Editor: Mai Tuyết Vân
"Phụ thân!" Đột nhiên Thủy Linh nhìn thấy phụ thân của mình đến, lập tức lao đến, kéo theo Đường Lôi đến bên cạnh ông ta. “Linh Nhi, đừng khóc, cha sẽ lấy lại công bằng cho con.’’ Thủy Linh gật đầu một cái, xem ra việc nàng ta trộm lệnh bài cũng không làm phụ thân tức giận. Thủy Lãnh Ngạo vốn rất tức giận, nhưng ông ta cũng chỉ có một mình nữ nhi này, hơn nữa từ nhỏ Thủy Linh đã không có mẹ.
"Công bằng ư? Thật là chuyện nực cười nhất ta từng nghe qua.’’ Qúy Tinh nhìn Thủy Lãnh Ngạo, sao nào? Lớn tuổi hơn thì được sao? Nếu nói sự thật, ở chỗ này thì nàng cũng đã mấy ngàn năm tuổi rồi.
"Minh chủ phu nhân đúng không? Rốt cuộc tiểu nữ đã đắc tội với người ở chỗ nào, có cần mang nhiều người đến đây vậy không?’’ Thủy Lãnh Ngạo nhìn những người sau lưng nàng một chút. “Vậy phải hỏi nữ nhi của ông. Này! Chuyện ngươi thuê sát thủ giết người, phụ thân ngươi có biết không? Hay đã biết còn bao che cho ngươi?’’ Qúy Tinh nhìn về phía Thủy Linh hỏi, Thủy Lãnh Ngạo sững sờ, ánh mắt quét về phía nữ nhi của mình, thuê sát thủ giết người ư?
Thủy Lãnh Ngạo hỏi: “Có phải trong chuyện này đã có hiểu lầm hay không?’’ Hiểu lầm ư? Qúy Tinh cười lạnh: “Chính nàng ta đã thừa nhận, ở đây tất cả mọi người đều có thể làm chứng, ta đã nói, tới đây vì muốn đòi một lời giải thích cho hai trăm mạng người, còn Thủy trang chủ thì có ý kiến gì?’’ Chuyện gì? Hai trăm mạng người? Việc đó… Ông ta nhìn Thủy Linh: “Phụ thân, không phải như vậy… Là Hắc bạch song sát hãm hại con, con không hề muốn bọn chúng giết cả thôn.’’ Thủy Linh vội vàng giải thích.
Thủy Lãnh Ngạo chợt giật mình, giết cả thôn? Khó trách bọn họ có thể đối xử với Linh Nhi như vậy. Chẳng qua không phải nữ nhi đã nói không có liên quan đến nàng hay sao? “Ta nghĩ có phải các người nên đi tìm Hắc bạch song sát đó không?’’ Qúy Tinh nhìn ông ta, ý của ông ta là muốn bảo vệ nữ nhi của mình sao?
"Hai người ông nói đều đã chết, hiện tại người còn sống chính là…’’ Qúy Tinh hạ tầm mắt xuống người bên cạnh ông ta, Thủy Linh co người lại. "Thủy trang chủ, ông đã muốn che chở con gái mình như vậy, đối với việc nàng ta ra tay sát hại người khác có phải ông cũng đã biết?’’ Lúc này Quan Nguyệt mới lên tiếng, bà thật sự không hề thích Thủy Linh, mặc dù nàng ta thường lấy lòng bà. Nhưng kể từ khi bắt gặp nàng ta nói xấu sau lưng bà, thì tất cả sự yêu mến đã bị cảm giác chán ghét thay thế.
"Thủy Linh, thật sự có chuyện này sao?’’ Thủy Lãnh Ngạo nghiêm khắc nhìn nàng ta, nàng ta cúi đầu, rõ ràng phụ thân đã dạy nàng như thế, tại sao bộ dạng bây giờ lại làm như không biết? “Phụ thân… Con…’’ Thủy Linh ấp úng, rõ ràng là đang thừa nhận. “Khốn khiếp! Sao con có thể… Haizzz!’’ Thủy Lãnh Ngạo run rẩy chỉ tay về phía nàng ta.
"Ta nghĩ nên để các người xử lý chuyện nhà cho xong đã, chúng ta cáo từ trước.’’ Qúy Tinh nhìn về phía bọn họ, sau đó xoay người rời đi. Lâm Nhược Tịch cũng đi theo, Hách Liên Viên, Nam Cung Hi và Triệu Trà Trà nhìn thấy tình hình như vậy, cũng xoay người rời khỏi đó.
