Khi Quý Tinh trở về phòng, thì Nam Cung Hi đã nằm trên giường rồi, "Nương tử, nàng đã đi đâu vậy? Thế nào mà bây giờ mới trở về?" Quý Tinh nhìn hắn một lượt, "Bụng ăn quá no, đi khắp nơi một chút." Bọn họ đã đánh giá nàng quá thấp, xem ra nàng cũng phải có một kế hoạch.
"Nương tử, đừng ngây người nữa, mau ngủ thôi." Nam Cung Hi nghiêng người vỗ xuống bên cạnh mình, Quý Tinh đi tới, mặc nguyên quần áo trực tiếp nằm xuống, Nam Cung Hi nhíu mày, nàng đúng là dầy da mặt, hắn chỉ tùy tiện nói như vậy, chẵng qua cũng đúng, da mặt không dày làm sao gả cho hắn đây?
Nửa đêm, Quý Tinh bị đánh thức, nhìn người bên cạnh trên trán không ngừng đổ mồ hôi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm ruyệt vọng, xem ra hắn gặp ác mộng, "Này, chàng mau tỉnh." Nàng lắc hắn, hình như Nam Cung Hi vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
"Đừng! Đừng! Đừng đi mà! Van cầu nàng!" Hắn vẫn không ngừng lặp lại những lời này, Quý Tinh cau mày, càng tăng thêm sức lực mà lay hắn, "Nam Cung Hi, tỉnh lại cho thiếp!." Nàng hét to.
"Đừng!" Người vốn đang nhắm mắt lại đột nhiên mở ra, lập tức ngồi dậy, "Chàng không sao chứ?" Quý Tinh vỗ vỗ bờ vai của hắn, Nam Cung Hi ngẩng đầu nhìn nàng, đột nhiên chán ghét hất tay nàng ra, đều là tại nàng, nếu không hắn cũng sẽ không mơ giấc mộng này rồi, trong mộng nàng tuyệt tình bỏ hắn đi, mặc cho hắn giữ lại thế nào đều vô ích.
Tay của Quý Tinh cứ lơ lửng giữa không trung như vậy, Nam Cung Hi hít sâu vài hơi, sau đó phát hiện ra mình có chút quá khích, "Nương tử, ta không sao, chỉ là gặp cơn ác mộng mà thôi." Nói xong hắn xích lại ôm lấy vai của nàng, Quý Tinh không nói gì, cứ như vậy nhìn hắn, Nam Cung Hi nhìn thấy ánh mắt của nàng, đáy lòng của hắn rơi bịch một tiếng, ánh mắt này, tại sao lại giống y hệt trong mộng như vậy?
Sẽ không! Sẽ không! Hắn lắc đầu, "A, này ngủ đi." Quý Tinh nằm xuống, đưa lưng về phía hắn, Nam Cung Hi nhìn bóng lưng nàng chằm chằm, vì cái gì mà hắn lại cảm thấy có chỗ nào đókhông đúng? Nhưng sư phụ sẽ không lừa hắn , đúng! Không thể bị nàng che mắt được.
Nghe tiếng hít thở đều đặn truyền đến từ sau lưng, Quý Tinh hít một hơi thật sâu, nàng thừa nhận mình đã thích hắn, chỉ có điều là một phụ nữ hiện đại, nếu có người phản bội nàng, nàng tình nguyện không cần người như vậy chứ không cam chịu chấp nhận.
Hôm sau, khi Quý Tinh tỉnh lại, bên cạnh đã sớn không còn bóng dáng của Nam Cung Hi, cũng đúng, chỉ là nàng vẫn không nghĩ ra Diệp Thiên làm thế nào, lại có thể để cho hắn bắt đầu chán ghét nàng.
Đứng dậy mặc quần áo tử tế, nàng mở cửa, đứng ở ngoài cửa vặn lưng một cái, chỉ là mới làm động tác được một nửa thì đã hấy Nam Cung Hi đầu đầy mồ hôi chạy tới, "Tinh nhi, nàng đã tỉnh rồi à?, đây là đồ nàng thích ăn đây." Nói xong đưa đồ ăn đến trước mặt nàng giống như hiến vật gì quý giá, Quý Tinh vẫn không nhúc nhích, im lặng nhìn hắn.
