Nam Cung Hi một tay đẩy người kia ra, "Tinh nhi, , những thứ này đều là mẹ ta đặc biệt sai người trong phủ làm." Hắn đặt đồ trước mặt nàng, Quý Tinh cũng hết ý kiến, người này. . . Khi biết người này là Nam Cung Hi mọi người đều phải trợn mắt hốc mồm, quả nhiên Nam Cung phu nhân lợi hại.
"Được rồi, vậy Hách Liên Viên và Dương Thành Văn ở lại, những người khác có thể đi được rồi." Nàng nói xong, Tiền Nhất vội vã đưa người đi, còn Quý Tinh lại là đẩy người ngốc nghếch kia một cái, "Ặc, Tinh nhi, thoạt nhìn qua hắn ta không giống như người chỉ chịu thiệt một chưởng quỹ, nàng nghĩ thử xem hắn có mục đích gì?" Quý Tinh ho kiềm nén, sao hắn lại có thể hỏi lên ý tưởng của nàng chứ.
"Ta không có mục đích gì khác chỉ muốn nuôi sống gia đình mà thôi." Hách Liên Viên mặt không biểu cảm trả lời, nhìn nam nhân ở trước mắt hắn không khỏi cau mày, hắn không phải hắn bị thê tử quản rất nghiêm đấy chứ?
"Quỷ mới tin ngươi! Tinh nhi, nàng đừng. . ." Khi hắn thấy được khuôn mặt của Quý Tinh còn hai chữ chưa nói ra cũng phải nuốt xuống, "Nam Cung Hi, không phải chàng nói đưa đồ ăn đến cho ta sao? Nhưng mà bây giờ chàng cứ cầm túi đồ trong tay như thế thì ta ăn như thế nào." Quý Tinh đói bụng tức giận rồi kìa, lúc này Nam Cung Hi mới"uất ức" buông tay ra, vội vàng lấy đồ ăn ra.
Chẳng qua Hách Liên Viên đứng ở đó càng nhíu chân mày sâu hơn, mà Dương Thành Văn ở một bên lại cố gắng nín cười đến phát nghẹn, là người của Đô thành bấy lâu nay nhưng bộ dạng này của Nam Cung thiếu gia vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
"Ừ, cái này ăn ngon thật, đúng rồi, chàng đã ăn chưa?" Quý Tinh không giữ hình tượng khi ăn, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó rồi nhìn hắn, "Cái đó, còn chưa ăn, nàng cứ ăn trước cho xong, ta không. . ." Chữ đói còn chưa ra khỏi miệng bụng của hắn đã kêu lên, mắt Quý Tinh trợn tròn.
"Mở miệng ra." Nam Cung Hi ngoan ngoãn há mồm, ngay sau đó một miếng bánh được nhét vào trong miệng hắn, Tinh nhi lại có thể đút cho hắn ăn, đến ánh mắt của hắn cũng híp cả lại vì cao hứng, sắc mặt của Hách Liên Viên đã thật sự không thể đẹp nữa rồi, nam nhân này. . . Thật sự muốn tiến lên đánh hắn.
"Đại lão bản, hai người bọn họ. . ." Tiền Nhất vừa lên tiếng, lúc này Quý Tinh mới phát hiện ra còn có hai người đứng ở trước mắt , lập tức nuốt vội đồ ăn trong miệng xuống, vỗ vỗ ngực, "Các ngươi đi theo Tiền chưởng quỹ mà học tập, Tiền Nhất ông mau dẫn bọn họ theo đi." Nói xong nàng lại tiếp tục ăn đồ của nàng, còn không quên nhét thêm đồ ăn vào miệng nam nhân bên cạnh, coi hai người kia như đồ vật không có tri giác, nhưng bọn họ cũng có cảm nhận riêng đó.
"Hai người các ngươi đều là người Đô thành sao?" Tiền Nhất vừa đi vừa hỏi, Dương Thành Văn gật đầu một cái, "Ta không phải." Hách Liên Viên mở miệng, Tiền Nhất liền dừng lại nhìn hắn, "Không phải? Vậy cũng tốt, ta muốn nói một chút, Nam Cung thiếu gia mới vừa rồi ngàn vạn đừng đi trêu chọc, nhất là không thể dòm ngó Nam Cung phu nhân, nếu không người xui xẻo không phải đơn giản chỉ có một mình ngươi như vậy, mà cả Đô thành này đều gặp phải tai ương, có biết hay không?" Ông dùng ngữ điệu nghiêm trọng nhấn mạnh, Dương Thành Văn ở một bên gật đầu.
Dòm ngó Nam Cung phu nhân? Hắn cần phải dòm sao ? Hơn nữa hắn nghe nói , hình như nam nhân kia là một ác bá? Mà nữ nhân này lại còn khắc chế được hắn? Là thế này phải không? Hắn xoay người lần nữa nhìn hai người đang ăn cũng không phải là nói quá, không nghĩ tới có một ngày hắn thật sự vẫn sẽ dòm ngó Nam Cung phu nhân, cũng chính là Quý Tinh.
"Tinh nhi, mẹ bảo chúng ta nhanh chóng sinh con cho bà có cháu, ta cảm thấy. . . ." Hắn dùng bả vai cọ xát lên người Quý Tinh làm nàng phát nghẹn, "Khụ khụ. . . Khụ khụ. . . Nam Cung Hi! Có phải chàng ngứa da hay không?" Thấy nàng bị nghẹn Nam Cung hi vội vàng chạy đi rót chén nước cho nàng, còn giúp nàng vỗ lưng.