"Đúng rồi, chuyện của chúng ta vẫn chưa xong đâu!" Nói xong, đoàn người Qúy Tinh chuẩn bị rời đi, để bọn họ xử lý chuyện nhà. Đường Tĩnh Thiên thấy Lâm Nhược Tịch rời đi, vội vàng đuổi theo: “Nhược Tịch, chờ một chút.’’ Lâm Nhược Tịch làm như không nghe thấy, không hề dừng lại.
"Nhược Tịch có thể nói chuyện với nàng một chút được không?’’ Đường Tĩnh Thiên kéo nàng lại. Qúy Tinh nháy mắt với nàng, lúc này Lâm Nhược Tịch mới khẽ gật đầu, mà sau lưng Thủy Linh nhìn thấy vậy, ánh mắt như bốc hỏa. Lâm Nhược Tịch, Lâm Nhược Tịch! Thủy Linh nàng kém hơn nàng ấy sao?
Nhìn Lâm Nhược Tịch và Đường Tĩnh Thiên rời đi, Nam Cung Hi nhìn Qúy Tinh, muốn nói lại thôi. Triệu Trà Trà chú ý tới hành động của hắn, Qúy Tinh cũng thấy, nhưng nàng thà làm như không thấy gì cả.
"Chúng ta đi về trước đi. Đúng rồi, bọn ta cũng phải từ biệt các người.’’ Lời này của Qúy Tinh là nói với Nam Cung Hi. Hắn do dự một hồi lâu vẫn không thể nói ra câu nói giống Đường Tĩnh Thiên. “Còn nàng ta?’’ Hắn đành chỉ về phía Hương Nhi: “Ta nghĩ các ngươi sẽ bảo vệ tốt nàng ta.’’ Ý nàng là để hắn đưa người về ư? ‘‘Được thôi.’’ Nam Cung Hi trả lời đơn giản.
"Minh chủ, chúng ta cần phải trở về." Triệu Trà Trà lên tiếng nhắc nhở, trước kia chỉ là suy đoán của nàng, nhưng giờ có thể chứng thật giữa bọn họ nhất định có chuyện gì đó. Chỉ là hình như Qúy Tinh cũng không muốn nói đến, nàng vừa thấy Nam Cung Hi muốn nói lại thôi. Nàng cũng nhìn thấy Qúy Tinh như vậy, nhưng tại sao nàng ấy lại làm như không thấy?
"Đi thôi." Cuối cùng nhìn về phía Qúy Tinh rời đi, ba người bọn họ theo đường khác mà đi. Thủy Lãnh Ngạo nhìn bọn họ rời đi, thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhìn người trước mắt: “Đường trang chủ, có phải ông cũng nên cho ta một câu trả lời thỏa đáng hay không? Ông thật sự muốn đuổi con gái của ta đi ư?’’ Nhìn vẻ mặt của Thủy Lãnh Ngạo, Quan Nguyệt không còn lời nào để nói, rõ ràng ông ta đang uy hiếp bọn họ.
"Tinh Nhi, muội cứ để Nhược Tịch lại như thế có sao không?’’ Hách Liên Viên lo lắng lên tiếng, Đường Tĩnh Thiên là người thế nào nàng còn không biết sao? Qúy Tinh chỉ đưa mắt nhìn hắn: “Không sao đâu.’’ Dáng vẻ của Đường Tĩnh Thiên chắc hắn đã đoán ra, chỉ là giữa bọn họ sẽ kết thúc ra sao, nàng cũng không thể biết được, nàng chỉ có thể làm đến đây thôi.
"Đúng rồi, muội thấy Thủy Lãnh Ngạo là người thế nào?’’ Hai người vừa đi vừa bàn chuyện, “Ông ta? Trước kia cảm thấy ông ta rất chính nghĩa cả người đầy hào khí, nhưng hôm nay nhìn lại không hề giống trước nữa.’’ Chuyện Thủy Linh, rõ ràng vừa nhìn đã thấy không phải là loại người có tâm cơ đó, chắc hẳn việc hạ độc thủ là do Thủy Lãnh Ngao chỉ điểm, chẳng qua bọn nàng không có chứng cứ mà thôi.
