Editor: Lakshmi
"Huynh đệ, không ngờ ngươi cũng rất lợi hại!" Nam Cung Hi tiến lên dùng cánh tay không bị thương mà vỗ bờ vai của hắn, mặt của Lâm Nhược Tịch đã đen cả lại, không phải bọn họ đều hiểu lầm chứ? Mà Quý Tinh nhìn Nam Cung Hi lại nhíu mày.
"Có phải chàng rất muốn học tập theo hắn hay không?" Lúc này Nam Cung Hi mới nhớ ra Tinh nhi vẫn còn ở bên cạnh, hắn lập tức trở mặt, "Không có, không có, tên kia vừa nhìn đã biết hắn là người không đứng đắn , làm sao ta có thể học theo hắn đây." Nghe hắn nói lại, Đường Tĩnh Thiên thiếu chút nữa là hộc máu, quả thật là nam nhân kia. . . Bị thê tử quản rất nghiêm? Cũng quá kém cỏi rồi !
"Vậy chàng vẫn xưng huynh gọi đệ với hắn sao?" Quý Tinh nhìn hắn, còn Nam Cung Hi lại xoay người đi tới trước mặt Đường Tĩnh Thiên, "Này, lời ta nói mới vừa rồi xem như bỏ đi! Người như ngươi không phải là huynh đệ." Nói xong lại trở về bên cạnh Quý Tinh.
Đường Tĩnh Thiên nhìn hắn, khóe miệng co giật hết mức, hắn có cần phải ngây thơ như vậy không hả? Đường đường là một đấng mày râu lại có thể như một đứa con nít, người ta không biết còn tưởng hắn là kẻ ngu đấy.
"Này, các ngươi đừng hiểu lầm! Chỉ là buổi sáng khi ra vừa tỉnh lại đã phát hiện ra hắn không mặc y phục và ôm ta mà thôi." Mới vừa nói xong Nhược Tịch liền ngậm miệng lại, nàng trúng phải trò quỷ gì mà còn đi nói ra.
"Cô xác định chỉ có ôm, không có chuyện gì khác?" bộ dạng Nam Cung Hi hăng hái khác thường làm Lâm Nhược Tịch tức muốn thổ huyết, tên kia đang cố ý xem kịch vui đúng không?
Mắt thấy hai người lại sắp cãi vả, Quý Tinh vỗ bả vai Nam Cung Hi, sau đó đưa tay về phía sau vẫy vẫy hắn, Nam Cung Hi lập tức mgoan ngoãn không nói nữa đứng ở phía sau nàng, Đường Tĩnh Thiên nhìn thấy không khỏi than thở trong lòng, thật mất thể diện! Ném mặt mũi nam nhân bọn họ đi rồi mà.
"Dù là như vậy cũng đừng nên náo loạn, lần sau chú ý một chút, loại dao này là thứ có thể tùy ý ném loạn sao?" Nói xong nàng nhìn Nhược Tịch, Nhược Tịch cúi thấp đầu, nàng sai rồi còn không được sao!
"Đúng rồi, còn ngươi nữa, người ta là một đại cô nương chưa chồng, ngươi có thể tùy tiện ôm sao? Cho dù ngươi có là vị hôn phu nhưng cũng còn hai chữ chưa cưới phía trước?" Lời nói của nàng xoay chuyển nhìn hắn, Đường Tĩnh Thiên chỉ vào mình, được rồi thật ra nàng nói không sai, hắn và Nhược Tịch còn chưa thành thân.
"Được rồi, Nhược Tịch, nàng gả cho ta đi!" Hắn nói với người trước mắt, Lâm Nhược Tịch hư một tiếng rồi quay đầu, "Muốn ta gả cho ngươi? Được thôi! Trừ phi. . . Ngươi, vẫn, còn, là, xử, nam." Nàng nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Nàng mới vừa nói xong, Nam Cung Hi Hòa và Đường Tĩnh Thiên cùng nhau đỏ mặt, Nam Cung Hi lại còn len lén liếc mắt nhìn người phía trước, Quý Tinh rất là bội phục nàng, lời này nàng cũng có thể nói ra, Quý Tinh muốn giải thích một chút lời này nàng chưa từng dạy cho Nhược Tịch.
