Bốn người mặc y phục hoa lệ xuất hiện, Phù Dung một thân bạch y phiêu dật, tà áo dài thướt tha, trên ngực áo thêu hoạ tiết tinh xảo. Mẫu Đan một bộ hồng y được làm theo kiểu cách của sườn xám, có điều hai bên tà được xẻ đôi chút dài hơn. Bách Hợp thì một bộ váy may theo phong cách Tây Âu, váy ngắn trên đầu gối, lộ hơn nửa chân. Thược Dược mặc một cái quần cực ngắn. Các nam nhân nhìn thấy cảnh này mắt mọi người đăm đăm nhìn theo.
“ Các vị, ta là lão bản của Gấm Nghệ phường, những bộ y phục các vị đã thấy đó là do chúng tôi làm ra, dĩ nhiên là còn rất nhiều kiểu y phục tuyệt đẹp khác nữa, các vị có thể mua làm quà cho phu nhân của mình hoặc là những người mà mình yêu mến, chắc chắn rằng đây sẽ là món quà đặc biệt nhất.” Lão bản Mễ Mễ nhìn xuống phía dưới đài mỉm cười, khi các bộ y phục này được chế tác ra thì hắn cũng kinh ngạc không thua kém gì bọn họ lúc này đâu.
Nam Cung Hi nhìn lên phía trên đài, không thể thừa nhận rằng cửa tiệm này rất biết cách kinh doanh, khi nãy, lúc thấy cái sườn xám kia y đã muốn mua nó để tặng cho mẹ của mình, chỉ là nhìn người đang mặc những y phục đó ở trên đài biểu diễn, Nam Cung Hi lại nhớ tới Quý Tinh, nếu như Quý Tinh mặc những bộ y phục này khẳng định rằng sẽ rất đẹp, nhưng y nghĩ lại, không được ! Ăn mặc như vầy quá lộ liễu, y không thể để cho người khác nhìn thấy ngoại trừ chính mình.
“ Này, mama ! Bốn vị cô nương này có đi tiếp khách không ? “
Một tên nam tử tay to mặt lớn chỉ về bốn vị cô nương trên đài, chỉ là khi nghe được lời này… Lâm Nhược Tịch cố gắng kiềm chế bản thân, mama? Mama? Ta nhổ vào ! Đồ đầu heo! Trong lòng mặc dù giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà nàng vẫn bày ra bộ dáng tươi cười với bọn họ.
“ Ai nha! Các vị đừng gấp ! Ta chẳng phải đã nói rồi sao ? Bốn người bọn họ, phải đấu giá mới có được, người nào đưa ra mức giá cao nhất sẽ thắng.” Nói xong nàng đưa mắt nhìn xuống phía dưới đài.
“ Mẫu Đơn, một ngàn lượng. “ Phía dưới lập tức có người ra giá.
“ Chỉ một ngàn lượng ? Ta ra giá năm ngàn lượng.”
Nghe thấy số tiền, Lâm Nhược Tịch cảm thấy thật buồn cười, nếu không phải đang chủ trì tại đây, nàng đã cười lăn lộn mất rồi.
“ Thược Dược, một vạn lượng.” Vừa nói dứt lời, rất nhiều người quay sang nhìn người vừa ra giá, Thược Dược tặng cho kẻ vừa ra giá một cái liếc mắt, chưa tính hắn đã ở tuổi trung niên, lại còn… mái đầu cũng đã chuyển sang hoa râm, có thể coi như gia gia ( ông ) của cô rồi nha, nàng vội đưa ánh mắt cầu cứu về phía Quý Tinh, vừa quay qua, nàng liền thấy chỗ đó xuất hiện hai nam tử đẹp trai trẻ tuổi, mà Nam Cung Hi là một trong hai người nam tử đó.
Quý Tinh nhíu mày, cô cũng nhìn thấy được, nhưng cô không có sự lựa chọn, cái gọi là người trả giá cao nhất sẽ có được người, hơn nữa trước đó nàng cũng đã nói sẽ chia đều 5:5, nên tính ra bọn họ cũng không thiệt thòi quá mức, với lại phải đối phó với một lão già cũng không phải dễ dàng gì.
Lâm Nhược Tịch nhìn theo hướng ánh mắt của Thược Dược, lập tức đi lại gần phía cô, nói “ Cô đang làm gì đấy, người đó là Tinh nhi.” Nghe nói như thế, mặt Thược Dược tối sầm lại, đưa mắt nhìn về phía người đã ra giá một vạn lượng.
