nhiễm Lan Lan cũng nằm xuống “Đúng vậy! Tiểu muội, phụ thân cho chúng ta ra bên ngoài chơi đã là rất tốt rồi, Nhiễm gia chúng ta tuy có thế lực khá lớn, nhưng cũng không phải lớn nhất, cha tuyệt đối sẽ không để chúng ta tới đó.”
Viện Viện không thèm để ý “Ta sẽ chấp nhận sao?”
“Đúng vậy! Muội đi đi!” Nhiễm Vân Vân cười nhạt “Đảm bảo còn chưa ra đến cổng thành, đã bị Tam ca đã tha về rồi!”
Nhiễm Siêu là người truy tìm giỏi nhất ở đây, không có bất cứ chuyện gì, dù người hay vật, có thể thoát được sự lùng bắt của hắn. Viện Viện chép miệng, cũng nằm xuống.
“Dù sao muội cũng nhất định phải đến Giang Nam chơi, nếu không có chết cũng không gả!”
“Vậy không bằng muội gả đến Giang Nam đi, nói không chừng còn tốt hơn đấy!” Nhiễm Vân Vân lẩm bẩm nói. Hai tròng mắt Viện Viện lại là sáng ngời “Đúng rồi! Tại sao muội lại không nghĩ ra nhỉ?” Viện Viện như vừa trong mộng tỉnh lại bắt đầu tính toán “Gả đến Giang Nam, muội có thể thoải mái chơi rồi!” Thuận tiện thoát khỏi tên Tô Thiếu Thành lúc nào cũng bám lấy như keo da trâu kia, cũng khiến cho nhị tỷ với hắn sớm có kết quả. Ba vị tỷ tỷ rất ăn ý đồng thời cho nàng một cái nhìn xem thường “Thật sự không nói được muội!” Nhiễm Vân Vân ca thán “Chúng ta ở thành Bắc, sao có thể gả cho người trong thành đó chứ?”
“Đúng vậy! Nhũng người chúng ta quen biết cũng chỉ là dân buôn bán, muội muốn gả, nhưng phụ thân sẽ gả muội cho những người đó sao?” Nhiễm Lan Lan phụ họa nói “Ta nghĩ, muội cũng không muốn đúng không?”
“Ở đó không phải cũng có nhân sĩ giang hồ, bằng hữu võ lâm sao!” Viện Viện không phục nói. Nhiễm Đình Đình nhẹ bóp trán “Không có khả năng, cha đã nói qua với tỷ, cha có thể cho tự chúng ta quyết định gả cho ai, đây là cha đáp ứng mẹ, nhưng không thể ra khỏi phạm vi của Nhiễm Gia, cha hy vọng cho dù chúng ta đó gả ra ngoài, vẫn có thể bảo hộ chúng ta chu toàn.”
“Nhưng mà…”
“Đại tiểu thư, Đại tiểu thư…”
Xa xa truyền đến tiếng gọi đánh gãy phản bác của Viện Viện, bốn tỷ muội đồng thời đứng lên nhìn về phía Nhiễm Gia, chỉ thấy nha hoàn Hương Liên thở hồng hộc chạy tới, miệng còn liên tục gọi——
“Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, mau trở về! Lão gia tìm các người!”
Bốn vị tiểu thư cười cười trở về đại sảnh, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của phụ thân, tiếng cười liền ngừng hẳn, mọi người hồ nghi nhìn nhau không biết chuyện gì đã xảy ra, Nhiễm Đình Đình cẩn thận mở miệng hỏi “Phụ thân tìm chúng con có việc?”
Lão gia của Nhiễm gia bảo – Nhiễm Vân Tiêu nghiêm túc nhìn qua bốn cô con gái xinh đẹp của mình, khi nhìn đến Viện Viện, không tự chủ được dừng lại một chút, đảo mắt, rồi sau đó nhanh chóng dời đi, chỉ vì ông thấy Viện Viện hướng mình liều mạng chớp mắt, làm mặt quỷ. Nhiễm Tiêu Vân tựa hồ xẹt qua chút phức tạp sau đó lại ung dung nhìn ra chỗ khác, ngừng hai ba lần giống như muốn mở miệng, cuối cùng bất đắc dĩ hít một hơi tiếp tục bước đi. Nhiễm Vân Vân lén lút đẩy Viện Viện, mỗi khi cha không nói, cuối cùng đều là Viện Viện bị đẩy ra để hỏi, không khỏi “Khách!” một tiếng, Viện Viện suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, không khỏi bất mãn trừng nàng ta một cái. Nhiễm Vân Vân lắc đầu, hất cằm chỉ Nhiễm Tiêu Vân vẻ mặt nghiêm trọng, lại lấy ngón trỏ che miệng, ý bảo Viện Viện chớ có lên tiếng. Viện Viện chép chép miệng, nhưng vẫn thuận theo , nàng nhàm chán nhún vai, chuyển tay, bỗng nhiên lấy ra một quả lê bắt đầu “Tạp sát tạp sát”. Lại qua một hồi, Nhiễm Tiêu Vân rốt cục cũng quyết định đứng lại, lại một lần nữa nghiêm túc nhìn quét qua ba cô con gái—— trừ bỏ Viện Viện đang mải gặm lê, sau đó chậm rãi nói ra chuyện khiến ông khó xử “… Hắn chẳng những bị tàn tật, trên mặt còn có một vết sẹo xấu xí…” Ông khẽ cắn môi, tiếp tục nói “Lại mù một con mắt, gãy một chân.”
Nghe nói đến đây, chúng tỷ muội hai mặt nhìn nhau, âm thầm hít thở, trừ Viện Viện vẫn đang ung dung ăn lê, cũng không quan tâm đến vẻ mặt của mọi người “Còn chưa hết, Bùi lão gia còn nói cho ta biết, hiền chất từ khi gặp chuyện không may, tính tình liền thay đổi lớn, từ một người nhã nhặn lịch sự, biến thành một kẻ hận đời, tính tình quái gở, lạnh lùng, chẳng những các tiểu thư con nhà danh môn, mà ngay cả con gái nhà nghèo, cho dù sính lễ có nhiều cỡ nào, cũng không ai nguyện ý gả cho hắn.”
Nhiễm Tiêu Vân thở dài một tiếng, ba vị tiểu thư liền cúi đầu cụp mắt, Viện Viện ngẩng lên nhìn vẻ mặt quái dị của các tỷ tỷ “Nếu thật sự không được, Bùi lão gia cũng chỉ có thể chọn một nữ tử con nhà nghèo về làm con dâu, nhưng Bùi gia dù sao cũng là thư hương thế gia (), đã từng làm quan, cho dù đã từ quan, cũng vẫn là đại thương nhân nhất nhì ở Giang Nam, Bùi lão gia thật sự không muốn thảm hại đến mức đó, cho nên mới khẩn cầu cha đem con gái gả cho nhà họ.”
