Editor: Mai Tuyết Vân
"Long phó tướng, đã đưa người đến.’’ Binh lính nói xong, để lại Nam Cung Hi đứng đó một mình, còn hắn thì lui xuống. Long Thiên Việt đứng lên, đi tới trước mặt Nam Cung Hi, hắn nhìn Long Thiên Việt nuốt nước miếng, chẳng lẽ đã nhận ra hắn đang giả nữ?
"Mỹ nhân, mời ngồi.’’ Chỉ thấy Long Thiên Việt cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống, Nam Cung Hi đen mặt, nhìn lâu như vậy hóa ra cũng không thấy gì. Chẳng qua Long Thiên Việt muốn diễn tuồng gì đây? "Mỹ nhân, nàng tên gì?’’ Long Thiên Việt nhìn hắn, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nữ nhân mà tim đập nhanh như vậy. Vừa rồi trước mặt nhiều người, hắn không thể luống cuống được.
Nam Cung Hi nhìn hắn nhưng không trả lời, ánh mắt của nam nhân này nhìn hắn như vậy, không phải là! Chẳng lẽ nhìn trúng hắn rồi? Lần này toi chắc! Bộ dạng nữ nhân này tạm thời không thể bỏ xuống, nhưng mà Lâm Nhược Tịch, không biết nàng ấy thế nào, hắn phải nhanh chóng đến xem.
“Nam…Nam Cung Hi Nhi.’’ Hắn thêm một chữ sau tên của mình, nghe giống như tên của nữ nhi. “Hi Nhi à… Ta tên là Long Thiên Việt.’’ Hắn lập tức nói tên mình, nhìn Nam Cung Hi không rời mắt, đẹp! Qúa đẹp! Dung nhan mỹ lệ, môi đỏ như anh đào, mày như lá liễu, dịu dàng như nước. Một thiếu nữ như thế không nên trở thành quân kỹ, hắn biết có dân nhà lành cũng sẽ đưa nữ nhi nhà mình đến quân doanh.
“Hi Nhi, nàng có đồng ý đi theo ta không?’’ Long Thiên Việt nói, Nam Cung Hi kinh ngạc nhìn hắn, Lâm Nhược Tịch đáng chết, sao lại giả trang thành bộ dạng xinh đẹp thế này. Trước kia không phải kỹ thuật trang điểm của nàng chẳng ra sao ư, bây giờ biến hắn thành cái gì thế này? “Chuyện này…Ngài là tướng quân, mà thiếp…Thiếp…’’ Nam Cung Hi ấp úng trả lời. “Không việc gì! Ta không để ý chuyện đó!’’ Long Thiên Việt chinh chiến nơi sa trường nhiều năm, những thứ kia hắn đã không còn câu nệ tiểu tiết, về điểm này hắn và Long Thiên Hạo rất giống nhau.
“Hả?’’ Miệng Nam Cung Hi mở to, sau đó phát hiện ra mình thất lễ, vôi vàng ngậm miệng lại. Long Thiên Việt không để ý, nhưng hắn để ý! Bởi vì hắn không phải nữ nhân, Nam Cung Hi khóc không ra nước mắt. “Sao thế, Hi Nhi không muốn ư?’’ Long Thiên Việt thất vọng nhìn hắn, Nam Cung Hi thấy ruột mình như thắt lại.
“Không… Không phải.’’ Hắn vội vàng phản đối, Long Thiên Việt ngẩng khuôn mặt chờ đợi lên nhìn hắn, Nam Cung Hi không biết phải làm thế nào. Đi theo Phó tướng, đi lại ở đây cũng dễ dàng, hơn nữa có thể còn biết được Tinh Nhi đang ở đây, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn bất ngờ phản đối.
“Vậy Hi Nhi đồng ý rồi sao?’’ Long Thiên Việt mừng rỡ nhìn hắn, Nam Cung Hi cứng người gật đầu một cái, hắn có thể từ chối sao? “Thật ư, tốt quá!’’ Long Thiên Việt vui vẻ lập tức ôm lấy hắn, Nam Cung Hi trừng mắt, chẳng qua…Bộ dạng này, tên tướng quân đang muốn làm gì thế? Chẳng lẽ…
"Tướng quân…Tướng quân…Thiếp…Thiếp…’’ Dáng vẻ của hắn như sắp khóc, lúc này Long Thiên Việt mới phát hiện mình quá nóng lòng. "Hả, Hi Nhi. Ta sẽ chờ đến khi tình cảm giữa chúng ta ổn định rồi mới chạm vào nàng.’’ Hắn không muốn khiến Nam Cung Hi hiểu lầm, Nam Cung Hi thở phào nhẹ nhõm, ổn định tình cảm ư? Đời này không thể được!