"Người này....! Muội sẽ tìm hiểu, gần đây huynh nên lưu tâm một chút, muội cảm thấy ánh mắt Thủy Lãnh Ngạo nhìn huynh rất kỳ lạ.’’ Giống như muốn đoạt lấy vị trí minh chủ vậy, hy vọng là nàng đã nghĩ nhiều rồi. “Ừ ta biết rồi.’’ Cả Qúy Tinh cũng nhìn thấy thì làm sao hắn lại không nhận ra.
"Đến nơi rồi, muội về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.’’ Hách Liên Viên nhìn về phía Qúy Tinh, nàng gật đầu một cái. “Huynh cũng nghỉ sớm đi.’’ Nói xong nàng xoay người đi vào, ân tình của Hách Liên Viên nàng sợ rằng vĩnh viễn sẽ không thể trả được rồi. nhưng nàng cũng không thể nào thích hắn được, bởi vì sư xuất hiện của Nam Cung Hi mà nàng đang rất rối loạn.
Hôm sau, Qúy Tinh còn đang ngủ thì đã nghe thấy tiếng động truyền đến từ bên ngoài, hình như có ai đang khóc. Đỡ lấy đầu mình, nàng ngồi dậy, tối hôm qua rất khuya nàng mới ngủ được, hiện giờ nàng mở mắt cũng không nổi, nhưng nghe tiếng khóc càng lúc càng lớn, thì nàng liền xuống giường mặc quần áo mang giày rồi mở cửa đi ra ngoài.
"Tử Hào, đệ đừng khóc mà, có lẽ nghĩa mẫu đi ra ngoài thôi.’’ Qúy Triết an ủi người đang khóc rất đau lòng kia, lại nói Lâm Tử Hào sáng sớm đã đi tìm mẫu thân. Kết quả là không tìm được nữa, hắn đã tìm khắp nơi trong nhà cũng không tìm được, lúc này mới đứng ở đây khóc: “Đúng vậy, có lẽ nghĩa mẫu ra ngoài mua thức ăn cho huynh đấy.’’ Qúy Niệm Sầu cũng lên tiếng an ủi.
"Thật... Có thật không? Hai người không có lừa gạt ta chứ?" Quý Triết và Qúy Niệm Sầu đồng thời lắc đầu. “Triết Nhi, Niệm Sầu, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Tử Hào lại khóc đến mức này? Chẳng lẽ hai con lại bắt nạt Tử Hào?’’ Nghe được giọng nói ấy, Qúy Triết và Qúy Niệm Sầu đứng lên nhìn nàng: “Mẫu thân, chúng con không có. Sáng sớm Tử Hào không tìm được nghĩa mẫu.’’ Qúy Triết vội vàng giải thích.
"Hả? Tử Hào, con không tìm thấy mẫu thân sao?’’ Qúy Tinh vốn cho là không có chuyện gì, nhưng vừa nghĩ đến thì lại thấy không đúng. Nhược Tịch sao còn chưa trở về? Xem như hai người bọn họ hòa giải cũng không thể không trở về! Huống chi còn có Tử Hào ở đây.
"Chuyện gì vậy? Tại sao Tử Hào lại khóc? Ồ? Ta biết rồi!’’ Hách Liên Viên còn chưa nói hết đã bị Qúy Triết dành nói trước: “Hách thúc thúc, chúng con không có bắt nạt đệ ấy, là đệ ấy không tìm được nghĩa mẫu nên mới khóc.’’ Hách Liên Viên nghe xong cũng nhìn Qúy Tinh, hai người nhìn nhau một cái rồi đi về phía gian phòng của Lâm Nhược Tịch.
"Tối qua nàng ấy không trở về.’’ Nhìn chăn gối chỉnh tề, vừa nhìn đã biết tối qua không có ai ngủ lại. Hách Liên Viên khẳng định đưa ra kết luận: “Ta nghĩ chúng ta phải đi đến Thiên Lan sơn trang một chuyến nữa.’’ Nàng tưởng Tĩnh Thiên sẽ đưa Nhược Tịch trở lại an toàn, không nghĩ đến sẽ...
"Ừ, chuyện này tạm thời đừng nói với Tử Hào." Coi như Hách Liên Viên không nói, Qúy Tinh cũng biết. Hiện tại Tử Hào đã khóc thành ra như vậy, nếu nói ra, không chừng thằng bé sẽ khóc hết ba ngày ba đêm mất.