() Thư hương thế gia: Dòng dõi nho học
Ba vị tiểu thư dò xét nhìn nhau, không để lại dấu vết bước ra sau một bước. Viện Viện nhún nhún vai, cảm thấy phụ thân có chuyện muốn nói, vì thế cũng theo lui xuống, vừa lui vừa tiếp tục ăn lê. Thấy thế, Nhiễm Tiêu Vân không khỏi lắc đầu thầm than “Cha biết không nên miễn cưỡng các con, nhưng, Bùi lão gia là ân nhân cứu mạng của cha, năm đó nếu không phải ông ấy làm tuần phủ thấy cha không giống kẻ tội ác tày trời, giống như có oan khuất, đem án của cha phúc thẩm lại, chỉ sợ cha năm đó đã oan uổng để cái đầu lại Trung Nguyên rồi.”
Ba vị tiểu thư đều tự cắn môi, cúi đầu yên lặng lui từng bước, mà Viện Viện tùy tay vung hạt, cũng lui theo từng bước “Không có Bùi lão gia, sẽ không có cha ngày hôm nay, lại càng không có các con, cho nên, cha hy vọng các con có thể tự nguyện gả qua đó, thay cha báo ân.”
Bên ngoài gió thổi vù vù, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Nhiễm Tiêu Vân đảo mắt qua bốn cô con gái chờ đợi “Bùi lão gia cam đoan, ông và Bùi phu nhân nhất định sẽ đối xử tử tế với người nào gả qua đó.”
Ba vị tiểu thư rất ăn ý lại lui từng bước. Nhưng lúc này, Viện Viện không lui nữa . Cha nên dừng lại thôi! Nàng muốn đi, giống như đi chơi liền vội giơ tay lên quơ quơ “Con, con, con đi, con đi!”
Nhiễm Tiêu Vân cứng đờ, giống như không nghe thấy tiếp tục khuyên bảo ba cô con gái “Kỳ thật, chỉ cần các con nguyện ý, sau này, vẫn có thể cảm hóa hiền chất, các con…”
“Cha! Con nói con muốn đi!” Viện Viện kêu lên. Nhiễm Tiêu Vân vẫn mắt điếc tai ngơ, như trước nhìn ba cô con gái “… Các con dù sao cũng là đại mỹ nhân ở đây, không có bất kỳ nam nhân nào sẽ không động tâm, sau đó…”
Viện Viện thấy Nhiễm Tiêu Vân căn bản không để ý tới nàng, bèn chui đến trước mặt Nhiễm Tiêu Vân ngăn tầm mắt của ông “Cha! Con nói con muốn đi!”
Nhiễm Tiêu Vân bước dài qua nàng “… Lấy kiên nhẫn cảm hóa hắn…”
Viện Viện lại chắn đến trước mặt ông “Cha! Con nói con…”
Nhiễm Tiêu Vân lại bước qua nàng “… Tuy rằng hắn xấu xí, nhưng cha đã dạy các con, nội hàm so với bên ngoài quan trọng hơn, cho nên…”
Viện Viện vẫn chưa từ bỏ ý định, hừng hực từng bước nhảy đến trước mắt Nhiễm Tận Thiên, hai tay bắt lấy cánh tay ông, giữ chặt nói “Cha! Con nói con muốn gả cho hắn!”bg-ssp-{height:px}
Nhiễm Tiêu Vân rốt cục cũng đem tầm mắt chuyển qua trên mặt con gái nhỏ, ông nhìn một lúc lâu, lạnh lùng nói “Con không được!”
“Con không được?” Viện Viện trừng lớn mắt, chỉ tay vào mình, “Vậy cha còn gọi con đến để làm gì”
Nhiễm Tiêu Vân bất đắc dĩ đảo mắt, nhắc nhở nàng, “Cha hoàn toàn không gọi con, là chính con chạy tới xem náo nhiệt.”
“Con…” Viện Viện nhướn mày cúi đầu nghĩ “Đúng nha! Hương Liên hình như chỉ kêu đại tỷ, nhị tỷ cùng tam tỷ, con… Vâng! Thật sự là đến xem náo nhiệt!”
“Nhớ được là tốt rồi.” Nhiễm Tiêu Vân nói, đẩy nàng sang một bên “Được rồi, ta vừa nói cái gì nhỉ… A! Đúng rồi, vừa mới nói…”
“Nhưng mà cha ——” Viện Viện lại chen vào giữa cha và tỷ tỷ “Vì sao con không được?” Nàng một bộ dáng không phục “Con không đủ xinh đẹp sao?”
Nhiễm Tiêu Vân thở dài một tiếng “Viện Viện! Con vừa rồi không nghe rõ sao? Cha muốn đi báo ân, không phải muốn báo thù!”
Phía sau đột nhiên truyền đến một trận cười, sau đó biến mất, Viện Viện nhanh chóng quay đầu trừng mắt, lập tức lại quay qua Nhiễm Tiêu Vân “Con biết! Cha phải báo ân! Nhưng vì sao con không thể đi giúp cha báo ân?”
“Vì sao à?” Nhiễm Tiêu Vân dường như rất kinh ngạc, nàng lại “dám” hỏi như vậy “Bởi vì con chỉ biết khiến trong nhà người ta gà bay chó sủa, nếu cha đem con gả qua, khẳng định sẽ bị người ta mắng là vong ân phụ nghĩa! Con đó! Con chỉ thích hợp gả cho khỉ thôi!”
Viện Viện cảm giác được ba tỷ tỷ sau lưng đang cười trộm, trong lòng lại bất mãn “Cha đó! Người ta là con gái của cha! Tại sao cha có thể hạ thấp con như vậy chứ!” Nàng không thèm hờn giận lẩm bẩm. Nhiễm Tiêu Vân nhíu mày “Hạ thấp?” hừ hừ “Ta có sao? Một nữ hài tử cả ngày chỉ biết chạy loạn xung quanh, luôn đi tìm người đánh nhau! Bảo con ngoan ngoãn ở nhà, con lại bày trò khắp nơi, trong nhà còn người nào chưa bị con chỉnh qua chứ? Phải không? Nếu con đến đó…”
"Con sẽ không phá!" Viện Viện vội vàng cãi lại "Cầm, kỳ, thư, họa, nữ công gia chánh, con đều biết! Hơn nữa so với các tỷ ấy đều tốt hơn!" Nàng chỉ ngón tay về phía sau. “Đúng vậy! Đúng vậy! Muội thật sự so với chúng ta cái gì cũng hơn!" Nhiễm Đình Đình nhịn không được đảo mắt, lời của nàng làm cho Viện Viện không tự giác cười đắc ý "Đặc biệt là tranh của muội ý..." Nhiễm Đình Đình lắc đầu "Muội vẽ bộ dáng phụ thân chảy nước miếng, ngủ gà ngủ gật rất sinh động!"
Lão nhị Nhiễm Lan Lan cười, cũng trêu chọc theo "Đúng, đúng, muội thêu chậu nhỏ với thùng phân cũng không khác nhau là mấy!"