"Hi Nhi, tối nay nàng cứ ngủ ở đây, yên tâm, ta sẽ không chạm vào nàng.’’ Nói xong lập tức ôm lấy Nam Cung Hi nằm lên giường, mấy ngày qua Long Thiên Việt đã mệt chết. Chỉ chốc lát đã ngủ mất, nhưng Nam Cung Hi thì không ngủ được, hắn là một nam nhân, nhưng lại bị một nam nhân khác ôm ngủ, chuyện này… Hắn nằm trong vòng tay của Long Thiên Việt, lại phát hiện Long Thiên Việt ôm rất chặt, nhìn người đã ngủ say, sắc mặt Nam Cung Hi đen đến mức không thể đen hơn.
Bên kia, Lâm Nhược Tịch tỉnh lại đã phát hiên mình đang ở trong doanh trướng thay quần áo lúc trước. "Này, ngươi cũng tỉnh rồi,, hôm nay Long tướng quân thế nào?’’ Có người tiến lại gần hỏi nàng, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của hắn, Lâm Nhược Tịch sợ mất hồn: "Đại...Đại ca, đây là chỗ nào?’’ Nàng nhìn xung quanh.
Người nọ kỳ lại trừng mắt nhìn nàng, "Ngươi là binh sĩ dự bị đúng không? Nơi này là chỗ nghỉ ngơi của chúng ta cũng không biết sao? Đúng rồi, ngươi còn không mau nói, có phải ngươi bị tướng quân đánh đúng không?’’ Lâm Nhược Tịch nhìn hắn, người này đúng là nhiều chuyện: "Đúng vậy, đúng vậy. Tránh ra đi!’’ Nói xong nàng đứng lên, người kia nhìn nàng, tính khí của nàng thật nóng, có thể là vì bị tướng quân đánh nên mới vậy, hắn cũng không so đo với nàng.
Lâm Nhược Tịch đi tới cổng quân doanh quan sát, kỳ quái sao lại yên tĩnh đến thế? "Đại ca, sao lại im lặng thế này?’’ Người kia nhìn hắn, không phải hắn bị đánh đến ngu rồi chứ? "Nơi ở của chúng ta cách doanh trướng của tướng quân rất xa, không phải hôm nay rất nhiều quân kỹ được đưa đến ư?’’ Người nọ nháy mắt với nàng, chẳng qua họ chỉ là một binh sĩ dự bị không thể tốt số mà đi tìm quân kỹ được.
"À, thì ra là như vậy.’’ Nàng gật đầu một cái, sau đó vừa nghĩ đã thấy không ổn! Nam Cung Hi, nghĩ đến hắn, nàng lập tức xông ra ngoài, ngàn vạn lần đừng bị bắt được đó. Vừa đi đến doanh trướng bỏ Nam Cung Hi lại, Lâm Nhược Tịch không thể đi vào, nàng không ngốc, có tiếng động phát ra từ bên trong đó!
Nàng sững người đứng ở ngoài, mấy lần định đưa tay vén rèm, nhưng không dám. Sợ sẽ nhìn thấy những thứ không nên thấy, lần ban ngày suýt nữa hại nàng đau mắt, chẳng qua lời đồn về tướng quân kia đúng là… Không đúng, không đúng, sao nàng lại nghĩ những chuyện này, nàng phải nghĩ làm cách nào biết được Nam Cung Hi có ở bên trong hay không.
"Ngươi là ai? Sao lại đến đây?’’ Long Thiên Hạo đi từ ngoài vào, nhìn thấy có người lén lút ở doanh trướng quân kỹ, nhìn y phục của nàng, là binh lính dự bị? Sao lại ở đây? Nghe thấy giọng nói ấy, cơ thể Lâm Nhược Tịch cứng đờ, oan gia ngõ hẹp mà.
