Trong đại sảnh đã đứng đầy người, trên đài, các cô nương nhảy múa không ngừng , cũng bắt đầu lui xuống. Lúc này đám người đó mới bắt đầu ngồi xuống, nhưng chẳng lẽ tất cả mọi người, dù biết hay không biết nhau, đều ngồi chung sao? Thật ra Quý Tinh đã sửa lại có hình thức giống với sân khấu hiện đại, nên trong lúc nhất thời, tất cả nam nhân đều mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
"Các vị, xin yên lặng một chút. Ta là lão bản ở đây! Tối nay xin đa tạ các vị đã quang lâm đến Ám Hương Các của ta. Ta cũng sẽ không nói nhảm nữa, xin các vị hãy hưởng thứ tiết mục đầu tiên của chúng tôi: Múa cột!” Nói xong Lâm Nhược Tịch liền lui xuống, tay vỗ vỗ ngực, hoàn hảo là Quý Tinh không biên soạn bài giới thiệu không dài, nhiều người nhìn nàng như vậy, làm cho tim nàng cũng muốn nhảy ra khỏi ngực luôn.
Ngay sau đó là âm nhạc kỳ quái vang lên, mọi người đều trố mắt nhìn nhau, họ thấy nhiều cô nương phía sau sân khấu bước ra, ánh mắt họ một lần nữa nhìn vào thân thể các cô nương kia, y phục giống hệt những người đã múa lúc nãy, những những động tác này thật lớn mật nha, nhất là lúc giạng thẳng hai chân, làm không ít người chảy máu mũi.
Lâm Nhược Tịch đi bên người Quý Tinh, ngồi xuống. Vị trí của hai người là trong góc khuất, nhưng từ đây có thể quan sát rõ phản ứng của tất cả mọi người: “Tinh nhi, cô lợi hại!” Lâm Nhược Tịch không khỏi than thở, sao nàng lại không có đầu óc như vậy chứ?!
Quý Tinh chỉ cười cười, không trả lời, buổi tối này rất thành công, nàng vô cùng hài lòng!
Nam Cung Hi khẽ nguyền rủa, đứng dậy rời đi. Kỹ viện này rất khác các kỹ viện kia, nhưng chàng lại mong nó giống những kỹ viện kia hơn, vì như thế chàng có thể uống rượu hưởng thức. Nhưng bây giờ, nhìn thấy các động tác của cô nương trên sàn, chàng cũng là nam nhân đấy, tất nhiên sẽ có phản ứng nha!
"Ai? Tinh nhi, cô kéo ta đi làm gì chứ?" Đang yên lành ngồi nhìn mọi người trong sảnh, Lâm Nhược Tịch bị Quý Tinh kéo đi. Khi hai người chặn được Nam Cung Hi, thì Lâm Nhược Tịch nhận được ánh mắt của Quý Tinh.
"Nam. . . Nam Cung thiếu gia, sao ngài lại đi vội vậy? Tiết mục còn chưa hết mà! Hơn nữa, các cô nương ở đây đều sẽ tiếp khách nha!” Lúc này Lâm Nhược Tịch cũng không khác gì má mì ở các kỹ viện khác, Quý Tinh không khỏi bội phục nhìn nàng, đã nói là nàng đóng giả má mì là hoàn hảo nhất mà, nàng (Quý Tinh) không có nhìn nha!
"Tránh ra!" Chàng rống to, đưa đến chú ý của mọi người gần đó, má mì này cũng quá to gan đi, lại dám đi trêu chọc Nam Cung thiếu gia, dù ai cũng muốn làm vậy, nhưng…bọn họ nhìn nhau, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm trên sân khấu.
"Ai nha, ngài không thấy người ta có. . . Nếu không đi tìm vị cô nương tới?" Quý Tinh chỉ chỉ phía dưới của Nam Cung Hi. Bị một nam nhân chỉ như vậy, mặt của Nam Cung Hi đỏ rần, nhưng tại sao chàng lại thấy người này rất quen thuộc nhỉ?!