Đến tận khi Nhiễm Tiêu Vân mặt đen xì, lão tam Nhiễm Vân Vân lại thêm mắm thêm muối vài câu "Còn có thơ muội làm, cái gì mà phụ thân mặt hắc hắc, mông lại hồng hồng, tình thiên phích lịch () vang, tiếng hô như sấm nổ..."
() tình thiên phích lịch: sét đánh giữa trời quang
Viện Viện ngây ngô cười, mà Nhiễm Tiêu Vân chỉ có thể vừa buồn cười, vừa tức giận lắc đầu "Kỳ cục, thật sự là kỳ cục! Như vậy, cha làm sao dám đem con gả ra ngoài?"
"Yên tâm đi! Cha!" Viện Viện làm nũng lay tay Nhiễm Tiêu Vân "Con qua đó, nhất định sẽ ngoan ngoãn! Cha cũng đừng quan tâm nhiều như vậy! Dù sao hiện tại cũng chỉ có con nguyện ý gả qua đó!"
Nghe vậy, Nhiễm Tiêu Vân không khỏi ngẩng đầu hướng ba nữ nhi nhìn lại, nhưng mà, ba tỷ muội nhíu mày dò xét nhau vài lần, lại giống như có ý kiến khác, Viện Viện thấy tình thế không đúng cho lắm, trước khi Nhiễm Đình Đình mở miệng vội nói chen vào tiến hành "cải tạo tư tưởng " ."Phụ thân! Đại tỷ đính hôn với Khương gia, cha cũng không thể hủy hôn! Còn có Nhị tỷ" Nàng nói đến đây, còn hướng Nhiễm Lan Lan liếc mắt một cái "Tỷ ấy và Tô đại ca rất tốt, người cũng không muốn chia rẽ một đôi uyên ương đúng không? Về phần Tam tỷ..." Nàng nhún nhún vai "Tam tỷ yêu nhất cái đẹp, lại sĩ diện, cha kêu tỷ ấy gả cho một nam nhân bị hủy dung, con thấy tỷ ấy là thà rằng chết đi còn hơn!"
Nghe lời của nàng, vẻ mặt uể oải của Nhiễm Tiêu Vân càng ngày càng rõ ràng, cả buổi mới lẩm bẩm nói "Nhưng mà ta muốn báo ân, không phải muốn báo thù!"
Viện Viện trở mình xem thường "Được rồi! Được rồi! Con nhất định sẽ thật biết điều, sẽ không bướng bỉnh!"
Nhiễm Tiêu Vân nghiêng đầu nhìn nàng "Hừ! Thì ra con cũng biết mình bướng bỉnh!"
Khuôn mặt đẹp đẽ của Viện Viện nhăn lại "Nhàm chán!" Nàng thấp giọng lẩm bẩm. Nhiễm Tiêu Vân ngây người trong chốc lát, cuối cùng cũng bất đắc dĩ chịu thua "Thôi được rồi, gả con qua đó! Nhưng mà ta phải viết một bức thư gửi cho Bùi lão gia trước, nếu lúc con gả qua đó thấy có gì không thích hợp, sẽ đưa con về nhà, tránh gây đại họa, nếu không.............."
Còn chưa gả ra ngoài đã sợ bị hưu thư? Chuyện như thế này cũng chỉ có Nhiễm Tiêu Vân mới nghĩ được.
Vừa ra khỏi đại sảnh, ba tỷ tỷ đã dắt Viện Viện đi thẳng tới hậu viện, ở trong Thưởng Liên đình, Viện VIện bị vây lại một góc, ba tỷ tỷ đứng trước mặt nàng, hung hăng trừng mắt nhìn "Tại sao?"
"Là vì muốn tới Giang Nam chơi sao?"
"Tiểu muội, đối phương là người thế nào, cha cũng đã nói qua rồi, người như vậy muội cũng nguyện ý gả đi sao?"
Viện Viện nhún vai không nói, Nhiễm Đình Đình nhướn cao mày nhìn nàng một lát, cuối cùng quyết định "Để ta gả qua!"
Viện Viện ngẩn người, Nhiễm Lan Lan cũng nói tiếp "Không được, đại tỷ, tỷ đã đính hôn , để muội gả đi!"
Viện Viện há miệng muốn kháng nghị, lại bị Nhiễn Vân Vân nói trước một bước "Không được, nhị tỷ cũng đã có người trong lòng rồi để muội gả đi!"
"Không được, không được, ta là đại tỷ, ta gả đi trước!"
"Muội xin tỷ, đại tỷ, Khương gia thì phải làm sao bây giờ?" Nhiễm Lan Lan nói "Bởi vậy mới nói muội gả đi là tốt nhất!"
Không cho Viện Viện bất cứ cơ hội cãi lại nào, ba tỷ muội cãi nhau loạn cả lên, Viện Vện nhàm chán nhìn các nàng ầm ĩ đến nửa ngày, giống như là có thể ầm ĩ không bao giờ dứt, rốt cuộc cũng không nhịn được hét lên một tiếng "Ngừng!"
Tiếng nói đột nhiên ngừng lại, sáu đạo ánh mắt tập trung bắn phá về phía nàng, Viện Viện bình thản ung dung nhận lấy sáu đạo ánh mắt này, thực khoa trương hít một hơi."Được rồi! Được rồi! Nếu muội đem lý do muốn đến đó nói ra, mọi ngươi sẽ không ầm ĩ nữa chứ?"
Ba người liếc mắt dò xét một cái, Nhiễm Đình Đình nghĩ nói: "Muội thử nói xem."
Viện Viện bất đắc dĩ nói "Được rồi! Muội có ba lý do, thứ nhất, thay cha báo ân..."
Nhiễm Đình Đình vừa nghe, đã vội nói: “ Đó không phải..."
"Nghe muội nói trước đã!" Viện Viện không kiên nhẫn phất tay, đánh gãy lời của nàng. Nhiễm Đình Đình không nói nữa."Thứ hai..." Nhiễm Viện Viện nhún nhún vai."Đương nhiên là vì đến Giang Nam chơi!"
Tam tỷ muội đồng thời trở mặt xem thường, nhưng không gì "Thứ ba..." Viện Viện dừng lại, chậm rãi nhìn Nhiễm Lan Lan."Muội bị Tô đại ca cuốn lấy thực sự rất phiền, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có muội lập gia đình, mới có thể chặt đứt của ý niệm của hắn."
Nhiễm Lan Lan biến sắc."Tiểu muội, tại sao muội lại vì..."
"Nhị tỷ" Viện Viện nói "Muội thật sự thấy hắn rất phiền, thật sự chịu không nổi , không chỉ là bởi vì tỷ! Dù sao muội cũng tuyệt đối không có khả năng thích hắn, hơn nữa, cũng không có ai có thể chọn, không bằng gả đi trước, cắt đứt ý nghĩ xằng bậy của hắn, như vậy hắn mới sẽ không tiếp tục sa vào."
"Nhưng mà..." Nhiễm Đình Đình lo lắng cắn môi "Đối phương là một người như vậy..."