Nàng cứng người không xoay lại, "Ngươi, xoay lại đây!’’ Long Thiên Hạo ra lệnh, nghe thấy thế, Lâm Nhược Tịch không xoay người là còn lập tức bỏ nhanh chân bỏ chạy. "Đuổi theo cho ta!’’ Long Thiên Hạo ra lệnh với binh sĩ phía sau, người của hắn lập tức đuổi theo. Lâm Nhược Tịch không phải là đối thủ của họ, chẳng mấy chốc đã bị bao vây, nhìn binh sĩ cầm vũ khí chỉa về phía nàng, nàng nuốt nước miếng một cái.
"Là ngươi? Ngươi chạy cái gì mà chạy?’’ Long Thiên Hạo tiến lên, những binh sĩ kia chừa một con đường cho hắn, nhìn người trước mặt, đó là người đã đấm lưng ban ngày cho hắn. Chẳng qua sao nàng lại đứng bên ngoài doanh trướng quân kỹ làm gì? "Tướng quân… Tướng quân… Tôi… Tôi…’’ Nàng run rẩy nhìn hắn, nàng không muốn nhìn thấy hắn mà! Tránh để hắn nhớ đến… Nàng nhìn chằm chằm nửa người dưới của Long Thiên Hạo, hắn cũng phát hiện ra, vội vàng nghiêng cơ thể tránh đi, bị nàng nhìn như thế, hắn thấy kỳ lạ.
"Ngươi là một binh sĩ dự bị, lần sau không được phép đến doanh trướng quân kỹ nữa.’’ Xem ra nàng muốn đi vào sung sướng, Lâm Nhược Tịch lén lút liếc hắn một cái. Không đi thì không đi, nàng cũng không muốn đầu óc hỏng mất. "Vâng, vâng, tướng quân ngài cũng đi…’’ Thấy Long Thiên Hạo nhìn nàng chằm chằm, Lâm Nhược Tịch vội vã ngậm miệng lại. Haizz! Thứ đó của hắn lớn như thế, không đi giải tỏa đúng là lãng phí! Nếu Long Thiên hạo biết nàng nghĩ như thế, nhất định hắn sẽ tức đến ói ra máu.
Chẳng qua không biết tên này bị động kinh gì, chuyện gì không muốn…"Tướng quân, ngài mau đi đi, đường tức giận với tôi, cẩn thận không chừng hỏng.’’ Nói xong nhìn xuống nửa thân dưới của Long Thiên Hạo. Hắn vốn không muốn so đo với nàng, nhưng lúc này lại đen mặt, nàng…"Ngươi, bắt đầu từ mai làm nô bộc* thân cận cho ta.’’ Vóc người của binh sĩ này thật là… Không bằng trở thành nô bộc cho hắn là được, hơn nữa nhìn nàng rất giống với tên ẻo lả Tình Thiên, hắn rất muốn ngược đãi Tình Thiên.
*nô bộc: người hầu là nam.
"Hả?’’ Lâm Nhược Tịch kêu to, nô bộc thân cận ư? Không phải chứ? Sớm biết nàng đã không nói những lời kia rồi, đúng là khóc không ra nước mắt. Lâm Nhược Tịch vội vàng lắc đầu, không phải đêm khuya rồi sao, còn bắt nàng phục vụ hắn? Chẳng lẽ để nàng nhìn thấy hắn OOXX những nữ nhân kia? Chết người thật đó!
"Nhớ đó, sáng mai đến chỗ của ta trình diện, nếu không, e hèm! Tự gánh lấy hậu quả! Đi!’’ Nói xong hắn mang theo binh sĩ rời đi, lúc này Lâm Nhược Tịch mới ngã ngồi trên mặt đất. Cũng tốt, đi theo tướng quân kia còn tìm Tinh Nhi mau hơn một chút.
Hôm qua hắn còn muốn dạy dỗ Lâm Nhược Tịch, còn nàng thì ngủ một giấc đến trưa, vì binh sĩ dự bị không có người quản lý, cho nên… Vì thế mà nàng…Ngủ nướng, khi đang ngủ thì Long Thiên Hạo tự mình đến nơi nàng ở bắt người. "Này, ngươi mau dậy cho ta.’’ Một người cùng doanh trướng đẩy nàng: "Đừng quấy rầy ta! Để ta ngủ một lát!’’ Người nọ nhìn nàng, còn muốn ngủ ư? Tướng quân đã đến trước cửa rồi.