"Không cần! Cho ngươi, ta đi." Kín đáo đưa cho Lâm Nhược Tịch một xấp ngân phiếu, thấy ngân phiếu, hai mắt Lâm Nhược Tịch tỏa sáng. Ối trời, nhiều như vậy! Nam Cung Hi đúng là hào phóng, thật không biết Tinh nhi nghĩ như thế nào, nàng không để lại dấu vết, liếc Quý Tinh một cái.
Quý chuyện liếc nhìn Nam Cung hi, cũng là cái gì cũng không còn nhiều lời, mà lúc này trên đài vũ điệu đã nhảy xong rồi, khách cũng đều ở la hét, Lâm Nhược tịch vội vàng đi lên trấn an, Nam Cung hi thấy nàng đi, cũng đi ra ngoài, chỉ là trải qua quý chuyện bên cạnh lúc ngừng một chút, ngay sau đó lắc đầu một cái sẽ phải rời khỏi.
"Các vị, yên lặng! Yên lặng! Sau đây chúng tôi sẽ mời ra bốn vị đại mỹ nhân, dĩ nhiên, nếu có người muốn ‘nói chuyện’ với các cô nương khiêu vũ lúc nãy, thì có thể đi tìm, các nàng có thể tiếp khách!” Cũng là Quý Tinh thông minh, sớm đưa ra nhóm khiêu vũ làm mồi, tất cả các nàng đều nguyện ý tiếp khách hết nha. Một vài người nghe vậy thì khẽ gật đầu, trong lòng Lâm Nhược Tịch lộp bộp, mắt nàng chỉ thấy những chồng ngân phiếu chất cao á.
Có một vài người rời đi tìm nhóm cô nương khiêu vũ, số còn lại đều ngồi tại chỗ, tất nhiên họ đều có nhiều tiền, muốn tìm bông hoa xinh đẹp nhất để có thể sung sướng cả đêm. Lúc này, Lâm Nhược Tịch bắt đầu mời bốn người Phù Dung, Mẫu Đơn, Bách Hợp, Thược Dược bước ra, toàn trường kinh diễm, ngay cả Nam Cung Hi cũng dừng bước chân lại, Quý Tinh đứng bên cạnh thì nhíu mày.
"Các vị, xin yên lặng một chút. Ta là lão bản ở đây! Tối nay xin đa tạ các vị đã quang lâm đến Ám Hương Các của ta. Ta cũng sẽ không nói nhảm nữa, xin các vị hãy hưởng thứ tiết mục đầu tiên của chúng tôi: Múa cột!” Nói xong Lâm Nhược Tịch liền lui xuống, tay vỗ vỗ ngực, hoàn hảo là Quý Tinh không biên soạn bài giới thiệu không dài, nhiều người nhìn nàng như vậy, làm cho tim nàng cũng muốn nhảy ra khỏi ngực luôn.
Ngay sau đó là âm nhạc kỳ quái vang lên, mọi người đều trố mắt nhìn nhau, họ thấy nhiều cô nương phía sau sân khấu bước ra, ánh mắt họ một lần nữa nhìn vào thân thể các cô nương kia, y phục giống hệt những người đã múa lúc nãy, những những động tác này thật lớn mật nha, nhất là lúc giạng thẳng hai chân, làm không ít người chảy máu mũi.
Lâm Nhược Tịch đi bên người Quý Tinh, ngồi xuống. Vị trí của hai người là trong góc khuất, nhưng từ đây có thể quan sát rõ phản ứng của tất cả mọi người: “Tinh nhi, cô lợi hại!” Lâm Nhược Tịch không khỏi than thở, sao nàng lại không có đầu óc như vậy chứ?!
Quý Tinh chỉ cười cười, không trả lời, buổi tối này rất thành công, nàng vô cùng hài lòng!