" Tỷ cũng nghe cha nói, không phải sao?" Viện Viện cãi lại "Cha nói hắn mẫn tuệ cơ trí, thông minh tuyệt đỉnh, vậy cũng đã đủ rồi, các tỷ cũng biết muội ghét nhất người ngu ngốc!"
"Tiểu muội..." Nhiễm Vân Vân muốn nói lại thôi "Hắn...dung nhan đã bị hủy, còn mù mắt, thọt chân... Được rồi! Cho dù muội không cần, nhưng là lời đồn đại..."
Viện Viện khẽ cười một tiếng "Tam tỷ, các tỷ đều rất hiểu muội, không phải sao? Muội không nhìn dáng vẻ bên ngoài, càng không nghe lời đồn đại, thậm chí là giễu cợt trước mặt..." Nàng bướng bỉnh chớp mắt "Nói thực ra, muội còn hy vọng càng nhiều càng tốt ấy! Bọn họ không sợ muội trả thù vậy thì cứ nói! Như vậy muội mới có lý do chơi đùa!"
"Trời ạ!" Nhiễm Đình Đình không khỏi biến sắc, cũng lẩm bẩm nói "Nghe muội nói như thế, ta lại càng không dám để cho muội qua đó, làm không tốt sẽ gặp tai vạ, để Bùi gia đem trả muội về, đến lúc đó muội sẽ..."
"Đại tỷ!" Viện Viện không khỏi thở dài "Muội sẽ cẩn thận! Sẽ không dễ dàng để người đuổi về như vậy đâu! Làm ơn đi! Đừng lo lắng như vậy được không? Muội chỉ là muốn chơi một chút thôi! Mà muội lại gặp phải tai họa sao? Không có đúng không? Các tỷ cũng biết muội sẽ không làm việc lỗ mãng!"
Ba tỷ muội trầm ngâm nửa khắc "Tiểu muội, đây chính chuyện là cả đời, muội lo lắng một chút đi!" Nhiễm Lan Lan vẫn nhịn không được khuyên nhủ "Nếu đổi ý thì nói ra, chúng ta bàn bạc lại với cha."
Viện Viện cười khẽ "Tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau lớn lên, mọi người cũng biết tính của muội, xin hỏi các vị tỷ tỷ, Viện Viện làm việc có từng đổi ý?"
Ba tỷ muội đồng thời hé miệng, lại không ai nói ra, bởi vì đáp án là —— không có!
Viện Viện vừa lòng cười "Không có phải không? Muội có nguyên nhân, hơn nữa không hối hận, các tỷ còn có lý do gì để phản đối?"
Ba tỷ muội trầm mặc "Không có là được rồi!"
Viện Viện nói, một tay quàng ở vai đại tỷ, một tay kia ôm Nhị tỷ, còn quay đầu lại thét to với Tam tỷ "Đi! Đi! Giúp muội chuẩn bị đồ cưới!"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Kết thân
Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Dực
Trời cao đất rộng, trời cao xanh thẳm, từng áng mây bay lượn, cỏ dại khắp nơi bay múa theo gió, giống như những đợt sóng bình lặng trên mặt biển. Phong cảnh thảo nguyên, mênh mông vô bờ, khiến cho người ta cũng cởi mở hơn. Giữa trưa, nhưng không hề có một chút nóng bức, nơi đó có bốn vị cô nương đang nhàm chán chăm chú nhìn những áng mây trắng theo gió bay đi. Đừng nói các nàng không có quy củ, nữ nhân phương Bắc thường khá cởi mở, huống chi các nàng là thiên kim của Nhiễm gia võ lâm danh chấn tại phương Bắc này, nữ nhân giang hồ càng không câu nệ tiểu tiết. Lại nói, nhìn thấy các nàng, không ai có thể nghĩ tới “sắc đẹp” được người đời ca ngợi là “tái ngoại tứ tuyệt” (1) của tỷ muội Nhiễm gia có bao nhiêu “tùy tiện”, đa số mọi người chỉ biết tới sắc đẹp của các nàng. Đặc biệt là bản tính bướng bỉnh, lại dã man xảo quyệt của tiểu muội Nhiễm Viện Viện, là nổi tiếng nhất! Nàng thiên sinh lệ chất (2), xinh đẹp như tiên tử, ai nhìn thấy nàng cũng trợn mắt há mồm, giống như bị câu hồn, nhưng điều quan trọng là sắc đẹp của nàng cũng không phải giống như bình hoa. Nàng bướng bỉnh, nội tâm hoạt bát hơn bất cứ ai, thậm chí có thể coi là trưởng thành sớm; nàng bướng bỉnh, nhưng rất thông minh, văn võ, nữ công, việc bếp núc mọi thứ đều tinh thông, chỉ có một cái không được… đó là được coi như “con số ngu ngốc”. Kỳ thật, không chỉ có mình nàng, Nhiễm gia không có một ai giỏi tính toán, nếu không phải mời được một vị có thể quản lý sổ sách, lại có thiếu phu nhân xuất thân là thương gia đến chưởng quản cho Nhiễm gia, Nhiễm gia chỉ sợ đã trở thành phân đà (3) của một cái bang phương Bắc rồi. Bốn tỷ muội có tâm tình vô cùng tốt, đến nỗi vị đại tỷ đã sớm đính hôn Nhiễm Đình Đình cũng chưa muốn gả đi, tuy rằng nhà trai đã tới thúc giục nhiều lần, nhưng nàng vẫn luyến tiếc ba muội muội.
(1) Tái ngoại tứ tuyệt: Bốn giai nhân phương Bắc
(2) Thiên sinh lệ chất: Trời sinh sắc đẹp
(3) phân đà: một nhánh nhỏ
“Đại tỷ, Khương gia hình như lại phái người đến thúc giục có phải không?” Lão nhị Nhiễm Lan Lan nghiêng đầu nhìn Nhiễm Đình Đình.
“Tỷ quyết định sẽ gả đi sao?”
Nhiễm Đình Đình không chút do dự lắc đầu.”Không, trừ phi các muội đều đã có nơi có chốn, nếu không ta sẽ không gả.”
“Làm ơn giùm đi, đại tỷ” Nhiễm Viện Viện chịu không nổi kêu lên “Vậy phải đợi tới khi nào đây! Khương đại ca sẽ phải chờ tỷ lâu như vậy sao?”
“Không đợi thì thôi!” Nhiễm Đình Đình vô tình nói, trên mặt là mười phần tự tin. Ở vùng thảo nguyên rộng lớn này, không biết có bao nhiêu binh sĩ mơ ước bốn vị thiên kim Nhiễm gia đâu. Nhà này không cần, đằng sau còn có hơn mười người chờ đợi đó!
Nghe vậy, Viện Viện không khỏi giơ tay, lướt qua hai vị tỷ tỷ trừng Nhiễm Đình Đình.”Nếu muội vĩnh viễn không lấy chồng thì sao?”
Nhiễm Đình Đình miễn cưỡng trở mình, chống cằm “Ta đây liền vĩnh viễn ở cùng muội!”