"Triết Nhi, Niệm Sầu, các con chăm sóc cho Từ Hào, Tử Hào, con đừng khóc, ta và Hách thúc thúc đi tìm mẫu thân cho con được không?’’ Lâm Tử Hào gật đầu, dùng tay áo lau nước mắt, Qúy Tinh và Hách Liên Viên nhìn nhau một cái sau đó lập tức đi ra ngoài.
"Tử Hào, đệ đừng khóc, ta và Niệm Sầu chơi với đệ, đi thôi.’’ Nói xong ba đứa trẻ dắt tay nhau rời đi, chuyện mới vừa rồi giống như chưa từng xảy ra.
"Đứng lại, xin hỏi các ngài tìm ai?" Quý Tinh nhìn hai người trước của, hành động của Đường Tiếu Thiên cũng rất nhanh, đã cho người ra gác cửa. “Ta tìm Trang chủ của các ngươi.’’ Qúy Tinh nói xong thì muốn đi vào, nhưng bị hai người ngăn lại: “Thật xin lỗi, Trang chủ nhà chúng tôi có chuyện, không thể tiếp khách.
"Ta là Minh chủ võ lâm, có chuyện cầu kiến Đường trang chủ.’’ Hách Liên Viên tiến lên nói ra thân phận của mình, hai người ngoài cửa nhìn nhau một cái. “Xin ngài chờ chút, ta sẽ đi thông báo một tiếng.’’ Người nọ đi vào không lâu sau, lần nữa trở lại, sau lưng đã có Đường Tiếu Thiên đi theo.
"Minh chủ phu nhân, sao các người lại tới đây nữa? Thủy Linh đã bị chúng ta đuổi đi rồi.’’ Qúy Tinh khoát tay với ông ta, ai hỏi ông cái này: “Đường Tĩnh Thiên có ở đây hay không?’’ Đường Tiếu Thiên ngạc nhiên, sao lại tìm Thiên Nhi? Ngày hôm qua nhỉ tử của ông hồn bay thất lạc trở về, sáng nay lại mơ hồ đi ra ngoài, đến bây giờ còn chưa thấy bóng dáng, mà tối hôm qua Thủy linh cũng bị Đường Tĩnh Thiên cứng rắn đuổi ra khỏi sơn trang.
"Phụ thân, tại sao lại là các người??’’ Đường Tĩnh Thiên nhìn những người đứng ở của từ xa. Một người trong số đó là phụ thân của hắn, lúc này mới vội vàng tiến lên: “Thiên Nhi, cuối cùng con cũng trở lại! Sao mới sáng sớm đã đi đâu vậy hả?’’ Nghe giọng điệu của Đường Tiếu Thiên, hình như đêm qua hắn không trở về, vậy sao chỉ có một mình hắn chứ?
"Đường Tĩnh Thiên, Lâm Nhược Tịch đâu?’’ Qúy Tinh hỏi hắn, Đường Tĩnh Thiên sững sờ, Nhược Tịch? Hôm qua không phải hắn đã đưa nàng về rồi sao? Sao lại còn hỏi hắn nàng ở đâu? ‘‘Tối qua ta đã đưa nàng trở về rồi mà.’’ Qúy Tinh nhìn Hách Liên Viên.
"Ngươi nói ngươi đã đưa nàng về nhà rồi sao? Nhưng đêm qua nàng ấy không trở về.’’ Nghe được tin này, Đường Tĩnh Thiên sửng sốt lần nữa, cả đêm nàng không trở về? Làm sao có thể chứ! Rõ ràng hắn đã… Không đúng! Hắn không nhìn thấy Nhược Tịch đi qua cửa, mà từ biệt nàng ngay tại cửa nhà.
"Ta nhớ ra rồi, tối hôm qua ta không đưa nàng vào nhà, vì khi đến cửa nàng đã nói từ biệt, các người nói không thấy nàng ấy sao?’’ Đường Tĩnh Thiên kích động hỏi, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, dường như hắn không nói dối.
"Ta nghĩ có khả năng tỷ ấy bị người khác bắt cóc, mục đích có thể là…’’ Đột nhiên Qúy Tinh không nói gì cả, nhưng chỉ nhìn Đường Tĩnh Thiên chằm chằm. Thấy ánh mắt của nàng, hắn khẽ nguyền rủa một tiếng: “Đáng chết! Thủy Linh.’’ Nói xong hắn xoay người chạy ra ngoài, Thủy Linh và Hách Liên Viên vội vàng đuổi theo.