"Sao vậy? Ta có chỗ nào không đúng ư?" Nam Cung Hi nhìn y phục của mình một lượt, không có vấn dề mà, sao nàng lại nhìn hắn thế kia?"Không có việc gì, cảm ơn " Nàng nhận lấy đồ ăn, thế nào mà sau khi tỉnh dậy lại biến thành người khác thế này?
"Vậy thì tốt, nhân lúc còn nóng nàng mau ăn." Nhìn hắn thúc giục nàng, Quý Tinh quay về phòng bỏ đồ ăn lên bàn, Nam Cung Hi ngồi đối diện nàng, còn hắn lại chống cằm nhìn nàng ăn.
"Chàng không ăn sao?" Quý Tinh chỉ vào ly sữa đậu nành, Nam Cung Hi lắc đầu một cái, "Ta thích nhìn nàng ăn hơn ." Quý Tinh trợn tròn hai mắt nhìn hắn, đây không phải lại trở về là hắn của sao?
"Hi nhi, sao con không tới luyện công?" Diệp Thiên thấy cửa mở liền đi vào, ngay sau đó lại nhíu chân mày, nguy rồi, sao lại như vậy, hắn phải mong muốn mau sớm học xong mới đúng.
"Hả? A, Tinh nhi nàng từ từ ăn, ta theo sư phụ đi luyện công." Nói xong cũng không cho Quý Tinh thời giian lên tiếng, đã kéo luôn Diệp Thiên ra ngoài. Hai người đến một chỗ không người, Diệp Thiên phủi phủi tay áo, "Hi nhi, con. . ." Còn chưa nói xong đã bị Nam Cung Hi cắt ngang.
"Hừ, sư phụ, con chưa từng quên, hiện tại con đã sớm cố ý đi hỏi mẹ con, con và nàng trước đây đối xử với nhau như thế nào, cho nên mới. . ." Hắn nháy một mắt, Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng võ công kia xảy ra sự cố gì chứ.
Trong phòng Quý Tinh đã ăn xong, nàng lập tức rời đi, có một số việc cần đến sự hỗ trợ của bọn họ, trước tiên nàng đi đến Gấm Nghệ phường dặn dò Tiền Nhất đi làm thế Hách Liên Viên, để hắn đến Ám Hương Các, còn mình thì trở về nơi đó, kéo Nhược Tịch còn đang ngủ đến gần phòng của nàng.
"Nương tử, đừng ngây người nữa, mau ngủ thôi." Nam Cung Hi nghiêng người vỗ xuống bên cạnh mình, Quý Tinh đi tới, mặc nguyên quần áo trực tiếp nằm xuống, Nam Cung Hi nhíu mày, nàng đúng là dầy da mặt, hắn chỉ tùy tiện nói như vậy, chẵng qua cũng đúng, da mặt không dày làm sao gả cho hắn đây?
Nửa đêm, Quý Tinh bị đánh thức, nhìn người bên cạnh trên trán không ngừng đổ mồ hôi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm ruyệt vọng, xem ra hắn gặp ác mộng, "Này, chàng mau tỉnh." Nàng lắc hắn, hình như Nam Cung Hi vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
"Đừng! Đừng! Đừng đi mà! Van cầu nàng!" Hắn vẫn không ngừng lặp lại những lời này, Quý Tinh cau mày, càng tăng thêm sức lực mà lay hắn, "Nam Cung Hi, tỉnh lại cho thiếp!." Nàng hét to.
"Đừng!" Người vốn đang nhắm mắt lại đột nhiên mở ra, lập tức ngồi dậy, "Chàng không sao chứ?" Quý Tinh vỗ vỗ bờ vai của hắn, Nam Cung Hi ngẩng đầu nhìn nàng, đột nhiên chán ghét hất tay nàng ra, đều là tại nàng, nếu không hắn cũng sẽ không mơ giấc mộng này rồi, trong mộng nàng tuyệt tình bỏ hắn đi, mặc cho hắn giữ lại thế nào đều vô ích.
Tay của Quý Tinh cứ lơ lửng giữa không trung như vậy, Nam Cung Hi hít sâu vài hơi, sau đó phát hiện ra mình có chút quá khích, "Nương tử, ta không sao, chỉ là gặp cơn ác mộng mà thôi." Nói xong hắn xích lại ôm lấy vai của nàng, Quý Tinh không nói gì, cứ như vậy nhìn hắn, Nam Cung Hi nhìn thấy ánh mắt của nàng, đáy lòng của hắn rơi bịch một tiếng, ánh mắt này, tại sao lại giống y hệt trong mộng như vậy?