Nguyên Nguyện vừa nghe, liền khoa trương kêu thảm một tiếng “Trời ạ!” Lại nằm xuống thảm cỏ “Nhiễm gia cao quý sẽ có hai bà cô già, nhất định Nhiễm gia bảo chủ sẽ tức chết!” Mà đầu sỏ gây nên chính là nàng —— Nhiễm Viện Viện. Lão tam Nhiễm Vân Vân cười, đứng lên nói “Muội, hiện tại không muốn gả, tương lai có khi muội lại là người muốn được gả đến phát điên đấy!”
Viện Viện cẩn thận nghĩ, sau đó nhún nhún vai “Cũng có thể! Mọi người rồi cũng sẽ thay đổi! Ít nhất trước mắt muội cũng chưa muốn gả.”
Nhiễm Lan Lan đột nhiên ngồi dậy, chống tay xuống đất, ánh mắt quái dị chăm chú nhìn Viện Viện “Tại sao muội lại nghĩ vậy? Muội không thích ai sao?”
Viện Viện lại nghĩ, đảo mắt nhìn Nhiễm Lan Lan “Không có, nhị tỷ, muội không thích ai cả.” Nàng biết vì sao nhị tỷ lại hỏi như vậy, đó cũng là việc khiến nàng phiền não nhất. Tô Thiếu Thành là thiếu gia tiêu chuẩn, tuấn lãng tiêu sái, lịch sự, là người Nhiễm Lan Lan ái mộ. Vấn đề là, Tô Thiếu Thành lại thích Viện Viện, mà Viện Viện lại đối xử với hắn như huynh trưởng, chưa bao giờ có tình cảm nam nữ, nàng thậm chí còn ngầm biểu hiện nàng không có cảm giác với hắn, muốn hắn sớm tìm người khác để yêu thương, nhưng Tô Thiếu Thành nói chỉ cần nàng chưa thành thân, hắn vẫn có cơ hội, không muốn buông tha. Vì thế, Nhiễm Lan Lan luôn nhìn theo bóng dáng Tô Thiếu Thành, mà Tô Thiếu Thành lại chỉ nhìn Viện Viện, Viện Viện bị vây ở giữa hai người, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải, lại không thể trở mặt với hắn, bởi vì hắn cũng không có làm sai cái gì, chỉ quá cố chấp thôi. Tuy rằng Nhiễm Lan Lan cũng không trách nàng, nhưng nàng thật sự không muốn thấy nhị tỷ vì chuyện này mà tổn thương, vì yêu mà buồn bã. Đương nhiên, chuyện này hai người kia cũng hiểu, đó cũng là nguyên nhân Nhiễm Đình Đình không muốn gả ra ngoài sớm, nàng không hy vọng hai muội muội vì Tô Thiếu Thành mà trở mặt. Nhận thấy không khí nặng nề, Nhiễm Vân Vân vội vàng đổi đề tài “Tiểu muội, nếu muội không muốn thành thân thì nhất định có chuyện gì muốn làm đúng không?”
Nghe vậy, hai trong mắt Viện Viện nhất thời lóe sáng như sao, nàng hưng phấn gật đầu “Đương nhiên!”
“Muội muốn làm gì!”
Đôi mắt Viện Viện lóe lên tia khao khát “Giang Nam” nàng lẩm bẩm nói “Muội muốn đến Giang Nam chơi.”
Nghe vậy, ba tỷ muội nhanh chóng ngồi dậy “Giang Nam?” Nhiễm Đình Đình kinh ngạc hỏi “Tại sao muội lại muốn tới Giang Nam?”
Viện Viện đang định nói thì Nhiễm Vân Vân liền chen vào “Muội biết, muội biết, muội biết! Hai năm trước lúc chúng ta đi dạo ngoài chợ, trong lúc vô ý nghe kể về Giang Nam có phong cânh tuyệt đẹp, từ đó, tiểu muội liền mê mẩn muốn tới Giang Nam ngắm cảnh!”
Viện Viện cười tủm tỉm vuốt cằm “Muội nhất định phải tới Giang Nam chơi, không muốn nghĩ tới chuyện lập gia đình nữa.”
“Hả!” Nhiễm Đình Đình đảo cặp mắt trắng dã, đồng thời phanh một tiếng nằm xuống “Muội đang nằm mơ à!”
Nhiễm Lan Lan cũng nằm xuống “Đúng vậy! Tiểu muội, phụ thân cho chúng ta ra bên ngoài chơi đã là rất tốt rồi, Nhiễm gia chúng ta tuy có thế lực khá lớn, nhưng cũng không phải lớn nhất, cha tuyệt đối sẽ không để chúng ta tới đó.”
Viện Viện không thèm để ý “Ta sẽ chấp nhận sao?”
“Đúng vậy! Muội đi đi!” Nhiễm Vân Vân cười nhạt “Đảm bảo còn chưa ra đến cổng thành, đã bị Tam ca đã tha về rồi!”
Nhiễm Siêu là người truy tìm giỏi nhất ở đây, không có bất cứ chuyện gì, dù người hay vật, có thể thoát được sự lùng bắt của hắn. Viện Viện chép miệng, cũng nằm xuống.
“Dù sao muội cũng nhất định phải đến Giang Nam chơi, nếu không có chết cũng không gả!”
“Vậy không bằng muội gả đến Giang Nam đi, nói không chừng còn tốt hơn đấy!” Nhiễm Vân Vân lẩm bẩm nói. Hai tròng mắt Viện Viện lại là sáng ngời “Đúng rồi! Tại sao muội lại không nghĩ ra nhỉ?” Viện Viện như vừa trong mộng tỉnh lại bắt đầu tính toán “Gả đến Giang Nam, muội có thể thoải mái chơi rồi!” Thuận tiện thoát khỏi tên Tô Thiếu Thành lúc nào cũng bám lấy như keo da trâu kia, cũng khiến cho nhị tỷ với hắn sớm có kết quả. Ba vị tỷ tỷ rất ăn ý đồng thời cho nàng một cái nhìn xem thường “Thật sự không nói được muội!” Nhiễm Vân Vân ca thán “Chúng ta ở thành Bắc, sao có thể gả cho người trong thành đó chứ?”
“Đúng vậy! Nhũng người chúng ta quen biết cũng chỉ là dân buôn bán, muội muốn gả, nhưng phụ thân sẽ gả muội cho những người đó sao?” Nhiễm Lan Lan phụ họa nói “Ta nghĩ, muội cũng không muốn đúng không?”
“Ở đó không phải cũng có nhân sĩ giang hồ, bằng hữu võ lâm sao!” Viện Viện không phục nói. Nhiễm Đình Đình nhẹ bóp trán “Không có khả năng, cha đã nói qua với tỷ, cha có thể cho tự chúng ta quyết định gả cho ai, đây là cha đáp ứng mẹ, nhưng không thể ra khỏi phạm vi của Nhiễm Gia, cha hy vọng cho dù chúng ta đó gả ra ngoài, vẫn có thể bảo hộ chúng ta chu toàn.”