"Phụ thân!" Đột nhiên Thủy Linh nhìn thấy phụ thân của mình đến, lập tức lao đến, kéo theo Đường Lôi đến bên cạnh ông ta. “Linh Nhi, đừng khóc, cha sẽ lấy lại công bằng cho con.’’ Thủy Linh gật đầu một cái, xem ra việc nàng ta trộm lệnh bài cũng không làm phụ thân tức giận. Thủy Lãnh Ngạo vốn rất tức giận, nhưng ông ta cũng chỉ có một mình nữ nhi này, hơn nữa từ nhỏ Thủy Linh đã không có mẹ.
"Công bằng ư? Thật là chuyện nực cười nhất ta từng nghe qua.’’ Qúy Tinh nhìn Thủy Lãnh Ngạo, sao nào? Lớn tuổi hơn thì được sao? Nếu nói sự thật, ở chỗ này thì nàng cũng đã mấy ngàn năm tuổi rồi.
"Minh chủ phu nhân đúng không? Rốt cuộc tiểu nữ đã đắc tội với người ở chỗ nào, có cần mang nhiều người đến đây vậy không?’’ Thủy Lãnh Ngạo nhìn những người sau lưng nàng một chút. “Vậy phải hỏi nữ nhi của ông. Này! Chuyện ngươi thuê sát thủ giết người, phụ thân ngươi có biết không? Hay đã biết còn bao che cho ngươi?’’ Qúy Tinh nhìn về phía Thủy Linh hỏi, Thủy Lãnh Ngạo sững sờ, ánh mắt quét về phía nữ nhi của mình, thuê sát thủ giết người ư?
Thủy Lãnh Ngạo hỏi: “Có phải trong chuyện này đã có hiểu lầm hay không?’’ Hiểu lầm ư? Qúy Tinh cười lạnh: “Chính nàng ta đã thừa nhận, ở đây tất cả mọi người đều có thể làm chứng, ta đã nói, tới đây vì muốn đòi một lời giải thích cho hai trăm mạng người, còn Thủy trang chủ thì có ý kiến gì?’’ Chuyện gì? Hai trăm mạng người? Việc đó… Ông ta nhìn Thủy Linh: “Phụ thân, không phải như vậy… Là Hắc bạch song sát hãm hại con, con không hề muốn bọn chúng giết cả thôn.’’ Thủy Linh vội vàng giải thích.
Thủy Lãnh Ngạo chợt giật mình, giết cả thôn? Khó trách bọn họ có thể đối xử với Linh Nhi như vậy. Chẳng qua không phải nữ nhi đã nói không có liên quan đến nàng hay sao? “Ta nghĩ có phải các người nên đi tìm Hắc bạch song sát đó không?’’ Qúy Tinh nhìn ông ta, ý của ông ta là muốn bảo vệ nữ nhi của mình sao?
"Hai người ông nói đều đã chết, hiện tại người còn sống chính là…’’ Qúy Tinh hạ tầm mắt xuống người bên cạnh ông ta, Thủy Linh co người lại. "Thủy trang chủ, ông đã muốn che chở con gái mình như vậy, đối với việc nàng ta ra tay sát hại người khác có phải ông cũng đã biết?’’ Lúc này Quan Nguyệt mới lên tiếng, bà thật sự không hề thích Thủy Linh, mặc dù nàng ta thường lấy lòng bà. Nhưng kể từ khi bắt gặp nàng ta nói xấu sau lưng bà, thì tất cả sự yêu mến đã bị cảm giác chán ghét thay thế.
"Thủy Linh, thật sự có chuyện này sao?’’ Thủy Lãnh Ngạo nghiêm khắc nhìn nàng ta, nàng ta cúi đầu, rõ ràng phụ thân đã dạy nàng như thế, tại sao bộ dạng bây giờ lại làm như không biết? “Phụ thân… Con…’’ Thủy Linh ấp úng, rõ ràng là đang thừa nhận. “Khốn khiếp! Sao con có thể… Haizzz!’’ Thủy Lãnh Ngạo run rẩy chỉ tay về phía nàng ta.
"Ta nghĩ nên để các người xử lý chuyện nhà cho xong đã, chúng ta cáo từ trước.’’ Qúy Tinh nhìn về phía bọn họ, sau đó xoay người rời đi. Lâm Nhược Tịch cũng đi theo, Hách Liên Viên, Nam Cung Hi và Triệu Trà Trà nhìn thấy tình hình như vậy, cũng xoay người rời khỏi đó.