“ Còn ai ra giá nữa không ? Ai ra giá cao hơn một vạn lượng ? Nếu không còn ai vậy thì, Thược Dược cô nương thuộc về người ra giá một vạn lượng. “ Không ai lên tiếng phản đối, vả lại trên đài vẫn còn ba vị cô nương mà không phải sao ? Thược Dược dùng sức siết chặt ngón tay, cúi đầu.
“ Hai vạn. “ Nghe được tiếng nói này, tất cả mọi người vội quay đầu lại nhìn, khi thấy được rồi thì ai cũng hít một hơi, Nam Cung thiếu gia cũng muốn tranh hoa khôi ? Quý Tinh đứng ở bên cạnh nhìn y, Nam Cung Hi nhìn cô gái trên đài lại quay qua nhìn người đang đứng bên cạnh, nếu đã như vậy Nam Cung Hi hắn sẽ thuận nước dong thuyền, cái tên mái đầu hoa râm khi nhìn thấy hắn, tức giận liền kiềm xuống, ai chán sống rồi mới cùng Nam Cung thiếu gia giành người.
“ Hai vạn ! Thưa mọi người, Nam Cung thiếu gia ra giá hai vạn, còn có ai muốn ra giá cao hơn hay không ? “ Lâm Nhược Tịch xém chút thì thét lên, còn Thược Dược khi nghe đến Nam Cung thiếu gia muốn mình thì ngẩng đầu kinh ngạc, cái gì ? Nam Cung thiếu gia ? Cô bắt đầu hơi lo lắng.
“ Tốt ! Vậy Thược Dược cô nương thuộc về Nam Cung thiếu gia.” Lâm Nhược Tịch vừa nói dứt lời, liền bị Nam Cung Hi cắt đứt lời nói.
“ Đợi chút đã, ta không có muốn vị cô nương đó, ta là đưa cho vị huynh đệ này.” Quý Tinh sững sờ khi thấy Nam Cung Hi chỉ về phía mình, đưa cho cô ? Vẻ mặt Lâm Nhược Tịch như bị nghẹn, còn Thược Dược thì lại cười, thấy bộ dạng lúc này của Quý Tinh, Nam Cung Hi cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định thật đúng đắn.
Khóe miệng Quý Tinh co quắp, nhìn mấy người xung quanh, thật muốn đi lên đánh cho Nam Cung Hi một trận, y không phải mắc bệnh gì rồi chứ ? Bộ trông cô rất giống muốn nữ nhân hả ? Hơn nữa nàng lại là lão bản ở đây đấy!
“ Nam Cung thiếu gia, ngài tự giữ người đi. “ Để lại một câu nói, rồi cô xoay người rời đi.
“ Các vị, ta là lão bản của Gấm Nghệ phường, những bộ y phục các vị đã thấy đó là do chúng tôi làm ra, dĩ nhiên là còn rất nhiều kiểu y phục tuyệt đẹp khác nữa, các vị có thể mua làm quà cho phu nhân của mình hoặc là những người mà mình yêu mến, chắc chắn rằng đây sẽ là món quà đặc biệt nhất.” Lão bản Mễ Mễ nhìn xuống phía dưới đài mỉm cười, khi các bộ y phục này được chế tác ra thì hắn cũng kinh ngạc không thua kém gì bọn họ lúc này đâu.
Nam Cung Hi nhìn lên phía trên đài, không thể thừa nhận rằng cửa tiệm này rất biết cách kinh doanh, khi nãy, lúc thấy cái sườn xám kia y đã muốn mua nó để tặng cho mẹ của mình, chỉ là nhìn người đang mặc những y phục đó ở trên đài biểu diễn, Nam Cung Hi lại nhớ tới Quý Tinh, nếu như Quý Tinh mặc những bộ y phục này khẳng định rằng sẽ rất đẹp, nhưng y nghĩ lại, không được ! Ăn mặc như vầy quá lộ liễu, y không thể để cho người khác nhìn thấy ngoại trừ chính mình.
“ Này, mama ! Bốn vị cô nương này có đi tiếp khách không ? “
Một tên nam tử tay to mặt lớn chỉ về bốn vị cô nương trên đài, chỉ là khi nghe được lời này… Lâm Nhược Tịch cố gắng kiềm chế bản thân, mama? Mama? Ta nhổ vào ! Đồ đầu heo! Trong lòng mặc dù giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà nàng vẫn bày ra bộ dáng tươi cười với bọn họ.
“ Ai nha! Các vị đừng gấp ! Ta chẳng phải đã nói rồi sao ? Bốn người bọn họ, phải đấu giá mới có được, người nào đưa ra mức giá cao nhất sẽ thắng.” Nói xong nàng đưa mắt nhìn xuống phía dưới đài.