“Nhưng mà…”
“Đại tiểu thư, Đại tiểu thư…”
Xa xa truyền đến tiếng gọi đánh gãy phản bác của Viện Viện, bốn tỷ muội đồng thời đứng lên nhìn về phía Nhiễm Gia, chỉ thấy nha hoàn Hương Liên thở hồng hộc chạy tới, miệng còn liên tục gọi——
“Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, mau trở về! Lão gia tìm các người!”
Bốn vị tiểu thư cười cười trở về đại sảnh, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của phụ thân, tiếng cười liền ngừng hẳn, mọi người hồ nghi nhìn nhau không biết chuyện gì đã xảy ra, Nhiễm Đình Đình cẩn thận mở miệng hỏi “Phụ thân tìm chúng con có việc?”
Lão gia của Nhiễm gia bảo – Nhiễm Vân Tiêu nghiêm túc nhìn qua bốn cô con gái xinh đẹp của mình, khi nhìn đến Viện Viện, không tự chủ được dừng lại một chút, đảo mắt, rồi sau đó nhanh chóng dời đi, chỉ vì ông thấy Viện Viện hướng mình liều mạng chớp mắt, làm mặt quỷ. Nhiễm Tiêu Vân tựa hồ xẹt qua chút phức tạp sau đó lại ung dung nhìn ra chỗ khác, ngừng hai ba lần giống như muốn mở miệng, cuối cùng bất đắc dĩ hít một hơi tiếp tục bước đi. Nhiễm Vân Vân lén lút đẩy Viện Viện, mỗi khi cha không nói, cuối cùng đều là Viện Viện bị đẩy ra để hỏi, không khỏi “Khách!” một tiếng, Viện Viện suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, không khỏi bất mãn trừng nàng ta một cái. Nhiễm Vân Vân lắc đầu, hất cằm chỉ Nhiễm Tiêu Vân vẻ mặt nghiêm trọng, lại lấy ngón trỏ che miệng, ý bảo Viện Viện chớ có lên tiếng. Viện Viện chép chép miệng, nhưng vẫn thuận theo , nàng nhàm chán nhún vai, chuyển tay, bỗng nhiên lấy ra một quả lê bắt đầu “Tạp sát tạp sát”. Lại qua một hồi, Nhiễm Tiêu Vân rốt cục cũng quyết định đứng lại, lại một lần nữa nghiêm túc nhìn quét qua ba cô con gái—— trừ bỏ Viện Viện đang mải gặm lê, sau đó chậm rãi nói ra chuyện khiến ông khó xử “… Hắn chẳng những bị tàn tật, trên mặt còn có một vết sẹo xấu xí…” Ông khẽ cắn môi, tiếp tục nói “Lại mù một con mắt, gãy một chân.”
Nghe nói đến đây, chúng tỷ muội hai mặt nhìn nhau, âm thầm hít thở, trừ Viện Viện vẫn đang ung dung ăn lê, cũng không quan tâm đến vẻ mặt của mọi người “Còn chưa hết, Bùi lão gia còn nói cho ta biết, hiền chất từ khi gặp chuyện không may, tính tình liền thay đổi lớn, từ một người nhã nhặn lịch sự, biến thành một kẻ hận đời, tính tình quái gở, lạnh lùng, chẳng những các tiểu thư con nhà danh môn, mà ngay cả con gái nhà nghèo, cho dù sính lễ có nhiều cỡ nào, cũng không ai nguyện ý gả cho hắn.”
Nhiễm Tiêu Vân thở dài một tiếng, ba vị tiểu thư liền cúi đầu cụp mắt, Viện Viện ngẩng lên nhìn vẻ mặt quái dị của các tỷ tỷ “Nếu thật sự không được, Bùi lão gia cũng chỉ có thể chọn một nữ tử con nhà nghèo về làm con dâu, nhưng Bùi gia dù sao cũng là thư hương thế gia (4), đã từng làm quan, cho dù đã từ quan, cũng vẫn là đại thương nhân nhất nhì ở Giang Nam, Bùi lão gia thật sự không muốn thảm hại đến mức đó, cho nên mới khẩn cầu cha đem con gái gả cho nhà họ.”
(4) Thư hương thế gia: Dòng dõi nho học
Ba vị tiểu thư dò xét nhìn nhau, không để lại dấu vết bước ra sau một bước. Viện Viện nhún nhún vai, cảm thấy phụ thân có chuyện muốn nói, vì thế cũng theo lui xuống, vừa lui vừa tiếp tục ăn lê. Thấy thế, Nhiễm Tiêu Vân không khỏi lắc đầu thầm than “Cha biết không nên miễn cưỡng các con, nhưng, Bùi lão gia là ân nhân cứu mạng của cha, năm đó nếu không phải ông ấy làm tuần phủ thấy cha không giống kẻ tội ác tày trời, giống như có oan khuất, đem án của cha phúc thẩm lại, chỉ sợ cha năm đó đã oan uổng để cái đầu lại Trung Nguyên rồi.”
Ba vị tiểu thư đều tự cắn môi, cúi đầu yên lặng lui từng bước, mà Viện Viện tùy tay vung hạt, cũng lui theo từng bước “Không có Bùi lão gia, sẽ không có cha ngày hôm nay, lại càng không có các con, cho nên, cha hy vọng các con có thể tự nguyện gả qua đó, thay cha báo ân.”
Bên ngoài gió thổi vù vù, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Nhiễm Tiêu Vân đảo mắt qua bốn cô con gái chờ đợi “Bùi lão gia cam đoan, ông và Bùi phu nhân nhất định sẽ đối xử tử tế với người nào gả qua đó.”
Ba vị tiểu thư rất ăn ý lại lui từng bước. Nhưng lúc này, Viện Viện không lui nữa . Cha nên dừng lại thôi! Nàng muốn đi, giống như đi chơi liền vội giơ tay lên quơ quơ “Con, con, con đi, con đi!”
Nhiễm Tiêu Vân cứng đờ, giống như không nghe thấy tiếp tục khuyên bảo ba cô con gái “Kỳ thật, chỉ cần các con nguyện ý, sau này, vẫn có thể cảm hóa hiền chất, các con…”
“Cha! Con nói con muốn đi!” Viện Viện kêu lên. Nhiễm Tiêu Vân vẫn mắt điếc tai ngơ, như trước nhìn ba cô con gái “… Các con dù sao cũng là đại mỹ nhân ở đây, không có bất kỳ nam nhân nào sẽ không động tâm, sau đó…”
Viện Viện thấy Nhiễm Tiêu Vân căn bản không để ý tới nàng, bèn chui đến trước mặt Nhiễm Tiêu Vân ngăn tầm mắt của ông “Cha! Con nói con muốn đi!”