"Đúng rồi, chuyện của chúng ta vẫn chưa xong đâu!" Nói xong, đoàn người Qúy Tinh chuẩn bị rời đi, để bọn họ xử lý chuyện nhà. Đường Tĩnh Thiên thấy Lâm Nhược Tịch rời đi, vội vàng đuổi theo: “Nhược Tịch, chờ một chút.’’ Lâm Nhược Tịch làm như không nghe thấy, không hề dừng lại.
"Nhược Tịch có thể nói chuyện với nàng một chút được không?’’ Đường Tĩnh Thiên kéo nàng lại. Qúy Tinh nháy mắt với nàng, lúc này Lâm Nhược Tịch mới khẽ gật đầu, mà sau lưng Thủy Linh nhìn thấy vậy, ánh mắt như bốc hỏa. Lâm Nhược Tịch, Lâm Nhược Tịch! Thủy Linh nàng kém hơn nàng ấy sao?
Nhìn Lâm Nhược Tịch và Đường Tĩnh Thiên rời đi, Nam Cung Hi nhìn Qúy Tinh, muốn nói lại thôi. Triệu Trà Trà chú ý tới hành động của hắn, Qúy Tinh cũng thấy, nhưng nàng thà làm như không thấy gì cả.
"Chúng ta đi về trước đi. Đúng rồi, bọn ta cũng phải từ biệt các người.’’ Lời này của Qúy Tinh là nói với Nam Cung Hi. Hắn do dự một hồi lâu vẫn không thể nói ra câu nói giống Đường Tĩnh Thiên. “Còn nàng ta?’’ Hắn đành chỉ về phía Hương Nhi: “Ta nghĩ các ngươi sẽ bảo vệ tốt nàng ta.’’ Ý nàng là để hắn đưa người về ư? ‘‘Được thôi.’’ Nam Cung Hi trả lời đơn giản.
"Minh chủ, chúng ta cần phải trở về." Triệu Trà Trà lên tiếng nhắc nhở, trước kia chỉ là suy đoán của nàng, nhưng giờ có thể chứng thật giữa bọn họ nhất định có chuyện gì đó. Chỉ là hình như Qúy Tinh cũng không muốn nói đến, nàng vừa thấy Nam Cung Hi muốn nói lại thôi. Nàng cũng nhìn thấy Qúy Tinh như vậy, nhưng tại sao nàng ấy lại làm như không thấy?
"Đi thôi." Cuối cùng nhìn về phía Qúy Tinh rời đi, ba người bọn họ theo đường khác mà đi. Thủy Lãnh Ngạo nhìn bọn họ rời đi, thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhìn người trước mắt: “Đường trang chủ, có phải ông cũng nên cho ta một câu trả lời thỏa đáng hay không? Ông thật sự muốn đuổi con gái của ta đi ư?’’ Nhìn vẻ mặt của Thủy Lãnh Ngạo, Quan Nguyệt không còn lời nào để nói, rõ ràng ông ta đang uy hiếp bọn họ.
"Tinh Nhi, muội cứ để Nhược Tịch lại như thế có sao không?’’ Hách Liên Viên lo lắng lên tiếng, Đường Tĩnh Thiên là người thế nào nàng còn không biết sao? Qúy Tinh chỉ đưa mắt nhìn hắn: “Không sao đâu.’’ Dáng vẻ của Đường Tĩnh Thiên chắc hắn đã đoán ra, chỉ là giữa bọn họ sẽ kết thúc ra sao, nàng cũng không thể biết được, nàng chỉ có thể làm đến đây thôi.
"Đúng rồi, muội thấy Thủy Lãnh Ngạo là người thế nào?’’ Hai người vừa đi vừa bàn chuyện, “Ông ta? Trước kia cảm thấy ông ta rất chính nghĩa cả người đầy hào khí, nhưng hôm nay nhìn lại không hề giống trước nữa.’’ Chuyện Thủy Linh, rõ ràng vừa nhìn đã thấy không phải là loại người có tâm cơ đó, chắc hẳn việc hạ độc thủ là do Thủy Lãnh Ngao chỉ điểm, chẳng qua bọn nàng không có chứng cứ mà thôi.