"Nàng. . ." Đường Tĩnh Thiên chỉ tay về phía nàng, Nam Cung Hi lại nhảy ra, "Này, ngươi không phải là xử nam?" Nói xong nhìn xuống hạ thân của đối phương, mặt của Đường Tĩnh Thiên từ hồng biến thành đen.
"Vậy xin hỏi ngươi có phải hay không đây?" Hắn mặt đen hỏi ngược lại, Nam Cung hi đỏ mặt nhìn Quý Tinh, lúc này mới hắng giọng, "Cái đó. . . Trước kia là vậy, nhưng sau ngày hôm qua thì đã không phải." Đường Tĩnh Thiên quay đầu nhìn hắn, người này. . . Để cho sét đến đánh chết hắn đi!
Quý Tinh cũng tối mặt, đây là hắn muốn lấy ra để khoe khoang?"Nam Cung Hi, xương của chàng có phải quá cứng hay không? Có muốn thiếp nới lỏng hay không đây?" Nàng tươi cười nhìn hắn, Nam Cung Hi lập tức thay đôit sắc mặt lắc đầu ngay.
"Tinh. . . Tinh nhi, nàng đừng nóng giận sẽ rất mau già." Hắn lập tức đi tới bên người Quý Tinh chân cún lấy lòng nàng, lúc này sắc mặt Quý Tinh mới khôi phục lại, chỉ có mặt của Đường Tĩnh Thiên thì không khôi phục được nhanh như vậy.
Lâm Nhược Tịch nhìn hắn thách thức, Đường Tĩnh Thiên hừ một tiếng, theo lối vào mà đi ra ngoài, đánh chết hắn hắn cũng sẽ không thừa nhận với nàng thật ra hắn rõ ràng là một xử nam, như vậy quâ mất mặt, mà Lâm Nhược Tịch lại cho rằng hắn chột dạ, tốt lắm, hi vọng từ nay về sau hắn đừng đến làm phiền nàng nữa là được rồi.
"Huynh đệ, không ngờ ngươi cũng rất lợi hại!" Nam Cung Hi tiến lên dùng cánh tay không bị thương mà vỗ bờ vai của hắn, mặt của Lâm Nhược Tịch đã đen cả lại, không phải bọn họ đều hiểu lầm chứ? Mà Quý Tinh nhìn Nam Cung Hi lại nhíu mày.
"Có phải chàng rất muốn học tập theo hắn hay không?" Lúc này Nam Cung Hi mới nhớ ra Tinh nhi vẫn còn ở bên cạnh, hắn lập tức trở mặt, "Không có, không có, tên kia vừa nhìn đã biết hắn là người không đứng đắn , làm sao ta có thể học theo hắn đây." Nghe hắn nói lại, Đường Tĩnh Thiên thiếu chút nữa là hộc máu, quả thật là nam nhân kia. . . Bị thê tử quản rất nghiêm? Cũng quá kém cỏi rồi !
"Vậy chàng vẫn xưng huynh gọi đệ với hắn sao?" Quý Tinh nhìn hắn, còn Nam Cung Hi lại xoay người đi tới trước mặt Đường Tĩnh Thiên, "Này, lời ta nói mới vừa rồi xem như bỏ đi! Người như ngươi không phải là huynh đệ." Nói xong lại trở về bên cạnh Quý Tinh.
Đường Tĩnh Thiên nhìn hắn, khóe miệng co giật hết mức, hắn có cần phải ngây thơ như vậy không hả? Đường đường là một đấng mày râu lại có thể như một đứa con nít, người ta không biết còn tưởng hắn là kẻ ngu đấy.
"Này, các ngươi đừng hiểu lầm! Chỉ là buổi sáng khi ra vừa tỉnh lại đã phát hiện ra hắn không mặc y phục và ôm ta mà thôi." Mới vừa nói xong Nhược Tịch liền ngậm miệng lại, nàng trúng phải trò quỷ gì mà còn đi nói ra.