"Tướng quân.’’ Người lay Lâm Nhược Tịch thấy Long Thiên Hạo đi vào, lập tức tiến lên hành lễ, Long Thiên Hạo nhìn lướt qua, sau đó nhìn thấy người còn ngủ say trên giường. Đây là giờ nào, còn ngủ ư? Hắn tiến lên, cúi người xuống, kề sát bên tai nàng, hét lớn: "Tỉnh dậy!’’ Rồi đứng thằng người dậy.
"Hả? Chuyện gì…’’ Lời còn chưa hết đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của người nào đó trước mặt. Nhưng người khiếp sợ không phải nàng, mà là đám người sau lưng Long Thiên Hạo, bao gồm cả binh sĩ dự bị kia, bọn họ đều hóa đá, cả Long Thiên Hạo cũng hóa đá.
Lâm Nhược Tịch nhìn hắn bất động, vừa muốn nói lại phát hiện..."Hả!" Nàng vội vã đẩy ra người trước mắt ra, dùng tay áo cố gắng lau miệng mình, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao miệng nàng và miệng hắn lại chạm nhau? Long Thiên Hạo lấy lại tinh thần, đen mặt nhìn nàng, thật là sai lầm, vừa rồi hét xong, nàng liền ngồi bật dây, khiến hắn tránh không kịp, làm môi nàng và hắn chạm nhau.
"Ngươi mau đứng dậy cho ta.’’ Nói xong, Long Thiên Hạo xông ra ngoài như một cơn gió, những binh sĩ kia cũng lấy lại được tinh thần mà đuổi theo. "Trời! Ngươi tiêu chắc! Sao lại có thể hôn tướng quân.’’ Binh lính dự bị kia chỉ về phía nàng, tướng quân bị một nam nhân đùa giỡn, hơn nữa hắn tin chắc không bao lâu nữa chuyện này sẽ bị toàn bộ quân doanh biết được, vậy người xui vẻ là hắn đấy! Tướng quân nhất định sẽ không tha cho hắn.
"Chuyện này…Cũng không thể trách tôi.’’ Nàng rất xui xẻo mà! Người chịu thiệt là nàng! Chẳng qua vừa nghĩ đến sự bối rối lúc nãy của tên tướng quân kia, tâm trạng của nàng lập tức rất tốt. "Đại ca, hôm nay tôi bắt đầu làm nô bộc thân cận cho tướng quân rồi, về sau nếu có việc gì cứ tìm tôi. Ha ha!’’ Nàng hào phóng vỗ vai người kia: "Thật sao? Vậy cảm tạ!’’ Người nọ cảm tạ nàng.
"Hi Nhi, tối qua ngủ thế nào?’’ Long Thiên Việt vừa tỉnh đã hỏi thăm Nam Cung Hi, Nam Cung Hi rất muốn đánh hắn một trận nhừ tử, bị một nam nhân ôm, hắn có thể ngủ được mới lạ! "Tốt… Rất tốt.’’ Hắn xấu hổ cúi đầu, Long Thiên Việt nhìn bộ dạng của hắn, tâm tình không khỏi vui vẻ.
"Đúng rồi, Hi Nhi, hôm nay có một trận tỷ thí ở sân huấn luyện, nàng có muốn đi xem không?’’ Long Thiên Việt hỏi, Nam Cung Hi lắc đầu, hắn muốn nhân dịp này đi tìm người. "À, tùy nàng vậy, cái tên Qúy Tình Thiên đó không biết hôm nay có thắng nổi đại ca của ta không nữa?’’ Hắn nhỏ giọng thở dài. Qúy Tình Thiên? Qúy Tinh?
“Tướng…Tướng quân, thiếp có thể đi xem được không?’’Đột nhiên hắn lại thay đổi chủ ý, nếu là Tinh Nhi, nếu hắn không đi sẽ lỡ mất. "Hả? Nàng vừa mới nói không muốn đi mà?’’ Long Thiên Hạo luôn muốn hắn vui vẻ, Nam Cung Hi nhìn ra được ý này, cắn răng một cái. "Tướng quân…’’ Hắn kéo dài giọng, cọ cọ vào ngực Long Thiên Việt.
