Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Tinh đã lôi Nam Cung Hi còn chưa tỉnh ngủ ra đường lớn, ngay cả một nha hoàn cũng không mang theo, cả hai đều chuồn ra từ cửa phụ.
“Đi sớm như vậy, trên đường cũng không có ai đâu, hay là quay về ngủ thêm một chút rồi hãy trở lại đi dạo.” Nói qua loa, Nam cung Hi quay người trở về, thì bị Quý Tinh kéo lại.
"Ai nói bây giờ ta muốn đi dạo? Ta chỉ muốn đi ăn sáng thôi.”
Nam Cung Hi không thể tưởng tượng nổi, nhìn nàng. Mới sáng sớm mà nàng đã lôi chàng từ trong chăn ra là để đi ăn sáng? Người ngoài không biết, sẽ cho là chàng ngược đãi nàng đấy.
"Một câu nói, chàng có đi hay là không đi?" Quý Tinh nhìn chằm chằm chàng, Nam Cung Hi sờ sờ mặt của mình, “Đừng có sờ nữa! Chàng đã rất tuấn tú rồi! Thế nào? Chẳng lẽ chàng muốn cưới vợ bé?” Nghe nàng nói vậy, nếu như có thể, chàng đã hộc máu cho nàng xem rồi. (*DP: Vì Tinh tỷ là người hiện đại nên có một số từ chị quen miệng nói ra, như ‘thiếp’ thành ‘vợ bé’ đó ~~> từ ‘vợ bé’ là ta lấy nguyên bản của tác giả, chứ không phải ta tự sửa, chớ hiểu lầm nha ^,^)
"Không có, chỉ là nàng đừng có hối hận là được.”
Nghe chàng nói như vậy, Quý Tinh cũng chẳng để ý, kéo tay chàng chạy đi. Chẳng qua là, khi thấy Quý Tinh dẫn Nam Cung Hạo đến trước một tửu lâu, thì chàng đã 囧 rồi."Nàng tới đây làm gì?”
Quý Tinh nhìn chàng, khó hiểu, nàng chỉ bảng hiệu của tửu lâu, nói, “Quy Hảo Lâu, tên cửa hiệu nghe hay như vậy, thì thức ăn chắc chắn sẽ ngon a.”
Nam Cung Hi hít sâu một hơi (*DP: Ta cũng hít sâu một cái, nhịn, nhịn a ~~~), chẳng lẽ nàng không thấy người ta đóng cửa sao? “Nếu nàng muốn ăn ngon, thì ta sẽ dẫn nàng đi chỗ khác. Còn nơi này, nơi này không được.” Nói xong liền kéo nàng đi, Quý Tinh nghi hoặc, người này kéo nàng đi gấp như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì sao?
"Chẳng lẽ trong này chàng có bằng hữu à?”
Oanh một tiếng, mặt của Nam Cung Hi đỏ bừng, “Nàng không phải nữ nhân! Đây chính là kỹ viện đó!”
Gào xong, mặc kệ nàng có muốn hay không, chàng trực tiếp lôi nàng đi. Quý Tinh ngẩn người. Gì cơ? Kỹ viện? Nhưng dù sao thức ăn cũng ngon mà phải không? Bộ dáng này nào có aai biết chứ?
"Này, mau buông ta ra.” Bộ dạng nàng bị kéo đi như vậy thật là khó nhìn.
Nam Cung Hi buông tay, cử động của hai người trên đường cũng đưa tới ánh mắt của một số người, có người biết bọn họ, có người thì nhận ra Quý Tinh, đây không phải là cô gái đã bóc bảng mấy hôm trước sao? Nói vậy, người nam nhân bên cạnh nàng không phải là…. Nghĩ như vậy, mặt bọn họ liền trắng bệt, nhanh chóng co chân chạy đi.
"Này, chàng xã định nơi đó có thức ăn ngon sao? Nếu như không ngon, ta bắ cthàng ở đó làm người bồi bàn luôn.” Bởi vì trên người nàng không có tiền nên phải nói vậy. Nam Cung Hi nhìn nàng, cho chàng đi làm bồi bàn? Thật kgoong biết tráti im của ông chủ kia có chịu được không đấy.