Nam Cung Hi khẽ nguyền rủa, đứng dậy rời đi. Kỹ viện này rất khác các kỹ viện kia, nhưng chàng lại mong nó giống những kỹ viện kia hơn, vì như thế chàng có thể uống rượu hưởng thức. Nhưng bây giờ, nhìn thấy các động tác của cô nương trên sàn, chàng cũng là nam nhân đấy, tất nhiên sẽ có phản ứng nha!
"Ai? Tinh nhi, cô kéo ta đi làm gì chứ?" Đang yên lành ngồi nhìn mọi người trong sảnh, Lâm Nhược Tịch bị Quý Tinh kéo đi. Khi hai người chặn được Nam Cung Hi, thì Lâm Nhược Tịch nhận được ánh mắt của Quý Tinh.
"Nam. . . Nam Cung thiếu gia, sao ngài lại đi vội vậy? Tiết mục còn chưa hết mà! Hơn nữa, các cô nương ở đây đều sẽ tiếp khách nha!” Lúc này Lâm Nhược Tịch cũng không khác gì má mì ở các kỹ viện khác, Quý Tinh không khỏi bội phục nhìn nàng, đã nói là nàng đóng giả má mì là hoàn hảo nhất mà, nàng (Quý Tinh) không có nhìn nha!
"Tránh ra!" Chàng rống to, đưa đến chú ý của mọi người gần đó, má mì này cũng quá to gan đi, lại dám đi trêu chọc Nam Cung thiếu gia, dù ai cũng muốn làm vậy, nhưng…bọn họ nhìn nhau, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm trên sân khấu.
"Ai nha, ngài không thấy người ta có. . . Nếu không đi tìm vị cô nương tới?" Quý Tinh chỉ chỉ phía dưới của Nam Cung Hi. Bị một nam nhân chỉ như vậy, mặt của Nam Cung Hi đỏ rần, nhưng tại sao chàng lại thấy người này rất quen thuộc nhỉ?!
"Không cần! Cho ngươi, ta đi." Kín đáo đưa cho Lâm Nhược Tịch một xấp ngân phiếu, thấy ngân phiếu, hai mắt Lâm Nhược Tịch tỏa sáng. Ối trời, nhiều như vậy! Nam Cung Hi đúng là hào phóng, thật không biết Tinh nhi nghĩ như thế nào, nàng không để lại dấu vết, liếc Quý Tinh một cái.
Quý chuyện liếc nhìn Nam Cung hi, cũng là cái gì cũng không còn nhiều lời, mà lúc này trên đài vũ điệu đã nhảy xong rồi, khách cũng đều ở la hét, Lâm Nhược tịch vội vàng đi lên trấn an, Nam Cung hi thấy nàng đi, cũng đi ra ngoài, chỉ là trải qua quý chuyện bên cạnh lúc ngừng một chút, ngay sau đó lắc đầu một cái sẽ phải rời khỏi.
"Các vị, yên lặng! Yên lặng! Sau đây chúng tôi sẽ mời ra bốn vị đại mỹ nhân, dĩ nhiên, nếu có người muốn ‘nói chuyện’ với các cô nương khiêu vũ lúc nãy, thì có thể đi tìm, các nàng có thể tiếp khách!” Cũng là Quý Tinh thông minh, sớm đưa ra nhóm khiêu vũ làm mồi, tất cả các nàng đều nguyện ý tiếp khách hết nha. Một vài người nghe vậy thì khẽ gật đầu, trong lòng Lâm Nhược Tịch lộp bộp, mắt nàng chỉ thấy những chồng ngân phiếu chất cao á.
Có một vài người rời đi tìm nhóm cô nương khiêu vũ, số còn lại đều ngồi tại chỗ, tất nhiên họ đều có nhiều tiền, muốn tìm bông hoa xinh đẹp nhất để có thể sung sướng cả đêm. Lúc này, Lâm Nhược Tịch bắt đầu mời bốn người Phù Dung, Mẫu Đơn, Bách Hợp, Thược Dược bước ra, toàn trường kinh diễm, ngay cả Nam Cung Hi cũng dừng bước chân lại, Quý Tinh đứng bên cạnh thì nhíu mày.