"Người này....! Muội sẽ tìm hiểu, gần đây huynh nên lưu tâm một chút, muội cảm thấy ánh mắt Thủy Lãnh Ngạo nhìn huynh rất kỳ lạ.’’ Giống như muốn đoạt lấy vị trí minh chủ vậy, hy vọng là nàng đã nghĩ nhiều rồi. “Ừ ta biết rồi.’’ Cả Qúy Tinh cũng nhìn thấy thì làm sao hắn lại không nhận ra.
"Đến nơi rồi, muội về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.’’ Hách Liên Viên nhìn về phía Qúy Tinh, nàng gật đầu một cái. “Huynh cũng nghỉ sớm đi.’’ Nói xong nàng xoay người đi vào, ân tình của Hách Liên Viên nàng sợ rằng vĩnh viễn sẽ không thể trả được rồi. nhưng nàng cũng không thể nào thích hắn được, bởi vì sư xuất hiện của Nam Cung Hi mà nàng đang rất rối loạn.
Hôm sau, Qúy Tinh còn đang ngủ thì đã nghe thấy tiếng động truyền đến từ bên ngoài, hình như có ai đang khóc. Đỡ lấy đầu mình, nàng ngồi dậy, tối hôm qua rất khuya nàng mới ngủ được, hiện giờ nàng mở mắt cũng không nổi, nhưng nghe tiếng khóc càng lúc càng lớn, thì nàng liền xuống giường mặc quần áo mang giày rồi mở cửa đi ra ngoài.
"Tử Hào, đệ đừng khóc mà, có lẽ nghĩa mẫu đi ra ngoài thôi.’’ Qúy Triết an ủi người đang khóc rất đau lòng kia, lại nói Lâm Tử Hào sáng sớm đã đi tìm mẫu thân. Kết quả là không tìm được nữa, hắn đã tìm khắp nơi trong nhà cũng không tìm được, lúc này mới đứng ở đây khóc: “Đúng vậy, có lẽ nghĩa mẫu ra ngoài mua thức ăn cho huynh đấy.’’ Qúy Niệm Sầu cũng lên tiếng an ủi.
"Thật... Có thật không? Hai người không có lừa gạt ta chứ?" Quý Triết và Qúy Niệm Sầu đồng thời lắc đầu. “Triết Nhi, Niệm Sầu, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Tử Hào lại khóc đến mức này? Chẳng lẽ hai con lại bắt nạt Tử Hào?’’ Nghe được giọng nói ấy, Qúy Triết và Qúy Niệm Sầu đứng lên nhìn nàng: “Mẫu thân, chúng con không có. Sáng sớm Tử Hào không tìm được nghĩa mẫu.’’ Qúy Triết vội vàng giải thích.
"Hả? Tử Hào, con không tìm thấy mẫu thân sao?’’ Qúy Tinh vốn cho là không có chuyện gì, nhưng vừa nghĩ đến thì lại thấy không đúng. Nhược Tịch sao còn chưa trở về? Xem như hai người bọn họ hòa giải cũng không thể không trở về! Huống chi còn có Tử Hào ở đây.
"Chuyện gì vậy? Tại sao Tử Hào lại khóc? Ồ? Ta biết rồi!’’ Hách Liên Viên còn chưa nói hết đã bị Qúy Triết dành nói trước: “Hách thúc thúc, chúng con không có bắt nạt đệ ấy, là đệ ấy không tìm được nghĩa mẫu nên mới khóc.’’ Hách Liên Viên nghe xong cũng nhìn Qúy Tinh, hai người nhìn nhau một cái rồi đi về phía gian phòng của Lâm Nhược Tịch.
"Tối qua nàng ấy không trở về.’’ Nhìn chăn gối chỉnh tề, vừa nhìn đã biết tối qua không có ai ngủ lại. Hách Liên Viên khẳng định đưa ra kết luận: “Ta nghĩ chúng ta phải đi đến Thiên Lan sơn trang một chuyến nữa.’’ Nàng tưởng Tĩnh Thiên sẽ đưa Nhược Tịch trở lại an toàn, không nghĩ đến sẽ...
"Ừ, chuyện này tạm thời đừng nói với Tử Hào." Coi như Hách Liên Viên không nói, Qúy Tinh cũng biết. Hiện tại Tử Hào đã khóc thành ra như vậy, nếu nói ra, không chừng thằng bé sẽ khóc hết ba ngày ba đêm mất.