Nhiễm Tiêu Vân bước dài qua nàng “… Lấy kiên nhẫn cảm hóa hắn…”
Viện Viện lại chắn đến trước mặt ông “Cha! Con nói con…”
Nhiễm Tiêu Vân lại bước qua nàng “… Tuy rằng hắn xấu xí, nhưng cha đã dạy các con, nội hàm so với bên ngoài quan trọng hơn, cho nên…”
Viện Viện vẫn chưa từ bỏ ý định, hừng hực từng bước nhảy đến trước mắt Nhiễm Tận Thiên, hai tay bắt lấy cánh tay ông, giữ chặt nói “Cha! Con nói con muốn gả cho hắn!”
Nhiễm Tiêu Vân rốt cục cũng đem tầm mắt chuyển qua trên mặt con gái nhỏ, ông nhìn một lúc lâu, lạnh lùng nói “Con không được!”
“Con không được?” Viện Viện trừng lớn mắt, chỉ tay vào mình, “Vậy cha còn gọi con đến để làm gì”
Nhiễm Tiêu Vân bất đắc dĩ đảo mắt, nhắc nhở nàng, “Cha hoàn toàn không gọi con, là chính con chạy tới xem náo nhiệt.”
“Con…” Viện Viện nhướn mày cúi đầu nghĩ “Đúng nha! Hương Liên hình như chỉ kêu đại tỷ, nhị tỷ cùng tam tỷ, con… Vâng! Thật sự là đến xem náo nhiệt!”
“Nhớ được là tốt rồi.” Nhiễm Tiêu Vân nói, đẩy nàng sang một bên “Được rồi, ta vừa nói cái gì nhỉ… A! Đúng rồi, vừa mới nói…”
“Nhưng mà cha ——” Viện Viện lại chen vào giữa cha và tỷ tỷ “Vì sao con không được?” Nàng một bộ dáng không phục “Con không đủ xinh đẹp sao?”
Nhiễm Tiêu Vân thở dài một tiếng “Viện Viện! Con vừa rồi không nghe rõ sao? Cha muốn đi báo ân, không phải muốn báo thù!”
Phía sau đột nhiên truyền đến một trận cười, sau đó biến mất, Viện Viện nhanh chóng quay đầu trừng mắt, lập tức lại quay qua Nhiễm Tiêu Vân “Con biết! Cha phải báo ân! Nhưng vì sao con không thể đi giúp cha báo ân?”
“Vì sao à?” Nhiễm Tiêu Vân dường như rất kinh ngạc, nàng lại “dám” hỏi như vậy “Bởi vì con chỉ biết khiến trong nhà người ta gà bay chó sủa, nếu cha đem con gả qua, khẳng định sẽ bị người ta mắng là vong ân phụ nghĩa! Con đó! Con chỉ thích hợp gả cho khỉ thôi!”
Viện Viện cảm giác được ba tỷ tỷ sau lưng đang cười trộm, trong lòng lại bất mãn “Cha đó! Người ta là con gái của cha! Tại sao cha có thể hạ thấp con như vậy chứ!” Nàng không thèm hờn giận lẩm bẩm. Nhiễm Tiêu Vân nhíu mày “Hạ thấp?” hừ hừ “Ta có sao? Một nữ hài tử cả ngày chỉ biết chạy loạn xung quanh, luôn đi tìm người đánh nhau! Bảo con ngoan ngoãn ở nhà, con lại bày trò khắp nơi, trong nhà còn người nào chưa bị con chỉnh qua chứ? Phải không? Nếu con đến đó…”
"Con sẽ không phá!" Viện Viện vội vàng cãi lại "Cầm, kỳ, thư, họa, nữ công gia chánh, con đều biết! Hơn nữa so với các tỷ ấy đều tốt hơn!" Nàng chỉ ngón tay về phía sau. “Đúng vậy! Đúng vậy! Muội thật sự so với chúng ta cái gì cũng hơn!" Nhiễm Đình Đình nhịn không được đảo mắt, lời của nàng làm cho Viện Viện không tự giác cười đắc ý "Đặc biệt là tranh của muội ý..." Nhiễm Đình Đình lắc đầu "Muội vẽ bộ dáng phụ thân chảy nước miếng, ngủ gà ngủ gật rất sinh động!"
Lão nhị Nhiễm Lan Lan cười, cũng trêu chọc theo "Đúng, đúng, muội thêu chậu nhỏ với thùng phân cũng không khác nhau là mấy!"
Đến tận khi Nhiễm Tiêu Vân mặt đen xì, lão tam Nhiễm Vân Vân lại thêm mắm thêm muối vài câu "Còn có thơ muội làm, cái gì mà phụ thân mặt hắc hắc, mông lại hồng hồng, tình thiên phích lịch (5) vang, tiếng hô như sấm nổ..."
(5) tình thiên phích lịch: sét đánh giữa trời quang
Viện Viện ngây ngô cười, mà Nhiễm Tiêu Vân chỉ có thể vừa buồn cười, vừa tức giận lắc đầu "Kỳ cục, thật sự là kỳ cục! Như vậy, cha làm sao dám đem con gả ra ngoài?"
"Yên tâm đi! Cha!" Viện Viện làm nũng lay tay Nhiễm Tiêu Vân "Con qua đó, nhất định sẽ ngoan ngoãn! Cha cũng đừng quan tâm nhiều như vậy! Dù sao hiện tại cũng chỉ có con nguyện ý gả qua đó!"
Nghe vậy, Nhiễm Tiêu Vân không khỏi ngẩng đầu hướng ba nữ nhi nhìn lại, nhưng mà, ba tỷ muội nhíu mày dò xét nhau vài lần, lại giống như có ý kiến khác, Viện Viện thấy tình thế không đúng cho lắm, trước khi Nhiễm Đình Đình mở miệng vội nói chen vào tiến hành "cải tạo tư tưởng " ."Phụ thân! Đại tỷ đính hôn với Khương gia, cha cũng không thể hủy hôn! Còn có Nhị tỷ" Nàng nói đến đây, còn hướng Nhiễm Lan Lan liếc mắt một cái "Tỷ ấy và Tô đại ca rất tốt, người cũng không muốn chia rẽ một đôi uyên ương đúng không? Về phần Tam tỷ..." Nàng nhún nhún vai "Tam tỷ yêu nhất cái đẹp, lại sĩ diện, cha kêu tỷ ấy gả cho một nam nhân bị hủy dung, con thấy tỷ ấy là thà rằng chết đi còn hơn!"
Nghe lời của nàng, vẻ mặt uể oải của Nhiễm Tiêu Vân càng ngày càng rõ ràng, cả buổi mới lẩm bẩm nói "Nhưng mà ta muốn báo ân, không phải muốn báo thù!"
Viện Viện trở mình xem thường "Được rồi! Được rồi! Con nhất định sẽ thật biết điều, sẽ không bướng bỉnh!"
Nhiễm Tiêu Vân nghiêng đầu nhìn nàng "Hừ! Thì ra con cũng biết mình bướng bỉnh!"
Khuôn mặt đẹp đẽ của Viện Viện nhăn lại "Nhàm chán!" Nàng thấp giọng lẩm bẩm. Nhiễm Tiêu Vân ngây người trong chốc lát, cuối cùng cũng bất đắc dĩ chịu thua "Thôi được rồi, gả con qua đó! Nhưng mà ta phải viết một bức thư gửi cho Bùi lão gia trước, nếu lúc con gả qua đó thấy có gì không thích hợp, sẽ đưa con về nhà, tránh gây đại họa, nếu không.............."