"Long phó tướng, đã đưa người đến.’’ Binh lính nói xong, để lại Nam Cung Hi đứng đó một mình, còn hắn thì lui xuống. Long Thiên Việt đứng lên, đi tới trước mặt Nam Cung Hi, hắn nhìn Long Thiên Việt nuốt nước miếng, chẳng lẽ đã nhận ra hắn đang giả nữ?
"Mỹ nhân, mời ngồi.’’ Chỉ thấy Long Thiên Việt cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống, Nam Cung Hi đen mặt, nhìn lâu như vậy hóa ra cũng không thấy gì. Chẳng qua Long Thiên Việt muốn diễn tuồng gì đây? "Mỹ nhân, nàng tên gì?’’ Long Thiên Việt nhìn hắn, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nữ nhân mà tim đập nhanh như vậy. Vừa rồi trước mặt nhiều người, hắn không thể luống cuống được.
Nam Cung Hi nhìn hắn nhưng không trả lời, ánh mắt của nam nhân này nhìn hắn như vậy, không phải là! Chẳng lẽ nhìn trúng hắn rồi? Lần này toi chắc! Bộ dạng nữ nhân này tạm thời không thể bỏ xuống, nhưng mà Lâm Nhược Tịch, không biết nàng ấy thế nào, hắn phải nhanh chóng đến xem.
“Nam…Nam Cung Hi Nhi.’’ Hắn thêm một chữ sau tên của mình, nghe giống như tên của nữ nhi. “Hi Nhi à… Ta tên là Long Thiên Việt.’’ Hắn lập tức nói tên mình, nhìn Nam Cung Hi không rời mắt, đẹp! Qúa đẹp! Dung nhan mỹ lệ, môi đỏ như anh đào, mày như lá liễu, dịu dàng như nước. Một thiếu nữ như thế không nên trở thành quân kỹ, hắn biết có dân nhà lành cũng sẽ đưa nữ nhi nhà mình đến quân doanh.
“Hi Nhi, nàng có đồng ý đi theo ta không?’’ Long Thiên Việt nói, Nam Cung Hi kinh ngạc nhìn hắn, Lâm Nhược Tịch đáng chết, sao lại giả trang thành bộ dạng xinh đẹp thế này. Trước kia không phải kỹ thuật trang điểm của nàng chẳng ra sao ư, bây giờ biến hắn thành cái gì thế này? “Chuyện này…Ngài là tướng quân, mà thiếp…Thiếp…’’ Nam Cung Hi ấp úng trả lời. “Không việc gì! Ta không để ý chuyện đó!’’ Long Thiên Việt chinh chiến nơi sa trường nhiều năm, những thứ kia hắn đã không còn câu nệ tiểu tiết, về điểm này hắn và Long Thiên Hạo rất giống nhau.
“Hả?’’ Miệng Nam Cung Hi mở to, sau đó phát hiện ra mình thất lễ, vôi vàng ngậm miệng lại. Long Thiên Việt không để ý, nhưng hắn để ý! Bởi vì hắn không phải nữ nhân, Nam Cung Hi khóc không ra nước mắt. “Sao thế, Hi Nhi không muốn ư?’’ Long Thiên Việt thất vọng nhìn hắn, Nam Cung Hi thấy ruột mình như thắt lại.
“Không… Không phải.’’ Hắn vội vàng phản đối, Long Thiên Việt ngẩng khuôn mặt chờ đợi lên nhìn hắn, Nam Cung Hi không biết phải làm thế nào. Đi theo Phó tướng, đi lại ở đây cũng dễ dàng, hơn nữa có thể còn biết được Tinh Nhi đang ở đây, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn bất ngờ phản đối.
“Vậy Hi Nhi đồng ý rồi sao?’’ Long Thiên Việt mừng rỡ nhìn hắn, Nam Cung Hi cứng người gật đầu một cái, hắn có thể từ chối sao? “Thật ư, tốt quá!’’ Long Thiên Việt vui vẻ lập tức ôm lấy hắn, Nam Cung Hi trừng mắt, chẳng qua…Bộ dạng này, tên tướng quân đang muốn làm gì thế? Chẳng lẽ…
"Tướng quân…Tướng quân…Thiếp…Thiếp…’’ Dáng vẻ của hắn như sắp khóc, lúc này Long Thiên Việt mới phát hiện mình quá nóng lòng. "Hả, Hi Nhi. Ta sẽ chờ đến khi tình cảm giữa chúng ta ổn định rồi mới chạm vào nàng.’’ Hắn không muốn khiến Nam Cung Hi hiểu lầm, Nam Cung Hi thở phào nhẹ nhõm, ổn định tình cảm ư? Đời này không thể được!