"Hai vị khách quan, mời vào. Không biết hai vị muốn ăn gì?" Tiểu nhị ân cần chào hỏi bọn họ, Quý Tinh nhìn Nam Cung Hi, nhún nhún vai, nàng còn chưa đến đây bao giờ, làm sao biết được a.
“Mỗi món một phần.” Nam Cung Hi nhàn nhạt nói, tiểu nhị liền qoay người đi chuẩn bị.
“Này, chàng có mang theo bạc không?” Quý Tinh kề sát tai chàng, len lén hỏi. Nam Cung Hi nhìn nàng, trước giờ chàng ăn gì, không trả tiền cũng được.
"Không có." Nghe được chàng nói xong, Quý Tinh nhìn hắn, không phải chứ? Ăn cơm chùa sao? "Vậy một lát chàng ở lại, ta trở về lấy bạc." Nàng nhìn chàng nói, Nam Cung Hi gật đầu một cái.
"Khách quan, món ăn người cần đã tới.”
Tiểu nhị vừa nói, vừa đặt từng món lên bàn. Quý Tinh nhìn hai món quen thuộc nhất của nàng là bánh tiêu và sữa đậu nành, thì vô cùng kích động. Một tay bưng chén sữa đậu nành, một tay cầm bánh tiêu, bắt đầu ăn ngấu nghiến, ăn một cách vui mừng. Nam Cung Hi thấy nàng thích hai món đó, bèn kêu tiểu nhị làm thêm một phần
"Nàng ăn từ từ thôi, không có ai giành với nàng đâu!”
Quý Tinh gật gật đầu, cầm lên một chén sữa đậu nành khác. Nhưng mới vừa uống vào một hớp, lại bị đoạn đối thoại của hai người sau lưng mà bị làm cho kinh hãi toàn bộ phun hết lên mặt Nam Cung Hi. Còn Nam Cung Hi thì lạnh lùng nhìn hai người sau lưng nàng.
“Đi sớm như vậy, trên đường cũng không có ai đâu, hay là quay về ngủ thêm một chút rồi hãy trở lại đi dạo.” Nói qua loa, Nam cung Hi quay người trở về, thì bị Quý Tinh kéo lại.
"Ai nói bây giờ ta muốn đi dạo? Ta chỉ muốn đi ăn sáng thôi.”
Nam Cung Hi không thể tưởng tượng nổi, nhìn nàng. Mới sáng sớm mà nàng đã lôi chàng từ trong chăn ra là để đi ăn sáng? Người ngoài không biết, sẽ cho là chàng ngược đãi nàng đấy.
"Một câu nói, chàng có đi hay là không đi?" Quý Tinh nhìn chằm chằm chàng, Nam Cung Hi sờ sờ mặt của mình, “Đừng có sờ nữa! Chàng đã rất tuấn tú rồi! Thế nào? Chẳng lẽ chàng muốn cưới vợ bé?” Nghe nàng nói vậy, nếu như có thể, chàng đã hộc máu cho nàng xem rồi. (*DP: Vì Tinh tỷ là người hiện đại nên có một số từ chị quen miệng nói ra, như ‘thiếp’ thành ‘vợ bé’ đó ~~> từ ‘vợ bé’ là ta lấy nguyên bản của tác giả, chứ không phải ta tự sửa, chớ hiểu lầm nha ^,^)
"Không có, chỉ là nàng đừng có hối hận là được.”
Nghe chàng nói như vậy, Quý Tinh cũng chẳng để ý, kéo tay chàng chạy đi. Chẳng qua là, khi thấy Quý Tinh dẫn Nam Cung Hạo đến trước một tửu lâu, thì chàng đã 囧 rồi."Nàng tới đây làm gì?”