Sẽ không! Sẽ không! Hắn lắc đầu, "A, này ngủ đi." Quý Tinh nằm xuống, đưa lưng về phía hắn, Nam Cung Hi nhìn bóng lưng nàng chằm chằm, vì cái gì mà hắn lại cảm thấy có chỗ nào đókhông đúng? Nhưng sư phụ sẽ không lừa hắn , đúng! Không thể bị nàng che mắt được.
Nghe tiếng hít thở đều đặn truyền đến từ sau lưng, Quý Tinh hít một hơi thật sâu, nàng thừa nhận mình đã thích hắn, chỉ có điều là một phụ nữ hiện đại, nếu có người phản bội nàng, nàng tình nguyện không cần người như vậy chứ không cam chịu chấp nhận.
Hôm sau, khi Quý Tinh tỉnh lại, bên cạnh đã sớn không còn bóng dáng của Nam Cung Hi, cũng đúng, chỉ là nàng vẫn không nghĩ ra Diệp Thiên làm thế nào, lại có thể để cho hắn bắt đầu chán ghét nàng.
Đứng dậy mặc quần áo tử tế, nàng mở cửa, đứng ở ngoài cửa vặn lưng một cái, chỉ là mới làm động tác được một nửa thì đã hấy Nam Cung Hi đầu đầy mồ hôi chạy tới, "Tinh nhi, nàng đã tỉnh rồi à?, đây là đồ nàng thích ăn đây." Nói xong đưa đồ ăn đến trước mặt nàng giống như hiến vật gì quý giá, Quý Tinh vẫn không nhúc nhích, im lặng nhìn hắn.
"Sao vậy? Ta có chỗ nào không đúng ư?" Nam Cung Hi nhìn y phục của mình một lượt, không có vấn dề mà, sao nàng lại nhìn hắn thế kia?"Không có việc gì, cảm ơn " Nàng nhận lấy đồ ăn, thế nào mà sau khi tỉnh dậy lại biến thành người khác thế này?
"Vậy thì tốt, nhân lúc còn nóng nàng mau ăn." Nhìn hắn thúc giục nàng, Quý Tinh quay về phòng bỏ đồ ăn lên bàn, Nam Cung Hi ngồi đối diện nàng, còn hắn lại chống cằm nhìn nàng ăn.
"Chàng không ăn sao?" Quý Tinh chỉ vào ly sữa đậu nành, Nam Cung Hi lắc đầu một cái, "Ta thích nhìn nàng ăn hơn ." Quý Tinh trợn tròn hai mắt nhìn hắn, đây không phải lại trở về là hắn của sao?
"Hi nhi, sao con không tới luyện công?" Diệp Thiên thấy cửa mở liền đi vào, ngay sau đó lại nhíu chân mày, nguy rồi, sao lại như vậy, hắn phải mong muốn mau sớm học xong mới đúng.
"Hả? A, Tinh nhi nàng từ từ ăn, ta theo sư phụ đi luyện công." Nói xong cũng không cho Quý Tinh thời giian lên tiếng, đã kéo luôn Diệp Thiên ra ngoài. Hai người đến một chỗ không người, Diệp Thiên phủi phủi tay áo, "Hi nhi, con. . ." Còn chưa nói xong đã bị Nam Cung Hi cắt ngang.
"Hừ, sư phụ, con chưa từng quên, hiện tại con đã sớm cố ý đi hỏi mẹ con, con và nàng trước đây đối xử với nhau như thế nào, cho nên mới. . ." Hắn nháy một mắt, Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng võ công kia xảy ra sự cố gì chứ.
Trong phòng Quý Tinh đã ăn xong, nàng lập tức rời đi, có một số việc cần đến sự hỗ trợ của bọn họ, trước tiên nàng đi đến Gấm Nghệ phường dặn dò Tiền Nhất đi làm thế Hách Liên Viên, để hắn đến Ám Hương Các, còn mình thì trở về nơi đó, kéo Nhược Tịch còn đang ngủ đến gần phòng của nàng.