"Triết Nhi, Niệm Sầu, các con chăm sóc cho Từ Hào, Tử Hào, con đừng khóc, ta và Hách thúc thúc đi tìm mẫu thân cho con được không?’’ Lâm Tử Hào gật đầu, dùng tay áo lau nước mắt, Qúy Tinh và Hách Liên Viên nhìn nhau một cái sau đó lập tức đi ra ngoài.
"Tử Hào, đệ đừng khóc, ta và Niệm Sầu chơi với đệ, đi thôi.’’ Nói xong ba đứa trẻ dắt tay nhau rời đi, chuyện mới vừa rồi giống như chưa từng xảy ra.
"Đứng lại, xin hỏi các ngài tìm ai?" Quý Tinh nhìn hai người trước của, hành động của Đường Tiếu Thiên cũng rất nhanh, đã cho người ra gác cửa. “Ta tìm Trang chủ của các ngươi.’’ Qúy Tinh nói xong thì muốn đi vào, nhưng bị hai người ngăn lại: “Thật xin lỗi, Trang chủ nhà chúng tôi có chuyện, không thể tiếp khách.
"Ta là Minh chủ võ lâm, có chuyện cầu kiến Đường trang chủ.’’ Hách Liên Viên tiến lên nói ra thân phận của mình, hai người ngoài cửa nhìn nhau một cái. “Xin ngài chờ chút, ta sẽ đi thông báo một tiếng.’’ Người nọ đi vào không lâu sau, lần nữa trở lại, sau lưng đã có Đường Tiếu Thiên đi theo.
"Minh chủ phu nhân, sao các người lại tới đây nữa? Thủy Linh đã bị chúng ta đuổi đi rồi.’’ Qúy Tinh khoát tay với ông ta, ai hỏi ông cái này: “Đường Tĩnh Thiên có ở đây hay không?’’ Đường Tiếu Thiên ngạc nhiên, sao lại tìm Thiên Nhi? Ngày hôm qua nhỉ tử của ông hồn bay thất lạc trở về, sáng nay lại mơ hồ đi ra ngoài, đến bây giờ còn chưa thấy bóng dáng, mà tối hôm qua Thủy linh cũng bị Đường Tĩnh Thiên cứng rắn đuổi ra khỏi sơn trang.
"Phụ thân, tại sao lại là các người??’’ Đường Tĩnh Thiên nhìn những người đứng ở của từ xa. Một người trong số đó là phụ thân của hắn, lúc này mới vội vàng tiến lên: “Thiên Nhi, cuối cùng con cũng trở lại! Sao mới sáng sớm đã đi đâu vậy hả?’’ Nghe giọng điệu của Đường Tiếu Thiên, hình như đêm qua hắn không trở về, vậy sao chỉ có một mình hắn chứ?
"Đường Tĩnh Thiên, Lâm Nhược Tịch đâu?’’ Qúy Tinh hỏi hắn, Đường Tĩnh Thiên sững sờ, Nhược Tịch? Hôm qua không phải hắn đã đưa nàng về rồi sao? Sao lại còn hỏi hắn nàng ở đâu? ‘‘Tối qua ta đã đưa nàng trở về rồi mà.’’ Qúy Tinh nhìn Hách Liên Viên.
"Ngươi nói ngươi đã đưa nàng về nhà rồi sao? Nhưng đêm qua nàng ấy không trở về.’’ Nghe được tin này, Đường Tĩnh Thiên sửng sốt lần nữa, cả đêm nàng không trở về? Làm sao có thể chứ! Rõ ràng hắn đã… Không đúng! Hắn không nhìn thấy Nhược Tịch đi qua cửa, mà từ biệt nàng ngay tại cửa nhà.
"Ta nhớ ra rồi, tối hôm qua ta không đưa nàng vào nhà, vì khi đến cửa nàng đã nói từ biệt, các người nói không thấy nàng ấy sao?’’ Đường Tĩnh Thiên kích động hỏi, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, dường như hắn không nói dối.
"Ta nghĩ có khả năng tỷ ấy bị người khác bắt cóc, mục đích có thể là…’’ Đột nhiên Qúy Tinh không nói gì cả, nhưng chỉ nhìn Đường Tĩnh Thiên chằm chằm. Thấy ánh mắt của nàng, hắn khẽ nguyền rủa một tiếng: “Đáng chết! Thủy Linh.’’ Nói xong hắn xoay người chạy ra ngoài, Thủy Linh và Hách Liên Viên vội vàng đuổi theo.