"Hi Nhi, tối nay nàng cứ ngủ ở đây, yên tâm, ta sẽ không chạm vào nàng.’’ Nói xong lập tức ôm lấy Nam Cung Hi nằm lên giường, mấy ngày qua Long Thiên Việt đã mệt chết. Chỉ chốc lát đã ngủ mất, nhưng Nam Cung Hi thì không ngủ được, hắn là một nam nhân, nhưng lại bị một nam nhân khác ôm ngủ, chuyện này… Hắn nằm trong vòng tay của Long Thiên Việt, lại phát hiện Long Thiên Việt ôm rất chặt, nhìn người đã ngủ say, sắc mặt Nam Cung Hi đen đến mức không thể đen hơn.
Bên kia, Lâm Nhược Tịch tỉnh lại đã phát hiên mình đang ở trong doanh trướng thay quần áo lúc trước. "Này, ngươi cũng tỉnh rồi,, hôm nay Long tướng quân thế nào?’’ Có người tiến lại gần hỏi nàng, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của hắn, Lâm Nhược Tịch sợ mất hồn: "Đại...Đại ca, đây là chỗ nào?’’ Nàng nhìn xung quanh.
Người nọ kỳ lại trừng mắt nhìn nàng, "Ngươi là binh sĩ dự bị đúng không? Nơi này là chỗ nghỉ ngơi của chúng ta cũng không biết sao? Đúng rồi, ngươi còn không mau nói, có phải ngươi bị tướng quân đánh đúng không?’’ Lâm Nhược Tịch nhìn hắn, người này đúng là nhiều chuyện: "Đúng vậy, đúng vậy. Tránh ra đi!’’ Nói xong nàng đứng lên, người kia nhìn nàng, tính khí của nàng thật nóng, có thể là vì bị tướng quân đánh nên mới vậy, hắn cũng không so đo với nàng.
Lâm Nhược Tịch đi tới cổng quân doanh quan sát, kỳ quái sao lại yên tĩnh đến thế? "Đại ca, sao lại im lặng thế này?’’ Người kia nhìn hắn, không phải hắn bị đánh đến ngu rồi chứ? "Nơi ở của chúng ta cách doanh trướng của tướng quân rất xa, không phải hôm nay rất nhiều quân kỹ được đưa đến ư?’’ Người nọ nháy mắt với nàng, chẳng qua họ chỉ là một binh sĩ dự bị không thể tốt số mà đi tìm quân kỹ được.
"À, thì ra là như vậy.’’ Nàng gật đầu một cái, sau đó vừa nghĩ đã thấy không ổn! Nam Cung Hi, nghĩ đến hắn, nàng lập tức xông ra ngoài, ngàn vạn lần đừng bị bắt được đó. Vừa đi đến doanh trướng bỏ Nam Cung Hi lại, Lâm Nhược Tịch không thể đi vào, nàng không ngốc, có tiếng động phát ra từ bên trong đó!
Nàng sững người đứng ở ngoài, mấy lần định đưa tay vén rèm, nhưng không dám. Sợ sẽ nhìn thấy những thứ không nên thấy, lần ban ngày suýt nữa hại nàng đau mắt, chẳng qua lời đồn về tướng quân kia đúng là… Không đúng, không đúng, sao nàng lại nghĩ những chuyện này, nàng phải nghĩ làm cách nào biết được Nam Cung Hi có ở bên trong hay không.
"Ngươi là ai? Sao lại đến đây?’’ Long Thiên Hạo đi từ ngoài vào, nhìn thấy có người lén lút ở doanh trướng quân kỹ, nhìn y phục của nàng, là binh lính dự bị? Sao lại ở đây? Nghe thấy giọng nói ấy, cơ thể Lâm Nhược Tịch cứng đờ, oan gia ngõ hẹp mà.
