Editor: Lakshmi
"Nam Cung Hi chàng theo ta trở về nhà, chàng đang bị thương thì nghỉ ngơi thật tốt cho ta.” Nói xong nàng kéo hắn ra bên ngoài, Lâm Nhược Tịch còn muốn thỉnh giáo nàng kia mà, nhưng nhìn dáng vẻ Quý Tinh như thế, đóan chừng Nam Cung Hi gặp xui xẻo rồi, nghĩ như vậy vai nàng chợt run lên vẫn nên đi ăn cái gì thì hơn.
"Tinh. . . Tinh nhi. . ." Hắn khổ sở nhìn người trước mặt, “Im miệng!” Nghe thấy nàng hét to, hắn cũng chỉ có thể đi theo nàng mà thôi, chẳng qua. . . Hắn thật sự rất đau, nhìn vải băng đã nhuộm đỏ, hắn thở dài.
"Chàng than cái gì. . .” Nàng đang tức giận lại nhìn thấy máu trên tay hắn liền cứng cổ họng, “Chàng thật ngốc mà! Đã như vạy còn không lên tiếng?” Nàng buông tay ra mà trên tay nàng cũng có dính một vệt máu, sau đó nàng lập tức lấy ra kim sang dược mà Đường Tĩnh Thiên mới vừa đưa cho nàng lúc nãy bôi cho hắn lần nữa.
"Tinh nhi, nàng còn giận ta sao?” Hắn nhìn người giúp hắn bôi thuốc, còn Quý Tinh không ngẩng đầu nói, “Đã sớm không giận nữa.” Lúc này Nam Cung Hi mới thở phào nhẹ nhõm, “Được rồi.” Lân nữa thay vải băng mới, Nam Cung Hi nhìn một lượt khắp tay của mình, “Tinh nhi, có muốn hay không. . . “ Lời còn chưa nói hết lại bắt gặp ánh mắt của nàng lập tức nuốt xuống.
Không phải nói không tức giận sao? Làm sao lại băng bó tay của hắn thành ra nghiêm trọng thế này? Nhìn lại một chút cánh tay được khéo léo băng bó không lộ một tấc da, khẳng định là nàng đang tức giận, chỉ là nàng đang giận cái gì đây? Mới vừa rồi hình như trừ bỏ việc cùng nam nhân kia xưng huynh gọi đệ ra thì hắn không có nói gì khác?
"A! Hi nhi, tay của con đã xảy ra chuyện gì ?" Thượng Quan Mân vừa ra khỏi cửa lập tức đụng phải hai người bọn họ, kinh hãi nhất chính là tay của con trai mình, chẳng lẻ lại cùng người khác đánh nhau?
"Mẹ, đừng dọa người ta có được hay không? Tay của con không có việc gì.” Voiứ vừa rồi nàng nhìn thấy ngược lại còn bị dọa cho sợ hết hồn, “Có thật không?” Thượng Quan Mân tiến lên sờ thử băng bó dày thế này mà còn nói không có việc gì? “ Hi nhi, con mau thành thật nói cho mẹ biết, có phải con đi đánh nhau hay không?” Ngữ điệu của bà nghiêm trọng nhìn hắn, Nam Cung Hi nín lặng mắt trợn tròn.
"Mẹ, phu quân con không có việc gì, mới vừa rồi là chàng đã cứu ta, nếu không người đã trông thấy bộ dạng này của con rồi.” Quý Tinh đứng ra giải thích, lúc này Thượng Quan Mân mới gật đầu một cái, thì ra là có chuyện như vậy, khóe mi Nam Cung Hi co quắp, rốt cuộc đây có phải là mẹ của hắn không vậy?
"Các con đi vào trước đã, ta có việc đi ra ngoài một chút." Nói xong lập tức đi qua bên cạnh bọn họ, Quý Tinh kéo Nam Cung Hi lôi vào phòng, "Tốt nhất chàng nên nghỉ ngơi có biết hay không?" Nàng nói xong đã giúp hắn tháo băng gạc ra, còn nữa nên lau qua một lần rồi mới băng bó thì tốt hơn, nàng nhìn quanh phòng một chút, có rồi, trong phòng có nước.
"Tinh nhi, nàng muốn làm cái gì vậy?" Nhìn nàng bưng nước vào rồi ngồi trước mặt hắn, hắn không hiểu, "Thay băng gạc lần nữa, hay chàng thích để thế này?" Quý Tinh vừa nói xong Nam Cung Hi lập tức lắc đầu, bị băng thành cái dạng này muốn cử động cũng khó khăn.