“ Mẫu Đơn, một ngàn lượng. “ Phía dưới lập tức có người ra giá.
“ Chỉ một ngàn lượng ? Ta ra giá năm ngàn lượng.”
Nghe thấy số tiền, Lâm Nhược Tịch cảm thấy thật buồn cười, nếu không phải đang chủ trì tại đây, nàng đã cười lăn lộn mất rồi.
“ Thược Dược, một vạn lượng.” Vừa nói dứt lời, rất nhiều người quay sang nhìn người vừa ra giá, Thược Dược tặng cho kẻ vừa ra giá một cái liếc mắt, chưa tính hắn đã ở tuổi trung niên, lại còn… mái đầu cũng đã chuyển sang hoa râm, có thể coi như gia gia ( ông ) của cô rồi nha, nàng vội đưa ánh mắt cầu cứu về phía Quý Tinh, vừa quay qua, nàng liền thấy chỗ đó xuất hiện hai nam tử đẹp trai trẻ tuổi, mà Nam Cung Hi là một trong hai người nam tử đó.
Quý Tinh nhíu mày, cô cũng nhìn thấy được, nhưng cô không có sự lựa chọn, cái gọi là người trả giá cao nhất sẽ có được người, hơn nữa trước đó nàng cũng đã nói sẽ chia đều 5:5, nên tính ra bọn họ cũng không thiệt thòi quá mức, với lại phải đối phó với một lão già cũng không phải dễ dàng gì.
Lâm Nhược Tịch nhìn theo hướng ánh mắt của Thược Dược, lập tức đi lại gần phía cô, nói “ Cô đang làm gì đấy, người đó là Tinh nhi.” Nghe nói như thế, mặt Thược Dược tối sầm lại, đưa mắt nhìn về phía người đã ra giá một vạn lượng.
“ Còn ai ra giá nữa không ? Ai ra giá cao hơn một vạn lượng ? Nếu không còn ai vậy thì, Thược Dược cô nương thuộc về người ra giá một vạn lượng. “ Không ai lên tiếng phản đối, vả lại trên đài vẫn còn ba vị cô nương mà không phải sao ? Thược Dược dùng sức siết chặt ngón tay, cúi đầu.
“ Hai vạn. “ Nghe được tiếng nói này, tất cả mọi người vội quay đầu lại nhìn, khi thấy được rồi thì ai cũng hít một hơi, Nam Cung thiếu gia cũng muốn tranh hoa khôi ? Quý Tinh đứng ở bên cạnh nhìn y, Nam Cung Hi nhìn cô gái trên đài lại quay qua nhìn người đang đứng bên cạnh, nếu đã như vậy Nam Cung Hi hắn sẽ thuận nước dong thuyền, cái tên mái đầu hoa râm khi nhìn thấy hắn, tức giận liền kiềm xuống, ai chán sống rồi mới cùng Nam Cung thiếu gia giành người.
“ Hai vạn ! Thưa mọi người, Nam Cung thiếu gia ra giá hai vạn, còn có ai muốn ra giá cao hơn hay không ? “ Lâm Nhược Tịch xém chút thì thét lên, còn Thược Dược khi nghe đến Nam Cung thiếu gia muốn mình thì ngẩng đầu kinh ngạc, cái gì ? Nam Cung thiếu gia ? Cô bắt đầu hơi lo lắng.
“ Tốt ! Vậy Thược Dược cô nương thuộc về Nam Cung thiếu gia.” Lâm Nhược Tịch vừa nói dứt lời, liền bị Nam Cung Hi cắt đứt lời nói.
“ Đợi chút đã, ta không có muốn vị cô nương đó, ta là đưa cho vị huynh đệ này.” Quý Tinh sững sờ khi thấy Nam Cung Hi chỉ về phía mình, đưa cho cô ? Vẻ mặt Lâm Nhược Tịch như bị nghẹn, còn Thược Dược thì lại cười, thấy bộ dạng lúc này của Quý Tinh, Nam Cung Hi cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định thật đúng đắn.
Khóe miệng Quý Tinh co quắp, nhìn mấy người xung quanh, thật muốn đi lên đánh cho Nam Cung Hi một trận, y không phải mắc bệnh gì rồi chứ ? Bộ trông cô rất giống muốn nữ nhân hả ? Hơn nữa nàng lại là lão bản ở đây đấy!
“ Nam Cung thiếu gia, ngài tự giữ người đi. “ Để lại một câu nói, rồi cô xoay người rời đi.