Nàng cứng người không xoay lại, "Ngươi, xoay lại đây!’’ Long Thiên Hạo ra lệnh, nghe thấy thế, Lâm Nhược Tịch không xoay người là còn lập tức bỏ nhanh chân bỏ chạy. "Đuổi theo cho ta!’’ Long Thiên Hạo ra lệnh với binh sĩ phía sau, người của hắn lập tức đuổi theo. Lâm Nhược Tịch không phải là đối thủ của họ, chẳng mấy chốc đã bị bao vây, nhìn binh sĩ cầm vũ khí chỉa về phía nàng, nàng nuốt nước miếng một cái.
"Là ngươi? Ngươi chạy cái gì mà chạy?’’ Long Thiên Hạo tiến lên, những binh sĩ kia chừa một con đường cho hắn, nhìn người trước mặt, đó là người đã đấm lưng ban ngày cho hắn. Chẳng qua sao nàng lại đứng bên ngoài doanh trướng quân kỹ làm gì? "Tướng quân… Tướng quân… Tôi… Tôi…’’ Nàng run rẩy nhìn hắn, nàng không muốn nhìn thấy hắn mà! Tránh để hắn nhớ đến… Nàng nhìn chằm chằm nửa người dưới của Long Thiên Hạo, hắn cũng phát hiện ra, vội vàng nghiêng cơ thể tránh đi, bị nàng nhìn như thế, hắn thấy kỳ lạ.
"Ngươi là một binh sĩ dự bị, lần sau không được phép đến doanh trướng quân kỹ nữa.’’ Xem ra nàng muốn đi vào sung sướng, Lâm Nhược Tịch lén lút liếc hắn một cái. Không đi thì không đi, nàng cũng không muốn đầu óc hỏng mất. "Vâng, vâng, tướng quân ngài cũng đi…’’ Thấy Long Thiên Hạo nhìn nàng chằm chằm, Lâm Nhược Tịch vội vã ngậm miệng lại. Haizz! Thứ đó của hắn lớn như thế, không đi giải tỏa đúng là lãng phí! Nếu Long Thiên hạo biết nàng nghĩ như thế, nhất định hắn sẽ tức đến ói ra máu.
Chẳng qua không biết tên này bị động kinh gì, chuyện gì không muốn…"Tướng quân, ngài mau đi đi, đường tức giận với tôi, cẩn thận không chừng hỏng.’’ Nói xong nhìn xuống nửa thân dưới của Long Thiên Hạo. Hắn vốn không muốn so đo với nàng, nhưng lúc này lại đen mặt, nàng…"Ngươi, bắt đầu từ mai làm nô bộc* thân cận cho ta.’’ Vóc người của binh sĩ này thật là… Không bằng trở thành nô bộc cho hắn là được, hơn nữa nhìn nàng rất giống với tên ẻo lả Tình Thiên, hắn rất muốn ngược đãi Tình Thiên.
*nô bộc: người hầu là nam.
"Hả?’’ Lâm Nhược Tịch kêu to, nô bộc thân cận ư? Không phải chứ? Sớm biết nàng đã không nói những lời kia rồi, đúng là khóc không ra nước mắt. Lâm Nhược Tịch vội vàng lắc đầu, không phải đêm khuya rồi sao, còn bắt nàng phục vụ hắn? Chẳng lẽ để nàng nhìn thấy hắn OOXX những nữ nhân kia? Chết người thật đó!
"Nhớ đó, sáng mai đến chỗ của ta trình diện, nếu không, e hèm! Tự gánh lấy hậu quả! Đi!’’ Nói xong hắn mang theo binh sĩ rời đi, lúc này Lâm Nhược Tịch mới ngã ngồi trên mặt đất. Cũng tốt, đi theo tướng quân kia còn tìm Tinh Nhi mau hơn một chút.
Hôm qua hắn còn muốn dạy dỗ Lâm Nhược Tịch, còn nàng thì ngủ một giấc đến trưa, vì binh sĩ dự bị không có người quản lý, cho nên… Vì thế mà nàng…Ngủ nướng, khi đang ngủ thì Long Thiên Hạo tự mình đến nơi nàng ở bắt người. "Này, ngươi mau dậy cho ta.’’ Một người cùng doanh trướng đẩy nàng: "Đừng quấy rầy ta! Để ta ngủ một lát!’’ Người nọ nhìn nàng, còn muốn ngủ ư? Tướng quân đã đến trước cửa rồi.