"Ahhh, Tinh nhi nàng nhẹ tay một chút." Nam Cung Hi đau đớn kêu khẽ," Ban nãy trước mặt người ta sao không thấy chàng la hét thế này?" Quý Tinh tức giận nhìn hắn, Nam Cungng Hi "uất ức" bĩu môi, ban nãy ở trước mặt nhiều người như vậy hắn có thể la sao?
"Được rồi, chú ý một chút, nghỉ ngơi đi." nàng bưng nước để trên kệ, dù sao nha hoàn sẽ tới thu lại, Nam Cung Hi nhìn bóng lưng nàng chằm chằm không nhúc nhích, chỉ xuống nuốt một ngụm nước miếng.
Quý Tinh loay hoay cất đồ rồi xoay người, "Không phải bảo chàng đi nghỉ ngơi? Nhìn thiếp làm cái gì?" Nói xong lập tức chuẩn bị tiến lên kéo hắn nằm xuống, tay mới vừa đụng vào hắn liền bị hắn kéo xuống ôm cả người vào lòng, "Này, rốt cuộc chàng muốn làm gì?" Nàng vỗ hắn một cái.
"Cái đó. . . Ta. . . Ta. . ." Hắn ngượng ngùng mở miệng chỉ có thể trực tiếp sử dụng hành động để bày tỏ, hắn lập tức chận miệng của nàng, mà tay cũng không còn nhàn rỗi, nắm vạt áo của nàng kéo ra, Quý Tinh cuối cùng cũng biết hắn muốn làm gì.
"Uy. . . Ưmh. . . Ban ngày, không được mà!" Nàng đè tay của hắn lại, chỉ là Nam Cung bị khơi lên dục vọng lại không có ý định dừng lại, "Tinh nhi, cho ta có được hay không?" Hắn làm bộ đáng thương nhìn nàng, quý chuyện mắt trợn trắng, "Này, tay của chàng cẩn thận một chút ." Nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn chảy máu lần nữa.
"Yên tâm, ta sẽ cẩn thận." Chẳng qua đếncuối cùng hắn cũng không cẩn thận, bởi vì hắn ôm Quý Tinh từ chỗ ngồi mang lên giường. . .
"Nam Cung Hi chàng theo ta trở về nhà, chàng đang bị thương thì nghỉ ngơi thật tốt cho ta.” Nói xong nàng kéo hắn ra bên ngoài, Lâm Nhược Tịch còn muốn thỉnh giáo nàng kia mà, nhưng nhìn dáng vẻ Quý Tinh như thế, đóan chừng Nam Cung Hi gặp xui xẻo rồi, nghĩ như vậy vai nàng chợt run lên vẫn nên đi ăn cái gì thì hơn.
"Tinh. . . Tinh nhi. . ." Hắn khổ sở nhìn người trước mặt, “Im miệng!” Nghe thấy nàng hét to, hắn cũng chỉ có thể đi theo nàng mà thôi, chẳng qua. . . Hắn thật sự rất đau, nhìn vải băng đã nhuộm đỏ, hắn thở dài.
"Chàng than cái gì. . .” Nàng đang tức giận lại nhìn thấy máu trên tay hắn liền cứng cổ họng, “Chàng thật ngốc mà! Đã như vạy còn không lên tiếng?” Nàng buông tay ra mà trên tay nàng cũng có dính một vệt máu, sau đó nàng lập tức lấy ra kim sang dược mà Đường Tĩnh Thiên mới vừa đưa cho nàng lúc nãy bôi cho hắn lần nữa.
"Tinh nhi, nàng còn giận ta sao?” Hắn nhìn người giúp hắn bôi thuốc, còn Quý Tinh không ngẩng đầu nói, “Đã sớm không giận nữa.” Lúc này Nam Cung Hi mới thở phào nhẹ nhõm, “Được rồi.” Lân nữa thay vải băng mới, Nam Cung Hi nhìn một lượt khắp tay của mình, “Tinh nhi, có muốn hay không. . . “ Lời còn chưa nói hết lại bắt gặp ánh mắt của nàng lập tức nuốt xuống.
Không phải nói không tức giận sao? Làm sao lại băng bó tay của hắn thành ra nghiêm trọng thế này? Nhìn lại một chút cánh tay được khéo léo băng bó không lộ một tấc da, khẳng định là nàng đang tức giận, chỉ là nàng đang giận cái gì đây? Mới vừa rồi hình như trừ bỏ việc cùng nam nhân kia xưng huynh gọi đệ ra thì hắn không có nói gì khác?