Quý Tinh nhìn chàng, khó hiểu, nàng chỉ bảng hiệu của tửu lâu, nói, “Quy Hảo Lâu, tên cửa hiệu nghe hay như vậy, thì thức ăn chắc chắn sẽ ngon a.”
Nam Cung Hi hít sâu một hơi (*DP: Ta cũng hít sâu một cái, nhịn, nhịn a ~~~), chẳng lẽ nàng không thấy người ta đóng cửa sao? “Nếu nàng muốn ăn ngon, thì ta sẽ dẫn nàng đi chỗ khác. Còn nơi này, nơi này không được.” Nói xong liền kéo nàng đi, Quý Tinh nghi hoặc, người này kéo nàng đi gấp như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì sao?
"Chẳng lẽ trong này chàng có bằng hữu à?”
Oanh một tiếng, mặt của Nam Cung Hi đỏ bừng, “Nàng không phải nữ nhân! Đây chính là kỹ viện đó!”
Gào xong, mặc kệ nàng có muốn hay không, chàng trực tiếp lôi nàng đi. Quý Tinh ngẩn người. Gì cơ? Kỹ viện? Nhưng dù sao thức ăn cũng ngon mà phải không? Bộ dáng này nào có aai biết chứ?
"Này, mau buông ta ra.” Bộ dạng nàng bị kéo đi như vậy thật là khó nhìn.
Nam Cung Hi buông tay, cử động của hai người trên đường cũng đưa tới ánh mắt của một số người, có người biết bọn họ, có người thì nhận ra Quý Tinh, đây không phải là cô gái đã bóc bảng mấy hôm trước sao? Nói vậy, người nam nhân bên cạnh nàng không phải là…. Nghĩ như vậy, mặt bọn họ liền trắng bệt, nhanh chóng co chân chạy đi.
"Này, chàng xã định nơi đó có thức ăn ngon sao? Nếu như không ngon, ta bắ cthàng ở đó làm người bồi bàn luôn.” Bởi vì trên người nàng không có tiền nên phải nói vậy. Nam Cung Hi nhìn nàng, cho chàng đi làm bồi bàn? Thật kgoong biết tráti im của ông chủ kia có chịu được không đấy.
"Hai vị khách quan, mời vào. Không biết hai vị muốn ăn gì?" Tiểu nhị ân cần chào hỏi bọn họ, Quý Tinh nhìn Nam Cung Hi, nhún nhún vai, nàng còn chưa đến đây bao giờ, làm sao biết được a.
“Mỗi món một phần.” Nam Cung Hi nhàn nhạt nói, tiểu nhị liền qoay người đi chuẩn bị.
“Này, chàng có mang theo bạc không?” Quý Tinh kề sát tai chàng, len lén hỏi. Nam Cung Hi nhìn nàng, trước giờ chàng ăn gì, không trả tiền cũng được.
"Không có." Nghe được chàng nói xong, Quý Tinh nhìn hắn, không phải chứ? Ăn cơm chùa sao? "Vậy một lát chàng ở lại, ta trở về lấy bạc." Nàng nhìn chàng nói, Nam Cung Hi gật đầu một cái.
"Khách quan, món ăn người cần đã tới.”
Tiểu nhị vừa nói, vừa đặt từng món lên bàn. Quý Tinh nhìn hai món quen thuộc nhất của nàng là bánh tiêu và sữa đậu nành, thì vô cùng kích động. Một tay bưng chén sữa đậu nành, một tay cầm bánh tiêu, bắt đầu ăn ngấu nghiến, ăn một cách vui mừng. Nam Cung Hi thấy nàng thích hai món đó, bèn kêu tiểu nhị làm thêm một phần
"Nàng ăn từ từ thôi, không có ai giành với nàng đâu!”
Quý Tinh gật gật đầu, cầm lên một chén sữa đậu nành khác. Nhưng mới vừa uống vào một hớp, lại bị đoạn đối thoại của hai người sau lưng mà bị làm cho kinh hãi toàn bộ phun hết lên mặt Nam Cung Hi. Còn Nam Cung Hi thì lạnh lùng nhìn hai người sau lưng nàng.