"Tướng quân.’’ Người lay Lâm Nhược Tịch thấy Long Thiên Hạo đi vào, lập tức tiến lên hành lễ, Long Thiên Hạo nhìn lướt qua, sau đó nhìn thấy người còn ngủ say trên giường. Đây là giờ nào, còn ngủ ư? Hắn tiến lên, cúi người xuống, kề sát bên tai nàng, hét lớn: "Tỉnh dậy!’’ Rồi đứng thằng người dậy.
"Hả? Chuyện gì…’’ Lời còn chưa hết đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của người nào đó trước mặt. Nhưng người khiếp sợ không phải nàng, mà là đám người sau lưng Long Thiên Hạo, bao gồm cả binh sĩ dự bị kia, bọn họ đều hóa đá, cả Long Thiên Hạo cũng hóa đá.
Lâm Nhược Tịch nhìn hắn bất động, vừa muốn nói lại phát hiện..."Hả!" Nàng vội vã đẩy ra người trước mắt ra, dùng tay áo cố gắng lau miệng mình, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao miệng nàng và miệng hắn lại chạm nhau? Long Thiên Hạo lấy lại tinh thần, đen mặt nhìn nàng, thật là sai lầm, vừa rồi hét xong, nàng liền ngồi bật dây, khiến hắn tránh không kịp, làm môi nàng và hắn chạm nhau.
"Ngươi mau đứng dậy cho ta.’’ Nói xong, Long Thiên Hạo xông ra ngoài như một cơn gió, những binh sĩ kia cũng lấy lại được tinh thần mà đuổi theo. "Trời! Ngươi tiêu chắc! Sao lại có thể hôn tướng quân.’’ Binh lính dự bị kia chỉ về phía nàng, tướng quân bị một nam nhân đùa giỡn, hơn nữa hắn tin chắc không bao lâu nữa chuyện này sẽ bị toàn bộ quân doanh biết được, vậy người xui vẻ là hắn đấy! Tướng quân nhất định sẽ không tha cho hắn.
"Chuyện này…Cũng không thể trách tôi.’’ Nàng rất xui xẻo mà! Người chịu thiệt là nàng! Chẳng qua vừa nghĩ đến sự bối rối lúc nãy của tên tướng quân kia, tâm trạng của nàng lập tức rất tốt. "Đại ca, hôm nay tôi bắt đầu làm nô bộc thân cận cho tướng quân rồi, về sau nếu có việc gì cứ tìm tôi. Ha ha!’’ Nàng hào phóng vỗ vai người kia: "Thật sao? Vậy cảm tạ!’’ Người nọ cảm tạ nàng.
"Hi Nhi, tối qua ngủ thế nào?’’ Long Thiên Việt vừa tỉnh đã hỏi thăm Nam Cung Hi, Nam Cung Hi rất muốn đánh hắn một trận nhừ tử, bị một nam nhân ôm, hắn có thể ngủ được mới lạ! "Tốt… Rất tốt.’’ Hắn xấu hổ cúi đầu, Long Thiên Việt nhìn bộ dạng của hắn, tâm tình không khỏi vui vẻ.
"Đúng rồi, Hi Nhi, hôm nay có một trận tỷ thí ở sân huấn luyện, nàng có muốn đi xem không?’’ Long Thiên Việt hỏi, Nam Cung Hi lắc đầu, hắn muốn nhân dịp này đi tìm người. "À, tùy nàng vậy, cái tên Qúy Tình Thiên đó không biết hôm nay có thắng nổi đại ca của ta không nữa?’’ Hắn nhỏ giọng thở dài. Qúy Tình Thiên? Qúy Tinh?
“Tướng…Tướng quân, thiếp có thể đi xem được không?’’Đột nhiên hắn lại thay đổi chủ ý, nếu là Tinh Nhi, nếu hắn không đi sẽ lỡ mất. "Hả? Nàng vừa mới nói không muốn đi mà?’’ Long Thiên Hạo luôn muốn hắn vui vẻ, Nam Cung Hi nhìn ra được ý này, cắn răng một cái. "Tướng quân…’’ Hắn kéo dài giọng, cọ cọ vào ngực Long Thiên Việt.