"Khụ, đi thôi." Tiền Nhất lên tiếng, hai người đang xem náo nhiệt vội lấy lại tinh thần, đi theo ông ra ngoài. . . lúc đi Hách Liên Viên lại nhìn Quý Tinh nhiều hơn hai con mắt.
"Được rồi, vậy Hách Liên Viên và Dương Thành Văn ở lại, những người khác có thể đi được rồi." Nàng nói xong, Tiền Nhất vội vã đưa người đi, còn Quý Tinh lại là đẩy người ngốc nghếch kia một cái, "Ặc, Tinh nhi, thoạt nhìn qua hắn ta không giống như người chỉ chịu thiệt một chưởng quỹ, nàng nghĩ thử xem hắn có mục đích gì?" Quý Tinh ho kiềm nén, sao hắn lại có thể hỏi lên ý tưởng của nàng chứ.
"Ta không có mục đích gì khác chỉ muốn nuôi sống gia đình mà thôi." Hách Liên Viên mặt không biểu cảm trả lời, nhìn nam nhân ở trước mắt hắn không khỏi cau mày, hắn không phải hắn bị thê tử quản rất nghiêm đấy chứ?
"Quỷ mới tin ngươi! Tinh nhi, nàng đừng. . ." Khi hắn thấy được khuôn mặt của Quý Tinh còn hai chữ chưa nói ra cũng phải nuốt xuống, "Nam Cung Hi, không phải chàng nói đưa đồ ăn đến cho ta sao? Nhưng mà bây giờ chàng cứ cầm túi đồ trong tay như thế thì ta ăn như thế nào." Quý Tinh đói bụng tức giận rồi kìa, lúc này Nam Cung Hi mới"uất ức" buông tay ra, vội vàng lấy đồ ăn ra.
Chẳng qua Hách Liên Viên đứng ở đó càng nhíu chân mày sâu hơn, mà Dương Thành Văn ở một bên lại cố gắng nín cười đến phát nghẹn, là người của Đô thành bấy lâu nay nhưng bộ dạng này của Nam Cung thiếu gia vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
"Ừ, cái này ăn ngon thật, đúng rồi, chàng đã ăn chưa?" Quý Tinh không giữ hình tượng khi ăn, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó rồi nhìn hắn, "Cái đó, còn chưa ăn, nàng cứ ăn trước cho xong, ta không. . ." Chữ đói còn chưa ra khỏi miệng bụng của hắn đã kêu lên, mắt Quý Tinh trợn tròn.
"Mở miệng ra." Nam Cung Hi ngoan ngoãn há mồm, ngay sau đó một miếng bánh được nhét vào trong miệng hắn, Tinh nhi lại có thể đút cho hắn ăn, đến ánh mắt của hắn cũng híp cả lại vì cao hứng, sắc mặt của Hách Liên Viên đã thật sự không thể đẹp nữa rồi, nam nhân này. . . Thật sự muốn tiến lên đánh hắn.
"Đại lão bản, hai người bọn họ. . ." Tiền Nhất vừa lên tiếng, lúc này Quý Tinh mới phát hiện ra còn có hai người đứng ở trước mắt , lập tức nuốt vội đồ ăn trong miệng xuống, vỗ vỗ ngực, "Các ngươi đi theo Tiền chưởng quỹ mà học tập, Tiền Nhất ông mau dẫn bọn họ theo đi." Nói xong nàng lại tiếp tục ăn đồ của nàng, còn không quên nhét thêm đồ ăn vào miệng nam nhân bên cạnh, coi hai người kia như đồ vật không có tri giác, nhưng bọn họ cũng có cảm nhận riêng đó.
"Hai người các ngươi đều là người Đô thành sao?" Tiền Nhất vừa đi vừa hỏi, Dương Thành Văn gật đầu một cái, "Ta không phải." Hách Liên Viên mở miệng, Tiền Nhất liền dừng lại nhìn hắn, "Không phải? Vậy cũng tốt, ta muốn nói một chút, Nam Cung thiếu gia mới vừa rồi ngàn vạn đừng đi trêu chọc, nhất là không thể dòm ngó Nam Cung phu nhân, nếu không người xui xẻo không phải đơn giản chỉ có một mình ngươi như vậy, mà cả Đô thành này đều gặp phải tai ương, có biết hay không?" Ông dùng ngữ điệu nghiêm trọng nhấn mạnh, Dương Thành Văn ở một bên gật đầu.
Dòm ngó Nam Cung phu nhân? Hắn cần phải dòm sao ? Hơn nữa hắn nghe nói , hình như nam nhân kia là một ác bá? Mà nữ nhân này lại còn khắc chế được hắn? Là thế này phải không? Hắn xoay người lần nữa nhìn hai người đang ăn cũng không phải là nói quá, không nghĩ tới có một ngày hắn thật sự vẫn sẽ dòm ngó Nam Cung phu nhân, cũng chính là Quý Tinh.
"Tinh nhi, mẹ bảo chúng ta nhanh chóng sinh con cho bà có cháu, ta cảm thấy. . . ." Hắn dùng bả vai cọ xát lên người Quý Tinh làm nàng phát nghẹn, "Khụ khụ. . . Khụ khụ. . . Nam Cung Hi! Có phải chàng ngứa da hay không?" Thấy nàng bị nghẹn Nam Cung hi vội vàng chạy đi rót chén nước cho nàng, còn giúp nàng vỗ lưng.
"Khụ, đi thôi." Tiền Nhất lên tiếng, hai người đang xem náo nhiệt vội lấy lại tinh thần, đi theo ông ra ngoài. . . lúc đi Hách Liên Viên lại nhìn Quý Tinh nhiều hơn hai con mắt.