"Cô xác định chỉ có ôm, không có chuyện gì khác?" bộ dạng Nam Cung Hi hăng hái khác thường làm Lâm Nhược Tịch tức muốn thổ huyết, tên kia đang cố ý xem kịch vui đúng không?
Mắt thấy hai người lại sắp cãi vả, Quý Tinh vỗ bả vai Nam Cung Hi, sau đó đưa tay về phía sau vẫy vẫy hắn, Nam Cung Hi lập tức mgoan ngoãn không nói nữa đứng ở phía sau nàng, Đường Tĩnh Thiên nhìn thấy không khỏi than thở trong lòng, thật mất thể diện! Ném mặt mũi nam nhân bọn họ đi rồi mà.
"Dù là như vậy cũng đừng nên náo loạn, lần sau chú ý một chút, loại dao này là thứ có thể tùy ý ném loạn sao?" Nói xong nàng nhìn Nhược Tịch, Nhược Tịch cúi thấp đầu, nàng sai rồi còn không được sao!
"Đúng rồi, còn ngươi nữa, người ta là một đại cô nương chưa chồng, ngươi có thể tùy tiện ôm sao? Cho dù ngươi có là vị hôn phu nhưng cũng còn hai chữ chưa cưới phía trước?" Lời nói của nàng xoay chuyển nhìn hắn, Đường Tĩnh Thiên chỉ vào mình, được rồi thật ra nàng nói không sai, hắn và Nhược Tịch còn chưa thành thân.
"Được rồi, Nhược Tịch, nàng gả cho ta đi!" Hắn nói với người trước mắt, Lâm Nhược Tịch hư một tiếng rồi quay đầu, "Muốn ta gả cho ngươi? Được thôi! Trừ phi. . . Ngươi, vẫn, còn, là, xử, nam." Nàng nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Nàng mới vừa nói xong, Nam Cung Hi Hòa và Đường Tĩnh Thiên cùng nhau đỏ mặt, Nam Cung Hi lại còn len lén liếc mắt nhìn người phía trước, Quý Tinh rất là bội phục nàng, lời này nàng cũng có thể nói ra, Quý Tinh muốn giải thích một chút lời này nàng chưa từng dạy cho Nhược Tịch.
"Nàng. . ." Đường Tĩnh Thiên chỉ tay về phía nàng, Nam Cung Hi lại nhảy ra, "Này, ngươi không phải là xử nam?" Nói xong nhìn xuống hạ thân của đối phương, mặt của Đường Tĩnh Thiên từ hồng biến thành đen.
"Vậy xin hỏi ngươi có phải hay không đây?" Hắn mặt đen hỏi ngược lại, Nam Cung hi đỏ mặt nhìn Quý Tinh, lúc này mới hắng giọng, "Cái đó. . . Trước kia là vậy, nhưng sau ngày hôm qua thì đã không phải." Đường Tĩnh Thiên quay đầu nhìn hắn, người này. . . Để cho sét đến đánh chết hắn đi!
Quý Tinh cũng tối mặt, đây là hắn muốn lấy ra để khoe khoang?"Nam Cung Hi, xương của chàng có phải quá cứng hay không? Có muốn thiếp nới lỏng hay không đây?" Nàng tươi cười nhìn hắn, Nam Cung Hi lập tức thay đôit sắc mặt lắc đầu ngay.
"Tinh. . . Tinh nhi, nàng đừng nóng giận sẽ rất mau già." Hắn lập tức đi tới bên người Quý Tinh chân cún lấy lòng nàng, lúc này sắc mặt Quý Tinh mới khôi phục lại, chỉ có mặt của Đường Tĩnh Thiên thì không khôi phục được nhanh như vậy.
Lâm Nhược Tịch nhìn hắn thách thức, Đường Tĩnh Thiên hừ một tiếng, theo lối vào mà đi ra ngoài, đánh chết hắn hắn cũng sẽ không thừa nhận với nàng thật ra hắn rõ ràng là một xử nam, như vậy quâ mất mặt, mà Lâm Nhược Tịch lại cho rằng hắn chột dạ, tốt lắm, hi vọng từ nay về sau hắn đừng đến làm phiền nàng nữa là được rồi.