Còn chưa gả ra ngoài đã sợ bị hưu thư? Chuyện như thế này cũng chỉ có Nhiễm Tiêu Vân mới nghĩ được.
Vừa ra khỏi đại sảnh, ba tỷ tỷ đã dắt Viện Viện đi thẳng tới hậu viện, ở trong Thưởng Liên đình, Viện VIện bị vây lại một góc, ba tỷ tỷ đứng trước mặt nàng, hung hăng trừng mắt nhìn "Tại sao?"
"Là vì muốn tới Giang Nam chơi sao?"
"Tiểu muội, đối phương là người thế nào, cha cũng đã nói qua rồi, người như vậy muội cũng nguyện ý gả đi sao?"
Viện Viện nhún vai không nói, Nhiễm Đình Đình nhướn cao mày nhìn nàng một lát, cuối cùng quyết định "Để ta gả qua!"
Viện Viện ngẩn người, Nhiễm Lan Lan cũng nói tiếp "Không được, đại tỷ, tỷ đã đính hôn , để muội gả đi!"
Viện Viện há miệng muốn kháng nghị, lại bị Nhiễn Vân Vân nói trước một bước "Không được, nhị tỷ cũng đã có người trong lòng rồi để muội gả đi!"
"Không được, không được, ta là đại tỷ, ta gả đi trước!"
"Muội xin tỷ, đại tỷ, Khương gia thì phải làm sao bây giờ?" Nhiễm Lan Lan nói "Bởi vậy mới nói muội gả đi là tốt nhất!"
Không cho Viện Viện bất cứ cơ hội cãi lại nào, ba tỷ muội cãi nhau loạn cả lên, Viện Vện nhàm chán nhìn các nàng ầm ĩ đến nửa ngày, giống như là có thể ầm ĩ không bao giờ dứt, rốt cuộc cũng không nhịn được hét lên một tiếng "Ngừng!"
Tiếng nói đột nhiên ngừng lại, sáu đạo ánh mắt tập trung bắn phá về phía nàng, Viện Viện bình thản ung dung nhận lấy sáu đạo ánh mắt này, thực khoa trương hít một hơi."Được rồi! Được rồi! Nếu muội đem lý do muốn đến đó nói ra, mọi ngươi sẽ không ầm ĩ nữa chứ?"
Ba người liếc mắt dò xét một cái, Nhiễm Đình Đình nghĩ nói: "Muội thử nói xem."
Viện Viện bất đắc dĩ nói "Được rồi! Muội có ba lý do, thứ nhất, thay cha báo ân..."
Nhiễm Đình Đình vừa nghe, đã vội nói: “ Đó không phải..."
"Nghe muội nói trước đã!" Viện Viện không kiên nhẫn phất tay, đánh gãy lời của nàng. Nhiễm Đình Đình không nói nữa."Thứ hai..." Nhiễm Viện Viện nhún nhún vai."Đương nhiên là vì đến Giang Nam chơi!"
Tam tỷ muội đồng thời trở mặt xem thường, nhưng không gì "Thứ ba..." Viện Viện dừng lại, chậm rãi nhìn Nhiễm Lan Lan."Muội bị Tô đại ca cuốn lấy thực sự rất phiền, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có muội lập gia đình, mới có thể chặt đứt của ý niệm của hắn."
Nhiễm Lan Lan biến sắc."Tiểu muội, tại sao muội lại vì..."
"Nhị tỷ" Viện Viện nói "Muội thật sự thấy hắn rất phiền, thật sự chịu không nổi , không chỉ là bởi vì tỷ! Dù sao muội cũng tuyệt đối không có khả năng thích hắn, hơn nữa, cũng không có ai có thể chọn, không bằng gả đi trước, cắt đứt ý nghĩ xằng bậy của hắn, như vậy hắn mới sẽ không tiếp tục sa vào."
"Nhưng mà..." Nhiễm Đình Đình lo lắng cắn môi "Đối phương là một người như vậy..."
" Tỷ cũng nghe cha nói, không phải sao?" Viện Viện cãi lại "Cha nói hắn mẫn tuệ cơ trí, thông minh tuyệt đỉnh, vậy cũng đã đủ rồi, các tỷ cũng biết muội ghét nhất người ngu ngốc!"
"Tiểu muội..." Nhiễm Vân Vân muốn nói lại thôi "Hắn...dung nhan đã bị hủy, còn mù mắt, thọt chân... Được rồi! Cho dù muội không cần, nhưng là lời đồn đại..."
Viện Viện khẽ cười một tiếng "Tam tỷ, các tỷ đều rất hiểu muội, không phải sao? Muội không nhìn dáng vẻ bên ngoài, càng không nghe lời đồn đại, thậm chí là giễu cợt trước mặt..." Nàng bướng bỉnh chớp mắt "Nói thực ra, muội còn hy vọng càng nhiều càng tốt ấy! Bọn họ không sợ muội trả thù vậy thì cứ nói! Như vậy muội mới có lý do chơi đùa!"
"Trời ạ!" Nhiễm Đình Đình không khỏi biến sắc, cũng lẩm bẩm nói "Nghe muội nói như thế, ta lại càng không dám để cho muội qua đó, làm không tốt sẽ gặp tai vạ, để Bùi gia đem trả muội về, đến lúc đó muội sẽ..."
"Đại tỷ!" Viện Viện không khỏi thở dài "Muội sẽ cẩn thận! Sẽ không dễ dàng để người đuổi về như vậy đâu! Làm ơn đi! Đừng lo lắng như vậy được không? Muội chỉ là muốn chơi một chút thôi! Mà muội lại gặp phải tai họa sao? Không có đúng không? Các tỷ cũng biết muội sẽ không làm việc lỗ mãng!"
Ba tỷ muội trầm ngâm nửa khắc "Tiểu muội, đây chính chuyện là cả đời, muội lo lắng một chút đi!" Nhiễm Lan Lan vẫn nhịn không được khuyên nhủ "Nếu đổi ý thì nói ra, chúng ta bàn bạc lại với cha."
Viện Viện cười khẽ "Tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau lớn lên, mọi người cũng biết tính của muội, xin hỏi các vị tỷ tỷ, Viện Viện làm việc có từng đổi ý?"
Ba tỷ muội đồng thời hé miệng, lại không ai nói ra, bởi vì đáp án là —— không có!
Viện Viện vừa lòng cười "Không có phải không? Muội có nguyên nhân, hơn nữa không hối hận, các tỷ còn có lý do gì để phản đối?"
Ba tỷ muội trầm mặc "Không có là được rồi!"
Viện Viện nói, một tay quàng ở vai đại tỷ, một tay kia ôm Nhị tỷ, còn quay đầu lại thét to với Tam tỷ "Đi! Đi! Giúp muội chuẩn bị đồ cưới!"