"A! Hi nhi, tay của con đã xảy ra chuyện gì ?" Thượng Quan Mân vừa ra khỏi cửa lập tức đụng phải hai người bọn họ, kinh hãi nhất chính là tay của con trai mình, chẳng lẻ lại cùng người khác đánh nhau?
"Mẹ, đừng dọa người ta có được hay không? Tay của con không có việc gì.” Voiứ vừa rồi nàng nhìn thấy ngược lại còn bị dọa cho sợ hết hồn, “Có thật không?” Thượng Quan Mân tiến lên sờ thử băng bó dày thế này mà còn nói không có việc gì? “ Hi nhi, con mau thành thật nói cho mẹ biết, có phải con đi đánh nhau hay không?” Ngữ điệu của bà nghiêm trọng nhìn hắn, Nam Cung Hi nín lặng mắt trợn tròn.
"Mẹ, phu quân con không có việc gì, mới vừa rồi là chàng đã cứu ta, nếu không người đã trông thấy bộ dạng này của con rồi.” Quý Tinh đứng ra giải thích, lúc này Thượng Quan Mân mới gật đầu một cái, thì ra là có chuyện như vậy, khóe mi Nam Cung Hi co quắp, rốt cuộc đây có phải là mẹ của hắn không vậy?
"Các con đi vào trước đã, ta có việc đi ra ngoài một chút." Nói xong lập tức đi qua bên cạnh bọn họ, Quý Tinh kéo Nam Cung Hi lôi vào phòng, "Tốt nhất chàng nên nghỉ ngơi có biết hay không?" Nàng nói xong đã giúp hắn tháo băng gạc ra, còn nữa nên lau qua một lần rồi mới băng bó thì tốt hơn, nàng nhìn quanh phòng một chút, có rồi, trong phòng có nước.
"Tinh nhi, nàng muốn làm cái gì vậy?" Nhìn nàng bưng nước vào rồi ngồi trước mặt hắn, hắn không hiểu, "Thay băng gạc lần nữa, hay chàng thích để thế này?" Quý Tinh vừa nói xong Nam Cung Hi lập tức lắc đầu, bị băng thành cái dạng này muốn cử động cũng khó khăn.
"Ahhh, Tinh nhi nàng nhẹ tay một chút." Nam Cung Hi đau đớn kêu khẽ," Ban nãy trước mặt người ta sao không thấy chàng la hét thế này?" Quý Tinh tức giận nhìn hắn, Nam Cungng Hi "uất ức" bĩu môi, ban nãy ở trước mặt nhiều người như vậy hắn có thể la sao?
"Được rồi, chú ý một chút, nghỉ ngơi đi." nàng bưng nước để trên kệ, dù sao nha hoàn sẽ tới thu lại, Nam Cung Hi nhìn bóng lưng nàng chằm chằm không nhúc nhích, chỉ xuống nuốt một ngụm nước miếng.
Quý Tinh loay hoay cất đồ rồi xoay người, "Không phải bảo chàng đi nghỉ ngơi? Nhìn thiếp làm cái gì?" Nói xong lập tức chuẩn bị tiến lên kéo hắn nằm xuống, tay mới vừa đụng vào hắn liền bị hắn kéo xuống ôm cả người vào lòng, "Này, rốt cuộc chàng muốn làm gì?" Nàng vỗ hắn một cái.
"Cái đó. . . Ta. . . Ta. . ." Hắn ngượng ngùng mở miệng chỉ có thể trực tiếp sử dụng hành động để bày tỏ, hắn lập tức chận miệng của nàng, mà tay cũng không còn nhàn rỗi, nắm vạt áo của nàng kéo ra, Quý Tinh cuối cùng cũng biết hắn muốn làm gì.
"Uy. . . Ưmh. . . Ban ngày, không được mà!" Nàng đè tay của hắn lại, chỉ là Nam Cung bị khơi lên dục vọng lại không có ý định dừng lại, "Tinh nhi, cho ta có được hay không?" Hắn làm bộ đáng thương nhìn nàng, quý chuyện mắt trợn trắng, "Này, tay của chàng cẩn thận một chút ." Nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn chảy máu lần nữa.
"Yên tâm, ta sẽ cẩn thận." Chẳng qua đếncuối cùng hắn cũng không cẩn thận, bởi vì hắn ôm Quý Tinh từ chỗ ngồi mang lên giường. . .